Tinh Tế Bán Thú Nhân

Chương 65: Giới thiệu đối tượng.



Bạch Liêm không thèm nhìn cái tên dở hơi này cái nào nữa. Hắn đang phân tích mẫu máu của con trai mình từ kho vào lần cậu đến kiếm tra thân thể còn dư lại trước đó. Số liệu cũng gần ra rồi nên hắn mới thuận miệng chọt ngoáy người ta cái thôi. Nhưng cũng là lời thật.

Mạc Tĩnh Văn năm nay đã chạm mốc bốn mươi tuổi như nhân duyên vẫn trống không. Cũng chẳng biết là do hắn kém chọn hay gì mà đến nay vẫn chẳng có bóng người bên cạnh. Là một bác sĩ tài năng, quốc gia đúng là nên lo lắng gen tốt của hắn bị mai một...

Ai biết Bạch Liêm vừa nghĩ đến đây thì tiếng điện thoại tinh tế đã vang lên từ phía Mạc Tĩnh Văn.

Lúc này trong phòng nghiên cứu chỉ có hai người họ nên Mạc Tĩnh Văn cứ thế bắt máy luôn.

Trước mặt hắn liền hiện ra một màn hình tinh tế bốn mươi in, giữa màn hình là một người nhân viên ăn mặt chỉnh chu, thái độ nghiêm túc khiến hắn cũng bất giác nghiêm nghị theo. Bởi vì hắn nhận ra đối phương. Trong lòng dấy lên một trận khó hiểu. Không phải vừa thảo luận hôm trước, sao hôm nay người này lại xuất hiện nữa? Chẳng lẽ muốn thay đổi cái gì, hay muốn mạnh tay hơn?

Thế là hắn không khỏi cho Bạch Liêm bên kia một cái ánh mắt.

Không biết có phải nhìn ra cử chỉ này của hắn hay không mà người bên kia khẽ cười một tiếng, cũng đồng thời cất lời: "Mạc bác sĩ không cần căng thẳng như vậy đâu. Tôi tìm riêng bác sĩ, không phải chuyện công việc."

"Vậy anh làm vẻ mặt đó làm gì."

Mạc Tĩnh Văn bĩu môi.

Bạch Liêm ở bên này cũng nghe thấy lời nói của người kia. Dù vậy hắn vẫn để tâm đến cuộc nói chuyện đột xuất này trong lúc đợi kết quả.

"Là như vầy. Cũng không biết có tính là công việc hay không, nhưng đối với anh thì..."

"Được rồi anh có chuyện gì làm ơn nói thẳng, đừng có úp úp mở mở như vậy."

Mạc Tĩnh Văn nghe thấy phiền nói còn nhanh hơn gió đem lời rường rà của đối phương cho chặn.

Người bên kia cũng đủ kiên nhẫn, vậy mà không giận, còn cười, nhưng cũng nói: "Là như vầy. Bên cục yêu cầu anh có một cuộc gặp mặt cùng đối tượng có gen tương thích phù hợp vào chiều mai."

"Cái gì?"

Mạc Tĩnh Văn cứ như đang nghe chuyện hài, không thể tin nổi mà bật thốt lên một câu như vậy.



"Xét thấy anh đã quá tuổi, bên cục cảm thấy không thể lãng phí gen tốt như anh cho nên vừa hay giúp anh chọn một người. Anh cứ việc an tâm về tính chuyên nghiệp của chúng tôi, đảm bảo anh có thể tìm được một đối tượng vừa ý..."

"Khoan khoan!"

Mạc Tĩnh Văn nghe mà lú cả đầu, vội vàng đưa tay lên ngăn lại, còn khó hiểu hỏi: "Từ bao giờ mà bên cục còn có cả nhiệm vụ này nữa!?"

"Như tôi đã nói, anh đã quá tuổi rồi."

Người bên kia nhấn mạnh. Đao đao thấy máu.

Vừa mới bị Bạch Liêm khịa, hiện tại còn bị nói, Mạc Tĩnh Văn có cảm xúc muốn giết người diệt khẩu.

"Tôi không cần. Bản thân tôi tự tìm được."

Lời này vừa ra không chỉ người bên kia nhìn hắn bằng ánh mắt không tin tưởng, đến cả Bạch Liêm cũng vậy. Mạc Tĩnh Văn cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy disco đùng đùng, đôi mắt hồ ly cũng sắc bén lên.

Nhưng người bên kia mới không sợ hắn, lại nói: "Mạc bác sĩ có thể cho tôi biết, hiện tại anh có đối tượng yêu thích nào chưa?"

"..."

Mạc Tĩnh Văn im lặng hai giây rồi nghẹn ra một chữ "chưa" đầy phiền muộn. Dù khoảng khắc hắn đáp lời trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh nhưng bị hắn xem nhẹ. Chỉ vì nó quá bé nhỏ không đáng kể.

Bạch Liêm bên cạnh khẽ lắc đầu.

Mặt Mạc Tĩnh Văn còn xấu hơn.

Nhưng người bên kia thì vẫn tươi rói như vậy, nói tiếp: "Như vậy cũng không sợ bóp chết tình yêu của anh rồi."

"Vấn đề là chỗ này sao?"

Mạc Tĩnh Văn khó chịu cự lại.

Quả thật là chả ai muốn hôn nhân đại sự của mình bị người nhúng tay vào dàn xếp hết.



"Đương nhiên rồi. Cục coi trọng là tình yêu hài hòa, làm sao có thể làm ra hành vi chia ương rẻ thúy."

Nói cứ như các người chưa làm chuyện này bao giờ vậy.

Người bên kia giống như hiểu được suy nghĩ của hắn mà cười khẽ một tiếng: "Đó là do họ không chống đỡ nổi hiện thực tàn khốc mà thôi. Cục chưa bao giờ mở miệng bắt họ phải chia tay. Mặc dù chính vì vậy mà bên trong Dục Anh Nhi mới tồn tại nhiều sinh linh bị vứt bỏ, vừa sinh ra đã ốm đau bệnh tật."

Lời đến cuối khó tránh khỏi có chút lạnh lùng tàn khốc, nhưng khó hiểu Mạt Tĩnh Văn lại không thể phản bác được. Bởi vì hắn biết đối phương nói đúng.

"Tôi có thể hỏi độ tương thích phù hợp mà các người nói là bao nhiêu không?"

Giữa lúc này bỗng nhiên Bạch Liêm lại chen ngang, cắt dứt khoảng khắc cảm xúc dâng trào của hai người. Mặc dù hành vi này có phần không lịch sự nhưng cả hai đương sự đều không có không vui. Người bên kia thấy hắn còn rất niềm nở: "Là bác sĩ Bạch à?"

"Chào anh."

Bạch Liêm lãnh đạm đáp lại.

"Chỉ có anh hỏi đúng trọng tâm thôi. Mà cũng nhờ có con trai con rễ anh cho nên cục mới có bước tiến triển mới, vẫn là cảm ơn anh nhiều lắm."

Thái độ của đối phương quá tốt, bên trong giọng nói cũng rất chân thành, không có chút đùa cợt tâm cơ nên Bạch Liêm không thể nói gì. Cũng chẳng ai đi đánh mặt người cười, cho nên Bạch Liêm chỉ gật đầu chứ không hùa theo.

Bên kia cũng rõ tính tình của hắn, lại quay về nhìn Mạc Tĩnh Văn vẫn còn bực bội nói: "Chuyện là sau lần kỳ tích kia xuất hiện, bên cục đã nhàm rỗi sinh nông nổi nghĩ ra một chủ ý có hơi điên rồ."

Lời này không chỉ Mạc Tĩnh Văn nghiêm túc lên mà Bạch Liêm cũng vậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau trao đổi trong im lặng. Người kia cũng không để ý mà nói tiếp: "Vốn dĩ chuyện này là một công trình khổng lồ, bởi vì gen trong kho là con số gì, mỗi năm đế quốc đều có thống kê, không phải muốn thử là thử. Cho nên lời nói ra vẫn còn ngâm nước ở đó chưa có làm. Vậy còn phải nói là do anh cho chúng tôi một cơ hội thử rồi."

"Đến đây tôi có thể nói cho anh biết. Anh không đi gặp người kia là không được đâu. Nãy giờ tôi chỉ nói đùa với anh chút thôi."

Mạc Tĩnh Văn dù trong lòng có điềm nhưng đối với lời trêu đùa này của đối phương hắn vẫn rất bất mãn.

"Độ tương thích cao hơn tám mươi phần trăm đúng không?"

Bạch Liêm lại một phát dứt điểm chuyện này. Mặc kệ Mạc Tĩnh Văn không thể tin được nhìn hắn, hắn vẫn nhìn người trên màn hình đang cười híp mắt vì câu hỏi của hắn. Đối phương giây sau đã chứng thực cho lời nói của hắn: "Anh quả là nhạy bén, luôn có thể nói đúng trọng điểm."
Chương trước Chương tiếp