Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 47
Vốn dĩ đang vui vẻ, còn định khoe với cô về chiếc đầm dạ hội anh chuẩn bị cho cô, ấy vậy mà Đông Phương Ngôn Diễm lại ngâm tin nhắn của anh, để anh đợi một mình gần nửa tiếng đồng hồ.
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn khuôn mặt bí xị của Vu Hoằng Dương, biết mình sai liền nhỏ giọng dỗ dành anh: “Thôi em xin lỗi mà, đừng giận nữa nha.”
“Em không để ý đến anh.”
“Em không có mà, anh không thấy em nhìn thấy tin nhắn liền lật đật chạy xuống đây rồi sao?”
“Bỏ qua cho em nhé, em biết lỗi rồi mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh không để ý đến mình liền đưa tay lay lay người anh, tỏ vẻ như đang làm nũng nhằm thu hút sự chú ý của Vu Hoằng Dương.
“Không phải anh muốn cho em xem gì sao? Là gì thế?”
“Không cho em xem nữa.”
“Ơ kìa.”
“Hôn anh một cái, anh liền bỏ qua cho em.”
“Bây giờ?”
“Phải.”
“Anh không đợi về nhà được à?”
“Về nhà có việc ở nhà. Em hôn không thì bảo?”
“Hôn thì hôn, ai sợ anh chứ.”
Đông Phương Ngôn Diễm áp môi xuống hôn anh nhưng liền bị Vu Hoằng Dương giữ người lại, anh mạnh bạo chiếm lấy môi cô đến khi cô cảm thấy không thở được mới chịu buông cô ra.
“Hết giận rồi chứ? Bây giờ thì về nhà được chưa?”
“Được.”
Vu Hoằng Dương lái xe đưa Đông Phương Ngôn Diễm về biệt thự của cả hai. Tới nơi, Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh cầm một túi đồ khá lớn đi vào nhà.
“Anh mua đồ gì à?”
“Ờ.”
“Anh mua gì thế?”
“Bí mật.”
“Em với anh có gì mà phải bí mật chứ, hay là anh mua cho con nào nên mới giấu em?”
“Trời ơi, bà cô của tôi ơi, anh mua cho con nào mà công khai trước mặt em thế này á, anh đâu ấu trĩ thế.”
“Vậy là anh làm chuyện mờ ám sau lưng em?”
“Không có.”
“Chứ cái túi đó là gì, có mỗi thế mà anh vòng vo nãy giờ không nói cho em biết.”
“Ừ không nói, cho em tò mò chơi.”
“Anh… anh… anh được lắm.”
“Thôi vào nhà đi, rồi anh cho em xem.”
Đông Phương Ngôn Diễm hờn dỗi cầm lấy túi xách của mình đi vào nhà. Hôm nay, Vu Thời Gia Hưng ở nhà với ông bà nội nên nhà chỉ còn Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương.
Vu Hoằng Dương thấy cô đi vào trong cũng lẽo đẽo xách túi đồ đi theo sau.
Đông Phương Ngôn Diễm không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi lên lầu tẩy trang rồi chuẩn bị quần áo để đi tắm.
Vu Hoằng Dương để gọn túi đồ ở một góc, trông có vẻ rất nâng niu và trân trọng xong mới lấy quần áo đi tắm.
Đến khi Đông Phương Ngôn Diễm tắm xong, trở ra đã thấy anh đang găm máy sấy đợi sẵn.
“Lại đây, anh sấy tóc cho.”
Đông Phương Ngôn Diễm không trả lời nhưng cũng nhanh chóng đi về phía Vu Hoằng Dương ngồi xuống cho anh sấy tóc.
“Giận anh?”
“Không ạ.”
“Không sao mặt mày lại bí xị thế kia?”
“Anh… đáng ghét.”
Vu Hoằng Dương cười lớn, anh không trả lời cô mà tập trung sấy tóc cho Ngôn Diễm. Anh nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, bàn tay lướt qua đầu Ngôn Diễm, các ngón tay xen kẽ qua các lớp tóc, da đầu tạo một mạch điện tê dại chạy trên đầu Đông Phương Ngôn Diễm. Cô mê man để anh sấy tóc cho.
15 phút sau, tiếng máy sấy tắt đi, anh hơi ngẩng đầu ra, nghiêng mặt lên tiếng: “Xong rồi.”
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn thì cũng đừng có bí xị như thế chứ?”
“Ngoan, anh có cái này cho em xem.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng vẫn đang ngóng xem anh đang làm gì. Khi thấy anh cầm lấy túi đồ lúc chiều, cơn tò mò của Đông Phương Ngôn Diễm lại trỗi dậy.
“Của em.”
“Gì chứ?”
“Đồ anh chuẩn bị cho em để tham gia sự kiện sắp tới của Lạc Thần.”
“Ò.”
“Thế em nghĩ anh mua đồ cho ai ngoài em.”
Đông Phương Ngôn Diễm cầm lấy túi đồ trên tay, thấp giọng lên tiếng: “Anh không nói làm sao em biết được.”
Vu Hoằng Dương gõ nhẹ vào trán Ngôn Diễm: “Ghen vớ vẩn.”
“Em mở ra xem nhé?”
“Ừ, xem xem có thích không?”
Đông Phương Ngôn Diễm mở túi đồ ra xem, bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu trắng với điểm nhấn là phần thắt eo cùng với đường xẻ dài khoe triệt để đôi chân thon dài của Đông Phương Ngôn Diễm. Các đường may và các chi tiết trên váy được làm vô cùng tỉ mỉ. Thiết kế không quá cầu kỳ nhưng đem lại cảm giác cực kỳ quyến rũ cho người mặc nó.
Vu Hoằng Dương thấy Ngôn Diễm liên tục nhìn ngắm chiếc váy liền lên tiếng: “Có thích không?”
“Anh thiết kế ạ?”
“Anh chỉ phác thảo thôi, còn lại là của nhà thiết kế.”
“Đẹp lắm ạ.”
“Em thích là được rồi.”
“Em thử anh xem.”
“Thế anh đợi em một lát nhé.”
“Ừ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng ôm túi đồ chạy vào phòng thay đồ để thay khiến Vu Hoằng Dương bật cười: “Em có thể thay ở đây mà, cần gì phải chạy vào đó làm gì chứ?”
“Kệ em. Anh đừng hòng chiếm tiện nghi của em.”
“Trong mắt em anh là người như thế à?”
“Ừ.”
Vu Hoằng Dương: “…”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn kiên quyết mang túi đồ vào phòng thay đồ để thay nhưng việc cô chẳng ngờ đến chính là cô không thể kéo phần dây kéo phía sau lên. Đông Phương Ngôn Diễm loay hoay cả buổi vẫn không thể nào kéo lên được.
Chần chừ mãi cuối cùng Đông Phương Ngôn Diễm cũng đành phải cắn răng nhờ đến sự trợ giúp của Vu Hoằng Dương.
Cô hé cửa, thấp giọng gọi: “Anh ơi… em bảo.”
“Sao đấy?”
“Em nhờ tí.”
“Hửm?”
“Em… không kéo được khóa. Anh kéo hộ em với.”
“Ra anh xem.”
“Anh vào đây đi.”
Vu Hoằng Dương cũng thôi không trêu cô nữa mà nhanh chóng đi vào giúp cô kéo khóa phía sau lưng lên.
“Xong rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm đi đến gần chiếc gương lớn cạnh đó, nhìn ngắm bản thân một hồi liền cất giọng cảm thán: “Đẹp quá.”
Ánh mắt của Vu Hoằng Dương liên tục dán lên người Đông Phương Ngôn Diễm, miệng không nhịn được mà cười trong vô thức.
“Anh thấy thế nào?”
“Xoay một vòng anh xem nào.”
Đông Phương Ngôn Diễm chầm chậm xoay một vòng cho Vu Hoằng Dương xem: “Thế nào?”
“Em đẹp lắm. Rất hợp với dáng người của em.”
“Tài năng thiết kế của Vu tổng cũng xịn xò quá ấy chứ. Em rất thích thiết kế này của anh.” Ngôn Diễm liên tục ngắm chiếc váy, vẻ mặt rất thích thú.
“Mà sao anh biết số đo của em đấy? Em nhớ anh có hỏi em đâu nhỉ?”
Vu Hoằng Dương nghe Ngôn Diễm hỏi liền nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tỏ rõ vẻ lưu manh: “Anh đo rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm khó hiểu, anh có từng đo người cho cô sao, hình như là không, cô chắc chắn như vậy. Ngôn Diễm khó hiểu lên tiếng: “Anh đo lúc nào chứ?”
Vu Hoằng Dương nhún vai, bình thản lên tiếng: “Lúc lăn giường.”
“Anh… lưu manh.”
Vu Hoằng Dương nhìn chiếc váy vừa vặn với dáng người của Đông Phương Ngôn Diễm liền lên tiếng: “Không ngờ phải chính xác đến như vậy.”
Đông Phương Ngôn Diễm kiểu: “Anh được lắm Vu Hoằng Dương, có ngày em treo giò anh để anh bớt giở cái thói lưu manh này lại.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn khuôn mặt bí xị của Vu Hoằng Dương, biết mình sai liền nhỏ giọng dỗ dành anh: “Thôi em xin lỗi mà, đừng giận nữa nha.”
“Em không để ý đến anh.”
“Em không có mà, anh không thấy em nhìn thấy tin nhắn liền lật đật chạy xuống đây rồi sao?”
“Bỏ qua cho em nhé, em biết lỗi rồi mà.”
Đông Phương Ngôn Diễm thấy anh không để ý đến mình liền đưa tay lay lay người anh, tỏ vẻ như đang làm nũng nhằm thu hút sự chú ý của Vu Hoằng Dương.
“Không phải anh muốn cho em xem gì sao? Là gì thế?”
“Không cho em xem nữa.”
“Ơ kìa.”
“Hôn anh một cái, anh liền bỏ qua cho em.”
“Bây giờ?”
“Phải.”
“Anh không đợi về nhà được à?”
“Về nhà có việc ở nhà. Em hôn không thì bảo?”
“Hôn thì hôn, ai sợ anh chứ.”
Đông Phương Ngôn Diễm áp môi xuống hôn anh nhưng liền bị Vu Hoằng Dương giữ người lại, anh mạnh bạo chiếm lấy môi cô đến khi cô cảm thấy không thở được mới chịu buông cô ra.
“Hết giận rồi chứ? Bây giờ thì về nhà được chưa?”
“Được.”
Vu Hoằng Dương lái xe đưa Đông Phương Ngôn Diễm về biệt thự của cả hai. Tới nơi, Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh cầm một túi đồ khá lớn đi vào nhà.
“Anh mua đồ gì à?”
“Ờ.”
“Anh mua gì thế?”
“Bí mật.”
“Em với anh có gì mà phải bí mật chứ, hay là anh mua cho con nào nên mới giấu em?”
“Trời ơi, bà cô của tôi ơi, anh mua cho con nào mà công khai trước mặt em thế này á, anh đâu ấu trĩ thế.”
“Vậy là anh làm chuyện mờ ám sau lưng em?”
“Không có.”
“Chứ cái túi đó là gì, có mỗi thế mà anh vòng vo nãy giờ không nói cho em biết.”
“Ừ không nói, cho em tò mò chơi.”
“Anh… anh… anh được lắm.”
“Thôi vào nhà đi, rồi anh cho em xem.”
Đông Phương Ngôn Diễm hờn dỗi cầm lấy túi xách của mình đi vào nhà. Hôm nay, Vu Thời Gia Hưng ở nhà với ông bà nội nên nhà chỉ còn Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương.
Vu Hoằng Dương thấy cô đi vào trong cũng lẽo đẽo xách túi đồ đi theo sau.
Đông Phương Ngôn Diễm không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi lên lầu tẩy trang rồi chuẩn bị quần áo để đi tắm.
Vu Hoằng Dương để gọn túi đồ ở một góc, trông có vẻ rất nâng niu và trân trọng xong mới lấy quần áo đi tắm.
Đến khi Đông Phương Ngôn Diễm tắm xong, trở ra đã thấy anh đang găm máy sấy đợi sẵn.
“Lại đây, anh sấy tóc cho.”
Đông Phương Ngôn Diễm không trả lời nhưng cũng nhanh chóng đi về phía Vu Hoằng Dương ngồi xuống cho anh sấy tóc.
“Giận anh?”
“Không ạ.”
“Không sao mặt mày lại bí xị thế kia?”
“Anh… đáng ghét.”
Vu Hoằng Dương cười lớn, anh không trả lời cô mà tập trung sấy tóc cho Ngôn Diễm. Anh nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, bàn tay lướt qua đầu Ngôn Diễm, các ngón tay xen kẽ qua các lớp tóc, da đầu tạo một mạch điện tê dại chạy trên đầu Đông Phương Ngôn Diễm. Cô mê man để anh sấy tóc cho.
15 phút sau, tiếng máy sấy tắt đi, anh hơi ngẩng đầu ra, nghiêng mặt lên tiếng: “Xong rồi.”
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn thì cũng đừng có bí xị như thế chứ?”
“Ngoan, anh có cái này cho em xem.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng vẫn đang ngóng xem anh đang làm gì. Khi thấy anh cầm lấy túi đồ lúc chiều, cơn tò mò của Đông Phương Ngôn Diễm lại trỗi dậy.
“Của em.”
“Gì chứ?”
“Đồ anh chuẩn bị cho em để tham gia sự kiện sắp tới của Lạc Thần.”
“Ò.”
“Thế em nghĩ anh mua đồ cho ai ngoài em.”
Đông Phương Ngôn Diễm cầm lấy túi đồ trên tay, thấp giọng lên tiếng: “Anh không nói làm sao em biết được.”
Vu Hoằng Dương gõ nhẹ vào trán Ngôn Diễm: “Ghen vớ vẩn.”
“Em mở ra xem nhé?”
“Ừ, xem xem có thích không?”
Đông Phương Ngôn Diễm mở túi đồ ra xem, bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu trắng với điểm nhấn là phần thắt eo cùng với đường xẻ dài khoe triệt để đôi chân thon dài của Đông Phương Ngôn Diễm. Các đường may và các chi tiết trên váy được làm vô cùng tỉ mỉ. Thiết kế không quá cầu kỳ nhưng đem lại cảm giác cực kỳ quyến rũ cho người mặc nó.
Vu Hoằng Dương thấy Ngôn Diễm liên tục nhìn ngắm chiếc váy liền lên tiếng: “Có thích không?”
“Anh thiết kế ạ?”
“Anh chỉ phác thảo thôi, còn lại là của nhà thiết kế.”
“Đẹp lắm ạ.”
“Em thích là được rồi.”
“Em thử anh xem.”
“Thế anh đợi em một lát nhé.”
“Ừ.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh chóng ôm túi đồ chạy vào phòng thay đồ để thay khiến Vu Hoằng Dương bật cười: “Em có thể thay ở đây mà, cần gì phải chạy vào đó làm gì chứ?”
“Kệ em. Anh đừng hòng chiếm tiện nghi của em.”
“Trong mắt em anh là người như thế à?”
“Ừ.”
Vu Hoằng Dương: “…”
Đông Phương Ngôn Diễm vẫn kiên quyết mang túi đồ vào phòng thay đồ để thay nhưng việc cô chẳng ngờ đến chính là cô không thể kéo phần dây kéo phía sau lên. Đông Phương Ngôn Diễm loay hoay cả buổi vẫn không thể nào kéo lên được.
Chần chừ mãi cuối cùng Đông Phương Ngôn Diễm cũng đành phải cắn răng nhờ đến sự trợ giúp của Vu Hoằng Dương.
Cô hé cửa, thấp giọng gọi: “Anh ơi… em bảo.”
“Sao đấy?”
“Em nhờ tí.”
“Hửm?”
“Em… không kéo được khóa. Anh kéo hộ em với.”
“Ra anh xem.”
“Anh vào đây đi.”
Vu Hoằng Dương cũng thôi không trêu cô nữa mà nhanh chóng đi vào giúp cô kéo khóa phía sau lưng lên.
“Xong rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm đi đến gần chiếc gương lớn cạnh đó, nhìn ngắm bản thân một hồi liền cất giọng cảm thán: “Đẹp quá.”
Ánh mắt của Vu Hoằng Dương liên tục dán lên người Đông Phương Ngôn Diễm, miệng không nhịn được mà cười trong vô thức.
“Anh thấy thế nào?”
“Xoay một vòng anh xem nào.”
Đông Phương Ngôn Diễm chầm chậm xoay một vòng cho Vu Hoằng Dương xem: “Thế nào?”
“Em đẹp lắm. Rất hợp với dáng người của em.”
“Tài năng thiết kế của Vu tổng cũng xịn xò quá ấy chứ. Em rất thích thiết kế này của anh.” Ngôn Diễm liên tục ngắm chiếc váy, vẻ mặt rất thích thú.
“Mà sao anh biết số đo của em đấy? Em nhớ anh có hỏi em đâu nhỉ?”
Vu Hoằng Dương nghe Ngôn Diễm hỏi liền nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tỏ rõ vẻ lưu manh: “Anh đo rồi.”
Đông Phương Ngôn Diễm khó hiểu, anh có từng đo người cho cô sao, hình như là không, cô chắc chắn như vậy. Ngôn Diễm khó hiểu lên tiếng: “Anh đo lúc nào chứ?”
Vu Hoằng Dương nhún vai, bình thản lên tiếng: “Lúc lăn giường.”
“Anh… lưu manh.”
Vu Hoằng Dương nhìn chiếc váy vừa vặn với dáng người của Đông Phương Ngôn Diễm liền lên tiếng: “Không ngờ phải chính xác đến như vậy.”
Đông Phương Ngôn Diễm kiểu: “Anh được lắm Vu Hoằng Dương, có ngày em treo giò anh để anh bớt giở cái thói lưu manh này lại.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương