Tình Mỏng Duyên Cạn
Chương 26
Lúc Diệp Huyền nhẹ vuốt những ngón tay mẫn cảm của nàng thì Thanh Y có hơi run rẩy.
Gương mặt Diệp Huyền đang gần trong gang tấc, một vẻ đẹp nghịch thiên mà nàng thì chẳng muốn bị sa lầy.
- Diệp Huyền, hãy trở lại làm bằng hữu như lúc trước. Ta không muốn thế này..
Diệp Huyền gắt gao ôm lấy một thân thể mềm nhũn, phảng phất mùi hoa thơm xen lẫn hương rượu nồng. Dù mạnh mẽ đến đâu thì y vẫn còn là người trần mắt thịt, trái tim dù cứng cỏi đến mấy thì vẫn biết yêu thương, rung cảm.
Thanh Y được nam nhân ôm chặt vào lòng, nàng đã muốn đánh y thật nhiều nhưng lại không nỡ..
- Diệp Huyền, đừng thích ta có được không?
Yêu mà không có được là thống khổ, là bi thương và chẳng còn ai tường tận điều đó hơn nàng.
Khá lâu sau, Diệp Huyền mới buông tay.
- Xin lỗi, Thanh Y!
Diệp Huyền mở cửa bước ra và không hề ngoảnh lại.
Thanh Y bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm, nếu người đó thực sự thích nàng thì nên buông bỏ càng sớm càng tốt. Giá như lòng nàng chưa thuộc về ai thì hẳn cũng đổ gục trước một Ngọc Diệp của Mộng Hiên các mà thôi.
Thanh Y thả mình xuống giường, cố gắng nhớ lại dáng vẻ khi Diệp Huyền giả thành nữ nhân, nàng đã rất muốn ngả nón bái phục. Mặc dù còn giận người đó nhưng nàng vẫn không chút phủ nhận về tài nghệ của y. Ngọc Diệp dưới bàn tay vi tế của Diệp Huyền trở nên quá ư hoàn mỹ, đẹp một cách thần sầu.
Thanh Y vùi đầu vào chăn ấm, nàng ngủ quên lúc nào không hay.
Vì không người quản thúc nên cô nương nào đó thức dậy khá muộn. Nàng lật tấm chăn mỏng ra và định thần lại, Thanh Y đã hứa với đại ca rằng chiều nay sẽ cùng hắn tham dự một bữa tiệc sinh thần của một công tử quyền quý, trưa nay nàng sẽ ăn uống qua loa. Vốn Thanh Y chẳng muốn đến nơi náo nhiệt làm gì nhưng Lạc Minh Viễn cứ chấp nhất muốn nàng phải học cách giao thiệp, tránh cho Thanh Y cứ quanh quẩn một mình rồi lại phát ngốc.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng có ngốc đâu, cũng biết tự chăm sóc bản thân mỗi khi Tâm Lam vắng nhà, cũng biết nấu một bát canh nóng rồi xì xụp ăn dù tay chân cực lóng ngóng vụng về. Mọi thứ đều ổn, có chăng chỉ là mỗi tối đều cô đơn phát sợ!
Nàng đã nghĩ cả, đời này không thể đến với người nàng yêu thì đến một lúc thích hợp sẽ gả cho một người thuần phác, tử tế. Cùng người sinh con đẻ cái và sống yên ổn hết đời. Một mái ấm trọn vẹn là thứ Thanh Y hằng khao khát, nàng chẳng mưu cầu điều gì hơn thế.
Thanh Y đã gặp được Giả Tịnh Du trong yến tiệc chiều hôm ấy. Tiệc sinh thần của Giả Thiệu Vân - trưởng tử của Lại bộ Thượng thư Giả Thế Khang rất xa hoa và huyên náo. Rõ ràng bữa tiệc rất thu hút các công tử, các tiểu thư thế gia danh môn.
Khi Lạc Minh Viễn cùng đám huynh đệ thân thiết hàn huyên đôi ba câu chuyện thì Thanh Y lén rời khỏi bàn tiệc. Nhìn sơn hào hải vị bày biện tràn lan mà nàng thì lại không có hứng động đũa, sau khi cùng Giả Thiệu Vân xã giao vài câu thì Thanh Y đột nhiên không biết nói gì. Nàng muốn ra hoa viên hóng chút gió trời, ban nãy vừa trông thấy bóng dáng Giả Tịnh Du đứng nép sau rặng tùng thẳng tắp, gió mơn man vén lọn tóc mái của hắn lên cao để lộ ra gương mặt nét nào ra nét đó. Giả Tịnh Du không nhập tiệc, hắn đứng quẩn quanh ở đó một lúc rồi lại biến mất. Điều đó làm khơi dậy tính tò mò của Thanh Y, hôm ở tửu lầu nàng đã không quan sát kĩ càng, hóa ra tên ngốc bị mọi người ghét bỏ trông lại câu hồn đến thế.
Giản Tịnh Du vừa đi vừa cúi thấp đầu, dáng người cân đối, răng trắng môi hồng.
Y phục phấp phới theo từng cử động.
Lúc hắn vừa quẹo sang trái thì bất chợt va phải một đám người, Giản Tịnh Du có vẻ ngơ ngác khi bị tên trùm sỏ giáng mạnh một bạt tai. Hắn chạm vào gương mặt ửng đỏ của mình, cũng không có phản ứng gì lớn, chắc đã quá quen với sự đối xử như vậy.
- Xin lỗi nhị ca..
Mắt hắn ầng ậc nước, chỉ trực tuôn trào, trông rất yếu thế và đơn độc. Hắn đang định bỏ đi thì bị Giả Thịnh Lâm kéo áo lôi lại, quát:
- Tịnh Du, ngươi làm bẩn hết áo sống của ta rồi, định đi đâu hả?
Giả Thịnh Lâm sợ nhất là tên điên này cứ tiếp tục lảng vảng quanh đây, nó sẽ làm bọn hắn bẽ mặt và chưng hửng với khách khứa hôm nay. Sao nó không rúc quách vào một xó xỉnh nào hoặc là cứ chết quách đi cho nhà họ Giả đỡ phải nhọc lòng.
- Huynh mau buông đệ ra! Đệ muốn đi chơi!
- Được! Ta cho ngươi xuống âm tào địa phủ luôn nhé? Ở đó có nhiều trò vui lắm!
Giả Thịnh Lâm ngứa mắt với Giả Tịnh Du lâu rồi, hắn dùng lực mà đập đầu tên ngốc vào vách cứng, dù người bên cạnh có ngăn cản cỡ nào cũng không làm giảm đi tia lửa hung hãn trong con người ấy. Thoáng chốc, vầng trán đẹp đẽ của Giả Tịnh Du đã rơm rớm máu, một giọt nóng hổi còn nhỏ xuống khóe mắt như huyết lệ tuôn trào. Khi ngửi thấy mùi máu tanh, đồng tử của hắn hơi co lại.
- Đừng đánh Du Nhi, đệ xin huynh..
Đáp lại hắn chỉ có nụ cười ác liệt, nhị ca của hắn vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục nhấn đầu hắn vào những tảng đá gai góc phía sau. Thế gian vẫn tồn tại những người mang gương mặt phong lưu nhưng tính tình thì hạ lưu.
Và Giả Thịnh Lâm là như vậy.
- Dừng tay!
Một cô nương vận thanh y dịu dàng lên tiếng, nàng bước đến trước mắt Giả Thịnh Lâm, cùng hắn mặt đối mặt.
- Nàng là..
Giả Thịnh Lâm bối rối rõ rệt, hắn quẳng phắt tên ngốc ra sau cho đỡ vướng bận, mắt nhìn thẳng vào Thanh Y không rời.
Nàng cười như thiên nữ rung đàn:
- Thưa công tử, ta là ai thì có gì quan trọng? Chỉ mong công tử đừng để mất đi một bầu không khí vui vẻ.
Giả Thịnh Lâm có chút xấu hổ, đứng trước mỹ nhân mà hắn lại đánh mất phong thái của một quân tử, chẳng còn ra thể thống gì!
- Để cô nương phải chê cười!
Những nam nhân bên cạnh đã tức khắc rời đi, chỉ còn mình Giả Thịnh Lâm là đứng chôn chân tại chỗ, chống mắt nhìn Thanh Y làm sao đỡ Giả Tịnh Du ngồi dậy, từ từ dùng khăn gấm giúp tam đệ hắn thấm máu trên mặt.
Cớ sao vị cô nương diễm kiều không bận tâm chi một công tử phong quang như hắn, chỉ quanh quẩn lo cho một tên ngốc?
- Nàng là ai?
Không một lời giải đáp.
Thanh Y không đáp, nàng lôi Giả Tịnh Du rời khỏi chỗ đó.
Khi đi xa nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ thương Giả Tịnh Du, chỉ muốn phóng thích hắn khỏi cái chốn gian truân này. Ở lại đây thì không điên cũng thành điên ấy chứ!
Trong lúc nàng đăm chiêu suy nghĩ thì hắn chợt cất tiếng:
- Tỷ tỷ..
- Ngươi gọi ta là gì?
- Tỷ tỷ..
Thanh Y bị gọi như thế có chút ngây người, dù sao thì người bên cạnh nàng cũng rất cao ráo, tuổi tác có phần xêm xêm, gọi vậy cũng hơi kỳ.
Nghĩ nghĩ, nàng lôi từ trong ngực áo ra một chiếc bánh được gói kín bằng vải mỏng, đưa cho hắn.
- Cho ngươi này!
Tròng mắt Giản Tịnh Du vốn dĩ khá mờ mịt nhưng khi được nàng cho bánh thì có chút yêu đời:
- Đa tạ, tỷ tỷ. Tỷ tốt với Du Nhi quá!
Hai người cùng ngồi xuống một phiến đá mỏng. Những cánh hoa lành lặn theo gió đáp trúng vào tay nam tử, hắn phủi nó đi và lại tiếp tục ăn bánh.
Một lát sau, hắn lại hỏi:
- Tỷ tỷ tốt bụng, sao cứ nhìn ta như vậy?
Trong lòng Thanh Y có gì đó đang ươm mầm, nảy lộc. Chỉ muốn mỗi một người xung quanh đều vơi đi tiếng khóc, rộng tỏa nụ cười. Nàng xoa xoa đầu hắn rất tự nhiên:
- Tịnh Du, nếu sống ở đây khổ quá thì tỷ tỷ sẽ giúp ngươi!
Đá nín thở thì mây phải ngừng, chỉ cần rời khỏi đây thôi.
Gương mặt Diệp Huyền đang gần trong gang tấc, một vẻ đẹp nghịch thiên mà nàng thì chẳng muốn bị sa lầy.
- Diệp Huyền, hãy trở lại làm bằng hữu như lúc trước. Ta không muốn thế này..
Diệp Huyền gắt gao ôm lấy một thân thể mềm nhũn, phảng phất mùi hoa thơm xen lẫn hương rượu nồng. Dù mạnh mẽ đến đâu thì y vẫn còn là người trần mắt thịt, trái tim dù cứng cỏi đến mấy thì vẫn biết yêu thương, rung cảm.
Thanh Y được nam nhân ôm chặt vào lòng, nàng đã muốn đánh y thật nhiều nhưng lại không nỡ..
- Diệp Huyền, đừng thích ta có được không?
Yêu mà không có được là thống khổ, là bi thương và chẳng còn ai tường tận điều đó hơn nàng.
Khá lâu sau, Diệp Huyền mới buông tay.
- Xin lỗi, Thanh Y!
Diệp Huyền mở cửa bước ra và không hề ngoảnh lại.
Thanh Y bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm, nếu người đó thực sự thích nàng thì nên buông bỏ càng sớm càng tốt. Giá như lòng nàng chưa thuộc về ai thì hẳn cũng đổ gục trước một Ngọc Diệp của Mộng Hiên các mà thôi.
Thanh Y thả mình xuống giường, cố gắng nhớ lại dáng vẻ khi Diệp Huyền giả thành nữ nhân, nàng đã rất muốn ngả nón bái phục. Mặc dù còn giận người đó nhưng nàng vẫn không chút phủ nhận về tài nghệ của y. Ngọc Diệp dưới bàn tay vi tế của Diệp Huyền trở nên quá ư hoàn mỹ, đẹp một cách thần sầu.
Thanh Y vùi đầu vào chăn ấm, nàng ngủ quên lúc nào không hay.
Vì không người quản thúc nên cô nương nào đó thức dậy khá muộn. Nàng lật tấm chăn mỏng ra và định thần lại, Thanh Y đã hứa với đại ca rằng chiều nay sẽ cùng hắn tham dự một bữa tiệc sinh thần của một công tử quyền quý, trưa nay nàng sẽ ăn uống qua loa. Vốn Thanh Y chẳng muốn đến nơi náo nhiệt làm gì nhưng Lạc Minh Viễn cứ chấp nhất muốn nàng phải học cách giao thiệp, tránh cho Thanh Y cứ quanh quẩn một mình rồi lại phát ngốc.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng có ngốc đâu, cũng biết tự chăm sóc bản thân mỗi khi Tâm Lam vắng nhà, cũng biết nấu một bát canh nóng rồi xì xụp ăn dù tay chân cực lóng ngóng vụng về. Mọi thứ đều ổn, có chăng chỉ là mỗi tối đều cô đơn phát sợ!
Nàng đã nghĩ cả, đời này không thể đến với người nàng yêu thì đến một lúc thích hợp sẽ gả cho một người thuần phác, tử tế. Cùng người sinh con đẻ cái và sống yên ổn hết đời. Một mái ấm trọn vẹn là thứ Thanh Y hằng khao khát, nàng chẳng mưu cầu điều gì hơn thế.
Thanh Y đã gặp được Giả Tịnh Du trong yến tiệc chiều hôm ấy. Tiệc sinh thần của Giả Thiệu Vân - trưởng tử của Lại bộ Thượng thư Giả Thế Khang rất xa hoa và huyên náo. Rõ ràng bữa tiệc rất thu hút các công tử, các tiểu thư thế gia danh môn.
Khi Lạc Minh Viễn cùng đám huynh đệ thân thiết hàn huyên đôi ba câu chuyện thì Thanh Y lén rời khỏi bàn tiệc. Nhìn sơn hào hải vị bày biện tràn lan mà nàng thì lại không có hứng động đũa, sau khi cùng Giả Thiệu Vân xã giao vài câu thì Thanh Y đột nhiên không biết nói gì. Nàng muốn ra hoa viên hóng chút gió trời, ban nãy vừa trông thấy bóng dáng Giả Tịnh Du đứng nép sau rặng tùng thẳng tắp, gió mơn man vén lọn tóc mái của hắn lên cao để lộ ra gương mặt nét nào ra nét đó. Giả Tịnh Du không nhập tiệc, hắn đứng quẩn quanh ở đó một lúc rồi lại biến mất. Điều đó làm khơi dậy tính tò mò của Thanh Y, hôm ở tửu lầu nàng đã không quan sát kĩ càng, hóa ra tên ngốc bị mọi người ghét bỏ trông lại câu hồn đến thế.
Giản Tịnh Du vừa đi vừa cúi thấp đầu, dáng người cân đối, răng trắng môi hồng.
Y phục phấp phới theo từng cử động.
Lúc hắn vừa quẹo sang trái thì bất chợt va phải một đám người, Giản Tịnh Du có vẻ ngơ ngác khi bị tên trùm sỏ giáng mạnh một bạt tai. Hắn chạm vào gương mặt ửng đỏ của mình, cũng không có phản ứng gì lớn, chắc đã quá quen với sự đối xử như vậy.
- Xin lỗi nhị ca..
Mắt hắn ầng ậc nước, chỉ trực tuôn trào, trông rất yếu thế và đơn độc. Hắn đang định bỏ đi thì bị Giả Thịnh Lâm kéo áo lôi lại, quát:
- Tịnh Du, ngươi làm bẩn hết áo sống của ta rồi, định đi đâu hả?
Giả Thịnh Lâm sợ nhất là tên điên này cứ tiếp tục lảng vảng quanh đây, nó sẽ làm bọn hắn bẽ mặt và chưng hửng với khách khứa hôm nay. Sao nó không rúc quách vào một xó xỉnh nào hoặc là cứ chết quách đi cho nhà họ Giả đỡ phải nhọc lòng.
- Huynh mau buông đệ ra! Đệ muốn đi chơi!
- Được! Ta cho ngươi xuống âm tào địa phủ luôn nhé? Ở đó có nhiều trò vui lắm!
Giả Thịnh Lâm ngứa mắt với Giả Tịnh Du lâu rồi, hắn dùng lực mà đập đầu tên ngốc vào vách cứng, dù người bên cạnh có ngăn cản cỡ nào cũng không làm giảm đi tia lửa hung hãn trong con người ấy. Thoáng chốc, vầng trán đẹp đẽ của Giả Tịnh Du đã rơm rớm máu, một giọt nóng hổi còn nhỏ xuống khóe mắt như huyết lệ tuôn trào. Khi ngửi thấy mùi máu tanh, đồng tử của hắn hơi co lại.
- Đừng đánh Du Nhi, đệ xin huynh..
Đáp lại hắn chỉ có nụ cười ác liệt, nhị ca của hắn vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục nhấn đầu hắn vào những tảng đá gai góc phía sau. Thế gian vẫn tồn tại những người mang gương mặt phong lưu nhưng tính tình thì hạ lưu.
Và Giả Thịnh Lâm là như vậy.
- Dừng tay!
Một cô nương vận thanh y dịu dàng lên tiếng, nàng bước đến trước mắt Giả Thịnh Lâm, cùng hắn mặt đối mặt.
- Nàng là..
Giả Thịnh Lâm bối rối rõ rệt, hắn quẳng phắt tên ngốc ra sau cho đỡ vướng bận, mắt nhìn thẳng vào Thanh Y không rời.
Nàng cười như thiên nữ rung đàn:
- Thưa công tử, ta là ai thì có gì quan trọng? Chỉ mong công tử đừng để mất đi một bầu không khí vui vẻ.
Giả Thịnh Lâm có chút xấu hổ, đứng trước mỹ nhân mà hắn lại đánh mất phong thái của một quân tử, chẳng còn ra thể thống gì!
- Để cô nương phải chê cười!
Những nam nhân bên cạnh đã tức khắc rời đi, chỉ còn mình Giả Thịnh Lâm là đứng chôn chân tại chỗ, chống mắt nhìn Thanh Y làm sao đỡ Giả Tịnh Du ngồi dậy, từ từ dùng khăn gấm giúp tam đệ hắn thấm máu trên mặt.
Cớ sao vị cô nương diễm kiều không bận tâm chi một công tử phong quang như hắn, chỉ quanh quẩn lo cho một tên ngốc?
- Nàng là ai?
Không một lời giải đáp.
Thanh Y không đáp, nàng lôi Giả Tịnh Du rời khỏi chỗ đó.
Khi đi xa nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cực kỳ thương Giả Tịnh Du, chỉ muốn phóng thích hắn khỏi cái chốn gian truân này. Ở lại đây thì không điên cũng thành điên ấy chứ!
Trong lúc nàng đăm chiêu suy nghĩ thì hắn chợt cất tiếng:
- Tỷ tỷ..
- Ngươi gọi ta là gì?
- Tỷ tỷ..
Thanh Y bị gọi như thế có chút ngây người, dù sao thì người bên cạnh nàng cũng rất cao ráo, tuổi tác có phần xêm xêm, gọi vậy cũng hơi kỳ.
Nghĩ nghĩ, nàng lôi từ trong ngực áo ra một chiếc bánh được gói kín bằng vải mỏng, đưa cho hắn.
- Cho ngươi này!
Tròng mắt Giản Tịnh Du vốn dĩ khá mờ mịt nhưng khi được nàng cho bánh thì có chút yêu đời:
- Đa tạ, tỷ tỷ. Tỷ tốt với Du Nhi quá!
Hai người cùng ngồi xuống một phiến đá mỏng. Những cánh hoa lành lặn theo gió đáp trúng vào tay nam tử, hắn phủi nó đi và lại tiếp tục ăn bánh.
Một lát sau, hắn lại hỏi:
- Tỷ tỷ tốt bụng, sao cứ nhìn ta như vậy?
Trong lòng Thanh Y có gì đó đang ươm mầm, nảy lộc. Chỉ muốn mỗi một người xung quanh đều vơi đi tiếng khóc, rộng tỏa nụ cười. Nàng xoa xoa đầu hắn rất tự nhiên:
- Tịnh Du, nếu sống ở đây khổ quá thì tỷ tỷ sẽ giúp ngươi!
Đá nín thở thì mây phải ngừng, chỉ cần rời khỏi đây thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương