Tình Yêu Nở Muộn
Chương 10: Khai giảng
Sau khi Tiểu Hy và Trần Dạ chào hỏi cô giáo chủ nhiệm là Hạ Vân xong, họ đã đi đến dãy lớp của mình là 8A5.
Tuy nhiên chỉ có mỗi Trần Dạ là đến dãy lớp, còn riêng Tiểu Hy thì cô bé phải đi theo thầy quảng sinh để đi lấy áo đồng phục.
...
Giữa thời tiết mùa hè nóng bức khó chịu, ở sân trường đầy dãy nhưng vết chiếu nắng từ bầu trời.
Trần Dạ vừa đứng dãy lớp vừa than thở với 2 thằng bạn của mình về vấn đề đứng ở đây, cùng với việc bị cách xa em gái.
Bây giờ Trần Dạ như một thằng có vấn đề đầu óc.
Đó là suy nghĩ của 2 thằng bạn thân là La Nguyên và Thanh Hàn, hoá ra.
Nhiều thông tin mà họ nghe được từ khu xóm cũng như nhiều nguồn tin khác, khi gặp một người bị cuồng em gái, biểu hiện của họ rất bất thường.
Và giờ đây Trần Dạ chính là như vậy.
Trần Khiết đứng từ dãy lớp 9A1, là lớp học sinh giỏi, cũng như học sinh chuyên.
Đứng từ đó nhìn ngang qua, thấy ngay thằng em ch* ch*t của cô, khuôn mặt của thằng em cô đầy tương tư, nhìn thôi cô cũng đã muốn đi đến đấm nó rồi.
Vì cớ gì nó lại chung lớp với tiểu bảo bối thiên thần của cô chứ, hời cho nó rồi.
Không sai, Trần Khiết cũng là người mang bệnh cuồng em gái, tuy nhiên cô lại biết điều chỉnh cảm xúc, nên những suy nghĩ của cô đa phần đều được giấu trong đầu cô.
Những tiếng trống được vang lên sau đó, cùng với đó là những tiếng chào cờ nối tiếp.
Cuối cùng là những lời chào mừng và giới thiệu của người thầy hiệu trưởng của ngôi trường cấp 2 Minh Vân này.
Tiểu Hy đứng từ tầng trên của dãy giáo viên, nhìn xuống khai giảng, hiện tại coi đang đợi thầy quảng sinh.
Thầy ấy tên là Giang Tề, Tiểu Hy được nghe từ anh trai rằng thầy là người khó tính, rất hay cáu gắt.
Tuy nhiên sau khi gặp mặt, Tiểu Hy lại thấy thầy ấy lại là người hiền lành, không khó gần cũng như không hay cáu gắt.
Tiểu Hy rất có thiện cảm với thầy ấy, cũng như là cô giáo chủ nhiệm mới của mình.
Khác với ngôi trường khi xưa... nó mang bầu không khí khó chịu, lúc nào cũng lời nói đầy mưu đồ, với một người con gái khó gần ít nói, đầu óc đơn giản như cô thật sự quá khó.
Chưa kể...
Vẫn đang trong suy tư, Tiểu Hy nghe thấy tiếng gọi đằng sau lưng mình, cô bé quay lại và nhìn, hoá ra là thầy quảng sinh Giang Tề.
Thấy ấy đã mang chiếc áo đồng phục ra cho Tiểu Hy.
May là cỡ người của Tiểu Hy bé, dễ vừa với nhiều cỡ, may nữa là trong trường vẫn còn đồng phục dư.
Không cần đặt may.
Tiểu Hy nhận lấy áo đồng phục, sau đó thì nghe thấy thầy nói rằng Tiểu Hy bây giờ có thể đi về nhà.
Tiểu Hy nghe thấy vậy, cô bé xin phép thầy cho cô bé ở lại, vì còn phải đợi 2 anh chị của cô về cùng nữa.
Thầy ấy thấy vậy cũng không nói gì, gật đầu rồi đi làm tiếp việc của mình, cô bé mỉm cười chào thầy rồi sau đó đứng ở tầng 2 của dãy giáo viên mà nghe những điều thầy hiệu trưởng đang nói.
Thời gian tiếp tục trôi đi, từ lúc Tiểu Hy đứng ở trên ấy nhìn xuống lắng nghe những lời của thầy hiệu trưởng đã 2 tiếng.
Cuối cùng thầy ấy cũng kết thúc và dừng lại, chào tạm biệt mọi người và mong gặp lại vào ngày mai.
Cô thấy mọi người đều đứng dậy, thấy thế cô lon ton đi xuống với cái chiều cao 3 mét bẻ đôi.
Nhìn cô 3 mét bẻ đôi tròn như này, khi mà cô xuống dãy giáo viên và đi đến sảnh trường, mọi người đều chỉ nghĩ rằng cô bé này là em gái nhà ai.
Cùng lắm là học sinh lớp 6, ai mà nghĩ là học sinh lớp 8.
Vì ở đây đa phần ai cũng cao gần mét 6...
Thấy cô lon ton đi ra cổng trường, anh của cô và chị của cô nhìn thấy, đôi bàn tay vốn đang xếp ghế mệt mỏi của 2 người, cùng lúc bỏ xuống rồi báo với mọi người rằng có việc bận.
Simp em gái nặng, đó là những gì mà mọi người nhìn thấy từ họ.
Hướng theo ánh mắt của họ, cô bé 3 mét bẻ đôi, mai tóc màu trắng dài đến eo, lại mang một cặp kính đang chạy lon ton.
Cái đầu cúi nhẹ xuống, lấp ló nhìn thấy đôi tai đỏ rực.
Có vẻ như đang ngại ngùng vì những ánh mắt được chiếu vào cô, cô đã cố gắng canh giờ này đi để né ánh mắt họ rồi.
Ngại quá đii.
2 anh chị của cô, khuông mặt buồn bã, mệt mỏi và đầy mồ hôi, giờ đây đã hiện rõ lên sự vui mừng, nhanh chóng đi theo.
Khi 2 người đến nơi, cô bé như có cảm giác an toàn, như có sự che chắn, nép vào 2 người họ mà đi.
Từ hành động này khiến cho 2 người họ càng quý cô em mới này của mình hơn.
Từ đằng xa, lớp 8A5, La Nguyên mồm miệng láp bấp nói với Thanh Hàn.
"Ê cu... Con bé kia là con em thằng Dạ à."
"Chắc... Vậy ấy, nhưng nhìn không giống nó với chị nó."
"Tao Đ*ch quan tâm, tao chỉ biết hình như t yêu rồiii."
"Bố thằng simp lỏ!"
Tuy nhiên chỉ có mỗi Trần Dạ là đến dãy lớp, còn riêng Tiểu Hy thì cô bé phải đi theo thầy quảng sinh để đi lấy áo đồng phục.
...
Giữa thời tiết mùa hè nóng bức khó chịu, ở sân trường đầy dãy nhưng vết chiếu nắng từ bầu trời.
Trần Dạ vừa đứng dãy lớp vừa than thở với 2 thằng bạn của mình về vấn đề đứng ở đây, cùng với việc bị cách xa em gái.
Bây giờ Trần Dạ như một thằng có vấn đề đầu óc.
Đó là suy nghĩ của 2 thằng bạn thân là La Nguyên và Thanh Hàn, hoá ra.
Nhiều thông tin mà họ nghe được từ khu xóm cũng như nhiều nguồn tin khác, khi gặp một người bị cuồng em gái, biểu hiện của họ rất bất thường.
Và giờ đây Trần Dạ chính là như vậy.
Trần Khiết đứng từ dãy lớp 9A1, là lớp học sinh giỏi, cũng như học sinh chuyên.
Đứng từ đó nhìn ngang qua, thấy ngay thằng em ch* ch*t của cô, khuôn mặt của thằng em cô đầy tương tư, nhìn thôi cô cũng đã muốn đi đến đấm nó rồi.
Vì cớ gì nó lại chung lớp với tiểu bảo bối thiên thần của cô chứ, hời cho nó rồi.
Không sai, Trần Khiết cũng là người mang bệnh cuồng em gái, tuy nhiên cô lại biết điều chỉnh cảm xúc, nên những suy nghĩ của cô đa phần đều được giấu trong đầu cô.
Những tiếng trống được vang lên sau đó, cùng với đó là những tiếng chào cờ nối tiếp.
Cuối cùng là những lời chào mừng và giới thiệu của người thầy hiệu trưởng của ngôi trường cấp 2 Minh Vân này.
Tiểu Hy đứng từ tầng trên của dãy giáo viên, nhìn xuống khai giảng, hiện tại coi đang đợi thầy quảng sinh.
Thầy ấy tên là Giang Tề, Tiểu Hy được nghe từ anh trai rằng thầy là người khó tính, rất hay cáu gắt.
Tuy nhiên sau khi gặp mặt, Tiểu Hy lại thấy thầy ấy lại là người hiền lành, không khó gần cũng như không hay cáu gắt.
Tiểu Hy rất có thiện cảm với thầy ấy, cũng như là cô giáo chủ nhiệm mới của mình.
Khác với ngôi trường khi xưa... nó mang bầu không khí khó chịu, lúc nào cũng lời nói đầy mưu đồ, với một người con gái khó gần ít nói, đầu óc đơn giản như cô thật sự quá khó.
Chưa kể...
Vẫn đang trong suy tư, Tiểu Hy nghe thấy tiếng gọi đằng sau lưng mình, cô bé quay lại và nhìn, hoá ra là thầy quảng sinh Giang Tề.
Thấy ấy đã mang chiếc áo đồng phục ra cho Tiểu Hy.
May là cỡ người của Tiểu Hy bé, dễ vừa với nhiều cỡ, may nữa là trong trường vẫn còn đồng phục dư.
Không cần đặt may.
Tiểu Hy nhận lấy áo đồng phục, sau đó thì nghe thấy thầy nói rằng Tiểu Hy bây giờ có thể đi về nhà.
Tiểu Hy nghe thấy vậy, cô bé xin phép thầy cho cô bé ở lại, vì còn phải đợi 2 anh chị của cô về cùng nữa.
Thầy ấy thấy vậy cũng không nói gì, gật đầu rồi đi làm tiếp việc của mình, cô bé mỉm cười chào thầy rồi sau đó đứng ở tầng 2 của dãy giáo viên mà nghe những điều thầy hiệu trưởng đang nói.
Thời gian tiếp tục trôi đi, từ lúc Tiểu Hy đứng ở trên ấy nhìn xuống lắng nghe những lời của thầy hiệu trưởng đã 2 tiếng.
Cuối cùng thầy ấy cũng kết thúc và dừng lại, chào tạm biệt mọi người và mong gặp lại vào ngày mai.
Cô thấy mọi người đều đứng dậy, thấy thế cô lon ton đi xuống với cái chiều cao 3 mét bẻ đôi.
Nhìn cô 3 mét bẻ đôi tròn như này, khi mà cô xuống dãy giáo viên và đi đến sảnh trường, mọi người đều chỉ nghĩ rằng cô bé này là em gái nhà ai.
Cùng lắm là học sinh lớp 6, ai mà nghĩ là học sinh lớp 8.
Vì ở đây đa phần ai cũng cao gần mét 6...
Thấy cô lon ton đi ra cổng trường, anh của cô và chị của cô nhìn thấy, đôi bàn tay vốn đang xếp ghế mệt mỏi của 2 người, cùng lúc bỏ xuống rồi báo với mọi người rằng có việc bận.
Simp em gái nặng, đó là những gì mà mọi người nhìn thấy từ họ.
Hướng theo ánh mắt của họ, cô bé 3 mét bẻ đôi, mai tóc màu trắng dài đến eo, lại mang một cặp kính đang chạy lon ton.
Cái đầu cúi nhẹ xuống, lấp ló nhìn thấy đôi tai đỏ rực.
Có vẻ như đang ngại ngùng vì những ánh mắt được chiếu vào cô, cô đã cố gắng canh giờ này đi để né ánh mắt họ rồi.
Ngại quá đii.
2 anh chị của cô, khuông mặt buồn bã, mệt mỏi và đầy mồ hôi, giờ đây đã hiện rõ lên sự vui mừng, nhanh chóng đi theo.
Khi 2 người đến nơi, cô bé như có cảm giác an toàn, như có sự che chắn, nép vào 2 người họ mà đi.
Từ hành động này khiến cho 2 người họ càng quý cô em mới này của mình hơn.
Từ đằng xa, lớp 8A5, La Nguyên mồm miệng láp bấp nói với Thanh Hàn.
"Ê cu... Con bé kia là con em thằng Dạ à."
"Chắc... Vậy ấy, nhưng nhìn không giống nó với chị nó."
"Tao Đ*ch quan tâm, tao chỉ biết hình như t yêu rồiii."
"Bố thằng simp lỏ!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương