Tín Hiệu Tình Yêu
Chương 25
Thịnh Thanh Lê bất ngờ quay đầu lại, nhìn người đang từ tốn bước đến gần cô, "Bùi Thanh Từ, anh đang làm gì?"
Bùi Thanh Từ nhướng mắt lên, ánh nhìn điềm tĩnh nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu không gợn sóng, "Không gọi tôi là thầy nữa sao?"
"?"
Cả hai điều này có liên quan gì đến chuyện đang xảy ra bây giờ?
Thịnh Thanh Lê cảm thấy anh thật khó hiểu.
"Đứng lại." Khi Bùi Thanh Từ còn cách cô vài bước, Thịnh Thanh Lê lên tiếng, "Anh muốn làm gì?"
Bùi Thanh Từ cau mày, nhìn vào đôi mắt mở to của cô, giọng nói trầm thấp, "Hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì?" Thịnh Thanh Lê cảnh giác, nhìn vào ánh mắt anh khi anh cúi xuống, mơ hồ cảm thấy mình bị bao trùm bởi bầu không khí nặng nề của anh, khó thở, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Áp lực mà anh mang lại quá mạnh mẽ.
Bùi Thanh Từ thu lại phản ứng của cô vào mắt, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ, "Em đã nói gì với Ân Nhạn Nhạn?"
Nghe đến tên của Ân Nhạn Nhạn, sắc mặt của Thịnh Thanh Lê khựng lại, ngước mắt nhìn anh, "Tôi có cần phải báo cáo nội dung cuộc trò chuyện của tôi với cô ấy cho anh không?"
"Nếu chủ đề của các người không liên quan đến tôi, có lẽ không cần." Bùi Thanh Từ mặt mày lạnh lùng, toát ra khí chất uy quyền không cần nổi giận.
"..." Thịnh Thanh Lê lặng đi, trong giây lát không tìm được lời nào để phản bác, "Tôi... vậy thì sao?"
Thịnh Thanh Lê cảm thấy Bùi Thanh Từ có chút vô lý, bàn luận sau lưng anh là sai của mình, nhưng anh đến chất vấn thì chẳng phải cũng quá độc đoán sao? "Anh bây giờ là không cho nói nữa sao?"
Khuôn mặt của Bùi Thanh Từ trở nên nghiêm nghị, đôi môi mấp máy, "Em nghĩ sao?"
"Nếu anh không cho nói, thì sau này tôi sẽ không nhắc đến anh nữa, tôi—" Thịnh Thanh Lê bực bội, nhưng lời sau chưa kịp thốt ra thì đã bị Bùi Thanh Từ cắt ngang, "Thịnh Thanh Lê, trọng điểm của em có phải sai rồi không?"
Bùi Thanh Từ thật sự không biết phải làm gì với cô.
Thịnh Thanh Lê mím môi, cũng tức giận, "Trọng điểm gì?"
Bùi Thanh Từ nhắm mắt lại, nén cơn khó chịu trong lòng, giọng nói lạnh lùng hỏi, "Em bảo Ân Nhạn Nhạn đến tán tỉnh tôi sao?"
"Tôi khi nào—" Đang nói dở, Thịnh Thanh Lê chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện buổi chiều với Ân Nhạn Nhạn.
"Có hay không?" Bùi Thanh Từ tiến lên một bước, ép hỏi cô, hơi thở nặng nề.
Thịnh Thanh Lê không nhận ra sự tiến gần của anh, cô cẩn thận nhớ lại những gì mình đã nói với Ân Nhạn Nhạn, "Cô ấy đã nói gì với anh?"
Bùi Thanh Từ: "… Bây giờ là tôi đang hỏi em."
"Tôi không bảo cô ấy tán tỉnh anh." Thịnh Thanh Lê bình tĩnh lại, nói, "Cô ấy muốn theo đuổi anh là ý của cô ấy."
Và điều đó không liên quan nhiều đến tôi.
Nói đi nói lại, cô ấy đâu phải là người của Ân Nhạn Nhạn, cô bảo cô ấy theo đuổi Bùi Thanh Từ là cô ấy sẽ theo, cô bảo cô ấy không theo là cô ấy sẽ dừng lại? Điều đó sao có thể.
Bùi Thanh Từ cúi mắt xuống, ánh nhìn sâu thẳm, "Em đã nói gì với cô ấy?"
"Tôi có thể nói gì với cô ấy?" thịnh thanh lê bị anh hỏi đến phát cáu, "Câu này anh nên đi hỏi cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi cái gì?"
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện vòng vo với Bùi Thanh Từ nữa, "Nếu anh vào phòng tôi chỉ để hỏi câu vừa rồi, thì tôi đã trả lời xong rồi, hơn nữa, tôi chỉ đơn giản trò chuyện vài câu với cô ấy về anh, câu trả lời này anh hài lòng chưa? Nếu hài lòng thì xin anh..."
Hai chữ "ra ngoài" còn chưa kịp nói ra, thì bất ngờ, Bùi Thanh Từ cúi người xuống, giữ khoảng cách ngang bằng với cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.
Thịnh thanh lê hít thở hơi ngưng lại, nhìn khuôn mặt điển trai ở ngay trước mắt, không tự chủ được mà nín thở.
Đôi mắt của Bùi Thanh Từ rất đẹp, chuẩn là đôi mắt đào hoa, nhìn cái gì cũng thấy tình cảm sâu sắc.
Thịnh thanh lê rất quen thuộc với đôi mắt ấy, cô rõ ràng mọi biểu cảm mà đôi mắt ấy đã từng biểu lộ. Nhưng lúc này đây, dường như có làn sương mờ đục đang bao trùm đáy mắt anh, khiến cô không thể nhìn thấu, cũng không thể đoán được anh đang muốn thể hiện điều gì.
Hơi thở ấm nóng rơi trên má, tim thịnh thanh lê bắt đầu đập không bình thường, cô khẽ thở ra một hơi, định hỏi anh có ý gì, nhưng Bùi Thanh Từ đã lên tiếng trước, "Thịnh thanh lê."
Anh hơi nheo mắt, nhìn thấy rõ ràng phản ứng căng thẳng của cô, rồi thốt ra một câu khiến thịnh thanh lê bất ngờ, "Đừng luôn nói một đằng, nghĩ một nẻo."
Thịnh thanh lê ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Bùi Thanh Từ đã đứng thẳng dậy, "Xin lỗi vì đã làm phiền em nghỉ ngơi."
Anh nhanh chóng lấy lại phong thái lịch lãm, thanh cao, kiểu cách của một quý ông, "Ngủ sớm đi."
"......"
"Chuyện gì?" Lê Ngữ Vi ở đầu dây bên kia kích động không kém khi nghe cuộc điện thoại tố cáo của thịnh thanh lê, "Cậu nói Bùi Thanh Từ tối nay đẩy cậu vào phòng, hỏi vài câu rồi đi sao?"
Thịnh Thanh Lê đang rửa mặt trong phòng tắm, nghe thấy lời nói có chút tiếc nuối của cô ấy, cô nhìn lại với vẻ nửa cười nửa không, "Chứ không thì sao?"
Lê Ngữ Vi chậc một tiếng, có vẻ hơi tiếc nuối, "Anh ấy đã vào phòng cậu rồi."
Thịnh Thanh Lê mỉm cười.
"Ê, mình không có ý đó đâu." Lê Ngữ Vi rất biết nhìn sắc mặt người khác, cô chống cằm nhìn người đang tẩy trang và rửa mặt, "Chỉ là mình hơi ngạc nhiên thôi."
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn cô, "Ngạc nhiên gì?"
"Ngạc nhiên của mình không thể nói ra." Lê Ngữ Vi rất biết chừng mực, "Mình sợ cậu sẽ chặn mình luôn."
Thịnh Thanh Lê: "… Thế thì cậu cứ nhịn đi."
Lê Ngữ Vi nghẹn lời, "Cậu quá tàn nhẫn."
Thịnh Thanh Lê không đáp lời.
Lê Ngữ Vi lẩm bẩm ở bên kia, "Nhưng mình hơi tò mò không biết Ân Nhạn Nhạn đã nói gì với anh ấy."
"Thế thì cậu có thể đi hỏi anh ấy." Thịnh Thanh Lê nói.
Lê Ngữ Vi trợn mắt nhìn cô, "Đó là bạn trai cũ của cậu, đâu phải của mình."
Nếu là bạn trai cũ của mình, chắc chắn mình sẽ đi hỏi rồi.
Thịnh Thanh Lê chỉ "ồ" một tiếng.
Lê Ngữ Vi nhìn cô như vậy, tò mò hỏi, "Anh ấy rời đi ngay sau khi cậu nói không phải cậu bảo Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy à?"
Thịnh Thanh Lê trả lời, "Cậu nói xem, anh ấy có bị bệnh không."
"Anh ấy có bị bệnh hay không thì mình không rõ." Lê Ngữ Vi sắc bén nói, "Nhưng mình thấy cậu đúng là quá tàn nhẫn."
Thịnh Thanh Lê nhìn cô.
Lê Ngữ Vi nói tiếp, "Dù cho bây giờ cậu và Bùi Thanh Từ không còn quan hệ gì nữa, nhưng cậu lại có thể chấp nhận một cô gái khác theo đuổi anh ấy ngay trước mắt cậu, mình thực sự có chút ngưỡng mộ cậu."
Nghe thấy điều này, vẻ mặt Thịnh Thanh Lê thoáng trầm xuống, chậm rãi nói, "Mình không chấp nhận thì cô ấy sẽ không theo đuổi nữa sao?"
"Nhưng cậu có thể khuyên cô ấy dừng lại khi cô ấy nói với cậu rằng cô ấy muốn theo đuổi Bùi Thanh Từ, thay vì khuyến khích cô ấy." Lê Ngữ Vi lẩm bẩm.
"Mình không có khuyến khích cô ấy." Thịnh Thanh Lê chỉnh lại lời của cô ấy, "Và mình cũng không biết làm sao để khuyên cô ấy dừng lại."
Cô nhìn Lê Ngữ Vi, giọng điệu bình thản, "Chẳng lẽ mình phải nói với cô ấy rằng, mình nghĩ cô không thể theo đuổi được anh ấy, tốt nhất là bỏ cuộc sớm, hay nói với cô ấy rằng, đó là bạn trai cũ của mình, mình hơi ngại khi cô theo đuổi anh ấy."
Nói đến đây, Thịnh Thanh Lê ngừng lại một chút, hỏi Lê Ngữ Vi, "Cô ấy sẽ nghĩ mình bị bệnh nặng."
"…"
Tất nhiên, Thịnh Thanh Lê không bận tâm việc người khác nghĩ cô bị bệnh nặng hay không, cô không có tư cách nói những lời đó.
Cô không thể đoán được liệu Ân Nhạn Nhạn có thể theo đuổi được Bùi Thanh Từ hay không, tương lai ai mà biết trước được. Cô cũng không thể lấy lý do Bùi Thanh Từ là bạn trai cũ của cô mà cấm Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy.
Bùi Thanh Từ là bạn trai cũ của cô, không phải là bạn trai hiện tại.
Nghe xong phân tích của Thịnh Thanh Lê, Lê Ngữ Vi gật đầu đồng tình, "Đúng vậy, xét từ góc độ của cậu, câu nói đó với Ân Nhạn Nhạn chẳng có vấn đề gì cả."
Thịnh Thanh Lê không đáp lại.
Lê Ngữ Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra một điểm quan trọng, "Nhưng tại sao Bùi Thanh Từ chỉ hỏi cậu có phải cậu bảo cô ấy theo đuổi anh ấy không? Câu trả lời là có hay không quan trọng đến thế sao?"
Cô thắc mắc: "Với lại, tại sao anh ấy nghe được câu trả lời rồi lại đi luôn vậy? Anh ấy không thể nói thêm vài câu với cậu sao?"
Thịnh Thanh Lê: "… Cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai?"
Hai người nhìn nhau vài giây, Lê Ngữ Vi buồn rầu, "Thôi, để khi mình đi thăm đoàn phim, mình sẽ hỏi anh ấy kỹ hơn."
Thịnh Thanh Lê: "…"
Cô không vui liếc nhìn bạn mình, "Cậu dám hỏi thật hả."
Lê Ngữ Vi trước giờ luôn nhút nhát khi đối mặt với Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê cũng không phải là không biết điều đó từ lâu.
Lê Ngữ Vi cười ngượng ngùng, "Đừng bóc trần mình mà."
Thịnh Thanh Lê không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Thịnh Thanh Lê nhìn đồng hồ, "Không nói với cậu nữa, mình đi tắm rồi chuẩn bị ngủ đây."
Lê Ngữ Vi: "Được rồi, mai nói chuyện sau nhé."
Cúp cuộc gọi video, Thịnh Thanh Lê đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Cả ngày hôm nay cô đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trí óc khi đọc kịch bản, tối lại đi dạo một vòng, thể lực cũng đã cạn kiệt. Cô cứ ngỡ rằng, sau khi nằm xuống, mình sẽ nhanh chóng ngủ ngay.
Nhưng không ngờ rằng, sau nửa giờ nhắm mắt, cô vẫn không thể chợp mắt được chút nào.
Thịnh Thanh Lê thở dài nặng nề, mở mắt nhìn lên trần nhà.
Cô thích để lại một ngọn đèn khi ngủ, không thích để mình chìm vào một không gian tối tăm hoàn toàn. Nhìn vào ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên tường, Thịnh Thanh Lê chợt nghĩ đến ánh mắt của Bùi Thanh Từ khi anh cúi xuống nhìn cô hai giờ trước.
Không hiểu sao, khi nghĩ đến ánh mắt ấy, Thịnh Thanh Lê lại có cảm giác xao xuyến đã lâu không gặp.
Ánh mắt của anh quá đỗi sâu sắc, sâu đến mức cô không thể kiểm soát được những suy đoán của mình, cứ băn khoăn mãi về lý do thực sự đằng sau câu hỏi của anh.
Anh bận tâm việc cô để Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy?
Tại sao lại thế?
Liệu có phải là điều cô nghĩ? Hay còn lý do nào khác?
Thịnh Thanh Lê nghĩ một hồi, rồi cảm thấy đau đầu.
Cô bực mình trở người, lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, quyết định lướt mạng để giết thời gian và ru mình ngủ.
Vừa vào Weibo, Thịnh Thanh Lê liền thấy một tin tức nóng hổi.
Tin đó liên quan đến cô và Bùi Thanh Từ.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Chung Hoành Mậu ở An Thành, một cư dân mạng tinh ý đã phát hiện IP của Bùi Thanh Từ vẫn còn ở An Thành.
Liên tưởng đến tin đồn gần đây của các tài khoản tiếp thị rằng "Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ sẽ hợp tác lần thứ hai", một số cư dân mạng không kìm được thắc mắc trên mạng, liệu hai người họ có thực sự sẽ hợp tác diễn xuất lần nữa?
Nhưng vai nam chính của đạo diễn Chung chẳng phải là Từ Hành Việt sao?
Chẳng lẽ Bùi Thanh Từ chỉ nhận vai phụ? Điều này sao có thể?!
"Không thể nào, không thể nào, Bùi Thanh Từ làm nền cho Từ Hành Việt? Anh ấy sao dám chứ."
"... Trọng điểm chẳng phải là ở Thịnh Thanh Lê sao? Bùi Thanh Từ và Từ Hành Việt hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau, địa vị của hai người này khác nhau xa lắm, khuyên một số người đừng tìm cách gây chú ý nữa."
"Làm nền cho Thịnh Thanh Lê cũng kỳ cục lắm đấy anh ơi!!! Anh thật sự mất trí rồi sao?"
"Cứu với... vừa hỏi bạn bè trong giới, xác nhận tin tức này là thật 100%, hơn nữa vai của Bùi Thanh Từ dường như còn không phải là vai phụ quan trọng."
"Trời ơi... mình thực sự phục luôn rồi."
"Bùi Thanh Từ là người yêu mù quáng đỉnh cấp à?"
"Hai người họ thực sự đang hẹn hò sao?"
...
Nhìn thấy những cuộc thảo luận và phỏng đoán sôi nổi của cư dân mạng, Thịnh Thanh Lê không thể không suy nghĩ, sau khi phim chính thức công bố, phía Bùi Thanh Từ sẽ phải xử lý truyền thông như thế nào.
Cô thừa nhận rằng vai diễn sư phụ này rất hay, nếu diễn tốt sẽ rất nổi bật, thậm chí có thể làm lu mờ ánh hào quang của nam chính. Nhưng trước khi phim ra rạp, trước khi mọi người bước vào rạp chiếu phim để xem, cô tin rằng 90% cư dân mạng và người hâm mộ sẽ không hiểu được hành động của Bùi Thanh Từ.
Suy nghĩ hồi lâu, Thịnh Thanh Lê bỗng nhận ra - tại sao cô lại phải lo lắng trước cho Bùi Thanh Từ?
Thịnh Thanh Lê tự cảm thấy vô lý, vội vàng xóa cái tên "Bùi Thanh Từ" ra khỏi đầu mình. Cô thoát khỏi Weibo, đang chuẩn bị gắng gượng để ngủ lại thì cú mèo Lê Ngữ Vi bỗng gửi tới một tin nhắn.
Lê Ngữ Vi: "Mình đã hiểu ra rồi."
Thịnh Thanh Lê: "?"
Lê Ngữ Vi: "Cậu sao còn chưa ngủ?"
Thịnh Thanh Lê: "Hơi mất ngủ, cậu đã hiểu ra điều gì?"
Lê Ngữ Vi: "Bùi Thanh Từ bận tâm chuyện có phải cậu đã bảo Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy hay không."
Thịnh Thanh Lê: "..."
Lê Ngữ Vi: "Mình nghĩ lý do anh ấy tìm cậu xác nhận là muốn biết liệu cậu còn có chút cảm xúc nào với anh ấy hay không."
Chỉ khi hoàn toàn không còn chút tình cảm nào, Thịnh Thanh Lê mới có thể khuyến khích người khác theo đuổi anh ấy.
Ngược lại thì không.
Thịnh Thanh Lê: "... Cậu một giờ sáng không ngủ, chỉ nghĩ đến chuyện này à?"
Lê Ngữ Vi: "Chuyện này rất quan trọng đấy chứ, cậu nghĩ mình phân tích có đúng không?"
Thịnh Thanh Lê định trả lời "không đúng", nhưng sau khi gõ xong hai từ đó, cô lại xóa đi.
Cô cầm điện thoại trầm ngâm một lúc, rồi cúi mắt trả lời: "Không biết."
Lê Ngữ Vi: "?"
Lê Ngữ Vi: "Hiếm thấy thật, hôm nay cậu không phản bác mình ngay và nói là không đúng."
Thịnh Thanh Lê: "Vì mình buồn ngủ rồi, mình không muốn tranh luận với cậu."
Lê Ngữ Vi: "Cái cớ vụng về này, cậu có thể lừa được Bùi Thanh Từ, nhưng không lừa được mình đâu."
Thịnh Thanh Lê: "… Thật sự hơi buồn ngủ rồi."
Lê Ngữ Vi: "Thôi được rồi, vậy ngủ ngon nhé."
Cô hiểu Thịnh Thanh Lê, cũng không cố ép cô ấy phải đưa ra câu trả lời chắc chắn vào lúc này.
Thịnh Thanh Lê: "Ngủ ngon."
Sau khi chúc Lê Ngữ Vi ngủ ngon, Thịnh Thanh Lê thật sự đặt điện thoại xuống.
Cô kéo chăn lên, quấn mình từ đầu đến chân trong lớp chăn mềm mại và ấm áp, cố gắng cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài và ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thịnh Thanh Lê xuất hiện trong phòng họp đọc kịch bản với vẻ không ngủ đủ giấc.
Khi cô đến, Từ Hành Việt và Ân Nhạn Nhạn cùng một vài người khác đã có mặt.
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn đồng hồ, xác nhận rằng mình không đến muộn, rồi ngồi xuống ghế đối diện Từ Hành Việt.
Vừa ngồi xuống, cô không kiềm chế được mà ngáp một cái.
Thấy vậy, Từ Hành Việt không nhịn được cười và hỏi: "Có chuyện gì với hai người vậy? Tối qua đều không ngủ được sao?"
"Hai người chúng tôi?" Thịnh Thanh Lê không hiểu, "Còn ai nữa?"
Ân Nhạn Nhạn ngồi cạnh cô giơ tay lên, "Còn em nữa."
Cô quay sang nhìn Thịnh Thanh Lê, "Chị Thanh Lê, chị cũng mất ngủ à?"
Nghe từ "cũng", Thịnh Thanh Lê nhẹ nhàng đáp lại, "Em cũng thế à? Em không quen giường à?"
Ân Nhạn Nhạn mới đến đây được hai ngày, việc không quen giường cũng khá bình thường.
"Không phải." Ân Nhạn Nhạn nói, "Là vì—"
Cô còn chưa nói hết câu thì Bùi Thanh Từ và đạo diễn Chung bước vào phòng họp.
"Để lát nữa chị nói với em." Ân Nhạn Nhạn ghé vào tai Thịnh Thanh Lê thì thầm.
Thịnh Thanh Lê đáp lại, ngước lên nhìn hai người vừa vào, rồi lại nhìn Ân Nhạn Nhạn đang trở nên im lặng sau khi Bùi Thanh Từ xuất hiện, cô không khỏi suy đoán—
Liệu việc Ân Nhạn Nhạn mất ngủ tối qua có liên quan đến Bùi Thanh Từ không?
Buổi đọc kịch bản khá nhàm chán, nhưng tất cả đều là những diễn viên có tư tưởng và góc nhìn riêng, bàn luận sôi nổi về vai diễn.
Thịnh Thanh Lê rất thích bầu không khí trong đoàn phim như thế này, cô thích việc mọi người bày tỏ ý kiến riêng, đi sâu vào từng vai diễn của mỗi diễn viên. Chỉ khi diễn viên thực sự hiểu rõ và phân tích kỹ lưỡng bản chất của vai diễn, cũng như logic suy nghĩ của nhân vật, họ mới có thể diễn xuất tốt hơn và chân thật hơn.
Nhân vật cần diễn viên thổi hồn vào để trở nên sống động.
Những nhân vật không có sức sống cũng giống như một trận mưa rào bất chợt. Khi trời quang đãng, chúng sẽ tan biến.
Buổi đọc kịch bản kéo dài đến 11 giờ 30, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi và ăn trưa.
Phim sắp chính thức khởi quay, mấy ngày gần đây, bữa trưa và bữa tối của Thịnh Thanh Lê toàn là những món ăn giảm cân ít dầu mỡ, khiến cô ăn chẳng còn chút hứng thú nào.
Cùng chung cảm giác mất hết lẽ sống còn có Ân Nhạn Nhạn.
Đạo diễn Chung cho rằng cô đã tăng cân khá nhiều so với lúc thử vai, nên ông đã ra lệnh cho cô phải giảm hơn 5 cân trước khi phim chính thức khởi quay, tức là trong vòng 5 ngày tới.
Vì vậy, bữa trưa của cô ấy thậm chí còn đơn giản hơn của Thịnh Thanh Lê.
Cắn một miếng bưởi chua chát, Ân Nhạn Nhạn quay đầu nhìn Thịnh Thanh Lê, "Chị Thanh Lê."
Thịnh Thanh Lê nuốt miếng rau xanh trong miệng, liếc nhìn cô, "Sao vậy?"
"Khó ăn quá." Ân Nhạn Nhạn thở dài, "Em thèm ăn thịt."
Thịnh Thanh Lê biết về kế hoạch giảm cân của cô ấy, liền an ủi, "Ngày mai là em có thể ăn rồi, cố chịu thêm một chút nhé."
Ân Nhạn Nhạn thở dài, cúi xuống nhìn thân hình của mình, "Thật ra em đâu có tăng cân, đạo diễn Chung chắc chắn nhớ nhầm rồi."
"Lên hình trông sẽ béo hơn." Thịnh Thanh Lê dịu dàng giải thích, "Trong phim, việc trông béo sẽ còn rõ ràng hơn so với trên truyền hình, đạo diễn Chung muốn dáng người của em phải thanh thoát, nhẹ nhàng hơn."
Ân Nhạn Nhạn thở dài, "Em hiểu, nhưng mà—"
"Em chắc chắn không muốn sau một năm nữa khi phim ra rạp, thấy khán giả bảo em béo, thậm chí chụp lại những góc chết của em rồi làm thành meme đâu, đúng không?" Lời của Thịnh Thanh Lê dù có chút tàn nhẫn, nhưng rất hiệu quả.
Nghe Thịnh Thanh Lê nói vậy, Ân Nhạn Nhạn tưởng tượng một chút, lập tức lắc đầu, "Trời ơi, chuyện đó quá kinh khủng."
Thịnh Thanh Lê mỉm cười, "Vậy nên hãy ngoan ngoãn ăn rau đi, chị sẽ ở bên em."
Nghe vậy, Ân Nhạn Nhạn gật đầu, "Chị Thanh Lê."
"Ừ?"
"Chị khác với những gì người ta nói trên mạng quá."
Thịnh Thanh Lê chớp mắt, tò mò hỏi, "Người ta nói chị thế nào?"
Ân Nhạn Nhạn nhìn cô, lộ vẻ khó xử.
Thịnh Thanh Lê nhướng mày, "Không tiện nói à?"
"… Một chút." Ân Nhạn Nhạn đáp, "Toàn là những lời không hay."
Từ khi debut, con đường sự nghiệp của Thịnh Thanh Lê quá thuận lợi, nên tự nhiên có những lời đồn về xuất thân của cô và nhiều điều khác.
Thêm vào đó, cô không chăm chút xây dựng hình ảnh cá nhân, lại ít bạn bè trong giới, nên không ít người nói cô kiêu ngạo, không thân thiện và khó hòa nhập.
Thịnh Thanh Lê hiểu, "Nếu không tiện nói thì đừng nói. Chúng ta là người của công chúng, nên việc đánh giá trên mạng sẽ luôn có khen có chê, mỗi người một kiểu. Cứ làm tốt việc của mình là được, đừng quá bận tâm đến ý kiến của người khác."
Cô nhìn Ân Nhạn Nhạn và nhắc nhở, "Tất nhiên, những lời góp ý và đề xuất hay thì chúng ta nên lắng nghe. Em vừa vào nghề đã vào đoàn phim của đạo diễn Chung, sau khi công bố, chắc chắn sẽ có rất nhiều bình luận từ bên ngoài. Em chỉ cần nghe những điều hữu ích và ghi nhớ chúng là được."
Ân Nhạn Nhạn ngoan ngoãn gật đầu.
Thịnh Thanh Lê không thích giảng giải quá nhiều, nên một số điều cô chỉ nói đến vậy.
Hai người im lặng trong chốc lát, Thịnh Thanh Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Sao em lại mất ngủ tối qua? Áp lực lớn à?"
"Không phải." Nhắc đến chuyện này, Ân Nhạn Nhạn thở dài, "Chị Thanh Lê, em thật sự chưa ra trận mà đã thất bại."
Thịnh Thanh Lê: "Hả?"
Cô có chút không hiểu, "Ý em là gì?"
Ân Nhạn Nhạn liếc nhìn về phía nhóm người đang ăn cơm bên ngoài, rồi hạ giọng nói nhỏ với cô, "Hôm qua em không nói với chị rồi sao, em định theo đuổi thầy Bùi."
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Thịnh Thanh Lê khẽ mím môi, "… Sau đó thì sao?"
Cô cũng không kìm được tò mò.
Ân Nhạn Nhạn: "Sau đó em đi tìm thầy Bùi, chị đoán xem chuyện gì xảy ra?"
"… Chị không biết." Thịnh Thanh Lê thẳng thắn, "Anh ấy nói gì với em?"
Ân Nhạn Nhạn gật đầu, thở dài buồn bã, "Anh ấy từ chối em."
Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên, "Em nói thế nào?"
"Em muốn theo đuổi anh ấy, nên em phải hỏi trước là anh ấy có bạn gái chưa chứ, đúng không? Nếu có thì em chắc chắn sẽ không tiếp tục nữa." Ân Nhạn Nhạn vẫn còn khá chừng mực.
Thịnh Thanh Lê sững người, đang định gật đầu thì chợt nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi, "Anh ấy nói là có bạn gái rồi à?"
Ân Nhạn Nhạn: "Không phải, nhưng gần như là vậy."
Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên, "Là sao?"
"Anh ấy nói là anh ấy đã có người mình thích rồi." Ân Nhạn Nhạn nói với Thịnh Thanh Lê, "Hơn nữa, anh ấy còn nhấn mạnh rằng dù em có theo đuổi thế nào, anh ấy cũng sẽ không đồng ý. Nếu em không từ bỏ, thì cứ thử đi."
Thịnh Thanh Lê: "…………"
Đúng là câu mà Bùi Thanh Từ sẽ nói.
Sau vài giây im lặng, Thịnh Thanh Lê cúi mắt xuống, có chút căng thẳng mím môi, nhẹ nhàng hỏi, "Thế anh ấy có nói người anh ấy thích là ai không?"
"Không." Ân Nhạn Nhạn buồn bã, mím môi, "Em đã hỏi, nhưng anh ấy nói không tiện nói ra, còn bảo em giữ bí mật."
Thịnh Thanh Lê ngớ người, "Thế giờ em đang nói với chị rồi đấy à?"
"… Ồ đúng rồi." Ân Nhạn Nhạn cũng chậm chạp phản ứng lại, liền vội vàng im lặng, lông mi dài khẽ rung lên, "Chị Thanh Lê, chị sẽ giữ bí mật chứ?"
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ấy, Thịnh Thanh Lê không nhịn được cười, "Chị sẽ giữ bí mật, yên tâm đi."
Ân Nhạn Nhạn thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình, "Ôi trời, cái miệng này của em, thật không giấu được chuyện gì."
"……"
Hai người vừa nói vừa cười, rồi chuyển sang chủ đề khác.
Sau khi ăn xong, Thịnh Thanh Lê đi vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Đến bồn rửa, Thịnh Thanh Lê vừa vặn mở vòi nước thì có một người bước vào.
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau qua gương.
Chốc lát sau, Bùi Thanh Từ bước đến bên cạnh cô, mở vòi nước bên cạnh.
Thịnh Thanh Lê vô thức liếc nhìn sang, thấy đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của anh, các ngón tay thanh mảnh như cành trúc, cô bỗng trở nên ngẩn ngơ.
Đột nhiên, người bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, "Tối qua em ngủ không ngon à?"
Thịnh Thanh Lê chợt tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt của anh đang hướng về phía cô.
Cô khẽ đáp một tiếng, không nhịn được mà lẩm bẩm, "Biết thế hôm nay em trang điểm rồi."
Hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một chút kem chống nắng.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Từ lặng lẽ thu lại dáng vẻ ủ rũ của cô vào trong tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một cách không dễ phát hiện, "Không phải quầng thâm."
"?"
Thịnh Thanh Lê ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi, "Không phải quầng thâm thì là gì?"
Bùi Thanh Từ bình thản đáp, "Em đã ngáp rất nhiều lần."
Thịnh Thanh Lê: "..."
Cô im lặng, hồi tưởng lại, "Thật à?"
Cô không hề có chút ấn tượng nào về điều đó.
Bùi Thanh Từ không trả lời có hay không.
Vài giây trôi qua trong yên lặng, Thịnh Thanh Lê chợt nhớ ra điều quan trọng bị cô lờ đi, liền thốt lên, "Sao anh biết rõ thế?"
Khi lời vừa dứt, xung quanh liền trở nên tĩnh lặng.
Anh làm sao mà biết được.
Cô làm sao mà không biết rõ điều đó.
Trong lòng Thịnh Thanh Lê khẽ tự trách bản thân vì đã hỏi một câu hỏi thừa thãi, định lảng sang chủ đề khác thì Bùi Thanh Từ lại lên tiếng trước.
"Anh tưởng em biết rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Biết gì cơ?"
Bùi Thanh Từ kéo một tờ giấy lau tay bên cạnh, đưa cho cô một tờ, rồi không vội vàng nói, "Anh đang nhìn em."
Bùi Thanh Từ nhướng mắt lên, ánh nhìn điềm tĩnh nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu không gợn sóng, "Không gọi tôi là thầy nữa sao?"
"?"
Cả hai điều này có liên quan gì đến chuyện đang xảy ra bây giờ?
Thịnh Thanh Lê cảm thấy anh thật khó hiểu.
"Đứng lại." Khi Bùi Thanh Từ còn cách cô vài bước, Thịnh Thanh Lê lên tiếng, "Anh muốn làm gì?"
Bùi Thanh Từ cau mày, nhìn vào đôi mắt mở to của cô, giọng nói trầm thấp, "Hỏi em một chuyện."
"Chuyện gì?" Thịnh Thanh Lê cảnh giác, nhìn vào ánh mắt anh khi anh cúi xuống, mơ hồ cảm thấy mình bị bao trùm bởi bầu không khí nặng nề của anh, khó thở, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Áp lực mà anh mang lại quá mạnh mẽ.
Bùi Thanh Từ thu lại phản ứng của cô vào mắt, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ, "Em đã nói gì với Ân Nhạn Nhạn?"
Nghe đến tên của Ân Nhạn Nhạn, sắc mặt của Thịnh Thanh Lê khựng lại, ngước mắt nhìn anh, "Tôi có cần phải báo cáo nội dung cuộc trò chuyện của tôi với cô ấy cho anh không?"
"Nếu chủ đề của các người không liên quan đến tôi, có lẽ không cần." Bùi Thanh Từ mặt mày lạnh lùng, toát ra khí chất uy quyền không cần nổi giận.
"..." Thịnh Thanh Lê lặng đi, trong giây lát không tìm được lời nào để phản bác, "Tôi... vậy thì sao?"
Thịnh Thanh Lê cảm thấy Bùi Thanh Từ có chút vô lý, bàn luận sau lưng anh là sai của mình, nhưng anh đến chất vấn thì chẳng phải cũng quá độc đoán sao? "Anh bây giờ là không cho nói nữa sao?"
Khuôn mặt của Bùi Thanh Từ trở nên nghiêm nghị, đôi môi mấp máy, "Em nghĩ sao?"
"Nếu anh không cho nói, thì sau này tôi sẽ không nhắc đến anh nữa, tôi—" Thịnh Thanh Lê bực bội, nhưng lời sau chưa kịp thốt ra thì đã bị Bùi Thanh Từ cắt ngang, "Thịnh Thanh Lê, trọng điểm của em có phải sai rồi không?"
Bùi Thanh Từ thật sự không biết phải làm gì với cô.
Thịnh Thanh Lê mím môi, cũng tức giận, "Trọng điểm gì?"
Bùi Thanh Từ nhắm mắt lại, nén cơn khó chịu trong lòng, giọng nói lạnh lùng hỏi, "Em bảo Ân Nhạn Nhạn đến tán tỉnh tôi sao?"
"Tôi khi nào—" Đang nói dở, Thịnh Thanh Lê chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện buổi chiều với Ân Nhạn Nhạn.
"Có hay không?" Bùi Thanh Từ tiến lên một bước, ép hỏi cô, hơi thở nặng nề.
Thịnh Thanh Lê không nhận ra sự tiến gần của anh, cô cẩn thận nhớ lại những gì mình đã nói với Ân Nhạn Nhạn, "Cô ấy đã nói gì với anh?"
Bùi Thanh Từ: "… Bây giờ là tôi đang hỏi em."
"Tôi không bảo cô ấy tán tỉnh anh." Thịnh Thanh Lê bình tĩnh lại, nói, "Cô ấy muốn theo đuổi anh là ý của cô ấy."
Và điều đó không liên quan nhiều đến tôi.
Nói đi nói lại, cô ấy đâu phải là người của Ân Nhạn Nhạn, cô bảo cô ấy theo đuổi Bùi Thanh Từ là cô ấy sẽ theo, cô bảo cô ấy không theo là cô ấy sẽ dừng lại? Điều đó sao có thể.
Bùi Thanh Từ cúi mắt xuống, ánh nhìn sâu thẳm, "Em đã nói gì với cô ấy?"
"Tôi có thể nói gì với cô ấy?" thịnh thanh lê bị anh hỏi đến phát cáu, "Câu này anh nên đi hỏi cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi cái gì?"
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện vòng vo với Bùi Thanh Từ nữa, "Nếu anh vào phòng tôi chỉ để hỏi câu vừa rồi, thì tôi đã trả lời xong rồi, hơn nữa, tôi chỉ đơn giản trò chuyện vài câu với cô ấy về anh, câu trả lời này anh hài lòng chưa? Nếu hài lòng thì xin anh..."
Hai chữ "ra ngoài" còn chưa kịp nói ra, thì bất ngờ, Bùi Thanh Từ cúi người xuống, giữ khoảng cách ngang bằng với cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô.
Thịnh thanh lê hít thở hơi ngưng lại, nhìn khuôn mặt điển trai ở ngay trước mắt, không tự chủ được mà nín thở.
Đôi mắt của Bùi Thanh Từ rất đẹp, chuẩn là đôi mắt đào hoa, nhìn cái gì cũng thấy tình cảm sâu sắc.
Thịnh thanh lê rất quen thuộc với đôi mắt ấy, cô rõ ràng mọi biểu cảm mà đôi mắt ấy đã từng biểu lộ. Nhưng lúc này đây, dường như có làn sương mờ đục đang bao trùm đáy mắt anh, khiến cô không thể nhìn thấu, cũng không thể đoán được anh đang muốn thể hiện điều gì.
Hơi thở ấm nóng rơi trên má, tim thịnh thanh lê bắt đầu đập không bình thường, cô khẽ thở ra một hơi, định hỏi anh có ý gì, nhưng Bùi Thanh Từ đã lên tiếng trước, "Thịnh thanh lê."
Anh hơi nheo mắt, nhìn thấy rõ ràng phản ứng căng thẳng của cô, rồi thốt ra một câu khiến thịnh thanh lê bất ngờ, "Đừng luôn nói một đằng, nghĩ một nẻo."
Thịnh thanh lê ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Bùi Thanh Từ đã đứng thẳng dậy, "Xin lỗi vì đã làm phiền em nghỉ ngơi."
Anh nhanh chóng lấy lại phong thái lịch lãm, thanh cao, kiểu cách của một quý ông, "Ngủ sớm đi."
"......"
"Chuyện gì?" Lê Ngữ Vi ở đầu dây bên kia kích động không kém khi nghe cuộc điện thoại tố cáo của thịnh thanh lê, "Cậu nói Bùi Thanh Từ tối nay đẩy cậu vào phòng, hỏi vài câu rồi đi sao?"
Thịnh Thanh Lê đang rửa mặt trong phòng tắm, nghe thấy lời nói có chút tiếc nuối của cô ấy, cô nhìn lại với vẻ nửa cười nửa không, "Chứ không thì sao?"
Lê Ngữ Vi chậc một tiếng, có vẻ hơi tiếc nuối, "Anh ấy đã vào phòng cậu rồi."
Thịnh Thanh Lê mỉm cười.
"Ê, mình không có ý đó đâu." Lê Ngữ Vi rất biết nhìn sắc mặt người khác, cô chống cằm nhìn người đang tẩy trang và rửa mặt, "Chỉ là mình hơi ngạc nhiên thôi."
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn cô, "Ngạc nhiên gì?"
"Ngạc nhiên của mình không thể nói ra." Lê Ngữ Vi rất biết chừng mực, "Mình sợ cậu sẽ chặn mình luôn."
Thịnh Thanh Lê: "… Thế thì cậu cứ nhịn đi."
Lê Ngữ Vi nghẹn lời, "Cậu quá tàn nhẫn."
Thịnh Thanh Lê không đáp lời.
Lê Ngữ Vi lẩm bẩm ở bên kia, "Nhưng mình hơi tò mò không biết Ân Nhạn Nhạn đã nói gì với anh ấy."
"Thế thì cậu có thể đi hỏi anh ấy." Thịnh Thanh Lê nói.
Lê Ngữ Vi trợn mắt nhìn cô, "Đó là bạn trai cũ của cậu, đâu phải của mình."
Nếu là bạn trai cũ của mình, chắc chắn mình sẽ đi hỏi rồi.
Thịnh Thanh Lê chỉ "ồ" một tiếng.
Lê Ngữ Vi nhìn cô như vậy, tò mò hỏi, "Anh ấy rời đi ngay sau khi cậu nói không phải cậu bảo Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy à?"
Thịnh Thanh Lê trả lời, "Cậu nói xem, anh ấy có bị bệnh không."
"Anh ấy có bị bệnh hay không thì mình không rõ." Lê Ngữ Vi sắc bén nói, "Nhưng mình thấy cậu đúng là quá tàn nhẫn."
Thịnh Thanh Lê nhìn cô.
Lê Ngữ Vi nói tiếp, "Dù cho bây giờ cậu và Bùi Thanh Từ không còn quan hệ gì nữa, nhưng cậu lại có thể chấp nhận một cô gái khác theo đuổi anh ấy ngay trước mắt cậu, mình thực sự có chút ngưỡng mộ cậu."
Nghe thấy điều này, vẻ mặt Thịnh Thanh Lê thoáng trầm xuống, chậm rãi nói, "Mình không chấp nhận thì cô ấy sẽ không theo đuổi nữa sao?"
"Nhưng cậu có thể khuyên cô ấy dừng lại khi cô ấy nói với cậu rằng cô ấy muốn theo đuổi Bùi Thanh Từ, thay vì khuyến khích cô ấy." Lê Ngữ Vi lẩm bẩm.
"Mình không có khuyến khích cô ấy." Thịnh Thanh Lê chỉnh lại lời của cô ấy, "Và mình cũng không biết làm sao để khuyên cô ấy dừng lại."
Cô nhìn Lê Ngữ Vi, giọng điệu bình thản, "Chẳng lẽ mình phải nói với cô ấy rằng, mình nghĩ cô không thể theo đuổi được anh ấy, tốt nhất là bỏ cuộc sớm, hay nói với cô ấy rằng, đó là bạn trai cũ của mình, mình hơi ngại khi cô theo đuổi anh ấy."
Nói đến đây, Thịnh Thanh Lê ngừng lại một chút, hỏi Lê Ngữ Vi, "Cô ấy sẽ nghĩ mình bị bệnh nặng."
"…"
Tất nhiên, Thịnh Thanh Lê không bận tâm việc người khác nghĩ cô bị bệnh nặng hay không, cô không có tư cách nói những lời đó.
Cô không thể đoán được liệu Ân Nhạn Nhạn có thể theo đuổi được Bùi Thanh Từ hay không, tương lai ai mà biết trước được. Cô cũng không thể lấy lý do Bùi Thanh Từ là bạn trai cũ của cô mà cấm Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy.
Bùi Thanh Từ là bạn trai cũ của cô, không phải là bạn trai hiện tại.
Nghe xong phân tích của Thịnh Thanh Lê, Lê Ngữ Vi gật đầu đồng tình, "Đúng vậy, xét từ góc độ của cậu, câu nói đó với Ân Nhạn Nhạn chẳng có vấn đề gì cả."
Thịnh Thanh Lê không đáp lại.
Lê Ngữ Vi suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra một điểm quan trọng, "Nhưng tại sao Bùi Thanh Từ chỉ hỏi cậu có phải cậu bảo cô ấy theo đuổi anh ấy không? Câu trả lời là có hay không quan trọng đến thế sao?"
Cô thắc mắc: "Với lại, tại sao anh ấy nghe được câu trả lời rồi lại đi luôn vậy? Anh ấy không thể nói thêm vài câu với cậu sao?"
Thịnh Thanh Lê: "… Cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai?"
Hai người nhìn nhau vài giây, Lê Ngữ Vi buồn rầu, "Thôi, để khi mình đi thăm đoàn phim, mình sẽ hỏi anh ấy kỹ hơn."
Thịnh Thanh Lê: "…"
Cô không vui liếc nhìn bạn mình, "Cậu dám hỏi thật hả."
Lê Ngữ Vi trước giờ luôn nhút nhát khi đối mặt với Bùi Thanh Từ, Thịnh Thanh Lê cũng không phải là không biết điều đó từ lâu.
Lê Ngữ Vi cười ngượng ngùng, "Đừng bóc trần mình mà."
Thịnh Thanh Lê không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, Thịnh Thanh Lê nhìn đồng hồ, "Không nói với cậu nữa, mình đi tắm rồi chuẩn bị ngủ đây."
Lê Ngữ Vi: "Được rồi, mai nói chuyện sau nhé."
Cúp cuộc gọi video, Thịnh Thanh Lê đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Cả ngày hôm nay cô đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trí óc khi đọc kịch bản, tối lại đi dạo một vòng, thể lực cũng đã cạn kiệt. Cô cứ ngỡ rằng, sau khi nằm xuống, mình sẽ nhanh chóng ngủ ngay.
Nhưng không ngờ rằng, sau nửa giờ nhắm mắt, cô vẫn không thể chợp mắt được chút nào.
Thịnh Thanh Lê thở dài nặng nề, mở mắt nhìn lên trần nhà.
Cô thích để lại một ngọn đèn khi ngủ, không thích để mình chìm vào một không gian tối tăm hoàn toàn. Nhìn vào ánh sáng mờ nhạt phản chiếu lên tường, Thịnh Thanh Lê chợt nghĩ đến ánh mắt của Bùi Thanh Từ khi anh cúi xuống nhìn cô hai giờ trước.
Không hiểu sao, khi nghĩ đến ánh mắt ấy, Thịnh Thanh Lê lại có cảm giác xao xuyến đã lâu không gặp.
Ánh mắt của anh quá đỗi sâu sắc, sâu đến mức cô không thể kiểm soát được những suy đoán của mình, cứ băn khoăn mãi về lý do thực sự đằng sau câu hỏi của anh.
Anh bận tâm việc cô để Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy?
Tại sao lại thế?
Liệu có phải là điều cô nghĩ? Hay còn lý do nào khác?
Thịnh Thanh Lê nghĩ một hồi, rồi cảm thấy đau đầu.
Cô bực mình trở người, lấy điện thoại trên bàn cạnh giường, quyết định lướt mạng để giết thời gian và ru mình ngủ.
Vừa vào Weibo, Thịnh Thanh Lê liền thấy một tin tức nóng hổi.
Tin đó liên quan đến cô và Bùi Thanh Từ.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Chung Hoành Mậu ở An Thành, một cư dân mạng tinh ý đã phát hiện IP của Bùi Thanh Từ vẫn còn ở An Thành.
Liên tưởng đến tin đồn gần đây của các tài khoản tiếp thị rằng "Thịnh Thanh Lê và Bùi Thanh Từ sẽ hợp tác lần thứ hai", một số cư dân mạng không kìm được thắc mắc trên mạng, liệu hai người họ có thực sự sẽ hợp tác diễn xuất lần nữa?
Nhưng vai nam chính của đạo diễn Chung chẳng phải là Từ Hành Việt sao?
Chẳng lẽ Bùi Thanh Từ chỉ nhận vai phụ? Điều này sao có thể?!
"Không thể nào, không thể nào, Bùi Thanh Từ làm nền cho Từ Hành Việt? Anh ấy sao dám chứ."
"... Trọng điểm chẳng phải là ở Thịnh Thanh Lê sao? Bùi Thanh Từ và Từ Hành Việt hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau, địa vị của hai người này khác nhau xa lắm, khuyên một số người đừng tìm cách gây chú ý nữa."
"Làm nền cho Thịnh Thanh Lê cũng kỳ cục lắm đấy anh ơi!!! Anh thật sự mất trí rồi sao?"
"Cứu với... vừa hỏi bạn bè trong giới, xác nhận tin tức này là thật 100%, hơn nữa vai của Bùi Thanh Từ dường như còn không phải là vai phụ quan trọng."
"Trời ơi... mình thực sự phục luôn rồi."
"Bùi Thanh Từ là người yêu mù quáng đỉnh cấp à?"
"Hai người họ thực sự đang hẹn hò sao?"
...
Nhìn thấy những cuộc thảo luận và phỏng đoán sôi nổi của cư dân mạng, Thịnh Thanh Lê không thể không suy nghĩ, sau khi phim chính thức công bố, phía Bùi Thanh Từ sẽ phải xử lý truyền thông như thế nào.
Cô thừa nhận rằng vai diễn sư phụ này rất hay, nếu diễn tốt sẽ rất nổi bật, thậm chí có thể làm lu mờ ánh hào quang của nam chính. Nhưng trước khi phim ra rạp, trước khi mọi người bước vào rạp chiếu phim để xem, cô tin rằng 90% cư dân mạng và người hâm mộ sẽ không hiểu được hành động của Bùi Thanh Từ.
Suy nghĩ hồi lâu, Thịnh Thanh Lê bỗng nhận ra - tại sao cô lại phải lo lắng trước cho Bùi Thanh Từ?
Thịnh Thanh Lê tự cảm thấy vô lý, vội vàng xóa cái tên "Bùi Thanh Từ" ra khỏi đầu mình. Cô thoát khỏi Weibo, đang chuẩn bị gắng gượng để ngủ lại thì cú mèo Lê Ngữ Vi bỗng gửi tới một tin nhắn.
Lê Ngữ Vi: "Mình đã hiểu ra rồi."
Thịnh Thanh Lê: "?"
Lê Ngữ Vi: "Cậu sao còn chưa ngủ?"
Thịnh Thanh Lê: "Hơi mất ngủ, cậu đã hiểu ra điều gì?"
Lê Ngữ Vi: "Bùi Thanh Từ bận tâm chuyện có phải cậu đã bảo Ân Nhạn Nhạn theo đuổi anh ấy hay không."
Thịnh Thanh Lê: "..."
Lê Ngữ Vi: "Mình nghĩ lý do anh ấy tìm cậu xác nhận là muốn biết liệu cậu còn có chút cảm xúc nào với anh ấy hay không."
Chỉ khi hoàn toàn không còn chút tình cảm nào, Thịnh Thanh Lê mới có thể khuyến khích người khác theo đuổi anh ấy.
Ngược lại thì không.
Thịnh Thanh Lê: "... Cậu một giờ sáng không ngủ, chỉ nghĩ đến chuyện này à?"
Lê Ngữ Vi: "Chuyện này rất quan trọng đấy chứ, cậu nghĩ mình phân tích có đúng không?"
Thịnh Thanh Lê định trả lời "không đúng", nhưng sau khi gõ xong hai từ đó, cô lại xóa đi.
Cô cầm điện thoại trầm ngâm một lúc, rồi cúi mắt trả lời: "Không biết."
Lê Ngữ Vi: "?"
Lê Ngữ Vi: "Hiếm thấy thật, hôm nay cậu không phản bác mình ngay và nói là không đúng."
Thịnh Thanh Lê: "Vì mình buồn ngủ rồi, mình không muốn tranh luận với cậu."
Lê Ngữ Vi: "Cái cớ vụng về này, cậu có thể lừa được Bùi Thanh Từ, nhưng không lừa được mình đâu."
Thịnh Thanh Lê: "… Thật sự hơi buồn ngủ rồi."
Lê Ngữ Vi: "Thôi được rồi, vậy ngủ ngon nhé."
Cô hiểu Thịnh Thanh Lê, cũng không cố ép cô ấy phải đưa ra câu trả lời chắc chắn vào lúc này.
Thịnh Thanh Lê: "Ngủ ngon."
Sau khi chúc Lê Ngữ Vi ngủ ngon, Thịnh Thanh Lê thật sự đặt điện thoại xuống.
Cô kéo chăn lên, quấn mình từ đầu đến chân trong lớp chăn mềm mại và ấm áp, cố gắng cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài và ép mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thịnh Thanh Lê xuất hiện trong phòng họp đọc kịch bản với vẻ không ngủ đủ giấc.
Khi cô đến, Từ Hành Việt và Ân Nhạn Nhạn cùng một vài người khác đã có mặt.
Thịnh Thanh Lê liếc nhìn đồng hồ, xác nhận rằng mình không đến muộn, rồi ngồi xuống ghế đối diện Từ Hành Việt.
Vừa ngồi xuống, cô không kiềm chế được mà ngáp một cái.
Thấy vậy, Từ Hành Việt không nhịn được cười và hỏi: "Có chuyện gì với hai người vậy? Tối qua đều không ngủ được sao?"
"Hai người chúng tôi?" Thịnh Thanh Lê không hiểu, "Còn ai nữa?"
Ân Nhạn Nhạn ngồi cạnh cô giơ tay lên, "Còn em nữa."
Cô quay sang nhìn Thịnh Thanh Lê, "Chị Thanh Lê, chị cũng mất ngủ à?"
Nghe từ "cũng", Thịnh Thanh Lê nhẹ nhàng đáp lại, "Em cũng thế à? Em không quen giường à?"
Ân Nhạn Nhạn mới đến đây được hai ngày, việc không quen giường cũng khá bình thường.
"Không phải." Ân Nhạn Nhạn nói, "Là vì—"
Cô còn chưa nói hết câu thì Bùi Thanh Từ và đạo diễn Chung bước vào phòng họp.
"Để lát nữa chị nói với em." Ân Nhạn Nhạn ghé vào tai Thịnh Thanh Lê thì thầm.
Thịnh Thanh Lê đáp lại, ngước lên nhìn hai người vừa vào, rồi lại nhìn Ân Nhạn Nhạn đang trở nên im lặng sau khi Bùi Thanh Từ xuất hiện, cô không khỏi suy đoán—
Liệu việc Ân Nhạn Nhạn mất ngủ tối qua có liên quan đến Bùi Thanh Từ không?
Buổi đọc kịch bản khá nhàm chán, nhưng tất cả đều là những diễn viên có tư tưởng và góc nhìn riêng, bàn luận sôi nổi về vai diễn.
Thịnh Thanh Lê rất thích bầu không khí trong đoàn phim như thế này, cô thích việc mọi người bày tỏ ý kiến riêng, đi sâu vào từng vai diễn của mỗi diễn viên. Chỉ khi diễn viên thực sự hiểu rõ và phân tích kỹ lưỡng bản chất của vai diễn, cũng như logic suy nghĩ của nhân vật, họ mới có thể diễn xuất tốt hơn và chân thật hơn.
Nhân vật cần diễn viên thổi hồn vào để trở nên sống động.
Những nhân vật không có sức sống cũng giống như một trận mưa rào bất chợt. Khi trời quang đãng, chúng sẽ tan biến.
Buổi đọc kịch bản kéo dài đến 11 giờ 30, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi và ăn trưa.
Phim sắp chính thức khởi quay, mấy ngày gần đây, bữa trưa và bữa tối của Thịnh Thanh Lê toàn là những món ăn giảm cân ít dầu mỡ, khiến cô ăn chẳng còn chút hứng thú nào.
Cùng chung cảm giác mất hết lẽ sống còn có Ân Nhạn Nhạn.
Đạo diễn Chung cho rằng cô đã tăng cân khá nhiều so với lúc thử vai, nên ông đã ra lệnh cho cô phải giảm hơn 5 cân trước khi phim chính thức khởi quay, tức là trong vòng 5 ngày tới.
Vì vậy, bữa trưa của cô ấy thậm chí còn đơn giản hơn của Thịnh Thanh Lê.
Cắn một miếng bưởi chua chát, Ân Nhạn Nhạn quay đầu nhìn Thịnh Thanh Lê, "Chị Thanh Lê."
Thịnh Thanh Lê nuốt miếng rau xanh trong miệng, liếc nhìn cô, "Sao vậy?"
"Khó ăn quá." Ân Nhạn Nhạn thở dài, "Em thèm ăn thịt."
Thịnh Thanh Lê biết về kế hoạch giảm cân của cô ấy, liền an ủi, "Ngày mai là em có thể ăn rồi, cố chịu thêm một chút nhé."
Ân Nhạn Nhạn thở dài, cúi xuống nhìn thân hình của mình, "Thật ra em đâu có tăng cân, đạo diễn Chung chắc chắn nhớ nhầm rồi."
"Lên hình trông sẽ béo hơn." Thịnh Thanh Lê dịu dàng giải thích, "Trong phim, việc trông béo sẽ còn rõ ràng hơn so với trên truyền hình, đạo diễn Chung muốn dáng người của em phải thanh thoát, nhẹ nhàng hơn."
Ân Nhạn Nhạn thở dài, "Em hiểu, nhưng mà—"
"Em chắc chắn không muốn sau một năm nữa khi phim ra rạp, thấy khán giả bảo em béo, thậm chí chụp lại những góc chết của em rồi làm thành meme đâu, đúng không?" Lời của Thịnh Thanh Lê dù có chút tàn nhẫn, nhưng rất hiệu quả.
Nghe Thịnh Thanh Lê nói vậy, Ân Nhạn Nhạn tưởng tượng một chút, lập tức lắc đầu, "Trời ơi, chuyện đó quá kinh khủng."
Thịnh Thanh Lê mỉm cười, "Vậy nên hãy ngoan ngoãn ăn rau đi, chị sẽ ở bên em."
Nghe vậy, Ân Nhạn Nhạn gật đầu, "Chị Thanh Lê."
"Ừ?"
"Chị khác với những gì người ta nói trên mạng quá."
Thịnh Thanh Lê chớp mắt, tò mò hỏi, "Người ta nói chị thế nào?"
Ân Nhạn Nhạn nhìn cô, lộ vẻ khó xử.
Thịnh Thanh Lê nhướng mày, "Không tiện nói à?"
"… Một chút." Ân Nhạn Nhạn đáp, "Toàn là những lời không hay."
Từ khi debut, con đường sự nghiệp của Thịnh Thanh Lê quá thuận lợi, nên tự nhiên có những lời đồn về xuất thân của cô và nhiều điều khác.
Thêm vào đó, cô không chăm chút xây dựng hình ảnh cá nhân, lại ít bạn bè trong giới, nên không ít người nói cô kiêu ngạo, không thân thiện và khó hòa nhập.
Thịnh Thanh Lê hiểu, "Nếu không tiện nói thì đừng nói. Chúng ta là người của công chúng, nên việc đánh giá trên mạng sẽ luôn có khen có chê, mỗi người một kiểu. Cứ làm tốt việc của mình là được, đừng quá bận tâm đến ý kiến của người khác."
Cô nhìn Ân Nhạn Nhạn và nhắc nhở, "Tất nhiên, những lời góp ý và đề xuất hay thì chúng ta nên lắng nghe. Em vừa vào nghề đã vào đoàn phim của đạo diễn Chung, sau khi công bố, chắc chắn sẽ có rất nhiều bình luận từ bên ngoài. Em chỉ cần nghe những điều hữu ích và ghi nhớ chúng là được."
Ân Nhạn Nhạn ngoan ngoãn gật đầu.
Thịnh Thanh Lê không thích giảng giải quá nhiều, nên một số điều cô chỉ nói đến vậy.
Hai người im lặng trong chốc lát, Thịnh Thanh Lê đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Sao em lại mất ngủ tối qua? Áp lực lớn à?"
"Không phải." Nhắc đến chuyện này, Ân Nhạn Nhạn thở dài, "Chị Thanh Lê, em thật sự chưa ra trận mà đã thất bại."
Thịnh Thanh Lê: "Hả?"
Cô có chút không hiểu, "Ý em là gì?"
Ân Nhạn Nhạn liếc nhìn về phía nhóm người đang ăn cơm bên ngoài, rồi hạ giọng nói nhỏ với cô, "Hôm qua em không nói với chị rồi sao, em định theo đuổi thầy Bùi."
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Thịnh Thanh Lê khẽ mím môi, "… Sau đó thì sao?"
Cô cũng không kìm được tò mò.
Ân Nhạn Nhạn: "Sau đó em đi tìm thầy Bùi, chị đoán xem chuyện gì xảy ra?"
"… Chị không biết." Thịnh Thanh Lê thẳng thắn, "Anh ấy nói gì với em?"
Ân Nhạn Nhạn gật đầu, thở dài buồn bã, "Anh ấy từ chối em."
Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên, "Em nói thế nào?"
"Em muốn theo đuổi anh ấy, nên em phải hỏi trước là anh ấy có bạn gái chưa chứ, đúng không? Nếu có thì em chắc chắn sẽ không tiếp tục nữa." Ân Nhạn Nhạn vẫn còn khá chừng mực.
Thịnh Thanh Lê sững người, đang định gật đầu thì chợt nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi, "Anh ấy nói là có bạn gái rồi à?"
Ân Nhạn Nhạn: "Không phải, nhưng gần như là vậy."
Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên, "Là sao?"
"Anh ấy nói là anh ấy đã có người mình thích rồi." Ân Nhạn Nhạn nói với Thịnh Thanh Lê, "Hơn nữa, anh ấy còn nhấn mạnh rằng dù em có theo đuổi thế nào, anh ấy cũng sẽ không đồng ý. Nếu em không từ bỏ, thì cứ thử đi."
Thịnh Thanh Lê: "…………"
Đúng là câu mà Bùi Thanh Từ sẽ nói.
Sau vài giây im lặng, Thịnh Thanh Lê cúi mắt xuống, có chút căng thẳng mím môi, nhẹ nhàng hỏi, "Thế anh ấy có nói người anh ấy thích là ai không?"
"Không." Ân Nhạn Nhạn buồn bã, mím môi, "Em đã hỏi, nhưng anh ấy nói không tiện nói ra, còn bảo em giữ bí mật."
Thịnh Thanh Lê ngớ người, "Thế giờ em đang nói với chị rồi đấy à?"
"… Ồ đúng rồi." Ân Nhạn Nhạn cũng chậm chạp phản ứng lại, liền vội vàng im lặng, lông mi dài khẽ rung lên, "Chị Thanh Lê, chị sẽ giữ bí mật chứ?"
Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ấy, Thịnh Thanh Lê không nhịn được cười, "Chị sẽ giữ bí mật, yên tâm đi."
Ân Nhạn Nhạn thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình, "Ôi trời, cái miệng này của em, thật không giấu được chuyện gì."
"……"
Hai người vừa nói vừa cười, rồi chuyển sang chủ đề khác.
Sau khi ăn xong, Thịnh Thanh Lê đi vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Đến bồn rửa, Thịnh Thanh Lê vừa vặn mở vòi nước thì có một người bước vào.
Hai ánh mắt vô tình chạm nhau qua gương.
Chốc lát sau, Bùi Thanh Từ bước đến bên cạnh cô, mở vòi nước bên cạnh.
Thịnh Thanh Lê vô thức liếc nhìn sang, thấy đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo của anh, các ngón tay thanh mảnh như cành trúc, cô bỗng trở nên ngẩn ngơ.
Đột nhiên, người bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, "Tối qua em ngủ không ngon à?"
Thịnh Thanh Lê chợt tỉnh lại, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt của anh đang hướng về phía cô.
Cô khẽ đáp một tiếng, không nhịn được mà lẩm bẩm, "Biết thế hôm nay em trang điểm rồi."
Hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa một chút kem chống nắng.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Từ lặng lẽ thu lại dáng vẻ ủ rũ của cô vào trong tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một cách không dễ phát hiện, "Không phải quầng thâm."
"?"
Thịnh Thanh Lê ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi, "Không phải quầng thâm thì là gì?"
Bùi Thanh Từ bình thản đáp, "Em đã ngáp rất nhiều lần."
Thịnh Thanh Lê: "..."
Cô im lặng, hồi tưởng lại, "Thật à?"
Cô không hề có chút ấn tượng nào về điều đó.
Bùi Thanh Từ không trả lời có hay không.
Vài giây trôi qua trong yên lặng, Thịnh Thanh Lê chợt nhớ ra điều quan trọng bị cô lờ đi, liền thốt lên, "Sao anh biết rõ thế?"
Khi lời vừa dứt, xung quanh liền trở nên tĩnh lặng.
Anh làm sao mà biết được.
Cô làm sao mà không biết rõ điều đó.
Trong lòng Thịnh Thanh Lê khẽ tự trách bản thân vì đã hỏi một câu hỏi thừa thãi, định lảng sang chủ đề khác thì Bùi Thanh Từ lại lên tiếng trước.
"Anh tưởng em biết rồi."
Thịnh Thanh Lê: "Biết gì cơ?"
Bùi Thanh Từ kéo một tờ giấy lau tay bên cạnh, đưa cho cô một tờ, rồi không vội vàng nói, "Anh đang nhìn em."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương