Tình Yêu Của Ác Ma
Chương 52: Vừa yêu vừa hận
Cả ngày Châu Dã vẫn không chịu ăn uống gì cả ,cô chỉ biết khóc mà thôi còn không thì sẽ đi ngủ.
Dù cho Thư Uyên có nói như thế nào thì cô cũng không chịu nghe ..
Qua ngày hôm sau thì Châu Dã mới chịu nói chuyện với Thư Uyên .
"Thư Uyên cô đừng nói chuyện tôi có thai cho ai biết hết „coi như tôi cầu xin cô."
" Bấy nhiêu đây là đủ lắm rồi,sau này tôi không muốn liên quan gì đến Khắc Huy nữa ,xem như tôi và anh ấy là nghiệt duyên đi ."..
"Nhưng mà ,...Châu Dã cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi ,cô nuôi con 1 mình không có ổn đâu. Hay là tôi nói cho anh biết, biết đâu anh ấy sẽ ..."
" Không cần đâu ,con của tôi thì tôi sẽ tự nuôi được.." Châu Dã lập tức khước từ.
" Thư Uyên tôi có thể xin cô thêm một thứ được không? "
" Cô nói đi ."
" Tôi muốn đem Nala theo, tôi sẽ bầu bạn cùng với nó ." ".
" Được chứ.."
" Châu Dã bây giờ cô định ở đâu đây? Tình hình sức khỏe vẫn chưa ổn định hay là đến trung cư của tôi đi ,nơi đó sẽ không có ai biết đâu. Nhà đấy là tôi tự mua cho nên Khắc Huy sẽ không tìm được" .
"Vâng. "
" Thư Uyên, nhưng mà vẫn còn cái hợp đồng ."
" Cô cứ mặc kệ đi ,bây giờ vẫn nên lo sức khỏe của mình.."
"Được.."
Sau đó thì Châu Dã cũng ngồi dậy ăn cháo ,cô phải ăn bằng tay trái. Thư Uyên thấy vậy thì liền đút cho Châu
Dã..
Châu Dã bây giờ cảm thấy bản thân của mình nó vô dụng quá đi, đến cả việc ăn uống cũng không xong nữa ấy vậy mà muốn tự mình nuôi con ...
E là thời gian sau này sẽ hơi khó khăn, nhưng mà đây vẫn là lựa chọn tốt nhất cho cuộc sống của 2 người ...
Qua mấy ngày sau thì Châu Dã cũng đã được xuất viện, Thư Uyên đưa Châu Dã về trung cư của mình,sau đó thì mới đến biệt thự đem Nala về nhà.
Ông quản gia cũng chỉ hỏi thăm vài câu mà thôi,còn Châu Dã ở đâu thì ông cũng không biết .Đợi sau khi cậu chủ trở về thì 2 anh em bọn họ cứ tự mình làm việc với nhau đi.
Thân già này vẫn nên tự lo cho chính mình là tốt nhất...
Trở về trung cư ,Thư Uyên thả chó vào nhà thì nó đã chạy lại chỗ của Châu Dã rồi .Dường như nó rất thích cô gái này thì phải ...
" Hình như nó rất thích cô." Thư Uyên vừa đi vừa nói.
'Ừm ,chắc là mến tay mến chân đấy. "
"Chắc vậy rồi." .
Châu Dã cười nhẹ sau đó thì ôm nó vào lòng ,tuy là chỉ có thể ôm 1 tay nhưng mà cô vẫn có thể ôm hết Nala vào người mình .
"Tôi không biết nấu ăn ,vậy nên mua đồ ăn bên ngoài cho cô ."
"Ừm ,cái nào cũng được"
Thư Uyên mua rất nhiều đồ ăn ,Châu Dã làm sao mà ăn hết được đây, nhưng cuối cùng thì cô cũng phải ráng ăn ,dù sao thì bây giờ cô đã có thai rồi,vậy cho nên cô phải ăn cho 2 người thì mới được.
" Châu Dã lát nữa tôi phải đi múa rồi,cô ở đây 1 mình được không.."
"Được chứ, không sao đâu ."
" Ừm "
Ăn cơm xong thì Thư Uyên liền rời khỏi nhà ,còn Châu Dã thì đem mấy hộp đồ ăn bỏ vào thùng rác ,sau đó thủ đi tắm.
Cô còn 1 tay mà cho nên cũng có thể sinh hoạt nữa ,bàn tay phải tạm thời vẫn chưa hoạt động được, nó cứ đơ ra mà không làm được gì .
Không biết là sau này nó có trở lại bình thường hay không nữa. ...Càng nghĩ thì Châu Dã càng lo lắng hơn ...
Ở đây có 2 phòng, Thư Uyên sắp xếp cho cô 1 căn phòng rộng nhất .Quần áo và vật dụng cá nhà cũng đầy đủ, không có thiếu thứ gì hết .
Châu Dã ngồi xuống đất ,lưng thì dựa vào bên hông giường .Bên cạnh đó thì có Nala đang vẫy đuôi với cô .
"Nala, mẹ có con rồi này ,một em bé đáng yêu và dễ thương"..
Có lẽ ông trời đã sắp đặt tất cả rồi, vậy cho nên đứa bé này cô sẽ không bỏ nó đi. Con của cô nó không có tội tình gì hết ,
Vừa nghĩ Châu Dã lại vừa khóc, khóc cho số phận của mình .Có lẽ rời xa nhau như thế này là cách tốt nhất cho cả hai ,anh ấy sẽ không còn cảm thấy khó chịu và bực bội khi mà nhìn thấy cô nữa .
Tình yêu này chỉ có 1 mình cô biết mà thôi,và con cũng chỉ là của riêng Châu Dã này ...
Lý Duyên bà ấy nói là làm mà ,chỉ trách cô không biết chính bản thân mình đã vượt khỏi giới hạn . Ngày hôm ấy cô cứ nghĩ là mình đã chết đi, nhưng cuối cùng cái mạng này vẫn được giữ lại .
Chuyện này đúng là nực cười thật đấy, người mẹ thì muốn giết cô còn người con thì muốn cứu sống .
Nếu không có Thư Uyên thì cô đã chết rồi,cô vừa hận vừa mang ơn .Vấn đề này cô nên giải quyết như thế nào bây giờ .
Thư Uyên đã thay đổi rất nhiều,cô đã nhìn ra điều đó rồi ..Vậy còn người cô yêu thì sao đây? Anh ấy đã vì cô 1 lần nào hay chưa ,hay là mấy tháng qua chỉ là sự nghi ngờ rồi dày vò lẫn nhau mà thôi .
Tình yêu của cô nó rẻ mạt như thế sao ? Rồi sức khỏẻ của cô ,ai sẽ là người đền bù sao . Chẳng lẽ Thư Uyên là người đang bù đắp tất cả cho những gì mà người mẹ của mình đã gây ra hay sao .
Dù cho Thư Uyên có nói như thế nào thì cô cũng không chịu nghe ..
Qua ngày hôm sau thì Châu Dã mới chịu nói chuyện với Thư Uyên .
"Thư Uyên cô đừng nói chuyện tôi có thai cho ai biết hết „coi như tôi cầu xin cô."
" Bấy nhiêu đây là đủ lắm rồi,sau này tôi không muốn liên quan gì đến Khắc Huy nữa ,xem như tôi và anh ấy là nghiệt duyên đi ."..
"Nhưng mà ,...Châu Dã cô hãy suy nghĩ kỹ lại đi ,cô nuôi con 1 mình không có ổn đâu. Hay là tôi nói cho anh biết, biết đâu anh ấy sẽ ..."
" Không cần đâu ,con của tôi thì tôi sẽ tự nuôi được.." Châu Dã lập tức khước từ.
" Thư Uyên tôi có thể xin cô thêm một thứ được không? "
" Cô nói đi ."
" Tôi muốn đem Nala theo, tôi sẽ bầu bạn cùng với nó ." ".
" Được chứ.."
" Châu Dã bây giờ cô định ở đâu đây? Tình hình sức khỏe vẫn chưa ổn định hay là đến trung cư của tôi đi ,nơi đó sẽ không có ai biết đâu. Nhà đấy là tôi tự mua cho nên Khắc Huy sẽ không tìm được" .
"Vâng. "
" Thư Uyên, nhưng mà vẫn còn cái hợp đồng ."
" Cô cứ mặc kệ đi ,bây giờ vẫn nên lo sức khỏe của mình.."
"Được.."
Sau đó thì Châu Dã cũng ngồi dậy ăn cháo ,cô phải ăn bằng tay trái. Thư Uyên thấy vậy thì liền đút cho Châu
Dã..
Châu Dã bây giờ cảm thấy bản thân của mình nó vô dụng quá đi, đến cả việc ăn uống cũng không xong nữa ấy vậy mà muốn tự mình nuôi con ...
E là thời gian sau này sẽ hơi khó khăn, nhưng mà đây vẫn là lựa chọn tốt nhất cho cuộc sống của 2 người ...
Qua mấy ngày sau thì Châu Dã cũng đã được xuất viện, Thư Uyên đưa Châu Dã về trung cư của mình,sau đó thì mới đến biệt thự đem Nala về nhà.
Ông quản gia cũng chỉ hỏi thăm vài câu mà thôi,còn Châu Dã ở đâu thì ông cũng không biết .Đợi sau khi cậu chủ trở về thì 2 anh em bọn họ cứ tự mình làm việc với nhau đi.
Thân già này vẫn nên tự lo cho chính mình là tốt nhất...
Trở về trung cư ,Thư Uyên thả chó vào nhà thì nó đã chạy lại chỗ của Châu Dã rồi .Dường như nó rất thích cô gái này thì phải ...
" Hình như nó rất thích cô." Thư Uyên vừa đi vừa nói.
'Ừm ,chắc là mến tay mến chân đấy. "
"Chắc vậy rồi." .
Châu Dã cười nhẹ sau đó thì ôm nó vào lòng ,tuy là chỉ có thể ôm 1 tay nhưng mà cô vẫn có thể ôm hết Nala vào người mình .
"Tôi không biết nấu ăn ,vậy nên mua đồ ăn bên ngoài cho cô ."
"Ừm ,cái nào cũng được"
Thư Uyên mua rất nhiều đồ ăn ,Châu Dã làm sao mà ăn hết được đây, nhưng cuối cùng thì cô cũng phải ráng ăn ,dù sao thì bây giờ cô đã có thai rồi,vậy cho nên cô phải ăn cho 2 người thì mới được.
" Châu Dã lát nữa tôi phải đi múa rồi,cô ở đây 1 mình được không.."
"Được chứ, không sao đâu ."
" Ừm "
Ăn cơm xong thì Thư Uyên liền rời khỏi nhà ,còn Châu Dã thì đem mấy hộp đồ ăn bỏ vào thùng rác ,sau đó thủ đi tắm.
Cô còn 1 tay mà cho nên cũng có thể sinh hoạt nữa ,bàn tay phải tạm thời vẫn chưa hoạt động được, nó cứ đơ ra mà không làm được gì .
Không biết là sau này nó có trở lại bình thường hay không nữa. ...Càng nghĩ thì Châu Dã càng lo lắng hơn ...
Ở đây có 2 phòng, Thư Uyên sắp xếp cho cô 1 căn phòng rộng nhất .Quần áo và vật dụng cá nhà cũng đầy đủ, không có thiếu thứ gì hết .
Châu Dã ngồi xuống đất ,lưng thì dựa vào bên hông giường .Bên cạnh đó thì có Nala đang vẫy đuôi với cô .
"Nala, mẹ có con rồi này ,một em bé đáng yêu và dễ thương"..
Có lẽ ông trời đã sắp đặt tất cả rồi, vậy cho nên đứa bé này cô sẽ không bỏ nó đi. Con của cô nó không có tội tình gì hết ,
Vừa nghĩ Châu Dã lại vừa khóc, khóc cho số phận của mình .Có lẽ rời xa nhau như thế này là cách tốt nhất cho cả hai ,anh ấy sẽ không còn cảm thấy khó chịu và bực bội khi mà nhìn thấy cô nữa .
Tình yêu này chỉ có 1 mình cô biết mà thôi,và con cũng chỉ là của riêng Châu Dã này ...
Lý Duyên bà ấy nói là làm mà ,chỉ trách cô không biết chính bản thân mình đã vượt khỏi giới hạn . Ngày hôm ấy cô cứ nghĩ là mình đã chết đi, nhưng cuối cùng cái mạng này vẫn được giữ lại .
Chuyện này đúng là nực cười thật đấy, người mẹ thì muốn giết cô còn người con thì muốn cứu sống .
Nếu không có Thư Uyên thì cô đã chết rồi,cô vừa hận vừa mang ơn .Vấn đề này cô nên giải quyết như thế nào bây giờ .
Thư Uyên đã thay đổi rất nhiều,cô đã nhìn ra điều đó rồi ..Vậy còn người cô yêu thì sao đây? Anh ấy đã vì cô 1 lần nào hay chưa ,hay là mấy tháng qua chỉ là sự nghi ngờ rồi dày vò lẫn nhau mà thôi .
Tình yêu của cô nó rẻ mạt như thế sao ? Rồi sức khỏẻ của cô ,ai sẽ là người đền bù sao . Chẳng lẽ Thư Uyên là người đang bù đắp tất cả cho những gì mà người mẹ của mình đã gây ra hay sao .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương