Tình Yêu Của Chủ Tịch
Chương 1
Bước ra từ tòa án, Tuấn Anh không thèm ngoái nhìn lại cô và An Nhi dù chỉ 1 lần, anh đi thẳng đến chiếc xe phiên bản giới hạn đang đậu bên kia đường có cô thư ký thân hình bốc lửa đang đứng đợi anh, An Nhi chỉ mới 3 tuổi nhìn theo ba mà gọi:
- Ah...Ba...Ba...Ba..! oa....oa....oa.....ba ba ơi....oa...oa....oa...
Nghe tiếng con gái khóc, Khả Ái ôm con vào lòng ra sức giỗ dành, hai mẹ con đứng nhìn theo bóng hình người cha người chồng dần đi khuất, cô bạn Lý Hân bên cạnh không ngừng mắng nhiếc cô cố tình nói thật to cho anh ta nghe thấy:
- Đồ tồi, bỏ vợ con đi theo tình nhân! Những người như cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu!
Bước chân Tuấn Anh đột nhiên dừng lại, anh ta chầm chậm xoay người đi thẳng đến chỗ Lý Hân giọng thách thức:
- Vậy cô Lý đây còn muốn gì nữa! Tôi đồng ý cho cô ấy nhà, xe sổ tiết kiệm, chu cấp hàng tháng nhưng do cô ấy từ chối không lấy, đúng không Khả Ái? Em nói cho tôi một câu công bằng đi!
Con gái An Nhi bên cạnh cứ khóc đòi ba mà con người lòng dạ sắt đá này cũng chẳng bận tâm chỉ lo hơn thua với Lý Hân, Khả Ái đứng bên cạnh không còn chịu nổi nữa cô đành đưa An Nhi cho Lý Hân bế dụ đi mua kem, để cô nói chuyện riêng với anh ta! Trước khi đi Lý Hân còn ném lại ánh mắt khinh bỉ giành cho Tuấn Anh!
Khả Ái nhìn anh nôn nóng muốn rời đi vì bên kia đường cô thư ký đang bấm còi xe in ỏi, Tuấn Anh giọng hằn hộc nói:
- Lúc nãy trên tòa sao không nói cho đã đi, giờ muốn nói chuyện riêng gì! Nói gì thì nói lẹ đi không nói tôi đi à!
- Anh đừng nôn nóng, sau hôm nay thì cơ hội gặp nhau giữa tôi và anh chắc không còn, anh bảo với cô ta cho tôi 5 phút đừng bấm còi nữa gây phiền những người xung quanh!
Tuấn Anh nhắc điện thoại lên điện cho cô ta nói gì đó rồi lại nhìn cô nói giọng càng không vui:
- Cô có 5 phút nói đi!
Vừa dứt lời "chát"....! Hai mắt Tuấn Anh trở nên đỏ ngầu cứ như người say rượu, anh gằng từng tiếng:
- Cô dám đánh tôi!
Trên má anh ta in dấu 5 ngón tay rõ rệt, Tuấn Anh nhìn mặt cô dửng dưng rồi khoanh tay trước ngực nhìn anh đầy thách thức, Tuấn Anh gần như phát điên, ở với nhau gần 8 năm cả hai chưa bao giờ xung đột đến mức động tay chân, có chăng chỉ là nói qua lại một vài câu, giờ đây cô đã chạm vào giới hạn của anh dám công khai đánh anh giữa chỗ đông người như thế này, Tuấn Anh nhào đến định dạy cho cô một bài học khi li hôn thì Khả Ái chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu mà hai tay anh cứ lơ lửng phía trên mà chẳng dám hạ xuống mặt cô:
- Anh nghĩ mình đánh lại tôi hả? Cái tát đó rất nhẹ nhàng đối với anh đấy! Cả thanh xuân của tôi giành cả vào gia đình nhỏ này, chỉ bằng một câu nói hết yêu của anh là phủi hết trách nhiệm hả? An Nhi chỉ mới 3 tuổi thôi, sau này anh nhìn nó như thế nào hả?
Đúng thật anh làm sao đánh được cô, bởi Khả Ái là đai đen karate, thời sinh viên cô được xem là thần tượng của bao cô gái! Có lần cô còn ra mặt giúp anh khi anh bị bắt nạt ở trường! Nhưng cái thời đó đã qua rồi, giờ đây anh là một giám đốc của một tập đoàn AC lớn nhất nhì thành phố B này, việc gì phải cần tới một người phụ nữ bạo lực này nữa chứ! Anh nhìn cô mặt không cảm xúc nói:
- Còn gì nữa không? Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, không còn gì nữa đúng không vậy tôi đi đây! Không hẹn gặp lại! À, Quỳnh Lam có thai rồi đó là kết tinh tình yêu của hai chúng tôi, vậy nên tôi hi vọng cô sau này đừng đem An Nhi ra làm lí do để gặp lại tôi, nói nhiêu chắc cô đủ hiểu rồi nhé! Đi đây, không mong gặp lại!
Chiếc xe lao đi để lại một làn khói mờ mờ, lúc này hai mắt cô đã nhòe đi, Khả Ái không biết tại sao mình lại khóc! Nước mắt cứ lăn dài từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. Khóc vì tình nghĩa 8 năm chỉ là cát bụi, hay khóc vì An Nhi sau này sẽ mất ba!
Bản thân cô đã mất ba mẹ từ nhỏ, sống với bà, 3 năm trước bà cũng bỏ cô mà đi giờ thế giới này chỉ còn An Nhi là động lực để cô bước tiếp. Cô ngồi ngay gốc vỉa hè của công viên mà khóc nức nở, đột nhiên có chiếc khăn xám đưa trước mặt cô, giọng nam trầm thấp:
- Khóc không giải quyết được vấn đề, nó chỉ giải tỏa cảm xúc hiện tại mà thôi! Khóc đủ rồi thì về đi!
Khi cô ngẩn đầu lên thì anh ta cũng đã đi mất! Chiếc khăn có mùi thơm thoảng thoảng của gỗ đàn hương ở một gốc nhỏ khăn là 2 chữ Hàn Lịch được thêu rất đẹp! Thôi thì có dịp gặp lại sẽ gửi trả.
Lý Hân cũng đã đánh xe đến đón cô về, Khả Ái lau nhanh những giọt nước mắt, tươi cười nhìn An Nhi? Vui vẻ nói:
- Con gái của mẹ đây rồi! Cô Hân lại làm hư An Nhi của mẹ nữa nha, trời lạnh không được ăn kem sẽ đau họng đấy!
- Mẹ Ái khó quá An Nhi há! Giờ dì Hân sẽ đưa An Nhi về nhà mới nha! Lên đường thôi!... Tự do muôn năm....
An Nhi cũng bập bẹ theo:
- Do...muôn... năm.... Tự do...muôn...năm....
Khả Ái đưa mắt nhìn Lý Hân rồi cả hai cùng phá lên cười vang.
- Ah...Ba...Ba...Ba..! oa....oa....oa.....ba ba ơi....oa...oa....oa...
Nghe tiếng con gái khóc, Khả Ái ôm con vào lòng ra sức giỗ dành, hai mẹ con đứng nhìn theo bóng hình người cha người chồng dần đi khuất, cô bạn Lý Hân bên cạnh không ngừng mắng nhiếc cô cố tình nói thật to cho anh ta nghe thấy:
- Đồ tồi, bỏ vợ con đi theo tình nhân! Những người như cậu ta sẽ không có kết cục tốt đâu!
Bước chân Tuấn Anh đột nhiên dừng lại, anh ta chầm chậm xoay người đi thẳng đến chỗ Lý Hân giọng thách thức:
- Vậy cô Lý đây còn muốn gì nữa! Tôi đồng ý cho cô ấy nhà, xe sổ tiết kiệm, chu cấp hàng tháng nhưng do cô ấy từ chối không lấy, đúng không Khả Ái? Em nói cho tôi một câu công bằng đi!
Con gái An Nhi bên cạnh cứ khóc đòi ba mà con người lòng dạ sắt đá này cũng chẳng bận tâm chỉ lo hơn thua với Lý Hân, Khả Ái đứng bên cạnh không còn chịu nổi nữa cô đành đưa An Nhi cho Lý Hân bế dụ đi mua kem, để cô nói chuyện riêng với anh ta! Trước khi đi Lý Hân còn ném lại ánh mắt khinh bỉ giành cho Tuấn Anh!
Khả Ái nhìn anh nôn nóng muốn rời đi vì bên kia đường cô thư ký đang bấm còi xe in ỏi, Tuấn Anh giọng hằn hộc nói:
- Lúc nãy trên tòa sao không nói cho đã đi, giờ muốn nói chuyện riêng gì! Nói gì thì nói lẹ đi không nói tôi đi à!
- Anh đừng nôn nóng, sau hôm nay thì cơ hội gặp nhau giữa tôi và anh chắc không còn, anh bảo với cô ta cho tôi 5 phút đừng bấm còi nữa gây phiền những người xung quanh!
Tuấn Anh nhắc điện thoại lên điện cho cô ta nói gì đó rồi lại nhìn cô nói giọng càng không vui:
- Cô có 5 phút nói đi!
Vừa dứt lời "chát"....! Hai mắt Tuấn Anh trở nên đỏ ngầu cứ như người say rượu, anh gằng từng tiếng:
- Cô dám đánh tôi!
Trên má anh ta in dấu 5 ngón tay rõ rệt, Tuấn Anh nhìn mặt cô dửng dưng rồi khoanh tay trước ngực nhìn anh đầy thách thức, Tuấn Anh gần như phát điên, ở với nhau gần 8 năm cả hai chưa bao giờ xung đột đến mức động tay chân, có chăng chỉ là nói qua lại một vài câu, giờ đây cô đã chạm vào giới hạn của anh dám công khai đánh anh giữa chỗ đông người như thế này, Tuấn Anh nhào đến định dạy cho cô một bài học khi li hôn thì Khả Ái chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu mà hai tay anh cứ lơ lửng phía trên mà chẳng dám hạ xuống mặt cô:
- Anh nghĩ mình đánh lại tôi hả? Cái tát đó rất nhẹ nhàng đối với anh đấy! Cả thanh xuân của tôi giành cả vào gia đình nhỏ này, chỉ bằng một câu nói hết yêu của anh là phủi hết trách nhiệm hả? An Nhi chỉ mới 3 tuổi thôi, sau này anh nhìn nó như thế nào hả?
Đúng thật anh làm sao đánh được cô, bởi Khả Ái là đai đen karate, thời sinh viên cô được xem là thần tượng của bao cô gái! Có lần cô còn ra mặt giúp anh khi anh bị bắt nạt ở trường! Nhưng cái thời đó đã qua rồi, giờ đây anh là một giám đốc của một tập đoàn AC lớn nhất nhì thành phố B này, việc gì phải cần tới một người phụ nữ bạo lực này nữa chứ! Anh nhìn cô mặt không cảm xúc nói:
- Còn gì nữa không? Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, không còn gì nữa đúng không vậy tôi đi đây! Không hẹn gặp lại! À, Quỳnh Lam có thai rồi đó là kết tinh tình yêu của hai chúng tôi, vậy nên tôi hi vọng cô sau này đừng đem An Nhi ra làm lí do để gặp lại tôi, nói nhiêu chắc cô đủ hiểu rồi nhé! Đi đây, không mong gặp lại!
Chiếc xe lao đi để lại một làn khói mờ mờ, lúc này hai mắt cô đã nhòe đi, Khả Ái không biết tại sao mình lại khóc! Nước mắt cứ lăn dài từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống. Khóc vì tình nghĩa 8 năm chỉ là cát bụi, hay khóc vì An Nhi sau này sẽ mất ba!
Bản thân cô đã mất ba mẹ từ nhỏ, sống với bà, 3 năm trước bà cũng bỏ cô mà đi giờ thế giới này chỉ còn An Nhi là động lực để cô bước tiếp. Cô ngồi ngay gốc vỉa hè của công viên mà khóc nức nở, đột nhiên có chiếc khăn xám đưa trước mặt cô, giọng nam trầm thấp:
- Khóc không giải quyết được vấn đề, nó chỉ giải tỏa cảm xúc hiện tại mà thôi! Khóc đủ rồi thì về đi!
Khi cô ngẩn đầu lên thì anh ta cũng đã đi mất! Chiếc khăn có mùi thơm thoảng thoảng của gỗ đàn hương ở một gốc nhỏ khăn là 2 chữ Hàn Lịch được thêu rất đẹp! Thôi thì có dịp gặp lại sẽ gửi trả.
Lý Hân cũng đã đánh xe đến đón cô về, Khả Ái lau nhanh những giọt nước mắt, tươi cười nhìn An Nhi? Vui vẻ nói:
- Con gái của mẹ đây rồi! Cô Hân lại làm hư An Nhi của mẹ nữa nha, trời lạnh không được ăn kem sẽ đau họng đấy!
- Mẹ Ái khó quá An Nhi há! Giờ dì Hân sẽ đưa An Nhi về nhà mới nha! Lên đường thôi!... Tự do muôn năm....
An Nhi cũng bập bẹ theo:
- Do...muôn... năm.... Tự do...muôn...năm....
Khả Ái đưa mắt nhìn Lý Hân rồi cả hai cùng phá lên cười vang.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương