Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 85: Kết cục này được viết lại từ lâu
“Ngài yên tâm làm Thái Tử, cũng yên tâm làm Hoàng Đế... Sơn xuyên vạn dặm cùng phong nguyệt vô biên này, ta và Kính Uyên giúp ngài bảo vệ.”
Chương 81: Kết cục này được viết lại từ lâu
Bên ngoài Chu Tước Môn, tiếng chém giết vang trời, vang vọng xuyên qua hàng ngàn gian phòng của hoàng cung. Nơi chân trời hiện lên một vầng mây trắng, sau đó mây đen giăng đầy. Mưa tí tách rơi. Mùi máu như có như không lửng lơ trong không khí.
Quân binh của Tạ Kính Uyên chia làm hai đường. Một nửa nhân mã tấn công Chu Ôn Thần vốn đã nguyên khí đại thương, một nửa còn lại được y dẫn đi khống chế hoàng cung. Đứng từ nơi xa có thể thấy ánh lửa tận trời, dù trời đang mưa thì sức nóng vẫn không giảm bớt.
Giữa binh đao hỗn loạn, Tạ Kính Uyên tự mình dẫn quân vây quanh Điện Thái Cực. Tiếng vó ngựa, tiếng va chạm của đao kiếm thi nhau vang lên. Vô số mũi tên bay trong đêm tối, thi thoảng lại lóe lên ánh hàn quang.
“Vèo ——!”
“Vèo ——!”
“Vèo ——!”
Quân lính kéo cung, nhắm về phía cấm quân đang đứng trước cửa cung bảo hộ Yến Đế. Mưa tên xuyên qua máu thịt, chẳng mấy chốc đã quét sạch hơn phân nửa quân địch.
Tạ Kính Uyên nắm chặt bội kiếm bên hông, định trực tiếp nhảy vào trong điện, nhưng y nghĩ một lát rồi hỏi ý kiến của Sở Hi Niên: “Chúng ta có vào hay không?”
Mặt nạ bạc trên mặt y lóe lên những tia sáng lạnh ngắt. Mưa tí tách rơi trên khôi giáp rồi chảy xuống đất, hòa tan vào máu tươi.
Sở Hi Niên suy nghĩ một lát rồi chọn bừa một người lính, sau đó ra lệnh cho người nọ đi báo tin cho Yến Đế. Nói rồi hắn quay sang Tạ Kính Uyên: “Không sao. Kết cục đã định, chúng ta chờ một lát đi.”
Dù gì Yến Đế cũng sẽ truyền ngôi cho Ân Thừa Hạo, bọn họ không nhất thiết phải làm điều thừa. Nếu lúc này Tạ Kính Uyên xông vào, Ân Thừa Hạo sẽ từ người kế vị danh chính ngôn thuận trở thành người bức vua thoái vị. Tuy rằng thanh danh chỉ là vật ngoài thân, nhưng trừ phi cần cần thiết, không cần để lại nhược điểm cho sử quan ghi chép.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Yến Đế bệnh đến nửa mê nửa tình, không biết gì về những chuyện đang diễn ra bên ngoài. Đến khi một tiếng sét nổ vang trời, ông mới bừng tỉnh giấc. Yến Đế vất vả ngồi dậy rồi khàn giọng gọi Ân Thừa Hạo. Một động tác đơn giản như vậy đã khiến ông thở dốc không ngừng.
Ân Thừa Hạo biết những gì đang diễn ra bên ngoài tẩm điện. Y đang suy tư không biết hai người Tạ Kính Uyên ra sao rồi. Mấy ngày nay họ không kịp truyền tin cho nhau. Trong điện chỉ có vài cung nữ và thái giám. Nghe thấy tiếng gọi của Yến Đế, y mất một chốc để hoàn hồn rồi mới đi tới quỳ xuống bên mép giường: “Phụ hoàng có gì phân phó?”
Yến Đế nói bằng giọng đứt quãng: “Trong điện... Trong điện sao lại tối như vậy....?”
Lão thái giám lập tức sai người đốt nến. Nhưng vì mây đen giăng kín trời, mưa gió vẫn làm cho ánh sáng trong điện chập chờn sáng tối.
Ân Thừa Hạo vốn đang lo lắng không yên đành miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh. Y rũ mắt nói với Yến Đế: “Phụ hoàng, bên ngoài đang mưa cho nên sắc trời u ám.”
Yến Đế không đáp. Ông run rẩy vươn tay như muốn vuốt mặt Ân Thừa Hạo. Nhưng vì không đủ sức, tay ông rơi xuống, mà Ân Thừa Hạo cũng không có ý tiến lên.
Đại điện trống trải, thái giám cung nữ đứng trong góc như những con rối gỗ không có cảm xúc. Thời gian trôi qua, mưa gió càng nặng hạt hơn. Màn cửa vừa dày vừa rộng che giấu thảm trạng xác người la liệt khắp nơi ở bên ngoài.
Một người lính quỳ xuống bên ngoài cửa: “Bẩm bệ hạ, Tấn Vương và Thường Tông Binh dẫn binh tạo phản, đã bị Chu Tướng quân bắt lại. Toàn bộ nhân mã của Võ Đức doanh và Bình Tương doanh đang chờ ở ngoài cung.”
Ân Thừa Hạo giật mình, muốn hỏi xem Tạ Kính Uyên ra sao rồi, nhưng vì có Yến Đế ở đây nên chỉ có thể nhịn.
Yến Đế vừa đau lòng vừa phẫn hận, dù sao ông cũng từng kỳ vọng rất nhiều đứa con trai Tấn Vương này. Ông ho một lúc lâu rồi mới khàn giọng mắng: “Nghịch tử!”
Yến Đế thở dốc như có thể ngất bất cứ lúc nào. Lão thái giám bước lên giúp Yến Đế thuận khí: “Bệ hạ, cớ gì tức giận vì những người không đáng? Ngài nhìn xem, Thái Tử hiếu thuận biết bao nhiêu. Ngài ấy đã hầu bệnh ngài suốt mấy ngày nay, chẳng kịp chợp mắt chút nào. Lão nô thấy mà đau lòng thay.”
Thái giám là cáo già đã sống trong cung nhiều năm. Tấn Vương đã thua nên ông muốn lấy lòng Thái Tử.
Yến Đế được lời khuyên của thái giám an ủi, nhìn về phía Ân Thừa Hạo còn đang cúi đầu, gắng sức vẫy vẫy tay: “Thừa Hạo, con lại đây.”
Ân Thừa Hạo nhìn Yến Đế rồi bước bằng đầu gối đến cạnh giường, thấy Yến Đế lấy một quyển lụa màu vàng ra từ dưới gối: “Tấn Vương bất hiếu, Xương Vương Bình Vương khó thành châu báu. Hiện giờ trẫm chỉ còn một nhi tử đáng tin cậy là con...”
Yến Đế lại ho khan một hồi, sắc mặt xanh mét cận kề tử vong: “Trẫm... Sau khi trẫm qua đời... Đại Yến này giao cho con......”
Quyển lụa trong tay ông chính là chiếu thư truyền ngôi. Ân Thừa Hạo sửng sốt, không biết có nên nhận chiếu thư hay không. Dường như y cũng chẳng khát cầu vị trí kia như trong tưởng tượng.
Y hận Yến Đế, nhưng Yến Đế sắp chết...
Ân Thừa Hạo bỗng cảm thấy nhạt nhẽo. Trong Điện Thái Cực đầy tử khí quẩn quanh này, y cảm thấy mình như một cái xác không hồn, chẳng hiểu sao mấy ngày vừa qua lại có thể chịu được sống ở đây. Sờ phần đầu gối đã tê đến cứng đờ, y hơi nhớ phủ Tướng quân của Tạ Kính Uyên.
Trước đây, phủ của Tạ Kính Uyên cũng từng tử khí âm trầm. Nhưng sau khi Sở Hi Niên đến, nơi đó liền trở nên rạng rỡ.
Ân Thừa Hạo thích chạy đến đó. Chỉ có nơi đó mới có thể khiến y cảm thấy ấm áp. Hoàng cung là một nhà giam lạnh lẽo, bên dưới tường son là xương người, còn người ngồi trên cao thì lục thân không nhận.
Y đang xuất thần thì nghe thấy tiếng Yến Đế ra lệnh cho một tiểu thái giám đi ra ngoài truyền Tạ Kính Uyên cùng Bình Vương vào cung yết kiến.
Ân Thừa Hạo giật mình, lập tức cảm thấy căng thẳng: “Phụ hoàng, người truyền Tạ Kính Uyên cùng Bình Vương làm gì?”
Yến Đế không đáp. Lão thái giảm hiểu ý, dùng khay nâng một bầu rượu tới. Đó là một bầu rượu thon được chạm trổ hình long phượng, từ ngoài nhìn vào không đoán được bên trong đựng thứ gì.
Có lẽ là thứ có thể lấy mạng người.
“Thừa Hạo, con lại đây...”
Yến Đế biết Ân Thừa Hạo không phải người nhẫn tâm, hay đúng hơn là y không có đủ sự nhẫn tâm của một người sẽ thành đế vương. Trước khi chết, ông muốn diệt trừ tai họa ngầm cuối cùng rồi mới có thể yên tâm giao gianh sơn cho Ân Thừa Hạo.
“Trẫm biết, con và Tạ Kính Uyên rất thân với nhau... Nhưng quân là quân... thần là thần... Không thể bước qua giới hạn... Con còn trẻ, khó ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế. Tạ Kính Uyên là một tai hoạ ngầm......”
Ân Thừa Hạo vội vàng nói: “Phụ hoàng lo lắng quá nhiều, Tạ Kính Uyên...”
Y nói chưa xong đã bị Yến Đế ngăn lại: “Không cần nhiều lời. Chờ Tạ Kính Uyên vào cung, con ban ly rượu này cho y. Ban xong rượu, trẫm liền truyền ngôi cho con......”
Ân Thừa Hạo lạnh hết cả người. Y ngẩn ngơ nhìn Yến Đế, cảm thấy ánh mắt của người này vẫn lương bạc như mọi khi. Nhiều năm về trước, khi Yến Đế siết chết mẫu thân của y, trên mặt ông cũng là biểu cảm này.
“......”
Ân Thừa Hạo chết lặng, sau một lúc lâu mới hỏi một cách khó khăn: “Nếu nhi thần không muốn thì sao?”
Y không biết tình hình ở bên ngoài, chỉ biết hiện tại Tạ Kính Uyên không có binh quyền trong tay. Sau khi vào cung, Tạ Kính Uyên chỉ có thể mặc người xâu xé,
Yến Đế híp mắt: “Trẫm không chỉ có một mình con là nhi tử.”
Cùng Tạ Kính Uyên vào cung còn có Bình Vương. Chỉ khi Ân Thừa Hạo có thể quyết tâm giết Tạ Kính Uyên thì mới thông qua khảo nghiệm của Yến Đế. Nếu y không làm được, ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về Bình Vương.
Tính toán hay lắm.
Khóe môi của Ân Thừa Hạo nhếch lên. Y cảm thấy buồn cười nhưng lại cười không nổi. Lão thái giám thấy y chậm chạp không chịu hành động gì thì nhét chén rượu vào tay y, thấp giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đừng suy nghĩ lung tung. Đợi Tạ Kính Uyên đến, bệ hạ nói như thế nào thì ngài làm thế ấy.”
Ân Thừa Hạo nhìn chén rượu thật lâu mà không đáp lại. Chén rượu trên tay như nặng ngàn cân khiến y không cử động được. Thấy thế, Yến Đế nổi giận, vỗ mạnh lên mép giường: “Tạ Kính Uyên chỉ là một ngoại thần, chẳng lẽ lại quan trọng hơn giang sơn xã tắc của con sao?!”
Ân Thừa Hạo nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Yến Đế nổi giận: “Nhân từ nương tay thì làm sao làm được đại sự?!”
Ân Thừa Hạo vẫn không cử động. Hai mắt dần đỏ lên.
Yến Đế vừa nổi giận xong lại bắt đầu ho khan không ngừng, ho đến tê tâm liệt phế như muốn nôn hết nội tạng ra. Ông thở hổn hển: “Con... con cũng biết Tạ Kính Uyên có bao nhiêu nhân mạch ở trong quân. Trẫm còn tại thế mới có thể áp chế y... Đến khi trẫm qua đời... Con mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế... tư lịch nông cạn.... Nếu y hai lòng... con bảo vệ được thiên hạ này sao?! A?!”
Dù quá khứ như thế nào, lúc này Yến Đế đang thật sự suy nghĩ cho Ân Thừa Hạo. Ông nuốt máu tanh trong miệng xuống, gấp gáp chờ đợi câu trả lời của Ân Thừa Hạo. Người vốn đang im lặng quỳ bên giường bỗng ném mạnh chén rượu xuống đất ——
“Choang ——!”
Một tiếng vang lớn, rượu độc văng đầy đất. Chén rượu lăn vào trong góc tối. Cung nữ thái giám giật nảy mình, run sợ quỳ xuống đất thỉnh tội.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Yến Đế giật mình bởi động tác đột ngột của Ân Thừa Hạo, khiếp sợ ngẩng đầu lên. Ân Thừa Hạo khóc đỏ cả mắt. Y lùi về sau từng bước một, càng lúc càng cách xa Yến Đế. Gân xanh trên thái dương của y nổi lên khiến y trông như một con sư tử đang tức giận.
Ân Thừa Hạo giơ tay chỉ vào Yến Đế, gằn từng chữ: “Chính ông bạc tình quả nghĩa, thế mà lại muốn cô cùng bạc tình quả nghĩa! Chính ông lấy oán trả ơn, thế mà lại muốn cô cùng lấy oán trả ơn! Chính ông bị mọi người xa lánh mà lại muốn cô rơi vào kết cục đó!”
“Cô không cần! Cô không cần!”
Trong mắt Ân Thừa Hạo tràn đầy hận ý. Y nhớ đến Tạ Bích – người duy nhất không chê y ngu dốt, là sư phụ đối xử với y như con ruột. Y nhớ đến Hoàng Hậu – người mẹ tự tay làm bánh ngọt và may quần áo cho y. Hai người này đều đã chết, đều đã chết!
Chết trong tay tên lòng lang dạ sói này!
Y chỉ vào Yến Đế, mắng khàn cả giọng: “Tim của ông làm từ đá, nhưng tim cô không phải!”
Ân Thừa Hạo đấm lên ngực mình, hối hận đan xen: “Trước kia cô có sư phụ! Có bạn thân! Có mẫu hậu! Là ông huỷ hoại hết thảy!”
“Ông giết Tạ Bích! Ông giết mẫu hậu! Hiện tại còn muốn giết Kính Uyên! Ông muốn chết thì chết đi! Ngôi vị hoàng đế này muốn cho ai thì cho người đó, cô không muốn một chút nào! Cô không cần! Ông nghe hiểu chưa?!”
“Ông có biết cô rất hận ông hay không?! Cô rất hận ông! Cô không muốn làm con của ông! Cô thà làm ăn mày, thà làm nô lệ, cũng không muốn làm con của ông!”
Ân Thừa Hạo bỗng bước về phía trước, dùng sức nắm chặt vai Yến Đế. Y nhìn ông bằng đôi mắt đỏ sậm, sắc mặt hung ác: “Ngày sau cô sẽ có con cháu đầy đàn, sẽ có nhiều bạn nhiều bè. Cô sẽ sống sung sướng hơn ông một trăm lần, một ngàn lần! Ông mang theo ngôi vị hoàng đế và hoàng quyền của ông vào quan tài đi! Sau này sâu trùng sẽ cắn xé ông, không có bất kỳ kẻ nào nhớ đến ông!”
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má y, rơi lên tay Yến Đế rồi rơi lên chăn gấm.
“Ông sát trung thần, diệt hiền thê. Dù có chết cô cũng muốn người trong thiên hạ biết những chuyện dơ bẩn ông đã làm. Ông sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Ông sẽ bị thế nhân thóa mạ!”
Theo từng câu từng chữ Ân Thừa Hạo nói, Yến Đế nói không ra hơi, chỉ có thể thở dốc. Ông run rẩy chỉ về phía y, hai mắt lồi ra: “Ngươi... Ngươi......”
Ân Thừa Hạo buông ông ra rồi loạng choạng lùi về sau. Yến Đế vươn tay như muốn bắt lấy tay áo y, khuôn mặt già nua, biểu cảm cảm dữ tợn như muốn cắn xé một ai đó. Vì rướn người về phía trước nên ông mất thăng bằng rồi ngã xuống giường: “Ngươi... Ngươi......”
Yến Đế muốn nói gì nhưng thanh âm càng lúc càng yếu. Mưa gió bão bùng bên ngoài bắt đầu có dấu hiệu lắng lại. Cuối cùng, Yến Đế hộc ra một ngụm máu tươi, trừng mắt nhìn về phía trước. Ông giữ nguyên tư thế cứng ngắt ấy một lúc lâu, sau đó xụi lơ không cử động nữa.
Tất cả mọi người bị dọa cho choáng váng.
Lão thái giám lấy hết can đảm để tiến lên duỗi một ngón tay kiểm tra hơi thở của Yến Đế. Thái giám té xuống đất, sắc mặt trắng nhợt, giọng nói hoảng loạn: “Bệ hạ...... Bệ hạ băng hà! Bệ hạ băng hà!”
Ân Thừa Hạo ngẩn người nhìn thi thể của Yến Đế, không biết nên cảm thấy đau khổ hay vui mừng. Sức lực cả người y như bị rút cạn. Ân Thừa Hạo vịn tay lên cột nhà rồi chậm rãi trượt xuống, sắc mặt trắng tái như người mất hồn.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đứng ngoài cửa điện. Tiểu thái giám được Yến Đế phái đi báo tin đang bị trói rồi ném cạnh góc tường. Nghe thấy âm thanh trong phòng, sắc mặt hai người thay đổi. Sợ Ân Thừa Hạo xảy ra chuyện, Tạ Kính Uyên đẩy cửa lao vào. Yến Đế đã qua đời, chúng cung nữ và thái giám thì hoảng sợ ôm nhau khóc thút thít.
Ân Thừa Hạo ngồi trên đất, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ.
Sở Hi Niên ngồi xổm trước mặt y, dùng tay quơ quơ: “Thái Tử điện hạ? Thái Tử điện hạ?”
Ân Thừa Hạo không phản ứng.
Tạ Kính Uyên thẳng thắn hơn nhiều. Y giơ chân đạp Ân Thừa Hạo một cái rồi kéo cổ áo Ân Thừa Hạo lại trước khi Ân Thừa Hạo ngã xuống, sau đó nhíu mày lo lắng: “Hồn ngài bị quỷ bắt rồi sao? Sao lại ngồi ở đây?”
Lúc này Ân Thừa Hạo mới chậm chạp hoàn hồn. Thấy Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đứng trước mặt mình, y sửng sốt khóc rống rồi nhào lên ôm lấy họ: “Các ngươi... Sao giờ các ngươi mới đến...?”
Y khóc đến tê tâm liệt phế, không rõ là đang thống hận hay đang khổ sở: “Ông ta đã chết... Ông ra đã chết......”
Ân Thừa Hạo khóc như một đứa trẻ: “Kính Uyên... Cô không muốn... không muốn làm Hoàng đế... Cô không muốn trở thành người cô đơn. Cô muốn có bằng hữu, muốn có huynh đệ, muốn bình an một đời, muốn trời yên biển lặng. Cô không muốn giống ông ta bị người người xa lánh.....“.
Trong giọng y ngập tràn sự sợ hãi. Y sợ rằng sau này mình sẽ trở thành người như Yến Đế, thần tử bất trung, nhi tử bất hiếu, thê tử bất ái, bằng hữu bất thành. Sống một đời như vậy có ý nghĩa gì?
Sở Hi Niên lặng im không đáp. Vẻ mặt Tạ Kính Uyên trở nên phức tạp. Qua hồi lâu, họ mới kéo Ân Thừa Hạo đứng lên.
“Ngài sẽ không......”
Sở Hi Niên vỗ vai Ân Thừa Hạo, thấp giọng: “Chỉ cần ngài nhớ rõ tâm của mình hôm nay thì ngài sẽ không bao giờ biến thành loại người mà chính ngài không quen biết...”
“Không biết làm hoàng đế cũng không sao, bọn ta giúp ngài làm. Không biết bày mưu tính kế cũng không sao, bọn ta dạy ngài học...”
Cuốn “Thiên Thu Phong Hầu” này có nhiều khoảnh khắc thăng trầm, dù là trong câu chuyện gốc hay câu chuyện được sửa đổi hôm nay, nhưng điều duy nhất bất biến là Tạ Kính Uyên chưa bao giờ phản bội Ân Thừa Hạo.
Trước đây Sở Hi Niên không rõ, nhưng hiện tại hắn đã hiểu. Trong thời đại không ngừng biến động này, có một bằng hữu chân thành là chuyện vô cùng may mắn, dù hiểm nguy thế nào cũng không hối hận.
Ngôi vị hoàng đế trước mặt, Ân Thừa Hạo chưa từng phụ lòng Tạ Kính Uyên.
Nguy nan trước mặt, Tạ Kính Uyên không bỏ mặt Ân Thừa Hạo.
Đây là tình bạn thuần khiết. Trong lòng họ có thứ quan trọng hơn và trân quý hơn quyền vị.
Lúc này, phản diện là ai đã không còn quan trọng...
Mưa ngừng rơi. Một tia nắng xuyên thấu tầng mây, ánh mặt trời trở nên rực rỡ. Bên ngoài Điện Thái Cực, thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông. Nhưng trừ bỏ âm mưu quỷ kế thì nơi xa xa kia là cẩm tú giang sơn bất tận.
Sở Hi Niên chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói với Ân Thừa Hạo: “Ngài yên tâm làm Thái Tử, cũng yên tâm làm Hoàng Đế...”
“Sơn xuyên vạn dặm cùng phong nguyệt vô biên này, ta và Kính Uyên giúp ngài bảo vệ.”
Lão thái giám nhanh trí nâng chiếu thư truyền ngôi của Yến Đế qua đỉnh đầu, dùng đầu gối đi về phía Ân Thừa Hạo rồi dập đầu: “Trước khi băng hà, bệ hạ đã lập di chiếu lệnh cho Thái Tử kế vị. Lão nô khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chúng tướng sĩ ngoài điện thấy thế cũng thi nhau quỳ xuống. Lân giáp va vào nhau, phát ra âm thanh rung động tận trời: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Chương 81: Kết cục này được viết lại từ lâu
Bên ngoài Chu Tước Môn, tiếng chém giết vang trời, vang vọng xuyên qua hàng ngàn gian phòng của hoàng cung. Nơi chân trời hiện lên một vầng mây trắng, sau đó mây đen giăng đầy. Mưa tí tách rơi. Mùi máu như có như không lửng lơ trong không khí.
Quân binh của Tạ Kính Uyên chia làm hai đường. Một nửa nhân mã tấn công Chu Ôn Thần vốn đã nguyên khí đại thương, một nửa còn lại được y dẫn đi khống chế hoàng cung. Đứng từ nơi xa có thể thấy ánh lửa tận trời, dù trời đang mưa thì sức nóng vẫn không giảm bớt.
Giữa binh đao hỗn loạn, Tạ Kính Uyên tự mình dẫn quân vây quanh Điện Thái Cực. Tiếng vó ngựa, tiếng va chạm của đao kiếm thi nhau vang lên. Vô số mũi tên bay trong đêm tối, thi thoảng lại lóe lên ánh hàn quang.
“Vèo ——!”
“Vèo ——!”
“Vèo ——!”
Quân lính kéo cung, nhắm về phía cấm quân đang đứng trước cửa cung bảo hộ Yến Đế. Mưa tên xuyên qua máu thịt, chẳng mấy chốc đã quét sạch hơn phân nửa quân địch.
Tạ Kính Uyên nắm chặt bội kiếm bên hông, định trực tiếp nhảy vào trong điện, nhưng y nghĩ một lát rồi hỏi ý kiến của Sở Hi Niên: “Chúng ta có vào hay không?”
Mặt nạ bạc trên mặt y lóe lên những tia sáng lạnh ngắt. Mưa tí tách rơi trên khôi giáp rồi chảy xuống đất, hòa tan vào máu tươi.
Sở Hi Niên suy nghĩ một lát rồi chọn bừa một người lính, sau đó ra lệnh cho người nọ đi báo tin cho Yến Đế. Nói rồi hắn quay sang Tạ Kính Uyên: “Không sao. Kết cục đã định, chúng ta chờ một lát đi.”
Dù gì Yến Đế cũng sẽ truyền ngôi cho Ân Thừa Hạo, bọn họ không nhất thiết phải làm điều thừa. Nếu lúc này Tạ Kính Uyên xông vào, Ân Thừa Hạo sẽ từ người kế vị danh chính ngôn thuận trở thành người bức vua thoái vị. Tuy rằng thanh danh chỉ là vật ngoài thân, nhưng trừ phi cần cần thiết, không cần để lại nhược điểm cho sử quan ghi chép.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Yến Đế bệnh đến nửa mê nửa tình, không biết gì về những chuyện đang diễn ra bên ngoài. Đến khi một tiếng sét nổ vang trời, ông mới bừng tỉnh giấc. Yến Đế vất vả ngồi dậy rồi khàn giọng gọi Ân Thừa Hạo. Một động tác đơn giản như vậy đã khiến ông thở dốc không ngừng.
Ân Thừa Hạo biết những gì đang diễn ra bên ngoài tẩm điện. Y đang suy tư không biết hai người Tạ Kính Uyên ra sao rồi. Mấy ngày nay họ không kịp truyền tin cho nhau. Trong điện chỉ có vài cung nữ và thái giám. Nghe thấy tiếng gọi của Yến Đế, y mất một chốc để hoàn hồn rồi mới đi tới quỳ xuống bên mép giường: “Phụ hoàng có gì phân phó?”
Yến Đế nói bằng giọng đứt quãng: “Trong điện... Trong điện sao lại tối như vậy....?”
Lão thái giám lập tức sai người đốt nến. Nhưng vì mây đen giăng kín trời, mưa gió vẫn làm cho ánh sáng trong điện chập chờn sáng tối.
Ân Thừa Hạo vốn đang lo lắng không yên đành miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh. Y rũ mắt nói với Yến Đế: “Phụ hoàng, bên ngoài đang mưa cho nên sắc trời u ám.”
Yến Đế không đáp. Ông run rẩy vươn tay như muốn vuốt mặt Ân Thừa Hạo. Nhưng vì không đủ sức, tay ông rơi xuống, mà Ân Thừa Hạo cũng không có ý tiến lên.
Đại điện trống trải, thái giám cung nữ đứng trong góc như những con rối gỗ không có cảm xúc. Thời gian trôi qua, mưa gió càng nặng hạt hơn. Màn cửa vừa dày vừa rộng che giấu thảm trạng xác người la liệt khắp nơi ở bên ngoài.
Một người lính quỳ xuống bên ngoài cửa: “Bẩm bệ hạ, Tấn Vương và Thường Tông Binh dẫn binh tạo phản, đã bị Chu Tướng quân bắt lại. Toàn bộ nhân mã của Võ Đức doanh và Bình Tương doanh đang chờ ở ngoài cung.”
Ân Thừa Hạo giật mình, muốn hỏi xem Tạ Kính Uyên ra sao rồi, nhưng vì có Yến Đế ở đây nên chỉ có thể nhịn.
Yến Đế vừa đau lòng vừa phẫn hận, dù sao ông cũng từng kỳ vọng rất nhiều đứa con trai Tấn Vương này. Ông ho một lúc lâu rồi mới khàn giọng mắng: “Nghịch tử!”
Yến Đế thở dốc như có thể ngất bất cứ lúc nào. Lão thái giám bước lên giúp Yến Đế thuận khí: “Bệ hạ, cớ gì tức giận vì những người không đáng? Ngài nhìn xem, Thái Tử hiếu thuận biết bao nhiêu. Ngài ấy đã hầu bệnh ngài suốt mấy ngày nay, chẳng kịp chợp mắt chút nào. Lão nô thấy mà đau lòng thay.”
Thái giám là cáo già đã sống trong cung nhiều năm. Tấn Vương đã thua nên ông muốn lấy lòng Thái Tử.
Yến Đế được lời khuyên của thái giám an ủi, nhìn về phía Ân Thừa Hạo còn đang cúi đầu, gắng sức vẫy vẫy tay: “Thừa Hạo, con lại đây.”
Ân Thừa Hạo nhìn Yến Đế rồi bước bằng đầu gối đến cạnh giường, thấy Yến Đế lấy một quyển lụa màu vàng ra từ dưới gối: “Tấn Vương bất hiếu, Xương Vương Bình Vương khó thành châu báu. Hiện giờ trẫm chỉ còn một nhi tử đáng tin cậy là con...”
Yến Đế lại ho khan một hồi, sắc mặt xanh mét cận kề tử vong: “Trẫm... Sau khi trẫm qua đời... Đại Yến này giao cho con......”
Quyển lụa trong tay ông chính là chiếu thư truyền ngôi. Ân Thừa Hạo sửng sốt, không biết có nên nhận chiếu thư hay không. Dường như y cũng chẳng khát cầu vị trí kia như trong tưởng tượng.
Y hận Yến Đế, nhưng Yến Đế sắp chết...
Ân Thừa Hạo bỗng cảm thấy nhạt nhẽo. Trong Điện Thái Cực đầy tử khí quẩn quanh này, y cảm thấy mình như một cái xác không hồn, chẳng hiểu sao mấy ngày vừa qua lại có thể chịu được sống ở đây. Sờ phần đầu gối đã tê đến cứng đờ, y hơi nhớ phủ Tướng quân của Tạ Kính Uyên.
Trước đây, phủ của Tạ Kính Uyên cũng từng tử khí âm trầm. Nhưng sau khi Sở Hi Niên đến, nơi đó liền trở nên rạng rỡ.
Ân Thừa Hạo thích chạy đến đó. Chỉ có nơi đó mới có thể khiến y cảm thấy ấm áp. Hoàng cung là một nhà giam lạnh lẽo, bên dưới tường son là xương người, còn người ngồi trên cao thì lục thân không nhận.
Y đang xuất thần thì nghe thấy tiếng Yến Đế ra lệnh cho một tiểu thái giám đi ra ngoài truyền Tạ Kính Uyên cùng Bình Vương vào cung yết kiến.
Ân Thừa Hạo giật mình, lập tức cảm thấy căng thẳng: “Phụ hoàng, người truyền Tạ Kính Uyên cùng Bình Vương làm gì?”
Yến Đế không đáp. Lão thái giảm hiểu ý, dùng khay nâng một bầu rượu tới. Đó là một bầu rượu thon được chạm trổ hình long phượng, từ ngoài nhìn vào không đoán được bên trong đựng thứ gì.
Có lẽ là thứ có thể lấy mạng người.
“Thừa Hạo, con lại đây...”
Yến Đế biết Ân Thừa Hạo không phải người nhẫn tâm, hay đúng hơn là y không có đủ sự nhẫn tâm của một người sẽ thành đế vương. Trước khi chết, ông muốn diệt trừ tai họa ngầm cuối cùng rồi mới có thể yên tâm giao gianh sơn cho Ân Thừa Hạo.
“Trẫm biết, con và Tạ Kính Uyên rất thân với nhau... Nhưng quân là quân... thần là thần... Không thể bước qua giới hạn... Con còn trẻ, khó ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế. Tạ Kính Uyên là một tai hoạ ngầm......”
Ân Thừa Hạo vội vàng nói: “Phụ hoàng lo lắng quá nhiều, Tạ Kính Uyên...”
Y nói chưa xong đã bị Yến Đế ngăn lại: “Không cần nhiều lời. Chờ Tạ Kính Uyên vào cung, con ban ly rượu này cho y. Ban xong rượu, trẫm liền truyền ngôi cho con......”
Ân Thừa Hạo lạnh hết cả người. Y ngẩn ngơ nhìn Yến Đế, cảm thấy ánh mắt của người này vẫn lương bạc như mọi khi. Nhiều năm về trước, khi Yến Đế siết chết mẫu thân của y, trên mặt ông cũng là biểu cảm này.
“......”
Ân Thừa Hạo chết lặng, sau một lúc lâu mới hỏi một cách khó khăn: “Nếu nhi thần không muốn thì sao?”
Y không biết tình hình ở bên ngoài, chỉ biết hiện tại Tạ Kính Uyên không có binh quyền trong tay. Sau khi vào cung, Tạ Kính Uyên chỉ có thể mặc người xâu xé,
Yến Đế híp mắt: “Trẫm không chỉ có một mình con là nhi tử.”
Cùng Tạ Kính Uyên vào cung còn có Bình Vương. Chỉ khi Ân Thừa Hạo có thể quyết tâm giết Tạ Kính Uyên thì mới thông qua khảo nghiệm của Yến Đế. Nếu y không làm được, ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về Bình Vương.
Tính toán hay lắm.
Khóe môi của Ân Thừa Hạo nhếch lên. Y cảm thấy buồn cười nhưng lại cười không nổi. Lão thái giám thấy y chậm chạp không chịu hành động gì thì nhét chén rượu vào tay y, thấp giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đừng suy nghĩ lung tung. Đợi Tạ Kính Uyên đến, bệ hạ nói như thế nào thì ngài làm thế ấy.”
Ân Thừa Hạo nhìn chén rượu thật lâu mà không đáp lại. Chén rượu trên tay như nặng ngàn cân khiến y không cử động được. Thấy thế, Yến Đế nổi giận, vỗ mạnh lên mép giường: “Tạ Kính Uyên chỉ là một ngoại thần, chẳng lẽ lại quan trọng hơn giang sơn xã tắc của con sao?!”
Ân Thừa Hạo nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Yến Đế nổi giận: “Nhân từ nương tay thì làm sao làm được đại sự?!”
Ân Thừa Hạo vẫn không cử động. Hai mắt dần đỏ lên.
Yến Đế vừa nổi giận xong lại bắt đầu ho khan không ngừng, ho đến tê tâm liệt phế như muốn nôn hết nội tạng ra. Ông thở hổn hển: “Con... con cũng biết Tạ Kính Uyên có bao nhiêu nhân mạch ở trong quân. Trẫm còn tại thế mới có thể áp chế y... Đến khi trẫm qua đời... Con mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế... tư lịch nông cạn.... Nếu y hai lòng... con bảo vệ được thiên hạ này sao?! A?!”
Dù quá khứ như thế nào, lúc này Yến Đế đang thật sự suy nghĩ cho Ân Thừa Hạo. Ông nuốt máu tanh trong miệng xuống, gấp gáp chờ đợi câu trả lời của Ân Thừa Hạo. Người vốn đang im lặng quỳ bên giường bỗng ném mạnh chén rượu xuống đất ——
“Choang ——!”
Một tiếng vang lớn, rượu độc văng đầy đất. Chén rượu lăn vào trong góc tối. Cung nữ thái giám giật nảy mình, run sợ quỳ xuống đất thỉnh tội.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Yến Đế giật mình bởi động tác đột ngột của Ân Thừa Hạo, khiếp sợ ngẩng đầu lên. Ân Thừa Hạo khóc đỏ cả mắt. Y lùi về sau từng bước một, càng lúc càng cách xa Yến Đế. Gân xanh trên thái dương của y nổi lên khiến y trông như một con sư tử đang tức giận.
Ân Thừa Hạo giơ tay chỉ vào Yến Đế, gằn từng chữ: “Chính ông bạc tình quả nghĩa, thế mà lại muốn cô cùng bạc tình quả nghĩa! Chính ông lấy oán trả ơn, thế mà lại muốn cô cùng lấy oán trả ơn! Chính ông bị mọi người xa lánh mà lại muốn cô rơi vào kết cục đó!”
“Cô không cần! Cô không cần!”
Trong mắt Ân Thừa Hạo tràn đầy hận ý. Y nhớ đến Tạ Bích – người duy nhất không chê y ngu dốt, là sư phụ đối xử với y như con ruột. Y nhớ đến Hoàng Hậu – người mẹ tự tay làm bánh ngọt và may quần áo cho y. Hai người này đều đã chết, đều đã chết!
Chết trong tay tên lòng lang dạ sói này!
Y chỉ vào Yến Đế, mắng khàn cả giọng: “Tim của ông làm từ đá, nhưng tim cô không phải!”
Ân Thừa Hạo đấm lên ngực mình, hối hận đan xen: “Trước kia cô có sư phụ! Có bạn thân! Có mẫu hậu! Là ông huỷ hoại hết thảy!”
“Ông giết Tạ Bích! Ông giết mẫu hậu! Hiện tại còn muốn giết Kính Uyên! Ông muốn chết thì chết đi! Ngôi vị hoàng đế này muốn cho ai thì cho người đó, cô không muốn một chút nào! Cô không cần! Ông nghe hiểu chưa?!”
“Ông có biết cô rất hận ông hay không?! Cô rất hận ông! Cô không muốn làm con của ông! Cô thà làm ăn mày, thà làm nô lệ, cũng không muốn làm con của ông!”
Ân Thừa Hạo bỗng bước về phía trước, dùng sức nắm chặt vai Yến Đế. Y nhìn ông bằng đôi mắt đỏ sậm, sắc mặt hung ác: “Ngày sau cô sẽ có con cháu đầy đàn, sẽ có nhiều bạn nhiều bè. Cô sẽ sống sung sướng hơn ông một trăm lần, một ngàn lần! Ông mang theo ngôi vị hoàng đế và hoàng quyền của ông vào quan tài đi! Sau này sâu trùng sẽ cắn xé ông, không có bất kỳ kẻ nào nhớ đến ông!”
Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má y, rơi lên tay Yến Đế rồi rơi lên chăn gấm.
“Ông sát trung thần, diệt hiền thê. Dù có chết cô cũng muốn người trong thiên hạ biết những chuyện dơ bẩn ông đã làm. Ông sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Ông sẽ bị thế nhân thóa mạ!”
Theo từng câu từng chữ Ân Thừa Hạo nói, Yến Đế nói không ra hơi, chỉ có thể thở dốc. Ông run rẩy chỉ về phía y, hai mắt lồi ra: “Ngươi... Ngươi......”
Ân Thừa Hạo buông ông ra rồi loạng choạng lùi về sau. Yến Đế vươn tay như muốn bắt lấy tay áo y, khuôn mặt già nua, biểu cảm cảm dữ tợn như muốn cắn xé một ai đó. Vì rướn người về phía trước nên ông mất thăng bằng rồi ngã xuống giường: “Ngươi... Ngươi......”
Yến Đế muốn nói gì nhưng thanh âm càng lúc càng yếu. Mưa gió bão bùng bên ngoài bắt đầu có dấu hiệu lắng lại. Cuối cùng, Yến Đế hộc ra một ngụm máu tươi, trừng mắt nhìn về phía trước. Ông giữ nguyên tư thế cứng ngắt ấy một lúc lâu, sau đó xụi lơ không cử động nữa.
Tất cả mọi người bị dọa cho choáng váng.
Lão thái giám lấy hết can đảm để tiến lên duỗi một ngón tay kiểm tra hơi thở của Yến Đế. Thái giám té xuống đất, sắc mặt trắng nhợt, giọng nói hoảng loạn: “Bệ hạ...... Bệ hạ băng hà! Bệ hạ băng hà!”
Ân Thừa Hạo ngẩn người nhìn thi thể của Yến Đế, không biết nên cảm thấy đau khổ hay vui mừng. Sức lực cả người y như bị rút cạn. Ân Thừa Hạo vịn tay lên cột nhà rồi chậm rãi trượt xuống, sắc mặt trắng tái như người mất hồn.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đứng ngoài cửa điện. Tiểu thái giám được Yến Đế phái đi báo tin đang bị trói rồi ném cạnh góc tường. Nghe thấy âm thanh trong phòng, sắc mặt hai người thay đổi. Sợ Ân Thừa Hạo xảy ra chuyện, Tạ Kính Uyên đẩy cửa lao vào. Yến Đế đã qua đời, chúng cung nữ và thái giám thì hoảng sợ ôm nhau khóc thút thít.
Ân Thừa Hạo ngồi trên đất, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ.
Sở Hi Niên ngồi xổm trước mặt y, dùng tay quơ quơ: “Thái Tử điện hạ? Thái Tử điện hạ?”
Ân Thừa Hạo không phản ứng.
Tạ Kính Uyên thẳng thắn hơn nhiều. Y giơ chân đạp Ân Thừa Hạo một cái rồi kéo cổ áo Ân Thừa Hạo lại trước khi Ân Thừa Hạo ngã xuống, sau đó nhíu mày lo lắng: “Hồn ngài bị quỷ bắt rồi sao? Sao lại ngồi ở đây?”
Lúc này Ân Thừa Hạo mới chậm chạp hoàn hồn. Thấy Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đứng trước mặt mình, y sửng sốt khóc rống rồi nhào lên ôm lấy họ: “Các ngươi... Sao giờ các ngươi mới đến...?”
Y khóc đến tê tâm liệt phế, không rõ là đang thống hận hay đang khổ sở: “Ông ta đã chết... Ông ra đã chết......”
Ân Thừa Hạo khóc như một đứa trẻ: “Kính Uyên... Cô không muốn... không muốn làm Hoàng đế... Cô không muốn trở thành người cô đơn. Cô muốn có bằng hữu, muốn có huynh đệ, muốn bình an một đời, muốn trời yên biển lặng. Cô không muốn giống ông ta bị người người xa lánh.....“.
Trong giọng y ngập tràn sự sợ hãi. Y sợ rằng sau này mình sẽ trở thành người như Yến Đế, thần tử bất trung, nhi tử bất hiếu, thê tử bất ái, bằng hữu bất thành. Sống một đời như vậy có ý nghĩa gì?
Sở Hi Niên lặng im không đáp. Vẻ mặt Tạ Kính Uyên trở nên phức tạp. Qua hồi lâu, họ mới kéo Ân Thừa Hạo đứng lên.
“Ngài sẽ không......”
Sở Hi Niên vỗ vai Ân Thừa Hạo, thấp giọng: “Chỉ cần ngài nhớ rõ tâm của mình hôm nay thì ngài sẽ không bao giờ biến thành loại người mà chính ngài không quen biết...”
“Không biết làm hoàng đế cũng không sao, bọn ta giúp ngài làm. Không biết bày mưu tính kế cũng không sao, bọn ta dạy ngài học...”
Cuốn “Thiên Thu Phong Hầu” này có nhiều khoảnh khắc thăng trầm, dù là trong câu chuyện gốc hay câu chuyện được sửa đổi hôm nay, nhưng điều duy nhất bất biến là Tạ Kính Uyên chưa bao giờ phản bội Ân Thừa Hạo.
Trước đây Sở Hi Niên không rõ, nhưng hiện tại hắn đã hiểu. Trong thời đại không ngừng biến động này, có một bằng hữu chân thành là chuyện vô cùng may mắn, dù hiểm nguy thế nào cũng không hối hận.
Ngôi vị hoàng đế trước mặt, Ân Thừa Hạo chưa từng phụ lòng Tạ Kính Uyên.
Nguy nan trước mặt, Tạ Kính Uyên không bỏ mặt Ân Thừa Hạo.
Đây là tình bạn thuần khiết. Trong lòng họ có thứ quan trọng hơn và trân quý hơn quyền vị.
Lúc này, phản diện là ai đã không còn quan trọng...
Mưa ngừng rơi. Một tia nắng xuyên thấu tầng mây, ánh mặt trời trở nên rực rỡ. Bên ngoài Điện Thái Cực, thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông. Nhưng trừ bỏ âm mưu quỷ kế thì nơi xa xa kia là cẩm tú giang sơn bất tận.
Sở Hi Niên chậm rãi thở ra một hơi, sau đó nói với Ân Thừa Hạo: “Ngài yên tâm làm Thái Tử, cũng yên tâm làm Hoàng Đế...”
“Sơn xuyên vạn dặm cùng phong nguyệt vô biên này, ta và Kính Uyên giúp ngài bảo vệ.”
Lão thái giám nhanh trí nâng chiếu thư truyền ngôi của Yến Đế qua đỉnh đầu, dùng đầu gối đi về phía Ân Thừa Hạo rồi dập đầu: “Trước khi băng hà, bệ hạ đã lập di chiếu lệnh cho Thái Tử kế vị. Lão nô khấu kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chúng tướng sĩ ngoài điện thấy thế cũng thi nhau quỳ xuống. Lân giáp va vào nhau, phát ra âm thanh rung động tận trời: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương