Tình Mỏng Duyên Cạn
Chương 17
Thanh Y phút chốc không biết nên trả lời ra sao, nhưng sự việc đã rõ rành rành trước mắt, làm sao nàng có thể chối cãi đây?
Nàng quay lưng lại với Diệp Huyền, muốn che đi hàng mi đang run run vì sự hoang mang của mình.
- Phải! Thanh Y thực lòng yêu Anh Kiệt, yêu rất nhiều!
Nếu y đã là bằng hữu tốt của nàng, Thanh Y tình nguyện chia sẻ và không dấu diếm cảm xúc thật trong lòng.
Diệp Huyền có chút không muốn tin, y hỏi lại:
- Hai người không phải là huynh muội sao?
- Không, không phải!
Thanh Y nói trong run rẩy, nàng không muốn khóc đâu nhưng nước mắt cứ trực chờ rơi xuống, không hề nghe theo sự sai bảo của nàng.
Lạc Anh Kiệt là ai nào?
Là một nhị công tử dịu hòa mà ngay đến trong mơ nàng cũng nghĩ tới, một người có thể tùy ý định đoạt cũng như chi phối mọi cảm xúc của Thanh Y.
Và cũng là một người đã có sẵn hôn phối, Thanh Y chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ tuyệt nhiên không thể chạm vào, dù là nàng có yêu đến không cách vãn hồi.
Nghĩ đến chỉ vài tháng nữa thôi, chàng sẽ chính thức trở thành phu quân của Văn Thủy Nguyệt mà nàng thấy quặn thắt trong tim.
Nàng từ từ khuỵu gối, ngồi xuống nền đất lúc nào không hay.
Nàng nghe thấy âm thanh yếu đuối của mình:
- Diệp Huyền, đừng tiết lộ cho bất kỳ ai khác! Nếu không, Thanh Y sẽ không chịu nổi!
Nàng sẽ không còn bất cứ mặt mũi nào để có thể sống trong cái phủ này.
Bất giác, có một người ngồi xuống bên cạnh nàng. Người đó vòng cánh tay ôm lấy nữ nhân đang lệ chan đầy mặt, áp mặt nàng vào một vòm ngực ấm nóng, khe khẽ bảo:
- Đừng khóc nữa! Bằng hữu, của ta..
Y lùa những đầu ngón tay thanh thoát qua suối tóc óng như tơ của nàng, để tiện vỗ về cho tấm lưng nhỏ bé, Thanh Y bối rối áp mặt vào lớp áo mỏng thoảng một mùi nhu hương.
Một Thanh Y vô tư hồn nhiên đâu biết, rằng nơi khóc khuất mà nàng không hề trông thấy, nam nhân mà nàng cứ ngỡ là một người bằng hữu thân thương vào lúc này đây nét mặt đang biến đổi khôn lường.
Ngày hôm đó, Diệp Huyền trở về tướng phủ rất sớm. Người lãng tử bước những bước chân vô định, có gì đó thật đìu hiu và cô quạnh.
Một kẻ hầu cận quen thuộc gần như là ngay tức khắc xuất hiện trước mặt y, hắn cất chất giọng trầm khàn đầy vẻ cung nghinh:
- Đại công tử đã về!
Y gật đầu, nhìn về phía Quân Hiệp mà bảo:
- Đi uống rượu với ta!
Thế là sau khi đã sai người sẵn bày một bàn cao lương, hai chủ tớ họ cạn hết chén này đến chén khác, trông không khác gì tâm giao tri kỷ.
Quân Hiệp nghĩ rằng, hẳn lòng công tử đang chất chứa điều gì phiền muộn nên mới phải mượn rượu giải sầu, càng ngày công tử càng trầm lắng khiến hắn không thấu đáo được suy nghĩ của ngài. Nhưng đến lúc đã ngà ngà say, Quân Hiệp vẫn không kìm được mà cất tiếng hỏi:
- Công tử, ngài vẫn chưa thể quên được Mộng Lăng Khê sao?
Diệp Huyền buông lơi chén rượu, lướt mắt nhìn sang tên đầy tớ của mình:
- Quân Hiệp, ngươi hết chuyện để hỏi rồi sao?
Ngừng một lát, y mới trầm giọng:
- Người đó, giờ không còn chút gì dính dáng đến ta nữa!
Hễ cứ nhắc đến nữ tử ấy là thể nào công tử cũng trưng ra biểu hiện vô cảm, dù rằng ngày xưa y cũng từng vì cô nương người ta mà si tâm lụy tưởng.
Công tử là người đã không yêu ai thì thôi, chứ một khi đã yêu, thì sẽ yêu đến rút cạn linh hồn, không còn có hạn định.
Bỏ qua mọi lời đồn đãi, Quân Hiệp vẫn luôn thầm coi công tử nhà mình là tín ngưỡng. Bởi với hắn mà nói, chẳng hầu hạ một ai mà sung sướng như hầu hạ Diệp Huyền.
Muốn tìm một nét khắt khe, cũng không có!
Thế nên, Quân Hiệp vẫn không chút sợ sệt mà khơi dậy kí ức xưa cũ đã phủ bụi trong tim Diệp Huyền:
- Ba năm, ngài thật sự có thể quên cô nương ấy rồi?
- Ai biểu ta không thể quên được nào?
Nhưng nếu đã quên đi, cớ sao ánh mắt người ấy vẫn bi thương như con thuyền độc mộc, bị sóng đánh chơi vơi giữa biển khơi gió lạnh.
Trong lúc Quân Hiệp đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì nghe thấy câu nói này:
- Từ ngày mai, ngươi hãy theo ta đến một nơi.
Quân Hiệp khẽ nấc nhẹ một tiếng, hắn đã uống quá nhiều rượu, đầu óc có chút không được thanh tỉnh, hắn nhìn công tử nhà mình ra chiều kỳ lạ:
- Ði đâu thế công tử?
- Đến đó thì ngươi khắc biết!
Hắn có vẻ khá thắc mắc trước nhiệm vụ mới, nhưng Diệp Huyền đã giữ bí mật thì Quân Hiệp đành chịu chứ biết làm sao. Thế là hắn đành chuyển sang cách nói khác:
- Quân Hiệp có thể giúp gì cho ngài nào?
Diệp Huyền cười ý vị thâm trường:
- Ta thì không, nhưng có người lại phải nhờ đến ngươi!
Đúng sáng ngày ra, khi mà tên đầy tớ trung thành còn đang đệm ấm chăn êm thì Diệp Huyền đã nhẹ nhàng dựng hắn dậy:
- Quân Hiệp, chuẩn bị dậy đi nhé!
Quân Hiệp còn tưởng là có chuyện gì hệ trọng lắm, đến khi hắn lao như tên bắn đi sửa soạn trang phục thì vị công tử nào đó mới nhàn nhạt nói thêm:
- À, mà ngươi cũng không cần vội quá! Giờ này, người đó chắc vẫn chưa dậy đâu.
Quân Hiệp lại một lần nữa lên giường nằm đắp chăn.
Phải đến lúc Diệp Huyền kéo hắn đến trước mặt vị cô nương xinh xắn của hầu phủ thì Quân Hiệp mới được dịp tỏ tường.
Diệp Huyền chỉ tay vào người hắn mà bảo:
- Thanh Y, tìm được cho nàng một đối thủ rồi này.
Cô nương đó đang ngồi bên ngoài hiên cửa, nàng ngước đôi mắt lên nhìn hắn mà Quân Hiệp cứ ngỡ là vì tinh tú trong đêm.
Đứng trước người thiếu nữ mà mình tưởng rằng là bực thiên tiên ấy, phải mất một lúc lâu nam tử mới tìm lại giọng nói của chính mình:
- Lần đầu gặp mặt, tôi.. tôi là Quân Hiệp, người hầu của Diệp đại công tử.
Nàng quay lưng lại với Diệp Huyền, muốn che đi hàng mi đang run run vì sự hoang mang của mình.
- Phải! Thanh Y thực lòng yêu Anh Kiệt, yêu rất nhiều!
Nếu y đã là bằng hữu tốt của nàng, Thanh Y tình nguyện chia sẻ và không dấu diếm cảm xúc thật trong lòng.
Diệp Huyền có chút không muốn tin, y hỏi lại:
- Hai người không phải là huynh muội sao?
- Không, không phải!
Thanh Y nói trong run rẩy, nàng không muốn khóc đâu nhưng nước mắt cứ trực chờ rơi xuống, không hề nghe theo sự sai bảo của nàng.
Lạc Anh Kiệt là ai nào?
Là một nhị công tử dịu hòa mà ngay đến trong mơ nàng cũng nghĩ tới, một người có thể tùy ý định đoạt cũng như chi phối mọi cảm xúc của Thanh Y.
Và cũng là một người đã có sẵn hôn phối, Thanh Y chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ tuyệt nhiên không thể chạm vào, dù là nàng có yêu đến không cách vãn hồi.
Nghĩ đến chỉ vài tháng nữa thôi, chàng sẽ chính thức trở thành phu quân của Văn Thủy Nguyệt mà nàng thấy quặn thắt trong tim.
Nàng từ từ khuỵu gối, ngồi xuống nền đất lúc nào không hay.
Nàng nghe thấy âm thanh yếu đuối của mình:
- Diệp Huyền, đừng tiết lộ cho bất kỳ ai khác! Nếu không, Thanh Y sẽ không chịu nổi!
Nàng sẽ không còn bất cứ mặt mũi nào để có thể sống trong cái phủ này.
Bất giác, có một người ngồi xuống bên cạnh nàng. Người đó vòng cánh tay ôm lấy nữ nhân đang lệ chan đầy mặt, áp mặt nàng vào một vòm ngực ấm nóng, khe khẽ bảo:
- Đừng khóc nữa! Bằng hữu, của ta..
Y lùa những đầu ngón tay thanh thoát qua suối tóc óng như tơ của nàng, để tiện vỗ về cho tấm lưng nhỏ bé, Thanh Y bối rối áp mặt vào lớp áo mỏng thoảng một mùi nhu hương.
Một Thanh Y vô tư hồn nhiên đâu biết, rằng nơi khóc khuất mà nàng không hề trông thấy, nam nhân mà nàng cứ ngỡ là một người bằng hữu thân thương vào lúc này đây nét mặt đang biến đổi khôn lường.
Ngày hôm đó, Diệp Huyền trở về tướng phủ rất sớm. Người lãng tử bước những bước chân vô định, có gì đó thật đìu hiu và cô quạnh.
Một kẻ hầu cận quen thuộc gần như là ngay tức khắc xuất hiện trước mặt y, hắn cất chất giọng trầm khàn đầy vẻ cung nghinh:
- Đại công tử đã về!
Y gật đầu, nhìn về phía Quân Hiệp mà bảo:
- Đi uống rượu với ta!
Thế là sau khi đã sai người sẵn bày một bàn cao lương, hai chủ tớ họ cạn hết chén này đến chén khác, trông không khác gì tâm giao tri kỷ.
Quân Hiệp nghĩ rằng, hẳn lòng công tử đang chất chứa điều gì phiền muộn nên mới phải mượn rượu giải sầu, càng ngày công tử càng trầm lắng khiến hắn không thấu đáo được suy nghĩ của ngài. Nhưng đến lúc đã ngà ngà say, Quân Hiệp vẫn không kìm được mà cất tiếng hỏi:
- Công tử, ngài vẫn chưa thể quên được Mộng Lăng Khê sao?
Diệp Huyền buông lơi chén rượu, lướt mắt nhìn sang tên đầy tớ của mình:
- Quân Hiệp, ngươi hết chuyện để hỏi rồi sao?
Ngừng một lát, y mới trầm giọng:
- Người đó, giờ không còn chút gì dính dáng đến ta nữa!
Hễ cứ nhắc đến nữ tử ấy là thể nào công tử cũng trưng ra biểu hiện vô cảm, dù rằng ngày xưa y cũng từng vì cô nương người ta mà si tâm lụy tưởng.
Công tử là người đã không yêu ai thì thôi, chứ một khi đã yêu, thì sẽ yêu đến rút cạn linh hồn, không còn có hạn định.
Bỏ qua mọi lời đồn đãi, Quân Hiệp vẫn luôn thầm coi công tử nhà mình là tín ngưỡng. Bởi với hắn mà nói, chẳng hầu hạ một ai mà sung sướng như hầu hạ Diệp Huyền.
Muốn tìm một nét khắt khe, cũng không có!
Thế nên, Quân Hiệp vẫn không chút sợ sệt mà khơi dậy kí ức xưa cũ đã phủ bụi trong tim Diệp Huyền:
- Ba năm, ngài thật sự có thể quên cô nương ấy rồi?
- Ai biểu ta không thể quên được nào?
Nhưng nếu đã quên đi, cớ sao ánh mắt người ấy vẫn bi thương như con thuyền độc mộc, bị sóng đánh chơi vơi giữa biển khơi gió lạnh.
Trong lúc Quân Hiệp đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì nghe thấy câu nói này:
- Từ ngày mai, ngươi hãy theo ta đến một nơi.
Quân Hiệp khẽ nấc nhẹ một tiếng, hắn đã uống quá nhiều rượu, đầu óc có chút không được thanh tỉnh, hắn nhìn công tử nhà mình ra chiều kỳ lạ:
- Ði đâu thế công tử?
- Đến đó thì ngươi khắc biết!
Hắn có vẻ khá thắc mắc trước nhiệm vụ mới, nhưng Diệp Huyền đã giữ bí mật thì Quân Hiệp đành chịu chứ biết làm sao. Thế là hắn đành chuyển sang cách nói khác:
- Quân Hiệp có thể giúp gì cho ngài nào?
Diệp Huyền cười ý vị thâm trường:
- Ta thì không, nhưng có người lại phải nhờ đến ngươi!
Đúng sáng ngày ra, khi mà tên đầy tớ trung thành còn đang đệm ấm chăn êm thì Diệp Huyền đã nhẹ nhàng dựng hắn dậy:
- Quân Hiệp, chuẩn bị dậy đi nhé!
Quân Hiệp còn tưởng là có chuyện gì hệ trọng lắm, đến khi hắn lao như tên bắn đi sửa soạn trang phục thì vị công tử nào đó mới nhàn nhạt nói thêm:
- À, mà ngươi cũng không cần vội quá! Giờ này, người đó chắc vẫn chưa dậy đâu.
Quân Hiệp lại một lần nữa lên giường nằm đắp chăn.
Phải đến lúc Diệp Huyền kéo hắn đến trước mặt vị cô nương xinh xắn của hầu phủ thì Quân Hiệp mới được dịp tỏ tường.
Diệp Huyền chỉ tay vào người hắn mà bảo:
- Thanh Y, tìm được cho nàng một đối thủ rồi này.
Cô nương đó đang ngồi bên ngoài hiên cửa, nàng ngước đôi mắt lên nhìn hắn mà Quân Hiệp cứ ngỡ là vì tinh tú trong đêm.
Đứng trước người thiếu nữ mà mình tưởng rằng là bực thiên tiên ấy, phải mất một lúc lâu nam tử mới tìm lại giọng nói của chính mình:
- Lần đầu gặp mặt, tôi.. tôi là Quân Hiệp, người hầu của Diệp đại công tử.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương