Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 20: Em ghét bỏ nó?



Rõ ràng người đàn ông đã nhìn thấy cử chỉ của cậu. Hắn ngồi ở trong xe nhìn cậu, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói đạm đạm hỏi. Nếu như hắn không dùng ánh mắt chuyên chú nhìn mình thì Bạch Kỷ trong lòng sẽ đỡ run sợ hơn.

Cậu còn chưa quen không được sao… Nhưng ngài cũng không cần dùng loại ánh mắt đầy dã tính kia nhìn cậu a…

Vừa nghĩ cậu vừa cẩn thận chui vào xe.

Ai biết thời điểm cậu định đặt mông ngồi xuống ghế thì cái eo đã bị người nắm lấy. Đối phương lại dễ dàng đem mông cậu đặt lên một chiếc đùi săn chắc tràn ngập tính bộc phát.

Bạch Kỷ có tới mấy giây toàn thân cứng đờ, tay theo bản năng bám vào trước ngực người đàn ông. Lúc cậu hoảng sợ ngước mắt lên nhìn hắn thì lại vô tình đối diện với một đôi mắt màu nâu sẫm, ở giữa còn có cảm giác như đang cất giấu một đôi song đồng đang chằm chằm nhìn cậu. Bạch Kỷ giấu giếm hoảng hốt, ở trong lòng lại không ngừng thúc giục chính mình nhanh nhanh tiếp nhận tình huống này, rốt cuộc cũng khiến cho thân thể mình mềm xuống.

Nhưng lúc nhìn thấy sự hài lòng dâng lên trong đôi mắt kia, Bạch Kỷ lại có xúc động muốn nhào loạn cái đuôi sói đang lộn xộn trên eo mình một trận.

Mà cậu cũng làm vậy thật.

Nhưng chỉ đơn giản là do nó khiến cậu nhột thôi.

Bạch Kỷ theo bản năng bắt lấy cái đuôi sói kia. Thời điểm chạm vào một mảnh lông xù, không quá mềm mại còn có chút đâm vào làm tay cậu đau nhưng cảm xúc không phải là không tốt. Ít nhất Bạch Kỷ trong lúc vô thức đã bóp bóp nó hai cái.

Rồi sau khi nhận ra mình đang làm gì, cậu cảm thấy có chút phỏng tay lại giống như giấu đầu lòi đuôi đem nó quăng ra. Trên mặt cậu đều có chút nóng, ánh mắt càng không dám nhìn người đàn ông kia.

Cho nên cậu cũng không thấy ý tứ lóe lên trong đôi mắt hắn.

Cậu chỉ nghe hắn nói: "Em ghét bỏ nó?"

"..."



Hình như cậu nghe ra một tia oan ức… Nhất định là gặp quỷ!

Bạch Kỷ trong lòng một lời khó nói hết. Thế nhưng trong lúc não còn chưa kịp cho ra cách xử lý tình huống này tốt nhất cậu đã thấy mình vươn tay ra, đối với cái đuôi đang nằm yên bên đùi người đàn ông vuốt vuốt hai cái như dỗ dành. Đợi cậu nhận ra thì không khỏi có chút giật mình, nhưng lúc liếc thấy một tia thỏa mãn trong mắt người đàn ông, trong lòng cậu không khỏi thở ra một hơi.

Tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng ít nhất tình huống vừa rồi đã khiến cho chút lúng túng vì không biết phải giao tiếp làm sao với người đàn ông ở trong lòng cậu nhẹ đi chút. Trong lúc không để ý không khí giữa họ vậy mà lại có phần hài hòa một cách khó tin. Cậu bất giác nghĩ thật ra người này cũng không có khó ở chung như vậy.

Hoắc Mạt lại không có để ý lắm. Hắn chỉ biết đối với con thỏ hành vi vừa rồi hắn rất là vừa ý, cũng không tính toán chuyện cậu không nhớ bản thân đã nói sẽ tới đón cậu về nữa. Hắn hơi thả lỏng người dựa vào lưng ghế, tay lại giống như một thói quen mò lên hai cái tai của con thỏ nhỏ trong ngực, không nhanh không chậm sờ nắn.

Bạch Kỷ bất lực lại chẳng thể làm gì ngoài nhũn eo dựa vào ngực hắn, đôi mắt long lanh cam chịu ai nhìn vào cũng chỉ muốn đem cậu ra bắt nạt đến phát khóc mới thôi.

Con thỏ thật là ngoan ngoãn.

"Hoắc… Hoắc Mạt."

Trong lòng hắn thỏa mãn, thời điểm nghe con thỏ gọi giọng điệu của hắn có phần mềm đến quá mức còn mang theo sự dung túng "ừm" một cái.

Bạch Kỷ đang có hơi căng thẳng bị biểu hiện này của hắn làm cho thả lỏng hơn. Sau khi cổ vũ cho chính mình cùng tiếp thêm chút can đảm thì cậu dùng sức chống lên ngực hắn, hơi dựng mình lên nhìn hắn nghiêm túc nói: "Chúng ta… Ý em là có thể trước không kết hôn hay không?"

Cậu vừa mới nói xong đã cảm thấy cái tay đang vò loạn đôi tai của mình khẽ dừng lại một chút thì có hơi run sợ, nhưng cậu vẫn ép mình nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Bởi vì trực giác nói cho cậu biết nếu lúc này mình có chút nào né tránh có khi sẽ khiến người đàn ông này hiểu lầm.

Mà quả thật là vậy. Tuy rằng sau đó giọng điệu của hắn có chút lạnh nhưng không có đến mức nổi giận. Hoắc Mạt nhìn cậu vài giây rồi mới nói: "Tại sao?"

Bao nhiêu người muốn leo lên mình Hoắc tổng hắn, chỉ hận không lập tức buộc chặt lại ấy chứ. Nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt trong veo kia, hắn biết cậu không biết gì về hắn cả, mà hắn cũng vừa lòng với điều này. Dù đó không có nghĩa là hắn sẽ nghe theo cậu mà không cần lý do.

Bạch Kỷ hơi cụp mắt xuống, lông mi như cánh bướm thẳng tắp lại nhẹ nhàng phe phẩy ở trong cái nhìn của hắn trông thật xinh đẹp. Nhưng một giây sau nó đã giương lên, mang theo sự kiên định chói mù mắt hắn, nghiêm túc nhìn hắn nói rằng cậu muốn cùng hắn yêu đương trước rồi mới kết hôn. Trời biết lúc đó tim hắn đã đập nhanh cỡ nào, cứ như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực rồi một phát đem con thỏ quá mức đáng yêu trước mặt cho nuốt vào bụng luôn.
Chương trước Chương tiếp