Tìm Anh Trong Giao Diện Game Online
Chương 42: Dương Dương, anh là Trác Mục.
Bất kể Nhạc Dương có sợ hãi cỡ nào đối với tương lai thì trong nội tâm cậu vẫn có một phần khát vọng đến từ tính hướng của mình. Cậu vẫn muốn có một mối tình với một nam sinh chói mắt, khiến tim cậu đập điên cuồng khi nhìn thấy anh. Biết rõ không được nhưng vẫn muốn chạm vào, cảm giác giằng xé này... Vừa ngọt vừa chát.
Nam sinh kia bỗng nhiên cười với cậu, nhẹ giọng nói: "Để em đợi lâu rồi phải không? Anh cũng muốn tìm thấy em sớm hơn."
Nhạc Dương mím môi. Vành mắt hơi đỏ.
Dưới ánh hoàng hôn lại khó lòng nhìn được rõ.
Nhưng không sao.
Nam sinh kia nhấc chân bước đến gần cậu. Khoảnh khắc cậu không nhịn được nữa muốn quay đầu bỏ chạy anh chợt vươn tay kéo lấy vạt áo cậu, kiên định nói: "Chúng ta nói chuyện đi. Đừng bỏ chạy. Chạy không phải là cách giải quyết vấn đề."
Chạy không phải là cách giải quyết vấn đề... Cậu biết chứ. Nhưng không chạy thì cậu có thể làm gì đây.
Anh mỉm cười, trở tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo đi.
Nhạc Dương cứ như vậy không biết làm sao bị anh kéo một đường đi thẳng đến con kênh bên cạnh trường đại học. Nơi này bình thường luôn có rất nhiều người đi dạo, tập thể dục vào buổi chiều. Thế nhưng lúc này hoàng hôn đã dần tắt, người đi tập thể dục đã tan gẩn hết.
Nhấn cậu ngồi lên một cái ghế hướng mặt ra bờ kênh, anh khuyu một chân ngồi xuống trước mặt cậu. Tay còn nắm lấy cổ tay cậu đổi thành nắm hờ lấy bàn tay, ngón cái chạm vào lòng vào tay. Sức lực cứ ngỡ như mềm nhẹ đó nhưng lúc cậu thử giãy ra lại không giãy ra được.
Một tay anh lại bám lấy mặt ghế bên chân cậu. Khoảnh cách này, tư thế này khiến cậu không thể chạy trốn, cũng khiến cậu bối rồi quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng có sức dụ hoặc quá lớn với cậu kia.
Cậu lại không biết biểu cảm của mình lại khiến anh thỏa mãn. Ngón cái khẽ trượt trong lòng bàn tay cậu.
Mềm mại như anh đã tưởng.
Người ta nói người có lòng bàn tay mềm là người sống cảm xúc, dễ bị tình cảm chi phối. (3"
Thật ra anh cảm thấy cả người của người trước mặt đều mềm mại, đều dễ bị tổn thương. Khóe mắt kia cứ như có thể bấm ra nước, hơi không chú ý một chút người sẽ khóc, khiến anh luống cuống tay chân.
"Dương Dương, em đang học năm mấy?"
Không nghĩ tới anh sẽ bắt đầu bằng chủ đề như vậy, Nhạc Dương có phần giật mình. Cậu vô thức ghé mắt qua muốn nhìn anh một cái, không nghĩ tới lại bị đôi mắt dịu dàng kia bắt gặp, cậu đỏ mặt rụt về, nhìn lung tung lắp bắp đáp: "Năm hai rồi."
"Năm hai à, anh cũng đoán vậy."
Nam sinh ấy nói như vậy. Nhạc Dương khẽ nhúc nhích môi, rất muốn bắt chuyện với anh, hỏi anh những câu tương tự, có qua có lại. Nhưng mồi hé ra lại rụt rè mím lại.
Rồi cậu nghe nam sinh ấy thở dài, như bất đắc dĩ trước sự nhút nhát của cậu, rồi lại đẩy bao dung mà tha thứ cho cậu. Anh nói: "Chúng ta vẫn còn chưa chính thức giới thiệu với nhau nhỉ."
Tim Nhạc Dương đập rộn ràng, vô thức sinh ra chờ mong mà vềnh tai lên nghe ngóng lại không dám quay đầu lại.
Trác Mục buồn cười nhìn vành tai nhỏ khẽ động đậy vô tình bán đứng suy nghĩ của chủ nhân vô cùng đáng yêu kia nhưng lại không có thể hiện ra ngoài, sợ cậu xấu hồ. Xấu hổ rồi vẫn có thể bỏ chạy được, lúc đó anh sẽ tiền mất tật mang. Nên anh nhẹ giọng nói: "Dương Dương, anh, Gặp Thần Giết Thần, tên thật là Trác Mục, sinh viên năm ba đại học Hoa Kinh, khoa chính trị ngoại giao."
Bên trong đồi mắt của cậu trai trước mặt anh có ánh sáng chợt lóe lên, lấp lánh xinh đẹp.
Anh cười, nhắc nhở cậu: "Có phải em cũng nên đáp lại?"
Lông mi như cánh bướm của Nhạc Dương khẽ run lên, từng hồi từng hồi vô cùng đáng yêu.
Cậu mím môi, phát ra âm thanh rẩm rì: "Em... Tên Nhạc Dương, sinh viên năm hai đại học Kinh Chập khoa tài chính kinh doanh."
"Nhưng người mới nãy là bạn cùng phòng của em?"
Anh hỏi quá tự nhiên, khiền cậu vô thức trả lời: "Vâng."
"Em có thân với họ không?"
"Cũng được..."
"Anh thấy nam sinh cao cao kia có vẻ quan tâm đến em lắm."
Nhạc Dương sửng sốt, vô thức mở to mắt quay đầu nhìn lại.
Trác Mục vẫn luôn nhìn cậu, lúc này anh vẫn cười, nhưng ánh mắt kia vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không dám tùy ý qua loa.
Nhạc Dương mờ mịt tự hỏi một đỗi, nhận ra anh đang nói Hà Du thì bất giác muốn giải thích: "Cậu ấy là thẳng nam sắt thép, anh đừng hiểu lầm."
Sau đó cậu thấy anh cười, nói: "Anh hiểu lầm cái gì?" G
Mặt cậu nóng ran. Cả người đều nhấp nhỏm không yên.
Trước khi cậu vì xấu hồ mà đâm ra giận dồi Trác Mục đã nói qua chuyện khác: "Vậy chắc họ không biết em thích nam sinh."
Chủ đề này có phần nguy hiểm, anh thấy tay cậu hơn lạnh đi. Khuôn mặt của cậu lúc này có hơi mờ mịt dưới khung cảnh chập tối, không thể nhìn rõ được biểu tình. Lúc đến đây anh đã lựa chọn chỗ không có đèn đường, theo trời càng tối hình bóng của họ cũng dần chìm vào màn đêm. Đôi mắt nhất thời không kịp thích ứng với sự thay đổi mà giống như bị mù nhất thời.
Đến khi nó thích ứng với bóng tối, lại theo ánh sáng từ ngọn đèn đường xa xa khiến anh có thể nhìn rõ mặt cậu một chút thì đã nghe cậu nói: "Họ không biết."
Bên trong giọng nói ấy có sự xa cách, cự người ngàn dặm.
Dương Dương của anh thật sự rất nhạy cảm. Người như vậy dễ dàng đi vào lối cụt, rút mình vào vỏ ốc không dám chui ra.
"Có phải giấu rất mệt không?"
Lúc anh nói, mấy ngón tay nơi bàn tay bị anh nắm của cậu khẽ co lại theo bản năng.
Thật sự rất mệt, Nhạc Dương mím môi.
Rồi cậu nghe giọng anh vang lên, du dương như tiếng đàn: "Anh may mắn hơn em. Phòng trong ký túc xá của anh chỉ có hai người. Người còn lại là bạn thân từ thuở trung học, hắn biết tính hướng của anh."
Nhạc Dương giật mình quay phắt đầu lại trợn to mắt nhìn anh.
Anh vừa nói gì?
Có phải cậu nghe lầm không?
"Em không nghe lầm. Anh phát hiện mình thích nam sinh từ hồi học cao trung, cũng đã come our với người nhà được năm năm rồi."
Lời nói của anh liền chứng thực cho cậu rằng cậu không có nghe lầm.
Nhạc Dương kinh ngạc không chịu được, cậu bất giác thốt lên như một bản năng: "Anh thích ai sao?"
Lời này đến cả Trác Mục cũng không nghĩ tới, cho nên anh có chút sửng sốt.
Nhưng ai bảo anh thông minh, suy nghĩ lại nhanh nhẹn, anh lập tức liên hệ đủ loại biểu hiện của cậu từ khi họ quen nhau rồi nhanh chóng cho ra kết luận vì sao cậu lại hỏi như vậy. Anh vừa thương vừa buồn cười hỏi: "Em thích ai đó nên mới nhận ra tính hướng của mình sao?"
Nhạc Dương vô thức lắc đầu.
Lúc thấy anh mim cười cậu hơi xấu hổ, lại cảm thấy anh đang gài bẩy mình mà trừng anh.
Nụ cười của Trác Mục càng lớn, cũng quá đối dịu dàng.
"Anh rất mừng vì không phải em thích ai rồi mới nhận ra tính hướng của mình. Bởi như vậy người kia sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới em, rất khó quên. Anh sẽ ghen ty lắm."
Nhạc Dương cảm thấy mặt mình nhất định đỏ lắm. May mà lúc này là ban đêm.
Nam sinh kia bỗng nhiên cười với cậu, nhẹ giọng nói: "Để em đợi lâu rồi phải không? Anh cũng muốn tìm thấy em sớm hơn."
Nhạc Dương mím môi. Vành mắt hơi đỏ.
Dưới ánh hoàng hôn lại khó lòng nhìn được rõ.
Nhưng không sao.
Nam sinh kia nhấc chân bước đến gần cậu. Khoảnh khắc cậu không nhịn được nữa muốn quay đầu bỏ chạy anh chợt vươn tay kéo lấy vạt áo cậu, kiên định nói: "Chúng ta nói chuyện đi. Đừng bỏ chạy. Chạy không phải là cách giải quyết vấn đề."
Chạy không phải là cách giải quyết vấn đề... Cậu biết chứ. Nhưng không chạy thì cậu có thể làm gì đây.
Anh mỉm cười, trở tay nắm lấy cổ tay cậu, kéo đi.
Nhạc Dương cứ như vậy không biết làm sao bị anh kéo một đường đi thẳng đến con kênh bên cạnh trường đại học. Nơi này bình thường luôn có rất nhiều người đi dạo, tập thể dục vào buổi chiều. Thế nhưng lúc này hoàng hôn đã dần tắt, người đi tập thể dục đã tan gẩn hết.
Nhấn cậu ngồi lên một cái ghế hướng mặt ra bờ kênh, anh khuyu một chân ngồi xuống trước mặt cậu. Tay còn nắm lấy cổ tay cậu đổi thành nắm hờ lấy bàn tay, ngón cái chạm vào lòng vào tay. Sức lực cứ ngỡ như mềm nhẹ đó nhưng lúc cậu thử giãy ra lại không giãy ra được.
Một tay anh lại bám lấy mặt ghế bên chân cậu. Khoảnh cách này, tư thế này khiến cậu không thể chạy trốn, cũng khiến cậu bối rồi quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng có sức dụ hoặc quá lớn với cậu kia.
Cậu lại không biết biểu cảm của mình lại khiến anh thỏa mãn. Ngón cái khẽ trượt trong lòng bàn tay cậu.
Mềm mại như anh đã tưởng.
Người ta nói người có lòng bàn tay mềm là người sống cảm xúc, dễ bị tình cảm chi phối. (3"
Thật ra anh cảm thấy cả người của người trước mặt đều mềm mại, đều dễ bị tổn thương. Khóe mắt kia cứ như có thể bấm ra nước, hơi không chú ý một chút người sẽ khóc, khiến anh luống cuống tay chân.
"Dương Dương, em đang học năm mấy?"
Không nghĩ tới anh sẽ bắt đầu bằng chủ đề như vậy, Nhạc Dương có phần giật mình. Cậu vô thức ghé mắt qua muốn nhìn anh một cái, không nghĩ tới lại bị đôi mắt dịu dàng kia bắt gặp, cậu đỏ mặt rụt về, nhìn lung tung lắp bắp đáp: "Năm hai rồi."
"Năm hai à, anh cũng đoán vậy."
Nam sinh ấy nói như vậy. Nhạc Dương khẽ nhúc nhích môi, rất muốn bắt chuyện với anh, hỏi anh những câu tương tự, có qua có lại. Nhưng mồi hé ra lại rụt rè mím lại.
Rồi cậu nghe nam sinh ấy thở dài, như bất đắc dĩ trước sự nhút nhát của cậu, rồi lại đẩy bao dung mà tha thứ cho cậu. Anh nói: "Chúng ta vẫn còn chưa chính thức giới thiệu với nhau nhỉ."
Tim Nhạc Dương đập rộn ràng, vô thức sinh ra chờ mong mà vềnh tai lên nghe ngóng lại không dám quay đầu lại.
Trác Mục buồn cười nhìn vành tai nhỏ khẽ động đậy vô tình bán đứng suy nghĩ của chủ nhân vô cùng đáng yêu kia nhưng lại không có thể hiện ra ngoài, sợ cậu xấu hồ. Xấu hổ rồi vẫn có thể bỏ chạy được, lúc đó anh sẽ tiền mất tật mang. Nên anh nhẹ giọng nói: "Dương Dương, anh, Gặp Thần Giết Thần, tên thật là Trác Mục, sinh viên năm ba đại học Hoa Kinh, khoa chính trị ngoại giao."
Bên trong đồi mắt của cậu trai trước mặt anh có ánh sáng chợt lóe lên, lấp lánh xinh đẹp.
Anh cười, nhắc nhở cậu: "Có phải em cũng nên đáp lại?"
Lông mi như cánh bướm của Nhạc Dương khẽ run lên, từng hồi từng hồi vô cùng đáng yêu.
Cậu mím môi, phát ra âm thanh rẩm rì: "Em... Tên Nhạc Dương, sinh viên năm hai đại học Kinh Chập khoa tài chính kinh doanh."
"Nhưng người mới nãy là bạn cùng phòng của em?"
Anh hỏi quá tự nhiên, khiền cậu vô thức trả lời: "Vâng."
"Em có thân với họ không?"
"Cũng được..."
"Anh thấy nam sinh cao cao kia có vẻ quan tâm đến em lắm."
Nhạc Dương sửng sốt, vô thức mở to mắt quay đầu nhìn lại.
Trác Mục vẫn luôn nhìn cậu, lúc này anh vẫn cười, nhưng ánh mắt kia vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không dám tùy ý qua loa.
Nhạc Dương mờ mịt tự hỏi một đỗi, nhận ra anh đang nói Hà Du thì bất giác muốn giải thích: "Cậu ấy là thẳng nam sắt thép, anh đừng hiểu lầm."
Sau đó cậu thấy anh cười, nói: "Anh hiểu lầm cái gì?" G
Mặt cậu nóng ran. Cả người đều nhấp nhỏm không yên.
Trước khi cậu vì xấu hồ mà đâm ra giận dồi Trác Mục đã nói qua chuyện khác: "Vậy chắc họ không biết em thích nam sinh."
Chủ đề này có phần nguy hiểm, anh thấy tay cậu hơn lạnh đi. Khuôn mặt của cậu lúc này có hơi mờ mịt dưới khung cảnh chập tối, không thể nhìn rõ được biểu tình. Lúc đến đây anh đã lựa chọn chỗ không có đèn đường, theo trời càng tối hình bóng của họ cũng dần chìm vào màn đêm. Đôi mắt nhất thời không kịp thích ứng với sự thay đổi mà giống như bị mù nhất thời.
Đến khi nó thích ứng với bóng tối, lại theo ánh sáng từ ngọn đèn đường xa xa khiến anh có thể nhìn rõ mặt cậu một chút thì đã nghe cậu nói: "Họ không biết."
Bên trong giọng nói ấy có sự xa cách, cự người ngàn dặm.
Dương Dương của anh thật sự rất nhạy cảm. Người như vậy dễ dàng đi vào lối cụt, rút mình vào vỏ ốc không dám chui ra.
"Có phải giấu rất mệt không?"
Lúc anh nói, mấy ngón tay nơi bàn tay bị anh nắm của cậu khẽ co lại theo bản năng.
Thật sự rất mệt, Nhạc Dương mím môi.
Rồi cậu nghe giọng anh vang lên, du dương như tiếng đàn: "Anh may mắn hơn em. Phòng trong ký túc xá của anh chỉ có hai người. Người còn lại là bạn thân từ thuở trung học, hắn biết tính hướng của anh."
Nhạc Dương giật mình quay phắt đầu lại trợn to mắt nhìn anh.
Anh vừa nói gì?
Có phải cậu nghe lầm không?
"Em không nghe lầm. Anh phát hiện mình thích nam sinh từ hồi học cao trung, cũng đã come our với người nhà được năm năm rồi."
Lời nói của anh liền chứng thực cho cậu rằng cậu không có nghe lầm.
Nhạc Dương kinh ngạc không chịu được, cậu bất giác thốt lên như một bản năng: "Anh thích ai sao?"
Lời này đến cả Trác Mục cũng không nghĩ tới, cho nên anh có chút sửng sốt.
Nhưng ai bảo anh thông minh, suy nghĩ lại nhanh nhẹn, anh lập tức liên hệ đủ loại biểu hiện của cậu từ khi họ quen nhau rồi nhanh chóng cho ra kết luận vì sao cậu lại hỏi như vậy. Anh vừa thương vừa buồn cười hỏi: "Em thích ai đó nên mới nhận ra tính hướng của mình sao?"
Nhạc Dương vô thức lắc đầu.
Lúc thấy anh mim cười cậu hơi xấu hổ, lại cảm thấy anh đang gài bẩy mình mà trừng anh.
Nụ cười của Trác Mục càng lớn, cũng quá đối dịu dàng.
"Anh rất mừng vì không phải em thích ai rồi mới nhận ra tính hướng của mình. Bởi như vậy người kia sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới em, rất khó quên. Anh sẽ ghen ty lắm."
Nhạc Dương cảm thấy mặt mình nhất định đỏ lắm. May mà lúc này là ban đêm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương