Tình Yêu Của Ác Ma
Chương 27: Giá như
Tầm 8 giờ thì Châu Dã đi xuống nhà ăn sáng ,khi mà cô vừa bước xuống thì thấy những ánh mắt khinh thường của mọi người, họ xì xầm bàn tán này nọ .
Cô biết chứ, nhưng mà cũng đành mặc kệ mà thôi,bây giờ cô không còn con đường nào đề lui nữa rồi, Khắc Huy anh ấy sẽ không tha cho gia đình của cô đâu .
" Châu Dã,em vào trong ăn sáng đi cứ mặc kệ bọn họ ."
" Chị không ghét em sao ." .
"Không có ,em ở bên cậu chủ cũng tốt. Nhưng mà có lẽ chỉ là thời gian ngắn mà thôi ,em cũng hiểu con người phong lưu của cậu ấy mà có đúng không ?....."
Huỳnh Chi kéo cô đi vào trong nhà ăn :" chị chỉ sợ em thiệt thòi mà thôi, cậu chủ thì thay bồ như thay áo . Rồi cộng thêm bà Lý Duyên nữa ,bà ấy sẽ tìm cách bắt nạt em thôi ." .
'Em biết rồi chị ,em sẽ hạn chế gặp bà ấy.."
Nhưng liệu cô có tránh được cả đời hay không đây ?...
"Um.'"
" Thôi em ăn sáng đi ,ăn xong nhớ ăn tổ yến .Cậu ấy bảo chị chuẩn bị cho em đấy.''.
"Vâng."
Huỳnh Chi vỗ vai của Châu Dã một cái rồi sau đó thì cũng đi ra ngoài làm việc còn Châu Dã thì bắt đầu ăn sáng .
Đã lâu lắm rồi thì cô mới được ăn sáng ,đồ ăn cũng ngon nữa.
Ăn xong thì Châu Dã đi lên lầu,vừa mới bước chân lên cầu thang thì đã đụng phải Hải Yến .
" Ha ,.bây giờ cô ngon rồi chứ gì,đã là người phụ nữ của cậu chủ rồi. Hiện tại không cần phải làm việc nhà nữa ,cái đống việc nhà của cô tôi phải gánh đây này ."''.
Hải Yến bóp mạnh bàn tay của Châu Dã xuống khiến cho cô phải nhăn mặt.
" Ahhh ..đau ..á."
"Hừ ,cho đáng đời mày, mày đúng là đồ chướng mắt mà.".
" Suốt ngày chỉ biết đi quyến rũ người khác ."
" Hừ ,bây giờ thì thành công rồi, mày được làm người tình của cậu ấy rồi,chắc là vui vẻ lắm nhỉ .. Nhưng mà cũng sớm bị bỏ thôi, cậu ấy chỉ thích quen qua đường thôi ,với lại phu nhân cũng sẽ không tha cho mày đâu ."
" Buông...buông ra...á ."
"Đau.hừ. ."..
"Buồng ra đi ...đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm ."
"Mày gan lắm ,mới có mấy ngày mà biết chống trả rồi...''.
Hải Yến siết chặt tay của Châu Dã lại rồi đẩy cô té xuống lầu, cũng may là chỉ có mấy bậc thang thôi cho nên cô cũng không sao ,tay và chân bị chày một chút xíu mà thôi..
" Ahhh..đau. đau quá.."
" Châu Dã,cháu có sao không ."
Mã Hồng chạy lại đỡ Châu Dã đứng dậy .
" Cháu không sao chứ ?.''
" Dạ không sao ."
Sau đó ông nhìn trừng mắt Hải Yến :" Hải Yến,sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa ,cậu chủ mà biết là sẽ không vui đâu ..."
" Cậu chủ sẽ không tha có bất kỳ ai mà làm tổn hại Châu Dã ,cô nên xem lại bản thân mình đi. ."
" Bác quản gia .."
" Tôi chỉ nói theo những gì mà cậu ấy dặn dò mà thôi ." .
Cái cục tức này đúng là nuốt không có trôi qua ,Hải Yến liếc nhìn Châu Dã một cái sau đó thì bỏ đi....
" Cháu lên lầu trước"
"Ừm "
Châu Dã lên phòng thoa thuốc, cũng may là tay chân không sao ,nó chỉ có vết thương ngoài da mà thôi ...
Một lát sau cô đi qua thư phòng của anh ,nơi này có quá là nhiều sách nó như là thư viện ở trong trường học vậy .
Bàn làm việc của anh cũng lớn nữa ,Châu Dã thấy nó khá là lộn xộn cho nên cô liền đi lại sắp xếp cho nó gọn gàng.
Cô xếp hồ sơ và bút bi cho ngay ngắn lại ,máy tính cũng được cô dùng khăn giấy lao cho sạch sẽ. .Con dấu thì cô để vào trong hộp tủ ,lúc này Châu Dã thấy một tờ giấy .
" Anh thích em Mẫn Thy ,em là thanh xuân của anh .."
Kế bên còn có cái vòng tay cẩm thạch màu xanh nhạt ,nó đẹp thật đấy nhưng đó có lẽ là của bạn gái anh ấy .
Có lẽ Khắc Huy vẫn còn yêu cô gái đó lắm, đến bây giờ vẫn còn giữ mấy cái này thì không thể nào quên được rồi,còn cô chỉ là vị trí thay thế chỗ mà không có người đang ở mà thôi .
Sau đó cô liền đặt nó về vị trí cũ rồi đóng hộp tủ lại ,cô xem như là chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cái gì đã nhìn thấy rồi thì cô sẽ nhớ mãi ở trong lòng ...
Phân tâm thật đấy, những gì mà có liên quan đến anh ấy thì lại khiến cho cô trở nên như vậy..
Ước gì lúc nãy cô không mở tủ ra thì tốt biết mấy ,có những thứ không thể nói lên hai chữ " giá như" được nữa.
Đúng là thời gian không thể quay lại được nữa ,Châu Dã cứ mơ mơ màng màng về mọi thứ ở xung quanh mình .
Cô đi lại tủ sách chọn cho mình vài cuốn,sau đó thì nằm trên ghế dài mà đọc sách...
Hai mắt cô nhìn vào những dòng chữ ở trong sách, nhưng mà tâm trí lại không ở đây ,cô lại nhớ về tờ giấy lúc nãy khiến cho cô vô cùng phân tâm và khó chịu .
Cô biết chứ, nhưng mà cũng đành mặc kệ mà thôi,bây giờ cô không còn con đường nào đề lui nữa rồi, Khắc Huy anh ấy sẽ không tha cho gia đình của cô đâu .
" Châu Dã,em vào trong ăn sáng đi cứ mặc kệ bọn họ ."
" Chị không ghét em sao ." .
"Không có ,em ở bên cậu chủ cũng tốt. Nhưng mà có lẽ chỉ là thời gian ngắn mà thôi ,em cũng hiểu con người phong lưu của cậu ấy mà có đúng không ?....."
Huỳnh Chi kéo cô đi vào trong nhà ăn :" chị chỉ sợ em thiệt thòi mà thôi, cậu chủ thì thay bồ như thay áo . Rồi cộng thêm bà Lý Duyên nữa ,bà ấy sẽ tìm cách bắt nạt em thôi ." .
'Em biết rồi chị ,em sẽ hạn chế gặp bà ấy.."
Nhưng liệu cô có tránh được cả đời hay không đây ?...
"Um.'"
" Thôi em ăn sáng đi ,ăn xong nhớ ăn tổ yến .Cậu ấy bảo chị chuẩn bị cho em đấy.''.
"Vâng."
Huỳnh Chi vỗ vai của Châu Dã một cái rồi sau đó thì cũng đi ra ngoài làm việc còn Châu Dã thì bắt đầu ăn sáng .
Đã lâu lắm rồi thì cô mới được ăn sáng ,đồ ăn cũng ngon nữa.
Ăn xong thì Châu Dã đi lên lầu,vừa mới bước chân lên cầu thang thì đã đụng phải Hải Yến .
" Ha ,.bây giờ cô ngon rồi chứ gì,đã là người phụ nữ của cậu chủ rồi. Hiện tại không cần phải làm việc nhà nữa ,cái đống việc nhà của cô tôi phải gánh đây này ."''.
Hải Yến bóp mạnh bàn tay của Châu Dã xuống khiến cho cô phải nhăn mặt.
" Ahhh ..đau ..á."
"Hừ ,cho đáng đời mày, mày đúng là đồ chướng mắt mà.".
" Suốt ngày chỉ biết đi quyến rũ người khác ."
" Hừ ,bây giờ thì thành công rồi, mày được làm người tình của cậu ấy rồi,chắc là vui vẻ lắm nhỉ .. Nhưng mà cũng sớm bị bỏ thôi, cậu ấy chỉ thích quen qua đường thôi ,với lại phu nhân cũng sẽ không tha cho mày đâu ."
" Buông...buông ra...á ."
"Đau.hừ. ."..
"Buồng ra đi ...đây là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm ."
"Mày gan lắm ,mới có mấy ngày mà biết chống trả rồi...''.
Hải Yến siết chặt tay của Châu Dã lại rồi đẩy cô té xuống lầu, cũng may là chỉ có mấy bậc thang thôi cho nên cô cũng không sao ,tay và chân bị chày một chút xíu mà thôi..
" Ahhh..đau. đau quá.."
" Châu Dã,cháu có sao không ."
Mã Hồng chạy lại đỡ Châu Dã đứng dậy .
" Cháu không sao chứ ?.''
" Dạ không sao ."
Sau đó ông nhìn trừng mắt Hải Yến :" Hải Yến,sau này đừng làm những chuyện như thế này nữa ,cậu chủ mà biết là sẽ không vui đâu ..."
" Cậu chủ sẽ không tha có bất kỳ ai mà làm tổn hại Châu Dã ,cô nên xem lại bản thân mình đi. ."
" Bác quản gia .."
" Tôi chỉ nói theo những gì mà cậu ấy dặn dò mà thôi ." .
Cái cục tức này đúng là nuốt không có trôi qua ,Hải Yến liếc nhìn Châu Dã một cái sau đó thì bỏ đi....
" Cháu lên lầu trước"
"Ừm "
Châu Dã lên phòng thoa thuốc, cũng may là tay chân không sao ,nó chỉ có vết thương ngoài da mà thôi ...
Một lát sau cô đi qua thư phòng của anh ,nơi này có quá là nhiều sách nó như là thư viện ở trong trường học vậy .
Bàn làm việc của anh cũng lớn nữa ,Châu Dã thấy nó khá là lộn xộn cho nên cô liền đi lại sắp xếp cho nó gọn gàng.
Cô xếp hồ sơ và bút bi cho ngay ngắn lại ,máy tính cũng được cô dùng khăn giấy lao cho sạch sẽ. .Con dấu thì cô để vào trong hộp tủ ,lúc này Châu Dã thấy một tờ giấy .
" Anh thích em Mẫn Thy ,em là thanh xuân của anh .."
Kế bên còn có cái vòng tay cẩm thạch màu xanh nhạt ,nó đẹp thật đấy nhưng đó có lẽ là của bạn gái anh ấy .
Có lẽ Khắc Huy vẫn còn yêu cô gái đó lắm, đến bây giờ vẫn còn giữ mấy cái này thì không thể nào quên được rồi,còn cô chỉ là vị trí thay thế chỗ mà không có người đang ở mà thôi .
Sau đó cô liền đặt nó về vị trí cũ rồi đóng hộp tủ lại ,cô xem như là chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng cái gì đã nhìn thấy rồi thì cô sẽ nhớ mãi ở trong lòng ...
Phân tâm thật đấy, những gì mà có liên quan đến anh ấy thì lại khiến cho cô trở nên như vậy..
Ước gì lúc nãy cô không mở tủ ra thì tốt biết mấy ,có những thứ không thể nói lên hai chữ " giá như" được nữa.
Đúng là thời gian không thể quay lại được nữa ,Châu Dã cứ mơ mơ màng màng về mọi thứ ở xung quanh mình .
Cô đi lại tủ sách chọn cho mình vài cuốn,sau đó thì nằm trên ghế dài mà đọc sách...
Hai mắt cô nhìn vào những dòng chữ ở trong sách, nhưng mà tâm trí lại không ở đây ,cô lại nhớ về tờ giấy lúc nãy khiến cho cô vô cùng phân tâm và khó chịu .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương