Tình Mỏng Duyên Cạn
Chương 5
Nam Cung Tĩnh Như không ngờ đôi khi đời người lại có sự chuyển biến kỳ diệu đến thế! Quả thật, tên đạo tặc đã giữ lời hứa!
Khi nàng về đến nhà thì sắc trời cũng nhá nhem tối, vừa đẩy cánh cửa khép hờ ra thì bị tiếng kinh hô trong đó làm cho giật mình:
- Tĩnh Như..
- Tỷ tỷ về rồi!
Ba người cùng lúc ào ra đón nàng, người nào người nấy đều vui mừng đến phát khóc. Nam Cung Tĩnh Như xúc động khi được Thanh Y ôm chặt vào lòng, nàng nói:
- Tỷ sợ quá! Cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại mọi người nữa.
Trước đó Thanh Y đã bất an đến nỗi ngồi cầu trời khấn Phật ròng mấy canh giờ, cầu xin đấng Thế Tôn thương xót cứu vớt cho đặng tỷ muội tốt của nàng. Nàng nức nở khi thấy Nam Cung Tĩnh Như vẫn bình an vô sự:
- Tĩnh Như, tỷ bình an là tốt rồi! Bọn muội đã lo lắng cho tỷ rất nhiều, nhất là Dược Sinh.. hắn thậm chí còn không màng ăn uống gì. Chỉ một lòng đợi tỷ!
- Ta thực lòng cảm tạ mọi người!
Rốt sau Nam Cung Tĩnh Như nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Nam Cung Dược Sinh mà trong lòng thấy vui buồn lẫn lộn, hắn vô cùng thận trọng mà ôm lấy nàng, tựa như nàng là bảo vật trân quý nhất đời.
- Nếu đời này không có tỷ tỷ, đệ chẳng thiết sống nữa!
Tâm Lam chứng kiến cảnh này trong lòng thầm nảy sinh một cảm giác vô cùng ngưỡng mộ. Trong mắt Nam Cung Dược Sinh chỉ chứa đựng một người, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác. Thứ tình cảm sống chết có nhau này đâu phải ai cũng có thể có được?
Nhưng nếu hắn quá nặng lòng với tỷ tỷ như vậy, liệu trong thâm tâm có bao giờ màng tưởng đến thứ tình cảm nam nữ hay không?
Để mừng cho việc tỷ đệ Dược Sinh được đoàn tụ, Tâm Lam đã đến trù phòng nấu cho bọn họ một nồi cháo thập cẩm kèm ba món ăn thanh đạm. Rồi nàng múc cho mỗi người một bát cháo, vui vẻ cười nói:
- Nào, mời tất cả mọi người thưởng thức tay nghề của muội!
Thanh Y nhanh chóng kiến nghị:
- Sao không nấu nhiều lên hả nha đầu ngốc này?
Nàng nhòm mấy đĩa thức ăn mà thấy bụng đói cồn cào.
- Nguyên liệu chỉ có mỗi thế, mong mọi người dùng tạm!
Tâm Lam đáng thương vì mải ăn cháo mà ngoảnh đi ngoảnh lại các đĩa đã không còn sót miếng nào, Nam Cung Dược Sinh nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng không kìm được cười nghiêng ngả.
Lúc cười đuôi mắt hắn cong cong như trăng khuyết, tuy nụ cười không quá khôi ngô nhưng lại mang một sức hấp dẫn riêng biệt.
Tâm Lam nghe tim mình rung lên, nàng nửa thích nửa sợ thứ cảm giác lạ lẫm này!
Nàng vội che giấu cảm xúc của mình:
- Sao không ai phần muội miếng nào hết vậy? Thật quá đáng a!
Tâm Lam liếc nhìn vị chủ tử của nàng, người ăn nhiều nhất từ đầu đến giờ, trêu chọc:
- Tiểu thư, người mà còn ăn nhiều như vậy thì sẽ mập đến không gả đi được đâu!
- Mặc kệ ta đi, dẫu sao ta cũng nhịn từ trưa tới giờ rồi!
Càng ngày Tâm Lam càng cảm thấy Thanh Y rất có da có thịt nhưng dù vóc dáng trông có đầy đặn hơn các nữ tử khác thì tiểu thư nhà nàng vẫn vô cùng diễm lệ. Thực ra Thanh Y đẹp đến mức có thể diễm áp được cả Nam Cung Tĩnh Như ngồi ngay bên cạnh, khiến cho dung nhan ấy giờ đây chẳng còn quá mỹ mãn.
- Tỷ tỷ, kể cho bọn ta nghe xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Rốt cuộc Nam Cung Dược Sinh vẫn là không kìm lòng được mà truy vấn nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.
Sau một hồi trầm tư thì Nam Cung Tĩnh Như mới đáp lời:
- Tỷ không muốn nhắc lại chuyện này nữa, tỷ biết là đệ lo lắng cho tỷ nhưng mà tỷ thật sự không bị tổn hại chút nào đâu! Đệ yên tâm đi!
- Tỷ không muốn nói thì thôi vậy! Cũng may lần này có Thanh Y nghĩ cách, nếu không đệ thật sự không trông cậy vào đâu được! Đến ngưỡng quan phủ còn hết cách nữa là..
- Là Thanh Y cứu ta sao?
Thanh Y lắc đầu:
- Muội đâu tài giỏi đến vậy? Là nhờ Diệp Huyền cả thôi!
- Diệp Huyền ư?
- Hắn là bằng hữu của đại ca muội, nghe nói cũng rất tài giỏi!
Nam Cung Tĩnh Như nắm lấy bàn tay mềm mại của Thanh Y, vẻ mặt nàng chứa chan tình cảm:
- Thanh Y, đa tạ muội! Không có muội thì tỷ đã chết chắc rồi! Xưa nay, chưa có ai quan tâm tới tỷ đệ ta như muội! Ta sẽ không bao giờ quên ơn muội đâu!
Thanh Y cũng đáp lại một cách chân thành:
- Ơn nghĩa gì chứ? Muội đã coi cả hai như người thân từ lâu rồi!
- Muội muội tốt, giúp tỷ cảm tạ cả Diệp Huyền nha.
Thanh Y và Nam Cung Tĩnh Như quen nhau cũng được hai năm rồi, cơ duyên đưa họ đến gần nhau là do cả hai thường xuyên đến chùa lễ bái. Họ đã cùng làm công quả cho chùa và thân thiết với nhau kể từ đó. Tuy hoàn cảnh mỗi người một khác, nhưng nội tâm cả hai đều lương thiện như nhau!
Khi nàng về đến nhà thì sắc trời cũng nhá nhem tối, vừa đẩy cánh cửa khép hờ ra thì bị tiếng kinh hô trong đó làm cho giật mình:
- Tĩnh Như..
- Tỷ tỷ về rồi!
Ba người cùng lúc ào ra đón nàng, người nào người nấy đều vui mừng đến phát khóc. Nam Cung Tĩnh Như xúc động khi được Thanh Y ôm chặt vào lòng, nàng nói:
- Tỷ sợ quá! Cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại mọi người nữa.
Trước đó Thanh Y đã bất an đến nỗi ngồi cầu trời khấn Phật ròng mấy canh giờ, cầu xin đấng Thế Tôn thương xót cứu vớt cho đặng tỷ muội tốt của nàng. Nàng nức nở khi thấy Nam Cung Tĩnh Như vẫn bình an vô sự:
- Tĩnh Như, tỷ bình an là tốt rồi! Bọn muội đã lo lắng cho tỷ rất nhiều, nhất là Dược Sinh.. hắn thậm chí còn không màng ăn uống gì. Chỉ một lòng đợi tỷ!
- Ta thực lòng cảm tạ mọi người!
Rốt sau Nam Cung Tĩnh Như nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Nam Cung Dược Sinh mà trong lòng thấy vui buồn lẫn lộn, hắn vô cùng thận trọng mà ôm lấy nàng, tựa như nàng là bảo vật trân quý nhất đời.
- Nếu đời này không có tỷ tỷ, đệ chẳng thiết sống nữa!
Tâm Lam chứng kiến cảnh này trong lòng thầm nảy sinh một cảm giác vô cùng ngưỡng mộ. Trong mắt Nam Cung Dược Sinh chỉ chứa đựng một người, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác. Thứ tình cảm sống chết có nhau này đâu phải ai cũng có thể có được?
Nhưng nếu hắn quá nặng lòng với tỷ tỷ như vậy, liệu trong thâm tâm có bao giờ màng tưởng đến thứ tình cảm nam nữ hay không?
Để mừng cho việc tỷ đệ Dược Sinh được đoàn tụ, Tâm Lam đã đến trù phòng nấu cho bọn họ một nồi cháo thập cẩm kèm ba món ăn thanh đạm. Rồi nàng múc cho mỗi người một bát cháo, vui vẻ cười nói:
- Nào, mời tất cả mọi người thưởng thức tay nghề của muội!
Thanh Y nhanh chóng kiến nghị:
- Sao không nấu nhiều lên hả nha đầu ngốc này?
Nàng nhòm mấy đĩa thức ăn mà thấy bụng đói cồn cào.
- Nguyên liệu chỉ có mỗi thế, mong mọi người dùng tạm!
Tâm Lam đáng thương vì mải ăn cháo mà ngoảnh đi ngoảnh lại các đĩa đã không còn sót miếng nào, Nam Cung Dược Sinh nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng không kìm được cười nghiêng ngả.
Lúc cười đuôi mắt hắn cong cong như trăng khuyết, tuy nụ cười không quá khôi ngô nhưng lại mang một sức hấp dẫn riêng biệt.
Tâm Lam nghe tim mình rung lên, nàng nửa thích nửa sợ thứ cảm giác lạ lẫm này!
Nàng vội che giấu cảm xúc của mình:
- Sao không ai phần muội miếng nào hết vậy? Thật quá đáng a!
Tâm Lam liếc nhìn vị chủ tử của nàng, người ăn nhiều nhất từ đầu đến giờ, trêu chọc:
- Tiểu thư, người mà còn ăn nhiều như vậy thì sẽ mập đến không gả đi được đâu!
- Mặc kệ ta đi, dẫu sao ta cũng nhịn từ trưa tới giờ rồi!
Càng ngày Tâm Lam càng cảm thấy Thanh Y rất có da có thịt nhưng dù vóc dáng trông có đầy đặn hơn các nữ tử khác thì tiểu thư nhà nàng vẫn vô cùng diễm lệ. Thực ra Thanh Y đẹp đến mức có thể diễm áp được cả Nam Cung Tĩnh Như ngồi ngay bên cạnh, khiến cho dung nhan ấy giờ đây chẳng còn quá mỹ mãn.
- Tỷ tỷ, kể cho bọn ta nghe xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Rốt cuộc Nam Cung Dược Sinh vẫn là không kìm lòng được mà truy vấn nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.
Sau một hồi trầm tư thì Nam Cung Tĩnh Như mới đáp lời:
- Tỷ không muốn nhắc lại chuyện này nữa, tỷ biết là đệ lo lắng cho tỷ nhưng mà tỷ thật sự không bị tổn hại chút nào đâu! Đệ yên tâm đi!
- Tỷ không muốn nói thì thôi vậy! Cũng may lần này có Thanh Y nghĩ cách, nếu không đệ thật sự không trông cậy vào đâu được! Đến ngưỡng quan phủ còn hết cách nữa là..
- Là Thanh Y cứu ta sao?
Thanh Y lắc đầu:
- Muội đâu tài giỏi đến vậy? Là nhờ Diệp Huyền cả thôi!
- Diệp Huyền ư?
- Hắn là bằng hữu của đại ca muội, nghe nói cũng rất tài giỏi!
Nam Cung Tĩnh Như nắm lấy bàn tay mềm mại của Thanh Y, vẻ mặt nàng chứa chan tình cảm:
- Thanh Y, đa tạ muội! Không có muội thì tỷ đã chết chắc rồi! Xưa nay, chưa có ai quan tâm tới tỷ đệ ta như muội! Ta sẽ không bao giờ quên ơn muội đâu!
Thanh Y cũng đáp lại một cách chân thành:
- Ơn nghĩa gì chứ? Muội đã coi cả hai như người thân từ lâu rồi!
- Muội muội tốt, giúp tỷ cảm tạ cả Diệp Huyền nha.
Thanh Y và Nam Cung Tĩnh Như quen nhau cũng được hai năm rồi, cơ duyên đưa họ đến gần nhau là do cả hai thường xuyên đến chùa lễ bái. Họ đã cùng làm công quả cho chùa và thân thiết với nhau kể từ đó. Tuy hoàn cảnh mỗi người một khác, nhưng nội tâm cả hai đều lương thiện như nhau!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương