Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em

Chương 2



Tình cảm bốn năm qua của cô phút chốc vỡ tan như một chiếc ly thủy tinh, hàng ngàn mảnh vỡ sắc bén cứa vào trái tim cô.

Đúng vậy! Là cô quá ngây thơ khi không nhận ra, cô đã quá ngây thơ để bọn họ qua mặt, là cô quá ngây thơ khi nghĩ tình yêu đơn thuần chỉ cần hai người dành hết tình cảm cho nhau là đủ.

Bốn năm... tình yêu đầu đời của cô cứ như một quả bóng lơ lửng giữa trời, mặc cho người ta chơi bùa, đến khi chán chê lại nhẫn tâm chích cho nó vỡ tan tành.

Đông Phương Ngôn Diễm xoay người lại, hít một hơi thật sâu, hai tay bấu chặt vào nhau tới mức các móng tay cứ như vậy đâm sâu vào da thịt. Cô không khóc, cô không cho phép mình khóc trước mặt bọn họ, bình thản rời khỏi.

Cơn mưa vẫn còn đang lất phất. Hạt mưa bé tí hơi xuống mặt đường. Câu nói của Quách Dĩ Lâm cứ vang lên trong đầu cô.

“Em bảo thủ như vậy tôi làm sao yêu em được đây?”

“Tôi cũng là đàn ông, tôi cũng có nhu cầu riêng của mình.”

Từ nhỏ đến lớn, trên người cô lúc nào cũng đeo cái nhãn kiên cường, mạnh mẽ. Cô chưa bao giờ cho phép bản thân mình yếu đuối đơn giản vì cô biết dù cho có yếu đuối cũng chẳng ai quan tâm, chỉ có sự chê cười khinh khi của người khác mà thôi.

Và lần này cũng không ngoại lệ, Đông Phương Ngôn Diễm nhận thức rõ bọn họ không đáng để cô phải bận tâm. Cô nên vui mừng khi nhận ra bộ mặt thật của hắn ta mới phải.

Ở cái thủ đô nháo nhiệt này, Đông Phương Ngôn Diễm chẳng có lấy một người bạn đúng nghĩa. Cô chẳng biết phải đi đâu, làm gì tiếp theo, chứ như vậy Đông Phương Ngôn Diễm lại tìm đến quán bar uống rượu.

Đông Phương Ngôn Diễm uống nhiều đến mức đầu óc mơ màng, chẳng còn tỉnh táo. Cô nhìn những người đàn ông đang có mặt ở đây, lại nghĩ đến những lời Quách Dĩ Lâm nói, cô liền cười khuẩy, đàn ông các người đều như nhau, đều chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Ngôn Diễm không còn tỉnh táo, lại bị những lời của Quách Dĩ Lâm đả kích, cô liền nảy ra một ý định hết sức táo bạo.

Người đàn ông với thân hình cao ráo, gương mặt góc cạnh đang ngồi nhâm nhi ly rượu kế bên lọt vào tầm mắt của Đông Phương Ngôn Diễm.

“Nói, anh bao nhiêu tiền?”

Đôi mắt linh động của cô nhìn người đàn ông xa lạ kia, chính là hôm nay vừa bị người yêu phản bội, lại phũ phàng chê cô bảo thủ, tấm thân xử nữ này hẳn cũng không cần phải giữ nữa.

Người đàn ông đang nhâm nhi ly rượu khẽ đưa mắt đánh giá người con gái trước mặt rồi lại phớt lờ đi, trực tiếp bơ đi lời nói của đối phương.

“Này, tôi đang hỏi anh đấy? Bao nhiêu tiền thì bán đêm nay của anh cho tôi?”

Vu tổng của Lạc Thần hôm nay lại trở thành trai bao sao? Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Những người có mặt, chứng kiến cảnh Đông Phương Ngôn Diễm cả gan đòi mua một đêm của anh trong lòng thầm cầu phúc cho cô.

“Cô có bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông với đôi mắt đầy đánh giá lên tiếng, trên đời này còn có người giàu hơn anh sao?

“Bà đây không thiếu tiền. Anh muốn bao nhiêu? Tiền thì bà đây không thiếu, chủ yếu là anh phải ngoan.”

Nói xong, Đông Phương Ngôn Diễm to gan lấy tay sờ nhẹ vào khuôn mặt điển trai kia, mà không nhận thức được mình đang đùa giỡn với lửa.

Ánh mắt người đàn ông hơi khựng ại, rất thú vị, lần đầu tiên trong đời có người dám nói với anh những lời như vậy, muốn mua đời trai của anh sao, môi khẽ nhếch lên, người đàn ông quyết định chơi đùa với chú thỏ con trước mặt.

“Thành giao.”

Người đàn ông trực tiếp cầm lấy ly rượu lên uống cạn, đứng lên, trực tiếp kéo cô lên thẳng phòng VIP.

Trong căn phòng VIP lúc này, anh lười biếng dựa vào giường, nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng: “Rồi cô muốn làm gì tôi, làm đi.”

“Ơ hay, anh là đàn ông người làm phải là anh mới đúng chứ?”

Đông Phương Ngôn Diễm đưa cặp mắt nửa tỉnh nửa mơ nhìn anh, trai bao mà không biết tự chủ động còn quay ra hỏi ngược lại cô sao?

“Người ta đây cũng mới là lần đầu.”

Người đàn ông chẳng hề vội vàng hay vồ vập lấy Đông Phương Ngôn Diễm, anh ta tỉnh bơ đáp, ý chính là muốn trêu chọc người con gái trước mặt.

“Cái gì?”

Đông Phương Ngôn Diễm như hét lên, cái quái gì đang xảy ra thế này?

“Em hét to như vậy làm gì? Người ta thật sự không biết. Chi bằng em dạy tôi đi, tôi đây rất sẵn lòng học hỏi.”

Người đàn ông thư thả ngả người về phía sau cho Đông Phương Ngôn Diễm ngồi lên người, lại thấy cô chẳng chịu hành động, ngồi cắn móng tay nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng của một kẻ say rượu.

“Em đơ ra đó làm gì? Không phải em muốn mua tôi sao?”

“Sao không tiếp tục đi?”

“Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Tiếp theo phải làm sao?”

“Làm chuyện ấy.”

“Chuyện ấy là chuyện gì?”

Không hề vội vàng, thái độ của anh vẫn bình thản như không có chuyện gì, thư thả trả lời từng câu hỏi của cô, đến cả chính bản thân anh cũng không hiểu bản thân mình hôm nay bị làm sao, thế nào mà lại ngoan ngoãn cho Đông Phương Ngôn Diễm xem như một thú vui mà bùa bỡn.

“Làm chuyện người lớn.”

“Làm chuyện người lớn? Là làm chuyện gì?”

“Là làm chuyện con nít không thể làm được.”

“Ồ.”

Anh biết cô đã say, đang chìm trong ánh mắt mơ màng kia thì Đông Phương Ngôn Diễm không biết lấy lực từ đâu mà xé toạc chiếc sơ mi trắng của anh, thân hình săn chắc phơi bày ra trước mắt cô.

“Tôi mua đêm nay của anh, mua luôn cả lần đầu của anh nên tiểu thịt tươi à, anh nên ngoan ngoãn một chút.” Vừa nói, Đông Phương Ngôn Diễm vừa nấc, trong cơn say cứ như vậy muốn dây dưa với người đàn ông kia.

Đồng tử anh chấn động, lần đầu tiên trong cuộc đời có một người phụ nữ cả gan trèo lên người anh, xé tan tành chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh, lại còn hung hăn đòi mua đời trai của anh???

Đôi mắt đầy mỹ vị nhìn người con gái đang làm loạn trên người anh, còn cả gan gọi anh là tiểu thịt tươi.

“Em cởi quần cho tôi đi.”

Đông Phương Ngôn Diễm bực bội trước yêu cầu của anh, cô cúi người xuống đè người anh ra cắn thật mạnh sau đó mới chậm rãi đưa tay xuống bên dưới, chậm chạp cởi thắt lưng tiếp đến lại cởi khuy quần của anh ra.

Cự long được giải phóng, đập thẳng vào ánh mắt đờ đờ của Đông Phương Ngôn Diễm. Cô hối hận rồi, dừng lại ở đây có được không?

“Sao thế? Hối hận rồi? Không muốn mua tôi nữa à?”

“Tôi... tôi...”

Người đàn ông nhìn bộ dạng xấu hổ kia của Đông Phương Ngôn Diễm, hai tay kéo sát người cô về phía trước, đối mặt với anh. Đông Phương Ngôn Diễm vừa ngại ngùng vừa xấu hổ mà quay mặt sang một bên.

Anh lại gian tà giữ người cô lại, ghét sát vào tai cô, thì thầm: “Giờ em có mua đời trai của tôi nữa không? Hay để tôi hành động thay em nhé?”
Chương trước Chương tiếp