Tinh Tế Bán Thú Nhân
Chương 47: Mạc Tĩnh Văn.
Đợi đến khi trận làm tình này kết thúc con thỏ nhỏ đều mệt lả, chỉ còn biết mở to đôi mắt mờ mịt, há cái miệng nhỏ yêu kiều thở dốc dưới thân người đàn ông. Miệng nhỏ bên dưới lại không biết xấu hổ mà cắn chặt lấy hắn không buông, mười phần khăng khít, không muốn rời xa. Toàn thân ửng hồng một cách bất thường. Ai không biết lại tưởng cậu đến kỳ động dục.
Mà thực chất cũng không khác mấy. Đến cả bản thân Hoắc Mạt còn cho rằng như vậy thì nói chi ai. Nếu không phải cảm thấy thể lực của con thỏ nhỏ không chịu nổi nữa thì có khi hắn còn có thể ở trên giường đại chiến với con thỏ nhỏ ba trăm hiệp mới xong được.
Hiện tại đã sớm kề cận thời gian hai người đi làm, thế nhưng Hoắc Mạt nhìn tình huống này thì quả quyết cho con thỏ nhỏ xin nghỉ luôn hôm nay. Bởi hắn nghĩ muốn đưa cậu đi kiểm tra xem tình huống hiện tại là thế nào cho đảm bảo.
Còn Bạch Kỷ thì ngủ một mạch đến gần chín giờ mới tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì đến việc đi làm. Cho đến khi người đàn ông đem cậu từ trong ổ chăn lôi ra, chăm sóc tỉ mỉ lại mang ra cửa cậu mới mơ màng nhớ tới chuyện này, nước mắt lưng tròng nhìn con sắc lang bên cạnh không tiếng động lên án.
Hoắc Mạt bất đắc dĩ nhéo nhéo cái tai của cậu giải thích: "Tôi đã xin nghỉ cho em rồi. Hôm nay mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Bệnh viện?"
Bạch Kỷ quả thật là bị hắn làm cho giật mình. Cậu không rõ tại sao phải đến bệnh viện. Chẳng lẽ mình thật sự có bệnh rồi?
Thấy mày nhỏ của con thỏ bắt đầu nhăn nhíu, Hoắc Mạt đoán được cậu đang nghĩ bậy mà kiên nhẫn trấn an: "Không phải. Không phải tôi đã nói với em rồi sao. Không tin tôi?"
Bạch Kỷ bị hắn chất vấn như vậy thì bất an lập tức bay mất, vội vàng lắc đầu nhìn hắn.
Hoắc Mạt cưng không chịu được nhéo loạn đôi tai xù của cậu, ôm cậu vỗ về: "Tôi đảm bảo không có gì đáng ngại. Chỉ là hiểu rõ một chút sẽ không dư thừa chứ chưa nói nó liên quan đến em."
Chuyện gì có liên quan đến em đều là trọng điểm tôi cần chú ý và đặt lên hàng đầu.
Bạch Kỷ cái hiểu cái không ngơ ngác nhìn hắn. Nhìn vào đôi tròng mắt kiên định của hắn, cậu quyết định dựa hết vào hắn, không suy nghĩ nữa. Dù sao hắn cũng sẽ không hại cậu. Nghĩ như vậy, Bạch Kỷ mềm nhũn ngã cái thân thể vẫn còn bủn rủn của mình vào lòng ngực tráng kiện của hắn, an tâm nhìn xe băng băng trên đường, hướng đi... Quả thật là đường đến bệnh viện đế đô.
Ngẫm lại a cha còn đang ở hành tinh Mộc, nếu không cậu là có thể gặp được cha rồi.
Trong lúc cậu nghĩ như vậy, hai a cha của cậu vốn dĩ đang lâng la hưởng thụ niềm vui riêng của hai người lại bị một cuộc điện thoại quấy nhiễu. Lúc này họ đều đang trên đường trở lại hành tinh Hoa Hạ, chủ hành tinh lớn nhất, chứa đựng nhiều nhân khẩu nhất bấy giờ của nhân loại. Mục đích, đương nhiên là đi giải quyết chung thân đại sự của đứa con rồi.
Thời điểm đến bệnh viện, Hoắc Mạt mang theo Bạch Kỷ đi làm hết một lượt kiểm tra tổng quát, cái gì nên làm đều làm cả. Sau đó cậu tuy không gặp được a cha của mình nhưng lại gặp phải một người quen của a cha cũng làm trong bệnh viện trung ương đế đô.
"Chú Mạc."
Nhìn người đàn ông trên người mặc áo blu trắng, trên mặt mang gọng kính dày, đầy đủ tri thức lại không thể che đậy sự sắc bén từ lớp gen cáo loại, đôi mắt hồ ly quen thuộc mang theo kinh ngạc nhìn mình, Bạch Kỷ cũng bất ngờ không kém nhu thuận lại vui mừng gọi một tiếng.
"Quả nhiên là cháu à. Mời đầu nhìn báo cáo ta còn tưởng trùng họ trùng tên cơ."
Mạc Tĩnh Văn - Bác sĩ của bệnh viện trung ương đế đô, đồng lứa của Bạch Liêm dùng đôi mắt hồ ly nhưng hiền lành nhìn cậu. Đôi tai hồ ly màu đỏ nhọn và mềm mại hơn tai sói khẽ phẩy, trông cực kỳ có tính mê hoặc. Nhưng cho dù có mềm mại cỡ nào thì bản chất hắn vẫn là một con hồ ly. Chẳng có con hồ ly nào mà đơn giản cả. Nghĩ nó đơn giản có ngày bị nó bán đi còn thay nó đếm tiền nữa chứ chẳng chơi.
Từ bé đến lớn Bạch Kỷ vẫn luôn bị người này trêu chọc, gần như là đem cậu xem thành sủng vật mà chơi đùa mỗi khi cậu đến bệnh viện gặp cha. Đổi lại là lúc khác Bạch Kỷ nhất định sẽ chạy xa tám thước, nhưng hôm nay bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn, cậu lại không có nhớ đến hay có chút nào lo ngại về chuyện này. Đó lại giống như là tự nhiên phát ra chứ không hề cố ý.
Mà Mạc Tĩnh Văn lúc này cũng đưa mắt quan sát người đàn ông bên cạnh cậu. Đôi mắt sắc bén không chút sợ hãi vì gen loại của Hoắc Mạt, cực có khí thế cùng hắn lấn lướt nhau. Chỉ là Hoắc Mạt chưa từng có giương cao áp lực đối với hắn, cho nên cũng khó mà nói rốt cuộc ai cao ai thấp.
"Tiểu bạch thỏ, đây là ai?"
Hắn híp đôi mắt nhìn Hoắc Mạt một hồi lại thấy đối phương bất vi sở động nhìn lại hắn, trong lòng có kinh ngạc, ngoài mặt thì đưa mắt nhìn Bạch Kỷ dò hỏi. Trong mắt lại vẫn luôn để lộ sự dò xét rất rõ ràng.
"Chú Mạc, đây là..."
Bạch Kỷ nói đến đây lại có hơi rối rắm. Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông một hồi đôi mắt tròn vo của cậu đã trở nên kiên định mà hướng Mạc Tĩnh Văn giới thiệu: "Chú Mạc, đây là chồng sắp cưới của cháu."
Nói thật là lời này không chỉ Mạc Tĩnh Văn mà cả Hoắc Mạt đều bị nó làm giật mình. Nhưng người trước là hoài nghi cùng không thể tin tưởng, người sau lại kinh ngạc cùng vui sướng không hề che dấu.
Đổi lại bao nhiêu lần Hoắc Mạt đều cảm thấy bản thân đều có thể bị con thỏ nhỏ này làm cho giật mình không ngừng. Mặc dù cậu chẳng bao giờ đi theo lẽ thường từ lúc hai người quen biết nhau.
"Cháu nói giỡn hả đứa nhỏ? Cháu mới bao nhiêu tuổi?"
Mạc Tĩnh Văn nhìn cái đuôi đang lắc lư điên cuồng của con sói nào đó, giọng điệu không khỏi có chút buồn bực. Hắn không biết tâm tình của mình lúc này lại kỳ diệu chẳng khác gì Bạch Liêm lúc trước, cảm thấy củ cải trắng bị chó gặm đi mất rồi. Rất không muốn, rất có ý tứ muốn xách gậy lên đuổi chạy con sói bự kia đi.
Mà thực chất cũng không khác mấy. Đến cả bản thân Hoắc Mạt còn cho rằng như vậy thì nói chi ai. Nếu không phải cảm thấy thể lực của con thỏ nhỏ không chịu nổi nữa thì có khi hắn còn có thể ở trên giường đại chiến với con thỏ nhỏ ba trăm hiệp mới xong được.
Hiện tại đã sớm kề cận thời gian hai người đi làm, thế nhưng Hoắc Mạt nhìn tình huống này thì quả quyết cho con thỏ nhỏ xin nghỉ luôn hôm nay. Bởi hắn nghĩ muốn đưa cậu đi kiểm tra xem tình huống hiện tại là thế nào cho đảm bảo.
Còn Bạch Kỷ thì ngủ một mạch đến gần chín giờ mới tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì đến việc đi làm. Cho đến khi người đàn ông đem cậu từ trong ổ chăn lôi ra, chăm sóc tỉ mỉ lại mang ra cửa cậu mới mơ màng nhớ tới chuyện này, nước mắt lưng tròng nhìn con sắc lang bên cạnh không tiếng động lên án.
Hoắc Mạt bất đắc dĩ nhéo nhéo cái tai của cậu giải thích: "Tôi đã xin nghỉ cho em rồi. Hôm nay mang em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Bệnh viện?"
Bạch Kỷ quả thật là bị hắn làm cho giật mình. Cậu không rõ tại sao phải đến bệnh viện. Chẳng lẽ mình thật sự có bệnh rồi?
Thấy mày nhỏ của con thỏ bắt đầu nhăn nhíu, Hoắc Mạt đoán được cậu đang nghĩ bậy mà kiên nhẫn trấn an: "Không phải. Không phải tôi đã nói với em rồi sao. Không tin tôi?"
Bạch Kỷ bị hắn chất vấn như vậy thì bất an lập tức bay mất, vội vàng lắc đầu nhìn hắn.
Hoắc Mạt cưng không chịu được nhéo loạn đôi tai xù của cậu, ôm cậu vỗ về: "Tôi đảm bảo không có gì đáng ngại. Chỉ là hiểu rõ một chút sẽ không dư thừa chứ chưa nói nó liên quan đến em."
Chuyện gì có liên quan đến em đều là trọng điểm tôi cần chú ý và đặt lên hàng đầu.
Bạch Kỷ cái hiểu cái không ngơ ngác nhìn hắn. Nhìn vào đôi tròng mắt kiên định của hắn, cậu quyết định dựa hết vào hắn, không suy nghĩ nữa. Dù sao hắn cũng sẽ không hại cậu. Nghĩ như vậy, Bạch Kỷ mềm nhũn ngã cái thân thể vẫn còn bủn rủn của mình vào lòng ngực tráng kiện của hắn, an tâm nhìn xe băng băng trên đường, hướng đi... Quả thật là đường đến bệnh viện đế đô.
Ngẫm lại a cha còn đang ở hành tinh Mộc, nếu không cậu là có thể gặp được cha rồi.
Trong lúc cậu nghĩ như vậy, hai a cha của cậu vốn dĩ đang lâng la hưởng thụ niềm vui riêng của hai người lại bị một cuộc điện thoại quấy nhiễu. Lúc này họ đều đang trên đường trở lại hành tinh Hoa Hạ, chủ hành tinh lớn nhất, chứa đựng nhiều nhân khẩu nhất bấy giờ của nhân loại. Mục đích, đương nhiên là đi giải quyết chung thân đại sự của đứa con rồi.
Thời điểm đến bệnh viện, Hoắc Mạt mang theo Bạch Kỷ đi làm hết một lượt kiểm tra tổng quát, cái gì nên làm đều làm cả. Sau đó cậu tuy không gặp được a cha của mình nhưng lại gặp phải một người quen của a cha cũng làm trong bệnh viện trung ương đế đô.
"Chú Mạc."
Nhìn người đàn ông trên người mặc áo blu trắng, trên mặt mang gọng kính dày, đầy đủ tri thức lại không thể che đậy sự sắc bén từ lớp gen cáo loại, đôi mắt hồ ly quen thuộc mang theo kinh ngạc nhìn mình, Bạch Kỷ cũng bất ngờ không kém nhu thuận lại vui mừng gọi một tiếng.
"Quả nhiên là cháu à. Mời đầu nhìn báo cáo ta còn tưởng trùng họ trùng tên cơ."
Mạc Tĩnh Văn - Bác sĩ của bệnh viện trung ương đế đô, đồng lứa của Bạch Liêm dùng đôi mắt hồ ly nhưng hiền lành nhìn cậu. Đôi tai hồ ly màu đỏ nhọn và mềm mại hơn tai sói khẽ phẩy, trông cực kỳ có tính mê hoặc. Nhưng cho dù có mềm mại cỡ nào thì bản chất hắn vẫn là một con hồ ly. Chẳng có con hồ ly nào mà đơn giản cả. Nghĩ nó đơn giản có ngày bị nó bán đi còn thay nó đếm tiền nữa chứ chẳng chơi.
Từ bé đến lớn Bạch Kỷ vẫn luôn bị người này trêu chọc, gần như là đem cậu xem thành sủng vật mà chơi đùa mỗi khi cậu đến bệnh viện gặp cha. Đổi lại là lúc khác Bạch Kỷ nhất định sẽ chạy xa tám thước, nhưng hôm nay bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn, cậu lại không có nhớ đến hay có chút nào lo ngại về chuyện này. Đó lại giống như là tự nhiên phát ra chứ không hề cố ý.
Mà Mạc Tĩnh Văn lúc này cũng đưa mắt quan sát người đàn ông bên cạnh cậu. Đôi mắt sắc bén không chút sợ hãi vì gen loại của Hoắc Mạt, cực có khí thế cùng hắn lấn lướt nhau. Chỉ là Hoắc Mạt chưa từng có giương cao áp lực đối với hắn, cho nên cũng khó mà nói rốt cuộc ai cao ai thấp.
"Tiểu bạch thỏ, đây là ai?"
Hắn híp đôi mắt nhìn Hoắc Mạt một hồi lại thấy đối phương bất vi sở động nhìn lại hắn, trong lòng có kinh ngạc, ngoài mặt thì đưa mắt nhìn Bạch Kỷ dò hỏi. Trong mắt lại vẫn luôn để lộ sự dò xét rất rõ ràng.
"Chú Mạc, đây là..."
Bạch Kỷ nói đến đây lại có hơi rối rắm. Nhưng sau khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông một hồi đôi mắt tròn vo của cậu đã trở nên kiên định mà hướng Mạc Tĩnh Văn giới thiệu: "Chú Mạc, đây là chồng sắp cưới của cháu."
Nói thật là lời này không chỉ Mạc Tĩnh Văn mà cả Hoắc Mạt đều bị nó làm giật mình. Nhưng người trước là hoài nghi cùng không thể tin tưởng, người sau lại kinh ngạc cùng vui sướng không hề che dấu.
Đổi lại bao nhiêu lần Hoắc Mạt đều cảm thấy bản thân đều có thể bị con thỏ nhỏ này làm cho giật mình không ngừng. Mặc dù cậu chẳng bao giờ đi theo lẽ thường từ lúc hai người quen biết nhau.
"Cháu nói giỡn hả đứa nhỏ? Cháu mới bao nhiêu tuổi?"
Mạc Tĩnh Văn nhìn cái đuôi đang lắc lư điên cuồng của con sói nào đó, giọng điệu không khỏi có chút buồn bực. Hắn không biết tâm tình của mình lúc này lại kỳ diệu chẳng khác gì Bạch Liêm lúc trước, cảm thấy củ cải trắng bị chó gặm đi mất rồi. Rất không muốn, rất có ý tứ muốn xách gậy lên đuổi chạy con sói bự kia đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương