Tinh Tế Bán Thú Nhân
Chương 22: Đứa nhỏ quá ngoan.
Tuy rằng không biết tại sao thiếu gia nhà ông lại thích đứa bé này, nhưng từ lúc có cậu ở đây, ông cảm thấy nơi này đỡ lạnh lẽo hơn, lại thêm một chút mềm mại ấm áp. Ít nhất thì ông thích cảm giác này. Cho nên ông cũng tự giác đi làm những điều tốt đẹp nhất cho cậu, để cho con thỏ này không có giữa chừng chạy mất. Hiện tại tuy Hoắc gia không có nói đã chấp nhận đứa con dâu này, thế nhưng trực giác của một người đã sinh hoạt trong Hoắc trạch gần trăm năm nói cho ông biết, Hoắc thiếu phu nhân này xem như định rồi.
Chỉ vì gia chủ của Hoắc gia đời này là Hoắc Mạt - Thiếu gia của ông.
Bạch Kỷ đối với sự niềm nở của ông không tiện từ chối cho nên đã thật sự ngồi xuống bàn cơm. Nhưng cậu vẫn là đối với ông tỏ vẻ: "Ông không cần gọi cháu như vậy, gọi Bạch Kỷ là được rồi ạ."
"Vậy gọi tiểu Bạch được không?"
Thôi quản gia cười hiền nhìn cậu.
"Dạ được ạ."
Bạch Kỷ ngoan ngoãn lắc lắc hai cái tai mềm mại của mình đáp lại.
"Vậy cháu cũng gọi ta là bác Thôi đi."
Ông vừa đặt ly sữa trước mặt cậu vừa nói. Trời đất chứng giáng, không phải ông muốn chiếm tiện nghi của thiếu gia nhà ông đâu. Đây chỉ là một cách xưng danh thôi, xưng danh thôi, tự như ra đường thấy người lớn tuổi hơn thì gọi chú gọi bác ấy. Nhưng thật ra nếu tính đến tuổi đời của ông cũng như khoảng thời gian ông gắn bó với Hoắc gia thì Hoắc Mạt có gọi ông một tiếng bác cũng không phải chuyện gì kinh hãi thế tục đâu.
Bạch Kỷ lại không có suy nghĩ nhiều như vậy. Xuất phát từ mặt lễ phép thì một tiếng này cậu gọi ra một chút đều không ngượng miệng: "Bác Thôi."
Nghe, mềm nhũn luôn. Biết ngay là dễ nghe thế mà. Thật sự là âm thanh có thể khiến lòng người ta tan chảy luôn đó.
Nếu không phải sợ bị giết, ông còn muốn sờ sờ hai cái tai nhỏ kia nữa. Thật sự là rất nhỏ, rất đáng yêuuuu.
Bạch Kỷ lại không biết suy nghĩ trong lòng ông, nếu cậu biết thì cậu nhất định sẽ khẳng khái cho ông sờ rồi. Dù sao thì ngoài hai cha cậu ra cũng không thiếu người sờ qua nó. Cậu cũng chỉ đối với người đàn ông kia sờ một cái là nhũn ra thôi, không sợ.
Nói đến người đàn ông kia, Bạch Kỷ nhìn một hồi vẫn không thấy hắn đâu thì không khỏi hướng Thôi quản gia hỏi: "Bác Thôi, Hoắc Mạt đâu ạ?"
"Thiếu gia ở trong thư phòng. Chính là căn phòng bên cạnh phòng ngủ của thiếu gia."
Thôi quản gia tay bận khuấy cái nồi trên bếp, cũng không quay đầu lại đã đáp lời cậu. Nói ra cũng lạ, thiếu gia nhà ông trước nay đều có quy luật cuộc sống rất chuẩn. Tỷ như công việc chỉ giải quyết ở công ty, khoảng thời gian ở nhà là để nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không có chuyện đem công việc về nhà. Vậy mà hắn còn có thế điều hành tốt Hoắc thị tập đoàn thì đủ để biết năng lực của hắn rồi. Nhưng mấy hôm nay ông rất hay thấy thiếu gia vào thư phòng sau giờ tan tầm.
Khẽ liếc mắt nhìn con thỏ đang ngồi một cách quy cũ ở trên ghế kia, trong lòng ông không khỏi nghĩ, không biết sự khác lạ này của thiếu gia liệu có liên quan gì đến con thỏ này không. Nhưng nghĩ thì nghĩ, ông sẽ không đi hỏi. Làm quản gia cho Hoắc gia nhiều năm, ông tự biết một quản gia thế nào mới là đúng chuẩn.
Nhưng ông cứ nghĩ Bạch Kỷ hỏi như vậy thì sẽ đi tìm Hoắc Mạt, ai biết lúc ông đi ra thì vẫn nhìn thấy Bạch Kỷ ngồi ở đó.
"Ta tưởng cháu đi tìm thiếu gia rồi."
Bạch Kỷ lắc đầu: "Chắc anh ấy có việc bận, cháu không làm phiền đâu ạ."
Đứa nhỏ tri kỷ như vậy, thật là khiến lòng người mềm mại a.
Nhưng thật ra Bạch Kỷ chỉ là nghĩ mình cũng không phải thật muốn tìm hắn nên mới không đi thôi. Nếu cậu biết ông nghĩ như vậy thì nhất định sẽ ngượng chín mặt cho coi. Chung quy thì ông cũng không biết hành trình đến với nhau của họ trải qua thế nào, có đôi chút hiểu lầm cũng là đương nhiên.
"Lần sau nếu cháu muốn thì cứ đi tìm, thiếu gia sẽ không nói gì đâu."
Thôi quản gia lại không phải đơn thuần như vậy. Ông chỉ là rất muốn biết trình độ đối đãi của thiếu gia nhà ông với đứa nhỏ này nhiều ít thế nào. Mà cách tốt nhất để thử chính là để cậu đi khiêu chiến điểm giới hạn của thiếu gia.
Thật ra chỉ cần nhìn cách người khác đối đãi với Hoắc Mạt là biết. Bản thân hắn có rất nhiều tật xấu, người khác nếu không được cho phép mà đụng vào thì kiểu gì cũng sống không bằng chết. Tỷ như lúc hắn đang làm việc thì không được làm phiền…
Bạch Kỷ không biết suy nghĩ của ông, nhưng nếu biết chuyện này thì lúc này cậu cũng chỉ có lắc đầu cười cho qua thôi. Sau đó họ lại nói chuyện một lúc nữa thì mới thấy Hoắc Mạt lững thững đi đến. Trên người hắn mặc một cái áo tắm, rõ ràng là đã tắm xong rồi mới đi ra. Trên tóc vẫn còn ướt.
Lúc hắn đi đến việc đầu tiên hắn làm là đối với đôi tai mềm mại kia vò loạn một trận rồi mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu.
Chỉ vì gia chủ của Hoắc gia đời này là Hoắc Mạt - Thiếu gia của ông.
Bạch Kỷ đối với sự niềm nở của ông không tiện từ chối cho nên đã thật sự ngồi xuống bàn cơm. Nhưng cậu vẫn là đối với ông tỏ vẻ: "Ông không cần gọi cháu như vậy, gọi Bạch Kỷ là được rồi ạ."
"Vậy gọi tiểu Bạch được không?"
Thôi quản gia cười hiền nhìn cậu.
"Dạ được ạ."
Bạch Kỷ ngoan ngoãn lắc lắc hai cái tai mềm mại của mình đáp lại.
"Vậy cháu cũng gọi ta là bác Thôi đi."
Ông vừa đặt ly sữa trước mặt cậu vừa nói. Trời đất chứng giáng, không phải ông muốn chiếm tiện nghi của thiếu gia nhà ông đâu. Đây chỉ là một cách xưng danh thôi, xưng danh thôi, tự như ra đường thấy người lớn tuổi hơn thì gọi chú gọi bác ấy. Nhưng thật ra nếu tính đến tuổi đời của ông cũng như khoảng thời gian ông gắn bó với Hoắc gia thì Hoắc Mạt có gọi ông một tiếng bác cũng không phải chuyện gì kinh hãi thế tục đâu.
Bạch Kỷ lại không có suy nghĩ nhiều như vậy. Xuất phát từ mặt lễ phép thì một tiếng này cậu gọi ra một chút đều không ngượng miệng: "Bác Thôi."
Nghe, mềm nhũn luôn. Biết ngay là dễ nghe thế mà. Thật sự là âm thanh có thể khiến lòng người ta tan chảy luôn đó.
Nếu không phải sợ bị giết, ông còn muốn sờ sờ hai cái tai nhỏ kia nữa. Thật sự là rất nhỏ, rất đáng yêuuuu.
Bạch Kỷ lại không biết suy nghĩ trong lòng ông, nếu cậu biết thì cậu nhất định sẽ khẳng khái cho ông sờ rồi. Dù sao thì ngoài hai cha cậu ra cũng không thiếu người sờ qua nó. Cậu cũng chỉ đối với người đàn ông kia sờ một cái là nhũn ra thôi, không sợ.
Nói đến người đàn ông kia, Bạch Kỷ nhìn một hồi vẫn không thấy hắn đâu thì không khỏi hướng Thôi quản gia hỏi: "Bác Thôi, Hoắc Mạt đâu ạ?"
"Thiếu gia ở trong thư phòng. Chính là căn phòng bên cạnh phòng ngủ của thiếu gia."
Thôi quản gia tay bận khuấy cái nồi trên bếp, cũng không quay đầu lại đã đáp lời cậu. Nói ra cũng lạ, thiếu gia nhà ông trước nay đều có quy luật cuộc sống rất chuẩn. Tỷ như công việc chỉ giải quyết ở công ty, khoảng thời gian ở nhà là để nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không có chuyện đem công việc về nhà. Vậy mà hắn còn có thế điều hành tốt Hoắc thị tập đoàn thì đủ để biết năng lực của hắn rồi. Nhưng mấy hôm nay ông rất hay thấy thiếu gia vào thư phòng sau giờ tan tầm.
Khẽ liếc mắt nhìn con thỏ đang ngồi một cách quy cũ ở trên ghế kia, trong lòng ông không khỏi nghĩ, không biết sự khác lạ này của thiếu gia liệu có liên quan gì đến con thỏ này không. Nhưng nghĩ thì nghĩ, ông sẽ không đi hỏi. Làm quản gia cho Hoắc gia nhiều năm, ông tự biết một quản gia thế nào mới là đúng chuẩn.
Nhưng ông cứ nghĩ Bạch Kỷ hỏi như vậy thì sẽ đi tìm Hoắc Mạt, ai biết lúc ông đi ra thì vẫn nhìn thấy Bạch Kỷ ngồi ở đó.
"Ta tưởng cháu đi tìm thiếu gia rồi."
Bạch Kỷ lắc đầu: "Chắc anh ấy có việc bận, cháu không làm phiền đâu ạ."
Đứa nhỏ tri kỷ như vậy, thật là khiến lòng người mềm mại a.
Nhưng thật ra Bạch Kỷ chỉ là nghĩ mình cũng không phải thật muốn tìm hắn nên mới không đi thôi. Nếu cậu biết ông nghĩ như vậy thì nhất định sẽ ngượng chín mặt cho coi. Chung quy thì ông cũng không biết hành trình đến với nhau của họ trải qua thế nào, có đôi chút hiểu lầm cũng là đương nhiên.
"Lần sau nếu cháu muốn thì cứ đi tìm, thiếu gia sẽ không nói gì đâu."
Thôi quản gia lại không phải đơn thuần như vậy. Ông chỉ là rất muốn biết trình độ đối đãi của thiếu gia nhà ông với đứa nhỏ này nhiều ít thế nào. Mà cách tốt nhất để thử chính là để cậu đi khiêu chiến điểm giới hạn của thiếu gia.
Thật ra chỉ cần nhìn cách người khác đối đãi với Hoắc Mạt là biết. Bản thân hắn có rất nhiều tật xấu, người khác nếu không được cho phép mà đụng vào thì kiểu gì cũng sống không bằng chết. Tỷ như lúc hắn đang làm việc thì không được làm phiền…
Bạch Kỷ không biết suy nghĩ của ông, nhưng nếu biết chuyện này thì lúc này cậu cũng chỉ có lắc đầu cười cho qua thôi. Sau đó họ lại nói chuyện một lúc nữa thì mới thấy Hoắc Mạt lững thững đi đến. Trên người hắn mặc một cái áo tắm, rõ ràng là đã tắm xong rồi mới đi ra. Trên tóc vẫn còn ướt.
Lúc hắn đi đến việc đầu tiên hắn làm là đối với đôi tai mềm mại kia vò loạn một trận rồi mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh cậu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương