Tình Yêu Của Chủ Tịch
Chương 9
Tuấn Vỹ bên ngoài đi vào, nhìn Khả Ái cười nói:
- Cô thấy trong người còn đau ở đâu không? Theo kiểm tra ban đầu thì cô chỉ bị va đập nhẹ ở đầu!
- Hình như cô ấy bị sốt, cả người cô ấy đỏ lên hết rồi kìa!
- Ah, không phải đâu! Tại tôi thấy hơi nóng trong người, lát sẽ hết à!
Khả Ái không biết phải nói thế nào, chả lẽ lại nói do tôi nhìn thấy cậu và cô người tình đang tắm tiên dưới hồ hay sao! Đúng là tuổi trẻ!
Tuấn Vỹ kiểm tra lại một lần nữa cho cô rồi cẩn thận nhắc nhở:
- Tối nay cô cần ở lại đây một đêm, tôi trực ở phòng bên cạnh có gì khác thường thì nhắn nút trên đầu giường tối sẽ đến ngay!
Tuấn Vỹ đứa mắt sang nhìn Hàn Lịch đang ngồi kiểm tra lại một số hợp đồng, rồi nói:
- Hàn Lịch, cậu bận thì về trước đi! ở đây đã có tôi rồi!
- Cô ấy là vệ sĩ của tôi, nên tôi ở đây cần biết về sức khỏe của cô ấy có đủ điều kiện để bảo vệ tôi hay không?
- Tôi sẽ thông báo cho cậu sau, giờ về đi cho cô ấy nghĩ ngơi!
Cô nhìn hai cậu trai trẻ trước mặt mỗi người một câu làm cô nhức cả đầu, cô liền xen ngang câu chuyện:
- Khoan, hai người có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Cậu Vỹ kiểm tra cho tôi xong rồi đúng không cậu?
- Uh, sức khỏe cô tạm thời khá ổn! Nhưng vẫn cần theo dõi qua đêm xem thế nào?
- À. Vậy khi nào tôi thấy không khỏe sẽ nhấn chuông hờ cậu! Cám ơn cậu Tuấn Vỹ rất nhiều, chào cậu!
Vừa tiễn được 1 người đi, giờ đến cậu chủ nhà cô;
- Cậu Hàn, vì tôi ngất đi làm mất một buổi chiều của cậu, tôi thành thật xin lỗi!
- Biết vậy là tốt!
- Nhưng tôi thấy cậu rất bận nên trở về tập đoàn giải quyết công việc cho xong đi ạ! Tôi rất biết ơn lòng tốt của cậu và cậu Tuấn Vỹ đã giành cho tôi! Tôi phiền cậu nhiều rồi không dám làm phiền cậu nữa!
- Nói đủ chưa? Đủ rồi thì nằm xuống nghĩ ngơi đi, tôi không muốn sáng mai cô lại xin nghĩ!
- Vâng tôi biết rồi thưa cậu chủ!
- Nếu biết rồi thì ăn hết chén cháo trên bàn và nằm xuống nghĩ đi!
Hàn Lịch tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop trước mặt, Khả Ái cũng không hiểu lí do gì mà khiến cậu ta ở lại đây cùng cô đêm nay, "reng....reng...reng..." số điện thoại lạ, Khả Ái bắt máy lên thì giọng nói quen thuộc mà cô không muốn nghe nhất vào lúc này đây:
- TA: Khả Ái hả? Tôi đã nói với cô thế nào hả? Tại sao cô lại dám nói chuyện chúng ta li hôn cho ba tôi biết hả? Tôi không ngờ cô lại là con rắn hai đầu như vậy!
- KA: Anh nói đủ chưa? Chuyện li hôn sớm muộn gì ba mẹ anh cũng biết, ở đó mà dấu! Tôi không nói với ai cả anh nên xem lại người phụ nữ bên cạnh mình họ có đang muốn bước nhanh chân vào hào môn hay không?
- TA: Tôi mà điều tra được là cô nói thì đừng trách tôi đấy!
- KA: Câu này là tôi nói mới hợp lý! Tôi cũng mong chờ xem anh làm gì được tôi, sao ngần ấy năm sống cùng nhau anh lại cắm cho tôi một cái sừng hơi to đấy! Tôi chờ anh!
Tuấn Anh cúp máy trông giận dữ, Khả Ái tâm trạng lại tệ thêm, Hàn Lịch giống như đang làm việc không để ý đến mọi chuyện xung quanh, giọng anh trầm trầm vang lên:
- Hãy nghĩ về những gì tốt đẹp mà cô đang có ở hiện tại và tương lai sau này của cô và con gái đừng vì một vài chuyện vặt như vậy làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình! Cô đủ thông minh để hiểu những gì tôi nói!
Hàn Lịch tuổi còn nhỏ hơn cô, lại chưa có gia đình nhưng sau cậu ta lại hiểu biết nhiều như vậy!
- Bởi vì tôi đã gặp qua rất rất nhiều người, để ngồi được vào cái ghế như hôm nay tôi phải đánh đổi nhiều thứ lăm hiểu không?
- Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì? Đừng nói là cậu đọc được suy nghĩ của tôi đấy nhé!
- Nó viết rất rõ trên mặt cô, tôi không phải yêu quái đừng nhìn tôi với ánh mặt đó! Giờ thì nghĩ đi khuya rồi!
- Cô thấy trong người còn đau ở đâu không? Theo kiểm tra ban đầu thì cô chỉ bị va đập nhẹ ở đầu!
- Hình như cô ấy bị sốt, cả người cô ấy đỏ lên hết rồi kìa!
- Ah, không phải đâu! Tại tôi thấy hơi nóng trong người, lát sẽ hết à!
Khả Ái không biết phải nói thế nào, chả lẽ lại nói do tôi nhìn thấy cậu và cô người tình đang tắm tiên dưới hồ hay sao! Đúng là tuổi trẻ!
Tuấn Vỹ kiểm tra lại một lần nữa cho cô rồi cẩn thận nhắc nhở:
- Tối nay cô cần ở lại đây một đêm, tôi trực ở phòng bên cạnh có gì khác thường thì nhắn nút trên đầu giường tối sẽ đến ngay!
Tuấn Vỹ đứa mắt sang nhìn Hàn Lịch đang ngồi kiểm tra lại một số hợp đồng, rồi nói:
- Hàn Lịch, cậu bận thì về trước đi! ở đây đã có tôi rồi!
- Cô ấy là vệ sĩ của tôi, nên tôi ở đây cần biết về sức khỏe của cô ấy có đủ điều kiện để bảo vệ tôi hay không?
- Tôi sẽ thông báo cho cậu sau, giờ về đi cho cô ấy nghĩ ngơi!
Cô nhìn hai cậu trai trẻ trước mặt mỗi người một câu làm cô nhức cả đầu, cô liền xen ngang câu chuyện:
- Khoan, hai người có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Cậu Vỹ kiểm tra cho tôi xong rồi đúng không cậu?
- Uh, sức khỏe cô tạm thời khá ổn! Nhưng vẫn cần theo dõi qua đêm xem thế nào?
- À. Vậy khi nào tôi thấy không khỏe sẽ nhấn chuông hờ cậu! Cám ơn cậu Tuấn Vỹ rất nhiều, chào cậu!
Vừa tiễn được 1 người đi, giờ đến cậu chủ nhà cô;
- Cậu Hàn, vì tôi ngất đi làm mất một buổi chiều của cậu, tôi thành thật xin lỗi!
- Biết vậy là tốt!
- Nhưng tôi thấy cậu rất bận nên trở về tập đoàn giải quyết công việc cho xong đi ạ! Tôi rất biết ơn lòng tốt của cậu và cậu Tuấn Vỹ đã giành cho tôi! Tôi phiền cậu nhiều rồi không dám làm phiền cậu nữa!
- Nói đủ chưa? Đủ rồi thì nằm xuống nghĩ ngơi đi, tôi không muốn sáng mai cô lại xin nghĩ!
- Vâng tôi biết rồi thưa cậu chủ!
- Nếu biết rồi thì ăn hết chén cháo trên bàn và nằm xuống nghĩ đi!
Hàn Lịch tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop trước mặt, Khả Ái cũng không hiểu lí do gì mà khiến cậu ta ở lại đây cùng cô đêm nay, "reng....reng...reng..." số điện thoại lạ, Khả Ái bắt máy lên thì giọng nói quen thuộc mà cô không muốn nghe nhất vào lúc này đây:
- TA: Khả Ái hả? Tôi đã nói với cô thế nào hả? Tại sao cô lại dám nói chuyện chúng ta li hôn cho ba tôi biết hả? Tôi không ngờ cô lại là con rắn hai đầu như vậy!
- KA: Anh nói đủ chưa? Chuyện li hôn sớm muộn gì ba mẹ anh cũng biết, ở đó mà dấu! Tôi không nói với ai cả anh nên xem lại người phụ nữ bên cạnh mình họ có đang muốn bước nhanh chân vào hào môn hay không?
- TA: Tôi mà điều tra được là cô nói thì đừng trách tôi đấy!
- KA: Câu này là tôi nói mới hợp lý! Tôi cũng mong chờ xem anh làm gì được tôi, sao ngần ấy năm sống cùng nhau anh lại cắm cho tôi một cái sừng hơi to đấy! Tôi chờ anh!
Tuấn Anh cúp máy trông giận dữ, Khả Ái tâm trạng lại tệ thêm, Hàn Lịch giống như đang làm việc không để ý đến mọi chuyện xung quanh, giọng anh trầm trầm vang lên:
- Hãy nghĩ về những gì tốt đẹp mà cô đang có ở hiện tại và tương lai sau này của cô và con gái đừng vì một vài chuyện vặt như vậy làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình! Cô đủ thông minh để hiểu những gì tôi nói!
Hàn Lịch tuổi còn nhỏ hơn cô, lại chưa có gia đình nhưng sau cậu ta lại hiểu biết nhiều như vậy!
- Bởi vì tôi đã gặp qua rất rất nhiều người, để ngồi được vào cái ghế như hôm nay tôi phải đánh đổi nhiều thứ lăm hiểu không?
- Sao cậu biết tôi đang nghĩ gì? Đừng nói là cậu đọc được suy nghĩ của tôi đấy nhé!
- Nó viết rất rõ trên mặt cô, tôi không phải yêu quái đừng nhìn tôi với ánh mặt đó! Giờ thì nghĩ đi khuya rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương