Tình Nhân Hai Mặt
Chương 17: Dây buộc tóc
"Rất nhiều, bạn cùng nhà trước kia cũng không giỏi nấu nướng," Bạc Minh Yên đặt cà chua xắt nhỏ lên đĩa, rửa tay và cười nói "Đặc biệt là chị của cô, lúc ở cùng nhau cơ bản đều là tôi xuống bếp."
Nước trong nồi sôi sùng sục, nhưng trong lòng Mạnh Hủ Nhiên bình tĩnh lại một chút, cô ấy kéo một tiếng "Ồ" thật dài. Nghe có chút thất vọng.
Bạc Minh Yên cuối người bỏ mì sợi vào trong nồi, nghe tiếng ngân cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Làm sao? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Loại câu hỏi này giống câu hỏi giữa những người yêu nhau thể hiện sự chiếm hữu. Với mối quan hệ hiện tại của hai người, miễn cưỡng có thể xem như bạn bè bình thường, hỏi như vậy có chút kỳ lạ.
Bạc Minh Yên lại cau mày. Mặc dù cô sẽ không bao giờ luôn coi những người cùng giới xung quanh mình là cong, nhưng vào lúc này cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Mạnh Hủ Nhiên nói ra lời đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu, "Việc này không phải có chút xấu hổ sao? Hỏi xem có ai chống lưng cho tôi không."
"....."
Bạc Minh Yên còn chưa thở xong đã bị cái lý do này làm cho nghẹn lại một chút.
Thấy cô còn đọng lại bộ dáng có chút đáng yêu, Mạnh Hủ Nhiên không phúc hậu cười lên tiếng.
Bạc Minh Yên lại cho dầu vào nồi, dùng giọng nói êm ái, trầm trầm nói ra sự thật: "Nhưng khuya như vậy cô mới là người đầu tiên bảo tôi nấu ăn."
Tâm trạng của Mạnh Hủ Nhiên bây giờ giống như nước sôi trong nồi mì, khóe miệng đã treo lên cao, không đợi Bạc Minh Yên kịp phát hiện, cô đã quay người mở cửa: "Tôi đi dọn dẹp trước."
Thoạt nhìn giống như bị hờn trách, sau đó bởi vì xấu hổ, rồi chạy trối chết.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạc Minh Yên sững sờ trong giây lát.
Vào giây phút cô nghi ngờ Mạnh Hủ Nhiên là cong, cô nghĩ nếu cô ấy cong thật thì mình cần phải giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng khi vừa nghĩ tới chuyện phải giữ khoảng cách thì cô mong là cô ấy không phải cong.
Dầu trong nồi quá nóng, cà chua vừa mới cho vào đã bốc cháy, Bạc Minh Yên nhìn ngọn lửa đang bốc lên thì thở dài rồi lại bình tĩnh đóng nắp nồi lại.
Sau khi xào mấy lượt thì mì cũng đã chín. Bạc Minh Yến lấy mì ra, rưới lên trên rồi ra khỏi bếp gọi Mạnh Hủ Nhiên.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Bạc Minh Yên đi tới, từ bên ngoài nhìn vào.
Trong phòng, Mạnh Hủ Nhiên đang đứng trước bàn phân loại tài liệu.
Cô ấy hơi cuối đầu, mái tóc đen đang buông xõa sang một bên, mũi cao thẳng, đường nét cằm rõ ràng, đường cong tinh xảo xinh đẹp.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt trầm lặng và nghiêm túc của người này bây giờ, khó có thể tưởng tượng ngày thường người này ngày thường lại có nhanh mồm dẻo miệng, lại còn có bộ dạng khóc sướt mướt.
Cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt vào mình, Mạnh Hủ Nhiên quay đầu nhìn sang.
Bạc Minh Yên lúc này mới nói: "Mì đã làm xong."
Cứ như thể cô chỉ vừa bước tới rồi nói ngay câu này.
Mạnh Hủ Nhiên đứng hình một chút, sau đó nói "Vâng" rồi đi theo Bạc Minh Yên vào phòng bếp như không có chuyện gì.
Trên quầy bày một tô mì phủ sốt cà chua và trứng. Nhìn từ xa đã ngửi thấy mùi thơm chua ngọt khiến cả miệng chảy nước miếng.
"Cô bưng mì ra bàn đi, tôi bưng canh." Bạc Minh Yên lấy ra một đôi đũa trong tủ ra, sau đó là thìa rồi đưa cho Mạnh Hủ Nhiên.
"Cô không ăn cùng tôi sao?" Mạnh Hủ Nhiên nói đến rất tự nhiên và đương nhiên.
Ánh mắt Bạc Minh Yên hơi động một chút, nhìn cô ấy rồi nói: "Tôi đã ăn cơm tối."
Mạnh Hủ Nhiên nhếch môi rồi cầm bát mì lên, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt khó nắm bắt của Bạc Minh Yên vẫn luôn nhìn mình. Cô ấy không khỏi hỏi: "Sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Bạc Minh Yên đưa mắt nhìn về phía cái nồi trống rỗng, cô múc một thìa canh lên, không nhịn được hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi? Ăn cơm cần người ăn cùng sao?"
"..."
Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi thật sâu, mím môi, phồng má, dùng đũa trộn mì trong bát trộn, thầm nói trong lòng đừng tức giận mà xoa dịu bản thân.
Đi đến bàn ăn, mì đã được trộn xong hết, cô nhìn Bạc Minh Yên đặt bát canh xuống rồi nói: "Ăn một mình, cô đơn buồn lắm."
Bạc Minh Yên định mở miệng thì ngậm lại, vốn dĩ cô muốn nói: "Lúc trước cũng không thấy cô ngồi ăn mì gói một mình rồi kêu cô đơn." Nhưng đột nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên Mạnh Hủ Nhiên ăn mì gói đến khóc lóc.
Có vẻ là cô đơn thật.
Một là cô ăn không vô, hai là không có nhiều mì để hai người ăn. Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi sẽ uống một bát canh."
Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên sáng lên. Như sợ Bạc Minh Yên nuốt lời đổi ý mà quay vào bếp, Bạc Minh Yên vừa nói xong Mạnh Hủ Nhiên đã lập tức đẩy chén canh đến trước mặt cô. "Uống đi."
"Bạc Minh Yên sửng người một chút: "Còn cô?"
"Tôi sẽ tự mình lấy."
Mạnh Hủ Nhiên vội vã bước đi, rồi cũng nhanh chóng quay lại. Cô ấy vừa lo lắng đi nhưng sau khi ngồi xuống cũng bình tĩnh lại.
Canh còn hơi nóng, Bạc Minh Yên múc nửa thìa, để yên một lát rồi mới nhấp một ngụm. Nhìn qua bên kia, Mạnh Hủ Nhiên ăn uống chậm rãi, nhưng cũng không quá chậm, tóc dài thẳng của cô ấy thỉnh thoảng từ trên đầu vai buông xuống, rồi chúng lại được cô ấy vén ra sau tai.
Bạc Minh Yên bỗng nhớ ra dây buộc tóc của Mạnh Hủ Nhiên đang quấn quanh tóc mình. Lúc cô chuẩn bị tháo chiếc buộc tóc ra thì Mạnh Hủ Nhiên lại lấy một chiếc dây khác từ trong túi ra.
Chiếc dây buộc tóc rất độc đáo, có ba vòng dây màu đen, được xâu chuỗi những tinh cầu làm bằng ngọc trai trắng Úc và đồ trang trí ngôi sao làm bằng vàng 18k một cách có ý đồ.
Đây là sản phẩm mới được ra mắt trong năm nay bởi Fantsy, công ty của cha Mạnh Hủ Nhiên.
Một dây buộc tóc giá bốn con số.
Rất phù hợp với phong cách công chúa nhỏ nhưng không phù hợp với phong cách của cô ấy.
Bạc Minh Yên đang nghĩ cái trên đầu mình chắc sẽ không đắt như vậy đâu. Cô lại giơ tay lên chuẩn bị tháo dây buộc tóc.
Mạnh Hủ Nhiên buộc tóc lại, liếc nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Lát tôi sẽ dọn."
Bị cắt ngang như vậy nên Bạc Minh Yên buông tay xuống, rồi lại bưng bát canh lên: "Ừm" một tiếng rồi uống hết chỗ canh còn lại.
"Đúng rồi, tài liều ngày mai cần mang theo đã chuẩn bị xong hết chứ?" Mạnh Hủ Nhiên hỏi.
Bạc Minh Yên gật gật đầu, hoàn toàn quên mất chuyện phải trả lại dây buộc tóc.
Mạnh Hủ Nhiên cũng gật đầu nói: "8 giờ 30 ngày mai tài xế sẽ tới đón chúng ta, cô nhớ tự đặt đồng hồ báo thức, đừng ngủ quên."
"Được." Bạc Minh Yên uống canh xong, đứng dậy nói: "Vậy tôi đi ngủ trước.
"Cảm ơn đã đãi ngộ, chúc cô ngủ ngon." Mạnh Hủ Nhiên ấm áp nói, sau đó đứng dậy cúi đầu dọn dẹp đồ ăn trên bàn.
Bạc Minh yên chậm rãi ngước mắt lên, trầm mặt hai giây, mới nói: "Cô cũng vậy."
Trên người có mùi khói nấu ăn, sau khi uống nước xong, Bạc Minh Yên thay quần áo, chuẩn bị đi đánh răng rồi tắm rửa lần nữa.
Khi cô bước vào phòng tắm thì Mạnh Hủ Nhiên cũng từ trong bếp đi ra.
Mạnh Hủ Nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua mái tóc buộc cao của Bạc Minh Yên, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng tắm, Bạc Minh Yên đánh răng xong, bắt đầu cởi bỏ chiếc áo chui đầu đang mặc, từ cổ hướng lên tay cô liền chạm và vật trang trí trên dây buộc tóc.
Lúc này Bạc Minh Yên mới nhớ đến chiếc dây buộc tóc trên đầu mình, cô thuận tay tháo nó ra.
Đúng như dự đoán, nó giống với cái của Mạnh Hủ Nhiên.
Nhưng phụ kiện trang trí của nó không phải là ngôi sao mà là mặt trăng.
Tắm xong rồi trả sau vậy.
Bạc Minh Yên đặt một mảnh giấy lên bồn rửa rồi cẩn thận đặt chiếc dây buộc tóc lên đó.
Sau khi tắm rửa xong, Bạc Minh Yên vừa dùng điện thoại vừa đi ra ngoài, trên biểu tượng vòng kết nối bạn bè có một chấm đỏ nhỏ, sau khi bấm vào, giao diện được làm mới rồi hiện lên tin mới nhất, là của Mạnh Hủ Nhiên, được đăng khoảng một giờ trước. Lúc đó cô còn chưa về nhà. Cô ấy viết:
Bạc Minh Yên đọc xong chớp mắt, liếc nhìn cửa phòng ngủ chính, không có chút ánh sáng nào lọt ra từ khe cửa.Không biết Mạnh Hủ Nhiên bên trong đó đang làm gì, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi.
Bạc Minh Yên xoa xoa ngọc trai trên dây buộc tóc, từ bỏ ý định gõ cửa.
Trở lại phòng, cô nhét dây buộc tóc vào túi ngoài của túi hành lý.
_____
Sáng sớm hôm sau, Bạc Minh Yên thức dậy lại phát hiện chén đồ ăn của mèo đã được thay thế bằng bát tự động, còn máy cho cá ăn tự động cũng đã được bật.
Nhưng người làm hết mọi việc này lại nhốt mình trong phòng, không có một chút động tĩnh nào cả.
Sau khi Bạc Minh Yên tắm rửa sạch sẽ, cô vào bếp pha một cốc bột yến mạch, dựa vào quầy bếp vừa lướt qua máy tính bảng để đọc thông tin, đợi người phòng bên cạnh luôn không chút động tĩnh gì kia bước ra.
8 giờ 22 Mạnh Hủ Nhiên ra khỏi phòng, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho tài xế.
Khi đi ngang qua bếp, cô ấy đột ngột phanh lại.
Bạc Minh Yên mặc một bộ vest thường ngày màu xám khói hoàn mỹ lại nhẹ nhàng, tùy ý dựa vào quầy, đang cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng. Trên sống mũi cao có đeo một chiếc kính gọng vàng, khung cảnh vừa tùy ý vừa lười biếng
Toàn thân cô tản ra sự hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
"Khi nào đi?" Bạc Minh Yên nghe thấy tiếng bước chân chân sột soạt, nhét máy tính bảng vào trong túi xách, sau đó mang cốc nước đi rửa sạch, cũng không quay đầu lại hỏi.
"Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi." Mạnh Hủ Nhiên cất điện thoại rồi nói, "cất điện thoại, nói: "Tài xế đã vào khu dân cư."
Nghe theo tiếng bước chân, chắc là Mạnh Hủ Nhiên đang đi về phía cửa ra vào.
Bạc Minh Yên đặt chiếc cốc xuống, liếc nhìn giá đựng đồ ăn nhẹ trên tay, lấy hai thanh năng lượng và sô cô la sau đó nhét vào túi ngoài của túi.
Đến cửa, Mạnh Hủ Nhiên dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn chằm chằm vào một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng nhạt, nhưng lại không đi, giống như đang rối rắm.
Bạc Minh Yên phát hiện Mạnh Hủ Nhiên hình như rất thích mặc sườn xám.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc sườn xám in nổi màu trắng với tay áo đảo nhau. Cô ấy có dáng người đẹp, vừa lả lướt vừa hấp dẫn, khí chất cũng rất được, mái tóc đen như thác nước, thanh lịch lại không kém phần quyến rũ.
Bạc Minh Yên đã thay giày xong, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên còn chưa thay giày, cô không khỏi hỏi: "Không phải là rất hợp sao?"
"Rất xứng, xứng đến chết đi được." Mạnh Hủ Nhiên thở dài, "Nhưng mà mang lâu thì rất đớn."
"..."
Tóm lại là, thích đẹp còn tỏ vẻ.
Sau đó Bạc Minh Yên đề nghị: "Mang thêm một đôi giày đế bằng nữa không phải là được rồi sao."
"Lúc chưa thay lại phải xách thêm đôi giày đế bằng cả đoạn đường," Mạnh Hủ Nhiên kéo dài giọng nói, "Còn lúc thay thì phải mang giày cao gót."
Bạc Minh Yên thoáng nhìn mấy ngón chân nhỏ của của Mạnh Hủ Nhiên đang nâng nâng, hàng mi dài của cô cũng nâng nâng lên, lúc này liền thấy Mạnh Hủ Nhiên đang mím môi, lông mi dài đang nhấp nháy, đôi mắt đang trông mong mà nhìn cô.
Bạc Minh Yên giả vờ không hiểu ý tứ trong mắt nàng, gật đầu: "Ừm, rồi sao nữa."
Là nó rất rắc rối, cô có thể giúp tôi xách được không.
Mạnh Hủ Nhiên bĩu môi, thở ra một hơi thở dài nhỏ đến khó có thể nghe thấy, cô ấy nhanh chóng đi đôi giày cao gót, ngồi xổm xuống rồi cài nút lại.
Rũ nửa con mắt, sau đó dừng ở trên chân Bạc Minh Yên.
Cũng đi cao gót nha.
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nhoáng lên, lúc đứng dậy chân lại lảo đảo không đứng vững, Bạc Minh Yên theo phản xạ dùng tay còn lại đỡ cô ấy.
Vốn dĩ Bạc Minh Yên chỉ muốn đỡ cánh tay của cô ấy, nhưng Mạnh Hủ Nhiên có lẽ sợ ngã lăn ra nên lập tức nâng cánh tay lên ôm cổ cô, vì thế mà tay Bạc Minh Yên tự nhiên mà trượt xuống bên hông Mạnh Hủ Nhiên.
Một lôi một kéo, hai người đứng đó dán vào nhau.
Chất liệu vải dập nổi gập ghềnh, nhẹ nhàng mềm mại, vòng eo thon nhỏ của Mạnh Hủ Nhiên một tay của Bạc Minh Yên có thể ôm trọn.
Có lẽ Mạnh Hủ Yên đang hoảng, nên hơi cô ấy thở không ổn định, toàn bộ hơi thở dồn dập đều đập vào một bên gáy Bạc Minh Yên. Bạc Minh Yên lúc này có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang phập phồng của cô ấy.
Nhịp tim đang đập dồn dập, không thể phân biệt được là tim của ai.
Bạc Minh Yên nín thở, trong vô thức yết hầu của cô khẽ chạy một chút. Tay cô co co lại như bị điện giật, rất mau đã thả eo của Mạnh Hủ Nhiên ra.
"Cảm ơn ~"Mạnh Hủ Nhiên cũng đồng thời lùi ra khỏi vòng ôm của cô, cúi đầu chỉnh lại váy nói: "Đi thôi, xe hẳn là đã tới tầng dưới rồi."
Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm bóng lưng Mạnh Hủ Nhiên, chậm rãi nhẹ nhàng mà thở ra, sau đó đẩy đẩy kính lên, xoay người rồi đóng cửa lại, đồng thời điều chỉnh tâm tình lại.
Còn Mạnh Hủ Nhiên đi phía trước xoa xoa đôi bàn tay đẫm mồ hôi, sau đó vỗ nhẹ khuôn mặt nóng bừng của mình, cố gắng hết sức kiềm chế khóe miệng đang có xu hướng cong lên trước khi Bạc Minh Yên kịp đi đến.
Nước trong nồi sôi sùng sục, nhưng trong lòng Mạnh Hủ Nhiên bình tĩnh lại một chút, cô ấy kéo một tiếng "Ồ" thật dài. Nghe có chút thất vọng.
Bạc Minh Yên cuối người bỏ mì sợi vào trong nồi, nghe tiếng ngân cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Làm sao? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Loại câu hỏi này giống câu hỏi giữa những người yêu nhau thể hiện sự chiếm hữu. Với mối quan hệ hiện tại của hai người, miễn cưỡng có thể xem như bạn bè bình thường, hỏi như vậy có chút kỳ lạ.
Bạc Minh Yên lại cau mày. Mặc dù cô sẽ không bao giờ luôn coi những người cùng giới xung quanh mình là cong, nhưng vào lúc này cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." Mạnh Hủ Nhiên nói ra lời đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu, "Việc này không phải có chút xấu hổ sao? Hỏi xem có ai chống lưng cho tôi không."
"....."
Bạc Minh Yên còn chưa thở xong đã bị cái lý do này làm cho nghẹn lại một chút.
Thấy cô còn đọng lại bộ dáng có chút đáng yêu, Mạnh Hủ Nhiên không phúc hậu cười lên tiếng.
Bạc Minh Yên lại cho dầu vào nồi, dùng giọng nói êm ái, trầm trầm nói ra sự thật: "Nhưng khuya như vậy cô mới là người đầu tiên bảo tôi nấu ăn."
Tâm trạng của Mạnh Hủ Nhiên bây giờ giống như nước sôi trong nồi mì, khóe miệng đã treo lên cao, không đợi Bạc Minh Yên kịp phát hiện, cô đã quay người mở cửa: "Tôi đi dọn dẹp trước."
Thoạt nhìn giống như bị hờn trách, sau đó bởi vì xấu hổ, rồi chạy trối chết.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạc Minh Yên sững sờ trong giây lát.
Vào giây phút cô nghi ngờ Mạnh Hủ Nhiên là cong, cô nghĩ nếu cô ấy cong thật thì mình cần phải giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng khi vừa nghĩ tới chuyện phải giữ khoảng cách thì cô mong là cô ấy không phải cong.
Dầu trong nồi quá nóng, cà chua vừa mới cho vào đã bốc cháy, Bạc Minh Yên nhìn ngọn lửa đang bốc lên thì thở dài rồi lại bình tĩnh đóng nắp nồi lại.
Sau khi xào mấy lượt thì mì cũng đã chín. Bạc Minh Yến lấy mì ra, rưới lên trên rồi ra khỏi bếp gọi Mạnh Hủ Nhiên.
Cửa phòng ngủ chính không đóng, Bạc Minh Yên đi tới, từ bên ngoài nhìn vào.
Trong phòng, Mạnh Hủ Nhiên đang đứng trước bàn phân loại tài liệu.
Cô ấy hơi cuối đầu, mái tóc đen đang buông xõa sang một bên, mũi cao thẳng, đường nét cằm rõ ràng, đường cong tinh xảo xinh đẹp.
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt trầm lặng và nghiêm túc của người này bây giờ, khó có thể tưởng tượng ngày thường người này ngày thường lại có nhanh mồm dẻo miệng, lại còn có bộ dạng khóc sướt mướt.
Cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt vào mình, Mạnh Hủ Nhiên quay đầu nhìn sang.
Bạc Minh Yên lúc này mới nói: "Mì đã làm xong."
Cứ như thể cô chỉ vừa bước tới rồi nói ngay câu này.
Mạnh Hủ Nhiên đứng hình một chút, sau đó nói "Vâng" rồi đi theo Bạc Minh Yên vào phòng bếp như không có chuyện gì.
Trên quầy bày một tô mì phủ sốt cà chua và trứng. Nhìn từ xa đã ngửi thấy mùi thơm chua ngọt khiến cả miệng chảy nước miếng.
"Cô bưng mì ra bàn đi, tôi bưng canh." Bạc Minh Yên lấy ra một đôi đũa trong tủ ra, sau đó là thìa rồi đưa cho Mạnh Hủ Nhiên.
"Cô không ăn cùng tôi sao?" Mạnh Hủ Nhiên nói đến rất tự nhiên và đương nhiên.
Ánh mắt Bạc Minh Yên hơi động một chút, nhìn cô ấy rồi nói: "Tôi đã ăn cơm tối."
Mạnh Hủ Nhiên nhếch môi rồi cầm bát mì lên, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt khó nắm bắt của Bạc Minh Yên vẫn luôn nhìn mình. Cô ấy không khỏi hỏi: "Sao cô lại nhìn tôi như vậy?"
Bạc Minh Yên đưa mắt nhìn về phía cái nồi trống rỗng, cô múc một thìa canh lên, không nhịn được hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi? Ăn cơm cần người ăn cùng sao?"
"..."
Mạnh Hủ Nhiên hít một hơi thật sâu, mím môi, phồng má, dùng đũa trộn mì trong bát trộn, thầm nói trong lòng đừng tức giận mà xoa dịu bản thân.
Đi đến bàn ăn, mì đã được trộn xong hết, cô nhìn Bạc Minh Yên đặt bát canh xuống rồi nói: "Ăn một mình, cô đơn buồn lắm."
Bạc Minh Yên định mở miệng thì ngậm lại, vốn dĩ cô muốn nói: "Lúc trước cũng không thấy cô ngồi ăn mì gói một mình rồi kêu cô đơn." Nhưng đột nhiên cô nhớ đến lần đầu tiên Mạnh Hủ Nhiên ăn mì gói đến khóc lóc.
Có vẻ là cô đơn thật.
Một là cô ăn không vô, hai là không có nhiều mì để hai người ăn. Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút, nói: "Vậy tôi sẽ uống một bát canh."
Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên sáng lên. Như sợ Bạc Minh Yên nuốt lời đổi ý mà quay vào bếp, Bạc Minh Yên vừa nói xong Mạnh Hủ Nhiên đã lập tức đẩy chén canh đến trước mặt cô. "Uống đi."
"Bạc Minh Yên sửng người một chút: "Còn cô?"
"Tôi sẽ tự mình lấy."
Mạnh Hủ Nhiên vội vã bước đi, rồi cũng nhanh chóng quay lại. Cô ấy vừa lo lắng đi nhưng sau khi ngồi xuống cũng bình tĩnh lại.
Canh còn hơi nóng, Bạc Minh Yên múc nửa thìa, để yên một lát rồi mới nhấp một ngụm. Nhìn qua bên kia, Mạnh Hủ Nhiên ăn uống chậm rãi, nhưng cũng không quá chậm, tóc dài thẳng của cô ấy thỉnh thoảng từ trên đầu vai buông xuống, rồi chúng lại được cô ấy vén ra sau tai.
Bạc Minh Yên bỗng nhớ ra dây buộc tóc của Mạnh Hủ Nhiên đang quấn quanh tóc mình. Lúc cô chuẩn bị tháo chiếc buộc tóc ra thì Mạnh Hủ Nhiên lại lấy một chiếc dây khác từ trong túi ra.
Chiếc dây buộc tóc rất độc đáo, có ba vòng dây màu đen, được xâu chuỗi những tinh cầu làm bằng ngọc trai trắng Úc và đồ trang trí ngôi sao làm bằng vàng 18k một cách có ý đồ.
Đây là sản phẩm mới được ra mắt trong năm nay bởi Fantsy, công ty của cha Mạnh Hủ Nhiên.
Một dây buộc tóc giá bốn con số.
Rất phù hợp với phong cách công chúa nhỏ nhưng không phù hợp với phong cách của cô ấy.
Bạc Minh Yên đang nghĩ cái trên đầu mình chắc sẽ không đắt như vậy đâu. Cô lại giơ tay lên chuẩn bị tháo dây buộc tóc.
Mạnh Hủ Nhiên buộc tóc lại, liếc nhìn cô rồi đột nhiên nói: "Lát tôi sẽ dọn."
Bị cắt ngang như vậy nên Bạc Minh Yên buông tay xuống, rồi lại bưng bát canh lên: "Ừm" một tiếng rồi uống hết chỗ canh còn lại.
"Đúng rồi, tài liều ngày mai cần mang theo đã chuẩn bị xong hết chứ?" Mạnh Hủ Nhiên hỏi.
Bạc Minh Yên gật gật đầu, hoàn toàn quên mất chuyện phải trả lại dây buộc tóc.
Mạnh Hủ Nhiên cũng gật đầu nói: "8 giờ 30 ngày mai tài xế sẽ tới đón chúng ta, cô nhớ tự đặt đồng hồ báo thức, đừng ngủ quên."
"Được." Bạc Minh Yên uống canh xong, đứng dậy nói: "Vậy tôi đi ngủ trước.
"Cảm ơn đã đãi ngộ, chúc cô ngủ ngon." Mạnh Hủ Nhiên ấm áp nói, sau đó đứng dậy cúi đầu dọn dẹp đồ ăn trên bàn.
Bạc Minh yên chậm rãi ngước mắt lên, trầm mặt hai giây, mới nói: "Cô cũng vậy."
Trên người có mùi khói nấu ăn, sau khi uống nước xong, Bạc Minh Yên thay quần áo, chuẩn bị đi đánh răng rồi tắm rửa lần nữa.
Khi cô bước vào phòng tắm thì Mạnh Hủ Nhiên cũng từ trong bếp đi ra.
Mạnh Hủ Nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua mái tóc buộc cao của Bạc Minh Yên, sau đó cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng tắm, Bạc Minh Yên đánh răng xong, bắt đầu cởi bỏ chiếc áo chui đầu đang mặc, từ cổ hướng lên tay cô liền chạm và vật trang trí trên dây buộc tóc.
Lúc này Bạc Minh Yên mới nhớ đến chiếc dây buộc tóc trên đầu mình, cô thuận tay tháo nó ra.
Đúng như dự đoán, nó giống với cái của Mạnh Hủ Nhiên.
Nhưng phụ kiện trang trí của nó không phải là ngôi sao mà là mặt trăng.
Tắm xong rồi trả sau vậy.
Bạc Minh Yên đặt một mảnh giấy lên bồn rửa rồi cẩn thận đặt chiếc dây buộc tóc lên đó.
Sau khi tắm rửa xong, Bạc Minh Yên vừa dùng điện thoại vừa đi ra ngoài, trên biểu tượng vòng kết nối bạn bè có một chấm đỏ nhỏ, sau khi bấm vào, giao diện được làm mới rồi hiện lên tin mới nhất, là của Mạnh Hủ Nhiên, được đăng khoảng một giờ trước. Lúc đó cô còn chưa về nhà. Cô ấy viết:
Bạc Minh Yên đọc xong chớp mắt, liếc nhìn cửa phòng ngủ chính, không có chút ánh sáng nào lọt ra từ khe cửa.Không biết Mạnh Hủ Nhiên bên trong đó đang làm gì, có lẽ cô ấy đã ngủ rồi.
Bạc Minh Yên xoa xoa ngọc trai trên dây buộc tóc, từ bỏ ý định gõ cửa.
Trở lại phòng, cô nhét dây buộc tóc vào túi ngoài của túi hành lý.
_____
Sáng sớm hôm sau, Bạc Minh Yên thức dậy lại phát hiện chén đồ ăn của mèo đã được thay thế bằng bát tự động, còn máy cho cá ăn tự động cũng đã được bật.
Nhưng người làm hết mọi việc này lại nhốt mình trong phòng, không có một chút động tĩnh nào cả.
Sau khi Bạc Minh Yên tắm rửa sạch sẽ, cô vào bếp pha một cốc bột yến mạch, dựa vào quầy bếp vừa lướt qua máy tính bảng để đọc thông tin, đợi người phòng bên cạnh luôn không chút động tĩnh gì kia bước ra.
8 giờ 22 Mạnh Hủ Nhiên ra khỏi phòng, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho tài xế.
Khi đi ngang qua bếp, cô ấy đột ngột phanh lại.
Bạc Minh Yên mặc một bộ vest thường ngày màu xám khói hoàn mỹ lại nhẹ nhàng, tùy ý dựa vào quầy, đang cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng. Trên sống mũi cao có đeo một chiếc kính gọng vàng, khung cảnh vừa tùy ý vừa lười biếng
Toàn thân cô tản ra sự hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
"Khi nào đi?" Bạc Minh Yên nghe thấy tiếng bước chân chân sột soạt, nhét máy tính bảng vào trong túi xách, sau đó mang cốc nước đi rửa sạch, cũng không quay đầu lại hỏi.
"Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi." Mạnh Hủ Nhiên cất điện thoại rồi nói, "cất điện thoại, nói: "Tài xế đã vào khu dân cư."
Nghe theo tiếng bước chân, chắc là Mạnh Hủ Nhiên đang đi về phía cửa ra vào.
Bạc Minh Yên đặt chiếc cốc xuống, liếc nhìn giá đựng đồ ăn nhẹ trên tay, lấy hai thanh năng lượng và sô cô la sau đó nhét vào túi ngoài của túi.
Đến cửa, Mạnh Hủ Nhiên dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn chằm chằm vào một đôi giày cao gót mũi nhọn màu trắng nhạt, nhưng lại không đi, giống như đang rối rắm.
Bạc Minh Yên phát hiện Mạnh Hủ Nhiên hình như rất thích mặc sườn xám.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc sườn xám in nổi màu trắng với tay áo đảo nhau. Cô ấy có dáng người đẹp, vừa lả lướt vừa hấp dẫn, khí chất cũng rất được, mái tóc đen như thác nước, thanh lịch lại không kém phần quyến rũ.
Bạc Minh Yên đã thay giày xong, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hủ Nhiên còn chưa thay giày, cô không khỏi hỏi: "Không phải là rất hợp sao?"
"Rất xứng, xứng đến chết đi được." Mạnh Hủ Nhiên thở dài, "Nhưng mà mang lâu thì rất đớn."
"..."
Tóm lại là, thích đẹp còn tỏ vẻ.
Sau đó Bạc Minh Yên đề nghị: "Mang thêm một đôi giày đế bằng nữa không phải là được rồi sao."
"Lúc chưa thay lại phải xách thêm đôi giày đế bằng cả đoạn đường," Mạnh Hủ Nhiên kéo dài giọng nói, "Còn lúc thay thì phải mang giày cao gót."
Bạc Minh Yên thoáng nhìn mấy ngón chân nhỏ của của Mạnh Hủ Nhiên đang nâng nâng, hàng mi dài của cô cũng nâng nâng lên, lúc này liền thấy Mạnh Hủ Nhiên đang mím môi, lông mi dài đang nhấp nháy, đôi mắt đang trông mong mà nhìn cô.
Bạc Minh Yên giả vờ không hiểu ý tứ trong mắt nàng, gật đầu: "Ừm, rồi sao nữa."
Là nó rất rắc rối, cô có thể giúp tôi xách được không.
Mạnh Hủ Nhiên bĩu môi, thở ra một hơi thở dài nhỏ đến khó có thể nghe thấy, cô ấy nhanh chóng đi đôi giày cao gót, ngồi xổm xuống rồi cài nút lại.
Rũ nửa con mắt, sau đó dừng ở trên chân Bạc Minh Yên.
Cũng đi cao gót nha.
Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên nhoáng lên, lúc đứng dậy chân lại lảo đảo không đứng vững, Bạc Minh Yên theo phản xạ dùng tay còn lại đỡ cô ấy.
Vốn dĩ Bạc Minh Yên chỉ muốn đỡ cánh tay của cô ấy, nhưng Mạnh Hủ Nhiên có lẽ sợ ngã lăn ra nên lập tức nâng cánh tay lên ôm cổ cô, vì thế mà tay Bạc Minh Yên tự nhiên mà trượt xuống bên hông Mạnh Hủ Nhiên.
Một lôi một kéo, hai người đứng đó dán vào nhau.
Chất liệu vải dập nổi gập ghềnh, nhẹ nhàng mềm mại, vòng eo thon nhỏ của Mạnh Hủ Nhiên một tay của Bạc Minh Yên có thể ôm trọn.
Có lẽ Mạnh Hủ Yên đang hoảng, nên hơi cô ấy thở không ổn định, toàn bộ hơi thở dồn dập đều đập vào một bên gáy Bạc Minh Yên. Bạc Minh Yên lúc này có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực đang phập phồng của cô ấy.
Nhịp tim đang đập dồn dập, không thể phân biệt được là tim của ai.
Bạc Minh Yên nín thở, trong vô thức yết hầu của cô khẽ chạy một chút. Tay cô co co lại như bị điện giật, rất mau đã thả eo của Mạnh Hủ Nhiên ra.
"Cảm ơn ~"Mạnh Hủ Nhiên cũng đồng thời lùi ra khỏi vòng ôm của cô, cúi đầu chỉnh lại váy nói: "Đi thôi, xe hẳn là đã tới tầng dưới rồi."
Bạc Minh Yên nhìn chằm chằm bóng lưng Mạnh Hủ Nhiên, chậm rãi nhẹ nhàng mà thở ra, sau đó đẩy đẩy kính lên, xoay người rồi đóng cửa lại, đồng thời điều chỉnh tâm tình lại.
Còn Mạnh Hủ Nhiên đi phía trước xoa xoa đôi bàn tay đẫm mồ hôi, sau đó vỗ nhẹ khuôn mặt nóng bừng của mình, cố gắng hết sức kiềm chế khóe miệng đang có xu hướng cong lên trước khi Bạc Minh Yên kịp đi đến.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương