Tình Yêu Theo Gió Nổi Lên
Chương 22: Ai dám động
Edit+beta: LQNN203
Lâm Dĩ Vi chạy về cổng phía nam gần Học viện Nghệ thuật nhất, vừa chạy vừa gọi cho Diệp An Ninh.
Diệp An Ninh đã cố tình cúp máy nhiều lần nhưng cô vẫn kiên trì gọi điện.
Cuối cùng, cuộc gọi được kết nối, giọng nói thiếu kiên nhẫn của cô gái vang lên---
"Lâm Dĩ Vi, rốt cuộc cậu muốn làm gì, tôi đã nói tôi muốn cắt đứt với cậu, đừng gọi cho tôi nữa!"
"Cậu đang ở đâu?" Lâm Dĩ Vi thở gấp, "Nói cho tôi biết, cậu đang ở đâu?"
"Ai cần cậu lo! Tôi nói chúng ta cắt đứt quan hệ! Tạ Bạc còn nói cậu không phải gái ngoan, bảo tôi tránh xa cậu ra một chút!"
Lâm Dĩ Vi nghe thấy bên kia có tiếng nhạc nền ầm ĩ, cảnh giác hỏi: "Cậu đang ở quán bar?"
"Đúng vậy, tôi đang ở trong quán bar, đi chơi với bạn mới." Diệp An Ninh tựa hồ cố ý khoe khoang, "Tôi cũng có bạn mới rồi, Lâm Dĩ Vi, cậu không phải là người bạn duy nhất của tôi! Cậu không hề quan trọng chút nào!"
"An An, nói cho tôi biết tên quán bar."
"Làm gì?"
"Tôi sẽ đến gặp cậu, đích thân xin lỗi cậu, được không?"
Diệp An Ninh do dự: "Ai cần cậu xin lỗi? Tôi không muốn nhìn thấy cậu, sau này đừng liên lạc với tôi nữa."
"Cậu không muốn gặp tôi cũng được." Lâm Dĩ Vi vội vàng nói: "Nghe tôi nói, đừng uống rượu nữa, bây giờ hãy rời khỏi quán bar, đừng quay lại trường học, về nhà đi."
"Cậu quản tôi à! Bố tôi cũng không quản tôi nhiều như vậy!"
"Diệp An Ninh, nếu cậu không muốn chết thì nghe lời tôi!"
Diệp An Ninh bối rối trước lời mắng mỏ đột ngột sắc bén của cô: "Cậu... Rốt cuộc ý cậu là gì?"
"Tối nay Trì Tây Ngữ sai người tới gây sự với cậu, cẩn thận một chút."
"Cô ta... tại sao cô ta lại muốn gây sự với tôi?" Giọng điệu của Diệp An Ninh trở nên do dự, "Tôi không quen biết cô ta."
"Cậu nói tại sao, còn có thể tạo sao nữa?"
"Vậy tôi nhanh về nhà." Diệp An Ninh dễ dàng tin tưởng người khác, cũng rất nghe lời khuyên, lập tức ra khỏi sàn nhảy, đi đến chỗ ngồi riêng, cầm túi xách vội vàng rời đi.
"An An, phải đi rồi sao?"
"Không định chơi thêm một lúc nữa à?"
"Uống thêm ly nữa đi!"
Khi nhìn những "người bạn mới" của mình, cô ấy chợt cảm thấy nụ cười nịnh nọt trên mặt họ... không có ý tốt.
"Tôi... tôi còn có việc, về trước!"
"Đừng đi!" Một cô gái nắm lấy cánh tay Diệp An Ninh, "Chơi thêm một lát nữa đi, mới chín giờ thôi! Uống thêm chút đi, vẫn còn sớm mà!"
Cô ta đưa ly cocktail lên môi Diệp An Ninh, như muốn chuốc say cô ấy.
Diệp An Ninh ngửi thấy mùi nước hoa ngào ngạt trên người cô ta, cảm thấy một cảm giác cay nồng khiến cô ấy choáng váng.
"Tôi phải về!"
"Chơi thêm một lát nữa đi."
Diệp An Ninh thoát khỏi sự lôi kéo của cô gái và lao ra khỏi phòng riêng.
Cô gái nháy mắt với chàng trai bên cạnh: "Nói với anh Trì, cô ta muốn đi rồi, cử người chặn lối ra."
Diệp An Ninh hoảng sợ chạy về phía cửa quán bar, nhưng lại phát hiện có hai người đàn ông đang đứng ở lối ra, cẩn thận nhìn các cô gái đang đi ra ngoài, như đang tìm ai đó.
Giác quan thứ sáu của cô ấy cho biết đó là người của Trì Tây Thành.
Diệp An Ninh trốn lại trên sàn nhảy đông đúc, run rẩy gọi cho Lâm Dĩ Vi: "Vi, Vi Vi, tôi... Tôi đang ở câu lạc bộ Bạch Nhân, xong rồi, Trì Tây Thành hình như thật sự đã phái người đến tìm tôi, tôi sợ quá, tôi không thể ra ngoài được, làm sao đây?"
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Dĩ Vi đã ngồi trên taxi: "Bây giờ tôi tới đây."
Trong giọng nói của Diệp An Ninh vang lên tiếng khóc nức nở: "Tôi sợ quá, chân run, không đi được..."
Lâm Dĩ Vi rất có kinh nghiệm xử lý loại sự tình này, hạ giọng, bình tĩnh nói với cô ấy: "Đừng hoảng, càng hoảng càng dễ phạm sai lầm. Trước tiên cậu đi đến khu vệ sinh nữ trốn đi, nhất định không được ra ngoài."
"Được... Cậu... Cậu đừng cúp máy, chúng ta giữ liên lạc."
"Được, tôi không cúp, cậu đi nhanh đi."
Diệp An Ninh chen vào trong đám người, loạng choạng đi đến nhà vệ sinh nữ, đi vào một trong các buồng, khóa cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
"Trốn xong chưa?"
"Ừ! Tôi... tôi trốn rồi."
"Suỵt, từ giờ đừng nói chuyện."
Diệp An Ninh che miệng lại.
Thỉnh thoảng ngoài cửa lại vang lên tiếng của "bạn mới" của cô ấy, bọn họ đang tìm cô ấy, phòng vệ sinh nữ cũng bị kiểm tra mấy lần.
"Người đâu?"
"Không biết, chạy rồi đi."
"Không thể nào, lối ra có người canh giữ, chạy không được."
"Tốt nhất là như vậy, anh Trì mà không thấy người, các người gánh không nổi đâu!"
Tim Diệp An Ninh gần như nhảy ra khỏi cổ họng, hai chân cô ấy run run, dựa vào tường gần như không đứng vững.
Ước chừng hai mươi phút sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng Lâm Dĩ Vi: "An An, cậu ở đâu?"
"Tôi ở đây!" Diệp An Ninh nhanh chóng mở cửa buồng ra như tìm được cứu tinh.
Lâm Dĩ Vi lao vào như một con cá nhỏ, đề phòng khóa ổ khoá.
Diệp An Ninh ôm cô bắt đầu khóc nức nở.
Cô ấy sợ muốn chết, chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ.
Lâm Dĩ Vi đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, ý bảo cô ấy đừng phát ra âm thanh nào.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói khàn khàn uể oải của chị đại: "Diệp An Ninh, tôi biết cô đang ở trong phòng vệ sinh nữ, cô có thể trốn được bao lâu, tốt nhất là nhanh chóng ra ngoài đi. Anh Trì chỉ muốn gặp cô, nói chuyện với cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô, nếu cô ra ngoài sớm, chúng tôi cũng có thể hoàn thành công việc sớm! Tiếp tục như thế này rất nhàm chán."
Diệp An Ninh bất lực nắm chặt tay Lâm Dĩ Vi, che miệng rơi nước mắt, toàn thân run rẩy vì căng thẳng.
Lâm Dĩ Vi ghé vào tai cô ấy, nhẹ giọng nói: "Chúng ta thay quần áo, tôi ra ngoài dụ bọn họ đi trước, cậu mặc quần áo của tôi rồi rời đi."
Hai người nhìn có phần giống nhau, tuy Lâm Dĩ Vi gầy hơn Diệp An Ninh một chút nhưng khi mặc quần áo cũng không thể nhận ra.
Diệp An Ninh hoảng sợ đến mức không biết gì cả, chỉ có thể làm theo những gì cô nói, cởi chiếc váy màu đen trễ vai gợi cảm, mặc vào chiếc áo hoodie và quần jean màu trà sữa của Lâm Dĩ Vi.
Sau khi thay quần áo, Lâm Dĩ Vi thả búi tóc của Diệp An Ninh xuống, vò rối tung lên, xõa bên tai che khuất khuôn mặt cô ấy, còn mình dùng dây thun búi tóc lên.
Sau khi đổi quần áo như vậy, nếu không nhìn kỹ, thực sự không thể phân biệt được ai là ai.
Lâm Dĩ Vi đưa tay mở cửa buồng, lúc này Diệp An Ninh mới ý thức được cô muốn thay mình dụ đám người kia ra ngoài.
Cô ấy nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, vội vàng nhìn cô, liên tục lắc đầu.
"Đừng sợ." Cô thì thầm với cô ấy: "Sẽ không nhận ra cậu đâu, lúc ra ngoài cẩn thận chút, bắt taxi về thẳng nhà."
"Cậu... Làm sao cậu biết Trì Tây Thành đang tìm tôi?"
Lâm Dĩ Vi trầm mặc một lát, thành thật nói: "Tôi là người Trì Tây Ngữ phái tới cạnh cậu, cô ta hy vọng cậu đừng quấy rầy Tạ Bạc nữa."
"Cậu là người của Trì Tây Ngữ, vậy... vậy tại sao cậu lại muốn giúp tôi, không sợ cô ta tức giận sao?"
Lâm Dĩ Vi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn đầy đặn của cô ấy: "Tôi nằm mơ... Luôn muốn trở thành một cô gái như cậu, giàu có, đơn thuần, không rành thế sự."
Cô cười khổ nói: "Bảo vệ chính mình."
Nói xong cô chạy ra khỏi buồng vệ sinh.
Người của Trì Tây Thành đang đứng canh cửa nhà vệ sinh nữ, nhìn thấy "Diệp An Ninh" đi ra, họ vội vàng chào đón----
"An An, tôi đã nói sớm muộn gì cậu cũng sẽ ra ngoài. Trì thiếu mời cậu vào ngồi trong phòng anh ấy, đừng chạy trốn nữa, ngoan ngoãn đi."
Lâm Dĩ Vi giả vờ đi cùng bọn họ, trong hành lang tối tăm, cô như bôi mỡ vào lòng bàn chân, bỏ chạy, còn lật đổ một tác phẩm điêu khắc trang trí đặt trên sàn để chặn đường nhóm người.
Thấy vậy mấy người nhanh chóng đuổi theo.
"Đừng chạy Diệp đại tiểu thư, cô không chạy thoát được đâu!"
...
Diệp An Ninh lắng nghe sự im lặng ngoài cửa, trùm kín mũ áo hoodie trên đầu, đút hai tay vào túi và bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quả nhiên, không ai để ý đến cô ấy sau khi thay quần áo.
Cô ấy bước nhanh hơn, vội vã rời khỏi câu lạc bộ Bạch Nhân, trước cửa có hai người là người của Trì Tây Thành, trong đó có tùy tùng của hắn là Vân Huy.
Nhưng họ cho rằng Diệp An Ninh mặc váy đen nên không nhận ra cô gái mặc áo hoodie trước mặt, cô ấy rời khỏi câu lạc bộ một cách suôn sẻ.
Diệp An Ninh vẫy một chiếc taxi ở bên đường, lên xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến Lâm Dĩ Vi, cô ấy sợ đến mức gọi điện cho cô nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
Vì cô là người của Trì Tây Ngữ nên Trì Tây Thành hẳn sẽ không làm gì cô.
Lo lắng cho cô làm gì, cô vốn dĩ... Vốn dĩ muốn hại cô ấy.
Diệp An Ninh giằng co trong lòng, nghĩ tới lời vừa rồi Lâm Dĩ Vi nói, nói cô mơ ước trở thành một cô gái giống như cô ấy...
Bây giờ, cô lại thay cô ấy gánh chịu mọi thứ.
Cô ấy do dự vài giây, tay run run... bấm số của Tạ Bạc.
*
Tạ Bạc lướt qua khúc cua, đôi mắt đen nhánh quét qua màn hình điện thoại sáng lên trên giá.
Trò chơi cần sự tập trung cao độ nên anh thường không nghe điện thoại, khi nhìn thấy là Diệp An Ninh, anh càng lười biếng cúp máy mấy lần.
Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp An Ninh----
"Trì Tây Thành muốn gặp em, Vi Vi cùng em đổi quần áo, bị bọn người ở câu lạc bộ Bạch Nhân bắt đi rồi. Em không biết phải làm sao, Tạ Bạc, em sợ cô ấy gặp nguy hiểm..."
Lời nói của cô ấy lộn xộn, rõ ràng đang hoảng loạn cực kỳ.
Tạ Bạc liếc nhìn Trì Tây Thành và Lâm Dĩ Vi, đột nhiên cảm thấy trái tim mình đang bị đặt dưới mép một lưỡi dao sắc nhọn.
Chuyện đã xảy ra đêm đó... anh sẽ không bao giờ chịu đựng nó xảy ra lần nữa.
Nếu cô bị hắn xâm phạm, Tạ Bạc cảm thấy mình có thể giết chết Trì Tây Thành thật.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Âm thanh ma sát sắc bén, chiếc siêu xe quay đầu lao thẳng về phía câu lạc bộ Bạch Nhân.
...
"Chạy? Làm sao có thể chạy được!" Trong phòng riêng, Trì Tây Thành tức giận, "Nhiều người như vậy, bắt một con nhỏ cũng bắt không xong?"
Vân Huy lúng túng nói: "Ai biết nha đầu này liều mạng, mấy người trơ mắt nhìn cô ta nhảy từ bệ cửa sổ tầng hai xuống."
"Chết tiệt!" Trì Tây Thành cau mày nói: "Đừng gây ra mạng người đấy!"
"Không, không sao, tụi em xuống lầu tìm, cô ta chắc vẫn còn cử động được, chạy trốn rồi... chắc chắn không có việc gì."
"Vị đại tiểu thư nhà họ Diệp này, mạnh mẽ đến vậy?"
Trì Tây Thành vẫn âm thầm kinh hãi, không nháo ra mạng người, nhưng thiếu cánh tay hay gãy chân, hắn cũng không có cách nào giải thích với Diệp gia, nếu xảy ra chuyện gì, bố hắn thật sự sẽ đánh chết hắn.
"Đi tra xem cô ta có ổn không!"
"Vâng!"
Vân Huy vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã bị đá về phía sau, đập vào ghế sô pha, đau đến mức không thể duỗi thẳng lưng.
Trì Tây Thành đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Tạ Bạc lạnh như băng đồng đi vào.
Hắn vừa định bỏ chạy thì Tạ Bạc đã túm lấy đầu hắn đập vào tường.
Động tác của anh thô bạo, đầy tức giận.
Trì Tây Thành cảm thấy choáng váng, hét lên với những người xung quanh: "Tụi mày còn ngơ ngác cái gì? Mẹ kiếp!"
Xung quanh có mấy người đàn ông muốn xông tới, nhưng Tạ Bạc hung ác liếc nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Ai dám động, thử xem."
Mọi người đều biết Tạ Bạc, thủ đoạn tàn nhẫn của vị gia này còn vượt xa Trì Tây Thành.
Hơn nữa, anh là người của Tạ gia, bọn họ cũng không dám dễ dàng mạo phạm.
Do dự, không ai dám bước tới.
"Người của tao." Tạ Bạc túm tóc Trì Tây Thành, ép hắn vào tường, "Giao ra đây."
"Tao mẹ nó hoàn toàn không bắt được! Người phụ nữ họ Diệp đó là đứa liều, cô ta con mẹ nó trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ tầng hai bỏ chạy!"
...
Lâm Dĩ Vi nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, may mắn là không cao lắm, bụi cây trong vườn hoa ở tầng dưới giúp cô giảm bớt phần lớn lực rơi, ngoại trừ da mu bàn tay và má bị bụi cây cắt, chân phải bị bong gân, cô không bị thương tích gì cả.
Kéo cái chân bị bong gân, cô tập tễnh đi đến bên đường, vẫy tay gọi taxi.
"Đi đâu?" Tài xế quay lại và hỏi.
Lâm Dĩ Vi nghĩ, cô không thể quay lại trường học.
Cô mặc quần áo của Diệp An Ninh trở lại trường, lại còn là dáng vẻ nhếch nhác như vậy, Trì Tây Ngữ ở ngay đối diện nên chắc chắn sẽ phát hiện manh mối.
Nếu cô ta biết tối nay cô đã giúp Diệp An Ninh... mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nếu cô không quay lại trường thì có thể đi đâu?
Nhà mợ...
Bỏ đi, lần trước sau khi bị Tô An Địch lừa đến câu lạc bộ Bạch Nhân, đoạn tuyệt với cô ta, Lâm Dĩ Vi không bao giờ quay lại nhà mợ nữa.
"Đi đâu đây?" Tài xế hỏi lại.
Lâm Dĩ Vi quay lại và nhìn thấy Vân Huy và những người khác từ câu lạc bộ Bạch Nhân đi ra, tìm kiếm cô trên đường phố.
Cô hoảng sợ, bốn từ bật ra khỏi miệng----
"Chung cư Ramon."
Lâm Dĩ Vi chạy về cổng phía nam gần Học viện Nghệ thuật nhất, vừa chạy vừa gọi cho Diệp An Ninh.
Diệp An Ninh đã cố tình cúp máy nhiều lần nhưng cô vẫn kiên trì gọi điện.
Cuối cùng, cuộc gọi được kết nối, giọng nói thiếu kiên nhẫn của cô gái vang lên---
"Lâm Dĩ Vi, rốt cuộc cậu muốn làm gì, tôi đã nói tôi muốn cắt đứt với cậu, đừng gọi cho tôi nữa!"
"Cậu đang ở đâu?" Lâm Dĩ Vi thở gấp, "Nói cho tôi biết, cậu đang ở đâu?"
"Ai cần cậu lo! Tôi nói chúng ta cắt đứt quan hệ! Tạ Bạc còn nói cậu không phải gái ngoan, bảo tôi tránh xa cậu ra một chút!"
Lâm Dĩ Vi nghe thấy bên kia có tiếng nhạc nền ầm ĩ, cảnh giác hỏi: "Cậu đang ở quán bar?"
"Đúng vậy, tôi đang ở trong quán bar, đi chơi với bạn mới." Diệp An Ninh tựa hồ cố ý khoe khoang, "Tôi cũng có bạn mới rồi, Lâm Dĩ Vi, cậu không phải là người bạn duy nhất của tôi! Cậu không hề quan trọng chút nào!"
"An An, nói cho tôi biết tên quán bar."
"Làm gì?"
"Tôi sẽ đến gặp cậu, đích thân xin lỗi cậu, được không?"
Diệp An Ninh do dự: "Ai cần cậu xin lỗi? Tôi không muốn nhìn thấy cậu, sau này đừng liên lạc với tôi nữa."
"Cậu không muốn gặp tôi cũng được." Lâm Dĩ Vi vội vàng nói: "Nghe tôi nói, đừng uống rượu nữa, bây giờ hãy rời khỏi quán bar, đừng quay lại trường học, về nhà đi."
"Cậu quản tôi à! Bố tôi cũng không quản tôi nhiều như vậy!"
"Diệp An Ninh, nếu cậu không muốn chết thì nghe lời tôi!"
Diệp An Ninh bối rối trước lời mắng mỏ đột ngột sắc bén của cô: "Cậu... Rốt cuộc ý cậu là gì?"
"Tối nay Trì Tây Ngữ sai người tới gây sự với cậu, cẩn thận một chút."
"Cô ta... tại sao cô ta lại muốn gây sự với tôi?" Giọng điệu của Diệp An Ninh trở nên do dự, "Tôi không quen biết cô ta."
"Cậu nói tại sao, còn có thể tạo sao nữa?"
"Vậy tôi nhanh về nhà." Diệp An Ninh dễ dàng tin tưởng người khác, cũng rất nghe lời khuyên, lập tức ra khỏi sàn nhảy, đi đến chỗ ngồi riêng, cầm túi xách vội vàng rời đi.
"An An, phải đi rồi sao?"
"Không định chơi thêm một lúc nữa à?"
"Uống thêm ly nữa đi!"
Khi nhìn những "người bạn mới" của mình, cô ấy chợt cảm thấy nụ cười nịnh nọt trên mặt họ... không có ý tốt.
"Tôi... tôi còn có việc, về trước!"
"Đừng đi!" Một cô gái nắm lấy cánh tay Diệp An Ninh, "Chơi thêm một lát nữa đi, mới chín giờ thôi! Uống thêm chút đi, vẫn còn sớm mà!"
Cô ta đưa ly cocktail lên môi Diệp An Ninh, như muốn chuốc say cô ấy.
Diệp An Ninh ngửi thấy mùi nước hoa ngào ngạt trên người cô ta, cảm thấy một cảm giác cay nồng khiến cô ấy choáng váng.
"Tôi phải về!"
"Chơi thêm một lát nữa đi."
Diệp An Ninh thoát khỏi sự lôi kéo của cô gái và lao ra khỏi phòng riêng.
Cô gái nháy mắt với chàng trai bên cạnh: "Nói với anh Trì, cô ta muốn đi rồi, cử người chặn lối ra."
Diệp An Ninh hoảng sợ chạy về phía cửa quán bar, nhưng lại phát hiện có hai người đàn ông đang đứng ở lối ra, cẩn thận nhìn các cô gái đang đi ra ngoài, như đang tìm ai đó.
Giác quan thứ sáu của cô ấy cho biết đó là người của Trì Tây Thành.
Diệp An Ninh trốn lại trên sàn nhảy đông đúc, run rẩy gọi cho Lâm Dĩ Vi: "Vi, Vi Vi, tôi... Tôi đang ở câu lạc bộ Bạch Nhân, xong rồi, Trì Tây Thành hình như thật sự đã phái người đến tìm tôi, tôi sợ quá, tôi không thể ra ngoài được, làm sao đây?"
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Dĩ Vi đã ngồi trên taxi: "Bây giờ tôi tới đây."
Trong giọng nói của Diệp An Ninh vang lên tiếng khóc nức nở: "Tôi sợ quá, chân run, không đi được..."
Lâm Dĩ Vi rất có kinh nghiệm xử lý loại sự tình này, hạ giọng, bình tĩnh nói với cô ấy: "Đừng hoảng, càng hoảng càng dễ phạm sai lầm. Trước tiên cậu đi đến khu vệ sinh nữ trốn đi, nhất định không được ra ngoài."
"Được... Cậu... Cậu đừng cúp máy, chúng ta giữ liên lạc."
"Được, tôi không cúp, cậu đi nhanh đi."
Diệp An Ninh chen vào trong đám người, loạng choạng đi đến nhà vệ sinh nữ, đi vào một trong các buồng, khóa cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
"Trốn xong chưa?"
"Ừ! Tôi... tôi trốn rồi."
"Suỵt, từ giờ đừng nói chuyện."
Diệp An Ninh che miệng lại.
Thỉnh thoảng ngoài cửa lại vang lên tiếng của "bạn mới" của cô ấy, bọn họ đang tìm cô ấy, phòng vệ sinh nữ cũng bị kiểm tra mấy lần.
"Người đâu?"
"Không biết, chạy rồi đi."
"Không thể nào, lối ra có người canh giữ, chạy không được."
"Tốt nhất là như vậy, anh Trì mà không thấy người, các người gánh không nổi đâu!"
Tim Diệp An Ninh gần như nhảy ra khỏi cổ họng, hai chân cô ấy run run, dựa vào tường gần như không đứng vững.
Ước chừng hai mươi phút sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng Lâm Dĩ Vi: "An An, cậu ở đâu?"
"Tôi ở đây!" Diệp An Ninh nhanh chóng mở cửa buồng ra như tìm được cứu tinh.
Lâm Dĩ Vi lao vào như một con cá nhỏ, đề phòng khóa ổ khoá.
Diệp An Ninh ôm cô bắt đầu khóc nức nở.
Cô ấy sợ muốn chết, chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ.
Lâm Dĩ Vi đưa ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, ý bảo cô ấy đừng phát ra âm thanh nào.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói khàn khàn uể oải của chị đại: "Diệp An Ninh, tôi biết cô đang ở trong phòng vệ sinh nữ, cô có thể trốn được bao lâu, tốt nhất là nhanh chóng ra ngoài đi. Anh Trì chỉ muốn gặp cô, nói chuyện với cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô, nếu cô ra ngoài sớm, chúng tôi cũng có thể hoàn thành công việc sớm! Tiếp tục như thế này rất nhàm chán."
Diệp An Ninh bất lực nắm chặt tay Lâm Dĩ Vi, che miệng rơi nước mắt, toàn thân run rẩy vì căng thẳng.
Lâm Dĩ Vi ghé vào tai cô ấy, nhẹ giọng nói: "Chúng ta thay quần áo, tôi ra ngoài dụ bọn họ đi trước, cậu mặc quần áo của tôi rồi rời đi."
Hai người nhìn có phần giống nhau, tuy Lâm Dĩ Vi gầy hơn Diệp An Ninh một chút nhưng khi mặc quần áo cũng không thể nhận ra.
Diệp An Ninh hoảng sợ đến mức không biết gì cả, chỉ có thể làm theo những gì cô nói, cởi chiếc váy màu đen trễ vai gợi cảm, mặc vào chiếc áo hoodie và quần jean màu trà sữa của Lâm Dĩ Vi.
Sau khi thay quần áo, Lâm Dĩ Vi thả búi tóc của Diệp An Ninh xuống, vò rối tung lên, xõa bên tai che khuất khuôn mặt cô ấy, còn mình dùng dây thun búi tóc lên.
Sau khi đổi quần áo như vậy, nếu không nhìn kỹ, thực sự không thể phân biệt được ai là ai.
Lâm Dĩ Vi đưa tay mở cửa buồng, lúc này Diệp An Ninh mới ý thức được cô muốn thay mình dụ đám người kia ra ngoài.
Cô ấy nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, vội vàng nhìn cô, liên tục lắc đầu.
"Đừng sợ." Cô thì thầm với cô ấy: "Sẽ không nhận ra cậu đâu, lúc ra ngoài cẩn thận chút, bắt taxi về thẳng nhà."
"Cậu... Làm sao cậu biết Trì Tây Thành đang tìm tôi?"
Lâm Dĩ Vi trầm mặc một lát, thành thật nói: "Tôi là người Trì Tây Ngữ phái tới cạnh cậu, cô ta hy vọng cậu đừng quấy rầy Tạ Bạc nữa."
"Cậu là người của Trì Tây Ngữ, vậy... vậy tại sao cậu lại muốn giúp tôi, không sợ cô ta tức giận sao?"
Lâm Dĩ Vi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn đầy đặn của cô ấy: "Tôi nằm mơ... Luôn muốn trở thành một cô gái như cậu, giàu có, đơn thuần, không rành thế sự."
Cô cười khổ nói: "Bảo vệ chính mình."
Nói xong cô chạy ra khỏi buồng vệ sinh.
Người của Trì Tây Thành đang đứng canh cửa nhà vệ sinh nữ, nhìn thấy "Diệp An Ninh" đi ra, họ vội vàng chào đón----
"An An, tôi đã nói sớm muộn gì cậu cũng sẽ ra ngoài. Trì thiếu mời cậu vào ngồi trong phòng anh ấy, đừng chạy trốn nữa, ngoan ngoãn đi."
Lâm Dĩ Vi giả vờ đi cùng bọn họ, trong hành lang tối tăm, cô như bôi mỡ vào lòng bàn chân, bỏ chạy, còn lật đổ một tác phẩm điêu khắc trang trí đặt trên sàn để chặn đường nhóm người.
Thấy vậy mấy người nhanh chóng đuổi theo.
"Đừng chạy Diệp đại tiểu thư, cô không chạy thoát được đâu!"
...
Diệp An Ninh lắng nghe sự im lặng ngoài cửa, trùm kín mũ áo hoodie trên đầu, đút hai tay vào túi và bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quả nhiên, không ai để ý đến cô ấy sau khi thay quần áo.
Cô ấy bước nhanh hơn, vội vã rời khỏi câu lạc bộ Bạch Nhân, trước cửa có hai người là người của Trì Tây Thành, trong đó có tùy tùng của hắn là Vân Huy.
Nhưng họ cho rằng Diệp An Ninh mặc váy đen nên không nhận ra cô gái mặc áo hoodie trước mặt, cô ấy rời khỏi câu lạc bộ một cách suôn sẻ.
Diệp An Ninh vẫy một chiếc taxi ở bên đường, lên xe, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến Lâm Dĩ Vi, cô ấy sợ đến mức gọi điện cho cô nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
Vì cô là người của Trì Tây Ngữ nên Trì Tây Thành hẳn sẽ không làm gì cô.
Lo lắng cho cô làm gì, cô vốn dĩ... Vốn dĩ muốn hại cô ấy.
Diệp An Ninh giằng co trong lòng, nghĩ tới lời vừa rồi Lâm Dĩ Vi nói, nói cô mơ ước trở thành một cô gái giống như cô ấy...
Bây giờ, cô lại thay cô ấy gánh chịu mọi thứ.
Cô ấy do dự vài giây, tay run run... bấm số của Tạ Bạc.
*
Tạ Bạc lướt qua khúc cua, đôi mắt đen nhánh quét qua màn hình điện thoại sáng lên trên giá.
Trò chơi cần sự tập trung cao độ nên anh thường không nghe điện thoại, khi nhìn thấy là Diệp An Ninh, anh càng lười biếng cúp máy mấy lần.
Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp An Ninh----
"Trì Tây Thành muốn gặp em, Vi Vi cùng em đổi quần áo, bị bọn người ở câu lạc bộ Bạch Nhân bắt đi rồi. Em không biết phải làm sao, Tạ Bạc, em sợ cô ấy gặp nguy hiểm..."
Lời nói của cô ấy lộn xộn, rõ ràng đang hoảng loạn cực kỳ.
Tạ Bạc liếc nhìn Trì Tây Thành và Lâm Dĩ Vi, đột nhiên cảm thấy trái tim mình đang bị đặt dưới mép một lưỡi dao sắc nhọn.
Chuyện đã xảy ra đêm đó... anh sẽ không bao giờ chịu đựng nó xảy ra lần nữa.
Nếu cô bị hắn xâm phạm, Tạ Bạc cảm thấy mình có thể giết chết Trì Tây Thành thật.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Âm thanh ma sát sắc bén, chiếc siêu xe quay đầu lao thẳng về phía câu lạc bộ Bạch Nhân.
...
"Chạy? Làm sao có thể chạy được!" Trong phòng riêng, Trì Tây Thành tức giận, "Nhiều người như vậy, bắt một con nhỏ cũng bắt không xong?"
Vân Huy lúng túng nói: "Ai biết nha đầu này liều mạng, mấy người trơ mắt nhìn cô ta nhảy từ bệ cửa sổ tầng hai xuống."
"Chết tiệt!" Trì Tây Thành cau mày nói: "Đừng gây ra mạng người đấy!"
"Không, không sao, tụi em xuống lầu tìm, cô ta chắc vẫn còn cử động được, chạy trốn rồi... chắc chắn không có việc gì."
"Vị đại tiểu thư nhà họ Diệp này, mạnh mẽ đến vậy?"
Trì Tây Thành vẫn âm thầm kinh hãi, không nháo ra mạng người, nhưng thiếu cánh tay hay gãy chân, hắn cũng không có cách nào giải thích với Diệp gia, nếu xảy ra chuyện gì, bố hắn thật sự sẽ đánh chết hắn.
"Đi tra xem cô ta có ổn không!"
"Vâng!"
Vân Huy vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã bị đá về phía sau, đập vào ghế sô pha, đau đến mức không thể duỗi thẳng lưng.
Trì Tây Thành đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy Tạ Bạc lạnh như băng đồng đi vào.
Hắn vừa định bỏ chạy thì Tạ Bạc đã túm lấy đầu hắn đập vào tường.
Động tác của anh thô bạo, đầy tức giận.
Trì Tây Thành cảm thấy choáng váng, hét lên với những người xung quanh: "Tụi mày còn ngơ ngác cái gì? Mẹ kiếp!"
Xung quanh có mấy người đàn ông muốn xông tới, nhưng Tạ Bạc hung ác liếc nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Ai dám động, thử xem."
Mọi người đều biết Tạ Bạc, thủ đoạn tàn nhẫn của vị gia này còn vượt xa Trì Tây Thành.
Hơn nữa, anh là người của Tạ gia, bọn họ cũng không dám dễ dàng mạo phạm.
Do dự, không ai dám bước tới.
"Người của tao." Tạ Bạc túm tóc Trì Tây Thành, ép hắn vào tường, "Giao ra đây."
"Tao mẹ nó hoàn toàn không bắt được! Người phụ nữ họ Diệp đó là đứa liều, cô ta con mẹ nó trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ tầng hai bỏ chạy!"
...
Lâm Dĩ Vi nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống, may mắn là không cao lắm, bụi cây trong vườn hoa ở tầng dưới giúp cô giảm bớt phần lớn lực rơi, ngoại trừ da mu bàn tay và má bị bụi cây cắt, chân phải bị bong gân, cô không bị thương tích gì cả.
Kéo cái chân bị bong gân, cô tập tễnh đi đến bên đường, vẫy tay gọi taxi.
"Đi đâu?" Tài xế quay lại và hỏi.
Lâm Dĩ Vi nghĩ, cô không thể quay lại trường học.
Cô mặc quần áo của Diệp An Ninh trở lại trường, lại còn là dáng vẻ nhếch nhác như vậy, Trì Tây Ngữ ở ngay đối diện nên chắc chắn sẽ phát hiện manh mối.
Nếu cô ta biết tối nay cô đã giúp Diệp An Ninh... mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng nếu cô không quay lại trường thì có thể đi đâu?
Nhà mợ...
Bỏ đi, lần trước sau khi bị Tô An Địch lừa đến câu lạc bộ Bạch Nhân, đoạn tuyệt với cô ta, Lâm Dĩ Vi không bao giờ quay lại nhà mợ nữa.
"Đi đâu đây?" Tài xế hỏi lại.
Lâm Dĩ Vi quay lại và nhìn thấy Vân Huy và những người khác từ câu lạc bộ Bạch Nhân đi ra, tìm kiếm cô trên đường phố.
Cô hoảng sợ, bốn từ bật ra khỏi miệng----
"Chung cư Ramon."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương