Tô Vân Kỳ

Chương 11



Ô Lặc Hoài đập bàn, nhíu mày, trầm giọng nói: "Đủ rồi!"

Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, mọi người im lặng. Triệu Phi nụ cười cứng đờ, dè dặt hỏi: "Tiểu Khả Hãn... không thích sao?"

"Bản vương không có hứng thú gì với cái thứ gọi là "bước sen nở hoa" cả." Ô Lặc Hoài sắc mặt khó coi, mọi người im thin thít, không hiểu sao chàng bỗng nhiên nổi giận.

"Hoài ca ca, vậy để Lạc Lạc múa cho huynh xem nhé?" Vẫn là Tô Lạc Lạc phá vỡ sự im lặng. Tô Lạc Lạc nhảy một điệu múa linh hoạt vui tươi, khiến "bước sen nở hoa" của ta trở nên nhạt nhòa.

Ta hỏi sách mệnh, Tô Lạc Lạc là ai, tại sao vết thương trên mặt nàng ta lại lành? Sách mệnh hiện lên: "Ngươi thử thì sẽ biết."

Sau này mỗi đêm Triệu Phi đều xông vào phòng ta, nhưng chưa bao giờ ngủ lại qua đêm. Hắn cười d@m đãng nói: “Không ngờ lại có một muội muội lọt vào mắt xanh của Ô Lặc Hoài, sẽ thật tuyệt nếu ta có thể lên giường với nữ nhân trong mắt hắn ta.”

Hắn véo cằm ta: “Ngươi mặc dù là Tô Lạc Lạc, nhưng cũng có chút giống tỷ tỷ ngươi. Ta tạm thời xem ngươi như muội muội mà sủng hạnh ngươi vậy.”

Hắn ta xé rách y phục của ta, ta liều mạng giãy giụa, hắn đẩy ta lên bàn, ta chộp lấy trâm cài, hung hăng cào vào mặt hắn.

Khi hắn ta hoàn hồn lại, trên mặt đã có thêm một vết cào sâu hoắm. Hắn ta sờ thấy máu trên mặt, nổi trận lôi đình, nhào tới, bóp cổ ta. Mắt hắn long lên sòng sọc, nghiến răng ken két, sát khí bừng bừng.

Miệng ta há to như cá mắc cạn, cố gắng vùng vẫy hết sức để tìm lấy sự sống. Ta như nhìn thấy mẫu thân đang nhìn ta rồi lắc đầu nói: “Kỳ nhi, bỏ đi. Vô dụng thôi.”

Tay ta dần dần buông thõng xuống._Ngay sau đó, bàn tay đang siết cổ ta của Triệu Phi bỗng mất hết sức lực._Hắn kinh hãi há miệng, ôm lấy cổ họng, máu đang ồ ạt chảy ra từ đó. Máu nhuộm đỏ vạt áo trước của hắn, trước mắt ta toàn là máu.

Con dao gây án, đang nằm trong tay ta.

Ta đẩy hắn ngã xuống, nhìn xuống hắn, quan sát hắn.

Hắn như con cá sắp chết đuối giãy giụa, muốn kêu cứu, nhưng cổ họng đã bị cứa đứt. Chậc chậc, thật đáng thương.

"Thái tử?"

Ta khẽ gọi. Hắn trừng mắt nhìn ta, chỉ có thể thốt ra: "Cứu... cứu... cứu..."

"Cứu, cứu, cứu ngươi?" 

Khóe miệng ta nở một nụ cười, rồi nụ cười đó dần mất kiểm soát, trở nên âm trầm, sắc nhọn và điên cuồng. Ta máu me be bét của người bây giờ, so với bước sen nở hoa..." Ta lạnh lùng nói: "Đẹp hơn nhiều."

Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hét của một nữ nhân, Uyển nương đẩy cửa xông vào. Bà ta quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét lớn: "Người đâu! Thái tử phi giết Thái tử rồi! Thái tử phi giết Thái tử rồi!"

Triệu Phi dần dần bất động, không còn hơi thở. Ta cười ngây dại, từng bước lê mình đến bên cửa sổ, ngồi phịch xuống.

Ta ngắm nhìn trăng trên trời, sáng trong như thuở nào trên thảo nguyên năm ấy.

Ta đóng cửa phòng, làm đổ đèn dầu, ngọn lửa bùng lên. Ta lặng lẽ chờ đợi ngọn lửa thiêu rụi ta và Triệu Phi. Sách mệnh bỗng lật nhanh, dừng lại ở kết cục của Triệu Phi: "Ba năm sau, Triệu Phi trở thành hoàng đế bù nhìn của Ô Lặc Hoài."

Câu nói đó biến mất. Bỗng nhiên, cửa bị phá tung, một người xông vào.

"Đi theo ta."

Câu nói này, thật quen thuộc. Khi Ô Lặc Thác ám sát Khả Hãn, ta muốn chuồn đi, Ô Lặc Hoài đã túm lấy ta, nói với ta: "Đi theo ta."

Ta bước từng bước tới, nhìn rõ khuôn mặt của người đó. Ô Lặc Hoài.
Chương trước Chương tiếp