Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 23



Không nằm ngoài dự đoán của Ngọc Diệp, sau khi phải chứng kiến cảnh tượng nóng mắt ấy, Tuyết Ưng đã hằn học rời đi.

Nhưng Ngọc Diệp không biết rằng, người mà giờ khắc này nàng đang hôn để đối phó với Tuyết Ưng thì tay chân đang run rẩy đến mức nào.

Vậy là nụ hôn đầu đời của Thanh Y đã bị cướp đi theo một cách phi nghĩa như vậy, mặc dù là một nữ tử nhưng tại sao nụ hôn của người ấy lại dễ chịu đến thế. Hay là bởi vì nụ hôn ấy quá triền miên, dịu ngọt, bằng một cách tài tình nào đó đã hớp mất hồn nàng.

Thanh Y nhẹ nhàng đẩy người đó ra, nàng cảm thấy thật sự hổ thẹn vì nhất thời đã mê man trong nụ hôn ấy. Có một sự rung cảm nhè nhẹ từ đáy sâu tâm ý.

Dù bị chiếm tiện nghi nhưng nàng lại không thể đánh người, thậm chí đến mắng một câu cũng còn không thể.

- Thiếu gì cách khác mà nàng lại đi hôn tôi?

Thanh Y bứt rứt hỏi.

Ngọc Diệp mặt đỏ lựng như vệt ráng chiều, dáng vẻ lúc này có chút khêu gợi.

- Xin lỗi vì đã mạo phạm cô nương, vì nàng thực sự quá xinh nên Ngọc Diệp đã không khắc chế được mình!

Thanh Y bị cái lý lẽ của nàng ta làm cho mụ mị cả đầu. Vậy ra dù người đó biết nàng là nữ nhân nhưng vẫn hôn cho bằng được.

- Ngọc Diệp cô nương, nàng cũng thật là tùy tiện, tôi là nữ nhi mà..

- Ủa, vậy là cô nương chưa hiểu gì về ta rồi!

Ngọc Diệp cười ma mị, ở nàng ta chứa khí thế áp đảo mãnh liệt:

- Biết sao ta chỉ bán nghệ mà không bán thân không?

Thanh Y không rõ.

Chẳng biết nàng ta đã áp sát vào người Thanh Y tự bao giờ, nói vào tai nàng bằng thứ âm thanh rành rẽ:

- Vì con tim này chỉ rung động trước mỹ nhân mà thôi!

Nói rồi, Ngọc Diệp tiếp tục in hằn dấu môi lên gương mặt bầu bĩnh xinh xắn của nàng.

- Đi đây!

Phảng phất còn nghe thấy tiếng cười lạnh bạc của hoa khôi đầu bảng Mộng Hiên các.

Thanh Y có chút thất thần, cái cô kỹ nữ lầu xanh này mới tà dị làm sao!

Lúc mà nàng cất bước rời khỏi cái chốn gió trăng kia thì lòng dạ ít nhiều cũng chứa tâm sự.



Rốt cuộc là tại sao không hề trông thấy bóng dáng Diệp Huyền?

Nàng đi bộ ước chừng nửa quãng đường dài thì có một bàn tay thon dài gõ nhẹ lên vai, kèm theo đó là âm thanh quen thuộc:

- Thanh công tử đi đâu thế này?

Thanh Y dù không quay đầu lại cũng biết người đó là ai. Chính cái người làm cho nàng phải cất công đi vào Mộng Hiên các tìm, rồi còn đánh mất nụ hôn đầu đây mà.

Thanh Y có chút giận dỗi nên cứ vậy đi thẳng, dẫu sao tính khí của nàng vẫn còn non trẻ, có thể nào mà không giận cái người vì hiếu sắc mà bỏ bê bằng hữu được?

Một bàn tay vô cùng hữu lực níu lấy y phục Thanh Y, xoay cả người nàng lại đối diện với mình. Diện mạo tuấn tú của Diệp Huyền giờ này chỉ cách nàng gang tấc, từ ánh mắt đến đôi môi đều trải rộng ý cười:

- Ta đã làm gì khiến Thanh Y phải giận nào?

Thanh Y cũng không biết mình bị làm sao, dù lòng có chút giận dỗi Diệp Huyền nhưng khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy anh khí của ai kia thì cái sự hờn giận bé nhỏ của nàng cũng tan rã. Dù rất muốn cười lên nhưng nàng đã cố gắng kìm lại, nhìn y với vẻ thật lạnh lùng:

- Diệp công tử này, chúng ta thân quen lắm sao?

Vốn dĩ nàng chỉ muốn diễn kịch trêu y mà thôi nhưng người nào đó lại không nghĩ như vậy, Diệp Huyền đưa tay nâng má Thanh Y lên, muốn nhìn xem trong đôi mắt có ảnh hiện nội tâm của nàng hay không.

Vì biết Diệp Huyền giỏi nhất là thuật đọc tâm nên Thanh Y đã gạt những ngón tay thon gầy ấy ra. Nàng nghiêng mặt đi, cứ muốn trêu y tới cùng.

- Nam nữ cách biệt, đừng tùy tiện đụng vào người ta!

- Thanh Y, hôm nay nàng sao vậy?

- Từ giờ trở đi, huynh cũng chẳng cần đến gặp ta nữa. Tìm các cô nương trong Mộng Hiên các sẽ thú vị hơn đấy!

Diệp Huyền lúc này sắc mặt có hơi biến chuyển, ý cười trên môi đã vơi đi phân nửa nhưng ánh mắt vẫn một mực vân du trên người nàng.

Nếu khắc này Thanh Y quay lại, hẳn nàng sẽ thấy được thần sắc của nam nhân bây giờ có bấy nhiêu hoang lạnh.

- Nàng đã trông thấy Diệp Huyền bước chân vào đó đúng không?

Thanh Y hơi gật đầu, khi nghe Tâm Lam kể rằng Diệp Huyền thường xuyên lui tới chốn thanh lâu là nàng đã cảm thấy hoang mang trong lòng. Nàng muốn nghe chính miệng y giải thích, rằng y không phải một người ham mê sắc dục.

- Bây giờ ta đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, hai ta đúng ra không nên kết thân. Thanh Y vốn chỉ là một người thuần túy, không thích hợp làm bằng hữu với huynh!

Diệp Huyền lặng người, đến cùng vị cô nương ấy vẫn muốn đẩy y ra xa.

Chẳng lẽ đúng như lời Tâm Lam nói, bọn họ giống như ngày và đêm, không cách giao thoa.



Y không muốn thế, nếu đã lựa chọn đi trên con đường này, y không muốn quay đầu.

Dù có muốn thì cảm xúc nơi y cũng không cho phép như thế.

- Nàng nghĩ như thế thật sao?

Thanh Y quay lại, lúc này nàng chợt muốn nhìn sâu vào đáy mắt Diệp Huyền, chưa bao giờ nàng lại khúc mắc như thế này, ngay từ ban đầu lý do nào đã khiến y muốn quen thân với nàng?

Xuất phát từ lời nhắc nhở của Tâm Lam trước khi rời đi, lần này, Thanh Y muốn mọi chuyện phải thật rõ ràng. Vì nàng sinh ra đã là một người trung trực, trong mắt không chứa nổi một hạt bụi.

- Huynh nên cho ta một lời giải thích rõ ràng, rằng huynh thực sự đến Mộng Hiên các mỗi ngày chỉ để thâu hoan sao? Vì thế nên nửa tháng nay huynh đã..

Diệp Huyền phải bật cười vì câu hỏi quá ư trực tiếp của nàng, đó là một nụ cười hiu quạnh chứ chẳng phải do vui sướng gì.

- Nếu Thanh Y đã khúc mắc đến như vậy, Diệp Huyền sẽ không giấu diếm nữa!

Trong lòng nam nhân, Thanh Y như một đóa hoa thuần khiết thanh tao, Diệp Huyền dù có đánh lừa ai thì cũng không đang tâm đánh lừa một cô nương trong sáng ngây thơ như vậy.

Ngừng một chút, y chậm rãi cất lời:

- Lý do ta buộc phải đến Mộng Hiên các là bởi vì, ta chính là..

Thanh Y nín thở lắng nghe nhưng nàng lại không biết rằng đáp án sẽ khiến nàng chao đảo như vậy.

- Ta chính là Ngọc Diệp của Mộng Hiên các.

Một bầu không khí im lặng bao phủ giữa hai người.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

- Chát!

Trên gương mặt tinh tế của Diệp Huyền đã in hằn năm dấu ngón tay, cái tát rất mạnh khiến mặt y theo quán tính nghiêng sang một bên.

Y đã đứng im và không chút né tránh.

- Diệp Huyền, ai cho phép ngươi trêu đùa ta như vậy? Sao ngươi lại dám hôn ta? Nói đi! Tại sao?

Tại sao?

Diệp Huyền cũng không biết!

Con tim thì làm quái gì có lý lẽ đây?
Chương trước Chương tiếp