Tình Mỏng Duyên Cạn
Chương 32
Nam Cung Dược Sinh từ từ húp những ngụm cháo nóng, cháo với bánh bao là hợp nhất rồi. Hơn nữa, tỷ tỷ còn hầm cháo khá lâu và thả vào đó một chút gia giảm nên khi ăn sẽ cảm thấy rất thơm và dền.
Đậu phụ mềm, tô muối ớt, đĩa rau xanh.
Quanh mâm, ai vẽ bức tranh không đề?
Nhìn kiểu này đoán chắc là Giả Tịnh Du. Chỉ là, những nét vẽ này nguệch ngoạc quá, chẳng biết hắn muốn biểu đạt điều gì?
Khi ăn, đôi khi Nam Cung Dược Sinh sẽ không thể kìm được mà dõi theo từng cử động của Giả Tịnh Du. Lúc mới đầu, hắn thật không ưa gì một tên ngốc, một tên ngốc đã cướp đi sự quan tâm của Thanh Y và tỷ tỷ dành cho hắn. Nhưng, qua vài ngày chung sống, dần dần Nam Cung Dược Sinh đã suy nghĩ lại. Làm người thì không thể quá vị kỷ, nếu có thể làm được điều lợi lạc cho người khác thì mình không nên quản ngại.
Chính những nghĩa lý sâu mầu nơi kinh Phật đã khiến hắn mở mang lòng mình, trở nên hòa hoãn và ấm áp. Sao lại không thể trìu mến và cảm thông cho người khác? Nếu có thể sống chín chắn một kiếp người, mai này dù có rời khỏi thế gian thì sẽ chẳng có gì phải hối tiếc và ân hận. Với lại, phải nói là tên ngốc cũng khá đáng yêu.
Nam Cung Dược Sinh gắp cho Giả Tịnh Du một miếng đậu mềm, bảo hắn:
- Tịnh Du, ngươi phải ăn nhiều vào.
- Ơ, đệ biết rồi!
Sau khi cơm nước xong, Giả Tịnh Du liền vòi vĩnh:
- Tĩnh Như tỷ tỷ, đệ muốn ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh. Hôm nay trời đẹp quá!
Nam Cung Tĩnh Như đang dọn dẹp nhà cửa, thấy nam tử có vẻ nóng lòng liền phóng thích hắn đi. Mỗi lần hắn chuẩn bị đi đâu, nàng lại không quên dặn dò:
- Tịnh Du, nhớ đừng về muộn!
Dù sao tính hắn hãy còn non dại, không thể cứ suốt ngày bắt ru rú trong nhà, Nam Cung Tĩnh Như cho dù lo lắng cũng không nỡ ngăn cản.
Trước lời căn dặn của nàng, Giả Tịnh Du hơi gật đầu. Hắn vui vẻ chạy ra tắm ánh nắng hồng, ngày vui của hắn là một ngày nhàn nhã du hành, được xem cảnh non bồng nước nhược.
* * *
- Tĩnh Như, tỷ cảm thấy thế nào?
Thanh Y mời Nam Cung Tĩnh Như vào xem ngôi nhà rộng rãi, nơi mà nàng vừa cho người trang hoàng rất đẹp.
- Đây là..
Thú thật, Nam Cung cô nương không dám tin, sẽ có ngày nàng đến một chốn khang trang thế này. Ngoài sân là cây cao bóng rợp, đi sâu vào trong có khá nhiều phòng, gian nào cũng đẹp và đồ đạc gọn ghẽ, có vẻ là Thanh Y đã sửa soạn cho nàng.
- Đây là nơi mà chúng ta sẽ ở.
Thanh Y ôm chặt lấy Nam Cung Tĩnh Như, dường như tỷ ấy có chút run rẩy, dường như không còn đủ sự bình tĩnh. Không phải Tĩnh Như xúc động vì một ngôi nhà, mà nàng xúc động vì tình cảm chân thật của Thanh Y.
- Thanh Y, muội sẽ sống cùng tỷ thật sao? Nhưng ở đâu muội có nhiều tiền như vậy?
Thanh Y tặc lưỡi:
- Vấn đề tài lực thì tỷ khỏi lo, muội ấy à, bây giờ có mở cả một tửu điếm cũng không thành vấn đề.
- Nhưng ở đâu mà muội lại có?
Nam Cung Tĩnh Như tò mò chết mất, nàng không muốn Thanh Y phải gặp rắc rối vì mình.
- Cái này, nhị ca muội cho đấy.
- Thanh Y, nhị ca muội.. tốt với muội thật!
Thanh Y mời Nam Cung Tĩnh Như ngồi xuống, nàng rất muốn cùng tỷ ấy tâm sự.
- Thật ra, muội làm vậy vì thấy tỷ và Dược Sinh sống ở căn nhà chật chội và bức bách quá. Bây giờ có nhà lớn rồi thì muội sẽ dọn đến sống cùng với tỷ, được cái nơi này có nhiều phòng, chắc sẽ rất thoải mái.
Nàng cười tủm tỉm. Đêm qua, nàng đã viết thư gửi đến dưỡng phụ mong ngài cho mình được chuyển ra ngoài, không biết ý của hầu gia và phu nhân thế nào?
Nàng không thể sống trong cái phủ đó được nữa, dù người ta có nghĩ sao về mình. Cũng có thể, ngài sẽ cho nàng là một đứa con bất hiếu.
Thanh Y cũng đã khổ tâm lắm. Thứ nhất, nàng không hề muốn gặp mặt Diệp Huyền. Thứ nhì, nàng mong có thể quên đi Anh Kiệt, có thể đứng từ xa mà chúc phúc cho chàng, chúc chàng và nương tử trăm năm hảo hợp. Dù gì, ngày họ thành thân cũng không còn xa nữa.
Nếu nàng còn ở đó thì khác nào tự bức tử mình!
Nhưng Thanh Y đâu nào hay biết, chính vì bước ngoặt này, nàng mới tìm thấy tình yêu cả cuộc đời.
Nam Cung Tĩnh Như thật sự rất thích một nơi ở ngoại ô kinh thành như thế, vừa thoáng đãng vừa yên ả, rất thích hợp để Nam Cung Dược Sinh dưỡng bệnh. Lúc này, nàng hướng Thanh Y mà bày tỏ:
- Thanh Y, tỷ hạnh phúc quá! Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chăm sóc cho nhau nhé?
Tuy nàng không biết vì sao Thanh Y lại muốn bỏ nhà, nhưng, nếu đó là một nỗi đau thì Nam Cung Tĩnh Như tình nguyện không chà xát vết thương ấy.
Chỉ mong sau này được sớm tối kề cận, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Sóng mắt của Thanh Y giờ này long lanh lắm, nàng vừa cười vừa khóc, vừa vui cũng vừa buồn. Nàng thỏ thẻ:
- Vâng, tỷ tỷ.
Thế rồi, cũng trong hôm đó, nàng đã đón cả Dược Sinh và Tịnh Du về chỗ ở mới. Lúc gặp được họ, Thanh Y vui quá chừng, nàng định xuống trù phòng nấu bữa cơm trưa thì Nam Cung Tĩnh Như chợt cản lại:
- Thôi, muội không cần làm mấy việc này! Đây vốn là sở trường của tỷ.
- Nhưng..
Thanh Y dù nấu ăn rất dở nhưng lại không muốn phải ăn không ngồi rồi, nàng mong Tĩnh Như có thể phân cho nàng một công việc gì đó.
- À hay muội đi nhặt rau cho tỷ nhé?
Tĩnh Như đã nghĩ, việc này sẽ thích hợp với Thanh Y hơn nhưng kỳ thực lại không phải như thế. Không lâu sau, Tĩnh Như nghe thấy tiếng la thất thanh:
- Á! Con sâu..
Trong khi đó, đến một tên ngốc như Giả Tịnh Du cũng còn không sợ. Hắn nhặt con sâu rau béo ngậy lên, ve vẩy trước mặt Thanh Y:
- Ồ, tỷ tỷ nhìn này. Trông nó dễ thương quá chừng!
Khác với hắn, trong mắt Thanh Y thì đó là một sinh vật đáng sợ vô cùng, nàng tiếp tục hét lên:
- Tịnh Du, mau.. mau mang nó ra ngoài gốc cây.
May cho nàng là Giả Tịnh Du cũng ngoan ngoãn nghe lời, Thanh Y đã được một phen hú hồn. Đúng thật, không có việc gì là dễ dàng cả!
- Trời ạ!
Nàng không biết mình còn điểm nào hữu dụng nữa không?
Giữa dòng đời nhiều hung lắm giữ, một kẻ chết nhát như nàng liệu có chịu nổi?
- Ha ha ha ha!
Nghe thấy tiếng cười sau lưng, Thanh Y quay lại. Lúc này, Nam Cung Dược Sinh đã không kìm được, cứ mỗi lần trông thấy hành động ngu ngốc của Thanh Y là hắn trở nên như vậy.
Nam Cung Dược Sinh đã phải năn nỉ nàng:
- Ngươi tốt nhất nên ngồi yên một chỗ, tránh cho người khác phải cười đau bụng!
- Ê, ngươi dám xỏ xiên ta à?
Thanh Y hùng hổ túm áo Dược Sinh, nhưng nàng cũng làm gì được hắn đâu, đúng là nan giải.
- Thanh Y, thêm một con sâu nữa kìa.
- Á..
* * *
Thanh Y đã được sống những tháng ngày vui vẻ trước khi những phiền phức thi nhau ập đến.
Có một hôm, Thanh Y đang thay y phục trong phòng thì bất chợt cửa chính mở ra. Đập vào mắt nàng là vẻ mặt ngơ ngác của Giả Tịnh Du:
- Ôi trời ơi!
- Tỷ tỷ, đệ..
Thanh Y bị tên ngốc nhìn thấy gần hết. Nàng vội lấy y phục che chắn thân mình, mặt đỏ như gấc chín:
- Ra ngoài.. cho ta!
Giả Tịnh Du vội vàng chạy đi, không dám nán lại.
Dở quá, nàng quên không chốt cửa. Trách ai bây giờ?
May mà không phải Nam Cung Dược Sinh bước vào, nàng đã nghĩ như thế!
Dẫu sao thì, Giả Tịnh Du chỉ là đứa ngốc. Thôi, không sao! Thanh Y dần bình tâm lại.
Cách một cách cửa, Giả Tịnh Du thở gấp.
Đậu phụ mềm, tô muối ớt, đĩa rau xanh.
Quanh mâm, ai vẽ bức tranh không đề?
Nhìn kiểu này đoán chắc là Giả Tịnh Du. Chỉ là, những nét vẽ này nguệch ngoạc quá, chẳng biết hắn muốn biểu đạt điều gì?
Khi ăn, đôi khi Nam Cung Dược Sinh sẽ không thể kìm được mà dõi theo từng cử động của Giả Tịnh Du. Lúc mới đầu, hắn thật không ưa gì một tên ngốc, một tên ngốc đã cướp đi sự quan tâm của Thanh Y và tỷ tỷ dành cho hắn. Nhưng, qua vài ngày chung sống, dần dần Nam Cung Dược Sinh đã suy nghĩ lại. Làm người thì không thể quá vị kỷ, nếu có thể làm được điều lợi lạc cho người khác thì mình không nên quản ngại.
Chính những nghĩa lý sâu mầu nơi kinh Phật đã khiến hắn mở mang lòng mình, trở nên hòa hoãn và ấm áp. Sao lại không thể trìu mến và cảm thông cho người khác? Nếu có thể sống chín chắn một kiếp người, mai này dù có rời khỏi thế gian thì sẽ chẳng có gì phải hối tiếc và ân hận. Với lại, phải nói là tên ngốc cũng khá đáng yêu.
Nam Cung Dược Sinh gắp cho Giả Tịnh Du một miếng đậu mềm, bảo hắn:
- Tịnh Du, ngươi phải ăn nhiều vào.
- Ơ, đệ biết rồi!
Sau khi cơm nước xong, Giả Tịnh Du liền vòi vĩnh:
- Tĩnh Như tỷ tỷ, đệ muốn ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh. Hôm nay trời đẹp quá!
Nam Cung Tĩnh Như đang dọn dẹp nhà cửa, thấy nam tử có vẻ nóng lòng liền phóng thích hắn đi. Mỗi lần hắn chuẩn bị đi đâu, nàng lại không quên dặn dò:
- Tịnh Du, nhớ đừng về muộn!
Dù sao tính hắn hãy còn non dại, không thể cứ suốt ngày bắt ru rú trong nhà, Nam Cung Tĩnh Như cho dù lo lắng cũng không nỡ ngăn cản.
Trước lời căn dặn của nàng, Giả Tịnh Du hơi gật đầu. Hắn vui vẻ chạy ra tắm ánh nắng hồng, ngày vui của hắn là một ngày nhàn nhã du hành, được xem cảnh non bồng nước nhược.
* * *
- Tĩnh Như, tỷ cảm thấy thế nào?
Thanh Y mời Nam Cung Tĩnh Như vào xem ngôi nhà rộng rãi, nơi mà nàng vừa cho người trang hoàng rất đẹp.
- Đây là..
Thú thật, Nam Cung cô nương không dám tin, sẽ có ngày nàng đến một chốn khang trang thế này. Ngoài sân là cây cao bóng rợp, đi sâu vào trong có khá nhiều phòng, gian nào cũng đẹp và đồ đạc gọn ghẽ, có vẻ là Thanh Y đã sửa soạn cho nàng.
- Đây là nơi mà chúng ta sẽ ở.
Thanh Y ôm chặt lấy Nam Cung Tĩnh Như, dường như tỷ ấy có chút run rẩy, dường như không còn đủ sự bình tĩnh. Không phải Tĩnh Như xúc động vì một ngôi nhà, mà nàng xúc động vì tình cảm chân thật của Thanh Y.
- Thanh Y, muội sẽ sống cùng tỷ thật sao? Nhưng ở đâu muội có nhiều tiền như vậy?
Thanh Y tặc lưỡi:
- Vấn đề tài lực thì tỷ khỏi lo, muội ấy à, bây giờ có mở cả một tửu điếm cũng không thành vấn đề.
- Nhưng ở đâu mà muội lại có?
Nam Cung Tĩnh Như tò mò chết mất, nàng không muốn Thanh Y phải gặp rắc rối vì mình.
- Cái này, nhị ca muội cho đấy.
- Thanh Y, nhị ca muội.. tốt với muội thật!
Thanh Y mời Nam Cung Tĩnh Như ngồi xuống, nàng rất muốn cùng tỷ ấy tâm sự.
- Thật ra, muội làm vậy vì thấy tỷ và Dược Sinh sống ở căn nhà chật chội và bức bách quá. Bây giờ có nhà lớn rồi thì muội sẽ dọn đến sống cùng với tỷ, được cái nơi này có nhiều phòng, chắc sẽ rất thoải mái.
Nàng cười tủm tỉm. Đêm qua, nàng đã viết thư gửi đến dưỡng phụ mong ngài cho mình được chuyển ra ngoài, không biết ý của hầu gia và phu nhân thế nào?
Nàng không thể sống trong cái phủ đó được nữa, dù người ta có nghĩ sao về mình. Cũng có thể, ngài sẽ cho nàng là một đứa con bất hiếu.
Thanh Y cũng đã khổ tâm lắm. Thứ nhất, nàng không hề muốn gặp mặt Diệp Huyền. Thứ nhì, nàng mong có thể quên đi Anh Kiệt, có thể đứng từ xa mà chúc phúc cho chàng, chúc chàng và nương tử trăm năm hảo hợp. Dù gì, ngày họ thành thân cũng không còn xa nữa.
Nếu nàng còn ở đó thì khác nào tự bức tử mình!
Nhưng Thanh Y đâu nào hay biết, chính vì bước ngoặt này, nàng mới tìm thấy tình yêu cả cuộc đời.
Nam Cung Tĩnh Như thật sự rất thích một nơi ở ngoại ô kinh thành như thế, vừa thoáng đãng vừa yên ả, rất thích hợp để Nam Cung Dược Sinh dưỡng bệnh. Lúc này, nàng hướng Thanh Y mà bày tỏ:
- Thanh Y, tỷ hạnh phúc quá! Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chăm sóc cho nhau nhé?
Tuy nàng không biết vì sao Thanh Y lại muốn bỏ nhà, nhưng, nếu đó là một nỗi đau thì Nam Cung Tĩnh Như tình nguyện không chà xát vết thương ấy.
Chỉ mong sau này được sớm tối kề cận, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Sóng mắt của Thanh Y giờ này long lanh lắm, nàng vừa cười vừa khóc, vừa vui cũng vừa buồn. Nàng thỏ thẻ:
- Vâng, tỷ tỷ.
Thế rồi, cũng trong hôm đó, nàng đã đón cả Dược Sinh và Tịnh Du về chỗ ở mới. Lúc gặp được họ, Thanh Y vui quá chừng, nàng định xuống trù phòng nấu bữa cơm trưa thì Nam Cung Tĩnh Như chợt cản lại:
- Thôi, muội không cần làm mấy việc này! Đây vốn là sở trường của tỷ.
- Nhưng..
Thanh Y dù nấu ăn rất dở nhưng lại không muốn phải ăn không ngồi rồi, nàng mong Tĩnh Như có thể phân cho nàng một công việc gì đó.
- À hay muội đi nhặt rau cho tỷ nhé?
Tĩnh Như đã nghĩ, việc này sẽ thích hợp với Thanh Y hơn nhưng kỳ thực lại không phải như thế. Không lâu sau, Tĩnh Như nghe thấy tiếng la thất thanh:
- Á! Con sâu..
Trong khi đó, đến một tên ngốc như Giả Tịnh Du cũng còn không sợ. Hắn nhặt con sâu rau béo ngậy lên, ve vẩy trước mặt Thanh Y:
- Ồ, tỷ tỷ nhìn này. Trông nó dễ thương quá chừng!
Khác với hắn, trong mắt Thanh Y thì đó là một sinh vật đáng sợ vô cùng, nàng tiếp tục hét lên:
- Tịnh Du, mau.. mau mang nó ra ngoài gốc cây.
May cho nàng là Giả Tịnh Du cũng ngoan ngoãn nghe lời, Thanh Y đã được một phen hú hồn. Đúng thật, không có việc gì là dễ dàng cả!
- Trời ạ!
Nàng không biết mình còn điểm nào hữu dụng nữa không?
Giữa dòng đời nhiều hung lắm giữ, một kẻ chết nhát như nàng liệu có chịu nổi?
- Ha ha ha ha!
Nghe thấy tiếng cười sau lưng, Thanh Y quay lại. Lúc này, Nam Cung Dược Sinh đã không kìm được, cứ mỗi lần trông thấy hành động ngu ngốc của Thanh Y là hắn trở nên như vậy.
Nam Cung Dược Sinh đã phải năn nỉ nàng:
- Ngươi tốt nhất nên ngồi yên một chỗ, tránh cho người khác phải cười đau bụng!
- Ê, ngươi dám xỏ xiên ta à?
Thanh Y hùng hổ túm áo Dược Sinh, nhưng nàng cũng làm gì được hắn đâu, đúng là nan giải.
- Thanh Y, thêm một con sâu nữa kìa.
- Á..
* * *
Thanh Y đã được sống những tháng ngày vui vẻ trước khi những phiền phức thi nhau ập đến.
Có một hôm, Thanh Y đang thay y phục trong phòng thì bất chợt cửa chính mở ra. Đập vào mắt nàng là vẻ mặt ngơ ngác của Giả Tịnh Du:
- Ôi trời ơi!
- Tỷ tỷ, đệ..
Thanh Y bị tên ngốc nhìn thấy gần hết. Nàng vội lấy y phục che chắn thân mình, mặt đỏ như gấc chín:
- Ra ngoài.. cho ta!
Giả Tịnh Du vội vàng chạy đi, không dám nán lại.
Dở quá, nàng quên không chốt cửa. Trách ai bây giờ?
May mà không phải Nam Cung Dược Sinh bước vào, nàng đã nghĩ như thế!
Dẫu sao thì, Giả Tịnh Du chỉ là đứa ngốc. Thôi, không sao! Thanh Y dần bình tâm lại.
Cách một cách cửa, Giả Tịnh Du thở gấp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương