Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 30
Đông Phương Ngôn Diễm bĩu môi, ngã người vào lòng anh. Vu Hoằng Dương vòng tay xiết cô vào lòng.
“Đừng giận em nữa. Em không thích chúng ta như thế.”
Vu Hoằng Dương khẽ xoa đầu cô, vui vẻ lên tiếng: “Ừ, không giận em nữa.”
“Hoằng Dương… em yêu anh.”
“Lại định phóng hỏa rồi bỏ chạy?”
“Em không có.”
Anh định tha cho cô nhưng Đông Phương Ngôn Diễm lại không biết điều mà cứ ngọ ngậy trên người anh.
“Bảo bối, là em tự chuốc lấy.”
Dứt câu, Vu Hoằng Dương bế thốc người cô lên đặt lên bàn làm việc.
Vu Hoằng Dương cúi xuống hôn môi cô, đưa tay xé chiếc váy ngủ của cô không thương tiếc. Trên người chỉ còn lại đồ lót.
Vu Hoằng Dương rời môi cô, anh kéo chiếc quần lót của cô xuống, bên dưới bị anh kích thích liền ẩm ướt. Anh đưa tay cởi nút quần âu của mình, giải phóng cự vật đã căng cứng từ lâu.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay cởi từng khuy áo cho anh rồi thẳng tay quăng nó xuống dưới nền nhà.
Vu Hoằng Dương mở rộng hai chân cô ra rồi từ từ đưa vào, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngôn Diễm, anh sợ cô đau khi làm ở tư thế này.
“Ưmm…”
“Thả lòng ra sẽ không đau.”
“Anh… anh di chuyển đi… em khó chịu…ưm…” Đông Phương Ngôn Diễm dùng ánh mắt đã nhuốm màu dục vòng nhìn anh.
“Được, anh liền chiều em.”
Vu Hoằng Dương chậm rãi di chuyển bên trong cô nhưng được một lúc lại mất kiểm soát mà đâm mạnh vào làm cho Đông Phương Ngôn Diễm không chịu nổi mà cất giọng rên rỉ.
“Ưmm…”
“Nhẹ một chút…”
“Ưmm… chậm thôi.” Đông Phương Ngôn Diễm bị anh làm đau liền cào lên người anh, để lại một vết hằn trên lưng.
Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy hối hận vì đã dùng cách này để dỗ anh. Anh chắc chắc sẽ không nương tay như những gì anh nói.
Vu Hoằng Dương gỡ móc khóa áo lót của cô, vòng một đẫy đà liền chuyển động theo nhịp ra vào bên dưới.
Vu Hoằng Dương liền cúi xuống cắn mút ngực cô, tay kia không yên phận mà nắn bóp đủ hình dạng. Đông Phương Ngôn Diễm chống tay ra phía sau chịu đựng những cú thúc của anh.
“Ưmm… đau… đừng cắn nữa.”
Qua một lúc lâu cuối cùng anh cũng bắn vào bên trong cô. Đông Phương Ngôn Diễm cảm nhận được dòng nước ấm chảy vào bên trong. Cả người cô mỏi nhừ liền ngã người xuống bàn vì kiệt sức.
“Mới có một hiệp mà em đã mệt thế này rồi sao?”
Vu Hoằng Dương thỏa mãn dụi người vào bầu ngực đầy đặn, trắng nõn của cô, khẽ hôn lấy bầu ngực đang phập phồng theo từng nhịp thở của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Mệt chết em rồi.” Đông Phương Ngôn Diễm lấy tay đẩy đầu anh ra khỏi người mình.
Vu Hoằng Dương bật cười, anh ngồi thẳng dậy cởi chiếc quần đang vướng víu ở chân mình rồi bế thốc người cô đi vào phòng ngủ của cả hai. Vừa đặt cô xuống giường cũng là lúc môi cô bị anh mạnh bạo chiếm lấy.
“Ưm… ưm…” Đông Phương Ngôn Diễm đánh lên lưng anh, dừng lực để phản kháng.
“Anh là tên hoang dâm vô độ à?”
“Nếu có thì cũng cũng chỉ mình em.”
“Ưmm… từ từ đã… ưm… em không muốn mà…”
“Muộn rồi.”
Vu Hoằng Dương không nói không rằng đâm mạnh vào khiến cô la hét cả lên.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Tên đáng ghét nhà anh… có biết của anh to lắm không hả? Cứ như vậy mà đi vào à? Đau chết đi được.” Đông Phương Ngôn Diễm bị đau liền nhăn nhó.
“Vậy anh không động nữa. Để yên xem em cầu xin anh như thế nào?”
“Vu Hoằng Dương… tên chết bầm nhà anh…”
“Mắng đi, cứ mắng thỏa thích. Thử xem ai là người khó chịu.
Đông Phương Ngôn Diễm bây giờ cảm thấy ngứa ngáy bên dưới, cảm giác cực kỳ khó chịu.
“Vu Hoằng Dương… anh lại ức hiếp em… huhu… em khó chịu…” Cô nức nở lên tiếng.
“Nín, anh chiều em.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng chiều lòng cô, chậm rãi di chuyển.
“Em nằm trên.”
“Haha… được.”
Ngay lập tức, Vu Hoằng Dương liền lật người nằm xuống để Đông Phương Ngôn Diễm nằm lên trên. Cô di chuyển nhẹ nhàng khiến anh sung sướng mà rên lên từng cơn.
Nhưng bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để Vu Hoằng Dương cảm thấy thỏa mãn. Anh liền nắm chiếc eo của cô di chuyển mạnh bạo. Đông Phương Ngôn Diễm chìm vào trong khoái lạc, bị anh làm cho mất hết lí trí.
“Ưmm…ưmm…”
Vu Hoằng Dương đưa cả hai đạt khoái cảm, cùng xuất ra rồi ôm nhau thỏa mãn. Đông Phương Ngôn Diễm nằm bẹp xuống người anh, nhắm mắt như đã ngủ, cảm giác vừa lâng lâng vừa sung sướng bao trùm lấy cô.
Vu Hoằng Dương vòng tay ôm cả người Đông Phương Ngôn Diễm xụi lơ đang nằm trên người. Cả người Đông Phương Ngôn Diễm dính sát vào người Vu Hoằng Dương, ngủ thật say. Vu Hoằng Dương đương nhiên thỏa mãn, trán đẫm mồ hôi, sau đó một đêm mộng đẹp đến hừng sáng.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao nhưng Đông Phương Ngôn Diễm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Vu Hoằng Dương cũng kiên nhẫn nằm yên ôm cô ngủ, ôm chặt cô tựa hồ như anh từng làm rất nhiều lầm trước đây.
Cả hai ngủ đến khi mặt trời lên cao còn không chịu tỉnh giấc, nhưng buổi chiều Vu Hoằng Dương còn có cuộc họp quan trọng nên bắt buộc phải dậy chuẩn bị để đến tập đoàn.
Vu Hoằng Dương rón rén rời giường như sợ Đông Phương Ngôn Diễm sẽ tỉnh giấc. Nhưng khi Vu Hoằng Dương vừa xuống giường, Đông Phương Ngôn Diễm cũng mơ màng tỉnh giấc, quơ quào tìm điện thoại để xem giờ, vừa nhìn thời gian hiển thị trên màn hình liền không khỏi kinh hãi, đối với người luôn dậy sớm, đi làm đúng giờ như cô mà nói một giấc ngủ ngon thật sự là quá xa xỉ và đương nhiên cô cũng cảm thấy kể từ khi chung sống cùng với Vu Hoằng Dương cô dường như sắp được anh chiều dến hư luôn rồi.
Đông Phương Ngôn Diễm trở mình nhưng vẫn nằm trên giường, nhìn thấy anh đã sớm ăn mặc chỉnh tề, trong mắt trần đầy sự quan tâm: “ Anh đến tập đoàn ạ?”
“Ừ, chiều nay anh có cuộc họp quan trọng.”
“Em ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, không cần phải đến tập đoàn đâu.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Anh chiều em như thế không sợ em sẽ hư sao?”
“Không sợ, anh thích em như vậy. Không sao cả, em chỉ cần hưởng phúc thôi, không cần phải làm việc vất vả. Việc đó đã có anh rồi.”
“Thế anh thuê em về Lạc Thần chỉ để làm bù nhìn thôi sao?” Đông Phương Ngôn Diễm lên tiếng trêu ghẹo.
“Anh không phủ nhận tài năng của em nhưng anh hy vọng em đừng làm việc quá sức. Đôi khi làm biếng một chút cũng không sao, điển hình như hôm nay, em có thể ở nhà nghỉ ngơi, đêm qua em đã ‘làm việc’ rất vất vả rồi, anh thưởng cho em hôm nay ở nhà nghỉ phép một hôm.”
“Thế nào? Bé con thấy như vậy được chứ?”
“Được, nhưng chỉ lần này thôi đó. Lần sau không được chiều hư em như thế.”
Vu Hoằng Dương lưu manh lên tiếng: “Để xem.”
“Đừng giận em nữa. Em không thích chúng ta như thế.”
Vu Hoằng Dương khẽ xoa đầu cô, vui vẻ lên tiếng: “Ừ, không giận em nữa.”
“Hoằng Dương… em yêu anh.”
“Lại định phóng hỏa rồi bỏ chạy?”
“Em không có.”
Anh định tha cho cô nhưng Đông Phương Ngôn Diễm lại không biết điều mà cứ ngọ ngậy trên người anh.
“Bảo bối, là em tự chuốc lấy.”
Dứt câu, Vu Hoằng Dương bế thốc người cô lên đặt lên bàn làm việc.
Vu Hoằng Dương cúi xuống hôn môi cô, đưa tay xé chiếc váy ngủ của cô không thương tiếc. Trên người chỉ còn lại đồ lót.
Vu Hoằng Dương rời môi cô, anh kéo chiếc quần lót của cô xuống, bên dưới bị anh kích thích liền ẩm ướt. Anh đưa tay cởi nút quần âu của mình, giải phóng cự vật đã căng cứng từ lâu.
Đông Phương Ngôn Diễm đưa tay cởi từng khuy áo cho anh rồi thẳng tay quăng nó xuống dưới nền nhà.
Vu Hoằng Dương mở rộng hai chân cô ra rồi từ từ đưa vào, anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngôn Diễm, anh sợ cô đau khi làm ở tư thế này.
“Ưmm…”
“Thả lòng ra sẽ không đau.”
“Anh… anh di chuyển đi… em khó chịu…ưm…” Đông Phương Ngôn Diễm dùng ánh mắt đã nhuốm màu dục vòng nhìn anh.
“Được, anh liền chiều em.”
Vu Hoằng Dương chậm rãi di chuyển bên trong cô nhưng được một lúc lại mất kiểm soát mà đâm mạnh vào làm cho Đông Phương Ngôn Diễm không chịu nổi mà cất giọng rên rỉ.
“Ưmm…”
“Nhẹ một chút…”
“Ưmm… chậm thôi.” Đông Phương Ngôn Diễm bị anh làm đau liền cào lên người anh, để lại một vết hằn trên lưng.
Đông Phương Ngôn Diễm cảm thấy hối hận vì đã dùng cách này để dỗ anh. Anh chắc chắc sẽ không nương tay như những gì anh nói.
Vu Hoằng Dương gỡ móc khóa áo lót của cô, vòng một đẫy đà liền chuyển động theo nhịp ra vào bên dưới.
Vu Hoằng Dương liền cúi xuống cắn mút ngực cô, tay kia không yên phận mà nắn bóp đủ hình dạng. Đông Phương Ngôn Diễm chống tay ra phía sau chịu đựng những cú thúc của anh.
“Ưmm… đau… đừng cắn nữa.”
Qua một lúc lâu cuối cùng anh cũng bắn vào bên trong cô. Đông Phương Ngôn Diễm cảm nhận được dòng nước ấm chảy vào bên trong. Cả người cô mỏi nhừ liền ngã người xuống bàn vì kiệt sức.
“Mới có một hiệp mà em đã mệt thế này rồi sao?”
Vu Hoằng Dương thỏa mãn dụi người vào bầu ngực đầy đặn, trắng nõn của cô, khẽ hôn lấy bầu ngực đang phập phồng theo từng nhịp thở của Đông Phương Ngôn Diễm.
“Mệt chết em rồi.” Đông Phương Ngôn Diễm lấy tay đẩy đầu anh ra khỏi người mình.
Vu Hoằng Dương bật cười, anh ngồi thẳng dậy cởi chiếc quần đang vướng víu ở chân mình rồi bế thốc người cô đi vào phòng ngủ của cả hai. Vừa đặt cô xuống giường cũng là lúc môi cô bị anh mạnh bạo chiếm lấy.
“Ưm… ưm…” Đông Phương Ngôn Diễm đánh lên lưng anh, dừng lực để phản kháng.
“Anh là tên hoang dâm vô độ à?”
“Nếu có thì cũng cũng chỉ mình em.”
“Ưmm… từ từ đã… ưm… em không muốn mà…”
“Muộn rồi.”
Vu Hoằng Dương không nói không rằng đâm mạnh vào khiến cô la hét cả lên.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Tên đáng ghét nhà anh… có biết của anh to lắm không hả? Cứ như vậy mà đi vào à? Đau chết đi được.” Đông Phương Ngôn Diễm bị đau liền nhăn nhó.
“Vậy anh không động nữa. Để yên xem em cầu xin anh như thế nào?”
“Vu Hoằng Dương… tên chết bầm nhà anh…”
“Mắng đi, cứ mắng thỏa thích. Thử xem ai là người khó chịu.
Đông Phương Ngôn Diễm bây giờ cảm thấy ngứa ngáy bên dưới, cảm giác cực kỳ khó chịu.
“Vu Hoằng Dương… anh lại ức hiếp em… huhu… em khó chịu…” Cô nức nở lên tiếng.
“Nín, anh chiều em.”
Vu Hoằng Dương nhanh chóng chiều lòng cô, chậm rãi di chuyển.
“Em nằm trên.”
“Haha… được.”
Ngay lập tức, Vu Hoằng Dương liền lật người nằm xuống để Đông Phương Ngôn Diễm nằm lên trên. Cô di chuyển nhẹ nhàng khiến anh sung sướng mà rên lên từng cơn.
Nhưng bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để Vu Hoằng Dương cảm thấy thỏa mãn. Anh liền nắm chiếc eo của cô di chuyển mạnh bạo. Đông Phương Ngôn Diễm chìm vào trong khoái lạc, bị anh làm cho mất hết lí trí.
“Ưmm…ưmm…”
Vu Hoằng Dương đưa cả hai đạt khoái cảm, cùng xuất ra rồi ôm nhau thỏa mãn. Đông Phương Ngôn Diễm nằm bẹp xuống người anh, nhắm mắt như đã ngủ, cảm giác vừa lâng lâng vừa sung sướng bao trùm lấy cô.
Vu Hoằng Dương vòng tay ôm cả người Đông Phương Ngôn Diễm xụi lơ đang nằm trên người. Cả người Đông Phương Ngôn Diễm dính sát vào người Vu Hoằng Dương, ngủ thật say. Vu Hoằng Dương đương nhiên thỏa mãn, trán đẫm mồ hôi, sau đó một đêm mộng đẹp đến hừng sáng.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao nhưng Đông Phương Ngôn Diễm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Vu Hoằng Dương cũng kiên nhẫn nằm yên ôm cô ngủ, ôm chặt cô tựa hồ như anh từng làm rất nhiều lầm trước đây.
Cả hai ngủ đến khi mặt trời lên cao còn không chịu tỉnh giấc, nhưng buổi chiều Vu Hoằng Dương còn có cuộc họp quan trọng nên bắt buộc phải dậy chuẩn bị để đến tập đoàn.
Vu Hoằng Dương rón rén rời giường như sợ Đông Phương Ngôn Diễm sẽ tỉnh giấc. Nhưng khi Vu Hoằng Dương vừa xuống giường, Đông Phương Ngôn Diễm cũng mơ màng tỉnh giấc, quơ quào tìm điện thoại để xem giờ, vừa nhìn thời gian hiển thị trên màn hình liền không khỏi kinh hãi, đối với người luôn dậy sớm, đi làm đúng giờ như cô mà nói một giấc ngủ ngon thật sự là quá xa xỉ và đương nhiên cô cũng cảm thấy kể từ khi chung sống cùng với Vu Hoằng Dương cô dường như sắp được anh chiều dến hư luôn rồi.
Đông Phương Ngôn Diễm trở mình nhưng vẫn nằm trên giường, nhìn thấy anh đã sớm ăn mặc chỉnh tề, trong mắt trần đầy sự quan tâm: “ Anh đến tập đoàn ạ?”
“Ừ, chiều nay anh có cuộc họp quan trọng.”
“Em ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, không cần phải đến tập đoàn đâu.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
“Anh chiều em như thế không sợ em sẽ hư sao?”
“Không sợ, anh thích em như vậy. Không sao cả, em chỉ cần hưởng phúc thôi, không cần phải làm việc vất vả. Việc đó đã có anh rồi.”
“Thế anh thuê em về Lạc Thần chỉ để làm bù nhìn thôi sao?” Đông Phương Ngôn Diễm lên tiếng trêu ghẹo.
“Anh không phủ nhận tài năng của em nhưng anh hy vọng em đừng làm việc quá sức. Đôi khi làm biếng một chút cũng không sao, điển hình như hôm nay, em có thể ở nhà nghỉ ngơi, đêm qua em đã ‘làm việc’ rất vất vả rồi, anh thưởng cho em hôm nay ở nhà nghỉ phép một hôm.”
“Thế nào? Bé con thấy như vậy được chứ?”
“Được, nhưng chỉ lần này thôi đó. Lần sau không được chiều hư em như thế.”
Vu Hoằng Dương lưu manh lên tiếng: “Để xem.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương