Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online
Chương 1: Chơi game có thể tìm thấy tình yêu sao?
"Nhạc Dương, mày lại không đi cùng bọn tao nữa à?"
Hà Du vừa ló đầu ra từ trước chiếc gương trên tường vừa hỏi người đang ngồi cắm mặt vào máy tính, trên tay còn bận vuốt lại mái tóc vừa xịt keo bóng loáng của mình.
Ký túc xá không thể nào có chiếc gương treo tường lớn như vậy, đều là do tên trai thẳng thích ăn diện Hà Du lên mạng tậu về, trong phòng này trừ Nhạc Dương, ba người còn lại đều sẽ nghía qua nó mỗi khi ra ngoài. Thật ra là chỉ muốn nhìn sự đẹp trai lai láng của mình tự kỷ mà thôi.
"Tao bận đi phó bản rồi."
Thanh niên ngồi đưa lưng lại với hắn vẫn không chút dịch chuyển. Đương nhiên nếu không tính bàn tay vẫn luôn nhấp chuột không ngừng của cậu thì gần như chính là một pho tượng.
Hà Du chán nản nhún vai, đặng bước đến, tư thế ngả ngớn không thẳng hàng ngay lối cúi người chống một tay lên bàn máy tính của Nhạc Dương, rèn sắt không thành thép nói: "Nhạc Dương, năm nhất đại học đã qua rồi đó."
Nhạc Dương vẫn không dời mắt khỏi màn hình máy tính đang hiển thị khung cảnh thơ mộng của thành Tô Châu cổ đại, chính giữa màn hình là một Đường Môn tay cầm thần khí hình nỏ, vũ khí độc môn của Đường Môn cấp tám mươi hai được khảm ngọc sáng lấp lánh khiến cho nam Đường Môn càng thêm soái khí. Cho dù chỉ mặc đồ cơ bản do môn phái cấp thì trông vẫn rất gì và này nọ. Nghe hắn nói thì cậu điềm nhiên hỏi lại: "Thì sao?"
Sau đó tay lại lạch cạch gõ lên khung chat ở góc trái bên dưới màn hình một hàng chữ: [ĐM* xin một slot 4T* 8x]
*Viết tắt cả từ Đường Môn. Lời thoại trong game gọi môn pháp đều viết tắt cả nhé. Rất nhiều viết tắt cho đỡ tốn thời gian tác giả sẽ có chú thích.
*4T là cách gọi tắt của phó bản Tứ Tuyệt Trang của game Tân Thiên Long Bát Bộ. Sau đó sẽ giải thích rõ hơn trong truyện.
Tin tức được phóng lên kênh thế giới vào lúc cao điểm người đi rất đông nên biểu tượng tổ đội bên dưới thanh công cụ lập tức nhấp nháy chừng vài giây sau đó.
Nhạc Dương ngựa quen đường cũ nhấp vào, giữa màn hình lập tức hiện lên một giao diện gồm có sáu chiếc khung. Trong đó đã có bốn khung có người, nhìn hình thức nhân vật cũng có thể đoán sơ sơ là một đội mạnh, đảm bảo không bị diệt đoàn, Nhạc Dương không có quá kém chọn bấm vào nút đồng ý.
Bên trái màn hình bên dưới thanh nhân vật của cậu liền hiện lên bốn thanh ngang khác biểu thị cho đồng đội của cậu. Có hai người đang ở Tô Châu giống cậu, hai người còn lại ở nơi khác nên không thể xem lượng máu. Nhạc Dương lướt chuột sơ qua hai người ở cùng map, nhìn lượng máu dày của họ trong lòng liền an tâm. Bởi vì hai người đó một là Nga Mi, một là Tiêu Dao. Tiêu Dao phái dame chủ lực có skill x2 sát thương, anh ta càng trâu thì càng đảm bảo thắng lợi. Nga Mi lại là phái buff máu duy nhất trong game, máu phải nhiều mới trụ được lâu. Nếu chị ta mà chết trước thì tiêu đời.
"Mày còn hỏi thì sao. Mày tính cắm mặt vào game suốt bốn năm đại học à? Đại học là thánh địa yêu đương mày hiểu không!!"
Vừa nói anh chàng vừa gõ cộp cộp xuống bàn, cốt để tăng thêm sự nhấn mạnh.
Cố tình người cần nghe lại nghe không lọt tai, đáp qua loa: "Tao biết rồi."
"..."
Tao cần câu biết rồi của mày đó hả.
Hà Du mắt trợn trắng. Mắt thấy không thể nói thông cái đầu cứng như đá của cậu, hắn đành từ bỏ: "Tao phục mày rồi."
"Suốt ngày game game, bộ mày có thể tìm thấy người yêu trong game được à?"
Ai nói không được.
Nhạc Dương nói thầm trong lòng, sau đó lại thở dài, nhưng cũng không đáp lại câu này của Hà Du.
Cơ bản Hà Du cũng không cần cậu đáp lại, sau khi nói câu đó xong anh chàng đã đi thẳng ra cửa, đi tham gia cái tụ họp có thể giúp anh chàng tìm tán được cô bạn mà anh chàng đã để ý từ đầu năm học.
Phút chốc trong phòng chỉ còn lại mình cậu, tấm lưng đang thẳng tắp của Nhạc Dương liền mềm xuống, thả lỏng dựa vào lưng ghế.
Cậu nhìn nhân vật Đường Môn trong game đang bị đội trưởng gọi theo đội, lót tót theo sau mông những nhân vật khác chuẩn bị chuyển cảnh vào phó bản, cười khổ.
Đâu phải cậu không muốn tìm người yêu. Cậu cũng muốn cùng bạn cùng phòng ra ngoài tụ họp. Nhưng cậu lại lựa chọn suốt ngày ru rú trong phòng ngoài thời điểm đi học.
Chỉ vì cậu là một gay bẩm sinh.
Cậu không dám tiếp xúc quá gần với bạn cùng phòng, sợ để lộ tính hướng. Cậu không thể quen bạn gái, có đi cùng họ cũng vô dụng.
Hà Du nói cậu có thể ở trong game tìm được người yêu sao thật ra Nhạc Dương cũng không có tâm tư này khi chơi game, nếu không cậu đã chọn một nhân vật nữ, giả làm nhân yêu thì sợ gì không thể yêu đương. Cho dù đó có là yêu đương qua mạng, không hiện thực, còn dễ bị chửi, bị đuổi giết, không khéo còn bị tổn thương.
Dòng suy nghĩ miên man của Nhạc Dương chẳng duy trì được bao lâu đã bị khung chat trên game lôi kéo sự chú ý.
Hà Du vừa ló đầu ra từ trước chiếc gương trên tường vừa hỏi người đang ngồi cắm mặt vào máy tính, trên tay còn bận vuốt lại mái tóc vừa xịt keo bóng loáng của mình.
Ký túc xá không thể nào có chiếc gương treo tường lớn như vậy, đều là do tên trai thẳng thích ăn diện Hà Du lên mạng tậu về, trong phòng này trừ Nhạc Dương, ba người còn lại đều sẽ nghía qua nó mỗi khi ra ngoài. Thật ra là chỉ muốn nhìn sự đẹp trai lai láng của mình tự kỷ mà thôi.
"Tao bận đi phó bản rồi."
Thanh niên ngồi đưa lưng lại với hắn vẫn không chút dịch chuyển. Đương nhiên nếu không tính bàn tay vẫn luôn nhấp chuột không ngừng của cậu thì gần như chính là một pho tượng.
Hà Du chán nản nhún vai, đặng bước đến, tư thế ngả ngớn không thẳng hàng ngay lối cúi người chống một tay lên bàn máy tính của Nhạc Dương, rèn sắt không thành thép nói: "Nhạc Dương, năm nhất đại học đã qua rồi đó."
Nhạc Dương vẫn không dời mắt khỏi màn hình máy tính đang hiển thị khung cảnh thơ mộng của thành Tô Châu cổ đại, chính giữa màn hình là một Đường Môn tay cầm thần khí hình nỏ, vũ khí độc môn của Đường Môn cấp tám mươi hai được khảm ngọc sáng lấp lánh khiến cho nam Đường Môn càng thêm soái khí. Cho dù chỉ mặc đồ cơ bản do môn phái cấp thì trông vẫn rất gì và này nọ. Nghe hắn nói thì cậu điềm nhiên hỏi lại: "Thì sao?"
Sau đó tay lại lạch cạch gõ lên khung chat ở góc trái bên dưới màn hình một hàng chữ: [ĐM* xin một slot 4T* 8x]
*Viết tắt cả từ Đường Môn. Lời thoại trong game gọi môn pháp đều viết tắt cả nhé. Rất nhiều viết tắt cho đỡ tốn thời gian tác giả sẽ có chú thích.
*4T là cách gọi tắt của phó bản Tứ Tuyệt Trang của game Tân Thiên Long Bát Bộ. Sau đó sẽ giải thích rõ hơn trong truyện.
Tin tức được phóng lên kênh thế giới vào lúc cao điểm người đi rất đông nên biểu tượng tổ đội bên dưới thanh công cụ lập tức nhấp nháy chừng vài giây sau đó.
Nhạc Dương ngựa quen đường cũ nhấp vào, giữa màn hình lập tức hiện lên một giao diện gồm có sáu chiếc khung. Trong đó đã có bốn khung có người, nhìn hình thức nhân vật cũng có thể đoán sơ sơ là một đội mạnh, đảm bảo không bị diệt đoàn, Nhạc Dương không có quá kém chọn bấm vào nút đồng ý.
Bên trái màn hình bên dưới thanh nhân vật của cậu liền hiện lên bốn thanh ngang khác biểu thị cho đồng đội của cậu. Có hai người đang ở Tô Châu giống cậu, hai người còn lại ở nơi khác nên không thể xem lượng máu. Nhạc Dương lướt chuột sơ qua hai người ở cùng map, nhìn lượng máu dày của họ trong lòng liền an tâm. Bởi vì hai người đó một là Nga Mi, một là Tiêu Dao. Tiêu Dao phái dame chủ lực có skill x2 sát thương, anh ta càng trâu thì càng đảm bảo thắng lợi. Nga Mi lại là phái buff máu duy nhất trong game, máu phải nhiều mới trụ được lâu. Nếu chị ta mà chết trước thì tiêu đời.
"Mày còn hỏi thì sao. Mày tính cắm mặt vào game suốt bốn năm đại học à? Đại học là thánh địa yêu đương mày hiểu không!!"
Vừa nói anh chàng vừa gõ cộp cộp xuống bàn, cốt để tăng thêm sự nhấn mạnh.
Cố tình người cần nghe lại nghe không lọt tai, đáp qua loa: "Tao biết rồi."
"..."
Tao cần câu biết rồi của mày đó hả.
Hà Du mắt trợn trắng. Mắt thấy không thể nói thông cái đầu cứng như đá của cậu, hắn đành từ bỏ: "Tao phục mày rồi."
"Suốt ngày game game, bộ mày có thể tìm thấy người yêu trong game được à?"
Ai nói không được.
Nhạc Dương nói thầm trong lòng, sau đó lại thở dài, nhưng cũng không đáp lại câu này của Hà Du.
Cơ bản Hà Du cũng không cần cậu đáp lại, sau khi nói câu đó xong anh chàng đã đi thẳng ra cửa, đi tham gia cái tụ họp có thể giúp anh chàng tìm tán được cô bạn mà anh chàng đã để ý từ đầu năm học.
Phút chốc trong phòng chỉ còn lại mình cậu, tấm lưng đang thẳng tắp của Nhạc Dương liền mềm xuống, thả lỏng dựa vào lưng ghế.
Cậu nhìn nhân vật Đường Môn trong game đang bị đội trưởng gọi theo đội, lót tót theo sau mông những nhân vật khác chuẩn bị chuyển cảnh vào phó bản, cười khổ.
Đâu phải cậu không muốn tìm người yêu. Cậu cũng muốn cùng bạn cùng phòng ra ngoài tụ họp. Nhưng cậu lại lựa chọn suốt ngày ru rú trong phòng ngoài thời điểm đi học.
Chỉ vì cậu là một gay bẩm sinh.
Cậu không dám tiếp xúc quá gần với bạn cùng phòng, sợ để lộ tính hướng. Cậu không thể quen bạn gái, có đi cùng họ cũng vô dụng.
Hà Du nói cậu có thể ở trong game tìm được người yêu sao thật ra Nhạc Dương cũng không có tâm tư này khi chơi game, nếu không cậu đã chọn một nhân vật nữ, giả làm nhân yêu thì sợ gì không thể yêu đương. Cho dù đó có là yêu đương qua mạng, không hiện thực, còn dễ bị chửi, bị đuổi giết, không khéo còn bị tổn thương.
Dòng suy nghĩ miên man của Nhạc Dương chẳng duy trì được bao lâu đã bị khung chat trên game lôi kéo sự chú ý.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương