Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 12
Có được tin tức của Đông Phương Ngôn Diễm, đương nhiên Vu Hoằng Dương sẽ không bỏ qua cơ hội, anh ngay lập tức sang Singapore tìm cô. Anh không biết hiện tại cô như nào, đơn giản anh chỉ muốn nhìn thấy cô, như vậy là đủ.
Nói là làm, Vu Hoằng Dương ngay lập tức đặt vé bay sang Singapore ngay trong ngày. Có được thông tin về nơi làm việc của Đông Phương Ngôn Diễm, vừa đặt chân xuống sân bay, Vu Hoằng Dương đã vội vàng, mong ngóng được nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà anh ngày đêm nhớ mong.
Thời điểm của Singapore thời điểm này tương đối dễ chịu. Dòng người tan làm ngày một đông hơn, Vu Hoằng Dương tìm đến công ty của Trạch Dương với hy vọng có thể tìm được Ngôn Diễm.
Sở dĩ, Vu Hoằng Dương có thể biết được chính xác công ty của Trạch Dương đơn giản vì Trạch Dương cũng là một trong những đối thủ của Lạc Thần ở mảng trang sức kim hoàn, anh cũng từng có thời gian hợp tác làm ăn với Trạch Dương nhưng có lẽ vì không thấy được tiềm năng của công ty cũng như khả năng điều hành của anh ta mà mối làm ăn ngày chỉ kéo dài vỏn vẹn vài tháng.
“Ngôn Diễm?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe có tiếng gọi mình nhưng hình như giọng nói này có phần hơi quen quen, cô dừng chân, hai tay nắm chặt lấy quai túi xách, cô chần chừ không dám quay lại. Cả người cô như đang run lên, hình như cô đang sợ hãi điều gì đó.
“Là em đúng không?”
Đông Phương Ngôn Diễm chậm chạp quay lại, cái người mà cô không muốn nhìn thấy nhất lại đang đứng hiên ngang, ánh mắt dán lên người cô.
“Vu... Vu Hoằng Dương?”
“Sao thế? Nhìn thấy tôi em không vui à?”
“Vui... ừ thì vui...” Đông Phương Ngôn Diễm cười gượng, hai chân cô chôn chặt, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Vu Hoằng Dương khẽ đưa ánh mắt lướt sang phần bụng đang nhô lên của Đông Phương Ngôn Diễm.
Như sợ anh nhận ra điều gì đó, Ngôn Diễm nhanh chóng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Hoằng Dương.
“Này, anh nhìn cái gì thế hả?”
“Lâu ngày không gặp, mới nhìn một tí đã hung dữ thế rồi. Đang mang thai, tức giận không tốt đâu.”
“Liên quan gì đến anh.”
“Sao lại không liên quan? Biết đâu sau đêm hôm đó, em mang thai con của tôi rồi cũng nên, có phải không?”
“Anh nghĩ mình bách phát bách trúng đấy à. Thật ấu trĩ.” Đông Phương Ngôn Diễm chột dạ, gấp gáp lên tiếng nhưng lại càng khiến con người ta thêm nghi ngờ.
“Cũng có thể lắm.” Vu Hoằng Dương tỏ vẻ đăm chiêu, ánh mắt liên tục dán lên người Ngôn Diễm khiến cô mất tự nhiên, đúng hơn là sợ anh phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình.
Đông Phương Ngôn Diễm không biết phải đáp lời anh như này, cô sợ càng tranh cãi thì bản thân sẽ để lộ ra nhiều điểm bất thường khiến Vu Hoằng Dương nghi ngờ. Với một người nhạy bén như Vu Hoằng Dương, tốt lặng chính là biện pháp tốt nhất nếu không muốn bị anh nhìn thấu.
Vừa nhìn thấy Trạch Dương, Đông Phương Ngôn Diễm liền tươi cười, niềm nở khoát tay anh, giọng cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh xong việc rồi à, mình về nhà thôi.”
Trạch Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhanh chóng phối hợp cùng Ngôn Diễm, anh ta đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, giọng cưng chiều lên tiếng: “Không phải bảo em ở bên trong đợi anh à, chạy ra ngoài này làm gì thế? Em đang mang thai, đi đứng phải cẩn thận vào chứ.”
“Em biết rồi mà.”
“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con về nhà.”
“Ừm.”
Vâng, một màn ân ân ái ái diễn ra ngay trước mắt Vu Hoằng Dương. Cái quái gì đang xảy ra trước mắt anh vậy. Trong đầu anh vẫn đinh ninh đứa con trong bụng Đông Phương Ngôn Diễm là của anh, chỉ có như vậy cô mới vội vàng rời đi như vậy nhưng những gì đang xảy ra trước mắt anh lại không như vậy.
“Đợi đã.”
“Không phải tôi đã nói rõ rồi sao, đứa bé không phải con anh. Anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.”
Trạch Dương nhận ra Vu Hoằng Dương nhưng vẫn giả vờ cất giọng hỏi: “Ai vậy em?”
“Không có gì đâu anh, anh ta nhận nhầm người thôi.”
Trạch Dương đưa ánh mắt thách thức về phía Vu Hoằng Dương, tay còn cố ý đặt lên bụng Ngôn Diễm, khẽ xoa xoa, giọng điệu chẳng mấy thân thiện lên tiếng: “Đây là bạn gái tôi, còn đứa bé này là con tôi. Anh nhận nhầm người rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm chẳng thể nghe lọt tai những gì Trạch Dương vừa nói, nhưng để cắt đứt hoàn toàn với Vu Hoằng Dương thì có lẽ đây là cách hiệu quả nhất rồi.
Vu Hoằng Dương cười khuẩy, anh nhìn cái dáng vẻ kia của Đông Phương Ngôn Diễm cũng đủ biết cô đang nói dối. Anh cũng chẳng cần gấp gáp vạch trần cô, chỉ khẽ đáp: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Làm phiền hai người rồi.”
“Không có gì đâu, trên đời này người giống người là chuyện thường tình ấy mà.” Trạch Dương nhanh chóng đáp lời.
“Mình đi thôi em.” Hắn ta quay sang cầm tay Ngôn Diễm, cả hai cùng nhau đi về phía bãi đậu xe của tập đoàn.
Nhìn bóng dáng hai người khuất sau dòng người đông đúc, Vu Hoằng Dương cứ đứng trơ ra đó, ánh mắt cứ nhìn về phía cô, mặc dù bóng dáng nhỏ bé kia đã khuất sau dòng người từ bao giờ.
[...]
Đi được một đoạn khi đã chắn chắc rằng Vu Hoằng Dương sẽ không còn nhìn thấy cô nữa, Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng bỏ tay ra khỏi người Trạch Dương.
“Sao thế? Tôi hết giá trị là em phũ phàng như thế à?”
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Cảm ơn không thì có ích gì. Chi bằng...”
“Nghĩ thôi anh cũng đừng nghĩ, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.” Đông Phương Ngôn Diễm dứt khoát gạt phăng ý nghĩ của Trạch Dương.
“Vu Hoằng Dương là ba của đứa bé?”
“Anh biết anh ta?” Đông Phương Ngôn Diễm khá ngạc nhiên khi Trạch Dương biết tên anh.
“Ừ, từng là đối tác.”
Đông Phương Ngôn Diễm gật gù, thảo nào chẳng cần cô ‘giới thiệu’, anh ta lại biết rõ về Vu Hoằng Dương như vậy.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của anh, nhỉ?”
“Nếu em không nói vậy thì chắc là tôi cũng không cần phải giúp em nữa. Chi bằng tôi trực tiếp nói với Vu Hoằng Dương... cái thai trong bụng em chính là của hắn ta.”
“Tùy anh.”
Dứt câu, cô trực tiếp rời đi. Đông Phương Ngôn Diễm chắc chắn sẽ không để Trạch Dương dùng bí mật này để chiếm tiện nghi hay đòi hỏi bất cứ điều gì từ mình.
Chẳng biết Vu Hoằng Dương lấy đâu ra lắm sự tự tin như vậy, nhưng anh nhìn cái cách cô trốn tránh anh, cách nói chuyện của cô thì anh biết chắc chắn cô đang nói dối anh.
Anh không có ý định sẽ vạch trần Đông Phương Ngôn Diễm. Anh chỉ hy vọng cô sống bình an, vui vẻ nhưng với thái độ ngày hôm nay của Ngôn Diễm lại càng thôi thúc anh giành cô về bên mình.
“Ngôn Diễm, em dám đem con anh cho thằng khác nuôi à?”
Nói là làm, Vu Hoằng Dương ngay lập tức đặt vé bay sang Singapore ngay trong ngày. Có được thông tin về nơi làm việc của Đông Phương Ngôn Diễm, vừa đặt chân xuống sân bay, Vu Hoằng Dương đã vội vàng, mong ngóng được nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà anh ngày đêm nhớ mong.
Thời điểm của Singapore thời điểm này tương đối dễ chịu. Dòng người tan làm ngày một đông hơn, Vu Hoằng Dương tìm đến công ty của Trạch Dương với hy vọng có thể tìm được Ngôn Diễm.
Sở dĩ, Vu Hoằng Dương có thể biết được chính xác công ty của Trạch Dương đơn giản vì Trạch Dương cũng là một trong những đối thủ của Lạc Thần ở mảng trang sức kim hoàn, anh cũng từng có thời gian hợp tác làm ăn với Trạch Dương nhưng có lẽ vì không thấy được tiềm năng của công ty cũng như khả năng điều hành của anh ta mà mối làm ăn ngày chỉ kéo dài vỏn vẹn vài tháng.
“Ngôn Diễm?”
Đông Phương Ngôn Diễm nghe có tiếng gọi mình nhưng hình như giọng nói này có phần hơi quen quen, cô dừng chân, hai tay nắm chặt lấy quai túi xách, cô chần chừ không dám quay lại. Cả người cô như đang run lên, hình như cô đang sợ hãi điều gì đó.
“Là em đúng không?”
Đông Phương Ngôn Diễm chậm chạp quay lại, cái người mà cô không muốn nhìn thấy nhất lại đang đứng hiên ngang, ánh mắt dán lên người cô.
“Vu... Vu Hoằng Dương?”
“Sao thế? Nhìn thấy tôi em không vui à?”
“Vui... ừ thì vui...” Đông Phương Ngôn Diễm cười gượng, hai chân cô chôn chặt, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Vu Hoằng Dương khẽ đưa ánh mắt lướt sang phần bụng đang nhô lên của Đông Phương Ngôn Diễm.
Như sợ anh nhận ra điều gì đó, Ngôn Diễm nhanh chóng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Hoằng Dương.
“Này, anh nhìn cái gì thế hả?”
“Lâu ngày không gặp, mới nhìn một tí đã hung dữ thế rồi. Đang mang thai, tức giận không tốt đâu.”
“Liên quan gì đến anh.”
“Sao lại không liên quan? Biết đâu sau đêm hôm đó, em mang thai con của tôi rồi cũng nên, có phải không?”
“Anh nghĩ mình bách phát bách trúng đấy à. Thật ấu trĩ.” Đông Phương Ngôn Diễm chột dạ, gấp gáp lên tiếng nhưng lại càng khiến con người ta thêm nghi ngờ.
“Cũng có thể lắm.” Vu Hoằng Dương tỏ vẻ đăm chiêu, ánh mắt liên tục dán lên người Ngôn Diễm khiến cô mất tự nhiên, đúng hơn là sợ anh phát hiện ra sơ hở trong lời nói của mình.
Đông Phương Ngôn Diễm không biết phải đáp lời anh như này, cô sợ càng tranh cãi thì bản thân sẽ để lộ ra nhiều điểm bất thường khiến Vu Hoằng Dương nghi ngờ. Với một người nhạy bén như Vu Hoằng Dương, tốt lặng chính là biện pháp tốt nhất nếu không muốn bị anh nhìn thấu.
Vừa nhìn thấy Trạch Dương, Đông Phương Ngôn Diễm liền tươi cười, niềm nở khoát tay anh, giọng cực kỳ nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh xong việc rồi à, mình về nhà thôi.”
Trạch Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhanh chóng phối hợp cùng Ngôn Diễm, anh ta đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, giọng cưng chiều lên tiếng: “Không phải bảo em ở bên trong đợi anh à, chạy ra ngoài này làm gì thế? Em đang mang thai, đi đứng phải cẩn thận vào chứ.”
“Em biết rồi mà.”
“Đi thôi, anh đưa hai mẹ con về nhà.”
“Ừm.”
Vâng, một màn ân ân ái ái diễn ra ngay trước mắt Vu Hoằng Dương. Cái quái gì đang xảy ra trước mắt anh vậy. Trong đầu anh vẫn đinh ninh đứa con trong bụng Đông Phương Ngôn Diễm là của anh, chỉ có như vậy cô mới vội vàng rời đi như vậy nhưng những gì đang xảy ra trước mắt anh lại không như vậy.
“Đợi đã.”
“Không phải tôi đã nói rõ rồi sao, đứa bé không phải con anh. Anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.”
Trạch Dương nhận ra Vu Hoằng Dương nhưng vẫn giả vờ cất giọng hỏi: “Ai vậy em?”
“Không có gì đâu anh, anh ta nhận nhầm người thôi.”
Trạch Dương đưa ánh mắt thách thức về phía Vu Hoằng Dương, tay còn cố ý đặt lên bụng Ngôn Diễm, khẽ xoa xoa, giọng điệu chẳng mấy thân thiện lên tiếng: “Đây là bạn gái tôi, còn đứa bé này là con tôi. Anh nhận nhầm người rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm chẳng thể nghe lọt tai những gì Trạch Dương vừa nói, nhưng để cắt đứt hoàn toàn với Vu Hoằng Dương thì có lẽ đây là cách hiệu quả nhất rồi.
Vu Hoằng Dương cười khuẩy, anh nhìn cái dáng vẻ kia của Đông Phương Ngôn Diễm cũng đủ biết cô đang nói dối. Anh cũng chẳng cần gấp gáp vạch trần cô, chỉ khẽ đáp: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Làm phiền hai người rồi.”
“Không có gì đâu, trên đời này người giống người là chuyện thường tình ấy mà.” Trạch Dương nhanh chóng đáp lời.
“Mình đi thôi em.” Hắn ta quay sang cầm tay Ngôn Diễm, cả hai cùng nhau đi về phía bãi đậu xe của tập đoàn.
Nhìn bóng dáng hai người khuất sau dòng người đông đúc, Vu Hoằng Dương cứ đứng trơ ra đó, ánh mắt cứ nhìn về phía cô, mặc dù bóng dáng nhỏ bé kia đã khuất sau dòng người từ bao giờ.
[...]
Đi được một đoạn khi đã chắn chắc rằng Vu Hoằng Dương sẽ không còn nhìn thấy cô nữa, Đông Phương Ngôn Diễm thẳng thừng bỏ tay ra khỏi người Trạch Dương.
“Sao thế? Tôi hết giá trị là em phũ phàng như thế à?”
“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Cảm ơn không thì có ích gì. Chi bằng...”
“Nghĩ thôi anh cũng đừng nghĩ, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu.” Đông Phương Ngôn Diễm dứt khoát gạt phăng ý nghĩ của Trạch Dương.
“Vu Hoằng Dương là ba của đứa bé?”
“Anh biết anh ta?” Đông Phương Ngôn Diễm khá ngạc nhiên khi Trạch Dương biết tên anh.
“Ừ, từng là đối tác.”
Đông Phương Ngôn Diễm gật gù, thảo nào chẳng cần cô ‘giới thiệu’, anh ta lại biết rõ về Vu Hoằng Dương như vậy.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này của anh, nhỉ?”
“Nếu em không nói vậy thì chắc là tôi cũng không cần phải giúp em nữa. Chi bằng tôi trực tiếp nói với Vu Hoằng Dương... cái thai trong bụng em chính là của hắn ta.”
“Tùy anh.”
Dứt câu, cô trực tiếp rời đi. Đông Phương Ngôn Diễm chắc chắn sẽ không để Trạch Dương dùng bí mật này để chiếm tiện nghi hay đòi hỏi bất cứ điều gì từ mình.
Chẳng biết Vu Hoằng Dương lấy đâu ra lắm sự tự tin như vậy, nhưng anh nhìn cái cách cô trốn tránh anh, cách nói chuyện của cô thì anh biết chắc chắn cô đang nói dối anh.
Anh không có ý định sẽ vạch trần Đông Phương Ngôn Diễm. Anh chỉ hy vọng cô sống bình an, vui vẻ nhưng với thái độ ngày hôm nay của Ngôn Diễm lại càng thôi thúc anh giành cô về bên mình.
“Ngôn Diễm, em dám đem con anh cho thằng khác nuôi à?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương