Tình Yêu Nở Muộn

Chương 1: Phá Sản, Bị kịch nối tiếp



Thành phố S, nơi mà vô vàn những tòa nhà chọc trời, nơi mà nền kinh tế phát triển nhất nước này.

Ở đây có một câu chuyện truyền kì, đó là câu chuyện về 4 đại gia tộc cầm quyền chi phối toàn bộ bầu trời thành phố S.

Lần lượt là Bùi Gia, Tề Gia, Diệp gia, Ngọc gia.

Bùi Gia là gia tộc phát triển nhất, công ty của họ cũng là nơi mà những thiếu niên trẻ tuổi đam mê thứ được gọi là điện tử.

Một khi vào được những công ty của họ, không phải nhân tài thì cũng là thiên tài trong thiên tài về mảng này.

Gia tộc ấy được cầm quyền bởi lão gia Bùi La, lão ấy cũng là người lớn tuổi nhất cái Bùi Gia này, đương nhiên chức chủ nhân Bùi Gia này sẽ được truyền đến đứa cháu trai trưởng của lão rồi.

Đối ngược lại với Bùi Gia, là Ngọc Gia, là một gia tộc ngấp ngưỡng cái chức Đại Gia Tộc, là một gia tộc chuyên về dược phẩm, đi cùng với đó là Ngọc Gia có vô vàn con cháu.

Có vẻ nhờ thế mà họ mới đi đến được bước này, ngưỡng cửa của Đại Gia Tộc.



Tại ngôi biệt thự ở khu Thượng Gia, là nơi mà các gia tộc quyền thế hay ở.

“Các người làm gì vậy!?, Bố ơi họ lấy đồ nhà mình kìa!!!”

Một giọng nói bất lực đáp lại câu nói mang theo ý bực bội của con gái mình.

Nhưng ông chưa kịp nói thì lại có thêm một câu hỏi nữa được phát ra từ người vợ của mình.

Bà cũng không biết chuyện này là chuyện gì, từ lúc mà ông chồng của bà, là Ngọc Hiên đi từ công ty về, đã dẫn theo 4 người vận chuyển đồ của ngân hàng.

Bà cứ tưởng là lại có mối hợp tác nào, ai ngờ thứ hiện ra trước mắt khiến bà choáng chợp

“Bà à… Con gái à… người bố vô năng, ta… làm mất công ty rồi…”

“Hả???”

Đứa con gái của ông cũng như vợ ông sau khi nghe câu đáp lại của ông, khuôn mặt của 2 người họ đều tái mét.

Cô con gái phản ứng lại nhanh nhất sau cú sốc kia, những giọt lệ rớt ra từ cô bé 10 tuổi, vừa khóc vừa hỏi bố của mình

“Ngọc Hy à… Là lỗi của bố, nhưng… bố không cứu vãn được nữa rồi… tha lỗi cho người bố vô năng”

“Bố…”

Cô bé thật sự bây giờ mới cảm nhận được tình cảnh trước mắt, sống là một tiểu thư của đại gia tộc, bao nhiêu năm rồi… Hóa ra cảm giác từ thiên đàng rớt xuống địa ngục như này…

Cô bé gục ngã, khuôn mặt của người bố cũng đen xì lại, có vẻ như cái danh đại gia tộc của họ mất rồi, ngôi nhà này cũng mất, danh tiếng trong gia đình cũng mất rồi…

Từ lúc nghe xong câu nói kia của người chồng của mình, bà đã đứng bất động, bị chôn vùi trong vô vàn suy nghĩ từ câu trả lời của chồng mình.

PHÁ SẢN.



Cuộc đời giàu có của bà hình như đã chấm hết rồi, từ lúc từ PHÁ SẢN kia được phát ra từ người chồng của bà, nó đã đặt dấu chấm hết rồi.

Nhưng nào bà muốn, bà muốn cảm giác này nữa, là cảm giác GIÀU CÓ, nhưng ở thời điểm hiện tại, bà chỉ biết đứng yên một chỗ…



Thời gian cứ thế mà trôi qua, từ lúc những người vận chuyển đồ kia đi ra đến bây giờ, đã là 3 tiếng.

3 Tiếng trôi qua trong căn nhà lạnh lẽo, được thay đổi sắc thái bằng câu nói của Ngọc Hiên.

“Người Cha bất tài này không còn gì nữa, giờ đây chỉ còn lại số tiền vỏn vẹn là 20 triệu này thôi, con cầm đi Ngọc Hy”

“Dạ con…”

Ông đưa số tiền ấy cho Ngọc Hy, dí số tiền này vào người cô bé, mà không đưa số tiền này cho mẹ của cô.

“Tại sao bố không đưa cho mẹ? Tại sao bố lại đưa tiền cho con? Bố tình làm gì….”

“Ta…”

Ông sau khi nghe những câu hỏi tại sao của cô bé, giờ chỉ biết cứng đờ…

Tiếp tục một lần nữa thay đổi sắc thái đau thương của 2 người cha con, mẹ cô bé nói một câu khiến cho cô bé đứng đờ.

“Ổng cho con thì con lấy đi, tìm hiểu nguyên do làm gì. À mà đưa mẹ giữ cho…”

Người mẹ vừa nói vừa đi lại gần, thể hiện thái độ không một chút quan tâm gì đối với Ngọc Hiên.

Giờ đây, bắt cô bé vào tình thế éo le.

RENG!!!

Cô bé chưa kịp phản ứng lại với tình thế bị kẹp này, thì chợt có âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại của Ngọc Hiên.

Thứ hiện lên trên chiếc điện thoại là vỏn vẹn một từ “CHA”

Ông vô thức bấm nghe, với khuôn mặt vô cảm và không còn gì để mất thì ông chả lo cái gì cả.

Nhưng thứ được phát ra tiếp theo từ chiếc điện thoại lại khiến cô bé vào tình thế khó khăn.

“Ta nghe chuyện của con rồi, giờ thì con về đây đi. Nhưng… Trừ vợ và con của con không được về… Nghe Chưa Nghịch Tử?”

“Vâng…”

Chỉ riêng cái đoạn nói chuyện này thôi đã làm cô bé cứng đờ rồi.

Khi này thì cảm xúc trong ngôi nhà đang thay đổi sang một cảm xúc khó lí giải.

Vì sao lại không cho mẹ của cô bé và cô bé về? Vì sao? Vì sao? Vì sao?

Trong thâm tâm cô bé đã xuất hiện những câu hỏi vì sao liên tiếp, nhưng mà… không cứu vãn được nữa rồi.



Bố của cô nghe xong cũng đi ra khỏi ngôi nhà, ra ngoài và bắt chiếc xe khách đi đến ngôi nhà chính Ngọc Gia.

Mẹ cô bây giờ bắt đầu nổi đóa lên, kèm theo đó là những câu chửi rủa về số phận của mình.

Dồn hết cảm xúc vào những thứ bà nhìn thấy, kể cả con gái của bà.

Bà ghì chặt 2 tay lên đôi vai nhỏ nhắn ấy, khiến cho nó lần lên những vết bầm tím, tiếp theo là giật số tiền trên tay cô bé.

Đương nhiên sau khi nhìn thấy hình ảnh này của bà, trong đầu của cô giờ chỉ còn những từ là chạy thoát và chạy thoát.

Cô bé cố vùng vẫy, thoát ra khỏi cái tình thế này.

Làm sao mà một cô bé chỉ vỏn vẹn 10 tuổi mà chống đỡ được sức của một người lớn, cô bé nhanh chóng ngã xuống, bị bà giật hết số tiền.

Kế tiếp là đẩy mạnh cô bé va vào cái bức tường ấy.

Bức tường lạnh lẽo, kiên cố chạm vào đầu của cô.

Những dòng huyết đỏ tươi rơi xuống nhè nhẹ từ ấy.

Mà thâm tâm của cô bé cũng cầu mong mẹ mình lấy bình tĩnh lại, cô không muốn như này đâu.

THẬT SỰ RẤT ĐAU MẸ ƠI…

Đáp lại là những câu nói lạnh lẽo từ người mẹ.

“Phiền phức thật, à hay là…”

Đôi mắt của cô vô hồn mà nhìn người mẹ mình, đi vào trong nhà, lấy một cái vali cỡ lớn.

A… Thật sự là một kết cục không thể nghĩ đến nhỉ?

Cô bé thật sự mệt mỏi rồi, sự cố gắng vùng vẫy trước tình cảnh này… Giờ chỉ còn con số không.

Những bức tường lạnh lẽo, giờ đây được thay thế bằng một không gian tối tăm.

Vì là một tiểu thư của đại gia tộc, nên việc phải giữ dáng cô bé từ nhỏ là chuyện dễ hiểu, và việc cô bị cho vào cái vali to này cũng dễ hiểu, nó vừa vặn với người của cô.

Kế tiếp là bị lôi kéo xềnh xệch.

Chắc đây là ngoài đường, đương nhiên đi kèm với đó là tiếng chửi rủa, cô bé vẫn nằm im trong đó với những dòng máu đỏ tươi, vẫn suy nghĩ…

Cô bé vô hồn mà nhắm mắt mình lại, mặc kệ sự đời đi vì cô không còn gì nữa rồi.

Lúc mở mắt ra lần nữa… không còn tiếng chửi rủa, không gian im ắng, không một tiếng động.

Trừ… tiếng xe cộ.

Vậy là mẹ cô bán cô đi ư? Thật là một kết cục không nghĩ đến, chưa kể được thực hiện bởi mẹ của mình
Chương trước Chương tiếp