Tinh Tế Bán Thú Nhân
Chương 56: Vì con lo nghĩ.
"Hừ! Con nghĩ ba đừng rớ vào vũng nước đục này thì hơn. Tránh cho đến lúc không làm nên cơm cháo gì còn khiến Phương gia bị ảnh hưởng, họ sẽ đổ lên đầu nhà chúng ta."
Phương gia thân là gia tộc lâu đời tại đế đô, huyết mạch chằng chéo bên trong thật sự là nhiều lắm. Nhánh phụ có thể nói là đếm không xuể, thị phi bên trong cũng nhiều. Ai cũng muốn được nhánh chính coi trọng, nhưng vũng nước đại tộc luôn sâu, không khéo sẽ đền mạng vào. Người sống trên đời tâm tư cũng nhiều hơn, mấy ai để ý cái vinh quang của gia tộc, họ chỉ có thể lo cho bản thân thôi. Cho nên tranh đấu không hề thiếu chứ chưa nói là gây gắt.
Nhưng cơ bản là Phương Thiệu không coi trọng Phương Hoài. Trong lòng hắn cũng không vui Phương Hoài được ba hắn coi trọng. Hắn lại không nghĩ Phương Hoài nếu thật sự một bước lên mây, mang lại lợi ích cho nhà hắn, người được lợi là hắn. Bởi vì hắn mới là con nối dõi của cái nhà này, cho dù hắn không phải con do chính thất sinh ra. Nói đến nói đi cũng là hắn tâm thái nhỏ.
Phương Chính không chấp hắn, chỉ chăm chăm nhìn Phương Hoài nhỏ giọng khuyên: "Hôm nay đi mua ít bộ đồ đẹp đi, ba chuyển tiền vào thẻ con rồi. Ngày mai theo cô của con đến Hoắc gia nhớ biểu hiện cho tốt."
"Vâng, ba."
Phương Hoài cúi đầu ngoan ngoãn nghe, so với Phương Thiệu cay cú thì khác hoàn toàn. Lúc nói chuyện đôi tai dài màu trắng, chóp tai còn tạp hai cái chấm màu đen giống như đang đeo khuyên cũng thật có chút phong tình khẽ phe phẩy.
Phương Chính hài lòng, không nói gì nữa. Năm xưa hắn để ý mẹ Phương Hoài là vì dáng vẻ bên ngoài ưa nhìn, một đôi tai trắng mềm mại chọc người. Mặc dù Phương Hoài sinh ra có chút tạp, thế nhưng dáng vẻ thừa hưởng được mười phần, cũng không xem là xấu, ngược lại còn có ý vị riêng. Chẳng hiểu ngày xưa hắn tại sao lại không chú ý đến nó, nhưng hắn chẳng ngại hiện tại thay đổi một chút. Chỉ cần nó làm tốt, thành công bước vào Hoắc gia, cho dù chỉ là một cái thiếp thì cái gì cũng dễ nói hơn.
Phương Thiệu đương nhiên không vui khi nhìn thấy cảnh này, nhưng hắn lại không thể thay đổi suy nghĩ của Phương Chính. Rốt cuộc hắn cũng vẫn còn nhỏ.
Hôm sau, Bạch Kỷ vẫn quyết định đi làm. Buổi tối mới cùng Hoắc Mạt đến Hoắc gia.
Vừa vào cửa Dục Anh Nhi cậu đã bị Lộc Nhung nắm lên gặn hỏi: "Giỏi a tiểu Bạch, mấy hôm nay liên tục nghỉ, là đang chuẩn bị cho đám cưới hả?"
Ai biết hắn hùng hổ dọa người lại nghe con thỏ lí nhí đáp: "Còn chưa đâu... Nhưng cũng sắp rồi."
"..."
Hắn chỉ là hỏi chơi chơi, khịa chút thôi được không!!!
Bởi vì Bạch Kỷ mới vào làm mà cứ liên tục nghỉ như vậy khó tránh khỏi có chút khó coi. Mặc dù hắn không cảm thấy gì nhưng nếu có thể hắn vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút. Nếu Bạch Kỷ tỏ ra yêu đương quá mù quáng hắn còn có thể tận tình khuyên nhủ cậu nên nghĩ cho tương lai, đừng vì hiện thực tốt đẹp mà mờ mắt. Quan trọng vẫn là bản thân có bản lĩnh, tương lai cũng có chỗ hậu thuẫn, không đến mức dựa hết vào người ta rồi tiền mất tật mang. Xã hội hiện đại thứ Lộc Nhung coi trọng vẫn là năng lực bản thân hơn cho nên mới nghĩ như vậy. Ai biết người ta lại đúng lý hợp tình thông báo cho hắn sắp tới có khi cậu còn phải nghỉ nhiều nữa, lý do là chuẩn bị kết hôn rồi, bảo hắn nói gì đây.
Yêu đương là một chuyện nhưng không thể đánh đồng với hôn nhân. Cho dù hôn nhân không phải là vĩnh viễn một đời nhưng Lộc Nhung cũng thành công bị cậu lôi kéo sự chú ý đi.
"Cậu nói thật đó hả?"
Lộc Nhung mang một bụng khởi binh vấn tội đến, kết quả nghẹn một họng mà về, một hồi mới phun được mấy chữ này. Biểu tình thì khỏi nói có bao nhiêu mắc cười.
Bạch Kỷ cũng biết tại sao hắn lại như vậy, chỉ là cậu cũng không biết nói sao nữa, chỉ có thể gật đầu thôi.
Lộc Nhung nghẹn họng nhìn trân trối cậu một hồi thì buông tha cho.
Sau đó cả một buổi hắn đều ở trong trạng thái như hồn du thiên ngoại khiến Bạch Kỷ không hiểu làm sao. Cậu lại không hề biết rằng bản thân vừa rồi đã vô tình đả kích cái Lộc Nhung. Hắn lúc này còn đang nghĩ người bên cạnh nhìn còn ngây thơ hơn mình đều muốn lấy chồng rồi, mà mình vẫn còn chưa đuổi được người tới tay...
Người trong suy tưởng của cậu ta lại đang trau đầu ghé tai cùng cha của con thỏ bàn luận vấn đề về cậu, nào có nhớ đến hắn.
"Bạch Liêm, anh cảm thấy chuyện này thế nào?"
Chuyện Mạc Tĩnh Văn nói đương nhiên là sự thay đổi trên người Bạch Kỷ rồi.
Mạc Tĩnh Văn qua miệng Bạch Liêm rốt cuộc cũng rõ ràng mọi chuyện, còn biết Bạch Liêm đã bàn vấn đề hôn sự cùng nhà bên kia, tốc độ khiến hắn líu cả lưỡi, trừng mắt hồi lâu. Rồi cho dù hắn có chấn kinh thế nào vẫn phải thừa nhận đó là sự thật, rằng tiểu bạch thỏ kia sắp lấy chồng rồi, còn là lấy một con sói, còn là con sói gia to nghiệp đại. sau này về làm Hoắc phu nhân. Thật sự là thói đời khó lường.
Hắn lại không phải cha nó, có thể nói cái gì ngoài cảm thấn.
"Quả thật có thể dùng từ tiến hóa để miêu tả tình huống này."
Bạch Liêm lúc này đặc biệt ra dáng một bác sĩ chuyên nghiệp tận chức tận trách. Đứng dưới gốc độ là một bác sĩ, hắn phải tạm thời gác chuyện khác đi, đưa ra đánh giá nghiêm túc nhất cho chuyện này.
"Có cần làm kiểm tra lại không?"
Mạc Tĩnh Văn hỏi nhưng thật ra trong lòng hắn tự nói chuyện này có lẽ là tránh không khỏi rồi. Hỏi cũng chỉ là muốn xem thái độ của Bạch Liêm thôi.
Dù sao hắn vẫn là cha của tiểu bạch thỏ.
Bạch Liêm cũng đã tính đến chuyện này rồi nên đáp lại rất nhanh, chỉ là giọng điệu có chút lãnh đạm: "Có. Tôi đã yêu cầu bên viện và cục quản lý đem toàn quyền giám sát quá trình kiểm nghiệm này cho tôi."
Mạc Tĩnh Văn rõ ràng có chút bất ngờ nhìn hắn. Quả thật là hắn không nghĩ tới động tác của Bạch Liêm lại nhanh như thế. Có lẽ bên trong không thiếu sóng ngầm hắn không biết, nhưng chỉ sợ không hề dễ dàng gì.
Hắn im lặng khẽ vỗ vai Bạch Liêm, không tiếng động cho hắn kiên trì.
Cũng hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Buổi chiều lúc tan làm, Hoắc Mạt đúng giờ đến Dục Anh Nhi đón con thỏ nhỏ.
"Chúng ta đi liền sao?"
Bạch Kỷ giọng điệu có hơi căng thẳng bán đứng dáng vẻ bình tĩnh của cậu.
Hoắc Mạt không tiếng động cho cậu an ủi. Hết sờ sờ cái tai, lại sờ sờ cái đuôi rồi mới nói: "Về nhà trước. Cơm tối mới đi."
Lúc này còn sớm, không chỉ Bạch Kỷ mà Hoắc Mạt cũng phải tắm rửa nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi.
"Em có cần chuẩn bị gì không?"
Mặc dù chính cậu cũng không biết nên chuẩn bị cái gì nhưng vẫn hỏi.
"Không."
Hoắc Mạt vô tình đáp. Con thỏ của hắn chỉ cần được yêu thương là tốt rồi. Ba cái rường rà đó bỏ đi, cha mẹ hắn sẽ không để ý đâu.
Nếu cha mẹ Hoắc mà biết hắn nghĩ vậy thì chẳng biết có hối hận vì đã sinh hắn ra không. Vì đứa con dâu này mà ông bà đã xuống nước lắm rồi, thế mà nó còn không biết cho ông bà chút hư vinh nữa. Rõ là thằng con trời đánh.
Phương gia thân là gia tộc lâu đời tại đế đô, huyết mạch chằng chéo bên trong thật sự là nhiều lắm. Nhánh phụ có thể nói là đếm không xuể, thị phi bên trong cũng nhiều. Ai cũng muốn được nhánh chính coi trọng, nhưng vũng nước đại tộc luôn sâu, không khéo sẽ đền mạng vào. Người sống trên đời tâm tư cũng nhiều hơn, mấy ai để ý cái vinh quang của gia tộc, họ chỉ có thể lo cho bản thân thôi. Cho nên tranh đấu không hề thiếu chứ chưa nói là gây gắt.
Nhưng cơ bản là Phương Thiệu không coi trọng Phương Hoài. Trong lòng hắn cũng không vui Phương Hoài được ba hắn coi trọng. Hắn lại không nghĩ Phương Hoài nếu thật sự một bước lên mây, mang lại lợi ích cho nhà hắn, người được lợi là hắn. Bởi vì hắn mới là con nối dõi của cái nhà này, cho dù hắn không phải con do chính thất sinh ra. Nói đến nói đi cũng là hắn tâm thái nhỏ.
Phương Chính không chấp hắn, chỉ chăm chăm nhìn Phương Hoài nhỏ giọng khuyên: "Hôm nay đi mua ít bộ đồ đẹp đi, ba chuyển tiền vào thẻ con rồi. Ngày mai theo cô của con đến Hoắc gia nhớ biểu hiện cho tốt."
"Vâng, ba."
Phương Hoài cúi đầu ngoan ngoãn nghe, so với Phương Thiệu cay cú thì khác hoàn toàn. Lúc nói chuyện đôi tai dài màu trắng, chóp tai còn tạp hai cái chấm màu đen giống như đang đeo khuyên cũng thật có chút phong tình khẽ phe phẩy.
Phương Chính hài lòng, không nói gì nữa. Năm xưa hắn để ý mẹ Phương Hoài là vì dáng vẻ bên ngoài ưa nhìn, một đôi tai trắng mềm mại chọc người. Mặc dù Phương Hoài sinh ra có chút tạp, thế nhưng dáng vẻ thừa hưởng được mười phần, cũng không xem là xấu, ngược lại còn có ý vị riêng. Chẳng hiểu ngày xưa hắn tại sao lại không chú ý đến nó, nhưng hắn chẳng ngại hiện tại thay đổi một chút. Chỉ cần nó làm tốt, thành công bước vào Hoắc gia, cho dù chỉ là một cái thiếp thì cái gì cũng dễ nói hơn.
Phương Thiệu đương nhiên không vui khi nhìn thấy cảnh này, nhưng hắn lại không thể thay đổi suy nghĩ của Phương Chính. Rốt cuộc hắn cũng vẫn còn nhỏ.
Hôm sau, Bạch Kỷ vẫn quyết định đi làm. Buổi tối mới cùng Hoắc Mạt đến Hoắc gia.
Vừa vào cửa Dục Anh Nhi cậu đã bị Lộc Nhung nắm lên gặn hỏi: "Giỏi a tiểu Bạch, mấy hôm nay liên tục nghỉ, là đang chuẩn bị cho đám cưới hả?"
Ai biết hắn hùng hổ dọa người lại nghe con thỏ lí nhí đáp: "Còn chưa đâu... Nhưng cũng sắp rồi."
"..."
Hắn chỉ là hỏi chơi chơi, khịa chút thôi được không!!!
Bởi vì Bạch Kỷ mới vào làm mà cứ liên tục nghỉ như vậy khó tránh khỏi có chút khó coi. Mặc dù hắn không cảm thấy gì nhưng nếu có thể hắn vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút. Nếu Bạch Kỷ tỏ ra yêu đương quá mù quáng hắn còn có thể tận tình khuyên nhủ cậu nên nghĩ cho tương lai, đừng vì hiện thực tốt đẹp mà mờ mắt. Quan trọng vẫn là bản thân có bản lĩnh, tương lai cũng có chỗ hậu thuẫn, không đến mức dựa hết vào người ta rồi tiền mất tật mang. Xã hội hiện đại thứ Lộc Nhung coi trọng vẫn là năng lực bản thân hơn cho nên mới nghĩ như vậy. Ai biết người ta lại đúng lý hợp tình thông báo cho hắn sắp tới có khi cậu còn phải nghỉ nhiều nữa, lý do là chuẩn bị kết hôn rồi, bảo hắn nói gì đây.
Yêu đương là một chuyện nhưng không thể đánh đồng với hôn nhân. Cho dù hôn nhân không phải là vĩnh viễn một đời nhưng Lộc Nhung cũng thành công bị cậu lôi kéo sự chú ý đi.
"Cậu nói thật đó hả?"
Lộc Nhung mang một bụng khởi binh vấn tội đến, kết quả nghẹn một họng mà về, một hồi mới phun được mấy chữ này. Biểu tình thì khỏi nói có bao nhiêu mắc cười.
Bạch Kỷ cũng biết tại sao hắn lại như vậy, chỉ là cậu cũng không biết nói sao nữa, chỉ có thể gật đầu thôi.
Lộc Nhung nghẹn họng nhìn trân trối cậu một hồi thì buông tha cho.
Sau đó cả một buổi hắn đều ở trong trạng thái như hồn du thiên ngoại khiến Bạch Kỷ không hiểu làm sao. Cậu lại không hề biết rằng bản thân vừa rồi đã vô tình đả kích cái Lộc Nhung. Hắn lúc này còn đang nghĩ người bên cạnh nhìn còn ngây thơ hơn mình đều muốn lấy chồng rồi, mà mình vẫn còn chưa đuổi được người tới tay...
Người trong suy tưởng của cậu ta lại đang trau đầu ghé tai cùng cha của con thỏ bàn luận vấn đề về cậu, nào có nhớ đến hắn.
"Bạch Liêm, anh cảm thấy chuyện này thế nào?"
Chuyện Mạc Tĩnh Văn nói đương nhiên là sự thay đổi trên người Bạch Kỷ rồi.
Mạc Tĩnh Văn qua miệng Bạch Liêm rốt cuộc cũng rõ ràng mọi chuyện, còn biết Bạch Liêm đã bàn vấn đề hôn sự cùng nhà bên kia, tốc độ khiến hắn líu cả lưỡi, trừng mắt hồi lâu. Rồi cho dù hắn có chấn kinh thế nào vẫn phải thừa nhận đó là sự thật, rằng tiểu bạch thỏ kia sắp lấy chồng rồi, còn là lấy một con sói, còn là con sói gia to nghiệp đại. sau này về làm Hoắc phu nhân. Thật sự là thói đời khó lường.
Hắn lại không phải cha nó, có thể nói cái gì ngoài cảm thấn.
"Quả thật có thể dùng từ tiến hóa để miêu tả tình huống này."
Bạch Liêm lúc này đặc biệt ra dáng một bác sĩ chuyên nghiệp tận chức tận trách. Đứng dưới gốc độ là một bác sĩ, hắn phải tạm thời gác chuyện khác đi, đưa ra đánh giá nghiêm túc nhất cho chuyện này.
"Có cần làm kiểm tra lại không?"
Mạc Tĩnh Văn hỏi nhưng thật ra trong lòng hắn tự nói chuyện này có lẽ là tránh không khỏi rồi. Hỏi cũng chỉ là muốn xem thái độ của Bạch Liêm thôi.
Dù sao hắn vẫn là cha của tiểu bạch thỏ.
Bạch Liêm cũng đã tính đến chuyện này rồi nên đáp lại rất nhanh, chỉ là giọng điệu có chút lãnh đạm: "Có. Tôi đã yêu cầu bên viện và cục quản lý đem toàn quyền giám sát quá trình kiểm nghiệm này cho tôi."
Mạc Tĩnh Văn rõ ràng có chút bất ngờ nhìn hắn. Quả thật là hắn không nghĩ tới động tác của Bạch Liêm lại nhanh như thế. Có lẽ bên trong không thiếu sóng ngầm hắn không biết, nhưng chỉ sợ không hề dễ dàng gì.
Hắn im lặng khẽ vỗ vai Bạch Liêm, không tiếng động cho hắn kiên trì.
Cũng hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Buổi chiều lúc tan làm, Hoắc Mạt đúng giờ đến Dục Anh Nhi đón con thỏ nhỏ.
"Chúng ta đi liền sao?"
Bạch Kỷ giọng điệu có hơi căng thẳng bán đứng dáng vẻ bình tĩnh của cậu.
Hoắc Mạt không tiếng động cho cậu an ủi. Hết sờ sờ cái tai, lại sờ sờ cái đuôi rồi mới nói: "Về nhà trước. Cơm tối mới đi."
Lúc này còn sớm, không chỉ Bạch Kỷ mà Hoắc Mạt cũng phải tắm rửa nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi.
"Em có cần chuẩn bị gì không?"
Mặc dù chính cậu cũng không biết nên chuẩn bị cái gì nhưng vẫn hỏi.
"Không."
Hoắc Mạt vô tình đáp. Con thỏ của hắn chỉ cần được yêu thương là tốt rồi. Ba cái rường rà đó bỏ đi, cha mẹ hắn sẽ không để ý đâu.
Nếu cha mẹ Hoắc mà biết hắn nghĩ vậy thì chẳng biết có hối hận vì đã sinh hắn ra không. Vì đứa con dâu này mà ông bà đã xuống nước lắm rồi, thế mà nó còn không biết cho ông bà chút hư vinh nữa. Rõ là thằng con trời đánh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương