Tiên Nhân Trạng
Chương 7
Liên Ba lấy lại tinh thần, khom gối hành lễ: “Chúc mừng Thẩm đại nhân.”
Thẩm Tòng Lan nhíu mày lại, nàng nói những lời này chứng tỏ trượng phu nàng đã nói cho nàng biết y nhậm chức Tri huyện ở U Thành. Vừa nghĩ tới Cao Vân Thăng, trong lòng y không biết sao mà có chút khó chịu, thế là giọng điệu cũng không mấy vui vẻ: “Tri huyện đời trước bị cách chức, có gì đâu mà chúc mừng, nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay mà.”
Lúc này đến U Thành làm Huyện lệnh quả thật không phải là việc tốt, Liên Ba mới nhận ra rằng chúc mừng y thì không thích hợp lắm, vội vàng thay đổi chủ đề câu chuyện: “Thẩm đại nhân muốn mua sách sao?”
Ánh mắt Thẩm Tòng Lan nhìn một vòng quanh hiệu sách, trong mắt lóe lên một chút buồn bã khi quay lại chốn cũ, cảnh còn người mất. Bố cục của hiệu sách vẫn giống năm năm trước, không có bất cứ thay đổi nào. Lâm thị vì tìm con mà nhiều năm qua không chuyển nhà, còn lo lắng con gái có lẽ vẫn nhớ được tên mình nên đổi tên hiệu sách thành hiệu sách Khê Khách.
Y thản nhiên nói: “Hôm nay ta đến điều tra vụ án của Kiều nương tử.”
Liên Ba chủ động nói: “Ta không quen biết Kiều nương tử. Con trai Ngọc lang của bà ấy thì từng đến mua sách.”
Thẩm Tòng Lan không hề hỏi về hai mẹ con họ mà hỏi đến Ôn Tri Lễ: “Ôn tú tài thường xuyên đến đây mua sách sao?”
Liên Ba nói chi tiết: “Đúng là hắn thường xuyên đến, chỉ là xem thì nhiều, mua thì ít.”
Khách hàng lớn nhất của hiệu sách Khê Khách chính là học trò và sĩ tử chuẩn bị khoa khảo. Liên Ba từng gặp Ôn tú tài này mấy lần, trong ấn tượng của nàng thì người này thành thật chất phác, không giỏi ăn nói.
Nếu Thẩm Tòng Lan đã đến đây làm việc, Liên Ba cũng muốn cho y thêm vài thông tin nên nói thêm: “Nghe An thúc nói, Ôn tú tài eo hẹp tiền bạc cho nên mới thuê chỗ ở của Kiều nương tử. Kiều nương tử nổi tiếng là keo kiệt, khó chơi. Bà ấy thường đứng ở đầu hẻm chửi đổng lên khi nghi ngờ có người ăn trộm hoặc làm mất đồ. Phòng ốc của bà ấy chỉ cho học trò thuê là vì học trò lịch sự lễ phép, còn có thể dạy cho con trai bà ấy là Ngọc lang đọc sách, tiết kiệm được tiền đến học đường.”
An thúc là người làm lâu năm trong hiệu sách cũng là người bản địa U Thành nên thông tin nhanh nhạy. Ông ấy thường xuyên trò chuyện với Liên Ba về một vài việc của hàng xóm láng giềng.
Thẩm Tòng Lan gật đầu: “Lúc ngỗ tác khám nghiệm tử thi chỉ kiểm tra ra được Kiều nương tử trúng độc mà chết nhưng không kiểm tra ra được trúng độc gì, cũng không tra ra được thời gian trúng độc. Ta đã mời một vị cao thủ dùng độc trong giang hồ, hắn xác nhận Kiều nương tử trúng độc vào năm ngày trước khi chết, độc không phải vào từ miệng mà là vào từ vết thương chó cắn. Kiều nương tử trúng độc vào buổi sáng nhưng khi đó Ôn tú tài vẫn còn ở U Thành. Hắn vẫn còn là nghi phạm độc chết Kiều nương tử.”
Liên Ba khó hiểu nói: “Nghe nói sau khi Kiều nương tử bị chó cắn thì con trai luôn chăm sóc bà ấy không rời một bước, lúc đó Ôn tú tài lại ở Kinh Thành, làm sao đầu độc vào vết thương được?”
Thẩm Tòng Lan nhìn nàng: “Cho nên ta nghĩ đến một việc, đến tìm Cao phu nhân xác nhận. Ta còn nhớ phu nhân từng nói, hiệu sách vì đề phòng mọt, chuột ăn sách mà đã thả một ít độc, sau khi sâu hay chuột ăn phải sẽ không mất mạng ngay, sau khi về tổ thì mới phát tác, còn có thể cắn xé đồng loại, cuối cùng cả tổ chết hết.”
Liên Ba nói: “Không sai, đó là độc mà năm đó phụ thân ta mời người phối ra, còn nói đùa đặt tên là Nhất Oa Đoan.”
Thẩm Tòng Lan nói: “Ta muốn lấy một ít độc của hiệu sách về cho người kiểm tra thực hư một phen, nhìn xem có giống độc mà Kiều nương tử trúng hay không.”
Liên Ba kinh ngạc nói: “Đại nhân nghi ngờ Ôn tú tài trộm độc từ hiệu sách để độc chết Kiều nương tử à?”
Thẩm Tòng Lan gật đầu nói phải.
Liên Ba vẫn không thể tin được: “Ngày đó Kiều nương tử cùng con trai đi đốt vàng mã cho trượng phu, Ôn tú tài làm sao có thể điều khiển một con chó đi cắn Kiều nương tử một cách chuẩn xác mà không phải là Ngọc lang?”
Thẩm Tòng Lan hơi nhíu mày: “Cứ tra ra được loại độc trước đã. Cho dù là thế nào thì ít nhất vụ án này cũng đã có chút manh mối. Dù sao thì sáng hôm Kiều nương tử trúng độc, Ôn tú tài vẫn còn ở U Thành.”
“Thẩm đại nhân chờ một chút.” Liên Ba đi vào một góc của hiệu sách, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ dưới kệ sách sát tường, trong đó là thuốc độc to cỡ hạt gạo, màu trắng, không mùi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tòng Lan nhận lấy, hỏi: “Ôn tú tài có biết đến loại độc này không?”
Liên Ba gật đầu: “Bình thường người đến hiệu sách đều không biết. Nhưng Ôn tú tài vì không có tiền mua sách nên mỗi lần đến đây là xem sách một hai canh giờ, mệt rồi thì hắn ngồi xếp bằng dựa vào tường nghỉ ngơi. Ta lo hắn không cẩn thận đụng trúng độc nên đã nhắc nhở hắn.”
Năm đó Thẩm Tòng Lan cũng là khách quen của hiệu sách, cho nên Liên Ba cũng từng nhắc nhở y.
“Cao phu nhân vẫn lương thiện chu đáo như vậy.” Ánh mắt Thẩm Tòng Lan trở nên phức tạp, giọng điệu cũng có chút thay đổi: “Cao phu nhân đều đối xử như vậy với tất cả những người đọc sách sao?”
Liên Ba cụp mắt, không trả lời câu hỏi không liên quan đến tình tiết vụ án này.
Thẩm Tòng Lan lại truy hỏi: “Lúc Ôn tú tài không có tiền mua sách, có phải phu nhân cũng tặng sách miễn phí không?”
Liên Ba dừng lại một chút: “Thỉnh thoảng cũng có.”
Trong lòng nàng hiện lên một vài hình ảnh trước kia. Khi đó Thẩm Tòng Lan mới mười bảy, mười tám tuổi. Cứ ba ngày là y đến hiệu sách hai lần, Liễu Oanh thường nói y có ý khác. Nàng thường xuyên tặng sách cho y, lần nào y cũng làm thơ như là món quà đáp lễ tặng nặng. Trước khi xuất giá nàng đã dùng một mồi lửa đốt sạch những bài thơ đầy tình ý liên miên đó.
Thẩm Tòng Lan chua xót nói: “Ta còn tưởng rằng, năm đó chỉ có ta mới có đãi ngộ này. Thì ra đối với người khác, Cao phu nhân cũng làm như thế.”
Liên Ba nhàn nhạt liếc nhìn y: “Nếu không phải phu quân ta nói Thẩm đại nhân được điều từ Đại lý tự đến, ta còn tưởng rằng đại nhân từ Sơn Tây đến đây nhậm chức đó.”
Thẩm Tòng Lan thầm hít vào một hơi, đè nén chút đau xót trong lòng xuống, thản nhiên nói: “Làm phiền rồi.”
“Thẩm đại nhân đi thong thả.”
Liên Ba nhìn bóng lưng y, tay đè lồng ngực lại, chậm rãi thở dài. Dưới lòng bàn tay nàng là nhịp tim rối bời.
Vì sao người tiếp nhận chức Tri huyện lại là y chứ?
Thanh Đàn đi vào cửa hàng son phấn tên là Tiểu Hương Sơn, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bà chủ, có loại son nào rẻ mà tốt không?”
Bà chủ Hứa nương tử là một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, làn da trắng trẻo hồng hào, mềm mại trơn bóng, cũng không biết là trời sinh xinh đẹp hay do thoa son bôi phấn. Nói chung khiến người ta nhìn là không kìm lòng được mà tin rằng đồ của cửa hàng son phấn này hẳn là đồ tốt.
“Đương nhiên là có, tiểu nương tử ơi cô đến đúng chỗ rồi. Ở U Thành ai mà không biết đồ của nhà ta rẻ mà lại tốt chứ.” Hứa nương tử vô cùng nhiệt tình lấy ra một đống hộp nhỏ xinh cho nàng lựa chọn.
Thanh Đàn nhìn đến mức hoa cả mắt, thật sự không biết chọn thế nào, nói một cách đơn giản qua loa: “Lấy cho ta một hộp son môi và một hộp dầu dưỡng là được, những cái khác thì không cần.”
Bà chủ không nhịn được cười, đại khái là chưa từng thấy nữ lang nào không chú ý đến son phấn như thế.
“Tiểu nương tử chỉ dùng son môi và dầu dưỡng thì không được đâu. Mùa đông khô hanh gió lớn, phải bôi ít dầu lên tóc, tay cũng phải bôi một chút cao dưỡng, nếu không da khô quá sẽ nứt nẻ hết, vậy thì không đẹp nữa rồi.”
Bà chủ chào mời nhiệt tình, Thanh Đàn nghĩ đến lớp chai rất dày trong lòng bàn tay mình, bèn hỏi: “Dầu thơm bôi tay có cái nào dùng tốt không?” Nói xong lập tức thêm một câu: “Phải rẻ.”
Nàng không dễ gì mới tích góp được chút tiền riêng, vì tìm Di Vi mà nàng đã tiêu hết sạch ở Sóc Châu rồi nên gần đây tiền trong tay nàng khá eo hẹp. Đồ keo kiệt Giang Tiến Tửu đó lại không nỡ phát tiền tháng sớm cho nàng.
Hứa nương tử chọn lấy một chiếc hộp trong một đống hộp xanh xanh đỏ đỏ rồi đưa cho nàng: “Cái này tốt.”
“Cái đó không tốt, còn đắt nữa.”
Có người lên tiếng sau lưng, một giọng nói cực kỳ êm tai, sạch sẽ trong trẻo.
Thanh Đàn quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng lên. Thật sự rất khó thấy được một người đàn ông sạch sẽ khoan khoái như vậy, giống như vừa xuống khỏi núi tuyết, vẫn chưa nhiễm lấy một hạt bụi của thế tục. Câu chi lan ngọc thụ [*] cũng không đủ để nói về hắn.
[*] Chi lan ngọc thụ (芝蘭玉樹) chỉ những người con cháu ưu tú.
Khuôn mặt Hứa nương tử lộ vẻ xấu hổ, nhưng cũng không dám đắc tội vị khách này, chỉ lúng túng cười ha ha.
Người đàn ông này cầm một cái hộp vuông lên và đặt trước mặt Thanh Đàn: “Ta đã dùng mấy chục loại rồi, cái này là tốt nhất.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa rồi, Thanh Đàn quả thật đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của người này nhưng khi nghe được câu này, hảo cảm trong lòng lại biến mất một nửa.
Một người đàn ông cao lớn như vậy mà còn tinh tế yêu kiều mà từng dùng mấy chục loại cao thơm, còn nhiều hơn một người con gái là nàng đây. Nói thế nào nhỉ, người đàn ông này dù không có mùi son phấn nhưng nàng vẫn thích kiểu… đàn ông thô kệch hơn một chút. Nếu không thì khiến nàng trông có vẻ cẩu thả quá.
“Vậy thì mua cái này đi. Đa tạ.” Thanh Đàn tiếp thu ý kiến, khách sáo nói cảm ơn.
Mặc dù người đàn ông này đã nói chuyện vài câu với nàng nhưng hắn không hề nhìn nàng, thậm chí hắn còn lười đáp lại lời cảm tạ của nàng. Hắn ném một lượng bạc cho bà chủ, lấy mấy hộp cao dưỡng tay rồi quay đầu rời đi.
Ít nói, nhiều tiền. Khách như vậy ai mà không thích, bà chủ đã cười đến mức mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, cao giọng nói: “Lang quân đi thong thả.”
Một lượng bạc mà mua ít đồ thế à? Mặc dù không phải là tiền của mình, thế nhưng vẫn khiến Thanh Đàn đau lòng hít vào một hơi. Đây là một tên ngốc xinh đẹp hả?
Nàng thuận miệng hỏi: “Đó là ai vậy?”
Bà chủ cười tủm tỉm nói: “Hắn tên là Lý Hư Bạch, là đệ tử cuối cùng của lão đường chủ Hoài Thiện đường.”
Thanh Đàn kinh ngạc: “Chính là vị Bạch lão đường chủ từng làm ở Thái y viện ư?”
“Đúng vậy!” Hứa nương tử thần bí, bắt đầu nhiều chuyện: “Năm năm trước vị lão đường chủ của Hoài Thiện đường này đột nhiên mắc bệnh lạ, hôn mê mấy ngày. Sau khi ông ấy tỉnh lại thì nói với người nhà là bởi vì ông ấy cướp người với Diêm Vương nên Diêm Vương lão gia tức giận và phái quỷ sai bắt ông ấy đến bên cầu Nại Hà, suýt nữa thì không về được. Lão thái gia tiếc mạng nên nộp đơn xin từ chức, rời khỏi Thái y viện. Từ đó, ông ấy về U Thành dưỡng lão, rửa tay gác kiếm không khám bệnh cho người ta nữa.”
Thanh Đàn cũng có nghe nói về chuyện này, vì quá chuyện huyền ảo, khó nắm bắt nên nàng có ấn tượng.
“Lý Hư Bạch nghe nói lão đường chủ có y thuật cao minh, châm pháp tuyệt vời nên muốn bái sư. Lão đường chủ đã sớm giao Hoài Thiện đường cho con trai quản lý. Ông ấy thì ngậm kẹo đùa cháu vui vẻ thong dong, đâu có chịu hao tâm tổn trí thu nhận đồ đệ nữa.”
Thanh Đàn tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Lý Hư Bạch này đã lấy ra tinh thần trình môn lập tuyết [*]. Mỗi ngày Hoài Thiện đường đều có người bệnh đến cửa cầu y, hễ có người không có tiền khám bệnh, hắn đều sẽ bỏ tiền lấy thuốc giúp người ta. Tin tức truyền đi, số người đến Hoài Thiện đường khám bệnh sắp đạp hư cửa Hoài Thiện đường luôn. Dân chúng chen chúc đến mức con đường chật như nêm cối. Người không có tiền thì không cần phải nói, người có tiền mà cũng muốn tham lam đi vớ bở. Khiến mấy người con trai của lão đường chủ bận đến mức sứt đầu mẻ trán, khổ không thể tả, eo cũng không thẳng lên được. Những bệnh nhân đó lại lần lượt nói tốt cho Lý Hư Bạch, cuối cùng lão đường chủ không thể không đồng ý nhận hắn làm đồ đệ.”
[*] Trình môn lập tuyết (程门立雪): thành ngữ này xuất xứ từ Dương Thời truyện trong Tống sử. Dương Thời tự Trung Lập, người châu Nam Kiếm (nay thuộc Phúc Kiến) đậu Tiến sĩ năm Hi Ninh thứ 9 (năm 1076) đời Tống Thần Tông. Ông theo học Trình Hạo. Sau khi Trình Hạo qua đời, ông đến Lạc Dương theo học Trình Di, lúc bấy giờ đã hơn 40 tuổi.Một ngày nọ, Dương Thời và Du Tạc đi thăm Trình Di. Gặp lúc Trình Di đang nhắm mắt tĩnh tọa. Hai ông cung kính đứng hầu ngoài cửa đợi đến khi thầy thức. Khi Trình Di thức dậy, bên ngoài tuyết đã rơi dày cả thước. Thành ngữ này ý chỉ việc tôn sư.
Thanh Đàn nghe được thì nhíu mày, trình môn lập tuyết không phải chỉ dựa vào việc vung tiền đâu. Nếu như đây là con trai của Giang Tiến Tửu thì chỉ sợ chân chó đã bị đánh gãy rồi.
“Sao hắn giàu thế?”
Hứa nương tử nói: “Cái đó ai mà biết! Chắc là tài sản tổ tiên để lại đó.”
“Hắn không phải là người bản địa à?”
“Không phải, mới chuyển tới đây vào ba năm trước thôi.” Khuôn mặt Hứa nương tử sáng lên: “Ôi chao, trong thành không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn. Hắn vừa tuấn tú vừa giàu có, hơn nữa cha mẹ đều không còn.”
Thanh Đàn không tán thành: “Tên phá của có đưa đến cửa cũng đừng nhận. Bao nhiêu vốn liếng mới chịu được kiểu vung tiền như vậy chứ?”
Hứa nương tử: “...”
Thẩm Tòng Lan nhíu mày lại, nàng nói những lời này chứng tỏ trượng phu nàng đã nói cho nàng biết y nhậm chức Tri huyện ở U Thành. Vừa nghĩ tới Cao Vân Thăng, trong lòng y không biết sao mà có chút khó chịu, thế là giọng điệu cũng không mấy vui vẻ: “Tri huyện đời trước bị cách chức, có gì đâu mà chúc mừng, nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay mà.”
Lúc này đến U Thành làm Huyện lệnh quả thật không phải là việc tốt, Liên Ba mới nhận ra rằng chúc mừng y thì không thích hợp lắm, vội vàng thay đổi chủ đề câu chuyện: “Thẩm đại nhân muốn mua sách sao?”
Ánh mắt Thẩm Tòng Lan nhìn một vòng quanh hiệu sách, trong mắt lóe lên một chút buồn bã khi quay lại chốn cũ, cảnh còn người mất. Bố cục của hiệu sách vẫn giống năm năm trước, không có bất cứ thay đổi nào. Lâm thị vì tìm con mà nhiều năm qua không chuyển nhà, còn lo lắng con gái có lẽ vẫn nhớ được tên mình nên đổi tên hiệu sách thành hiệu sách Khê Khách.
Y thản nhiên nói: “Hôm nay ta đến điều tra vụ án của Kiều nương tử.”
Liên Ba chủ động nói: “Ta không quen biết Kiều nương tử. Con trai Ngọc lang của bà ấy thì từng đến mua sách.”
Thẩm Tòng Lan không hề hỏi về hai mẹ con họ mà hỏi đến Ôn Tri Lễ: “Ôn tú tài thường xuyên đến đây mua sách sao?”
Liên Ba nói chi tiết: “Đúng là hắn thường xuyên đến, chỉ là xem thì nhiều, mua thì ít.”
Khách hàng lớn nhất của hiệu sách Khê Khách chính là học trò và sĩ tử chuẩn bị khoa khảo. Liên Ba từng gặp Ôn tú tài này mấy lần, trong ấn tượng của nàng thì người này thành thật chất phác, không giỏi ăn nói.
Nếu Thẩm Tòng Lan đã đến đây làm việc, Liên Ba cũng muốn cho y thêm vài thông tin nên nói thêm: “Nghe An thúc nói, Ôn tú tài eo hẹp tiền bạc cho nên mới thuê chỗ ở của Kiều nương tử. Kiều nương tử nổi tiếng là keo kiệt, khó chơi. Bà ấy thường đứng ở đầu hẻm chửi đổng lên khi nghi ngờ có người ăn trộm hoặc làm mất đồ. Phòng ốc của bà ấy chỉ cho học trò thuê là vì học trò lịch sự lễ phép, còn có thể dạy cho con trai bà ấy là Ngọc lang đọc sách, tiết kiệm được tiền đến học đường.”
An thúc là người làm lâu năm trong hiệu sách cũng là người bản địa U Thành nên thông tin nhanh nhạy. Ông ấy thường xuyên trò chuyện với Liên Ba về một vài việc của hàng xóm láng giềng.
Thẩm Tòng Lan gật đầu: “Lúc ngỗ tác khám nghiệm tử thi chỉ kiểm tra ra được Kiều nương tử trúng độc mà chết nhưng không kiểm tra ra được trúng độc gì, cũng không tra ra được thời gian trúng độc. Ta đã mời một vị cao thủ dùng độc trong giang hồ, hắn xác nhận Kiều nương tử trúng độc vào năm ngày trước khi chết, độc không phải vào từ miệng mà là vào từ vết thương chó cắn. Kiều nương tử trúng độc vào buổi sáng nhưng khi đó Ôn tú tài vẫn còn ở U Thành. Hắn vẫn còn là nghi phạm độc chết Kiều nương tử.”
Liên Ba khó hiểu nói: “Nghe nói sau khi Kiều nương tử bị chó cắn thì con trai luôn chăm sóc bà ấy không rời một bước, lúc đó Ôn tú tài lại ở Kinh Thành, làm sao đầu độc vào vết thương được?”
Thẩm Tòng Lan nhìn nàng: “Cho nên ta nghĩ đến một việc, đến tìm Cao phu nhân xác nhận. Ta còn nhớ phu nhân từng nói, hiệu sách vì đề phòng mọt, chuột ăn sách mà đã thả một ít độc, sau khi sâu hay chuột ăn phải sẽ không mất mạng ngay, sau khi về tổ thì mới phát tác, còn có thể cắn xé đồng loại, cuối cùng cả tổ chết hết.”
Liên Ba nói: “Không sai, đó là độc mà năm đó phụ thân ta mời người phối ra, còn nói đùa đặt tên là Nhất Oa Đoan.”
Thẩm Tòng Lan nói: “Ta muốn lấy một ít độc của hiệu sách về cho người kiểm tra thực hư một phen, nhìn xem có giống độc mà Kiều nương tử trúng hay không.”
Liên Ba kinh ngạc nói: “Đại nhân nghi ngờ Ôn tú tài trộm độc từ hiệu sách để độc chết Kiều nương tử à?”
Thẩm Tòng Lan gật đầu nói phải.
Liên Ba vẫn không thể tin được: “Ngày đó Kiều nương tử cùng con trai đi đốt vàng mã cho trượng phu, Ôn tú tài làm sao có thể điều khiển một con chó đi cắn Kiều nương tử một cách chuẩn xác mà không phải là Ngọc lang?”
Thẩm Tòng Lan hơi nhíu mày: “Cứ tra ra được loại độc trước đã. Cho dù là thế nào thì ít nhất vụ án này cũng đã có chút manh mối. Dù sao thì sáng hôm Kiều nương tử trúng độc, Ôn tú tài vẫn còn ở U Thành.”
“Thẩm đại nhân chờ một chút.” Liên Ba đi vào một góc của hiệu sách, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ dưới kệ sách sát tường, trong đó là thuốc độc to cỡ hạt gạo, màu trắng, không mùi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Tòng Lan nhận lấy, hỏi: “Ôn tú tài có biết đến loại độc này không?”
Liên Ba gật đầu: “Bình thường người đến hiệu sách đều không biết. Nhưng Ôn tú tài vì không có tiền mua sách nên mỗi lần đến đây là xem sách một hai canh giờ, mệt rồi thì hắn ngồi xếp bằng dựa vào tường nghỉ ngơi. Ta lo hắn không cẩn thận đụng trúng độc nên đã nhắc nhở hắn.”
Năm đó Thẩm Tòng Lan cũng là khách quen của hiệu sách, cho nên Liên Ba cũng từng nhắc nhở y.
“Cao phu nhân vẫn lương thiện chu đáo như vậy.” Ánh mắt Thẩm Tòng Lan trở nên phức tạp, giọng điệu cũng có chút thay đổi: “Cao phu nhân đều đối xử như vậy với tất cả những người đọc sách sao?”
Liên Ba cụp mắt, không trả lời câu hỏi không liên quan đến tình tiết vụ án này.
Thẩm Tòng Lan lại truy hỏi: “Lúc Ôn tú tài không có tiền mua sách, có phải phu nhân cũng tặng sách miễn phí không?”
Liên Ba dừng lại một chút: “Thỉnh thoảng cũng có.”
Trong lòng nàng hiện lên một vài hình ảnh trước kia. Khi đó Thẩm Tòng Lan mới mười bảy, mười tám tuổi. Cứ ba ngày là y đến hiệu sách hai lần, Liễu Oanh thường nói y có ý khác. Nàng thường xuyên tặng sách cho y, lần nào y cũng làm thơ như là món quà đáp lễ tặng nặng. Trước khi xuất giá nàng đã dùng một mồi lửa đốt sạch những bài thơ đầy tình ý liên miên đó.
Thẩm Tòng Lan chua xót nói: “Ta còn tưởng rằng, năm đó chỉ có ta mới có đãi ngộ này. Thì ra đối với người khác, Cao phu nhân cũng làm như thế.”
Liên Ba nhàn nhạt liếc nhìn y: “Nếu không phải phu quân ta nói Thẩm đại nhân được điều từ Đại lý tự đến, ta còn tưởng rằng đại nhân từ Sơn Tây đến đây nhậm chức đó.”
Thẩm Tòng Lan thầm hít vào một hơi, đè nén chút đau xót trong lòng xuống, thản nhiên nói: “Làm phiền rồi.”
“Thẩm đại nhân đi thong thả.”
Liên Ba nhìn bóng lưng y, tay đè lồng ngực lại, chậm rãi thở dài. Dưới lòng bàn tay nàng là nhịp tim rối bời.
Vì sao người tiếp nhận chức Tri huyện lại là y chứ?
Thanh Đàn đi vào cửa hàng son phấn tên là Tiểu Hương Sơn, hỏi thẳng vào vấn đề: “Bà chủ, có loại son nào rẻ mà tốt không?”
Bà chủ Hứa nương tử là một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, làn da trắng trẻo hồng hào, mềm mại trơn bóng, cũng không biết là trời sinh xinh đẹp hay do thoa son bôi phấn. Nói chung khiến người ta nhìn là không kìm lòng được mà tin rằng đồ của cửa hàng son phấn này hẳn là đồ tốt.
“Đương nhiên là có, tiểu nương tử ơi cô đến đúng chỗ rồi. Ở U Thành ai mà không biết đồ của nhà ta rẻ mà lại tốt chứ.” Hứa nương tử vô cùng nhiệt tình lấy ra một đống hộp nhỏ xinh cho nàng lựa chọn.
Thanh Đàn nhìn đến mức hoa cả mắt, thật sự không biết chọn thế nào, nói một cách đơn giản qua loa: “Lấy cho ta một hộp son môi và một hộp dầu dưỡng là được, những cái khác thì không cần.”
Bà chủ không nhịn được cười, đại khái là chưa từng thấy nữ lang nào không chú ý đến son phấn như thế.
“Tiểu nương tử chỉ dùng son môi và dầu dưỡng thì không được đâu. Mùa đông khô hanh gió lớn, phải bôi ít dầu lên tóc, tay cũng phải bôi một chút cao dưỡng, nếu không da khô quá sẽ nứt nẻ hết, vậy thì không đẹp nữa rồi.”
Bà chủ chào mời nhiệt tình, Thanh Đàn nghĩ đến lớp chai rất dày trong lòng bàn tay mình, bèn hỏi: “Dầu thơm bôi tay có cái nào dùng tốt không?” Nói xong lập tức thêm một câu: “Phải rẻ.”
Nàng không dễ gì mới tích góp được chút tiền riêng, vì tìm Di Vi mà nàng đã tiêu hết sạch ở Sóc Châu rồi nên gần đây tiền trong tay nàng khá eo hẹp. Đồ keo kiệt Giang Tiến Tửu đó lại không nỡ phát tiền tháng sớm cho nàng.
Hứa nương tử chọn lấy một chiếc hộp trong một đống hộp xanh xanh đỏ đỏ rồi đưa cho nàng: “Cái này tốt.”
“Cái đó không tốt, còn đắt nữa.”
Có người lên tiếng sau lưng, một giọng nói cực kỳ êm tai, sạch sẽ trong trẻo.
Thanh Đàn quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng lên. Thật sự rất khó thấy được một người đàn ông sạch sẽ khoan khoái như vậy, giống như vừa xuống khỏi núi tuyết, vẫn chưa nhiễm lấy một hạt bụi của thế tục. Câu chi lan ngọc thụ [*] cũng không đủ để nói về hắn.
[*] Chi lan ngọc thụ (芝蘭玉樹) chỉ những người con cháu ưu tú.
Khuôn mặt Hứa nương tử lộ vẻ xấu hổ, nhưng cũng không dám đắc tội vị khách này, chỉ lúng túng cười ha ha.
Người đàn ông này cầm một cái hộp vuông lên và đặt trước mặt Thanh Đàn: “Ta đã dùng mấy chục loại rồi, cái này là tốt nhất.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa rồi, Thanh Đàn quả thật đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của người này nhưng khi nghe được câu này, hảo cảm trong lòng lại biến mất một nửa.
Một người đàn ông cao lớn như vậy mà còn tinh tế yêu kiều mà từng dùng mấy chục loại cao thơm, còn nhiều hơn một người con gái là nàng đây. Nói thế nào nhỉ, người đàn ông này dù không có mùi son phấn nhưng nàng vẫn thích kiểu… đàn ông thô kệch hơn một chút. Nếu không thì khiến nàng trông có vẻ cẩu thả quá.
“Vậy thì mua cái này đi. Đa tạ.” Thanh Đàn tiếp thu ý kiến, khách sáo nói cảm ơn.
Mặc dù người đàn ông này đã nói chuyện vài câu với nàng nhưng hắn không hề nhìn nàng, thậm chí hắn còn lười đáp lại lời cảm tạ của nàng. Hắn ném một lượng bạc cho bà chủ, lấy mấy hộp cao dưỡng tay rồi quay đầu rời đi.
Ít nói, nhiều tiền. Khách như vậy ai mà không thích, bà chủ đã cười đến mức mắt sắp híp lại thành một đường thẳng, cao giọng nói: “Lang quân đi thong thả.”
Một lượng bạc mà mua ít đồ thế à? Mặc dù không phải là tiền của mình, thế nhưng vẫn khiến Thanh Đàn đau lòng hít vào một hơi. Đây là một tên ngốc xinh đẹp hả?
Nàng thuận miệng hỏi: “Đó là ai vậy?”
Bà chủ cười tủm tỉm nói: “Hắn tên là Lý Hư Bạch, là đệ tử cuối cùng của lão đường chủ Hoài Thiện đường.”
Thanh Đàn kinh ngạc: “Chính là vị Bạch lão đường chủ từng làm ở Thái y viện ư?”
“Đúng vậy!” Hứa nương tử thần bí, bắt đầu nhiều chuyện: “Năm năm trước vị lão đường chủ của Hoài Thiện đường này đột nhiên mắc bệnh lạ, hôn mê mấy ngày. Sau khi ông ấy tỉnh lại thì nói với người nhà là bởi vì ông ấy cướp người với Diêm Vương nên Diêm Vương lão gia tức giận và phái quỷ sai bắt ông ấy đến bên cầu Nại Hà, suýt nữa thì không về được. Lão thái gia tiếc mạng nên nộp đơn xin từ chức, rời khỏi Thái y viện. Từ đó, ông ấy về U Thành dưỡng lão, rửa tay gác kiếm không khám bệnh cho người ta nữa.”
Thanh Đàn cũng có nghe nói về chuyện này, vì quá chuyện huyền ảo, khó nắm bắt nên nàng có ấn tượng.
“Lý Hư Bạch nghe nói lão đường chủ có y thuật cao minh, châm pháp tuyệt vời nên muốn bái sư. Lão đường chủ đã sớm giao Hoài Thiện đường cho con trai quản lý. Ông ấy thì ngậm kẹo đùa cháu vui vẻ thong dong, đâu có chịu hao tâm tổn trí thu nhận đồ đệ nữa.”
Thanh Đàn tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Lý Hư Bạch này đã lấy ra tinh thần trình môn lập tuyết [*]. Mỗi ngày Hoài Thiện đường đều có người bệnh đến cửa cầu y, hễ có người không có tiền khám bệnh, hắn đều sẽ bỏ tiền lấy thuốc giúp người ta. Tin tức truyền đi, số người đến Hoài Thiện đường khám bệnh sắp đạp hư cửa Hoài Thiện đường luôn. Dân chúng chen chúc đến mức con đường chật như nêm cối. Người không có tiền thì không cần phải nói, người có tiền mà cũng muốn tham lam đi vớ bở. Khiến mấy người con trai của lão đường chủ bận đến mức sứt đầu mẻ trán, khổ không thể tả, eo cũng không thẳng lên được. Những bệnh nhân đó lại lần lượt nói tốt cho Lý Hư Bạch, cuối cùng lão đường chủ không thể không đồng ý nhận hắn làm đồ đệ.”
[*] Trình môn lập tuyết (程门立雪): thành ngữ này xuất xứ từ Dương Thời truyện trong Tống sử. Dương Thời tự Trung Lập, người châu Nam Kiếm (nay thuộc Phúc Kiến) đậu Tiến sĩ năm Hi Ninh thứ 9 (năm 1076) đời Tống Thần Tông. Ông theo học Trình Hạo. Sau khi Trình Hạo qua đời, ông đến Lạc Dương theo học Trình Di, lúc bấy giờ đã hơn 40 tuổi.Một ngày nọ, Dương Thời và Du Tạc đi thăm Trình Di. Gặp lúc Trình Di đang nhắm mắt tĩnh tọa. Hai ông cung kính đứng hầu ngoài cửa đợi đến khi thầy thức. Khi Trình Di thức dậy, bên ngoài tuyết đã rơi dày cả thước. Thành ngữ này ý chỉ việc tôn sư.
Thanh Đàn nghe được thì nhíu mày, trình môn lập tuyết không phải chỉ dựa vào việc vung tiền đâu. Nếu như đây là con trai của Giang Tiến Tửu thì chỉ sợ chân chó đã bị đánh gãy rồi.
“Sao hắn giàu thế?”
Hứa nương tử nói: “Cái đó ai mà biết! Chắc là tài sản tổ tiên để lại đó.”
“Hắn không phải là người bản địa à?”
“Không phải, mới chuyển tới đây vào ba năm trước thôi.” Khuôn mặt Hứa nương tử sáng lên: “Ôi chao, trong thành không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả cho hắn. Hắn vừa tuấn tú vừa giàu có, hơn nữa cha mẹ đều không còn.”
Thanh Đàn không tán thành: “Tên phá của có đưa đến cửa cũng đừng nhận. Bao nhiêu vốn liếng mới chịu được kiểu vung tiền như vậy chứ?”
Hứa nương tử: “...”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương