Tinh Tế Bán Thú Nhân
Chương 28: Bỏ chạy.
Có một giây đầu óc hắn trắng xóa. Hắn phải dừng lại một lúc mới khiến cho cái đầu thông minh của mình hoạt động trở lại.
Mà suy nghĩ đầu tiên của hắn là con thỏ bị bắt cóc.
Bởi vì hắn không nghĩ cậu sẽ bỏ chạy. Cậu có thể lùi bước, nhưng hành vi chạy trốn lại quá sức lỗ mãng, không giống phong cách của con thỏ. Kết quả chính bởi vì suy nghĩ này mà hắn lại trì hoãn bao nhiêu thời gian mới tìm được con thỏ.
Sau khi nhận định được suy nghĩ đầu tiên này hắn lại ngồi đợi trước cổng Dục Anh Nhi gần mười phút chỉ vì không muốn bởi vì bản thân nghĩ quá nhiều mà khiến cho mọi chuyện rối loạn, có khi con thỏ chỉ là ra muộn một chút, sau đó còn gọi cho con thỏ nhỏ không được Hoắc Mạt mới mang theo một mặt khí áp thấp đi vào Dục Anh Nhi. Mục đích của hắn không chỉ là hỏi thăm con thỏ đi đâu rồi, mà nếu cậu bị bắt cóc ở trước cổng Dực Anh Nhi thì hắn có thể yêu cầu đối phương hỗ trợ nhìn xem camera giám sát bên ngoài cổng.
"Ngài… Xin hỏi ngài cần gì?"
Dục Anh Nhi có một phòng tiếp tân. Nhân viên tiếp tân là một chị gái mang gen sóc nâu. Cô không hề nghĩ vừa ngẩng đầu đã đối diện với một con sói, đối phương còn đang mang biểu tình rất đáng sợ. Nếu không phải là người làm ở vị trí này lâu, cũng có tiếp xúc với kha khá gen ăn thịt thì cô nhất định sẽ run rẩy trốn luôn dưới gầm bàn cho xem. Chỉ bởi vì người đàn ông này khí tức quá mạnh mẽ, biểu tình càng thêm dọa người. Nhưng cô sau một giây giật mình định thần lại mới không nghĩ sẽ có người đến gây sự nên vẫn thật cẩn thận đối đãi với hắn.
"Tôi tìm Bạch Kỷ."
Cái tên kia giống như bị hắn ép ra từ trong lồng ngực, lại xuyên qua kẽ răng khiến nó trở nên nặng nề khó thở.
"Bạch Kỷ?"
"Bạch Kỷ? Không phải cậu ấy đã về rồi sao?"
Tiếp tân bị hắn nhìn chằm chằm vốn đã có phần run sợ, khi nghe hắn hỏi người thì vẫn chưa kịp phản ứng mà vô thức hỏi lại. Nhưng không đợi cho cô hoàn hồn thì bên phải đã vang lên giọng nói cứu vớt đời cô. Cảm thấy được áp lực đang đặt lên người mình đã bị chuyển đi cô không khỏi thở ra một hơi. Lúc này đầu óc cô cũng nhanh chóng vận hành trở lại, đồng thời đưa mắt nhìn người vừa nói.
Người vừa nói không ai khác chính là Lộc Nhung.
Hắn vốn là người sống trong Dục Anh Nhi nên không cần phải về đâu. Ai biết vừa định đến đại sảnh có chút chuyện thì lại nghe người ta hỏi Bạch Kỷ cho nên theo bản năng trả lời. Đến khi ánh mắt mang theo áp lực kinh người kia kéo tới hắn mới giật mình nhìn đến Hoắc Mạt.
Phản ứng đầu tiên của hắn là… Sói.
Nhưng chẳng đợi cho hắn suy nghĩ sâu xa hơn con sói kia đã đi tới, gằn giọng hỏi: "Về lúc nào?"
Lộc Nhung ngẩn ra một chút rồi mới hoàn hồn đáp lại: "Về lúc trưa. Cậu ấy nhìn có vẻ không ổn lắm nên đã xin về sớm rồi."
"Anh là bạn trai của tiểu Bạch phải không?"
Lúc này Lộc Nhung đã phản ứng kịp, ánh mắt mang theo tò mò nhìn người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông sau khi nghe hắn nói Bạch Kỷ không có ở đây thì sắc mặt lập tức trầm đến dễ sợ, càng không quan tâm hắn nói cái gì đã quay đầu đi ra ngoài. Hắn còn là vừa đi vừa bật thiết bị tinh tế lên mãnh liệt ban ra mấy cái mệnh lệnh mang theo hơi thở lạnh thấu xương. Không chỉ người tiếp nhận mệnh lệnh thấy hoảng mà hai người Lộc Nhung cũng thấy sợ theo.
Lộc Nhung đều bị tình huống này cho dọa một chút. Sau đó phản ứng đầu tiên của hắn là nhấc tay lên gọi điện cho Bạch Kỷ. Khi phát hiện điện thoại gọi đi không thông hắn xem như đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng rốt cuộc hắn chỉ có thể ở đó lo lắng suông chứ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi, lại hi vọng Bạch Kỷ sẽ không có chuyện gì mới tốt.
Bạch Kỷ đúng thật là không có chuyện. Cậu chỉ là về nhà. Nhà này đương nhiên là nhà của hai cha cậu, là nơi cậu sinh ra và lớn lên. Lúc này hai cha không có ở nhà nhưng cậu ít nhiều không còn cảm thấy quá lạc lõng nữa, ngược lại tâm tình cũng thoải mái hơn một chút.
Còn tại sao lại ngắt thiết bị tinh tế… Cậu còn chưa có nghĩ thông, cho nên không muốn gặp người đàn ông kia.
Nhưng Bạch Kỷ lại không nghĩ đến, nếu phát hiện cậu biến mất thì người đàn ông kia sẽ làm ra những chuyện gì chỉ để tìm thấy cậu. Bởi vì cậu luôn nghĩ rằng bản thân mình đối với đối phương không có quan trọng đến vậy.
Cho nên lúc cậu nhìn người đàn ông một thân khí tức trầm lạnh dọa người đứng trước cửa nhà mình thì không khỏi giật mình lại run sợ. Phản ứng tiếp theo của cậu là đem cửa đóng sập lại.
Nhưng hành động của cậu nào mau bằng ai đó được. Đã thế lại càng chứng thực suy nghĩ đã sớm chọc điên hắn cả buổi trời rồi. Cứ như thế, con sói to đang giận dữ thành công chui vào nhà con thỏ nhỏ, từng bước hướng cậu ép sát vừa không ngừng chất vấn: "Em bỏ đi?"
Mà suy nghĩ đầu tiên của hắn là con thỏ bị bắt cóc.
Bởi vì hắn không nghĩ cậu sẽ bỏ chạy. Cậu có thể lùi bước, nhưng hành vi chạy trốn lại quá sức lỗ mãng, không giống phong cách của con thỏ. Kết quả chính bởi vì suy nghĩ này mà hắn lại trì hoãn bao nhiêu thời gian mới tìm được con thỏ.
Sau khi nhận định được suy nghĩ đầu tiên này hắn lại ngồi đợi trước cổng Dục Anh Nhi gần mười phút chỉ vì không muốn bởi vì bản thân nghĩ quá nhiều mà khiến cho mọi chuyện rối loạn, có khi con thỏ chỉ là ra muộn một chút, sau đó còn gọi cho con thỏ nhỏ không được Hoắc Mạt mới mang theo một mặt khí áp thấp đi vào Dục Anh Nhi. Mục đích của hắn không chỉ là hỏi thăm con thỏ đi đâu rồi, mà nếu cậu bị bắt cóc ở trước cổng Dực Anh Nhi thì hắn có thể yêu cầu đối phương hỗ trợ nhìn xem camera giám sát bên ngoài cổng.
"Ngài… Xin hỏi ngài cần gì?"
Dục Anh Nhi có một phòng tiếp tân. Nhân viên tiếp tân là một chị gái mang gen sóc nâu. Cô không hề nghĩ vừa ngẩng đầu đã đối diện với một con sói, đối phương còn đang mang biểu tình rất đáng sợ. Nếu không phải là người làm ở vị trí này lâu, cũng có tiếp xúc với kha khá gen ăn thịt thì cô nhất định sẽ run rẩy trốn luôn dưới gầm bàn cho xem. Chỉ bởi vì người đàn ông này khí tức quá mạnh mẽ, biểu tình càng thêm dọa người. Nhưng cô sau một giây giật mình định thần lại mới không nghĩ sẽ có người đến gây sự nên vẫn thật cẩn thận đối đãi với hắn.
"Tôi tìm Bạch Kỷ."
Cái tên kia giống như bị hắn ép ra từ trong lồng ngực, lại xuyên qua kẽ răng khiến nó trở nên nặng nề khó thở.
"Bạch Kỷ?"
"Bạch Kỷ? Không phải cậu ấy đã về rồi sao?"
Tiếp tân bị hắn nhìn chằm chằm vốn đã có phần run sợ, khi nghe hắn hỏi người thì vẫn chưa kịp phản ứng mà vô thức hỏi lại. Nhưng không đợi cho cô hoàn hồn thì bên phải đã vang lên giọng nói cứu vớt đời cô. Cảm thấy được áp lực đang đặt lên người mình đã bị chuyển đi cô không khỏi thở ra một hơi. Lúc này đầu óc cô cũng nhanh chóng vận hành trở lại, đồng thời đưa mắt nhìn người vừa nói.
Người vừa nói không ai khác chính là Lộc Nhung.
Hắn vốn là người sống trong Dục Anh Nhi nên không cần phải về đâu. Ai biết vừa định đến đại sảnh có chút chuyện thì lại nghe người ta hỏi Bạch Kỷ cho nên theo bản năng trả lời. Đến khi ánh mắt mang theo áp lực kinh người kia kéo tới hắn mới giật mình nhìn đến Hoắc Mạt.
Phản ứng đầu tiên của hắn là… Sói.
Nhưng chẳng đợi cho hắn suy nghĩ sâu xa hơn con sói kia đã đi tới, gằn giọng hỏi: "Về lúc nào?"
Lộc Nhung ngẩn ra một chút rồi mới hoàn hồn đáp lại: "Về lúc trưa. Cậu ấy nhìn có vẻ không ổn lắm nên đã xin về sớm rồi."
"Anh là bạn trai của tiểu Bạch phải không?"
Lúc này Lộc Nhung đã phản ứng kịp, ánh mắt mang theo tò mò nhìn người đàn ông kia.
Nhưng người đàn ông sau khi nghe hắn nói Bạch Kỷ không có ở đây thì sắc mặt lập tức trầm đến dễ sợ, càng không quan tâm hắn nói cái gì đã quay đầu đi ra ngoài. Hắn còn là vừa đi vừa bật thiết bị tinh tế lên mãnh liệt ban ra mấy cái mệnh lệnh mang theo hơi thở lạnh thấu xương. Không chỉ người tiếp nhận mệnh lệnh thấy hoảng mà hai người Lộc Nhung cũng thấy sợ theo.
Lộc Nhung đều bị tình huống này cho dọa một chút. Sau đó phản ứng đầu tiên của hắn là nhấc tay lên gọi điện cho Bạch Kỷ. Khi phát hiện điện thoại gọi đi không thông hắn xem như đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng rốt cuộc hắn chỉ có thể ở đó lo lắng suông chứ không thể làm gì khác ngoài chờ đợi, lại hi vọng Bạch Kỷ sẽ không có chuyện gì mới tốt.
Bạch Kỷ đúng thật là không có chuyện. Cậu chỉ là về nhà. Nhà này đương nhiên là nhà của hai cha cậu, là nơi cậu sinh ra và lớn lên. Lúc này hai cha không có ở nhà nhưng cậu ít nhiều không còn cảm thấy quá lạc lõng nữa, ngược lại tâm tình cũng thoải mái hơn một chút.
Còn tại sao lại ngắt thiết bị tinh tế… Cậu còn chưa có nghĩ thông, cho nên không muốn gặp người đàn ông kia.
Nhưng Bạch Kỷ lại không nghĩ đến, nếu phát hiện cậu biến mất thì người đàn ông kia sẽ làm ra những chuyện gì chỉ để tìm thấy cậu. Bởi vì cậu luôn nghĩ rằng bản thân mình đối với đối phương không có quan trọng đến vậy.
Cho nên lúc cậu nhìn người đàn ông một thân khí tức trầm lạnh dọa người đứng trước cửa nhà mình thì không khỏi giật mình lại run sợ. Phản ứng tiếp theo của cậu là đem cửa đóng sập lại.
Nhưng hành động của cậu nào mau bằng ai đó được. Đã thế lại càng chứng thực suy nghĩ đã sớm chọc điên hắn cả buổi trời rồi. Cứ như thế, con sói to đang giận dữ thành công chui vào nhà con thỏ nhỏ, từng bước hướng cậu ép sát vừa không ngừng chất vấn: "Em bỏ đi?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương