Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online

Chương 11: Sao cậu lại ở đây?



Dương Dương Khoái Nhạc: [Tôi đến rồi.]

[Xin lỗi, tôi có đến muộn không? Tôi quên đặt đồng hồ.]

Cá Muốn Ăn Mèo: [Không muộn không muộn!]

[Thật ra đêm qua tôi quên mất hôm nay là chủ nhật, mọi người đều không có việc bận, có thể đẩy thời gian đi phó bản lên trễ chút. Cậu nhất định là chưa có vệ sinh ăn sáng gì đi. Không thì cậu cứ treo ở đây, nếu muốn có thể ngủ thêm một chút, bảy giờ đi.]

Nhạc Dương ngơ ra trên ghế một chút, nhưng cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn thấy nhẹ nhỏm mà gõ lọc cọc vào kênh chat.

Dương Dương Khoái Nhạc: [Vậy tôi treo ở đây.]

Cá Muốn Ăn Mèo: [Ok ok!]

Trước khi rời khỏi màn hình Nhạc Dương vô thức lướt qua biểu tượng nhân vật Gặp Thần Giết Thần bên góc trái, phát hiện anh vẫn còn ở Lạc Dương, có lẽ cũng đang treo máy.

Mơ màng nghĩ nghĩ, có lẽ cũng chẳng phát hiện ra hành vi này của mình Nhạc Dương không có khí lực, như con u hồn trôi tuột vào nhà vệ sinh.

Cậu càng không nhận ra mình đã bỏ qua cái gì trong lúc vội vàng mở kênh hảo hữu.

Là như vầy, bình thường tin nhắn hay thông báo đều sẽ đè lên biểu tượng hảo hữu, muốn mở được nó phải lướt hết thông báo. Nhạc Dương vì vội vàng cho nên chẳng hề xem thông báo có gì, cứ thế tắt đi để mở kênh hảo hữu. Kết quả người nào đó cho rằng tối qua cậu không nhìn thấy tin nhắn của mình thì sáng nay sẽ thấy vậy mà vẫn không nhận được câu trả lời, cảm giác khó chịu đêm qua lại ùa về, cốc cafe trên tay bỗng chốc không còn thơm ngon nữa.

Trác Mục vô thức sờ sờ tay cầm của cốc cafe, trầm ngâm nhìn biểu tượng nhân vật của Nhạc Dương, trong lòng nghĩ. Đây là cậu không muốn trả lời mình hay là không nhìn thấy?



Mặc dù chỉ mới quen biết có một ngày, nhưng theo lý mà nói thì không có khả năng cậu thờ ơ với mình. Sự hân hoan khi được vào nhóm của Nhạc Dương hôm qua rất rõ ràng, cậu vô cùng vui vẻ vì được vào nhóm, không lý nào sau đó liền lạnh nhạt với người đã chủ động mở ra cánh cửa thần kỳ cho mình.

Nghĩ như vậy, anh liền loại bỏ suy nghĩ cậu không thèm trả lời.

Như vậy là không nhìn thấy?

Cũng có khả năng.

Đổi lại là anh mới sáng ra nhìn thấy một đống thông báo của GM mặc định gửi vào cũng sẽ vội vàng tắt hết đi cho đến khi nó không còn nháy nữa, nếu không chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ với những thứ không ngừng nhấp nháy sẽ thấy không khỏe.

Khả năng bỏ qua tin nhắn của ai đó lên tới một trăm phần trăm. Đương nhiên, đây là đối với anh.

Anh cũng không cảm thấy bỏ qua vài cái tin nhắn có gì không đúng. Mặc cho người ta bị anh bỏ qua chắc cũng không hề dễ chịu.

Suy bụng ta ra bụng người, Trác Mục liền thoải mái tha thứ cho tiểu Dương Dương*.

*Tên nhân vật của bé thụ cũng có hai chữ Dương Dương, đừng hiểu lầm nhé.

Nhạc Dương hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, dù sao cũng không ngủ được nữa, cậu đánh răng rửa mặt xong cầm ví rời khỏi phòng ngủ. Buổi sáng chủ nhật trong khuôn viên trường đại học cứ như trốn không người. Đại đa số sinh viên đều lựa chọn ngủ nướng. Số còn lại có thói quen chạy bộ buổi sáng đều tập trung ở sân thể dục chứ không lang thang vô định như cậu.

Từ ký túc xá đến cổng trường phía Tây Nhạc Dương dùng nửa tiếng thời gian, cậu nhất định là lết tới chứ không phải đi tới.



Đành chịu, cậu cứ cảm thấy toàn thân lâng lâng, có lẽ là do chủ nhật mà dậy sớm.

Nếu đã đi mua đồ ăn sáng thì cậu mua luôn cho cả ba người còn lại. Dù sao bình thường họ cũng hay mua bữa sáng cho nhau nếu có cơ hội. Đôi khi đây là cách thức chuẩn xác không bao giờ lỗi thời để gắn kết mối quan hệ bạn cùng phòng.

Bữa sáng thường được lựa chọn không là bánh bao thì là bánh quẩy, hoành thánh chiên, tóm lại cái gì ăn không mất thời gian càng tốt.

Sinh viên mà.

Mua bốn phần thập cẩm... Khỏi mắc công lựa chọn, Nhạc Dương lại lết về ký túc xá.

Giữa đường nhìn thấy một tốp nam sinh chạy bộ từ sân thể dục về, toàn thân tỏ ra hormone nam tính Nhạc Dương không dám nhìn nhiều, cắm đầu chạy thẳng một mạch lên phòng.

Lúc đi dùng hơn nửa tiếng, lúc về dùng năm phút...

Không tính thời gian xếp hàng mua đồ ăn sáng thì Nhạc Dương còn bốn mươi lăm phút để ăn sáng.

Đặt túi đồ ăn lên bàn, Nhạc Dương trước tiên chạm vào màn hình máy tính trước.

Bất thình lình đập vào mắt là khung cảnh tuyết trắng của Côn Luân Sơn, Nhạc Dương ngây người.

Gì vậy? Sao cậu lại ở cái xó này?

Nhạc Dương vừa hỏi tự hỏi xong đã nhìn thấy có bóng dáng đẹp trai lai láng, có thể bổ khuyết cho ham muốn muốn nhìn trai của Nhạc tiểu Dương lại không dám nhìn mới nãy. Ít ra ở đây cậu có thể tự do ngắm nhìn...
Chương trước Chương tiếp