Tình Mỏng Duyên Cạn
Chương 1
Mùa xuân là mùa bắt đầu của một năm, cũng là mùa mà Thanh Y yêu thích nhất vì thời tiết êm dịu ấm áp. Cảnh vật mùa xuân tràn đầy sức sống, những cành cây cao bắt đầu nhú những mầm non xanh nõn, mượt mà giữa bầu trời trong xanh.
Buổi sáng nay, cảnh vật thật đẹp. Muôn loài hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương thơm dịu dàng trong nắng mới. Trên cành cây cao, chủ nhân của khu vườn đang an tĩnh nằm đó, nàng nhắm hai mắt lại nhàn nhã tận hưởng ánh nắng êm dịu, thì thoảng có cơn gió thật khẽ thổi qua làm cho tà áo nàng rung rinh như vẫy chào mùa xuân tới.
Nơi này là biệt viện của nàng, ngày thường ít người lui tới nên Thanh Y sống khá thoải mái, có thể nói là vô lo vô nghĩ. Lúc này miệng nàng còn đang ngâm nga mấy câu hát vẩn vơ, tất nhiên giai điệu chẳng ra đâu vào đâu.
Điều này khiến một nam nhân đang đứng cách đó không xa bật cười.
Thanh Y sững người, nàng ngồi dậy để nhìn cho rõ đối phương nhưng bất cẩn trượt chân ngã nhào xuống, may mắn là ngay thời khắc nguy hiểm đó có một vòng tay vững chắc đỡ nhanh lấy nàng, giúp cho nàng thoát khỏi một kiếp nạn.
Mười sáu năm qua, nàng chưa từng tiếp xúc với ai gần gũi như thế nên trong lòng cảm thấy hoảng loạn, gương mặt áp sát vào lồng ngực đối phương nghe rõ mồn một tiếng tim đập mạnh mẽ. Khi thấy đối phương buông mình ra rồi nàng vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, nói:
- Đa tạ công tử!
- Đừng khách khí! Thật may là đỡ được nàng!
Đó là một thanh âm trầm ấm dịu dàng như gió xuân tháng ba, khi nàng ngước mắt lên thì bắt gặp một đôi mắt như hoa đào, mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, khiến người ta nín thở.
Thanh Y tò mò hỏi:
- Công tử là ai? Sao lại đi đến chỗ này?
- Ta họ Diệp tên Huyền. Vốn muốn đến thăm một người huynh đệ mà chẳng hiểu sao đi lạc đến đây, mong cô nương lượng thứ!
Nghĩ đến cảnh tượng khi nãy đang hát thì bị một nam nhân xa lạ bắt gặp khiến nàng cảm thấy bản thân rất mất mặt, cho nên nàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, thẹn quá hóa giận:
- Được rồi! Mời công tử mau đi cho!
- Ta có thể biết quý danh của nàng không?
- Lạc Thanh Y.
Nói xong thì nàng định quay lưng bước đi nhưng Diệp Huyền đã cản lại:
- Nàng là muội muội của Minh Viễn?
Thanh Y gật đầu:
- Đúng vậy!
- Thế nàng dẫn ta đến gặp đại ca của nàng đi! Hầu phủ này giống như một mê cung vậy, ta sợ rằng sẽ đi lạc thêm lần nữa mất!
- Nếu mà ta không muốn?
Diệp Huyền nhếch môi cười một cách sâu xa:
- Ban nãy ta vừa mới giúp đỡ nàng đấy, chẳng lẽ nàng không biết rằng bản thân đã nợ ta một ân tình hay sao?
- Chẳng phải ta vừa đa tạ công tử rồi hay sao!
Thanh Y nói rồi phất tay áo rời đi, chỉ để lại cho nam nhân một bóng lưng xinh đẹp tao nhã.
Diệp Huyền cười bất đắc dĩ, trước giờ chưa từng có nữ nhân nào đối xử với y như vậy!
Nhớ lại gương mặt băng thanh ngọc khiết ấy, nội tâm y chợt nổi lên từng gợn sóng khác thường.
Trong đình viện cạnh hồ nước xanh trong, không khí tràn ngập mùi cao lương mỹ vị.
Lạc Minh Viễn thong thả rót rượu vào đôi chén ngọc, gặp được huynh đệ ngày xưa làm hắn không nén được sự xúc động trong lòng, liền cảm thán:
- Nghĩa đệ à, từ ngày đệ từ biệt huynh mà đi xa đến nay cũng gần ba năm rồi! Mấy năm qua đệ sống có tốt không?
- Không tốt! Nghĩa huynh không thấy đệ gầy hơn trước rất nhiều sao?
Nhớ lại quãng thời gian mấy huynh đệ thân thiết quây quần tụ tập khắp các tửu điếm, Diệp Huyền cảm thấy rất hoài niệm những năm tháng đó, khi y còn là một thiếu niên mang dáng vẻ ngông cuồng tự đại.
- Vậy sao? Ta chỉ thấy là càng ngày đệ càng trở nên tuấn tú hơn thôi, giá mà ta đẹp được bằng phân nửa của đệ..
Thì chẳng phải nữ nhân trong thiên hạ sẽ dễ dàng bị hắn thu phục sao?
Thực tại đáng buồn, hắn đến đệ đệ ruột Lạc Anh Kiệt còn không sánh bằng huống gì mỹ nam ngàn năm có một giống như Diệp Huyền.
Gặp lại huynh đệ kết nghĩa hắn rất vui mừng nhưng trong lòng cũng thực tò mò mấy năm qua y đã trải qua những gì mà tính tình lại trở nên điềm tĩnh lạ thường?
- Mấy năm qua đệ có được hưởng thụ gì đâu, nhiều khi phải cảm thụ cuộc sống "trời màn đất chiếu" giống hệt một lãng tử giang hồ! Đã có lúc cận kề nguy hiểm tưởng rằng không còn mạng về gặp huynh nữa!
Chuyện Diệp Huyền kể không nằm ngoài dự đoán của Lạc Minh Viễn bởi các thế lực giang hồ một khi đã chú ý tới bảo vật trong tay y thì việc giao tranh là không tránh khỏi.
- Thế thì từ giờ đệ nên mặc sức tận hưởng đi!
Lạc Minh Viễn có một dự cảm rằng thứ nghĩa đệ của hắn nắm giữ không chỉ là bảo vật giá trị liên thành mà nó còn liên quan mật thiết đến vận mệnh của Diệp gia sau này.
Buổi sáng nay, cảnh vật thật đẹp. Muôn loài hoa đua nhau khoe sắc tỏa hương thơm dịu dàng trong nắng mới. Trên cành cây cao, chủ nhân của khu vườn đang an tĩnh nằm đó, nàng nhắm hai mắt lại nhàn nhã tận hưởng ánh nắng êm dịu, thì thoảng có cơn gió thật khẽ thổi qua làm cho tà áo nàng rung rinh như vẫy chào mùa xuân tới.
Nơi này là biệt viện của nàng, ngày thường ít người lui tới nên Thanh Y sống khá thoải mái, có thể nói là vô lo vô nghĩ. Lúc này miệng nàng còn đang ngâm nga mấy câu hát vẩn vơ, tất nhiên giai điệu chẳng ra đâu vào đâu.
Điều này khiến một nam nhân đang đứng cách đó không xa bật cười.
Thanh Y sững người, nàng ngồi dậy để nhìn cho rõ đối phương nhưng bất cẩn trượt chân ngã nhào xuống, may mắn là ngay thời khắc nguy hiểm đó có một vòng tay vững chắc đỡ nhanh lấy nàng, giúp cho nàng thoát khỏi một kiếp nạn.
Mười sáu năm qua, nàng chưa từng tiếp xúc với ai gần gũi như thế nên trong lòng cảm thấy hoảng loạn, gương mặt áp sát vào lồng ngực đối phương nghe rõ mồn một tiếng tim đập mạnh mẽ. Khi thấy đối phương buông mình ra rồi nàng vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, nói:
- Đa tạ công tử!
- Đừng khách khí! Thật may là đỡ được nàng!
Đó là một thanh âm trầm ấm dịu dàng như gió xuân tháng ba, khi nàng ngước mắt lên thì bắt gặp một đôi mắt như hoa đào, mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, khiến người ta nín thở.
Thanh Y tò mò hỏi:
- Công tử là ai? Sao lại đi đến chỗ này?
- Ta họ Diệp tên Huyền. Vốn muốn đến thăm một người huynh đệ mà chẳng hiểu sao đi lạc đến đây, mong cô nương lượng thứ!
Nghĩ đến cảnh tượng khi nãy đang hát thì bị một nam nhân xa lạ bắt gặp khiến nàng cảm thấy bản thân rất mất mặt, cho nên nàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, thẹn quá hóa giận:
- Được rồi! Mời công tử mau đi cho!
- Ta có thể biết quý danh của nàng không?
- Lạc Thanh Y.
Nói xong thì nàng định quay lưng bước đi nhưng Diệp Huyền đã cản lại:
- Nàng là muội muội của Minh Viễn?
Thanh Y gật đầu:
- Đúng vậy!
- Thế nàng dẫn ta đến gặp đại ca của nàng đi! Hầu phủ này giống như một mê cung vậy, ta sợ rằng sẽ đi lạc thêm lần nữa mất!
- Nếu mà ta không muốn?
Diệp Huyền nhếch môi cười một cách sâu xa:
- Ban nãy ta vừa mới giúp đỡ nàng đấy, chẳng lẽ nàng không biết rằng bản thân đã nợ ta một ân tình hay sao?
- Chẳng phải ta vừa đa tạ công tử rồi hay sao!
Thanh Y nói rồi phất tay áo rời đi, chỉ để lại cho nam nhân một bóng lưng xinh đẹp tao nhã.
Diệp Huyền cười bất đắc dĩ, trước giờ chưa từng có nữ nhân nào đối xử với y như vậy!
Nhớ lại gương mặt băng thanh ngọc khiết ấy, nội tâm y chợt nổi lên từng gợn sóng khác thường.
Trong đình viện cạnh hồ nước xanh trong, không khí tràn ngập mùi cao lương mỹ vị.
Lạc Minh Viễn thong thả rót rượu vào đôi chén ngọc, gặp được huynh đệ ngày xưa làm hắn không nén được sự xúc động trong lòng, liền cảm thán:
- Nghĩa đệ à, từ ngày đệ từ biệt huynh mà đi xa đến nay cũng gần ba năm rồi! Mấy năm qua đệ sống có tốt không?
- Không tốt! Nghĩa huynh không thấy đệ gầy hơn trước rất nhiều sao?
Nhớ lại quãng thời gian mấy huynh đệ thân thiết quây quần tụ tập khắp các tửu điếm, Diệp Huyền cảm thấy rất hoài niệm những năm tháng đó, khi y còn là một thiếu niên mang dáng vẻ ngông cuồng tự đại.
- Vậy sao? Ta chỉ thấy là càng ngày đệ càng trở nên tuấn tú hơn thôi, giá mà ta đẹp được bằng phân nửa của đệ..
Thì chẳng phải nữ nhân trong thiên hạ sẽ dễ dàng bị hắn thu phục sao?
Thực tại đáng buồn, hắn đến đệ đệ ruột Lạc Anh Kiệt còn không sánh bằng huống gì mỹ nam ngàn năm có một giống như Diệp Huyền.
Gặp lại huynh đệ kết nghĩa hắn rất vui mừng nhưng trong lòng cũng thực tò mò mấy năm qua y đã trải qua những gì mà tính tình lại trở nên điềm tĩnh lạ thường?
- Mấy năm qua đệ có được hưởng thụ gì đâu, nhiều khi phải cảm thụ cuộc sống "trời màn đất chiếu" giống hệt một lãng tử giang hồ! Đã có lúc cận kề nguy hiểm tưởng rằng không còn mạng về gặp huynh nữa!
Chuyện Diệp Huyền kể không nằm ngoài dự đoán của Lạc Minh Viễn bởi các thế lực giang hồ một khi đã chú ý tới bảo vật trong tay y thì việc giao tranh là không tránh khỏi.
- Thế thì từ giờ đệ nên mặc sức tận hưởng đi!
Lạc Minh Viễn có một dự cảm rằng thứ nghĩa đệ của hắn nắm giữ không chỉ là bảo vật giá trị liên thành mà nó còn liên quan mật thiết đến vận mệnh của Diệp gia sau này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương