Tình Yêu Bắt Đầu Tại Điểm Kết Thúc
Chương 24: Ngoại truyện 1
Đám lưu manh ban nãy, sau khi chạy khỏi nhà Vương Bảo Dĩnh liền đưa đại ca của chúng đến gặp lão đại của băng nhóm. Ông ta ngồi trong một căn phòng tối tăm, ánh sáng duy nhất là từ khe hở của rèm cửa đang bao trùm lấy cửa sổ. Tên đàn em của mình thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra cho lão đại nghe
“Cậu nói người đó tên là Lâm Bác Văn sao?”
“Lão đại, anh quen người này sao?”
“Cậu ta là cháu trai của tập đoàn Lâm Thị.” người đàn ông đứng lên đi về phía cửa sổ, dưới ánh sáng mập mờ, ông ta khẽ cười nhạt “Cũng thật lâu rồi.”
“Lâu gì ạ?” tên đàn em dè dặt hỏi. Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đang liếc về phía mình tên đàn em liền ngậm miệng lại.
“Hoắc Khải thế nào rồi?” người lúc nãy bị Lâm Bác Văn đánh gọi là Hoắc Khải “Anh ấy bị đánh gãy vài cái răng, cũng tỉnh rồi, chỉ có điều ăn uống hơi khó.”
“Bảo cậu ta lo tĩnh dưỡng đi.”
“Vâng ạ.”
“Ra ngoài đi.”
****
Lâm Bác Văn vừa trở về công ty liền thấy mẹ anh đang ngồi trên sofa trong văn phòng.
“Giảng viên Ngô không đi dạy sao?” mẹ của Lâm Bác Văn tên là Ngô Thiến.
“Không.” dì Lâm trả lời với vẻ hằn học
“Sao vậy mẹ, bố lại làm mẹ tức giận rồi sao.”
Lâm Bác Văn ngồi xuống vươn tay ôm lấy vai Ngô Thiến. Ngô Thiền liền dãy người thoát khỏi vòng tay của Lâm Bác Văn.
“Con đó, mấy hôm nay chạy đi đâu vậy? Không về thăm ông nội với mọi người.” “Thì con ở công ty xong về nhà.”
“Con đừng nói dối mẹ.”
“Thật mà, sao con phải nói dối mẹ chứ. Mẹ đừng giận mà, tối nay con sẽ về.”
Ngô Thiến nghe vậy cũng xuôi, sự giận dỗi cũng dịu xuống. Bà đắn đo một lúc cuối cùng vẫn là hỏi con trai.
“Bác Văn… ừm…con có người bạn nào muốn giới thiệu cho bố mẹ không?”
Lâm Bác Văn cũng ngơ ngác một hồi cũng không hiểu mẹ đang ám chỉ cái gì liền lắc đầu.
“Thật ra, mẹ cũng nghe Tĩnh Hương kể rồi. Cái cậu Hạo Hiên gì đó, con có tình cảm với cậu ấy hả?”
Lâm Bác Văn thực sự chưa nghĩ đến tình huống này. Anh thực sự không dám nghĩ sẽ đối diện sao với gia đình, hơn nữa người mà anh thích là con trai. Sợ họ không chấp nhận, sợ họ sẽ ép anh phải từ bỏ.
Thấy con trai không trả lời, Ngô Thiến liền nắm lấy tay an ủi con trai.
“Mẹ không phải là một người cổ hủ, con yêu ai cũng được, nhưng ít nhất cũng phải đưa đến đây cho mẹ xem mặt một chút.”
“Con và cậu ấy chưa đến mức đó đâu mẹ.”
“Hai đứa có chuyện gì sao?”
Lâm Bác Văn ngả đầu tựa vào ghế sofa, khẽ thở dài.
“Cậu ấy vẫn chưa biết con thích cậu ấy.”
Ngô Thiến nghe đến đây liền phì cười
“Haha Lâm Bác Văn mẹ không ngờ con cũng có ngày này. Con lại đi đơn phương người ta.”
Tính cách của Ngô Thiến so với những người cùng độ tuổi trái ngược hoàn toàn. Tầm tuổi bà người ta sẽ trở nên điềm đạm, từ tốn hơn. Nhưng Ngô Thiến lại hoàn toàn trái ngược. Từ trước khi gặp bố của Lâm Bác Văn - Lâm Triệt, cho đến tận bây giờ tính cách của bà vẫn luôn vui tươi, tích cực và thoải mái có khi là nhiều hơn trước. Chính bởi vậy, Ngô Thiến có rất nhiều sinh viên yêu mến.
“Mẹ.” Lâm Bác Văn phụng phịu nhìn mẹ mình một cái rồi thở dài.
“Thế cậu ấy có thích con không?”
“Con không biết.”
“Nhìn con mẹ lại nhớ đến bố con ngày xưa theo đuổi mẹ, thật là hoài niệm.” “Sao con nghe ông kể là mẹ mới là người theo đuổi bố.”
Ngô Thiến bị con trai vạch trần liền sượng trân giải thích.
“Ờ thì lúc đầu mẹ là người theo đuổi, nhưng ba con đã cầu hôn mẹ mà.”
“Sao mẹ lại thích bố vậy?”
“Mẹ cũng không biết tại sao lại thích ông ấy, chắc tại thấy ông ấy khác người, thích cái cách ông ấy chú tâm vẽ vời.”
“Thì mẹ cũng đâu có khác con.”
“Mẹ tất nhiên là khác, mẹ tóm được bố con rồi, còn con thì chưa.” Ngô Thiến đắc ý “Thôi mẹ về đi, sao mẹ hay hơn thua với con trai mẹ quá.”
“Đuổi mẹ hả? Mẹ lại chẳng thèm ở lại đây nhé.”
Nói rồi Ngô Thiến liền đứng dậy, trước khi đi còn quăng cho Lâm Bác Văn một câu. “Tối nhớ về nhà.”
****
Ngô Thiến hôm nay không có tiết, vốn muốn đến trò chuyện với con trai nhưng mới nói vài câu đã bị con trai phũ phàng đuổi về. Liền lái xe lượn vài vòng, thấy bên đường có một tiệm trà truyền thống liền ghé vào.
Ngô Thiến chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ ở lầu 2, có thể nhìn ngắm đường phố bên ngoài. Nhìn thấy bên đường những cây hoa anh đào đang nở rộ lòng không khỏi nhẹ nhõm.
“Cũng sắp đến Tết Nguyên Đán rồi.”
Đột nhiên, chiếc ghế đối diện được kéo ra. Một người đàn ông tầm 50 tuổi, dáng người cao lớn, đeo mắt kính đen, từ từ ngồi xuống đối diện với Ngô Thiến.
“Ông là ai?” Ngô Thiến nhíu mày nhìn người đối diện.
Người đàn ông bỏ kính đặt xuống bàn
“Lâu rồi không gặp em, Ngô Thiến.”
“Anh là…” Ngô Thiến cố gắng lục lọi trong đầu ký ức về người đàn ông trước mặt, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được.
“Em không nhớ ra anh sao, thật buồn trong khi ngày nào anh cũng nhớ về em.” “Lưu Vĩ Kỳ?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười hài lòng, giơ tay gọi phục vụ mang thêm một tách trà. “Anh không nghĩ chúng ta sẽ được hội ngộ ở đây. Cái tên Lâm Triệt đó với em sao rồi?”
“Chúng tôi hiện tại rất tốt.”
Ngô Thiến có vẻ rất không ưa cái người đàn ông tên Lưu Vĩ Kỳ này ra mặt. Thái độ nói chuyện cũng vô cùng khó chịu.
“Hắn ta chỉ suốt ngày cắm đầu vào vẽ vời, sáng tác vớ vẩn mà em bảo là tốt ư?” Lưu Vĩ Kỳ vô cùng thoải mái, đưa cốc trà lên miệng thổi rồi uống.
“Cũng tốt hơn một số người chỉ biết đấm đá, có khi nay sống mai chết.”
“Em có một đứa con trai tên Lâm Bác Văn nhỉ?”
“Anh tính làm cái gì hả? Tôi nói cho anh biết, thằng bé mà làm sao, tôi sẽ đến lột da anh.”
Ngô Thiến vừa nghe đến Lưu Vĩ Kỳ nhắc đến con trai liền vô cùng lo lắng cho Lâm Bác Văn. Sợ hắn ta sẽ vì chuyện ngày trước mà ra tay với anh.
****
Ngô Thiến sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo. Bố của Ngô Thiến là đại tá trong quân đội, còn mẹ của bà là một giáo viên. Bố mẹ của Ngô Thiến lấy nhau phải mất mấy năm sau mới có con, và họ chỉ có đứa con duy nhất là Ngô Thiến, nên bà rất được cưng chiều. Bố của bà ở ngoài là một nghiêm túc, rất có quy tắc, nhưng khi về nhà lại là một người cha vô cùng vui tính hài hước, nên Ngô Thiến cũng được thừa hưởng tính cách này.
Ngô Thiến từ nhỏ đã học rất giỏi, luôn luôn đứng top đầu, lớn lên lại vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình lại vô cùng hào sảng, có phần hơi giống con trai. Ngày nào đi học trong hộc bàn của Ngô Thiến cũng đầy ắp thư tình. Trong đó có cả Lưu Vĩ Kỳ.
Bố mẹ của Lưu Vĩ Kỳ làm công việc cho vay nặng lãi, với lãi suất cắt cổ. Tính tình cũng rất nóng nảy, sơ hở là sẽ đánh người. Lưu Vĩ Kỳ vì cậy gia đình nên ở trường cũng vô cùng hổ báo, tự xưng mình là lão đại này nọ, ra oai với tất cả mọi người. Lưu Vĩ Kỳ cứ thấy ai có ý đồ bén mảng gần Ngô Thiến là cậu ta sẽ gọi người đó ra một chỗ rồi tẩn cho một trận. Rất nhiều lần gây phiền phức nên Ngô Thiến vô cùng ghét cậu ta.
Sau này Ngô Thiến theo học một ngành giáo dục và đào tạo ở một trường đại học có tiếng. Đây cũng là nơi bà gặp Lâm Triệt. Lưu Vĩ Kỳ vẫn cứ bám riết không buông, ngày nào cũng sẽ đến trường gặp Ngô Thiến.
Ấn tượng đầu tiên của Ngô Thiến về Lâm Triệt là một người khá lập dị, ngoại hình ở mức ổn, cũng có không ít bạn học nữ theo đuổi nhưng ngoài vẽ tranh Lâm Triệt đều không để tâm cái khác.
Lâm Triệt ở trên lớp lắng nghe giảng bài, còn thời gian rảnh đều dùng để sáng tác những bức tranh. Mãi sau này Ngô Thiến mới hiểu ra tại sao mặc dù trông Lâm Triệt chẳng có chút hấp dẫn nhưng lại được rất nhiều người theo đuổi.
Như mọi ngày, Ngô Thiến đang rảo bước về ký túc xá, tay ôm một chồng sách vừa mượn từ thư viện về, cũng sắp đến kì thi nên Ngô Thiến phải cật lực ôn tập. Về gần đến nơi, Ngô Thiến liền bắt gặp một bóng người vô cùng quen thuộc. Trên khuôn mặt Ngô Thiến lập tức lộ rõ sự ghét bỏ.
Người con trai với dáng người cao gầy, ăn mặc rất trẻ trâu, tay cầm bó hoa hồng không biết đã héo từ lúc nào.
Ngô Thiến chẳng thèm liếc Lưu Vĩ Kỳ lấy một cái, liền ôm chồng sách định đi thẳng vào trong liền bị Lưu Vĩ Kỳ kéo lại.
“Làm cái trò gì thế hả?”
Vì bị kéo mạnh nên trồng sách trên tay Ngô Thiến rơi lộp bộp xuống đất. Ngô Thiến hậm hực lườm Lưu Vĩ Kỳ rồi cúi xuống nhặt lên.
“Sao anh nhắn tin mà em không trả lời.” “Sao tôi phải trả lời chứ, anh là cái thá gì.” “Em ghét anh vậy sao.”
“Biết vậy thì đừng làm phiền tôi.”
“Vậy thì anh sẽ là thằng đẹp trai nhất trong số những thằng em ghét.”
Ngô Thiến mặt đầy khinh bỉ, nhặt xong định rời đi thì bị Lưu Vĩ Kỳ ngăn lại. “Anh lại muốn cái gì nữa?”
“Hoa tặng em.”
Lưu Vĩ Kỳ đưa bó hoa héo ra trước mặt Ngô Thiến, khuôn mặt vô cùng hớn hở.
Ngô Thiến giật lấy bó hoa trong tay Lưu Vĩ Kỳ ném thẳng vào thùng rác, rồi chỉ tay vào mặt Lưu Vĩ Kỳ và nói
“Anh tốt nhất là tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”
“Anh sẽ không từ bỏ cho tới khi khi em nhận lời làm bạn gái anh.”
“Bạn gái cái con khỉ.” Ngô Thiến đưa ngón giữa thân thiện lên trước mặt Lưu Vĩ Kỳ, rồi đi thẳng vào trong.
“Cậu nói người đó tên là Lâm Bác Văn sao?”
“Lão đại, anh quen người này sao?”
“Cậu ta là cháu trai của tập đoàn Lâm Thị.” người đàn ông đứng lên đi về phía cửa sổ, dưới ánh sáng mập mờ, ông ta khẽ cười nhạt “Cũng thật lâu rồi.”
“Lâu gì ạ?” tên đàn em dè dặt hỏi. Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đang liếc về phía mình tên đàn em liền ngậm miệng lại.
“Hoắc Khải thế nào rồi?” người lúc nãy bị Lâm Bác Văn đánh gọi là Hoắc Khải “Anh ấy bị đánh gãy vài cái răng, cũng tỉnh rồi, chỉ có điều ăn uống hơi khó.”
“Bảo cậu ta lo tĩnh dưỡng đi.”
“Vâng ạ.”
“Ra ngoài đi.”
****
Lâm Bác Văn vừa trở về công ty liền thấy mẹ anh đang ngồi trên sofa trong văn phòng.
“Giảng viên Ngô không đi dạy sao?” mẹ của Lâm Bác Văn tên là Ngô Thiến.
“Không.” dì Lâm trả lời với vẻ hằn học
“Sao vậy mẹ, bố lại làm mẹ tức giận rồi sao.”
Lâm Bác Văn ngồi xuống vươn tay ôm lấy vai Ngô Thiến. Ngô Thiền liền dãy người thoát khỏi vòng tay của Lâm Bác Văn.
“Con đó, mấy hôm nay chạy đi đâu vậy? Không về thăm ông nội với mọi người.” “Thì con ở công ty xong về nhà.”
“Con đừng nói dối mẹ.”
“Thật mà, sao con phải nói dối mẹ chứ. Mẹ đừng giận mà, tối nay con sẽ về.”
Ngô Thiến nghe vậy cũng xuôi, sự giận dỗi cũng dịu xuống. Bà đắn đo một lúc cuối cùng vẫn là hỏi con trai.
“Bác Văn… ừm…con có người bạn nào muốn giới thiệu cho bố mẹ không?”
Lâm Bác Văn cũng ngơ ngác một hồi cũng không hiểu mẹ đang ám chỉ cái gì liền lắc đầu.
“Thật ra, mẹ cũng nghe Tĩnh Hương kể rồi. Cái cậu Hạo Hiên gì đó, con có tình cảm với cậu ấy hả?”
Lâm Bác Văn thực sự chưa nghĩ đến tình huống này. Anh thực sự không dám nghĩ sẽ đối diện sao với gia đình, hơn nữa người mà anh thích là con trai. Sợ họ không chấp nhận, sợ họ sẽ ép anh phải từ bỏ.
Thấy con trai không trả lời, Ngô Thiến liền nắm lấy tay an ủi con trai.
“Mẹ không phải là một người cổ hủ, con yêu ai cũng được, nhưng ít nhất cũng phải đưa đến đây cho mẹ xem mặt một chút.”
“Con và cậu ấy chưa đến mức đó đâu mẹ.”
“Hai đứa có chuyện gì sao?”
Lâm Bác Văn ngả đầu tựa vào ghế sofa, khẽ thở dài.
“Cậu ấy vẫn chưa biết con thích cậu ấy.”
Ngô Thiến nghe đến đây liền phì cười
“Haha Lâm Bác Văn mẹ không ngờ con cũng có ngày này. Con lại đi đơn phương người ta.”
Tính cách của Ngô Thiến so với những người cùng độ tuổi trái ngược hoàn toàn. Tầm tuổi bà người ta sẽ trở nên điềm đạm, từ tốn hơn. Nhưng Ngô Thiến lại hoàn toàn trái ngược. Từ trước khi gặp bố của Lâm Bác Văn - Lâm Triệt, cho đến tận bây giờ tính cách của bà vẫn luôn vui tươi, tích cực và thoải mái có khi là nhiều hơn trước. Chính bởi vậy, Ngô Thiến có rất nhiều sinh viên yêu mến.
“Mẹ.” Lâm Bác Văn phụng phịu nhìn mẹ mình một cái rồi thở dài.
“Thế cậu ấy có thích con không?”
“Con không biết.”
“Nhìn con mẹ lại nhớ đến bố con ngày xưa theo đuổi mẹ, thật là hoài niệm.” “Sao con nghe ông kể là mẹ mới là người theo đuổi bố.”
Ngô Thiến bị con trai vạch trần liền sượng trân giải thích.
“Ờ thì lúc đầu mẹ là người theo đuổi, nhưng ba con đã cầu hôn mẹ mà.”
“Sao mẹ lại thích bố vậy?”
“Mẹ cũng không biết tại sao lại thích ông ấy, chắc tại thấy ông ấy khác người, thích cái cách ông ấy chú tâm vẽ vời.”
“Thì mẹ cũng đâu có khác con.”
“Mẹ tất nhiên là khác, mẹ tóm được bố con rồi, còn con thì chưa.” Ngô Thiến đắc ý “Thôi mẹ về đi, sao mẹ hay hơn thua với con trai mẹ quá.”
“Đuổi mẹ hả? Mẹ lại chẳng thèm ở lại đây nhé.”
Nói rồi Ngô Thiến liền đứng dậy, trước khi đi còn quăng cho Lâm Bác Văn một câu. “Tối nhớ về nhà.”
****
Ngô Thiến hôm nay không có tiết, vốn muốn đến trò chuyện với con trai nhưng mới nói vài câu đã bị con trai phũ phàng đuổi về. Liền lái xe lượn vài vòng, thấy bên đường có một tiệm trà truyền thống liền ghé vào.
Ngô Thiến chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ ở lầu 2, có thể nhìn ngắm đường phố bên ngoài. Nhìn thấy bên đường những cây hoa anh đào đang nở rộ lòng không khỏi nhẹ nhõm.
“Cũng sắp đến Tết Nguyên Đán rồi.”
Đột nhiên, chiếc ghế đối diện được kéo ra. Một người đàn ông tầm 50 tuổi, dáng người cao lớn, đeo mắt kính đen, từ từ ngồi xuống đối diện với Ngô Thiến.
“Ông là ai?” Ngô Thiến nhíu mày nhìn người đối diện.
Người đàn ông bỏ kính đặt xuống bàn
“Lâu rồi không gặp em, Ngô Thiến.”
“Anh là…” Ngô Thiến cố gắng lục lọi trong đầu ký ức về người đàn ông trước mặt, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra được.
“Em không nhớ ra anh sao, thật buồn trong khi ngày nào anh cũng nhớ về em.” “Lưu Vĩ Kỳ?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười hài lòng, giơ tay gọi phục vụ mang thêm một tách trà. “Anh không nghĩ chúng ta sẽ được hội ngộ ở đây. Cái tên Lâm Triệt đó với em sao rồi?”
“Chúng tôi hiện tại rất tốt.”
Ngô Thiến có vẻ rất không ưa cái người đàn ông tên Lưu Vĩ Kỳ này ra mặt. Thái độ nói chuyện cũng vô cùng khó chịu.
“Hắn ta chỉ suốt ngày cắm đầu vào vẽ vời, sáng tác vớ vẩn mà em bảo là tốt ư?” Lưu Vĩ Kỳ vô cùng thoải mái, đưa cốc trà lên miệng thổi rồi uống.
“Cũng tốt hơn một số người chỉ biết đấm đá, có khi nay sống mai chết.”
“Em có một đứa con trai tên Lâm Bác Văn nhỉ?”
“Anh tính làm cái gì hả? Tôi nói cho anh biết, thằng bé mà làm sao, tôi sẽ đến lột da anh.”
Ngô Thiến vừa nghe đến Lưu Vĩ Kỳ nhắc đến con trai liền vô cùng lo lắng cho Lâm Bác Văn. Sợ hắn ta sẽ vì chuyện ngày trước mà ra tay với anh.
****
Ngô Thiến sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo. Bố của Ngô Thiến là đại tá trong quân đội, còn mẹ của bà là một giáo viên. Bố mẹ của Ngô Thiến lấy nhau phải mất mấy năm sau mới có con, và họ chỉ có đứa con duy nhất là Ngô Thiến, nên bà rất được cưng chiều. Bố của bà ở ngoài là một nghiêm túc, rất có quy tắc, nhưng khi về nhà lại là một người cha vô cùng vui tính hài hước, nên Ngô Thiến cũng được thừa hưởng tính cách này.
Ngô Thiến từ nhỏ đã học rất giỏi, luôn luôn đứng top đầu, lớn lên lại vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình lại vô cùng hào sảng, có phần hơi giống con trai. Ngày nào đi học trong hộc bàn của Ngô Thiến cũng đầy ắp thư tình. Trong đó có cả Lưu Vĩ Kỳ.
Bố mẹ của Lưu Vĩ Kỳ làm công việc cho vay nặng lãi, với lãi suất cắt cổ. Tính tình cũng rất nóng nảy, sơ hở là sẽ đánh người. Lưu Vĩ Kỳ vì cậy gia đình nên ở trường cũng vô cùng hổ báo, tự xưng mình là lão đại này nọ, ra oai với tất cả mọi người. Lưu Vĩ Kỳ cứ thấy ai có ý đồ bén mảng gần Ngô Thiến là cậu ta sẽ gọi người đó ra một chỗ rồi tẩn cho một trận. Rất nhiều lần gây phiền phức nên Ngô Thiến vô cùng ghét cậu ta.
Sau này Ngô Thiến theo học một ngành giáo dục và đào tạo ở một trường đại học có tiếng. Đây cũng là nơi bà gặp Lâm Triệt. Lưu Vĩ Kỳ vẫn cứ bám riết không buông, ngày nào cũng sẽ đến trường gặp Ngô Thiến.
Ấn tượng đầu tiên của Ngô Thiến về Lâm Triệt là một người khá lập dị, ngoại hình ở mức ổn, cũng có không ít bạn học nữ theo đuổi nhưng ngoài vẽ tranh Lâm Triệt đều không để tâm cái khác.
Lâm Triệt ở trên lớp lắng nghe giảng bài, còn thời gian rảnh đều dùng để sáng tác những bức tranh. Mãi sau này Ngô Thiến mới hiểu ra tại sao mặc dù trông Lâm Triệt chẳng có chút hấp dẫn nhưng lại được rất nhiều người theo đuổi.
Như mọi ngày, Ngô Thiến đang rảo bước về ký túc xá, tay ôm một chồng sách vừa mượn từ thư viện về, cũng sắp đến kì thi nên Ngô Thiến phải cật lực ôn tập. Về gần đến nơi, Ngô Thiến liền bắt gặp một bóng người vô cùng quen thuộc. Trên khuôn mặt Ngô Thiến lập tức lộ rõ sự ghét bỏ.
Người con trai với dáng người cao gầy, ăn mặc rất trẻ trâu, tay cầm bó hoa hồng không biết đã héo từ lúc nào.
Ngô Thiến chẳng thèm liếc Lưu Vĩ Kỳ lấy một cái, liền ôm chồng sách định đi thẳng vào trong liền bị Lưu Vĩ Kỳ kéo lại.
“Làm cái trò gì thế hả?”
Vì bị kéo mạnh nên trồng sách trên tay Ngô Thiến rơi lộp bộp xuống đất. Ngô Thiến hậm hực lườm Lưu Vĩ Kỳ rồi cúi xuống nhặt lên.
“Sao anh nhắn tin mà em không trả lời.” “Sao tôi phải trả lời chứ, anh là cái thá gì.” “Em ghét anh vậy sao.”
“Biết vậy thì đừng làm phiền tôi.”
“Vậy thì anh sẽ là thằng đẹp trai nhất trong số những thằng em ghét.”
Ngô Thiến mặt đầy khinh bỉ, nhặt xong định rời đi thì bị Lưu Vĩ Kỳ ngăn lại. “Anh lại muốn cái gì nữa?”
“Hoa tặng em.”
Lưu Vĩ Kỳ đưa bó hoa héo ra trước mặt Ngô Thiến, khuôn mặt vô cùng hớn hở.
Ngô Thiến giật lấy bó hoa trong tay Lưu Vĩ Kỳ ném thẳng vào thùng rác, rồi chỉ tay vào mặt Lưu Vĩ Kỳ và nói
“Anh tốt nhất là tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”
“Anh sẽ không từ bỏ cho tới khi khi em nhận lời làm bạn gái anh.”
“Bạn gái cái con khỉ.” Ngô Thiến đưa ngón giữa thân thiện lên trước mặt Lưu Vĩ Kỳ, rồi đi thẳng vào trong.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương