Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
Chương 108: Phiên ngoại 8: Toàn văn hoàn
Khối thiên thạch mà Lâm An và Thẩm Tu Trạch mang về cũng đủ để tiến hành cuộc nghiên cứu tiếp theo, sau khi chế tạo đủ lượng thuốc, bọn họ sẽ quay ngược trở lại thành phố Sơ Hi theo lộ trình trước đó.
Trong khi chờ đợi thuốc được chuẩn bị xong xuôi, khoảng thời gian này còn có một việc rất quan trọng cần phải hoàn thành.
Đó chính là hôn lễ.
Hiện tại Lâm An đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng của con người, không cần phải lo lắng lúc hai người tiếp xúc thân mật sẽ ảnh hưởng không tốt đến Thẩm Tu Trạch nữa. Có lẽ vì sau mạt thế, đã lâu lắm rồi mới tổ chức một sự kiện vui vẻ như vậy nên mọi người đều rất phấn khởi, thậm chí Từ Phóng còn nói bừa muốn làm một hôn lễ long trọng khiến người trong cả thành phố này đều biết, vui vẻ giống như người chuẩn bị kết hôn là hắn vậy.
Đương nhiên đề nghị này bị Thẩm Tu Trạch bác bỏ, Lâm An không thích nơi có quá nhiều người, địa điểm tổ chức hôn lễ sẽ ở trên bãi cỏ bên ngoài chỗ ở của bọn họ, chỉ mời một ít người quen.
Hai người họ đã bận rộn với vấn đề này trong một thời gian dài, cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ vào ngày trước đám cưới.
Vào ngày cưới, trời còn chưa sáng Thẩm Tu Trạch đã rời giường đi xác nhận lịch trình cuối cùng, trong khoảng thời gian này Lâm An quả thật rất mệt, nằm một lát lại chuẩn bị đứng lên, dù sao thì chốc nữa mọi người đều sẽ tới đây.
Chỉ là cậu vừa mở mắt ra, liền thấy có một cái đầu ở ngay mép giường, là đầu của cậu.
Vốn dĩ cậu còn đang buồn ngủ lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, lăn một phát từ trên giường đứng lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm mép giường, Lâm An không sợ quỷ, nhưng mới sáng sớm ở mép giường xuất hiện một cái đầu y chang cái đầu của cậu, ai mà không sợ chứ.
Cậu đang chuẩn bị dùng dị năng bắt "quỷ", thì nhận ra hơi thở quen thuộc.
Là Tiểu Phúc.
Cảnh giác đứng trên giường, cậu nhìn "mình" đang ngồi xổm dưới đất, tựa đầu vào mép giường, mùi hương quen thuộc, ánh mắt ngơ ngác, tư thế ngồi xổm giống hệt Tiểu Phúc.
Chẳng lẽ người này là do Tiểu Phúc biến thành?
Gọi một tiếng Tiểu Phúc, người giống hệt như cậu kia lập tức vui sướng, thè lưỡi muốn nhảy lên giường.
Lâm An lập tức ngăn cản nó, xác nhận thân phận của đối phương xong, quả nhiên là Tiểu Phúc, khó trách lúc ngủ cậu hoàn toàn không có cảnh giác gì, hơi thở của Tiểu Phúc chính là hơi thở mà cậu quen thuộc nhất.
Nhân tiện, sao Tiểu Phúc lại đột nhiên biến thành người rồi, lại còn trông giống cậu nữa?
Lâm An cũng không nghĩ ra, nhưng việc ưu tiên bây giờ là mặc quần áo cho nó trước đã, cùng một gương mặt và thân thể, nhưng trên người không có quần áo, nếu bị người khác nhìn thấy, cậu cũng không biết giải thích thế nào cả.
Cậu lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo thường ngày và đồ lót, bình thường Tiểu Phúc mặc quần áo cho chó cũng còn tốt, nhưng lúc này không biết có phải vì nó không quen hay không, mà lại không chịu hợp tác, khuôn mặt ngốc nghếch nhăn lại, hai tay chống cự đẩy quần áo, đôi mắt to lên án nhìn Lâm An.
Lâm An hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Em nhất định phải mặc, nghe lời."
Tiểu Phúc mím môi, bỏ tay xuống.
Vừa mặc được đồ lót, đang chuẩn bị mặc quần áo, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vàng.
"Anh An, anh dậy rồi hả? Bọn em đến hết rồi nè!" Cùng với giọng nói phấn khích của Từ Phóng, khóa cửa phòng ngủ cũng bị vặn ra.
Tim Lâm An lập tức nhảy lên tới cổ họng, vội vàng chạy đến muốn khóa cửa phòng, chỉ là lúc sáng khi Thẩm Tu Trạch ra ngoài cũng đã khóa cửa rồi, Từ Phóng mở không ra.
"Anh An, mở cửa đi, hôm nay là ngày vui của anh đó, bọn em mang quần áo anh cần phải mặc hôm nay tới rồi, mau mở cửa, chắc không phải anh đang xấu hổ chứ hả. Ha ha ha ha ha."
Ô Đóa đứng bên cạnh không đồng ý nói: "Anh đừng gõ nữa, chúng ta tới quá sớm, có khi anh Tiểu An chưa có dậy đâu."
"Sao có thể, hôm nay chính là ngày quan trọng đó, anh kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được, chắc chắn anh An cũng sẽ giống anh."
Âu Dương Đông: ".....Nói cứ như người kết hôn là cậu vậy."
Lâm An mặc quần áo cho Tiểu Phúc mà đổ mồ hôi đầy đầu, vất vả lắm mới mặc xong, tên nhóc này nghe thấy tiếng động ngoài cửa, liền hưng phấn chạy bằng bốn chân tới cửa, kêu thật lớn với người bên ngoài: "Gâu!"
"Tiểu Phúc ở trong đó sao?"
"Sao giọng nghe kỳ vậy."
"Anh An, để Tiểu Phúc ra ngoài trước đã, bọn em còn mang theo quần áo cho Tiểu Phúc nè, bảo đảm hôm nay nó sẽ là con chó đẹp nhất ở đây."
Lâm An vội vàng bắt Tiểu Phúc lại, kết quả tên nhóc này lại xem như Lâm An đang chơi với nó, chạy đông chạy tây không chịu dừng, còn đụng đổ ghế dựa và bình hoa.
Nghe thấy tiếng động lạ phát ra bên trong phòng, người bên ngoài cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức gõ cửa: "Anh An, anh không sao chứ? Trong phòng xảy ra chuyện gì sao?"
"Không sao, tôi không cẩn thận làm đổ ghế thôi." Lâm An thấy không bắt được Tiểu Phúc, lại bị người bên ngoài thúc giục, cậu chỉ có thể hé cửa ra, "Tôi vừa mới tỉnh dậy, còn có chút mơ màng, cứ đưa quần áo cho tôi là được, chờ chút nữa tôi xuống liền."
Vươn tay lấy quần áo, Lâm An lập tức đóng cửa lại, mặc dù có chút mất lịch sự, nhưng hiện tại cậu không quản được nhiều như vậy nữa.
Nhưng chờ cậu quay đầu lại, chó đâu? Không đúng, người đâu?
Trong phòng ngủ chỗ nào cũng không có, tấm rèm cửa sổ màu trắng bay phấp phới trong gió, Lâm An chạy tới nhìn xem, mới phát hiện cửa sổ đang mở, cậu ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, Tiểu Phúc đang ở giữa bụi hoa trong sân.
Dù biết đó là Tiểu Phúc, nhưng cái khuôn mặt kia khiến Lâm An luôn cảm thấy như chính mình đang lắc lư bên ngoài hoa viên vậy.
Vì muốn tổ chức đám cưới ở nhà, cho nên Âu Dương Đông đã trồng đầy hoa trong sân, hôm nay là thời điểm hoa nở đẹp nhất, các bông hoa cùng nhau nở rộ, giữa bụi hoa rậm rạp có bóng người như ẩn như hiện.
Mà ở sân bên kia, Từ Phóng và Âu Dương Đông đang vừa nói chuyện vừa từ trong phòng ra ngoài, kế tiếp bọn họ muốn đi ra sân để trang trí nơi tổ chức hôn lễ.
Lúc này, khoảng cách giữa đám người Từ Phóng và Tiểu Phúc chỉ chưa đầy mười mét.
Nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, Lâm An thấp giọng gọi Tiểu Phúc, Tiểu Phúc đang chơi vui vẻ trong vườn hoa lập tức chạy tới, lúc này không có đường quay lại nữa rồi, người sẽ càng ngày càng nhiều hơn, nên Lâm An dự định đưa Tiểu Phúc đến một căn hộ cách đó không xa trước.
Xung quanh đây có rất ít người, cậu cẩn thận một chút sẽ không đụng phải ai đâu, đem Tiểu Phúc đang biến thành người tới đó, đợi đám cưới xong lại đưa nó đến viện nghiên cứu xem nó bị vấn đề gì.
"Tiểu Phúc, chúng ta đi qua căn hộ bên ngoài kia đi, em không được gây ra tiếng động biết chưa." Lâm An thấp giọng nói.
Tiểu Phúc dùng khuôn mặt của Lâm An ngây ngốc nhìn chủ nhân, nó nghe hiểu, đây là muốn đi ra ngoài!
Nó lấy ra một sợi dây dắt chó từ trong không gian của mình, ngậm lên đưa cho Lâm An.
Nhìn dây dắt, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Phúc, trong lúc nhất thời Lâm An hơi do dự, hiện tại Tiểu Phúc đang dùng hình người của mình, nếu dùng dây dắt có phải không tốt lắm không. Nhưng nghĩ tới đếu không dùng dây dắt, khi ra ngoài gặp phải người quen, Tiểu Phúc mang khuôn mặt của cậu chạy tới thè lưỡi làm nũng.....
Vẫn nên dùng dây dắt đi.
Vừa mang dây dắt cho Tiểu Phúc xong, cậu tính dắt nó đi ra từ cửa sau, thì nghe thấy có tiếng ồn ào nhốn nháo ở bên kia, thì ra là ba Thẩm mẹ Thẩm và mọi người ở viện nghiên cứu đều tới rồi.
Thấy người càng lúc càng nhiều, Lâm An lập tức kéo dây dắt tính đi.
Nhưng lúc này Ô Đóa lại lấy các loại đồ ăn từ trong không gian ra, những món này đều được làm từ trước, để ở trong không gian sẽ không bị hỏng, lúc này lấy ra giống y như vừa mới làm xong, vẫn còn bốc hơi nóng.
Tiểu Phúc lập tức không đi nổi nữa, nó nhịn không được quay đầu lại nhìn, cuối cùng vẫn không ngăn nổi sự dụ hoặc của đồ ăn, nó muốn chạy tới nơi đó.
Lâm An hoảng sợ túm lấy dây, nhưng vẫn bị kéo đi, Tiểu Phúc rất khỏe, một năm trước đã có thể kéo theo chủ nhân chạy khắp nơi, đừng nói tới bây giờ có thêm đồ ăn dụ hoặc.
Cho nên Lâm An trực tiếp bị kéo vào trong bụi hoa cao bằng người.
ĐỪNG!!!
Mọi người đều đang bận việc, nói chuyện phiếm ở trong sân, tiếng cười nói rôm rả, đột nhiên trong bụi hoa rậm rạp phát ra tiếng xào xạc, đóa hoa lay động, dường như có thứ gì đó sắp chui ra.
Tấm mắt của mấy người đều bị hấp dẫn, nhưng cũng không có người nào quá kinh ngạc, dù sao Tiểu Phúc suốt ngày chui tới chui lui khắp trong vườn.
Mà khi người trong bụi hoa bước ra, mọi người đều im lặng.
Lâm An cầm sợi dây, mặc đồ ngủ, trên người và đầu đều là lá xanh, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nữa, mà trong tay cậu nắm một đầu dây dắt, đầu còn lại là một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông này có khuôn mặt rất quen thuộc, sợi dây màu đen quanh cổ đặc biệt bắt mắt.
Trong sự im lặng chết chóc, Từ Phóng duỗi ngón tay cái: "Thật trâu."
Âu Dương Đông cũng lắc đầu khen ngợi: "Chơi vui ghê."
Bà Ô và mẹ Thẩm cũng đi tới, hai người vươn tay ra, che kín đôi mắt của Ô Đóa: "Trẻ con không thể xem cái này."
Ô Đóa:.....Nhưng cháu nhìn thấy rồi.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện, khuôn mặt Lâm An đỏ bừng, lập tức giải thích với mọi người: "Không phải đâu, không phải đâu, mọi người nghe cháu giải thích, đây không phải cháu, đây là......"
Lúc cậu chỉ về phía Tiểu Phúc đã biến thành bản thân, mắt lại choáng váng, bởi vì đầu kia của sợi dây không phải Tiểu Phúc biến thành cậu nữa, mà là Tiểu Phúc biến thành Thẩm Tu Trạch.
Mùi vẫn là Tiểu Phúc, vẻ mặt ngốc nghếch, thậm chí vẫn là bộ quần áo kia, nhưng khuôn mặt lại biến thành Thẩm Tu Trạch.
Hơn nữa, lúc biến thành Thẩm Tu Trạch thì dáng người cũng thay đổi luôn, vốn dĩ là quần áo vừa người bây giờ lại căng ra, Tiểu Phúc rất khó chịu, nó túm lấy cổ áo muốn cởi quần áo ra.
"Là con trai dì." Mẹ Thẩm thật sự không dám nhìn thẳng tiếp lời Lâm An, bà biết rõ Lâm An là đứa trẻ như thế nào, cho nên loại chuyện này nhất định là do tên khốn Thẩm Tu Trạch này gây ra, ở trong phòng còn chưa đủ, thế mà ban ngày ban mặt còn làm xằng làm bậy, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì, sao lại gấp gáp thành như này chứ.
Hmm, thật sự không muốn đứa con trai này chút nào mà.
Những người khác vô cùng khiếp sợ, dù sao thì bọn họ cũng nhìn Thẩm Tu Trạch lớn lên, ai mà nghĩ tới hắn lại là người như thế này, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, chậc chậc, thật sự là lớn mật hơn so với lúc bọn họ còn trẻ nhiều.
"Sao mọi người lại đứng ở chỗ này thế?" Thẩm Tu Trạch từ bên ngoài trở về, nhìn thấy mọi người vây quanh một chỗ, lúc hắn lên tiếng hỏi thì một đám người bỗng nhiên quay đầu hoảng sợ nhìn hắn, giống như là nhìn thấy dã thú nào đó.
Từ Phóng nhìn Thẩm Tu Trạch đang đứng phía sau hắn, rồi lại nhìn Thẩm Tu Trạch đang ở bên cạnh Lâm An, cứ tới tới lui lui vài lần, đôi mắt đều sắp trừng rớt.
Sao lại có hai lão đại!
Vẫn là mẹ Thẩm cẩn thận, lập tức nhận ra con trai của mình, như vậy người còn lại là ai?
Rốt cuộc Lâm An cũng có thời gian để giải thích, gương mặt cậu đỏ bừng, chỉ vào "Thẩm Tu Trạch" đang ngồi ở bên cạnh, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn đồ ăn kia, nói: "Đây là Tiểu Phúc ạ, cháu cũng không biết sao lại thế này, buổi sáng thì nó liền biến thành người."
Tiểu Phúc:???
Nhìn "Thẩm Tu Trạch" ngồi xổm ở kia, ánh mắt háo hức nhìn vào bàn đồ ăn, đôi mắt phượng hẹp dài hung ác thường ngày giờ trở nên trong trẻo, thật xứng với khuôn mặt này, thoạt nhìn có cảm giác hơi ngây ngô.
Lần đầu tiên Từ Phóng biết lão đại còn có dáng vẻ thế này, không đúng, không phải lão đại, là Tiểu Phúc. Đọc 𝑡hê𝗺 các chươ𝙣g 𝗺ới 𝑡ại ~ 𝖳Ru M𝖳R𝐔Y𝖾𝙽﹒ⅴ𝙣 ~
Vì sao Tiểu Phúc lại biến thành người? Còn là bộ dáng của lão đại?
Mấy người nghiên cứu viên ở bên cạnh lập tức vây quanh người Tiểu Phúc, lòng hiếu kỳ của bọn họ vô cùng đầy tràn, lúc gặp được điều gì đó mình không hiểu nhất định phải làm cho rõ ràng, họ xem răng, xem đôi mắt, Tiểu Phúc bị nhóm người này làm cho sợ hãi.
Mà rốt cuộc Thẩm Tu Trạch cũng được trải qua cảm giác không lâu trước đây của Lâm An, rõ ràng người bị quan sát không phải là hắn, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mấy lão già này đang túm lấy mình.
Mọi người nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra được nguyên nhân là gì, ở đây không có thiết bị gì cả, muốn tìm hiểu nguyên nhân Tiểu Phúc biến hóa, tốt nhất vẫn nên mang nó đến viện nghiên cứu để kiểm tra cẩn thận.
Những vị giáo sư già này nóng lòng muốn thử, thậm chí còn muốn lập tức mang Tiểu Phúc đi, Tiểu Phúc bị dọa trốn ra phía sau Lâm An, hiện tại nó biến thành người, thậm chí còn dùng hai tay ôm eo Lâm An, rõ ràng vóc dáng của nó còn cao hơn cả Lâm An, nhưng lại cố chấp muốn giấu mình ra phía sau cậu.
Hiện trường vô cùng ồn ào, có người suy đoán tại sao Tiểu Phúc lại biến thành người, có người ở chỗ này xem trò vui, thậm chí mẹ Thẩm còn đi vòng ra phía sau, sờ đầu Tiểu Phúc, kéo tai, con trai của bà quá có cá tính, căn bản không cho bà chạm vào, Tiểu Phúc rất nghe lời, cũng không bày sắc mặt với bà.
Những người ban đầu đến đây để giúp đỡ và chứng kiến lễ cưới thậm chí còn quên luôn mình tới đây làm gì, cũng tới xem náo nhiệt.
Mà Thẩm Tu Trạch chân chính thì nổi đầy gân xanh trên trán, hắn cảm thấy con chó này quả thật sinh ra để khắc hắn.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tu Trạch tức giận uy hiếp đám người này, mọi người mới thành thật bắt đầu hỗ trợ.
Tiểu Phúc vẫn ở lại đây, chờ đến khi kết thúc hôn lễ thì lại đi cùng mọi người về viện nghiên cứu.
Nó trông giống hệt chú rể, lại bị buộc ở bên cạnh, Tiểu Phúc có chút tủi thân nằm bò lên ghế, cho dù có người cho nó ăn nó cũng không vui vẻ nổi.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch mặc vest, Lâm An mặc vest trắng, Thẩm Tu Trạch mặc vest đen, hai bộ vest có cùng kiểu dáng, đều rất vừa người, Lâm An gầy hơn chút, mặc vest nhìn hơi mảnh khảnh, mái tóc đen mượt được chải chuốt cẩn thận, trông như một hoàng tử nhỏ bước ra từ lâu đài, làm lu mờ mọi người xung quanh.
Tuy bộ vest đen của Thẩm Tu Trạch có cùng kiểu dáng nhưng lại mang tới hiệu quả hoàn toàn khác, thân hình đẹp đẽ của hẳn hiện rõ dưới bộ vest, khuôn mặt ngày thường có chút dữ tợn của hắn cũng vì kết hôn mà yếu đi mấy phần, mà khuôn mặt vì bị khí tràng mạnh mẽ làm lu mờ nay cũng hiện ra mị lực chân chính.
Hai người nhìn rất xứng đôi, khi hai người bước lên sân khấu, mọi người xung quanh đều reo hò và vỗ tay, người chứng hôn của họ hôm nay là bà Ô, sau khi uống thuốc bà đã hoàn toàn bình phục, nhìn cặp chồng chồng mới cưới này lại không khỏi nghĩ tới cả cuộc hành trình gian khổ của bọn họ, mạt thế làm mọi người mất đi rất nhiều, nhưng đồng thời họ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Có thể cuộc đời là vậy, có cực khổ, cay đắng, nhưng cũng có những lúc vui vẻ, hạnh phúc.
Lúc hai người trao đổi nhẫn, Thẩm Tu Trạch lấy ra một cái hộp nhẫn lụa màu đen, Lâm An nhìn cái hộp nhẫn này bỗng nhiên lại cảm thấy rất quen thuộc.
"Em còn nhớ không? Đây là hộp nhẫn mà lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, em đã lấy của anh đó."
Lâm An nhớ rõ, lúc ấy cậu vẫn là tang thi, xem Thẩm Tu Trạch như đồ ăn mà kéo về nhà, ăn luôn viên thiên thạch bên trong hộp nhẫn này, cũng bởi vì cơ hội đó, cậu mới dần dần khôi phục thần trí.
"Em xem, em ăn đồ của anh, hiện tại cả người đều phải trả lại cho anh." Khóe miệng Thẩm Tu Trạch mỉm cười, mở hộp nhẫn ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, tạo hình khá đơn giản, ở giữa được khảm một viên đá quý rất nhỏ màu đỏ.
Lâm An liếc một cái là nhìn ra được viên đá quý màu đỏ đó là thiên thạch.
"Tất cả thiên thạch đều bị mang đi làm nghiên cứu rồi, anh tìm được hai viên nhỏ nhất, dùng chúng làm nhẫn." Bọn họ kết duyên nhờ thiên thạch, cho nên dùng nó làm nhẫn là thích hợp nhất.
Thẩm Tu Trạch lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra, đeo vào ngón áp út của Lâm An, Lâm An cũng đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của Thẩm Tu Trạch.
Hai ngón tay đan vào nhau, hai viên thiên thạch màu đỏ tỏa ra những tia sáng li ti dưới ánh mặt trời.
"Được rồi, bây giờ hai chú rể có thể hôn nhau." Bà Ô cười rất vui vẻ, nếp nhăn trên mặt tràn đầy ý cười.
Tiểu Phúc rất không vui, cho dù Ô Đóa có cho nó một cái đùi gà thật to thì nó cũng không thể vui vẻ được, nó nhìn chủ nhân và tên vô lại kia ở bên nhau, bộ dáng thân mật của hai người như thể ai cũng không chen và được, nó có một loại trực giác rằng chủ nhân đã bị tên đó cướp đi rồi!
Không được, không thể, nó không muốn chủ nhân của nó bị cướp đi.
Ngay tại lúc này, Tiểu Phúc rõ ràng đã bộc phát trí tuệ cực đại, còn dùng tay cởi sợi dây trên cổ mình ra, thấy khoảng cách của hai người ngày càng gần, Tiểu Phúc cố gắng hết sức lao về phía trước.
Đi!
Khoảng khắc hai người nhắm mắt hôn nhau, có một người vọt lên, đẩy ngã cả hai người xuống đất.
Hai Thẩm Tu Trạch giống nhau như đúc và Lâm An ngã xuống đất, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Mọi người lập tức đi tới đỡ người, nhưng Tiểu Phúc có dị năng tốc độ, chạy nhanh vô cùng, nó giống như cá chạch vậy, thậm chí không thể giữ chặt được nó.
"Tôi bắt được rồi." Từ Phóng nắm lấy một bàn tay, hô lớn.
Thẩm Tu Trạch: "..... Cậu bắt được là tôi."
Tiểu Phúc: "Gâu gâu gâu!"
Lâm An: "Mọi người đừng tranh cãi nữa, Tiểu Phúc, đừng chạy lung tung."
Hơn nữa trong quá trình truy đuổi, thế mà Tiểu Phúc còn biến hình, từ Thẩm Tu Trạch biến thành Từ Phóng, biến thành Âu Dương Đông, còn biến thành mấy người Ô Đóa, toàn bộ hôn lễ bị nó làm rối loạn hết cả lên, chỉ là dường như mọi người chơi rất vui, Âu Dương Đông dùng dị năng trói người này trói người kia, Từ Phóng ồn ào lập bẫy để bắt Tiểu Phúc, kết quả bẫy được vài người khác, bà Ô kéo cháu gái mình chạy vào trong phòng, nói muốn đi tới chỗ cao để xem trò vui.
Trong hỗn loạn, Thẩm Tu Trạch lén mang Lâm An ra khỏi đám người, hắn cảm thấy lễ cưới hôm nay thật sự là một mớ hỗn độn, hắn tưởng tượng ra đủ loại tình huống khẩn cấp, thậm chí còn nghĩ tới có người đến cướp hôn lễ, chỉ là không ngờ, người đến cướp hôn lại chính là Tiểu Phúc.
"Lần sau chúng ta tổ chức hôn lễ đi, chỉ có hai chúng ta." Thẩm Tu Trạch nhìn đám người hỗn loạn kia: "Hỗn lễ không có Tiểu Phúc."
Nghe có vẻ rất giận dỗi.
Nhưng Lâm An lại cảm thấy hôm nay thật sự rất vui, có thể nói đây là một lễ cưới rất khó quên.
Nhưng có vẻ tổ chức đám cưới chỉ có hai người họ là một ý kiến không tồi: "Lần sau hai chúng ta lại cùng nhau đi thám hiểm thì thế nào, em muốn đi thành Mạc Ô Tư một chuyến, ở trước mặt ba mẹ giới thiệu anh cho bọn họ."
Thẩm Tu Trạch gật đầu, thấy mọi người vẫn đang cố gắng bắt lấy Tiểu Phúc, hắn dẫn Lâm An lặng lẽ rời đi, nếu hôn lễ đã kết thúc rồi, vậy nên thực hiện bước tiếp theo thôi.
.......
Chủ nhân bỏ trốn cùng Thẩm Tu Trạch, Tiểu Phúc tứ vố vô thân đã bị bắt đi, mẹ Thẩm mang Tiểu Phúc đi tới viện nghiên cứu, mới phát hiện tên nhóc này đã phát triển được dị năng thứ hai, có lẽ là do khối thiên thạch thật lớn kia vẫn luôn đặt ở trong không gian của Tiểu Phúc, cho nên mới dẫn tới năng lượng trong cơ thể nó không ngừng tăng nhanh và tích lũy, thế mà có dị năng mới.
Nó thành tinh, có thể biến thành bất cứ ai vào bất cứ lúc nào.
Bây giờ nó đã trở thành báu vật của viện nghiên cứu, mỗi ngày ăn ăn uống uống, từ một con chó biến thành một con chó béo, còn bị bắt giảm cân, hơn nữa bởi vì dị năng không ổn định, nó luôn biến thành người trần trụi chạy khắp nơi, nó còn thích biến thành người mà nó đã gặp qua, điều này khiến mọi người phải chú ý đến nó, dù sao thì ai cũng không muốn một ngày nào đó đột nhiên lan truyền tin đồn bát quái về mình.
Hai người Thẩm Tu Trạch và Lâm An cũng bắt đầu cuộc hành trình một lần nữa, dọc theo con đường họ đã từng đi qua, từ thành Bạch Trạch đến thành Sơ Hi.
Mà điểm khởi đầu năm đó, cũng biến thành điểm kết thúc mới.
Cuộc mạo hiểm của họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ dừng lại!
- Kết thúc -
Trong khi chờ đợi thuốc được chuẩn bị xong xuôi, khoảng thời gian này còn có một việc rất quan trọng cần phải hoàn thành.
Đó chính là hôn lễ.
Hiện tại Lâm An đã hoàn toàn khôi phục lại bộ dáng của con người, không cần phải lo lắng lúc hai người tiếp xúc thân mật sẽ ảnh hưởng không tốt đến Thẩm Tu Trạch nữa. Có lẽ vì sau mạt thế, đã lâu lắm rồi mới tổ chức một sự kiện vui vẻ như vậy nên mọi người đều rất phấn khởi, thậm chí Từ Phóng còn nói bừa muốn làm một hôn lễ long trọng khiến người trong cả thành phố này đều biết, vui vẻ giống như người chuẩn bị kết hôn là hắn vậy.
Đương nhiên đề nghị này bị Thẩm Tu Trạch bác bỏ, Lâm An không thích nơi có quá nhiều người, địa điểm tổ chức hôn lễ sẽ ở trên bãi cỏ bên ngoài chỗ ở của bọn họ, chỉ mời một ít người quen.
Hai người họ đã bận rộn với vấn đề này trong một thời gian dài, cuối cùng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ vào ngày trước đám cưới.
Vào ngày cưới, trời còn chưa sáng Thẩm Tu Trạch đã rời giường đi xác nhận lịch trình cuối cùng, trong khoảng thời gian này Lâm An quả thật rất mệt, nằm một lát lại chuẩn bị đứng lên, dù sao thì chốc nữa mọi người đều sẽ tới đây.
Chỉ là cậu vừa mở mắt ra, liền thấy có một cái đầu ở ngay mép giường, là đầu của cậu.
Vốn dĩ cậu còn đang buồn ngủ lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, lăn một phát từ trên giường đứng lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm mép giường, Lâm An không sợ quỷ, nhưng mới sáng sớm ở mép giường xuất hiện một cái đầu y chang cái đầu của cậu, ai mà không sợ chứ.
Cậu đang chuẩn bị dùng dị năng bắt "quỷ", thì nhận ra hơi thở quen thuộc.
Là Tiểu Phúc.
Cảnh giác đứng trên giường, cậu nhìn "mình" đang ngồi xổm dưới đất, tựa đầu vào mép giường, mùi hương quen thuộc, ánh mắt ngơ ngác, tư thế ngồi xổm giống hệt Tiểu Phúc.
Chẳng lẽ người này là do Tiểu Phúc biến thành?
Gọi một tiếng Tiểu Phúc, người giống hệt như cậu kia lập tức vui sướng, thè lưỡi muốn nhảy lên giường.
Lâm An lập tức ngăn cản nó, xác nhận thân phận của đối phương xong, quả nhiên là Tiểu Phúc, khó trách lúc ngủ cậu hoàn toàn không có cảnh giác gì, hơi thở của Tiểu Phúc chính là hơi thở mà cậu quen thuộc nhất.
Nhân tiện, sao Tiểu Phúc lại đột nhiên biến thành người rồi, lại còn trông giống cậu nữa?
Lâm An cũng không nghĩ ra, nhưng việc ưu tiên bây giờ là mặc quần áo cho nó trước đã, cùng một gương mặt và thân thể, nhưng trên người không có quần áo, nếu bị người khác nhìn thấy, cậu cũng không biết giải thích thế nào cả.
Cậu lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo thường ngày và đồ lót, bình thường Tiểu Phúc mặc quần áo cho chó cũng còn tốt, nhưng lúc này không biết có phải vì nó không quen hay không, mà lại không chịu hợp tác, khuôn mặt ngốc nghếch nhăn lại, hai tay chống cự đẩy quần áo, đôi mắt to lên án nhìn Lâm An.
Lâm An hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Em nhất định phải mặc, nghe lời."
Tiểu Phúc mím môi, bỏ tay xuống.
Vừa mặc được đồ lót, đang chuẩn bị mặc quần áo, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vàng.
"Anh An, anh dậy rồi hả? Bọn em đến hết rồi nè!" Cùng với giọng nói phấn khích của Từ Phóng, khóa cửa phòng ngủ cũng bị vặn ra.
Tim Lâm An lập tức nhảy lên tới cổ họng, vội vàng chạy đến muốn khóa cửa phòng, chỉ là lúc sáng khi Thẩm Tu Trạch ra ngoài cũng đã khóa cửa rồi, Từ Phóng mở không ra.
"Anh An, mở cửa đi, hôm nay là ngày vui của anh đó, bọn em mang quần áo anh cần phải mặc hôm nay tới rồi, mau mở cửa, chắc không phải anh đang xấu hổ chứ hả. Ha ha ha ha ha."
Ô Đóa đứng bên cạnh không đồng ý nói: "Anh đừng gõ nữa, chúng ta tới quá sớm, có khi anh Tiểu An chưa có dậy đâu."
"Sao có thể, hôm nay chính là ngày quan trọng đó, anh kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được, chắc chắn anh An cũng sẽ giống anh."
Âu Dương Đông: ".....Nói cứ như người kết hôn là cậu vậy."
Lâm An mặc quần áo cho Tiểu Phúc mà đổ mồ hôi đầy đầu, vất vả lắm mới mặc xong, tên nhóc này nghe thấy tiếng động ngoài cửa, liền hưng phấn chạy bằng bốn chân tới cửa, kêu thật lớn với người bên ngoài: "Gâu!"
"Tiểu Phúc ở trong đó sao?"
"Sao giọng nghe kỳ vậy."
"Anh An, để Tiểu Phúc ra ngoài trước đã, bọn em còn mang theo quần áo cho Tiểu Phúc nè, bảo đảm hôm nay nó sẽ là con chó đẹp nhất ở đây."
Lâm An vội vàng bắt Tiểu Phúc lại, kết quả tên nhóc này lại xem như Lâm An đang chơi với nó, chạy đông chạy tây không chịu dừng, còn đụng đổ ghế dựa và bình hoa.
Nghe thấy tiếng động lạ phát ra bên trong phòng, người bên ngoài cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức gõ cửa: "Anh An, anh không sao chứ? Trong phòng xảy ra chuyện gì sao?"
"Không sao, tôi không cẩn thận làm đổ ghế thôi." Lâm An thấy không bắt được Tiểu Phúc, lại bị người bên ngoài thúc giục, cậu chỉ có thể hé cửa ra, "Tôi vừa mới tỉnh dậy, còn có chút mơ màng, cứ đưa quần áo cho tôi là được, chờ chút nữa tôi xuống liền."
Vươn tay lấy quần áo, Lâm An lập tức đóng cửa lại, mặc dù có chút mất lịch sự, nhưng hiện tại cậu không quản được nhiều như vậy nữa.
Nhưng chờ cậu quay đầu lại, chó đâu? Không đúng, người đâu?
Trong phòng ngủ chỗ nào cũng không có, tấm rèm cửa sổ màu trắng bay phấp phới trong gió, Lâm An chạy tới nhìn xem, mới phát hiện cửa sổ đang mở, cậu ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, Tiểu Phúc đang ở giữa bụi hoa trong sân.
Dù biết đó là Tiểu Phúc, nhưng cái khuôn mặt kia khiến Lâm An luôn cảm thấy như chính mình đang lắc lư bên ngoài hoa viên vậy.
Vì muốn tổ chức đám cưới ở nhà, cho nên Âu Dương Đông đã trồng đầy hoa trong sân, hôm nay là thời điểm hoa nở đẹp nhất, các bông hoa cùng nhau nở rộ, giữa bụi hoa rậm rạp có bóng người như ẩn như hiện.
Mà ở sân bên kia, Từ Phóng và Âu Dương Đông đang vừa nói chuyện vừa từ trong phòng ra ngoài, kế tiếp bọn họ muốn đi ra sân để trang trí nơi tổ chức hôn lễ.
Lúc này, khoảng cách giữa đám người Từ Phóng và Tiểu Phúc chỉ chưa đầy mười mét.
Nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, Lâm An thấp giọng gọi Tiểu Phúc, Tiểu Phúc đang chơi vui vẻ trong vườn hoa lập tức chạy tới, lúc này không có đường quay lại nữa rồi, người sẽ càng ngày càng nhiều hơn, nên Lâm An dự định đưa Tiểu Phúc đến một căn hộ cách đó không xa trước.
Xung quanh đây có rất ít người, cậu cẩn thận một chút sẽ không đụng phải ai đâu, đem Tiểu Phúc đang biến thành người tới đó, đợi đám cưới xong lại đưa nó đến viện nghiên cứu xem nó bị vấn đề gì.
"Tiểu Phúc, chúng ta đi qua căn hộ bên ngoài kia đi, em không được gây ra tiếng động biết chưa." Lâm An thấp giọng nói.
Tiểu Phúc dùng khuôn mặt của Lâm An ngây ngốc nhìn chủ nhân, nó nghe hiểu, đây là muốn đi ra ngoài!
Nó lấy ra một sợi dây dắt chó từ trong không gian của mình, ngậm lên đưa cho Lâm An.
Nhìn dây dắt, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Phúc, trong lúc nhất thời Lâm An hơi do dự, hiện tại Tiểu Phúc đang dùng hình người của mình, nếu dùng dây dắt có phải không tốt lắm không. Nhưng nghĩ tới đếu không dùng dây dắt, khi ra ngoài gặp phải người quen, Tiểu Phúc mang khuôn mặt của cậu chạy tới thè lưỡi làm nũng.....
Vẫn nên dùng dây dắt đi.
Vừa mang dây dắt cho Tiểu Phúc xong, cậu tính dắt nó đi ra từ cửa sau, thì nghe thấy có tiếng ồn ào nhốn nháo ở bên kia, thì ra là ba Thẩm mẹ Thẩm và mọi người ở viện nghiên cứu đều tới rồi.
Thấy người càng lúc càng nhiều, Lâm An lập tức kéo dây dắt tính đi.
Nhưng lúc này Ô Đóa lại lấy các loại đồ ăn từ trong không gian ra, những món này đều được làm từ trước, để ở trong không gian sẽ không bị hỏng, lúc này lấy ra giống y như vừa mới làm xong, vẫn còn bốc hơi nóng.
Tiểu Phúc lập tức không đi nổi nữa, nó nhịn không được quay đầu lại nhìn, cuối cùng vẫn không ngăn nổi sự dụ hoặc của đồ ăn, nó muốn chạy tới nơi đó.
Lâm An hoảng sợ túm lấy dây, nhưng vẫn bị kéo đi, Tiểu Phúc rất khỏe, một năm trước đã có thể kéo theo chủ nhân chạy khắp nơi, đừng nói tới bây giờ có thêm đồ ăn dụ hoặc.
Cho nên Lâm An trực tiếp bị kéo vào trong bụi hoa cao bằng người.
ĐỪNG!!!
Mọi người đều đang bận việc, nói chuyện phiếm ở trong sân, tiếng cười nói rôm rả, đột nhiên trong bụi hoa rậm rạp phát ra tiếng xào xạc, đóa hoa lay động, dường như có thứ gì đó sắp chui ra.
Tấm mắt của mấy người đều bị hấp dẫn, nhưng cũng không có người nào quá kinh ngạc, dù sao Tiểu Phúc suốt ngày chui tới chui lui khắp trong vườn.
Mà khi người trong bụi hoa bước ra, mọi người đều im lặng.
Lâm An cầm sợi dây, mặc đồ ngủ, trên người và đầu đều là lá xanh, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc nữa, mà trong tay cậu nắm một đầu dây dắt, đầu còn lại là một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông này có khuôn mặt rất quen thuộc, sợi dây màu đen quanh cổ đặc biệt bắt mắt.
Trong sự im lặng chết chóc, Từ Phóng duỗi ngón tay cái: "Thật trâu."
Âu Dương Đông cũng lắc đầu khen ngợi: "Chơi vui ghê."
Bà Ô và mẹ Thẩm cũng đi tới, hai người vươn tay ra, che kín đôi mắt của Ô Đóa: "Trẻ con không thể xem cái này."
Ô Đóa:.....Nhưng cháu nhìn thấy rồi.
Cuối cùng vẫn bị phát hiện, khuôn mặt Lâm An đỏ bừng, lập tức giải thích với mọi người: "Không phải đâu, không phải đâu, mọi người nghe cháu giải thích, đây không phải cháu, đây là......"
Lúc cậu chỉ về phía Tiểu Phúc đã biến thành bản thân, mắt lại choáng váng, bởi vì đầu kia của sợi dây không phải Tiểu Phúc biến thành cậu nữa, mà là Tiểu Phúc biến thành Thẩm Tu Trạch.
Mùi vẫn là Tiểu Phúc, vẻ mặt ngốc nghếch, thậm chí vẫn là bộ quần áo kia, nhưng khuôn mặt lại biến thành Thẩm Tu Trạch.
Hơn nữa, lúc biến thành Thẩm Tu Trạch thì dáng người cũng thay đổi luôn, vốn dĩ là quần áo vừa người bây giờ lại căng ra, Tiểu Phúc rất khó chịu, nó túm lấy cổ áo muốn cởi quần áo ra.
"Là con trai dì." Mẹ Thẩm thật sự không dám nhìn thẳng tiếp lời Lâm An, bà biết rõ Lâm An là đứa trẻ như thế nào, cho nên loại chuyện này nhất định là do tên khốn Thẩm Tu Trạch này gây ra, ở trong phòng còn chưa đủ, thế mà ban ngày ban mặt còn làm xằng làm bậy, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì, sao lại gấp gáp thành như này chứ.
Hmm, thật sự không muốn đứa con trai này chút nào mà.
Những người khác vô cùng khiếp sợ, dù sao thì bọn họ cũng nhìn Thẩm Tu Trạch lớn lên, ai mà nghĩ tới hắn lại là người như thế này, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, chậc chậc, thật sự là lớn mật hơn so với lúc bọn họ còn trẻ nhiều.
"Sao mọi người lại đứng ở chỗ này thế?" Thẩm Tu Trạch từ bên ngoài trở về, nhìn thấy mọi người vây quanh một chỗ, lúc hắn lên tiếng hỏi thì một đám người bỗng nhiên quay đầu hoảng sợ nhìn hắn, giống như là nhìn thấy dã thú nào đó.
Từ Phóng nhìn Thẩm Tu Trạch đang đứng phía sau hắn, rồi lại nhìn Thẩm Tu Trạch đang ở bên cạnh Lâm An, cứ tới tới lui lui vài lần, đôi mắt đều sắp trừng rớt.
Sao lại có hai lão đại!
Vẫn là mẹ Thẩm cẩn thận, lập tức nhận ra con trai của mình, như vậy người còn lại là ai?
Rốt cuộc Lâm An cũng có thời gian để giải thích, gương mặt cậu đỏ bừng, chỉ vào "Thẩm Tu Trạch" đang ngồi ở bên cạnh, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn đồ ăn kia, nói: "Đây là Tiểu Phúc ạ, cháu cũng không biết sao lại thế này, buổi sáng thì nó liền biến thành người."
Tiểu Phúc:???
Nhìn "Thẩm Tu Trạch" ngồi xổm ở kia, ánh mắt háo hức nhìn vào bàn đồ ăn, đôi mắt phượng hẹp dài hung ác thường ngày giờ trở nên trong trẻo, thật xứng với khuôn mặt này, thoạt nhìn có cảm giác hơi ngây ngô.
Lần đầu tiên Từ Phóng biết lão đại còn có dáng vẻ thế này, không đúng, không phải lão đại, là Tiểu Phúc. Đọc 𝑡hê𝗺 các chươ𝙣g 𝗺ới 𝑡ại ~ 𝖳Ru M𝖳R𝐔Y𝖾𝙽﹒ⅴ𝙣 ~
Vì sao Tiểu Phúc lại biến thành người? Còn là bộ dáng của lão đại?
Mấy người nghiên cứu viên ở bên cạnh lập tức vây quanh người Tiểu Phúc, lòng hiếu kỳ của bọn họ vô cùng đầy tràn, lúc gặp được điều gì đó mình không hiểu nhất định phải làm cho rõ ràng, họ xem răng, xem đôi mắt, Tiểu Phúc bị nhóm người này làm cho sợ hãi.
Mà rốt cuộc Thẩm Tu Trạch cũng được trải qua cảm giác không lâu trước đây của Lâm An, rõ ràng người bị quan sát không phải là hắn, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mấy lão già này đang túm lấy mình.
Mọi người nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra được nguyên nhân là gì, ở đây không có thiết bị gì cả, muốn tìm hiểu nguyên nhân Tiểu Phúc biến hóa, tốt nhất vẫn nên mang nó đến viện nghiên cứu để kiểm tra cẩn thận.
Những vị giáo sư già này nóng lòng muốn thử, thậm chí còn muốn lập tức mang Tiểu Phúc đi, Tiểu Phúc bị dọa trốn ra phía sau Lâm An, hiện tại nó biến thành người, thậm chí còn dùng hai tay ôm eo Lâm An, rõ ràng vóc dáng của nó còn cao hơn cả Lâm An, nhưng lại cố chấp muốn giấu mình ra phía sau cậu.
Hiện trường vô cùng ồn ào, có người suy đoán tại sao Tiểu Phúc lại biến thành người, có người ở chỗ này xem trò vui, thậm chí mẹ Thẩm còn đi vòng ra phía sau, sờ đầu Tiểu Phúc, kéo tai, con trai của bà quá có cá tính, căn bản không cho bà chạm vào, Tiểu Phúc rất nghe lời, cũng không bày sắc mặt với bà.
Những người ban đầu đến đây để giúp đỡ và chứng kiến lễ cưới thậm chí còn quên luôn mình tới đây làm gì, cũng tới xem náo nhiệt.
Mà Thẩm Tu Trạch chân chính thì nổi đầy gân xanh trên trán, hắn cảm thấy con chó này quả thật sinh ra để khắc hắn.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tu Trạch tức giận uy hiếp đám người này, mọi người mới thành thật bắt đầu hỗ trợ.
Tiểu Phúc vẫn ở lại đây, chờ đến khi kết thúc hôn lễ thì lại đi cùng mọi người về viện nghiên cứu.
Nó trông giống hệt chú rể, lại bị buộc ở bên cạnh, Tiểu Phúc có chút tủi thân nằm bò lên ghế, cho dù có người cho nó ăn nó cũng không vui vẻ nổi.
Lâm An và Thẩm Tu Trạch mặc vest, Lâm An mặc vest trắng, Thẩm Tu Trạch mặc vest đen, hai bộ vest có cùng kiểu dáng, đều rất vừa người, Lâm An gầy hơn chút, mặc vest nhìn hơi mảnh khảnh, mái tóc đen mượt được chải chuốt cẩn thận, trông như một hoàng tử nhỏ bước ra từ lâu đài, làm lu mờ mọi người xung quanh.
Tuy bộ vest đen của Thẩm Tu Trạch có cùng kiểu dáng nhưng lại mang tới hiệu quả hoàn toàn khác, thân hình đẹp đẽ của hẳn hiện rõ dưới bộ vest, khuôn mặt ngày thường có chút dữ tợn của hắn cũng vì kết hôn mà yếu đi mấy phần, mà khuôn mặt vì bị khí tràng mạnh mẽ làm lu mờ nay cũng hiện ra mị lực chân chính.
Hai người nhìn rất xứng đôi, khi hai người bước lên sân khấu, mọi người xung quanh đều reo hò và vỗ tay, người chứng hôn của họ hôm nay là bà Ô, sau khi uống thuốc bà đã hoàn toàn bình phục, nhìn cặp chồng chồng mới cưới này lại không khỏi nghĩ tới cả cuộc hành trình gian khổ của bọn họ, mạt thế làm mọi người mất đi rất nhiều, nhưng đồng thời họ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Có thể cuộc đời là vậy, có cực khổ, cay đắng, nhưng cũng có những lúc vui vẻ, hạnh phúc.
Lúc hai người trao đổi nhẫn, Thẩm Tu Trạch lấy ra một cái hộp nhẫn lụa màu đen, Lâm An nhìn cái hộp nhẫn này bỗng nhiên lại cảm thấy rất quen thuộc.
"Em còn nhớ không? Đây là hộp nhẫn mà lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, em đã lấy của anh đó."
Lâm An nhớ rõ, lúc ấy cậu vẫn là tang thi, xem Thẩm Tu Trạch như đồ ăn mà kéo về nhà, ăn luôn viên thiên thạch bên trong hộp nhẫn này, cũng bởi vì cơ hội đó, cậu mới dần dần khôi phục thần trí.
"Em xem, em ăn đồ của anh, hiện tại cả người đều phải trả lại cho anh." Khóe miệng Thẩm Tu Trạch mỉm cười, mở hộp nhẫn ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạch kim, tạo hình khá đơn giản, ở giữa được khảm một viên đá quý rất nhỏ màu đỏ.
Lâm An liếc một cái là nhìn ra được viên đá quý màu đỏ đó là thiên thạch.
"Tất cả thiên thạch đều bị mang đi làm nghiên cứu rồi, anh tìm được hai viên nhỏ nhất, dùng chúng làm nhẫn." Bọn họ kết duyên nhờ thiên thạch, cho nên dùng nó làm nhẫn là thích hợp nhất.
Thẩm Tu Trạch lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn ra, đeo vào ngón áp út của Lâm An, Lâm An cũng đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của Thẩm Tu Trạch.
Hai ngón tay đan vào nhau, hai viên thiên thạch màu đỏ tỏa ra những tia sáng li ti dưới ánh mặt trời.
"Được rồi, bây giờ hai chú rể có thể hôn nhau." Bà Ô cười rất vui vẻ, nếp nhăn trên mặt tràn đầy ý cười.
Tiểu Phúc rất không vui, cho dù Ô Đóa có cho nó một cái đùi gà thật to thì nó cũng không thể vui vẻ được, nó nhìn chủ nhân và tên vô lại kia ở bên nhau, bộ dáng thân mật của hai người như thể ai cũng không chen và được, nó có một loại trực giác rằng chủ nhân đã bị tên đó cướp đi rồi!
Không được, không thể, nó không muốn chủ nhân của nó bị cướp đi.
Ngay tại lúc này, Tiểu Phúc rõ ràng đã bộc phát trí tuệ cực đại, còn dùng tay cởi sợi dây trên cổ mình ra, thấy khoảng cách của hai người ngày càng gần, Tiểu Phúc cố gắng hết sức lao về phía trước.
Đi!
Khoảng khắc hai người nhắm mắt hôn nhau, có một người vọt lên, đẩy ngã cả hai người xuống đất.
Hai Thẩm Tu Trạch giống nhau như đúc và Lâm An ngã xuống đất, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Mọi người lập tức đi tới đỡ người, nhưng Tiểu Phúc có dị năng tốc độ, chạy nhanh vô cùng, nó giống như cá chạch vậy, thậm chí không thể giữ chặt được nó.
"Tôi bắt được rồi." Từ Phóng nắm lấy một bàn tay, hô lớn.
Thẩm Tu Trạch: "..... Cậu bắt được là tôi."
Tiểu Phúc: "Gâu gâu gâu!"
Lâm An: "Mọi người đừng tranh cãi nữa, Tiểu Phúc, đừng chạy lung tung."
Hơn nữa trong quá trình truy đuổi, thế mà Tiểu Phúc còn biến hình, từ Thẩm Tu Trạch biến thành Từ Phóng, biến thành Âu Dương Đông, còn biến thành mấy người Ô Đóa, toàn bộ hôn lễ bị nó làm rối loạn hết cả lên, chỉ là dường như mọi người chơi rất vui, Âu Dương Đông dùng dị năng trói người này trói người kia, Từ Phóng ồn ào lập bẫy để bắt Tiểu Phúc, kết quả bẫy được vài người khác, bà Ô kéo cháu gái mình chạy vào trong phòng, nói muốn đi tới chỗ cao để xem trò vui.
Trong hỗn loạn, Thẩm Tu Trạch lén mang Lâm An ra khỏi đám người, hắn cảm thấy lễ cưới hôm nay thật sự là một mớ hỗn độn, hắn tưởng tượng ra đủ loại tình huống khẩn cấp, thậm chí còn nghĩ tới có người đến cướp hôn lễ, chỉ là không ngờ, người đến cướp hôn lại chính là Tiểu Phúc.
"Lần sau chúng ta tổ chức hôn lễ đi, chỉ có hai chúng ta." Thẩm Tu Trạch nhìn đám người hỗn loạn kia: "Hỗn lễ không có Tiểu Phúc."
Nghe có vẻ rất giận dỗi.
Nhưng Lâm An lại cảm thấy hôm nay thật sự rất vui, có thể nói đây là một lễ cưới rất khó quên.
Nhưng có vẻ tổ chức đám cưới chỉ có hai người họ là một ý kiến không tồi: "Lần sau hai chúng ta lại cùng nhau đi thám hiểm thì thế nào, em muốn đi thành Mạc Ô Tư một chuyến, ở trước mặt ba mẹ giới thiệu anh cho bọn họ."
Thẩm Tu Trạch gật đầu, thấy mọi người vẫn đang cố gắng bắt lấy Tiểu Phúc, hắn dẫn Lâm An lặng lẽ rời đi, nếu hôn lễ đã kết thúc rồi, vậy nên thực hiện bước tiếp theo thôi.
.......
Chủ nhân bỏ trốn cùng Thẩm Tu Trạch, Tiểu Phúc tứ vố vô thân đã bị bắt đi, mẹ Thẩm mang Tiểu Phúc đi tới viện nghiên cứu, mới phát hiện tên nhóc này đã phát triển được dị năng thứ hai, có lẽ là do khối thiên thạch thật lớn kia vẫn luôn đặt ở trong không gian của Tiểu Phúc, cho nên mới dẫn tới năng lượng trong cơ thể nó không ngừng tăng nhanh và tích lũy, thế mà có dị năng mới.
Nó thành tinh, có thể biến thành bất cứ ai vào bất cứ lúc nào.
Bây giờ nó đã trở thành báu vật của viện nghiên cứu, mỗi ngày ăn ăn uống uống, từ một con chó biến thành một con chó béo, còn bị bắt giảm cân, hơn nữa bởi vì dị năng không ổn định, nó luôn biến thành người trần trụi chạy khắp nơi, nó còn thích biến thành người mà nó đã gặp qua, điều này khiến mọi người phải chú ý đến nó, dù sao thì ai cũng không muốn một ngày nào đó đột nhiên lan truyền tin đồn bát quái về mình.
Hai người Thẩm Tu Trạch và Lâm An cũng bắt đầu cuộc hành trình một lần nữa, dọc theo con đường họ đã từng đi qua, từ thành Bạch Trạch đến thành Sơ Hi.
Mà điểm khởi đầu năm đó, cũng biến thành điểm kết thúc mới.
Cuộc mạo hiểm của họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ dừng lại!
- Kết thúc -
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương