Tinh Tế Bán Thú Nhân
Chương 11: Phát cơm chó ở cục quản lý.
Bạch Kỷ không nghĩ được lại nghe hắn bày tỏ lần nữa, vành tai bị lông tơ mịn màng bao trùm cũng không khỏi nóng lên, khiến cậu vô thức đưa tay lên nắn nắn cho bớt ngượng ngùng. Ánh mắt đưa đến đưa đi lại không dám nhìn người đối diện. Cho nên cậu cũng không nhìn thấy con sói giảo hoạt nào đó cái đuôi đắc ý đang lắc đến điên cuồng khi phát hiện bản thân vừa thả thính thành công con thỏ nhỏ cậu. Mặc dù hắn không hề nói sai hay có nửa điểm giả dối. Chỉ đơn giản là vì bản chất của gen khiến người ta không dám tin tưởng hắn thôi. Cũng chỉ có thể trách con thỏ ngây thơ nào đó, cứ lâu lâu lại bị con sói giảo hoạt kia trêu chọc đến quên mất bản chất giả dối có tiếng của nó.
Mà cho dù nó không giả dối thì cũng không thể buông lỏng sự đề phòng đối với nó được. Ai biết sẽ có ngày bị nó gặm đến xương cũng không còn chứ.
Cứ như thế, buổi sáng đầu tiên của một thỏ một sói xem như là suôn sẻ trôi qua. Mặc cho Thôi quản gia của Hoắc gia đã chăm sóc bên người Hoắc Mạt từ nhỏ đến lớn bị dọa cho rớt cằm.
Đêm qua thiếu gia nhà ông mang người về ông thật sự là không biết, đến sáng hôm nay nhìn thấy trong nhà xuất hiện thêm một người ông mới giật cả mình. Không ngờ chuyện giật mình hơn còn ở phía sau.
Thiếu gia nhà ông đây là… Muốn kết giao tìm bạn đời rồi ư? Này nếu bỏ qua tất cả những vấn đề loạn thất bát tao không đáng kể khác thì thật sự là thiên đại hỉ sự, đáng để chúc mừng. Nhưng mà… Đối tượng này có phải là… Quá đáng yêu rồi hay không?
Thì ra đây là khẩu vị của thiếu gia?
Không được, ông có nên báo lại cho nhà chính bên kia hay không?
Hoắc Mạt cùng con thỏ mới bắt về được ăn sáng xong lại chuẩn bị đưa người đến cục quản lý gen một chút đều không hề hay biết Thôi quản gia nhà mình đang ấp ủ cái ý định gì. Nhưng cho dù có biết thì hắn chắc cũng sẽ không đi để ý. Bởi vì hắn không hề có ý định giấu giếm chuyện này, đương nhiên là không sợ người khác biết rồi.
Sau khi mang theo con thỏ đến cục quản lý, hắn nhìn con thỏ một bộ biểu tình nghiêm túc chờ đợi kết quả kiểm tra độ tương thích, so với lúc sợ hãi lại biểu lộ ra một loại mị lực khác hẳn mà không khỏi ngứa ngấy tay chân động thủ đi nhéo nhéo vành tai mềm mại lâu lâu còn động động của cậu. Cặp tai này đúng là nhỏ quá đi, còn mềm mại không xương, xù xù, luôn luôn ngoan ngoãn chụm lại một chỗ. Thật lòng mà nói hắn thật sự không nghĩ chủng tộc này lại đáng yêu như vậy đó. Hắn chỉ hận không nắm nó ở bên người mỗi giờ mỗi khắc đều nắn nắn chơi.
Mà ai đó bị hắn mang theo ý nghĩ nắn nắn chơi muốn nhanh bị hắn nắn đến mềm nhũn rồi. Mặc cho cậu cầu xin thế nào cũng không chịu buông cậu ra.
Rốt cuộc thì ở sảnh chờ của cục quản lý mỗi ngày đều không thiếu người đến người đi, mục đích đều là kiểm tra đo lường độ tương thích. Hiện tại một đám người cứ thế đều bị hình ảnh một thỏ một sói không ngừng phát cơm chó này chọc cho trố mắt ra.
"Hoắc Mạt…"
Cảm thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người nhìn đến đây, trong âm thanh của Bạch Kỷ cơ hồ là mang theo van xin hướng người đàn ông mềm nhũn gọi.
Cậu lại không biết cậu càng như vậy mới càng khiến người ta muốn bắt nạt đó a.
Nhưng rồi hắn nghĩ đến bản thân cũng không muốn người khác nhìn con thỏ để lộ biểu tình mê người như vậy nên đành bấm bụng quyết định tha cho cậu. Chỉ là...
Bạch Kỷ bất ngờ bị hắn một phát nhẹ nhàng nắm lên, đặt ở trên đùi còn ôm vào lòng thì cũng thuận theo rút mặt vào hõm cổ hắn không dám ngẩng lên nữa. Dù rằng không bị hắn trêu chọc nữa nhưng cũng xấu hổ chết cậu rồi.
Cậu thì như vậy, còn con sói to nào đó lại thỏa mãn với cử chỉ ỷ lại của cậu mà không ngừng nhếch lên khóe môi, khiến cho ngũ quan càng thêm mê hoặc, nhượng người ao ước.
May mà trước đó Hoắc Mạt đã gọi đến cục trước rồi cho nên họ không cần phải đợi lâu đã có được báo cáo kết quả kiểm tra độ tương thích.
Nhiều người thấy họ cũng đến kiểm tra độ tương thích thì nửa tiếc hận, nửa lại ấp ủ may mắn không nên có.
Nhưng tại sao lại tiếc hận?
Này lại phải nói đến việc độ tương thích là một cái gì đó rất hố cha. Có rất nhiều người yêu đến oanh oanh liệt liệt nhưng lúc đi kiểm tra độ tương thích để chuẩn bị kết hôn lại phát hiện độ tương thích thấp hơn suy nghĩ cùng mong muốn của bản thân và gia đình, thế là mười nhóm có hết chín nhóm lập tức chia tay liền. Nghe thì có vẻ tàn nhẫn, thế nhưng độ tương thích đại biểu cho việc tương lai họ có thể có hạnh phúc lâu dài hay không, con đàn cháu đống hay không. Quan trọng nhất là được mấy người bất chấp bỏ qua cái này mà có thể có được hạnh phúc hết. Chín phần mười trong số đó đều giữa đường đứt gánh, hôn nhân tan vỡ vì một trong hai người xuất hiện kẻ thứ ba.
Mà cho dù nó không giả dối thì cũng không thể buông lỏng sự đề phòng đối với nó được. Ai biết sẽ có ngày bị nó gặm đến xương cũng không còn chứ.
Cứ như thế, buổi sáng đầu tiên của một thỏ một sói xem như là suôn sẻ trôi qua. Mặc cho Thôi quản gia của Hoắc gia đã chăm sóc bên người Hoắc Mạt từ nhỏ đến lớn bị dọa cho rớt cằm.
Đêm qua thiếu gia nhà ông mang người về ông thật sự là không biết, đến sáng hôm nay nhìn thấy trong nhà xuất hiện thêm một người ông mới giật cả mình. Không ngờ chuyện giật mình hơn còn ở phía sau.
Thiếu gia nhà ông đây là… Muốn kết giao tìm bạn đời rồi ư? Này nếu bỏ qua tất cả những vấn đề loạn thất bát tao không đáng kể khác thì thật sự là thiên đại hỉ sự, đáng để chúc mừng. Nhưng mà… Đối tượng này có phải là… Quá đáng yêu rồi hay không?
Thì ra đây là khẩu vị của thiếu gia?
Không được, ông có nên báo lại cho nhà chính bên kia hay không?
Hoắc Mạt cùng con thỏ mới bắt về được ăn sáng xong lại chuẩn bị đưa người đến cục quản lý gen một chút đều không hề hay biết Thôi quản gia nhà mình đang ấp ủ cái ý định gì. Nhưng cho dù có biết thì hắn chắc cũng sẽ không đi để ý. Bởi vì hắn không hề có ý định giấu giếm chuyện này, đương nhiên là không sợ người khác biết rồi.
Sau khi mang theo con thỏ đến cục quản lý, hắn nhìn con thỏ một bộ biểu tình nghiêm túc chờ đợi kết quả kiểm tra độ tương thích, so với lúc sợ hãi lại biểu lộ ra một loại mị lực khác hẳn mà không khỏi ngứa ngấy tay chân động thủ đi nhéo nhéo vành tai mềm mại lâu lâu còn động động của cậu. Cặp tai này đúng là nhỏ quá đi, còn mềm mại không xương, xù xù, luôn luôn ngoan ngoãn chụm lại một chỗ. Thật lòng mà nói hắn thật sự không nghĩ chủng tộc này lại đáng yêu như vậy đó. Hắn chỉ hận không nắm nó ở bên người mỗi giờ mỗi khắc đều nắn nắn chơi.
Mà ai đó bị hắn mang theo ý nghĩ nắn nắn chơi muốn nhanh bị hắn nắn đến mềm nhũn rồi. Mặc cho cậu cầu xin thế nào cũng không chịu buông cậu ra.
Rốt cuộc thì ở sảnh chờ của cục quản lý mỗi ngày đều không thiếu người đến người đi, mục đích đều là kiểm tra đo lường độ tương thích. Hiện tại một đám người cứ thế đều bị hình ảnh một thỏ một sói không ngừng phát cơm chó này chọc cho trố mắt ra.
"Hoắc Mạt…"
Cảm thấy xung quanh càng ngày càng có nhiều người nhìn đến đây, trong âm thanh của Bạch Kỷ cơ hồ là mang theo van xin hướng người đàn ông mềm nhũn gọi.
Cậu lại không biết cậu càng như vậy mới càng khiến người ta muốn bắt nạt đó a.
Nhưng rồi hắn nghĩ đến bản thân cũng không muốn người khác nhìn con thỏ để lộ biểu tình mê người như vậy nên đành bấm bụng quyết định tha cho cậu. Chỉ là...
Bạch Kỷ bất ngờ bị hắn một phát nhẹ nhàng nắm lên, đặt ở trên đùi còn ôm vào lòng thì cũng thuận theo rút mặt vào hõm cổ hắn không dám ngẩng lên nữa. Dù rằng không bị hắn trêu chọc nữa nhưng cũng xấu hổ chết cậu rồi.
Cậu thì như vậy, còn con sói to nào đó lại thỏa mãn với cử chỉ ỷ lại của cậu mà không ngừng nhếch lên khóe môi, khiến cho ngũ quan càng thêm mê hoặc, nhượng người ao ước.
May mà trước đó Hoắc Mạt đã gọi đến cục trước rồi cho nên họ không cần phải đợi lâu đã có được báo cáo kết quả kiểm tra độ tương thích.
Nhiều người thấy họ cũng đến kiểm tra độ tương thích thì nửa tiếc hận, nửa lại ấp ủ may mắn không nên có.
Nhưng tại sao lại tiếc hận?
Này lại phải nói đến việc độ tương thích là một cái gì đó rất hố cha. Có rất nhiều người yêu đến oanh oanh liệt liệt nhưng lúc đi kiểm tra độ tương thích để chuẩn bị kết hôn lại phát hiện độ tương thích thấp hơn suy nghĩ cùng mong muốn của bản thân và gia đình, thế là mười nhóm có hết chín nhóm lập tức chia tay liền. Nghe thì có vẻ tàn nhẫn, thế nhưng độ tương thích đại biểu cho việc tương lai họ có thể có hạnh phúc lâu dài hay không, con đàn cháu đống hay không. Quan trọng nhất là được mấy người bất chấp bỏ qua cái này mà có thể có được hạnh phúc hết. Chín phần mười trong số đó đều giữa đường đứt gánh, hôn nhân tan vỡ vì một trong hai người xuất hiện kẻ thứ ba.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương