Tình Nhân Hai Mặt
Chương 4: Lời khách sáo
Mãi đến khi Mạnh Hủ Nhiên vào văn phòng của mình, chung quanh mới có âm thanh trò chuyện lại.
Bạc Minh Yên chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bức phát hoạ đang vẽ dở, thất thần một lúc.
Đột nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên Phó Quân Tuyết nhắc đến Mạnh Hủ Nhiên với cô.
Hai chị em chênh nhau 5 tuổi, một người họ mẹ, một người họ ba, dù thường xuyên cãi nhau nhưng tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt.
Lúc ấy, Phó Quân Tuyết còn tìm mấy bức ảnh khi Mạnh Hủ Nhiên còn nhỏ cho Bạc Minh Yên xem.
Cô bé bảy tám tuổi trên đầu có hai dòng khóc ti ti, lông mày thì đỏ bừng, khuôn mặt tròn trịa, còn bĩu môi không vui, mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ tươi.
Giống như mấy đứa con nít bị bắt chụp tranh bán tết.
Đến khi muốn tìm ảnh chụp sau khi lớn lên của cô ấy, Phó Quân Tuyết lại nhận được điện thoại trong nhà.
Mạnh Hủ Nhiên ở nhà hâm nóng sầu riêng bằng lò vi sóng khiến trong nhà nồng mùi hôi thối, cả nhà bị buộc phải đi dạo lúc nửa đêm.
Phó Quân Tuyết nghe mẹ khóc lóc kể lể xong, lại nghe ba phàn nàn, chờ cho tới khi người cầm đầu mọi chuyện gọi đến, Phó Quân Tuyết lấy cớ muốn phải làm bài tập mà thoái thác, giao điện thoại cho Bạc Minh Yên để nhờ cô giải quyết.
Cứ vậy Bạc Minh Yên nghe Mạnh Hủ Nhiên khóc hơn nửa giờ.
Cô còn nhớ rõ, Mạnh Hủ Nhiên giọng mũi nặng nề, giật giật nói: "Chị, chị dỗ em đi mà."
Bạc Minh Yên không không giỏi dỗ dành người khác, nên lạnh lùng nói: "Chị em đi tắm rồi, đừng khóc."
"......"
Khóc hơn nửa giờ với người xa lạ, Mạnh Hủ Nhiên xấu hổ, giận dữ mà tắt điện thoại.
Bối rối vì sự việc này, Phó Quân Tuyết cũng quên cho Bạc Minh Yên xem ảnh Mạnh Hủ Nhiên sau khi lớn lên, mà Bạc Minh Yên cũng không chủ động đòi xem.
Ấn tượng của cô với Mạnh Hủ Nhiên vẫn luôn dừng lại ở hình tượng bức ảnh con nít treo tết.
Hiện tại xem ra, cô gái qua tuổi mười tám, càng lớn càng thay đổi cũng càng xinh đẹp.
Nhưng vẫn là nhỏ thích khóc nhè như cũ.
Nghĩ đến đánh giá của Ava với Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên trong đầu bổ sung thêm một từ bổ nghĩa --
Nhỏ khóc nhè lạnh lùng..
"Tiểu Bạc."
Bạc Minh Yên rút lại suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên theo âm thanh, người gọi cô là giám đốc thiết kế Tôn Hạo Khí.
Người đàn ông ăn mặc bảnh bao nhìn cô chằm chằm, nhắc nhở: "Tôi đã thêm bạn với cô, đồng ý đi."
Bạc Minh Yên cúi đầu click chuột hai lần, "Đã xong."
"Hôm nay sửa cho xong phần kế của cô, rồi gửi đến email này cho tổng giám để cô ấy xem qua." Tôn Hạo Khí đưa cho cô một địa chỉ email.
Bạc Minh Yên trả lời "Vâng".
Chờ Tôn Hạo Khí bước đi, đôi vai căng thẳng của cô dần thả lỏng.
Cái Tôn Hạo Khí kêu sửa lại có lẽ là do nhà thiết kế trước khi nghỉ làm đã làm ngay cả bản phác thảo kiểu dáng cũng không có, gọi là chỉnh sửa nhưng gần như làm lại từ đầu.. Cũng may Bạc Minh Yên nhiều kinh nghiệm, trợ lý thiết kế Hồ Tinh Tinh cũng đã sắp xếp thông tin vải rất tốt, việc làm lại không khó nhưng tốn thời gian.
Chín giờ tối Bạc Minh Yên duỗi cái cổ cứng đờ, cầm cốc nghỉ ngơi uống nước.
Phòng nghỉ cạnh bộ phận điều hành, có vài người làm thêm giờ đang tán gẫu.
"Tôi đã sẵn sàng, tôi đã sẵn sàng, chuẩn bị đi thôi," người nói ngẩng cổ lên và nhìn về phía phòng tổng giám "Tôi đi đây! Đèn trong phòng tổng giám vẫn sáng."
"Tuy nói là cô ấy là tiểu công chúa đã hạ cánh hẳn trên không rồi, nhưng thực sự có năng lực. Dự án vừa rồi đã thành công tạo danh tiếng, giờ còn giành được mấy dự án làm trang phục cho điện ảnh."
"Trước đây còn có bao người không phục cô ấy đó chứ."
"Cũng không trách những người đó không phục, một người mới, không bao tuổi, dáng vẻ lại......"Người lên tiếng có vẻ đang cân nhắc lời nói, dừng lại một chút, "Cô ấy nhìn có vẻ dễ tính. "Chẳng phải lúc đầu mọi người đều cảm thấy cô ấy dễ nói chuyện, không biết giận sao? kết quả là tiểu công chúa lại có thể trực tiếp khiến người mắc lỗi phải khóc, khí chất của cô ấy thật kinh người."
Bởi vì khoảng cách gần như vậy, Bạc Minh Yên có thể nghe rõ ràng những người khác đang nói cái gì, không khỏi nhướng mày.
Công tắc của máy lọc nước được nhả ra, giọt nước cuối cùng rơi xuống..
Trong đầu hiện lên khuôn mặt dính nước mắt như mưa hoa lê kia.
Mít ướt còn có thể làm người khác khóc hay sao.
Bạc Minh Yên bưng cái ly rên tay rời khỏi phòng nghỉ.
Bạc Minh Yên quay lại phòng thiết kế và kiểm tra kế hoạch, sau khi xác định không có vấn đề gì mới gửi đi tới email của Mạnh Hủ Nhiên.
Vừa mới chuẩn bị tắt máy tính, Tôn Hạo Khí đã đi tới hỏi cô: "Cô vẫn chưa chỉnh sửa xong à?"
"Không dễ sửa, nên tôi đã làm lại." Bạc Minh Ngôn bổ sung, "Tôi vừa gửi cho tổng giám."
Tôn Hạo Khí gật gật đầu: "Cô sống ở đâu? Để tôi chở cô đi. Con gái muộn thế này một mình về nhà không an toàn đâu."
Con chuột đang lơ lửng phía trên nút tắt máy, nhưng trước khi bấm vào Bạc Minh Yên đã bình tĩnh nói: "Không làm phiền giám đốc Tôn, tôi ở khá gần đây."
Tôn Hạo Khí: "Không phiền đâu.". Truyện Teen Hay
"......"
Bạc Minh Yên cầm ly nước ấm, tiếc nuối sao không rót nước lạnh, trong lòng có chút khó chịu.
"Tiểu Bạc," Tôn Hạo Khí như đang tán gẫu: "Em có bạn trai chưa?"
Bạc Minh Yên: "Chưa."
Tôn Hạo Khí lại gần nói: "Xinh đẹp như vậy, nếu không có bạn trai thì thật đáng tiếc."
Tắt máy tính, Bạc Minh Yên tháo kính ra: "Giám đốc Tôn là người du hành thời gian từ thời xa xưa à?"
Mặt cô một khi lấy mắt kính ra sẽ là không có chút tình cảm, ngũ quan sắc bén sẽ lập tức cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, như thể cô ấy là một người khác.
Tôn Hạo Khí: "......"
Một tiếng cười phá vỡ bầu không khí im lặng, tiếng giày cao gót trên mặt đất truyền đến từ rất xa.
"Chưa tan làm sao?"
Mạnh Hủ Nhiên tựa hồ không còn sức để nói, giọng nói có chút mệt mỏi.
Tôn Hạo Khí nhìn về phía Bạc Minh Yên nói: "Chuẩn bị tan làm."
Chú ý tới biểu tình của Tôn Hạo Khí, Mạnh Hủ Nhiên quay về phía Bạc Minh Yên đang quay mặt đi.
Bắt gặp ánh mắt của cô.
Mày Mạnh Hủ Nhiên nhíu một chút, sau đó nhanh chóng thả lỏng: "Cô có phải --"
Âm cuối kéo dài, lông mày xinh đẹp lại cau lại.
Tôn Hạo Khí tựa hồ đang giúp cô giải thích, cô là nhà thiết kế mới, nhưng Bạc Minh Yên không chú ý nghe, mà có chút khẩn trương.
Cô sợ Mạnh Hủ Nhiên nhận ra cô, sau đó nói mấy lời gì đó kiểu như "Chị là người dắt tôi về nhà, cũng là người tôi hôn", hay giống như "Chị là bạn của chị tôi".
Bất luận là loại quan hệ nào, thì trước mắt nếu lộ ra ở trường hợp này cũng không thích hợp.
Vài giây sau, Mạnh Hủ Nhiên a một tiếng: "Bạn cùng nhà mới của tôi à?"
"......"
Bạc Minh Yên âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Hả?
Cô ấy vừa mới nói cái gì?
Bạn cùng nhà?
Mạnh Hủ Nhiên lấy điện thoại ra, nhìn màn hình rồi lại nhìn Bạc Minh Yên, đưa điện thoại đến trước mặt Bạc Minh Yên, "Đây là cô đúng không?"
Bạc Minh Yên ánh mắt kiên định.
Thứ đập vào mắt là bức ảnh người xinh đẹp tóc ngắn chụp vào ngày kiểm tra nhà, trên màn hình, cô nhìn chằm chằm vào ống kính với đôi mắt dịu dàng, làn da trắng đến mức thấu ống kính trong suốt.
Bạc Minh Yên từ trong cổ họng phát ra một tiếng "ừm" nhẹ nhàng.
Nam Tuyền nhỏ như vậy sao, người say rượu cô nhặt được ngày hôm trước là em gái của bạn cô, sếp của cô, chủ nhà và cũng là bạn cùng phòng hiện tại của cô.
Mạnh Hủ Nhiên cất điện thoại di động, nói:
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà nhé."
-
Sau khi rời khỏi tòa nhà công ty và tạm biệt Tôn Hạo Khí, Bạc Minh Yên vẫn chưa bình phục, đi theo Mạnh Hủ Nhiên đi đến trước một chiếc SUV màu đen.
Tài xế bước xuống xe rồi mở cửa xe cho họ.
Qua tối hôm đó Bạc Minh Yên cũng biết Mạnh Hủ Nhiên có thói quen đợi người mở cửa.
"Thật là trùng hợp." Mạnh Hủ Nhiên mời cô vào ngồi trước "Nói sao tôi thấy cô có chút quen mắt."
Bạc Minh Yên hơi nhướng mày, từ góc độ thắt dây an toàn nhìn cô ấy, chậm rãi trả lời: "Thật là trùng hợp."
Thật sự quá trùng hợp.
Mạnh Hủ Nhiên: "Cô đã đọc yêu cầu chưa đó?"
Bạc Minh Yên không chắc cô ấy hỏi chuyện thuê nhà hay là công việc, cô kiểm tra email không thấy phản hồi nên hỏi:"Là chuyện chủ nhà xinh đẹp (đại mỹ nữ) sao?"
"......"
Không khí trong xe dường như ngưng trệ.
Mạnh Hủ Nhiên: "Đúng vậy, chính là cái đó."
Giọng điệu có vẻ hơi khàn khàn, có chút xấu hổ cùng khó chịu, nhưng cũng có chút kiêu ngạo khi thừa nhận điều đó công khai.
"Đã đọc." Bạc Minh Yên ôn thanh hỏi, "Sao thế? Có gì muốn bổ sung sao?"
"Ừm," Mạnh Hủ Nhiên ngón tay điểm tay lái, thong thả ung dung mà nói,hỉ vào vô lăng, chậm rãi nói: "Trong lúc ngủ đừng gây ồn ào, chú ý vệ sinh, một thời gian nữa tôi sẽ nuôi mèo, cô có phiền không?"
Bạc Minh Yên: "Không sao."
Xe đi vào khu dân cư, dừng lại ở tầng dưới, hai người lần lượt xuống xe.
Sau khi vào thang máy, Mạnh Hủ Nhiên nói: "Nếu cô có yêu cầu cũng có thể nói ra."
"Hy vọng không mang người yêu về nhà," Bạc Minh Yên dừng một chút, bổ sung: "Nam nữ đều không được."
"Nam nữ?" Mạnh Hủ Nhiên lóe lên tia sáng, quay đầu nhìn cô: "Cô có người yêu rồi sao?"
"Trước mắt không có." Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này nếu có, tôi sẽ báo trước cho cô."
Hoặc là sẽ không nói, hoặc nếu cô công khai, tức là sẵn sàng ở bên nhau đến hết cuộc đời, cho nên sau đó chắc là sẽ dọn ra ngoài sống với người bạn đời của mình.
Khi đến tầng 27, cửa thang máy mở ra, Bạc Minh Yên nghiêng người, vô tình thấy Mạnh Hủ Nhiên mím môi, có vẻ không vui.
Dù sao nhà này cũng là của Mạnh Hủ Nhiên, cô yêu cầu không cho người ta mang bạn về nhà hẹn hò cứng rắn như vậy thì có chút không thích hợp, Bạc Minh Yên châm chước một phen, nhượng một chút nói: "Nhưng mà nếu cô muốn mang người yêu về nhà cũng được, có điều trước tiên phải nói tôi một tiếng, để tôi đỡ phải ngại."
Mạnh Hủ Nhiên buông lỏng đường môi, nửa cười nửa không cười: "Không cần."
Sau khi vào nhà rồi thay giày ở cửa, Mạnh Hủ Nhiên liếc nhìn đôi dép lê của Bạc Minh Yên ở ngoài tủ giày, chỉ vào tủ bên phải nói: "Một nửa bên này là của chị."
Bạc Minh Yên gật đầu: "Được, cảm ơn."
"Cô có thể dùng bất kỳ cái tủ trống nào trong nhà này." Mạnh Hủ Nhiên cất giày xong đứng thẳng dậy, "Tôi về trước phòng."
Bạc Minh Yên đang thay giày có chút dừng lại: "Ừ."
....
Phòng tắm tràn ngập không khí nóng.
Bạc Minh Yên đứng dưới vòi hoa sen, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc phiêu đãng.
Xem tình hình có vẻ Phó Quân Tuyết không thông báo cho Hủ Nhiên về việc tiến cử cô vào công ty, chắc là cũng không có cho Mạnh Hủ Nhiên xem ảnh chụp của cô.
Lại nói tiếp, cô cũng không thích chụp ảnh, ảnh của cô rất ít, có lẽ Phó Quân Tuyết cũng không có bức ảnh nào của cô.
Cho nên việc Mạnh Hủ Nhiên không nhận ra cô là bạn của chị gái mình là điều khá dễ hiểu.
Nhưng tại sao Mạnh Hủ Nhiên lại không nhớ chuyện ngày hôm đó?
Do say sao?
Từ tận đáy lòng, Bạc Minh Yên hy vọng Mạnh Hủ Nhiên sẽ không nhớ đến cô, để tránh khi ở chung lại có những mối quan hệ phức tạp và khó xử.
Suy cho cùng thì hiện tại hai người đang ở cùng một công ty và sống chung dưới một mái nhà.
Nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai, Bạc Minh Yên nhắm mắt lại.
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà nhé."
"Cô có thể dùng bất cứ cái tủ trống nào trong nhà này."
Cô chợt nhớ đến bộ dáng Mạnh Hủ Nhiên khi cô nói hai câu trên.
Ánh sáng phản chiếu từng đường nét mềm mại trên khuôn mặt cô ấy, khiến nó trông đặc biệt dịu dàng hơn.
Tựa như khi đang nói về thời tiết đẹp, cực kỳ tự nhiên.
Khiến cho một người không có "nhà" và khao khát "nhà" cảm thấy run rẩy.
Bạc Minh Yên chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bức phát hoạ đang vẽ dở, thất thần một lúc.
Đột nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên Phó Quân Tuyết nhắc đến Mạnh Hủ Nhiên với cô.
Hai chị em chênh nhau 5 tuổi, một người họ mẹ, một người họ ba, dù thường xuyên cãi nhau nhưng tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt.
Lúc ấy, Phó Quân Tuyết còn tìm mấy bức ảnh khi Mạnh Hủ Nhiên còn nhỏ cho Bạc Minh Yên xem.
Cô bé bảy tám tuổi trên đầu có hai dòng khóc ti ti, lông mày thì đỏ bừng, khuôn mặt tròn trịa, còn bĩu môi không vui, mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ tươi.
Giống như mấy đứa con nít bị bắt chụp tranh bán tết.
Đến khi muốn tìm ảnh chụp sau khi lớn lên của cô ấy, Phó Quân Tuyết lại nhận được điện thoại trong nhà.
Mạnh Hủ Nhiên ở nhà hâm nóng sầu riêng bằng lò vi sóng khiến trong nhà nồng mùi hôi thối, cả nhà bị buộc phải đi dạo lúc nửa đêm.
Phó Quân Tuyết nghe mẹ khóc lóc kể lể xong, lại nghe ba phàn nàn, chờ cho tới khi người cầm đầu mọi chuyện gọi đến, Phó Quân Tuyết lấy cớ muốn phải làm bài tập mà thoái thác, giao điện thoại cho Bạc Minh Yên để nhờ cô giải quyết.
Cứ vậy Bạc Minh Yên nghe Mạnh Hủ Nhiên khóc hơn nửa giờ.
Cô còn nhớ rõ, Mạnh Hủ Nhiên giọng mũi nặng nề, giật giật nói: "Chị, chị dỗ em đi mà."
Bạc Minh Yên không không giỏi dỗ dành người khác, nên lạnh lùng nói: "Chị em đi tắm rồi, đừng khóc."
"......"
Khóc hơn nửa giờ với người xa lạ, Mạnh Hủ Nhiên xấu hổ, giận dữ mà tắt điện thoại.
Bối rối vì sự việc này, Phó Quân Tuyết cũng quên cho Bạc Minh Yên xem ảnh Mạnh Hủ Nhiên sau khi lớn lên, mà Bạc Minh Yên cũng không chủ động đòi xem.
Ấn tượng của cô với Mạnh Hủ Nhiên vẫn luôn dừng lại ở hình tượng bức ảnh con nít treo tết.
Hiện tại xem ra, cô gái qua tuổi mười tám, càng lớn càng thay đổi cũng càng xinh đẹp.
Nhưng vẫn là nhỏ thích khóc nhè như cũ.
Nghĩ đến đánh giá của Ava với Mạnh Hủ Nhiên, Bạc Minh Yên trong đầu bổ sung thêm một từ bổ nghĩa --
Nhỏ khóc nhè lạnh lùng..
"Tiểu Bạc."
Bạc Minh Yên rút lại suy nghĩ của mình, ngẩng đầu lên theo âm thanh, người gọi cô là giám đốc thiết kế Tôn Hạo Khí.
Người đàn ông ăn mặc bảnh bao nhìn cô chằm chằm, nhắc nhở: "Tôi đã thêm bạn với cô, đồng ý đi."
Bạc Minh Yên cúi đầu click chuột hai lần, "Đã xong."
"Hôm nay sửa cho xong phần kế của cô, rồi gửi đến email này cho tổng giám để cô ấy xem qua." Tôn Hạo Khí đưa cho cô một địa chỉ email.
Bạc Minh Yên trả lời "Vâng".
Chờ Tôn Hạo Khí bước đi, đôi vai căng thẳng của cô dần thả lỏng.
Cái Tôn Hạo Khí kêu sửa lại có lẽ là do nhà thiết kế trước khi nghỉ làm đã làm ngay cả bản phác thảo kiểu dáng cũng không có, gọi là chỉnh sửa nhưng gần như làm lại từ đầu.. Cũng may Bạc Minh Yên nhiều kinh nghiệm, trợ lý thiết kế Hồ Tinh Tinh cũng đã sắp xếp thông tin vải rất tốt, việc làm lại không khó nhưng tốn thời gian.
Chín giờ tối Bạc Minh Yên duỗi cái cổ cứng đờ, cầm cốc nghỉ ngơi uống nước.
Phòng nghỉ cạnh bộ phận điều hành, có vài người làm thêm giờ đang tán gẫu.
"Tôi đã sẵn sàng, tôi đã sẵn sàng, chuẩn bị đi thôi," người nói ngẩng cổ lên và nhìn về phía phòng tổng giám "Tôi đi đây! Đèn trong phòng tổng giám vẫn sáng."
"Tuy nói là cô ấy là tiểu công chúa đã hạ cánh hẳn trên không rồi, nhưng thực sự có năng lực. Dự án vừa rồi đã thành công tạo danh tiếng, giờ còn giành được mấy dự án làm trang phục cho điện ảnh."
"Trước đây còn có bao người không phục cô ấy đó chứ."
"Cũng không trách những người đó không phục, một người mới, không bao tuổi, dáng vẻ lại......"Người lên tiếng có vẻ đang cân nhắc lời nói, dừng lại một chút, "Cô ấy nhìn có vẻ dễ tính. "Chẳng phải lúc đầu mọi người đều cảm thấy cô ấy dễ nói chuyện, không biết giận sao? kết quả là tiểu công chúa lại có thể trực tiếp khiến người mắc lỗi phải khóc, khí chất của cô ấy thật kinh người."
Bởi vì khoảng cách gần như vậy, Bạc Minh Yên có thể nghe rõ ràng những người khác đang nói cái gì, không khỏi nhướng mày.
Công tắc của máy lọc nước được nhả ra, giọt nước cuối cùng rơi xuống..
Trong đầu hiện lên khuôn mặt dính nước mắt như mưa hoa lê kia.
Mít ướt còn có thể làm người khác khóc hay sao.
Bạc Minh Yên bưng cái ly rên tay rời khỏi phòng nghỉ.
Bạc Minh Yên quay lại phòng thiết kế và kiểm tra kế hoạch, sau khi xác định không có vấn đề gì mới gửi đi tới email của Mạnh Hủ Nhiên.
Vừa mới chuẩn bị tắt máy tính, Tôn Hạo Khí đã đi tới hỏi cô: "Cô vẫn chưa chỉnh sửa xong à?"
"Không dễ sửa, nên tôi đã làm lại." Bạc Minh Ngôn bổ sung, "Tôi vừa gửi cho tổng giám."
Tôn Hạo Khí gật gật đầu: "Cô sống ở đâu? Để tôi chở cô đi. Con gái muộn thế này một mình về nhà không an toàn đâu."
Con chuột đang lơ lửng phía trên nút tắt máy, nhưng trước khi bấm vào Bạc Minh Yên đã bình tĩnh nói: "Không làm phiền giám đốc Tôn, tôi ở khá gần đây."
Tôn Hạo Khí: "Không phiền đâu.". Truyện Teen Hay
"......"
Bạc Minh Yên cầm ly nước ấm, tiếc nuối sao không rót nước lạnh, trong lòng có chút khó chịu.
"Tiểu Bạc," Tôn Hạo Khí như đang tán gẫu: "Em có bạn trai chưa?"
Bạc Minh Yên: "Chưa."
Tôn Hạo Khí lại gần nói: "Xinh đẹp như vậy, nếu không có bạn trai thì thật đáng tiếc."
Tắt máy tính, Bạc Minh Yên tháo kính ra: "Giám đốc Tôn là người du hành thời gian từ thời xa xưa à?"
Mặt cô một khi lấy mắt kính ra sẽ là không có chút tình cảm, ngũ quan sắc bén sẽ lập tức cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh mẽ, như thể cô ấy là một người khác.
Tôn Hạo Khí: "......"
Một tiếng cười phá vỡ bầu không khí im lặng, tiếng giày cao gót trên mặt đất truyền đến từ rất xa.
"Chưa tan làm sao?"
Mạnh Hủ Nhiên tựa hồ không còn sức để nói, giọng nói có chút mệt mỏi.
Tôn Hạo Khí nhìn về phía Bạc Minh Yên nói: "Chuẩn bị tan làm."
Chú ý tới biểu tình của Tôn Hạo Khí, Mạnh Hủ Nhiên quay về phía Bạc Minh Yên đang quay mặt đi.
Bắt gặp ánh mắt của cô.
Mày Mạnh Hủ Nhiên nhíu một chút, sau đó nhanh chóng thả lỏng: "Cô có phải --"
Âm cuối kéo dài, lông mày xinh đẹp lại cau lại.
Tôn Hạo Khí tựa hồ đang giúp cô giải thích, cô là nhà thiết kế mới, nhưng Bạc Minh Yên không chú ý nghe, mà có chút khẩn trương.
Cô sợ Mạnh Hủ Nhiên nhận ra cô, sau đó nói mấy lời gì đó kiểu như "Chị là người dắt tôi về nhà, cũng là người tôi hôn", hay giống như "Chị là bạn của chị tôi".
Bất luận là loại quan hệ nào, thì trước mắt nếu lộ ra ở trường hợp này cũng không thích hợp.
Vài giây sau, Mạnh Hủ Nhiên a một tiếng: "Bạn cùng nhà mới của tôi à?"
"......"
Bạc Minh Yên âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau đỏ, bốn mắt nhìn nhau.
Hả?
Cô ấy vừa mới nói cái gì?
Bạn cùng nhà?
Mạnh Hủ Nhiên lấy điện thoại ra, nhìn màn hình rồi lại nhìn Bạc Minh Yên, đưa điện thoại đến trước mặt Bạc Minh Yên, "Đây là cô đúng không?"
Bạc Minh Yên ánh mắt kiên định.
Thứ đập vào mắt là bức ảnh người xinh đẹp tóc ngắn chụp vào ngày kiểm tra nhà, trên màn hình, cô nhìn chằm chằm vào ống kính với đôi mắt dịu dàng, làn da trắng đến mức thấu ống kính trong suốt.
Bạc Minh Yên từ trong cổ họng phát ra một tiếng "ừm" nhẹ nhàng.
Nam Tuyền nhỏ như vậy sao, người say rượu cô nhặt được ngày hôm trước là em gái của bạn cô, sếp của cô, chủ nhà và cũng là bạn cùng phòng hiện tại của cô.
Mạnh Hủ Nhiên cất điện thoại di động, nói:
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà nhé."
-
Sau khi rời khỏi tòa nhà công ty và tạm biệt Tôn Hạo Khí, Bạc Minh Yên vẫn chưa bình phục, đi theo Mạnh Hủ Nhiên đi đến trước một chiếc SUV màu đen.
Tài xế bước xuống xe rồi mở cửa xe cho họ.
Qua tối hôm đó Bạc Minh Yên cũng biết Mạnh Hủ Nhiên có thói quen đợi người mở cửa.
"Thật là trùng hợp." Mạnh Hủ Nhiên mời cô vào ngồi trước "Nói sao tôi thấy cô có chút quen mắt."
Bạc Minh Yên hơi nhướng mày, từ góc độ thắt dây an toàn nhìn cô ấy, chậm rãi trả lời: "Thật là trùng hợp."
Thật sự quá trùng hợp.
Mạnh Hủ Nhiên: "Cô đã đọc yêu cầu chưa đó?"
Bạc Minh Yên không chắc cô ấy hỏi chuyện thuê nhà hay là công việc, cô kiểm tra email không thấy phản hồi nên hỏi:"Là chuyện chủ nhà xinh đẹp (đại mỹ nữ) sao?"
"......"
Không khí trong xe dường như ngưng trệ.
Mạnh Hủ Nhiên: "Đúng vậy, chính là cái đó."
Giọng điệu có vẻ hơi khàn khàn, có chút xấu hổ cùng khó chịu, nhưng cũng có chút kiêu ngạo khi thừa nhận điều đó công khai.
"Đã đọc." Bạc Minh Yên ôn thanh hỏi, "Sao thế? Có gì muốn bổ sung sao?"
"Ừm," Mạnh Hủ Nhiên ngón tay điểm tay lái, thong thả ung dung mà nói,hỉ vào vô lăng, chậm rãi nói: "Trong lúc ngủ đừng gây ồn ào, chú ý vệ sinh, một thời gian nữa tôi sẽ nuôi mèo, cô có phiền không?"
Bạc Minh Yên: "Không sao."
Xe đi vào khu dân cư, dừng lại ở tầng dưới, hai người lần lượt xuống xe.
Sau khi vào thang máy, Mạnh Hủ Nhiên nói: "Nếu cô có yêu cầu cũng có thể nói ra."
"Hy vọng không mang người yêu về nhà," Bạc Minh Yên dừng một chút, bổ sung: "Nam nữ đều không được."
"Nam nữ?" Mạnh Hủ Nhiên lóe lên tia sáng, quay đầu nhìn cô: "Cô có người yêu rồi sao?"
"Trước mắt không có." Bạc Minh Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này nếu có, tôi sẽ báo trước cho cô."
Hoặc là sẽ không nói, hoặc nếu cô công khai, tức là sẵn sàng ở bên nhau đến hết cuộc đời, cho nên sau đó chắc là sẽ dọn ra ngoài sống với người bạn đời của mình.
Khi đến tầng 27, cửa thang máy mở ra, Bạc Minh Yên nghiêng người, vô tình thấy Mạnh Hủ Nhiên mím môi, có vẻ không vui.
Dù sao nhà này cũng là của Mạnh Hủ Nhiên, cô yêu cầu không cho người ta mang bạn về nhà hẹn hò cứng rắn như vậy thì có chút không thích hợp, Bạc Minh Yên châm chước một phen, nhượng một chút nói: "Nhưng mà nếu cô muốn mang người yêu về nhà cũng được, có điều trước tiên phải nói tôi một tiếng, để tôi đỡ phải ngại."
Mạnh Hủ Nhiên buông lỏng đường môi, nửa cười nửa không cười: "Không cần."
Sau khi vào nhà rồi thay giày ở cửa, Mạnh Hủ Nhiên liếc nhìn đôi dép lê của Bạc Minh Yên ở ngoài tủ giày, chỉ vào tủ bên phải nói: "Một nửa bên này là của chị."
Bạc Minh Yên gật đầu: "Được, cảm ơn."
"Cô có thể dùng bất kỳ cái tủ trống nào trong nhà này." Mạnh Hủ Nhiên cất giày xong đứng thẳng dậy, "Tôi về trước phòng."
Bạc Minh Yên đang thay giày có chút dừng lại: "Ừ."
....
Phòng tắm tràn ngập không khí nóng.
Bạc Minh Yên đứng dưới vòi hoa sen, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc phiêu đãng.
Xem tình hình có vẻ Phó Quân Tuyết không thông báo cho Hủ Nhiên về việc tiến cử cô vào công ty, chắc là cũng không có cho Mạnh Hủ Nhiên xem ảnh chụp của cô.
Lại nói tiếp, cô cũng không thích chụp ảnh, ảnh của cô rất ít, có lẽ Phó Quân Tuyết cũng không có bức ảnh nào của cô.
Cho nên việc Mạnh Hủ Nhiên không nhận ra cô là bạn của chị gái mình là điều khá dễ hiểu.
Nhưng tại sao Mạnh Hủ Nhiên lại không nhớ chuyện ngày hôm đó?
Do say sao?
Từ tận đáy lòng, Bạc Minh Yên hy vọng Mạnh Hủ Nhiên sẽ không nhớ đến cô, để tránh khi ở chung lại có những mối quan hệ phức tạp và khó xử.
Suy cho cùng thì hiện tại hai người đang ở cùng một công ty và sống chung dưới một mái nhà.
Nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai, Bạc Minh Yên nhắm mắt lại.
"Vậy chúng ta cùng nhau về nhà nhé."
"Cô có thể dùng bất cứ cái tủ trống nào trong nhà này."
Cô chợt nhớ đến bộ dáng Mạnh Hủ Nhiên khi cô nói hai câu trên.
Ánh sáng phản chiếu từng đường nét mềm mại trên khuôn mặt cô ấy, khiến nó trông đặc biệt dịu dàng hơn.
Tựa như khi đang nói về thời tiết đẹp, cực kỳ tự nhiên.
Khiến cho một người không có "nhà" và khao khát "nhà" cảm thấy run rẩy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương