Tình Một Đêm: Chân Trời Góc Bể Đều Là Em
Chương 7
Đông Phương Ngôn Diễm tiến hành sửa lại bảng thiết kế của mình dưới sự trợ giúp của giám đốc thiết kế Tô San và một số chuyên viên thiết kế lâu năm của Lạc Thần.
“Ngôn Diễm, chủ tịch tìm cô.” Vị trưởng phòng đi ngang, trực tiếp đem lời của chủ tịch truyền đạt lại cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Em biết rồi, cảm ơn chị nhé.”
“Không có gì, em vào đi kẻo chủ tịch đợi.”
“Vâng.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh tay quơ lấy bảng thiết kế trên bàn làm việc, trực tiếp mang vào phòng làm việc của chủ tịch.
Ngôn Diễm ở nơi làm việc luôn cực kỳ chuyên nghiệp, cô đưa tay gõ nhẹ vào thành cửa. Giọng một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng vang lên: “Vào đi.”
“Chủ tịch tìm tôi.”
Vu Hoằng Dương ngồi quay mặt về phía bên trong, cất giọng đáp: “Ừ. Bảng thiết kế cho buổi ra mắt sản phẩm cho tháng mới chuẩn bị tới đâu rồi?”
Đông Phương Ngôn Diễm đã làm việc ở Lạc Thần được một vài thời gian nhưng mặt mũi chủ tịch của mình như nào Ngôn Diễm dường như không biết. Cô cũng chẳng lấy làm thắc mắc khi vị chủ tịch kia chẳng hề quay lại để nhìn lấy cô một cái.
“Đã xong rồi thưa chủ tịch. Tất cả bảng vẽ sản phẩm sắp tới của Lạc Thần đều ở đây, ngài có thể xem qua.”
Vu Hoằng Dương nghe ra giọng của Đông Phương Ngôn Diễm liền quay người sang, nở một nụ cười bí hiểm.
“Bé con, chúng ta lại gặp nhau.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh, cả người đơ cả ra, miệng lấp bấp: “Anh... anh...”
“Ngạc nhiên lắm sao?”
“Anh... anh là chủ tịch của Lạc Thần?”
“Đúng.”
Đông Phươg Ngôn Diễm đưa tay đỡ trán: “Ôi trời đất ơi.”
“Em không thoát khỏi tay tôi đâu, có trốn cũng vô ích.”
“Chúng ta ăn bánh trả tiền, nên tôi hy vọng chúng ta sẽ không làm phiền đến cuộc sống và công việc của nhau.”
“Em nghĩ sao?”
“Vậy kết quả lần này... là có sự nhúng tay của anh... chứ tôi không phải là người được chọn, có phải vậy không?”
“Em không có tự tin với năng lực của mình thế à?”
“Yên tâm, kết quả lần này là do hội đồng bình chọn, không liên quan gì đến tôi.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
Đúng là trái đất thật tròn, có chết Ngôn Diễm cũng chẳng ngờ cô lại nộp đơn ứng tuyển vào tập đoàn của anh ta. Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà. Ngu ngốc quá đi mất.
Đông Phương Ngôn Diễm để lại bảng thiết kế cho Vu Hoằng Dương xem qua rồi nhanh chóng ra ngoài, nếu còn ở đây thêm một giây một phút nào chắc cô phát điên lên mất.
“Chủ tịch, tôi xin phép.”
“Ừ.”
Các thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã bắt đầu được triển khai nên thời gian gần đây cô rất bận rộn, liên tục phải tăng ca đến tận khuya.
“Ngôn Diễm về thôi, hết giờ làm rồi em.” Một chị đồng nghiệp nhìn thấy cô vẫn còn cặm cụi làm việc liền lên tiếng nhắc nhở.
“Mọi người về trước đi ạ, em làm nốt cái này sẽ về sau.”
“Ừ vậy chị về trước nhé. Em cũng tranh thủ về sớm đi, con gái về khuya như vậy nguy hiểm lắm đấy.”
“Em biết rồi, cảm ơn chị.”
“Ừ chị về nhé. Tạm biệt em.”
“Dạ chị về cẩn thận.”
Đông Phương Ngôn Diễm cặm cụi làm đến nỗi quên cả giờ giấc, xong công việc cũng đã gần 11 giờ. Cô nhìn xung quanh chỉ còn mỗi khu vực của cô là còn sáng đèn. Ngôn Diễm tắt máy tính, dọn dẹp lại một xíu rồi tắt điện ra về.
Những tưởng giờ này chỉ còn có mỗi mình cô nhưng khi thấy Vu Hoằng Dương xuất hiện trước cửa thang máy, Ngôn Diễm lại một phen hốt hoảng vì sự xuất hiện của anh.
“Anh có thể đùng có lù lù xuất hiện như vậy được không hả?”
“Bộ tôi đáng sợ lắm à?”
“Ừ.”
“Là tôi đáng sợ hay là em đang chột dạ nên mới hốt hoảng như vậy?
“Ăn nói vớ vẩn.”
“Công việc nhiều lắm sao?”
“Dù sao bảng thiết kế cũng đã được đưa vào sản xuất nên có phần hơi bận một xíu.”
“Ừ.”
Cửa thang máy mở ra, Đông Phương Ngôn Diễm cũng thôi không nghĩ ngợi nữa mà bước chân vào thang máy.
Ngôn Diễm về đến nhà cũng quá nửa đêm, cô vội vàng tẩy trang, đi tắm rồi nhanh chóng leo lên giường nghỉ ngơi sau một ngày chiến đấu với một lượng công việc khổng lồ.
Chẳng mất công tìm kiếm thông tin về người con gái đêm đó, Đông Phương Ngôn Diễm lại tự mình tìm đến khiến tâm tình Vu Hoằng Dương cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Vu Hoằng Dương chẳng vồ vập, cứ âm thầm quan sát Ngôn Diễm, cũng không quá lộ liễu theo đuổi, anh sợ một lần nữa cô sẽ né tránh anh và bỏ trốn.
Kể từ khi Đông Phương Ngôn Diễm biết được người đàn ông đêm đó lại chính là sếp của cô thì cô có vẻ khá ngượng ngùng mỗi khi đối diện cùng anh. Cảm giác muốn từ bỏ hết tất cả mọi thứ ở đây để đến một nơi thật xa, sẽ chẳng ai biết cô là ai lại một lần nữa lóe lên trong đầu của Ngôn Diễm.
Cô tự nhủ với lòng rằng nếu Vu Hoằng Dương dám lấy chuyện đêm đó ra uy hiếp hay làm khó cô thì ngay lập tức cô sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở Lạc Thần.
Vu Hoằng Dương kể từ sau lần đó, cả tâm trí đều đặt ở Đông Phương Ngôn Diễm. Dự án ra mắt sản phẩm mới cũng đã được ấn định ngày, cũng từ đó mà Vu Hoằng Dương mà Ngôn Diễm liên lạc với nhau nhiều hơn, nhưng chung quy lại vẫn là vì công việc, ngoài ra không còn gì khác, nhưng đó là những suy nghĩ của Ngôn Diễm, còn anh có nghĩ như vậy hay không thì có trời mới biết.
Đã quá giờ làm, mọi người ở tập đoàn cũng đã về hết nhưng ở tầng cao nhất của tòa nhà vẫn còn đang sáng đèn. Vu Hoằng Dương vẫn đang miệt mài chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới của Lạc Thần, có vẻ dự án lần này anh đặt khá nhiều tâm huyết vào nó.
Kết thúc công việc cũng đã gần 10 giờ đêm, Vu Hoằng Dương nhìn đồng hồ thoáng thở dài rồi cũng nhanh chóng dọn dẹp lại một chút, xong mới trở về nhà.
Vừa đi, Vu Hoằng Dương vừa rút điện thoại ra xem, chẳng biết vì lý do gì mà anh lại gọi điện thoại đến cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Alo.” Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
Hình như Ngôn Diễm không biết người gọi đến là ai: “Ai vậy ạ?”
Vu Hoằng Dương không nghĩ cô sẽ nghe máy nên nhấc thời không biết nói gì, chậm chạp lên tiếng: “Là tôi, Vu Hoằng Dương.”
Đông Phương Ngôn Diễm có vẻ khá bất ngờ khi biết người gọi đến là anh nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Ừ, anh gọi tôi có chuyện gì không?”
“Đã ăn cơm tối chưa?”
Vâng, câu hỏi rất chi là vô tri nhưng biết làm sao được, anh chẳng biết phải quan tâm cô như nào cho phải, anh cũng chẳng hề nghĩ đến trường hợp cô sẽ nghe máy nên cứ vu vơ gọi vậy.
“Có anh là tôi chưa ăn thôi chứ cơm tôi ăn hai mấy năm nay rồi.”
“Có chắc là chưa ăn không?”
“Lần đó không tính.”
“Gửi địa chỉ.”
“Để làm gì?”
“Đến để cho em ăn. Dù sao lần đó em cũng không tỉnh táo, chi bằng tôi cho em thử lại một lần nữa.”
“Đồ điên.” Nói xong, Ngôn Diễm trực tiếp tắt điện thoại.
“Ngôn Diễm, chủ tịch tìm cô.” Vị trưởng phòng đi ngang, trực tiếp đem lời của chủ tịch truyền đạt lại cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Em biết rồi, cảm ơn chị nhé.”
“Không có gì, em vào đi kẻo chủ tịch đợi.”
“Vâng.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh tay quơ lấy bảng thiết kế trên bàn làm việc, trực tiếp mang vào phòng làm việc của chủ tịch.
Ngôn Diễm ở nơi làm việc luôn cực kỳ chuyên nghiệp, cô đưa tay gõ nhẹ vào thành cửa. Giọng một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng vang lên: “Vào đi.”
“Chủ tịch tìm tôi.”
Vu Hoằng Dương ngồi quay mặt về phía bên trong, cất giọng đáp: “Ừ. Bảng thiết kế cho buổi ra mắt sản phẩm cho tháng mới chuẩn bị tới đâu rồi?”
Đông Phương Ngôn Diễm đã làm việc ở Lạc Thần được một vài thời gian nhưng mặt mũi chủ tịch của mình như nào Ngôn Diễm dường như không biết. Cô cũng chẳng lấy làm thắc mắc khi vị chủ tịch kia chẳng hề quay lại để nhìn lấy cô một cái.
“Đã xong rồi thưa chủ tịch. Tất cả bảng vẽ sản phẩm sắp tới của Lạc Thần đều ở đây, ngài có thể xem qua.”
Vu Hoằng Dương nghe ra giọng của Đông Phương Ngôn Diễm liền quay người sang, nở một nụ cười bí hiểm.
“Bé con, chúng ta lại gặp nhau.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh, cả người đơ cả ra, miệng lấp bấp: “Anh... anh...”
“Ngạc nhiên lắm sao?”
“Anh... anh là chủ tịch của Lạc Thần?”
“Đúng.”
Đông Phươg Ngôn Diễm đưa tay đỡ trán: “Ôi trời đất ơi.”
“Em không thoát khỏi tay tôi đâu, có trốn cũng vô ích.”
“Chúng ta ăn bánh trả tiền, nên tôi hy vọng chúng ta sẽ không làm phiền đến cuộc sống và công việc của nhau.”
“Em nghĩ sao?”
“Vậy kết quả lần này... là có sự nhúng tay của anh... chứ tôi không phải là người được chọn, có phải vậy không?”
“Em không có tự tin với năng lực của mình thế à?”
“Yên tâm, kết quả lần này là do hội đồng bình chọn, không liên quan gì đến tôi.” Vu Hoằng Dương nói tiếp.
Đúng là trái đất thật tròn, có chết Ngôn Diễm cũng chẳng ngờ cô lại nộp đơn ứng tuyển vào tập đoàn của anh ta. Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà. Ngu ngốc quá đi mất.
Đông Phương Ngôn Diễm để lại bảng thiết kế cho Vu Hoằng Dương xem qua rồi nhanh chóng ra ngoài, nếu còn ở đây thêm một giây một phút nào chắc cô phát điên lên mất.
“Chủ tịch, tôi xin phép.”
“Ừ.”
Các thiết kế của Đông Phương Ngôn Diễm cũng đã bắt đầu được triển khai nên thời gian gần đây cô rất bận rộn, liên tục phải tăng ca đến tận khuya.
“Ngôn Diễm về thôi, hết giờ làm rồi em.” Một chị đồng nghiệp nhìn thấy cô vẫn còn cặm cụi làm việc liền lên tiếng nhắc nhở.
“Mọi người về trước đi ạ, em làm nốt cái này sẽ về sau.”
“Ừ vậy chị về trước nhé. Em cũng tranh thủ về sớm đi, con gái về khuya như vậy nguy hiểm lắm đấy.”
“Em biết rồi, cảm ơn chị.”
“Ừ chị về nhé. Tạm biệt em.”
“Dạ chị về cẩn thận.”
Đông Phương Ngôn Diễm cặm cụi làm đến nỗi quên cả giờ giấc, xong công việc cũng đã gần 11 giờ. Cô nhìn xung quanh chỉ còn mỗi khu vực của cô là còn sáng đèn. Ngôn Diễm tắt máy tính, dọn dẹp lại một xíu rồi tắt điện ra về.
Những tưởng giờ này chỉ còn có mỗi mình cô nhưng khi thấy Vu Hoằng Dương xuất hiện trước cửa thang máy, Ngôn Diễm lại một phen hốt hoảng vì sự xuất hiện của anh.
“Anh có thể đùng có lù lù xuất hiện như vậy được không hả?”
“Bộ tôi đáng sợ lắm à?”
“Ừ.”
“Là tôi đáng sợ hay là em đang chột dạ nên mới hốt hoảng như vậy?
“Ăn nói vớ vẩn.”
“Công việc nhiều lắm sao?”
“Dù sao bảng thiết kế cũng đã được đưa vào sản xuất nên có phần hơi bận một xíu.”
“Ừ.”
Cửa thang máy mở ra, Đông Phương Ngôn Diễm cũng thôi không nghĩ ngợi nữa mà bước chân vào thang máy.
Ngôn Diễm về đến nhà cũng quá nửa đêm, cô vội vàng tẩy trang, đi tắm rồi nhanh chóng leo lên giường nghỉ ngơi sau một ngày chiến đấu với một lượng công việc khổng lồ.
Chẳng mất công tìm kiếm thông tin về người con gái đêm đó, Đông Phương Ngôn Diễm lại tự mình tìm đến khiến tâm tình Vu Hoằng Dương cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Vu Hoằng Dương chẳng vồ vập, cứ âm thầm quan sát Ngôn Diễm, cũng không quá lộ liễu theo đuổi, anh sợ một lần nữa cô sẽ né tránh anh và bỏ trốn.
Kể từ khi Đông Phương Ngôn Diễm biết được người đàn ông đêm đó lại chính là sếp của cô thì cô có vẻ khá ngượng ngùng mỗi khi đối diện cùng anh. Cảm giác muốn từ bỏ hết tất cả mọi thứ ở đây để đến một nơi thật xa, sẽ chẳng ai biết cô là ai lại một lần nữa lóe lên trong đầu của Ngôn Diễm.
Cô tự nhủ với lòng rằng nếu Vu Hoằng Dương dám lấy chuyện đêm đó ra uy hiếp hay làm khó cô thì ngay lập tức cô sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở Lạc Thần.
Vu Hoằng Dương kể từ sau lần đó, cả tâm trí đều đặt ở Đông Phương Ngôn Diễm. Dự án ra mắt sản phẩm mới cũng đã được ấn định ngày, cũng từ đó mà Vu Hoằng Dương mà Ngôn Diễm liên lạc với nhau nhiều hơn, nhưng chung quy lại vẫn là vì công việc, ngoài ra không còn gì khác, nhưng đó là những suy nghĩ của Ngôn Diễm, còn anh có nghĩ như vậy hay không thì có trời mới biết.
Đã quá giờ làm, mọi người ở tập đoàn cũng đã về hết nhưng ở tầng cao nhất của tòa nhà vẫn còn đang sáng đèn. Vu Hoằng Dương vẫn đang miệt mài chuẩn bị cho buổi ra mắt sản phẩm mới của Lạc Thần, có vẻ dự án lần này anh đặt khá nhiều tâm huyết vào nó.
Kết thúc công việc cũng đã gần 10 giờ đêm, Vu Hoằng Dương nhìn đồng hồ thoáng thở dài rồi cũng nhanh chóng dọn dẹp lại một chút, xong mới trở về nhà.
Vừa đi, Vu Hoằng Dương vừa rút điện thoại ra xem, chẳng biết vì lý do gì mà anh lại gọi điện thoại đến cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Alo.” Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
Hình như Ngôn Diễm không biết người gọi đến là ai: “Ai vậy ạ?”
Vu Hoằng Dương không nghĩ cô sẽ nghe máy nên nhấc thời không biết nói gì, chậm chạp lên tiếng: “Là tôi, Vu Hoằng Dương.”
Đông Phương Ngôn Diễm có vẻ khá bất ngờ khi biết người gọi đến là anh nhưng cũng nhanh chóng trả lời: “Ừ, anh gọi tôi có chuyện gì không?”
“Đã ăn cơm tối chưa?”
Vâng, câu hỏi rất chi là vô tri nhưng biết làm sao được, anh chẳng biết phải quan tâm cô như nào cho phải, anh cũng chẳng hề nghĩ đến trường hợp cô sẽ nghe máy nên cứ vu vơ gọi vậy.
“Có anh là tôi chưa ăn thôi chứ cơm tôi ăn hai mấy năm nay rồi.”
“Có chắc là chưa ăn không?”
“Lần đó không tính.”
“Gửi địa chỉ.”
“Để làm gì?”
“Đến để cho em ăn. Dù sao lần đó em cũng không tỉnh táo, chi bằng tôi cho em thử lại một lần nữa.”
“Đồ điên.” Nói xong, Ngôn Diễm trực tiếp tắt điện thoại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương