Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 48



Lúc Lâm An buông bỏ cảnh giác và gánh nặng mà ngủ trên vai của Thẩm Tu Trạch, thì dòng nước lấp lánh được ánh mặt trời chiếu sáng đột nhiên từ trên trời cao rơi xuống.

Chỉ là mấy người Thẩm Tu Trạch đã sớm chuẩn bị sẵn, kim loại bay ra từ bên dưới mặt đất tạo thành một cái ô thật lớn, che chắn cho bọn họ ở phía dưới.

Những thân cây cháy đen đổ rạp dần dần trôi theo dòng nước mạnh mẽ.

Vốn dĩ đống tro bụi sắp bốc lên cũng được dòng nước cuốn trôi đi, biến thành những vệt đen dài, chảy dọc uốn lượn bên dưới mặt đất.

Những người sống sót của thành Mộc Linh bị cơn mưa to tầm tã làm ướt nhẹp toàn thân, dòng nước bẩn đen ngòm chảy xuôi dưới chân họ, nhìn bọn họ vô cùng chật vật, nhưng khi nhìn thấy mấy người đứng dưới chiếc ô lớn kia, bọn họ lại cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Vừa rồi bọn họ còn hét lên rằng đây là sự trừng phạt của thần linh, nhưng nhìn mấy người này đi ra từ bên trong của cây đại thụ, bọn họ lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì.

Vậy mà những người này có thể đánh bại được Thần Thụ!

Cái cây này có sức mạnh lớn đến mức nào bọn họ là người hiểu rõ nhất, hình thể khổng lồ, phương thức tấn công không hề có điểm yếu, và quá trình trêu đùa săn mồi đều khiến bọn họ nhận thức được sự nhỏ bé và tầm thường của con người.

Tuyệt đối không có một con người nào có thể đánh bại được cái cây này.

Đây là điều vượt quá phạm vi nhận thức của con người, là sức mạnh của thần linh.

Họ đã luôn nghĩ như vậy, và cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ, ở ngay trước mắt họ, chỉ trong vài phút, một cái cây to lớn như vậy đã bị một nhóm người ngoài có sức mạnh bí ẩn biến thành một đống than đen sì.

Mà những người này là bị bọn họ lừa vào trong đó.

Cơn mưa nhanh chóng ngừng hẳn.

Hơi nước tràn ngập trong không khí, dưới ánh mặt trời, nó khúc xạ ra ánh sáng nhiều màu sắc, vừa lúc bao phủ lên đống phế tích của cây đại thụ.

Những cành cây gãy sẫm màu tượng trưng cho cái ác và sự hủy diệt, tương phản rõ rệt với cầu vồng bảy màu mộng ảo trên bầu trời.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng bản thân đang nằm mơ, dù sao thì cảnh sắc như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong mộng mà thôi.

Ô Đóa thu kim loại vào trong không gian, mấy người bọn họ mới nhìn thấy được cầu vồng.

Bọn họ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, sau khi trải qua một trận chiến gần như tuyệt vọng, khung cảnh tươi đẹp trước mắt càng đáng trân trọng hơn.

Chỉ có Thẩm Tu Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Lâm An, nhóc tang thi này hình như không thoải mái lắm, cậu ngả đầu lên trên vai hắn, tóc mái được vuốt sang một bên, lộ ra đôi lông mày xinh đẹp, cậu khẽ cau mày, làn da xám nhạt không còn mịn màng mềm mại như ngày thường nữa, lại giống như một bông hoa nở rộ dưới ánh mặt trời quá lâu nên đã trở nên héo úa, trông cậu có vẻ kiệt sức.

Ánh mắt Thẩm Tu Trạch dịu dàng, hắn nâng Lâm An lên một chút, để cậu dựa càng thêm thoải mái hơn.

Nhóc tang thi không giống bình thường này, mỗi lần đều có thể làm ra một việc không hề đoán trước được, khiến người ta ngạc nhiên.

Lần này sức mạnh của cậu bùng nổ, cứu vớt cả đám người bọn họ.

Hắn đã từng muốn biết được trước khi trở thành tang thi thì Lâm An là dạng người như thế nào.

Sau khi biết được mấy chuyện cậu đã trải qua trong lời nói của Giang Lai Húc, hắn cũng chỉ cảm thấy thương hại cậu, muốn giúp cậu đi ra khỏi bóng ma.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên hắn lại có một suy nghĩ, nếu như có thể gặp được cậu sớm một chút thì tốt rồi.

Gặp trước khi cậu biến thành tang thi.

Gặp trước khi cậu bị người khác bắt nạt.

Nếu lúc ấy hắn quen biết Lâm An, hắn sẽ không để cho ai bắt nạt cậu được hết, bọn họ cũng sẽ trở thành bạn bè tốt của nhau.

Lông mi dày che khuất ánh nhìn khó hiểu trong mắt hắn, Thẩm Tu Trạch chậm rãi quay đầu nhìn về phía đám người cách đó không xa, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên đông cứng và dữ tợn.

Những người khác cũng vậy, đối mặt với những người đã đưa bọn họ vào bên trong cây tang thi, bọn họ căn bản không thể cười nổi.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Nếu không phải Lâm An đột nhiên bộc phát sức mạnh, thì hiện tại có khi bọn họ đã trở thành một đống thịt nát rồi.

Những người sống sót của thành Mộc Linh muốn tiến lên nói gì đó, nhưng rồi lại không dám, chỉ có thể lo sợ bất an đứng tại chỗ.

Cuối cùng, là Mộc Trạch phá vỡ cục diện bế tắc này.

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này cứ như một tên điên, từ trong đám người đi ra nói bọn họ giết chết Thụ Thần, khẳng định sẽ bị trừng phạt, bộ dáng điên điên khùng khùng nhìn là biết đầu óc có vấn đề.

Từ Phóng cười lạnh, hắn hoạt động cổ tay một chút, cái tên điên này còn không biết xấu hổ mà nói như vậy? Xem hôm nay hắn có đánh chết cái tên bị bệnh tâm thần này hay không?

Còn chưa đợi Từ Phóng động thủ, một cậu thiếu niên khá quen mắt từ trong đám người đi ra, đập cục đá lên đầu Mộc Trạch khiến hắn ngất đi.

Nhìn Mộc Trạch ngất xỉu nằm trên đất, Âu Dương Đông ôm cánh tay bị thương, cười lạnh nói: "Làm sao, nội bộ xảy ra mâu thuẫn rồi? Đừng tưởng các người giao ra Mộc Trạch thì chúng tôi sẽ buông tha cho các người nhé."

Vẻ mặt Ô Đóa lạnh lùng, hôm nay, người thân duy nhất của cô bé suýt nữa thì chết rồi, cô bé ước gì có thể đem tất cả những người này vào trong không gian của mình, biến bọn họ thành một đống xác chết.

"Rất xin lỗi." Mục Hàn, cậu thiếu niên mười tám mười chín tuổi ấy ném cục đá trong tay đi, cúi người hướng về phía bọn họ xin lỗi.

Những người dân đứng phía sau cậu ta nhìn lẫn nhau, sau đó cũng cúi đầu nói rất xin lỗi.

Ánh mắt Thẩm Tu Trạch đầy vẻ châm chọc: "Các người thật là biết thời biết thế nhỉ, chỉ là thấy chúng tôi giết chết được cây tang thi, nên biết rằng đánh không lại chúng tôi mới phải giả mù sa mưa nói xin lỗi, nếu như chúng tôi bị cây tang thi này giết rồi, các người sẽ đi tới phần mộ của chúng tôi để nói xin lỗi sao? Tôi đoán là sẽ không, các người sẽ chỉ biết cười chê chúng tôi là một đám ngu đần, bị các người lừa mà thôi."

Từ Phóng trừng mắt: "Lão đại nói rất đúng, loại người như mấy người tôi thấy nhiều rồi, các người chỉ biết bắt nạt người tốt, sợ hãi kẻ xấu, sau này bị phát hiện mới tỏ vẻ hối hận, làm sao, các người còn muốn nói là do các người bất đắc dĩ mới làm như thế sao? Bất đắc dĩ làm chúng tôi hôn mê, bất đắc dĩ muốn giết chết chúng tôi?"

Miệng vết thương của Âu Dương Đông vẫn còn rất đau, hắn nhớ tới cái cảm giác đau đớn tận xương tủy kia, tức giận nói: "Đừng nhiều lời với mấy người đó làm gì, đều chôn hết đi, dù sao cũng không phải là thứ gì tốt cả."

Mộc Hàn cúi đầu, sắc mặt cậu ta đỏ lên, cậu ta không có cách nào giải thích cho hành vi của mình được.

Người ở đằng sau khe khẽ nức nở, sau đó càng nhiều tiếng khóc vang lên.

Nhưng nhóm người Thẩm Tu Trạch không hề đồng tình với họ, dù sao thì đồng tình với người muốn giết mình, quả thật chính là một việc vô cùng ngu ngốc, sau khi mạt thế đến, ngu ngốc cùng thánh mẫu chỉ có thể chết sớm nhất thôi.

"Thật ra, chúng tôi cũng không muốn như vậy, chúng tôi chạy không thoát khỏi nơi này, nó bắt chúng tôi lại nuôi dưỡng rồi ăn như gia súc vậy, chúng tôi cũng không còn cách nào cả."

"Lúc đầu, người của thành Mộc Linh chạy thoát có tới vài ngàn người, nhưng bây giờ chỉ còn lại có chừng này thôi."

"Lúc đầu cái cây này chỉ lén lút ăn, sau khi bị chúng tôi phát hiện thì nó đã ăn được rất nhiều người rồi."

"Chúng tôi cũng muốn phản kháng lại, nhưng căn bản đánh không lại nó."

"Các người làm sao biết được lúc chúng tôi chống lại cái cây này đã hy sinh biết bao nhiêu người chứ, nhưng tất cả chỉ đều là vô ích mà thôi."

Những người này mồm năm miệng mười mà giải thích, thật ra, ngoại trừ Mộc Trạch xem cái cây tang thi biến dị này trở thành Thụ Thần mà kính ngưỡng, đúng hạn đem người đến cho nó ăn như hiến tế thần linh, thì những người khác đều rất tỉnh táo.

Chẳng qua họ không có biện pháp nào khác, chỉ có thể buông xuôi, xem cái cây tang thi quỷ dị này như thần linh thật sự.

Nếu không, bị một cái cây tang thi nuôi dưỡng, không biết đến khi nào thì bị ăn luôn, sớm muộn gì họ cũng sẽ phát điên lên như Mộc Trạch.

Sắc mặt bà Ô tái nhợt, tầm mắt chậm rãi lướt qua nhóm người, đột nhiên bà hỏi: "Tôi có một vấn đề vẫn luôn muốn hỏi các người, người già và trẻ con của mấy người đâu rồi, vì sao một người cũng không có, chắc không phải toàn bộ đều biến thành tang thi rồi chứ?"

Toàn trường yên tĩnh trong giây lát, một người phụ nữ với mái tóc đen dài ở giữa đám người đột nhiên bật khóc thất thanh, cô hung hăng kéo tóc rồi khuỵu xuống đất.

Sau khi phát hiện ra cái cây tang thi ăn thịt người này, đám người bọn họ chạy trốn suốt đêm cuối cùng cũng phát hiện, bọn họ không thể trốn thoát khỏi phạm vi của rễ cây này.

Tuy rằng cây tang thi này cũng sẽ hấp thu chất dinh dưỡng của cây cối cùng với các loại động vật khác, nhưng nó vẫn thích máu thịt của con người hơn, một khi phát hiện được con người mà nó đang nuôi dưỡng bỏ chạy, bộ rễ của nó sẽ từ trong đất trực tiếp vọt ra, hấp thu toàn bộ người đó luôn.

Hơn nữa, cái cây này ăn người không có một quy luật nào, có đôi khi nó chỉ ăn có một người, có đôi khi lại ăn cả một nhóm, cho nên, để giữ được người trong tộc mình đến mức tối đa, bọn họ chỉ có thể định kỳ đưa người xuống dưới hốc cây.

Không có ai muốn chết cả, cho nên lúc đầu bọn họ để cho người già đi, những người già trong tộc phần lớn đều tự nguyện đi, tự nguyện hy sinh vì mọi người.

Đến khi không còn người già nữa, những người còn lại không có biện pháp nào, dù sao không phải ai cũng có dũng khí để tự nguyện hy sinh bản thân vì người khác.

Không ai muốn chết cả, cho nên bọn họ lại nghĩ ra một cách, thông qua trận chiến để quyết định ra người phải đi.

Người thường, trẻ em, và người có sức khỏe kém hơn đều chết.

Trong số họ, cũng có những người không muốn nhìn thấy người thân của mình bị đưa vào hốc cây nên thế chỗ cho họ, nhưng thay thế một lần cũng không có tác dụng gì, kẻ thua cuộc sẽ tiếp tục thất bại vào lần tiếp theo.

Người mạnh nhất trong số họ là Mộc Trạch, nên hắn ta hiển nhiên trở thành tộc trưởng.

Hắn thật sự kính ngưỡng cái cây này, coi nó như thần linh mà cúng bái, những người không cùng ý kiến với hắn ta đều đã chết.

Những người còn lại chỉ có thể giả vờ cúng bái Thụ Thần, chờ đợi cái chết không biết khi nào sẽ tới.

Khi đám người Thẩm Tu Trạch đến, không chỉ có thể kéo dài được khoảng thời gian chờ chết này, mà trong lòng bọn họ cũng thầm hy vọng, không chừng nhóm người này có thể giết chết cái cây tang thi kia.

Khả năng này cực kỳ mong manh, chính họ cũng không ngờ rằng nhóm người này thật sự có thể thành công.

Mấy người Thẩm Tu Trạch vẫn không hề có động tĩnh gì, nói thật, bọn họ cũng rất cảm động, những người này thật sự rất đáng thương.

Bị cây tang thi xem như đồ ăn mà nuôi dưỡng, chỉ có thể chờ đợi cái chết tới gần, nghe qua thật sự khiến người khác thương cảm.

Nhưng mà, cuộc sống bất lực và đau khổ của những người này không thể che giấu cho việc bọn họ thật sự đã giết hại lẫn nhau, còn giẫm lên xác của đồng bào mình để kéo dài hơi tàn.

Từ Phóng rất muốn đem những người này chôn hết đi, bây giờ bên ngoài chỗ nào cũng là đất, dị năng của hắn có thể sử dụng được rồi, chỉ một cái chớp mắt là có thể đào ra được mấy trăm cái hố.

Hắn nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, chờ đối phương ra lệnh.

Tuy rằng người ở đây có hơi nhiều, nhưng chỉ cần lão đại lên tiếng, hắn vẫn sẽ cố gắng chôn hết những người này xuống đất.

Thẩm Tu Trạch nhìn Mộc Hàn đứng đầu, hỏi: "Có phải trước đó cậu có nói, tang thi rắn tấn công thành Mộc Linh, anh trai cậu vì bảo vệ người trong tộc mình mà dẫn dụ nó rời khỏi hay không?"

Mộ Hàn ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ, ngơ ngác gật đầu.

Thẩm Tu Trạch cười lạnh: "Cậu nói xem, nếu như hắn biết được những người dân mà hắn liều cả mạng để bảo vệ, lại vì mạng sống mà giết hại lẫn nhau, hắn có thể hối hận vì đã hy sinh vào lúc đó không?"

Đồng tử của cậu ta nháy mắt co chặt lại, Mộ Hàn vẫn luôn không dám nghĩ tới, bởi vì cậu ta biết đáp án, thậm chí buổi tối cậu ta vẫn thường xuyên mơ thấy anh trai của mình dùng ánh mắt lạnh lùng thất vọng nhìn chằm chằm cậu ta.

Cả người cậu ta đều run rẩy, cho dù cậu ta đã nắm chặt lấy cánh tay của mình, đều không thể dừng việc run rẩy ấy lại.

Ánh mắt Thẩm Tu Trạch lạnh lùng lướt qua nhóm người này, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên xung quanh mấy trăm người bốc lên một ngọn lửa, bao vây tất cả vào trong đó.

Có một số người lập tức dùng dị năng để dập lửa, nhưng cũng có rất nhiều người thờ ơ.

Ngọn lửa liếm lên da thịt họ, dường như chỉ có như vậy mới có thể đem nội tâm xấu xí, gớm ghiếc của họ đốt cháy sạch sẽ.

Thiêu đi, dù sao bọn họ cũng đáng chết.

Ngọn lửa rất lớn và mạnh mẽ, nhưng nó nhanh chóng âm thầm biến mất.

Ngoại trừ những người phản kháng lúc đầu bị thương nặng ra, những người khác chỉ bị bỏng cánh tay và cháy hết tóc, những người vốn tưởng rằng mình sẽ bị thiêu chết đều ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.

"Cút đi, và mang theo thứ tội lỗi trên người mà tiếp tục sống, dù sao thì các người đều đã giẫm lên thi thể của đồng bào mình mới có thể sống sót được, cứ chết đơn giản như vậy thật sự quá dễ dàng cho các người."

Thẩm Tu Trạch không hề đồng tình với bọn họ, chết thật sự là một việc rất đơn giản, để những người này sống trong nổi dằn vặt mới thật sự là khó khăn.

Vết bỏng trên cánh tay sẽ vĩnh viễn nhắc nhở họ về những việc mà bọn họ đã làm.

Mấy trăm người sống sót của thành Mộc Linh bật khóc thành tiếng, họ chật vật muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại bị Ô Đóa gọi lại.

" Mọi người cứ như thế mà đi sao?" Ô Đóa nâng mặt lên, ra hiệu ở phía sau, trên khuôn mặt non nớt rất bình tĩnh, nói: "Xương cốt đồng bào của mọi người vẫn còn ở dưới đây nè, ngay vị trí rễ cây đại thụ, có một cái hố toàn là xương trắng, những bộ xương đó chắc hẳn đều là của tộc nhân mấy người, nghe nói hình như người của thành Mộc Linh đều rất đoàn kết, dù có gặp khó khăn gì thì tộc nhân đều sẽ vươn tay ra trợ giúp, bây giờ tộc nhân của mấy người đều vẫn còn ở đó, các người lại muốn đi? Không thể nhặt xác cho bọn họ được sao?"

Ô Đóa tỏ vẻ khó hiểu, dường như chỉ đơn giản là tò mò thôi, nhưng lời nói của cô bé đều là những câu đau thấu tim, giáng một đòn nặng nề vào những người vốn đã nhu nhược của thành Mộc Linh.

Từ Phóng cũng nuốt không trôi cục tức này, tuy để hắn giết mấy trăm người thì hắn có chút làm không được, nhưng hắn có thể nói lời châm chọc.

" Chắc họ không cần đâu, nói không chừng tộc nhân của họ cũng không muốn nhìn thấy mấy người này, dù sao thì có một đám tộc nhân tốt như vậy, thật sự quá xấu hổ. Tôi cũng có nghe qua một việc, người của thành Mộc Linh sau khi chết đều phải chôn cất, hiện tại các người chạy nhanh như vậy, có phải đã quên mất tộc nhân của mình vẫn còn đang ở dưới hốc cây không?"

Âu Dương Đông cũng châm chọc: "Có khi không phải quên đâu, lỡ như cái cây đại thụ này chưa chết thì sao, vậy thì bọn họ chết chắc, so với những tộc nhân đã chết, thì mạng của mình phải quan trọng hơn chứ, hay là các người cứ đi trước đi, quan tâm đến tộc nhân làm gì."

Mộc Hàn bị mấy người bọn họ châm chọc, cậu ta cắn chặt môi, đi về phía đại thụ.

Bọn họ nói rất đúng, vẫn nên đem thi cốt của những tộc nhân đó chôn cất, để bọn họ có thể an nghỉ.

Những người khác nghe đám người Từ Phóng châm chọc, tiếng khóc càng vang lên lớn hơn, cũng đi theo Mộc Hàn, đi về phía rễ cây của đại thụ.

Từ Phóng thở dài một hơi, hắn cảm thấy những người này có chút lợi hại rồi, bọn họ mém chút nữa đều chết cả, bây giờ chỉ mới mở miệng châm chọc vài câu thôi, lại khóc thảm thiết như vậy, cứ như là bọn họ bắt nạt không bằng, thật là.

"Lão đại, tên Mộc Trạch kia là đáng ghét nhất, những người khác thì không nói, nhưng hắn chính là tên đầu sỏ gây tội." Dù sao thì người ra chủ ý đưa bọn họ đi hiến tế cũng chính là Mộc Trạch, trước đó lúc giả vờ hôn mê, bọn họ đều nghe được những lời Mộc Trạch nói, những người khác còn có chút áy náy và cảm giác thẹn với lòng, nhưng tên khốn kia thì hoàn toàn coi bọn họ như một vật phẩm hiến tế.

"Ừ." Phản ứng của Thẩm Tu Trạch khá lạnh nhạt.

"Lão đại, anh đừng có buông tha cho hắn nhé, cái tên Mộc Trạch...." Từ Phóng nghiến răng nghiến lợi nói, còn nhìn khắp nơi tìm kiếm, chỉ là nhìn mấy lần cũng không tìm thấy Mộc Trạch.

"Người đâu rồi?" Từ Phóng khó hiểu nói, "Hắn chạy rồi hả?"

Âu Dương Đông chỉ vào đống tro tàn ở cách đó không xa nói: "Không phải ở đằng kia à?"

Từ Phóng nhìn đống tro tàn hình người trên mặt đất, một lúc lâu sau mới không chắc chắn hỏi: "Đó là Mộc Trạch hả?"

Ô Đóa gật đầu: "Vừa rồi anh không nhìn thấy sao? Lúc Anh Thẩm thiêu những người kia, Mộc Trạch vẫn còn nằm ở trên mặt đất, hắn trực tiếp bị đốt thành tro."

Từ Phóng nhìn Thẩm Tu Trạch, vươn ngón tay cái với hắn: "Lão đại vẫn là lợi hại nhất."

"Bây giờ chúng ta rời khỏi nơi này sao?" Bà Ô hỏi, đã trừng phạt những người này rồi, bọn họ sẽ không quan tâm đến sống chết của mấy người đó nữa, không bằng lên đường sớm một chút.

Nhìn cảnh tượng hoang tàn xung quanh, Thẩm Tu Trạch bình tĩnh nói: "Trước tiên vẫn đừng đi, chúng ta xử lý sạch sẽ cái cây này đã rồi lại đi."

Tuy cái cây đại thụ này đã bị Lâm An rút hết nước, khả năng sống sót không lớn lắm, nhưng rễ cây của nó lại có phạm vi rất lớn, vừa rồi nghe ý tứ của những người kia, bên dưới lòng đất xung quanh khu rừng, đều có rễ của cây tang thi này.

Nếu như muốn giết chết cây tang thi, vậy phải bảo đảm nó không thể lưu lại được một chút khả năng tồn tại nào nữa.

Sự sống của tang thi rất mạnh mẽ, nói không chừng, chờ bọn họ vừa rời khỏi, những bộ rễ đó lại tiếp tục biến thành một cây tang thi mới.

Bọn họ cần phải bỏ ra chút thời gian để dọn dẹp sạch sẽ cây tang thi này, một chút cặn cũng không chừa lại.

Hơn nữa bà Ô cùng với Âu Dương Đông cần phải dưỡng thương mấy ngày, Lâm An cũng phải nghỉ ngơi, chờ đến khi mọi người khôi phục lại rồi đi cũng không muộn.

Gần đây không có cây cối che khuất, Ô Đóa trực tiếp lấy nhà xe từ trong không gian ra, vừa lúc có thể để cho mọi người nghỉ ngơi trong nhà xe.

Thẩm Tu Trạch cõng Lâm An vào trong nhà xe, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu.

Nhà xe vẫn còn giữ nguyên tình trạng như lúc mới bỏ vào không gian, nên không cần lo lắng trên giường và những nơi khác có bám bụi bẩn.

Nhìn nhóc tang thi đang yên lặng ngủ say trên giường, Thẩm Tu Trạch dùng ánh mắt từng chút từng chút miêu tả khuôn mặt của cậu, bỗng nhiên hắn cau mày lại, như gặp phải một vấn đề khó giải quyết nào đó.

Nói nữa, tang thi bị hút hết nước thì phải làm như thế nào mới có thể khôi phục lại?

Có phải nên thêm nước không?
Chương trước Chương tiếp