Tinh Tế Bán Thú Nhân
Chương 94: Phiền toái tới cửa.
Dù sao Bạch Kỷ tỏ vẻ cậu đều thích, cũng bất lực không thể nói được hắn nên đành thôi. Đến đâu hay đến đó vậy.
"Bạch Kỷ?"
Bỗng nhiên bên tai có tiếng người ngờ vực gọi tên cậu khiến hai người giật mình, đồng thời quay đầu nhìn sang.
Lúc Bạch Kỷ nhìn rõ chân diện mục của người tới thì trong lòng khó hiểu. Nhưng chẳng đợi cho cậu thông suốt đối phương đã đến bên người cậu rồi: "Tôi còn tưởng mình nhìn lầm."
Đối phương nói thì thôi đi, còn động tay đẩy đẩy vai cậu. Lộc Nhung vừa trông đã không ưa nổi người mới tới, nhìn thấy như vậy thì liền đứng dậy động thủ đẩy cô ta ra: "Làm cái gì vậy!? Nói thì nói thôi, đẩy cái gì đẩy? Bộ cô là lưu manh đầu đường xó chợ à!!?"
Bạch Kỷ bị đẩy cho lắc lư vẫn còn chưa hoàn hồn bị Lộc Nhung che ở phía sau. Mãi đến khi âm thanh của Phương Thục Linh vang lên lần nữa cậu mới tỉnh ra: "Cậu là ai!?"
"Tôi là ai thì mắc mớ gì tới cô!"
Lộc Nhung đã chắc chắn đối phương không phải người tốt, lời nói cũng không chút khách khí: "Đứng xa xa ra chút đi! Cả người đầy mùi thối!"
"Cậu!"
"Lộc Nhung..."
Bạch Kỷ kéo kéo tay người trước mặt, để hắn hé ra một chút rồi nhìn Phương Thục Linh: "Tôi với cậu hình như không thân thiết lắm."
Ý chính là không cần gặp ở đâu cũng đến bắt chuyện với cậu. Không khéo người ta nhìn vào lại tưởng cô ta muốn kiếm chuyện với cậu. Mà trong thâm tâm cậu cũng nghĩ vậy thật.
"Ha, làm thiếu phu nhân rồi thì lên mặt à?"
Phương Thục Linh cũng không phải thật mang ý tốt, vừa mở miệng đã khinh miệt cậu.
Lúc này họ đang ở trong một quán nước gần Dục Anh Nhi. Họ vừa ầm ĩ một chút đã rước lấy ánh mắt tìm tòi của người xung quanh.
"Tôi thấy cái mũi của cô mới muốn hểnh lên tận trời rồi thì có!"
Lộc Nhung tỏ vẻ chưa từng thua thiệt ai, thiếu điều muốn chỉ vào cái mũi Phương Thục Linh mà mắng. Ai biết đối phương còn rất ngông cuồng hất cằm lên kiêu căng nói: "Xì! Bởi vì tôi là tiểu thư đại gia tộc hàng thật giá thật, còn cậu ta thì không phải!"
"Chỉ dựa vào một cái bụng thì nghĩ mình hay lắm. Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Đại gia tộc là nơi thứ như cậu được bước vào à?"
"Phụt!"
Lộc Nhung đều bị tức đến cười phun ra, vừa xua tay như đuổi ruồi khiến Phương Thục Linh lảo đảo lùi về sau vừa trào phúng: "Vậy cô thử bước vào tôi xem đi. Đứng đây duỗi cái miệng thì được cái gì? Để người ta chê cười cô chẳng bằng người à?"
"Đại tiểu thư? Nhà cô có tiền nhưng không có nghĩa đầu cô có não được hay không?"
"Mày nói gì!?"
Phương Thục Linh thật sự là bị mắng đến tái mặt, biểu tình nhe nanh múa vuốt hướng Lộc Nhung như muốn lao tới cho hắn vài nhát. Nhưng Lộc Nhung đâu có sợ.
"Tôi nói cô mau biến đi! Điếc rồi?"
"Mày... Mày tránh ra! Tao không có tìm mày!"
Ai nghĩ Phương Thục Linh lấy đâu ra sức lực mà đẩy mạnh Lộc Nhung ra, để lộ Bạch Kỷ ở phía sau hắn.
Có vẻ lúc này Phương Thục Linh mới nhìn thấy Bạch Kỷ dáng vẻ khác thường, thế là liền khinh khỉnh nói: "Thì ra mày có thai rồi à. Bảo sao phách lối như vậy."
"..."
Lần thứ hai nghe thấy từ phách lối Bạch Kỷ tỏ vẻ mình với nó chẳng dính dáng với nhau gì cả. Cậu cũng không hiểu vì nguyên do từ đâu ra mà nó bị gắn với cậu. Chỉ là Phương Thục Linh cũng không có vì cậu im lặng mà thôi lên cơn điên: "Nhưng mày không chịu nghĩ lại xem, ngày tháng kiêu ngạo của mày cũng sắp hết rồi."
"Ồ?"
Bạch Kỷ khó hiểu. Nhưng biểu tình của cậu lại khiến Phương Thục Linh hiểu lầm là cậu bị nói trúng tim đen.
"Xì! Đừng nói đến bây giờ mày vẫn tưởng suốt đời sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, ở Hoắc gia làm thiếu phu nhân cả đời thật đấy chứ. Hoắc gia chỉ cần một cái máy đẻ. Đợi mày sinh xong họ sẽ đá mày đi!"
Phương Thục Linh nói như đúng rồi, điệu bộ còn rất đắc ý. Ngược lại là hai người Bạch Kỷ vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô ta như một kẻ điên não có vấn đề.
"Mày không tin?"
Cô ta lại xem biểu hiện của họ thành như vầy, liền hống hách nói: "Chị của tao còn đang ở Mộc tinh gặp gỡ Hoắc tổng kia kìa. Mày đúng là ngu. Mẹ chồng mày họ Phương, sao có thể bỏ gần lấy xa được chứ!"
"..."
"..."
Lộc Nhung câm nín một hồi rồi quay qua nhìn Bạch Kỷ ý hỏi. Người sau lại ngây thơ nhún vai tỏ vẻ mình chẳng hiểu gì trơn.
Nhưng còn chưa đợi họ làm gì thì một đám vệ sĩ đã vọt vào quán nước, đem Bạch Kỷ bao vây, còn túm Phương Thục Linh nhấc lên.
"Các người làm gì!? Buông ra!"
Âm thanh tru tréo của Phương Thục Linh lập tức vang vọng khắp nơi. Người xung quanh lại bị biến cố này dọa cho hoảng hồn, ai nấy đều đứng hết lên. Nhưng lại không có ai bỏ chạy mà đầy mặt hóng hớt nhìn xem.
"Chúng tôi nghi ngờ cô có ý đồ gây tổn thương cho chủ nhân nhà tôi, còn có bôi nhọ người khác. Hiện tại chúng tôi muốn truy tố cô tội xúc phạm thân tâm công dân lương thiện của đế quốc. Mang đi!"
Nói xong đối phương liền xách cổ Phương Thục Linh ra khỏi quán nước, không cho cô ta kịp nói cái gì hết.
Sau đó đám vệ sĩ cũng rút đi. Trước khi đi họ còn nhìn Bạch Kỷ cung kính nói: "Thiếu phu nhân cứ yên tâm tiếp tục vui vẻ cùng bạn bè. Mọi chuyện đã có tôi lo."
"..."
"..."
Đợi họ đi một lúc lâu, Lộc Nhung cũng ngồi lại ghế nhưng chưa có ai nói lời nào với nhau. Sau đó là hắn quái quái lên tiếng trước: "Tràng diện cũng đủ lớn nhỉ."
Bạch Kỷ ngượng ngùng gãi cái mũi.
"Nhưng hình như họ vào hơi muộn đấy."
Lộc Nhung vừa hút hút cái ly trà sữa trước mặt vừa ẩn ý nhìn cậu.
"Chắc họ không nghĩ cô ta sẽ như vậy."
Bạch Kỷ giải thích giùm cho đám vệ sĩ của mình.
Quả thật là chẳng ai ngờ tới chuyện này.
"Cô ta là ai vậy?"
Lộc Nhung cắn cắn hạt trân châu trong miệng khó chịu hỏi.
"Bạn học thời cao trung, tiểu thư của Phương gia."
"Ồ... Bảo sao hống hách như vậy."
Bạch Kỷ tỏ vẻ không có để ý lắm. Cậu cũng thật không ngờ Phương Thục Linh lại lên cơn điên.
"Mấy lời cô ta nói..."
"Không có đâu."
Bạch Kỷ lắc đầu.
"Nghe cũng hợp lý mà."
Lộc Nhung nói đùa.
Con thỏ lắc lắc cái tai, tay nhỏ sờ sờ cái bụng đã phồng ra của mình, đôi mắt đều là dịu dàng: "Hắn chỉ hận không thể dính ở bên cạnh."
Nếu không phải cần thiết phải đi thì mới không chịu đi đâu.
Lộc Nhung nhún vai. Hắn cũng chỉ nói chơi.
Quả thật là hắn đã nhìn thấy độ bám dính của Hoắc đại tổng tài rồi. Nếu có thể đối phương còn muốn biến con thỏ nhỏ lại rồi bỏ túi mang theo.
Sự tình trong quán nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ liền có người không nhịn được đem chia sẻ lên mạng. Từ sau tin tức lớn đám cưới hào môn thì đến giờ nội bộ Hoắc gia đều rất im lặng. Chẳng ai ngờ tới một lần lên sóng lại là tin tức con dâu hào môn có hỉ rồi, bụng còn rất lớn, không thể là mới có được. Có người đoán thời gian mang thai của Bạch Kỷ. Cũng có người mang ý nghĩ chỉ sợ thiên hạ không loạn tỏ vẻ ngồi xem kịch vui của hào môn thế gia.
"Bạch Kỷ?"
Bỗng nhiên bên tai có tiếng người ngờ vực gọi tên cậu khiến hai người giật mình, đồng thời quay đầu nhìn sang.
Lúc Bạch Kỷ nhìn rõ chân diện mục của người tới thì trong lòng khó hiểu. Nhưng chẳng đợi cho cậu thông suốt đối phương đã đến bên người cậu rồi: "Tôi còn tưởng mình nhìn lầm."
Đối phương nói thì thôi đi, còn động tay đẩy đẩy vai cậu. Lộc Nhung vừa trông đã không ưa nổi người mới tới, nhìn thấy như vậy thì liền đứng dậy động thủ đẩy cô ta ra: "Làm cái gì vậy!? Nói thì nói thôi, đẩy cái gì đẩy? Bộ cô là lưu manh đầu đường xó chợ à!!?"
Bạch Kỷ bị đẩy cho lắc lư vẫn còn chưa hoàn hồn bị Lộc Nhung che ở phía sau. Mãi đến khi âm thanh của Phương Thục Linh vang lên lần nữa cậu mới tỉnh ra: "Cậu là ai!?"
"Tôi là ai thì mắc mớ gì tới cô!"
Lộc Nhung đã chắc chắn đối phương không phải người tốt, lời nói cũng không chút khách khí: "Đứng xa xa ra chút đi! Cả người đầy mùi thối!"
"Cậu!"
"Lộc Nhung..."
Bạch Kỷ kéo kéo tay người trước mặt, để hắn hé ra một chút rồi nhìn Phương Thục Linh: "Tôi với cậu hình như không thân thiết lắm."
Ý chính là không cần gặp ở đâu cũng đến bắt chuyện với cậu. Không khéo người ta nhìn vào lại tưởng cô ta muốn kiếm chuyện với cậu. Mà trong thâm tâm cậu cũng nghĩ vậy thật.
"Ha, làm thiếu phu nhân rồi thì lên mặt à?"
Phương Thục Linh cũng không phải thật mang ý tốt, vừa mở miệng đã khinh miệt cậu.
Lúc này họ đang ở trong một quán nước gần Dục Anh Nhi. Họ vừa ầm ĩ một chút đã rước lấy ánh mắt tìm tòi của người xung quanh.
"Tôi thấy cái mũi của cô mới muốn hểnh lên tận trời rồi thì có!"
Lộc Nhung tỏ vẻ chưa từng thua thiệt ai, thiếu điều muốn chỉ vào cái mũi Phương Thục Linh mà mắng. Ai biết đối phương còn rất ngông cuồng hất cằm lên kiêu căng nói: "Xì! Bởi vì tôi là tiểu thư đại gia tộc hàng thật giá thật, còn cậu ta thì không phải!"
"Chỉ dựa vào một cái bụng thì nghĩ mình hay lắm. Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào. Đại gia tộc là nơi thứ như cậu được bước vào à?"
"Phụt!"
Lộc Nhung đều bị tức đến cười phun ra, vừa xua tay như đuổi ruồi khiến Phương Thục Linh lảo đảo lùi về sau vừa trào phúng: "Vậy cô thử bước vào tôi xem đi. Đứng đây duỗi cái miệng thì được cái gì? Để người ta chê cười cô chẳng bằng người à?"
"Đại tiểu thư? Nhà cô có tiền nhưng không có nghĩa đầu cô có não được hay không?"
"Mày nói gì!?"
Phương Thục Linh thật sự là bị mắng đến tái mặt, biểu tình nhe nanh múa vuốt hướng Lộc Nhung như muốn lao tới cho hắn vài nhát. Nhưng Lộc Nhung đâu có sợ.
"Tôi nói cô mau biến đi! Điếc rồi?"
"Mày... Mày tránh ra! Tao không có tìm mày!"
Ai nghĩ Phương Thục Linh lấy đâu ra sức lực mà đẩy mạnh Lộc Nhung ra, để lộ Bạch Kỷ ở phía sau hắn.
Có vẻ lúc này Phương Thục Linh mới nhìn thấy Bạch Kỷ dáng vẻ khác thường, thế là liền khinh khỉnh nói: "Thì ra mày có thai rồi à. Bảo sao phách lối như vậy."
"..."
Lần thứ hai nghe thấy từ phách lối Bạch Kỷ tỏ vẻ mình với nó chẳng dính dáng với nhau gì cả. Cậu cũng không hiểu vì nguyên do từ đâu ra mà nó bị gắn với cậu. Chỉ là Phương Thục Linh cũng không có vì cậu im lặng mà thôi lên cơn điên: "Nhưng mày không chịu nghĩ lại xem, ngày tháng kiêu ngạo của mày cũng sắp hết rồi."
"Ồ?"
Bạch Kỷ khó hiểu. Nhưng biểu tình của cậu lại khiến Phương Thục Linh hiểu lầm là cậu bị nói trúng tim đen.
"Xì! Đừng nói đến bây giờ mày vẫn tưởng suốt đời sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, ở Hoắc gia làm thiếu phu nhân cả đời thật đấy chứ. Hoắc gia chỉ cần một cái máy đẻ. Đợi mày sinh xong họ sẽ đá mày đi!"
Phương Thục Linh nói như đúng rồi, điệu bộ còn rất đắc ý. Ngược lại là hai người Bạch Kỷ vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cô ta như một kẻ điên não có vấn đề.
"Mày không tin?"
Cô ta lại xem biểu hiện của họ thành như vầy, liền hống hách nói: "Chị của tao còn đang ở Mộc tinh gặp gỡ Hoắc tổng kia kìa. Mày đúng là ngu. Mẹ chồng mày họ Phương, sao có thể bỏ gần lấy xa được chứ!"
"..."
"..."
Lộc Nhung câm nín một hồi rồi quay qua nhìn Bạch Kỷ ý hỏi. Người sau lại ngây thơ nhún vai tỏ vẻ mình chẳng hiểu gì trơn.
Nhưng còn chưa đợi họ làm gì thì một đám vệ sĩ đã vọt vào quán nước, đem Bạch Kỷ bao vây, còn túm Phương Thục Linh nhấc lên.
"Các người làm gì!? Buông ra!"
Âm thanh tru tréo của Phương Thục Linh lập tức vang vọng khắp nơi. Người xung quanh lại bị biến cố này dọa cho hoảng hồn, ai nấy đều đứng hết lên. Nhưng lại không có ai bỏ chạy mà đầy mặt hóng hớt nhìn xem.
"Chúng tôi nghi ngờ cô có ý đồ gây tổn thương cho chủ nhân nhà tôi, còn có bôi nhọ người khác. Hiện tại chúng tôi muốn truy tố cô tội xúc phạm thân tâm công dân lương thiện của đế quốc. Mang đi!"
Nói xong đối phương liền xách cổ Phương Thục Linh ra khỏi quán nước, không cho cô ta kịp nói cái gì hết.
Sau đó đám vệ sĩ cũng rút đi. Trước khi đi họ còn nhìn Bạch Kỷ cung kính nói: "Thiếu phu nhân cứ yên tâm tiếp tục vui vẻ cùng bạn bè. Mọi chuyện đã có tôi lo."
"..."
"..."
Đợi họ đi một lúc lâu, Lộc Nhung cũng ngồi lại ghế nhưng chưa có ai nói lời nào với nhau. Sau đó là hắn quái quái lên tiếng trước: "Tràng diện cũng đủ lớn nhỉ."
Bạch Kỷ ngượng ngùng gãi cái mũi.
"Nhưng hình như họ vào hơi muộn đấy."
Lộc Nhung vừa hút hút cái ly trà sữa trước mặt vừa ẩn ý nhìn cậu.
"Chắc họ không nghĩ cô ta sẽ như vậy."
Bạch Kỷ giải thích giùm cho đám vệ sĩ của mình.
Quả thật là chẳng ai ngờ tới chuyện này.
"Cô ta là ai vậy?"
Lộc Nhung cắn cắn hạt trân châu trong miệng khó chịu hỏi.
"Bạn học thời cao trung, tiểu thư của Phương gia."
"Ồ... Bảo sao hống hách như vậy."
Bạch Kỷ tỏ vẻ không có để ý lắm. Cậu cũng thật không ngờ Phương Thục Linh lại lên cơn điên.
"Mấy lời cô ta nói..."
"Không có đâu."
Bạch Kỷ lắc đầu.
"Nghe cũng hợp lý mà."
Lộc Nhung nói đùa.
Con thỏ lắc lắc cái tai, tay nhỏ sờ sờ cái bụng đã phồng ra của mình, đôi mắt đều là dịu dàng: "Hắn chỉ hận không thể dính ở bên cạnh."
Nếu không phải cần thiết phải đi thì mới không chịu đi đâu.
Lộc Nhung nhún vai. Hắn cũng chỉ nói chơi.
Quả thật là hắn đã nhìn thấy độ bám dính của Hoắc đại tổng tài rồi. Nếu có thể đối phương còn muốn biến con thỏ nhỏ lại rồi bỏ túi mang theo.
Sự tình trong quán nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ liền có người không nhịn được đem chia sẻ lên mạng. Từ sau tin tức lớn đám cưới hào môn thì đến giờ nội bộ Hoắc gia đều rất im lặng. Chẳng ai ngờ tới một lần lên sóng lại là tin tức con dâu hào môn có hỉ rồi, bụng còn rất lớn, không thể là mới có được. Có người đoán thời gian mang thai của Bạch Kỷ. Cũng có người mang ý nghĩ chỉ sợ thiên hạ không loạn tỏ vẻ ngồi xem kịch vui của hào môn thế gia.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương