Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 105: Phiên ngoại 5: Tiêu diệt kẻ địch ngay lập tức



Trên đường đi, Thẩm Tu Trạch ngồi trên sô pha, sáu người khác thì ngại ngùng đứng ở các nơi.

Hai người thì lái xe, vốn dĩ Thẩm Tu Trạch muốn tự mình lái, nhưng hai người trong số đó rất thích cái xe này, nên muốn thử một lần, hắn liền theo bọn họ.

Giả Tuấn Tài đang thảo luận xem bọn họ nên lẻn vào căn cứ như thế nào, nên lấy trộm thiên thạch ra sao, thoạt nhìn hắn đã suy xét chuyện này không phải một hai lần, lúc nói chuyện rất rõ ràng liền mạch, hơn nữa hắn rất hiểu biết các nơi trong căn cứ, ngay cả Bùi Hiển Chương ở đâu, đá ở đâu, xung quanh có cơ quan gì, người nào trông coi hắn đều biết rõ.

Nếu không phải dị năng của hắn chỉ để dùng thu thập tình báo và thăm dò tin tức, lực tấn công rất thấp, thì có khi hắn đã sớm đi đánh lén đối phương rồi.

Nhưng những lời hắn nói đều không được chấp nhận, Thẩm Tu Trạch liếc hắn một cái, rồi nói một câu không cần phiền phức như vậy.

"Không cần phiền phức như vậy là sao? Thuộc hạ của Bùi Hiển Chương rất nhiều, hơn nữa trong số đó có rất nhiều dị năng giả mạnh mẽ, tôi nghĩ thân tín của gã cũng đều tiếp xúc với cục đá kia rồi, nếu không sao có thể mạnh lên nhanh như vậy được chứ, chúng ta chỉ có mấy người thế này, chỉ có thể dùng trí để thắng thôi."

Muốn đánh lén đối phương cũng phải có kế hoạch thật tốt mới được.

Giả Tuấn Tài biết hai người này rất mạnh, nhưng nhân số bên họ quá ít, dù có lấy một địch mười, thì nơi đó dị năng giả cũng phải hơn ngàn người.

Ngón tay Thẩm Tu Trạch nhẹ nhàng gõ lên sô pha, hắn chỉ đang nghĩ một chuyện gì đó, nhưng ở trong mắt những người này thì hắn lại vô cùng nguy hiểm, năm người khác vốn dĩ muốn nhìn cấu tạo và các loại đồ vật có trong nhà xe, kết quả Thẩm Tu Trạch chỉ ngồi ở đó, toàn bộ khí áp trong nhà xe đều hạ thấp xuống, bọn họ chỉ có thể rúc vào nhau, vâng vâng dạ dạ không dám nói lời nào.

Nhìn vẻ mặt của đối phương hình như đang rất tức giận, có một cô gái trong đó chạy tới kéo tay áo Giả Tuấn Tài, để hắn bớt tranh cãi đi.

"Tên Bùi Hiển Chương kia là dị năng gì?" Thẩm Tu Trạch hỏi, mặc dù hắn cảm thấy tên kia không thể đánh thắng được hắn và Lâm An cùng liên thủ, nhưng trong tay đối phương có thiên thạch, năng lượng thông qua hấp thu thiên thạch tuyệt đối không thể khinh thường được, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

"Gã là song hệ dị năng, hệ hỏa và hệ thủy." Giả Tuấn Tài nặng nề lên tiếng, cũng bởi vì Bùi Hiển Chương có song hệ dị năng, cho nên mới ở trong căn cứ tác oai tác quái, trước mắt những dị năng giả mà hắn quen biết cũng chỉ có một mình gã có song dị năng.

Lâm An: Hả?

Trùng hợp vậy sao, vừa lúc là dị năng của cả cậu và Thẩm Tu Trạch.

Thẩm Tu Trạch cười một tiếng, năm người ở bên cạnh lặng lẽ lùi về sau.

Hiện tại xem ra không cần phải che giấu nữa rồi, dù sao thì trong số các dị năng giả hệ thủy, chưa có ai có thể đánh thắng được Lâm An.

Mà dị năng hệ hỏa, có lẽ do thời gian trước hắn cũng thường xuyên tiếp xúc với thiên thạch, cho nên dị năng của hắn cũng tăng lên rất nhanh chóng, đã có thể nguyên tố hóa, vì cậy cũng không có dị năng giả cùng hệ nào có thể đánh thắng được hắn, ít nhất cho đến giờ hắn chưa từng gặp qua.

Nếu là dị năng đặc thù, có khả năng bọn họ sẽ phải xem xét lại một chút, dù sao thì phương pháp sử dụng dị năng cũng rất đa dạng và kỳ lạ. Cũng giống như dị năng hệ tinh thần của bà Ô, một người có dị năng hệ tinh thần mạnh mẽ không những có thể tạo ra ảo giác, mà còn có thể phá hủy tâm trí của người khác. Giống với dị năng hệ không gian của Ô Đóa vậy, lúc bọn họ rời khỏi thành Bạch Trạch, Ô Đóa đã có thể kiểm soát được dị năng tiêu diệt nhiều sinh vật tang thi khác trong đại dương, hơn nữa còn không cần cố sức chút nào.

Nhưng nếu cùng là dị năng trong hệ nguyên tố, bọn họ cũng không cần phải che giấu làm gì, cũng không cần phải nghĩ các loại biện pháp để lấy thiên thạch, cứ thông qua vũ lực một đường nghiền áp đi vào lấy là được.

Nghe thấy Thẩm Tu Trạch vân đạm phong khinh nói cứ trực tiếp lái xe đi vào, vẻ mặt của Giả Tuấn Tài rất khó xem, hắn cảm thấy có khả năng bọn họ đều sẽ chết cực kỳ khó coi.

Lâm An an ủi hắn: "Cậu không cần quá lo lắng, tôi là dị năng giả hệ thủy, Thẩm Tu Trạch là song dị năng giả hệ hỏa và kim loại, dị năng của chúng tôi cũng không kém hơn cái người tên Bùi Hiển Chương kia đâu."

Lúc biết được người đàn ông với khuôn mặt xấu xa kia cũng có song hệ dị năng, Giả Tuấn Tài lập tức thay đổi thái độ, dù sao thì đây cũng là người có song dị năng thứ hai ngoài gã kia, nếu hắn còn đánh không lại tên họ Bùi, vậy thật sự không có hy vọng nào nữa.

Nếu như vậy, cứ nghênh ngang đi vào thôi, vọt thẳng vào nhà tên họ Bùi, hắn đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.

Khi năm con chim cút bên cạnh biết Thẩm Tu Trạch là song hệ dị năng, họ cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, dù sao thì cũng là một nhân vật lớn có dị năng siêu mạnh, có chút tính tính cũng bình thường.

Hơn nữa song dị năng Bùi Hiển Chương lớn lên lại xấu, tính cách thì tệ, vừa nhát gan lại háo sắc, so với vị này, quả thật chính là thiên thần và phân người, được rồi, so sánh như vậy quá xúc phạm người ta, sao có thể để cái thứ phân người này so với con người được, thật quá không cùng đẳng cấp.

Mấy con chim nhỏ lại bắt đầu quan sát khắp nơi, trong đó có một cậu trai nhìn về phía Lâm An, cậu đã sớm tò mò rồi, đây rốt cuộc là tang thi hay là con người, rõ ràng có đôi mắt đỏ giống với tang thi, nhưng tâm trí lại rất rõ ràng, nhìn cũng dịu dàng, có lẽ nhìn Lâm An thật sự không có tính công kích, nên cậu ta cũng hỏi ra nghi vấn của bản thân.

Lâm An nhanh chóng giải đáp, khi biết cậu thật sự là tang thi, mọi người cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Tu Trạch nữa, mà vây quanh Lâm An hỏi đông hỏi tây.

Lúc biết cậu là một ngoại lệ, những người khác đã biến thành tang thi cũng không thể khôi phục lại giống cậu, thì mọi người đều có hơi thất vọng.

Tang thi ở trong di tích dưới lòng đất có người nhà, bạn bè của họ, mọi người đuổi đám tang thi đó xuống lòng đất, thật ra cũng mang một chút hy vọng, hy vọng một ngày nào đó có thể tìm ra biện pháp cho tang thi khôi phục lại.

Hiện tại xem ra, hy vọng này không có khả năng thực hiện được.

Lái xe quãng đường 30km rất nhanh đã tới, hai người lái xe còn cẩn thận dừng ở một chỗ kín đáo.

Lúc Lâm An xuống xe, cậu mới biết vì sao lại lập căn cứ mới ở chỗ này.

Cậu cứ tưởng những người sống sót trong thành muốn lập căn cứ thì không phải nên chọn nơi càng xa càng tốt sao, dù sao thì tang thi dưới lòng đất sẽ không chết, sớm muộn gì chúng cũng ra ngoài, đến lúc đó cũng sẽ là tai họa ngầm, 30km vẫn đủ để những tang thi đó tìm đến đây.

Nhưng bây giờ, hai ngọn núi dựng đứng xuất hiện trước mặt, hai đỉnh núi bao vây lẫn nhau, khoảng cách giữa chúng chỉ có khoảng năm mét, chỉ cần bảo vệ được chỗ này, sẽ không sợ tang thi tấn công vào.

Hơn nữa, cô gái bên cạnh còn đang giới thiệu, hai ngọn núi này rất cao, muốn leo lên tới độ cao hơn 1000 mét là rất khó khăn, mà sau núi còn có đường nhỏ để rời đi, lỡ như có xảy ra chuyện gì, giống như là đánh không lại tang thi, mọi người có thể từ đường nhỏ đằng sau đó rút lui, lấy nơi này làm căn cứ, quả thật chính là một nơi rất tốt.

Nhưng bây giờ lối vào đang có người gác, bọn họ phải đi vào như thế nào?

Thẩm Tu Trạch trực tiếp nói, lái xe đi vào.

Bên ngoài nhà xe hắn đã gia cố rất chắc chắn, hơn nữa độ rộng vừa lúc có thể đi vào.

Giả Tuấn Tài dứt khoát xung phong nhận việc chạy xe, Thẩm Tu Trạch thì ngồi trên ghế phụ, lỡ như có người chặn đường, hắn sẽ ra tay.

Nghĩ tới việc mình sẽ nghênh ngang lái xe đi vào, lại còn chạy một con xe phong cách như vậy, Giả Tuấn Tài rất kích động, hắn một chân đạp ga chạy thẳng về phía trước.

Lúc người ở lối vào nhìn thấy một chiếc xe tăng tốc chạy tới, họ nhanh chóng ra hiệu cho đối phương dừng xe, nhưng chiếc nhà xe 10 mét này không chỉ không dừng lại, mà còn tăng tốc càng nhanh.

Mấy người canh gác thấy không ngăn được, nên lập tức tránh đi, dù sao thì bị chiếc xe này đụng phải cũng không có chuyện tốt gì, nói không chừng còn bị đụng chết.

Giả Tuấn Tài dùng dị năng tìm được nơi mà Bùi Hiển Chương đang ở, nếu không có gì thay đổi, thì thiên thạch chắc cũng ở chỗ đó, hắn bóp còi xe, một đường mạo hiểm chạy tới mục tiêu.

Diện tích của căn cứ rất lớn, ở giữa hai ngọn núi có một khu đất bằng phẳng rộng rãi, nhưng theo như lời của mấy người kia thì người sống sót hẳn là còn rất nhiều mới phải, sao ban ngày ban mặt mà chẳng có ai thế này?

"Đó là gì vậy?" Bỗng nhiên Lâm An nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ quái, là một bức tượng hình người rất lớn, nhưng bức tượng này còn chưa được khắc hoàn chỉnh, khuôn mặt vẫn còn hơi mơ hồ, bức tượng vàng kim này được dựng tại nơi cách chân núi không xa.

Những thanh niên khác cũng nhìn qua.

"Lúc chúng ta rời đi vẫn chưa có thứ này nhỉ?"

"Đây là bức tượng của ai vậy, sao lại có ánh sáng vàng rực rỡ, làm bằng vàng hả?"

Sau khi một thanh niên thuận miệng nói ra câu này, bỗng nhiên một đám người đều yên lặng, sắc mặt rất khó coi.

Lâm An khó hiểu: "Sao vậy?"

Một cô gái trong nhóm hít sâu một hơi, rồi giải thích cho Lâm An: "Khi tổ tiên của chúng tôi đến đây, họ đã mang theo rất nhiều vàng, sau này số vàng đó được chế tạo thành các bức tượng của nhiều vĩ nhân, chỉ những người có đóng góp lớn cho thành phố mới được làm, nhưng số vàng này sớm đã dùng hết từ lâu lắm rồi, các vĩ nhân sau đó chỉ được ghi lại sự tích của họ bằng văn tự và hình ảnh, còn những bức tượng vàng đã được đúc sẵn thì được đặt trong viện bảo tàng, để mọi người cùng chiêm ngưỡng."

Thậm chí vẻ mặt cô gái kia còn có chút hung dữ: "Trong thành từ lâu đã không còn vàng rồi, vậy nên khối vàng lớn bên ngoài kia làm sao mà có được chứ? Nhất định là tên khốn kia đã lấy vàng của những bức tượng được đúc sẵn."

"Các cậu xem dáng vẻ của bức tượng kia có giống Bùi Hiển Chương không?"

"Gã ta, gã là cái thứ gì chứ, còn dám dùng vàng đúc tượng, kỷ niệm cái gì? Kỷ niệm hắn ham sống sợ chết? Hay là vừa háo sắc vừa ngu xuẩn?"

"Gã nhận được chắc? Không sợ giảm thọ sao, còn dám dùng vàng để đúc tượng bản thân, dùng phân người làm còn tiện nghi cho gã."

"Lớn lên khó coi như vậy còn không biết xấu hổ mà dám đúc tượng bản thân, để làm gì, cho người đời sau biết được sự đa dạng của giống loài à."

Hiển nhiên hành động lần này của Bùi Hiển Chương đã chọc giận mọi người, một đám cứ đứng ở đó chửi mắng không ngừng, mặc dù Lâm An không hiểu được sự tức giận của họ, nhưng nghĩ đến rất nhiều tượng vàng của các vĩ nhân thậm chí là các tổ tiên để cho các con cháu đời sau chiêm ngưỡng đều bị hòa tan, để làm nên một bức tượng của một tên vừa tham tài, vừa háo sức, cậu cũng cảm thấy rất quá đáng.

Đặc biệt là những bức tượng của những vị tổ tiên đó ở trong lòng của mấy người này chắc chắc không giống với người thường, là những di sản và kỷ niệm mà họ lấy làm tự hào, kết quả lại bị làm thành thứ đồ này, là ai cũng đều sẽ tức giận.

Mọi người mắng cả một đường, hận không thể ra ngoài lấy khối vàng kia đập cho tan nát.

Mà Giả Tuấn Tài cũng thấy được, hắn hít sâu rất nhiều lần mới áp được cơn tức giận xuống, tăng tốc chạy về chỗ ở của Bùi Hiển Chương.

Ở trong căn cứ, nơi mọi người ở đều rất đơn giản, đều là những ngôi nhà một và hai tầng lầu, chỉ có tên khốn họ Bùi kia là sở hữu một đống biệt thự cao cấp, những bức tường màu trắng như tuyết trông không hề hợp với căn cứ chút nào, sau khi dò hỏi về độ cứng của nhà xe, Giả Tuấn Tài dứt khoát đạp phanh, lao thẳng qua cánh cổng biệt thự, sau đó đâm về phía căn biệt thự cao cấp đó.

Lái xe với tốc độ này, biệt thự cao cấp chắc chắn sẽ bị hư hại, bọn họ ngồi ở ghế lái khó tránh khỏi sẽ bị thương, nhưng vẻ mặt của Thẩm Tu Trạch lại quá bình tĩnh, cũng làm cho Giả Tuấn Tài thêm dũng khí, hắn không thèm phanh xe, cứ như vậy đâm thẳng vào.

Đây là hắn đang khiêu khích, cũng đang phát tiết, hắn thật sự chịu đựng Bùi Hiển Chương quá lâu rồi, bởi vì dị năng của mình, cho nên chỉ có hắn biết được tên khốn này đê tiện bao nhiêu, rốt cuộc bây giờ đã có cơ hội báo thù. cho dù có chết hắn cũng phải kéo tên khốn này xuống địa ngục.

Rầm một tiếng, nhà xe đâm và biệt thự tạo thành một cái lỗ thật lớn, nhưng bọn họ lại không bị gì, thậm chí cả đầu xe và kính đều không bị hỏng.

Mà ở lầu một của căn biệt thự cao cấp, một nhóm người ăn mặc chỉnh tề đang ăn sáng, bị cú va chạm bất ngờ của chiếc xe làm cho khiếp vía, hoảng hồn nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện, có người sợ tới mức ngã ra đất, có người bỏ chạy khắp nơi, tiếng la hét chói tai vang lên bốn phía, tro bụi bay mù mịt đầy trời.

Bầu không khí yên bình bị phá vỡ, sự hỗn loạn ở khắp nơi.

Tất cả mọi người ở trên xe đều bước xuống, chuyện vừa rồi làm cho bọn họ rất tức giận, lúc nhìn những người này, đều là sủng vật mà Bùi Hiển Chương nuôi, trong ánh mắt của bọn họ đều là vẻ lạnh nhạt.

Trong đó có một cô gái có khí chất rất tốt, khuôn mặt trắng nõn ngã ngồi trên đất, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc đen vừa dài vừa mượt, cô ngơ ngác nhìn mấy người bước từ trên xe xuống, đột nhiên hô: "Tiểu Nguyệt."

Cô gái vừa bước xuống xe nghe vậy nhìn sang: "Tiểu Linh?"

Hai cô gái là bạn tốt của nhau, các cô đều bằng tuổi nhau, nhưng một người được nuôi dưỡng chiều chuộng, một người khác thì làn da thô ráp, xanh xao vàng vọt, cơ thể gầy gò, bề ngoài hai người khác biệt rất lớn.

Nhưng hai năm trước, cô gái có làn da xanh xao vàng vọt này lại là nữ sinh có ngoại hình và dáng người được mọi người cực kỳ hâm mộ, Tiểu Nguyệt nhìn người bạn cũ của mình bằng ánh mắt phức tạp, nhưng rất nhanh cô liền nhìn đi chỗ khác.

Mặc dù cuộc sống của cô và mọi người đều rất khó khăn, nhưng cô không hề hối hận, cho dù bề ngoài của cô rất chật vật, nhưng cô thà trốn đông trốn tây ở bên ngoài cùng mọi người, còn hơn là bị lão già ghê tởm đó nuôi dưỡng ở đây.

Đã từng là bạn tốt lại lựa chọn con đường khác nhau, thế thì các cô cũng không còn là người cùng đường nữa.

"Ở bên trên." Giả Tuấn Tài vội vàng chỉ đường cho mọi người, vừa rồi hắn nhìn qua, Bùi Hiển Chương không có ở đây, nhưng thiên thạch thì đặt ở trong phòng của gã, trước tiên bọn họ phải làm chuyện quan trọng đã, lấy được thiên thạch rồi đi thu thập tên cặn bã kia sau.

"Đợi đã, các người là ai?" Cuối cùng, người của Bùi Hiển Chương cũng khoan thai tới muộn, nhìn đám người giống như ăn xin này, Giả Tuấn Tài và đồng đội của hắn chạy lên lầu, vừa chạy vừa dựng ngón giữa với đám chó săn đang hô to gọi nhỏ bên dưới.

Lâm An và Thẩm Tu Trạch ở trong chỗ hỗn loạn ấy, ngược lại ít bị chú ý hơn hẳn.

Trong lúc đó có người đi tới muốn ngăn cản bọn họ lại, Lâm An dứt khoát đóng băng toàn bộ, mấy người chạy tới lầu 3 nơi ở của Bùi Hiển Chương, trước cửa lầu 3 cũng có người canh giác, hơn nữa còn là hai dị năng giả.

Mấy người Giả Tuấn Tài quen hai tên này, hai tên dị năng giả này chính là thân tín của Bùi Hiển Chương, hơn nữa dị năng còn rất mạnh, nhìn thấy có người tới gần liền lập tức bắt đầu tấn công, hơn nữa ra tay rất nặng, người thường chỉ cần một chiêu này sẽ bị đập chết.

Tám người bọn họ đều có dị năng, nhưng đánh không lại hai người này, đánh vài chiêu đã rơi vào thế yếu.

Lâm An thấy bọn họ không chống đỡ được, liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, hai luồng hơi thở lạnh băng từ chân bắt đầu lan tràn, chẳng mấy chốc đã đông lạnh hai tên dị năng giả mạnh mẽ kia thành khối băng.

Giả Tuấn Tài quay đầu lại nhìn về phía Lâm An, khiếp sợ hỏi: "Cậu không phải là dị năng giả hệ thủy sao?"

Chẳng lẽ cậu ta cũng có song dị năng?

Hơn nữa, thế này cũng quá mạnh rồi đó, thậm chí cậu ta còn không thèm động, đã lập tức giải quyết được hai người rồi.

Lâm An: "Băng không phải do nước tạo ra sao? Tôi chỉ học cách tạo ra thôi."

Giả Tuấn Tài: Có lý lắm.

Nhưng không phải Bùi Hiển Chương cũng là dị năng giả hệ thủy à? Sao hắn chưa từng thấy gã ta dùng chiêu này nhỉ?

Mà hắn không nghĩ tới, tính tình Lâm An tốt như vậy, còn không thể so được với khí thế mạnh mẽ của Thẩm Tu Trạch, cậu giống như một người nên được bảo vệ hơn, thế mà dị năng của cậu lại mạnh tới vậy, thậm chí Giả Tuấn Tài cảm thấy còn mạnh hơn cả Bùi Hiển Chương.

Cửa phòng ngủ lầu 3 bị khóa, hơn nữa còn bị khóa mấy lớp, mọi người đang đứng đó nghĩ cách mở khóa, kết quả đột nhiên các ổ khóa đồng loạt mở ra.

Thẩm Tu Trạch đứng ở phía sau: "Nhanh đi vào đi."

Đúng rồi, người này còn có dị năng kim loại nữa, những cái khóa này đều được chế tạo bằng kim loại, thế nên việc mở khóa quả thật dễ như trở bàn tay, bọn họ chẳng cần phải tốn công tốn sức đến thế.

Mọi người xông vào phòng ngủ, bên trong được trang trí vô cùng xa hoa, đèn pha lê trong suốt, tủ được chạm khắc hoa văn, các loại bình hoa được bày trên bàn, còn có một chiếc giường lớn mềm mại, các góc tường có chỗ còn được dát vàng.

Một thanh niên trong nhóm nhịn không được mà mắng vài tiếng, những cái bình hoa đó rất quen mắt, trước đây tất cả đều được bày biện trong viện bảo tàng, được lắm tên khốn, dám lấy hết về để trong nhà của gã.

Mặc dù sau mạt thế không có trật tự nữa, các loại đồ vật đều có thể tùy tiện lấy dùng, nhưng những thứ trong bảo tàng này không chỉ là đồ vật bình thường, mà nó còn bao hàm những văn hóa truyền thừa cực kỳ trân quý, không phải thứ mà một người có thể dùng để khoe khoang, cái đó thuộc về mọi người.

Giả Tuấn Tài vừa tới đã đi thẳng đến chiếc giường lớn kia, trượt một phát đã chui thẳng xuống gầm giường, hắn loay hoay nữa ngày mới lấy ra thiên thạch được giấu sau chân tường.

Viên thiên thạch này chỉ lớn bằng quả trứng bồ câu, nhưng cũng là thu hoạch duy nhất trong mấy tháng qua của Lâm An và Thẩm Tu Trạch.

"Tiểu Phúc." Lâm An gọi.

Tiểu Phúc vẫn luôn đi sát bên cạnh Lâm An tiến tới, nó nhìn khối thiên thạch kia, nó biết chủ nhân muốn bỏ viên đá này vào trong không gian, nhưng không gian của nó đầy rồi.

Bất đắc dĩ, Tiểu Phúc chỉ có thể lấy những nhánh cây, cục đá, lông chim mà nó nhặt được bỏ hết ra ngoài.

Những thứ linh tinh này được tích góp rất nhiều, sau khi lấy ra khỏi không gian thì bị đặt tùy tiện ở một nơi, cho nên căn phòng ngủ vốn đang sạch sẽ ngăn nắp lập tức trở nên đầy rác rưởi, còn hỗn loạn như bị cướp càn quét qua một trận vậy.

Khi Bùi Hiển Chương nghe được tin chạy tới chính là nhìn thấy một màn này.

Bởi vì nhóm người này đi một đường đều mắng tên Bùi Hiển Chương, cho nên Lâm An nghĩ rằng gã ta là một tên có bộ dáng rất đáng ghét, nhưng thực tế khi nhìn thấy gã thì mới phát hiện, thật ra khuôn mặt của gã ta cũng không xấu lắm.

Nhưng mà quá béo, da mặt cũng đỏ rực, giống như bị sưng, bụng cũng cực kỳ to, so với nhóm người xanh xao vàng vọt này, quả thật chính là hai thái cực khác nhau.

Bùi Hiển Chương nhìn thân tín của mình bị đóng băng, lại nhìn đống hỗn loạn trên đất, cùng với cục đá mà Lâm An đang cầm trong tay, hắn lập tức trừng to mắt, mà ngay lúc này, gã ta lại thấy được một người.

"Lưu Lệ!"

Vẻ mặt của gã thậm chí còn tức giận hơn khi nhìn thấy thiên thạch bị đánh cắp.

Một đám người nhìn về phía Lưu Lệ, cũng là một cô gái ở trong nhóm tám người kia.

Lưu Lệ cười lạnh một tiếng: "Mày gọi bà mày có việc gì?"

Lưu Lệ và Tiểu Nguyệt là hai cô gái duy nhất trong đội ngũ, hai người đều không dễ chọc, Lưu Lệ là dị năng giả hệ lực lượng, cô có thể vừa thẹn thùng, vừa đập một phát khiến người ta hộc máu, còn Tiểu Nguyệt là dị năng giả hệ hỏa, lực công kích cũng rất mạnh.

Nhưng bọn họ không biết giữa Lưu Lệ và tên họ Bùi kia đã xảy ra chuyện gì, khi Lưu Lệ xuất hiện, khuôn mặt vốn đã đỏ của Bùi Hiển Chương vì tức giận mà càng đỏ ửng hơn nữa.

Lưu Lệ thấy dáng vẻ này của đối phương, thì sửng sốt một chút, sau đó như nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt của cô mở to dời xuống dưới.

Quả nhiên hành động này đã chọc tức đối phương, một con rồng lửa trực tiếp xông thẳng về phía Lưu Lệ.

Thẩm Tu Trạch ra tay, một con rồng lửa tương tự va chạm với đòn tấn công của đối thủ, hai con rồng lửa giao chiến kịch liệt trên không trung, con rồng lửa của Bùi Hiển Chương nhanh chóng bị nuốt chửng.

Giả Tuấn Tài có chút khó hiểu, dù sao thì mấy người họ đều biết chuyện của nhau, nhưng rốt cuộc là Lưu Lệ và tên kia đã xảy ra chuyện gì rồi: "Cậu giết cả nhà gã hả?"

Nếu không, sao đối phương lại không thèm quan tâm đến cục đá quan trọng thế kia.

Dường như Lưu Lệ vừa mới đoán ra được nguyên nhân: "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao lúc chúng ta trốn trong thành, tên này lại năm lần bảy lượt muốn bắt chúng ta lại, tôi còn tưởng là gã quá mức háo sắc, muốn một lưới bắt hết chúng ta, hiện tại xem ra là do tôi á."

Giả Tuấn Tài: "Cái gì? Có thể nói rõ hơn chút được không, đừng nói là coi trọng sắc đẹp của cậu nha, cậu làm gì có cái thứ ấy....khụ khụ khụ."

Giả Tuấn Tài bị đấm cho một quyền liền ra hiệu cho đối phương tiếp tục nói.

"Cậu còn nhớ cảnh chúng ta chạy trốn một năm trước không? Lão già này muốn hãm hiếp tôi, lúc ấy tôi sợ quá nên điên cuồng giãy giụa, sau đó hình như tôi đá gã một cái, rồi mọi người tới cứu tôi, lúc chúng ta chạy trốn cũng không có ai ngăn cản, mà ngày hôm đó tôi cũng có dị năng. Trước đó tôi quá hoảng hốt nên có rất nhiều sự việc không nhớ rõ, nhưng tôi lại nhớ rõ là tôi đã đá trúng gã, chắc hẳn cú đá đó tôi đã dùng tới dị năng, cho nên mới có thể khắc sâu ấn tượng như vậy."

Lưu Lệ nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế chuyện lúc đó đã để lại bóng ma rất sâu trong lòng cô, cho nên cô không muốn nhớ lại.

Giả Tuấn Tài cảm thấy mình cũng đoán được rồi: "Cậu đá vào chỗ nào của gã?"

Lưu Lệ cười quỷ dị: "Ở giữa."

Nghĩ đến sức lực của Lưu Lệ vô cùng lớn, rồi lại nghĩ tới chỗ bị cô đá trúng kia, Giả Tuấn Tài giơ ngón cái lên: "Làm đẹp lắm, chuyện này lẽ ra cậu nên nói sớm hơn mới phải, tôi sẽ phát giấy khen cho cậu."

Lưu Lệ: "Trước đó tôi không nhớ rõ là mình có đá trúng hay không, hơn nữa lúc đầu tôi cũng không thể khống chế dị năng của mình hoàn toàn, nên không rõ lực đạo của mình lắm, bây giờ xem ra là đá trúng mục tiêu rồi."

"Ha ha ha, chắc chắn là đá hỏng rồi, nếu không chuyện đã qua một năm, sao gã có thể nhớ lâu tới vậy chứ."

"Quả là tấm gương sáng, trong chúng ta lại có người làm gã bị thương nặng như vậy, thật sự không nghĩ tới nha."

"Quá khen quá khen."

Một đám người ở đó nói chuyện, khen ngợi Lưu Lệ không ngừng, Bùi Hiển Chương tức giận muốn chết, mặt gã đỏ lên, đỉnh đầu sắp bốc khói tới nơi, nỗi đau thầm kín của đàn ông bị đám người này nói ra như một trò đùa, quả thật là một sự sỉ nhục.

Nhưng người đàn ông trước mắt này vậy mà có dị năng hệ hỏa mạnh hơn cả gã.

Bùi Hiển Chương cười lạnh một tiếng, gã là song hệ dị năng, hơn nữa hệ thủy chính là khắc tinh của hệ hỏa.

Trong phòng đột nhiên trào ra một lượng nước rất lớn, dòng nước quay cuồng mãnh liệt, nó như có sinh mệnh lao thẳng về phía những người trước mặt, nháy mắt đã bao phủ hết đám người, dòng nước bạo ngược rót vào lỗ tai, mũi, miệng, thậm chí những người biết bơi cũng cảm thấy chân mình như đang bị thứ gì đó kéo chặt xuống.

Nhiệt độ của ngọn lửa quanh người Thẩm Tu Trạch quá cao, nước đều bị bốc hơi.

Mà xung quanh Lâm An và Tiểu Phúc dưới chân cậu đều không có nước, dòng nước như đang né tránh phạm vi mà cậu đang đứng vậy.

Năng lực thao túng dị năng hệ thủy của gã rất mạnh, Lâm An gặp qua rất nhiều dị năng giả hệ thủy, quả thật gã là người mạnh nhất trong đó.

Nhưng mà, bản thân Lâm An không tính.

Một giây sau, dòng nước đang quay cuồng mãnh liệt bỗng nhiên bị đóng băng, lớp băng từ từ lan tràn, nén lại, nứt ra, âm thanh vừa kỳ ảo vừa trong trẻo, nhiệt độ trong phòng cũng lập tức hạ xuống.

Mà tám người bị dòng nước cuốn đi đã trượt ra khỏi lớp băng, cái lạnh trong phòng khiến họ run lên bần bật, ngay cả hơi thở ra đều là màu trắng.

"Xin lỗi, tôi có chút chậm." Lâm An vừa nói chuyện, vừa rút hết hơi nước trên người của họ, lúc này mọi người mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Toàn bộ quá trình, Lâm An hầu như không hề động đậy tí nào.

Bùi Hiển Chương không thể tin được nhìn về phía hai người kia, khuôn mặt xa lạ, một người cao lớn, một người thanh tú, nếu là bình thường thì có khả năng gã đã sớm bị sắc dục chiếm lý trí, nhưng hai người này lại có thể nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải được dị năng của gã.

Sao có thể chứ!

Gã có đá thần nên dị năng của gã mới tăng lên nhiều như vậy, hai tên này có phải cũng dùng phương pháp tương tự hay không?

Hắn dùng không ít thủ đoạn và mưu kế mới có thể ngồi vào vị trí hiện tại, khi phát hiện vũ lực của mình không bằng đối phương, Bùi Hiển Chương bắt đầu nảy sinh ý nghĩ bậy bạ.

"Tôi chưa từng gặp qua hai cậu, chắc các cậu là người từ bên ngoài tới, bọn họ trả cho các cậu bao nhiêu, tôi có thể trả gấp đôi."

Thẩm Tu Trạch: "Bọn họ cho tôi một cục đá."

Thứ hắn nói chính là cục đá màu đỏ mà Lâm An đang cầm trong tay, Bùi Hiển Chương liếc mắt một cái là nhận ra đó chính là đá thần mà hắn để ở gầm giường của mình, gã không rõ những người này có biết giá trị chân chính của đá thần hay không, hắn thử hỏi: "Các cậu thích đá quý màu đỏ? Ở chỗ của tôi có rất nhiều."

Thẩm Tu Trạch cười lạnh một tiếng: "Chắc là ông biết tôi đang nói cái gì."

Xem ra những người này cũng biết giá trị của đá thần, gã trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tôi biết chỗ nào có loại đá này, chỉ cần các cậu không quản những người này nữa, tôi sẽ nói cho các cậu biết chỗ nào có thể tìm được càng nhiều loại đá này."

Lời này khiến trong lòng Giả Tuấn Tài căng thẳng, hai người kia từ nơi xa xôi tới đây chính là để tìm kiếm thiên thạch, vì hy vọng của nhân loại, bây giờ lại có sự lựa chọn tốt hơn, đối phương có vì thiên thạch mà từ bỏ bọn họ hay không?

Dù sao thì so với tác dụng của thiên thạch, mạng sống của vài người bọn họ quá mức nhỏ bé.

Mà Thẩm Tu Trạch im lặng lại làm hắn càng thêm sợ hãi hơn.

Người của Bùi Hiển Chương từ từ tập hợp lại, ở trong căn cứ này, nếu muốn cuộc sống bớt khó khăn hơn, thì chỉ có thể nghe lời họ, hơn nữa tên họ Bùi này rất biết lung lạc lòng người, chỉ cần là người đi theo gã, đều có thể tác oai tác quái trong căn cứ, cho nên thân tín của gã có rất nhiều.

Trên trăm dị năng giả tập hợp lại, chỉ dựa vào khí thế cũng đủ để hù dọa người khác.

Lâm An nhìn khuôn mặt thay đổi của tám người, cậu biết hiện tại trong lòng của bọn họ đều là bất an, nên mở miệng an ủi nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tự đi tìm thiên thạch."

Đúng thật là bọn họ rất cần thiên thạch, dù sao thì nó cũng có quan hệ với vô số người trong tương lai, nhưng tương lai của mấy người này cũng quan trọng, người của thành phố này cũng rất quan trọng.

Không có ai quan trọng hơn ai cả, mạng của mọi người đều quý giá như nhau.

Thẩm Tu Trạch không phải bị lời nói của đối phương làm động tâm, mà hắn chỉ đang suy nghĩ xem lời nói của đối phương có phải thật hay không, dù sao thì trong chuyến hành trình trước đây của bọn họ cũng chỉ tìm được hai viên đá thiên thạch, thành phố này thật sự sẽ có những thiên thạch khác sao?

Chuyện không rõ lắm thì có thể hỏi thử, Thẩm Tu Trạch sẽ không để người khác uy hiếp mình, nhưng hắn có thể uy hiếp người khác.

Thấy hai người này nhất định phải giúp mấy tên kia, vẻ mặt Bùi Hiển Chương u ám, gã ra hiệu cho đám người phía sau mình.

Trên trăm người đồng loạt xông lên, các loại ánh sáng dị năng đủ màu sắc bay về phía mọi người.

Mà Bùi Hiển Chương thì lén lút lùi về phía sau, gã biết hai người này rất mạnh, thậm chí dị năng còn mạnh hơn gã rất nhiều, cho nên gã muốn thừa cơ hỗn loạn để chạy trốn.

Người quá nhiều, hơn nữa nơi này còn có băng, quả thật là vô cùng chen chúc.

Vả lại không biết dị năng giả xui xẻo nào lại có được khả năng thải ra khí hôi thối như chồn hôi.

Những thứ khác Lâm An còn có thể nhịn, nhưng cái này thật sự là cậu nhịn không nổi, sao lại có loại dị năng này cơ chứ, dùng để dọa cho kẻ thù bỏ chạy sao? Lâm An cảm thấy nếu là đối phó với cậu thì thật sự có hiệu quả rồi, khứu giác của cậu nhạy hơn so với người thường, hơn nữa cậu còn không thể đóng mở tùy thích như Giả Tuấn Tài.

Cậu thật sự không thể chịu nổi cái mùi hôi hám này nữa rồi!

Giây tiếp theo, tất cả dị năng giả đều bị đóng băng ngay lập tức chỉ có Thẩm Tu Trạch và tám người kia là không bị gì.

Quả thật chính là hạ gục trong nháy mắt!

Mấy thanh niên không thể tin được mà xoa xoa mắt, còn cho rằng mình gặp ảo giác. Vừa rồi họ còn bị nhiều người vây quanh như vậy, những dị năng giả đó còn kêu đánh kêu giết với bọn họ, thế mà giây tiếp theo tất cả đều câm miệng biến thành khối băng.

Dị năng hệ thủy còn có thể dùng như vậy, quả thật muốn lên trời rồi!

"Tôi biết mà, những người như chúng ta đều là NPC, trong cái thế giới giả thuyết này, bọn họ chính là vai chính rồi." Một thanh niên ngơ ngác nói.

Kẻ thù mạnh đến nỗi bọn họ không có cách nào chiến thắng được, vậy mà cứ nhẹ nhàng bị đánh bại như thế.

Tâm tình của bọn họ thật sự còn phức tạp hơn những di tích ở dưới lòng đất, một bên là ngưỡng mộ kẻ mạnh, một bên là cảm thấy thất vọng, đều là người cả, sao lại chênh lệch lớn như vậy, hai người kia thật sự là người sao?

Quả thật mạnh đến nỗi không giống người.

"Chạy mau chạy mau, nhanh rời khỏi chỗ này đi." Lâm An lập tức chạy từ từ ra ngoài.

Thẩm Tu Trạch nhìn bộ dáng vội vã của cậu, cũng đi theo.

"Từ từ, Vậy còn tên khốn này thì sao?" Giả Tuấn Tài chỉ vào Bùi Hiển Chương đã bị đông lạnh thành khối băng, hỏi

Thẩm Tu Trạch: "Tự cậu xử lý đi."

Giả Tuấn Tài và những người khác nhìn nhau, cuối cùng quyết định mang khối băng này ra ngoài trước, không thể để tên khốn này chết dễ dàng như vậy được, hắn muốn để cho mọi người biết gã ta đã làm ra những chuyện gì.

Vài người kéo khối băng đi xuống dưới, sức lực lớn như Lưu Lệ còn thường xuyên "lỡ tay" đẩy ngã vài lần, cái khối băng này rất cứng rắn, không dễ bị hòa tan hay dễ bị vỡ, sau khi phát hiện khối băng này không vỡ được, mọi người cũng lười khiêng, cứ trực tiếp đá về phía trước.

Khối băng cứ cộc cộc cộc lăn từ lầu 3 xuống cầu thang.

Lầu 1 không bị lan đến nhưng trong đó vẫn có người của Bùi Hiển Chương, chỉ cần bọn họ đi tới đều sẽ bị chặn đường, Lâm An liền lập tức đóng băng.

Mãi cho đến khi rời khỏi biệt thự, Lâm An mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó cậu liền thấy mấy người Giả Tuấn Tài đá một khối băng hình người như đang đá bóng ra ngoài.

Nhìn Lâm An trừng mắt thật lớn, Lưu Lệ có hơi ngại ngùng, dù sao ở trước mặt một anh đẹp trai lại làm hành vi thô bạo như vậy cũng rất mất hình tượng, cô lập tức giải thích, nói: "Nâng cái này thật sự quá mệt, các cậu xem cái bụng của gã, thật sự rất lớn đó, có khi bên trong toàn là phân, những người khác đều chịu đói, chỉ có một mình gã ăn đầy bụng mỡ, tôi kéo không nổi cũng là bình thường thôi."

Lưu Lệ không nhận ra, lời nói của cô cũng không phải là lời của người đứng đắn có thể nói ra.

"Nếu các cậu đã giúp chúng tôi lấy được thiên thạch, vậy chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ các cậu, tiếp theo các cậu muốn làm gì?" Lâm An hỏi.

Giả Tuấn Tài nhìn bức tượng vàng sáng lấp lánh ở dưới chân núi, vừa rồi lúc bọn họ chạy xe vào trong căn cứ, người ở trên đường rất ít, bọn họ lái thẳng vào trong căn cứ mà gần như không gặp phải ngăn cản nào, còn Bùi Hiển Chương và người của gã đều không ở đây, bởi vì mấy người đó đều tụ tập ở chỗ bức tượng.

Người thường và dị năng giả không muốn khuất phục đang xây dựng và chạm khắc bức tượng cao cao kia, còn Bùi Hiển Chương và người của gã thì trông coi.

Rõ ràng xã hội ngày nay đã phát triển văn minh hơn, đã là thành phố mà mọi người đều có quyền bình đẳng, nhưng bởi vì sự ích kỷ của một người nào đó mà khiến cuộc sống của mọi người vốn đã khó khăn nay lại càng trở nên khó khăn hơn, bọn họ biến thành tài sản mà Bùi Hiển Chương sở hữu, mỗi ngày phải làm rất nhiều công việc để nuôi những con sâu mục này, còn phải chạm khắc bức tượng đáng kinh tởm như vậy.

"Chúng tôi muốn đến đó." Giả Tuấn Tài nhìn bức tượng kia, thứ này vốn dĩ không nên tồn tại!
Chương trước Chương tiếp