Tô Vân Kỳ
Chương 9
Ô Lặc Hoài chinh chiến bốn phương, tên của chàng, ở kinh thành có thể dọa trẻ con nín khóc. Tô Lạc Lạc sắp gả cho Thái tử, ta hỏi sách mệnh: "Tô Lạc Lạc không phải người chấp bút, ngươi rốt cuộc là ai?"
Trên sách mệnh hiện lên câu trả lời: "Gả cho Thái tử, ngươi sẽ biết."
Thế là, vào đêm trước ngày Tô Lạc Lạc xuất giá, ta rạch mặt nàng ta. Vết thương sâu như vậy, cả đời này nàng ta sẽ mang một vết sẹo xấu xí. Mang trên mình vết sẹo như thế, ta xem Ô Lặc Hoài còn yêu nàng ta bằng cách nào? Sách mệnh chỉ nói để ta làm Thái tử phi, nhưng không nói, không cho ta động đến Tô Lạc Lạc.
Ngày xuất giá, ta nhìn màu đỏ khắp nơi, nhưng chẳng có chút vui mừng nào. Cứ gả đi thôi, dù sao Thái tử muốn cưới, cũng chỉ là đích nữ của Tể tướng. Đêm động phòng hoa chúc, ta mãi không đợi được Thái tử. Thực sự mệt mỏi, ta dựa vào cột giường ngủ thiếp đi. Ta bị một cái tát đánh thức.
Có kẻ túm tóc ta, đập mạnh đầu ta vào góc bàn. Ta lại bị ném xuống đất, bị kẻ đó điên cuồng đạp vào bụng và ngực.
"Đồ tiện nhân! Cả ấn ký thủ cung cũng không còn, còn dám gả cho Thái tử ta!"
Ta cắn răng chịu đựng đau đớn, nhìn kẻ đang đánh đập ta, nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ tai tía, vẻ mặt hung dữ:_"Người đâu, mang roi tới đây!"
Một phụ nhân cười đưa roi cho hắn, trên roi chi chít gai sắt. Ta run rẩy sợ hãi, lùi vào góc tường. Hắn như giận như thích thú, vung roi quất mạnh xuống, dường như tiếng thét của ta mang lại cho hắn kh0ái cảm tột cùng. Ta bò về phía cửa, hắn cười man dại lôi ta trở lại, tiếp tục đánh đập.
Giọng ta đã khản đặc vì la hét. Nữ nhân kia nép vào lòng Thái tử, giọng nói ngọt ngào: "Thái tử phi sắp vào chầu Hoàng thượng, đánh đập thế này, e là không ổn?"
Thái tử vuốt v e tay bà ta: "Nhũ nương, Phi nhi không đánh mặt nàng ta đâu, nhìn không ra được."
Nữ nhân đó lại chính là nhũ nương của Thái tử - Uyển nương, bà ta đưa khăn tay lên che miệng cười khẽ. "Phi nhi hôm nay vẫn đến phòng nhũ nương nhé, bản Thái tử nhìn thấy thứ tiện nhân này là thấy ghê tởm."
Ta bị nhốt trong phòng, mỗi ngày Thái tử đều đánh đập ta một trận, chỉ là không đánh vào mặt. Hắn nói hắn tiếc nuối gương mặt xinh đẹp này. Vài ngày sau, hắn nói muốn đưa ta đi dự tiệc. Uyển nương đưa cho ta một đôi giày, bảo ta thay vào. Ta biết bà ta không có ý tốt, quả nhiên trong giày có một đống mảnh vỡ sứ.
Ta định ném đi, nàng ta nói: "Thái tử phi, đây chính là giày Thái tử đích thân chọn cho người. Hậu quả của việc không mang, người biết rõ mà."
Ta nghiến răng, mang vào, cơn đau nhói ập đến. Mảnh vỡ tuy nhỏ, nhưng mỗi bước đi, lại càng đâm sâu vào da thịt. Đồ chó má! Đợi ta làm người chấp bút, nhất định sẽ phơi bày chuyện xấu xa của các ngươi ra thiên hạ, khiến các ngươi thân bại danh liệt.
Trên yến tiệc, ta ngồi phía sau Triệu Phi, cúi đầu. "Tiểu Khả Hãn Bắc Địch đến!" Ta chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Lặc Hoài. Chàng từ ngoài bước vào, oai phong lẫm liệt, đối lập hoàn toàn với Triệu Phi sa đọa hủ bại. Ba năm không gặp, chàng đã trút bỏ vẻ trẻ con, sát khí khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chàng mang đao vào cung, vậy mà không ai dám ngăn cản. Ta vội vàng cúi đầu, sợ chàng nhận ra ta.
Nhưng đã muộn, chàng đã nhìn thấy ta.
Nhưng chàng vẫn thản nhiên, không một gợn sóng, như thể ta chỉ là người xa lạ.
Thái tử nịnh nọt nói: "Tiểu Khả Hãn đường xa mệt mỏi, ta đặc biệt chuẩn bị mỹ nhân cho ngài, xin hãy nhận cho."
Hắn vỗ tay, vài mỹ nhân tuyệt sắc bèn lả lướt đến, hướng Ô Lặc Hoài hành lễ yểu điệu. Ô Lặc Hoài vừa uống rượu, vừa liếc nhìn họ; "Đây mà gọi là mỹ nhân sao?"
Thái tử sững sờ, cười gượng vài tiếng; "Là ta không phải rồi, Tiểu Khả Hãn mỹ nhân nào mà chưa từng gặp, lại đem mấy người này ra làm bẩn mắt ngài."
"Điện hạ, thật ra có một mỹ nhân, ta rất có lòng với nàng..."
Ô Lặc Hoài vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào ta. Ta lùi lại một chút, tim đập như trống dồn.
“Ồ không ngờ lại có một mỹ nhân lọt vào mắt xanh của tiểu khả hãn, ta có thể biết là ai được không?”
Trên sách mệnh hiện lên câu trả lời: "Gả cho Thái tử, ngươi sẽ biết."
Thế là, vào đêm trước ngày Tô Lạc Lạc xuất giá, ta rạch mặt nàng ta. Vết thương sâu như vậy, cả đời này nàng ta sẽ mang một vết sẹo xấu xí. Mang trên mình vết sẹo như thế, ta xem Ô Lặc Hoài còn yêu nàng ta bằng cách nào? Sách mệnh chỉ nói để ta làm Thái tử phi, nhưng không nói, không cho ta động đến Tô Lạc Lạc.
Ngày xuất giá, ta nhìn màu đỏ khắp nơi, nhưng chẳng có chút vui mừng nào. Cứ gả đi thôi, dù sao Thái tử muốn cưới, cũng chỉ là đích nữ của Tể tướng. Đêm động phòng hoa chúc, ta mãi không đợi được Thái tử. Thực sự mệt mỏi, ta dựa vào cột giường ngủ thiếp đi. Ta bị một cái tát đánh thức.
Có kẻ túm tóc ta, đập mạnh đầu ta vào góc bàn. Ta lại bị ném xuống đất, bị kẻ đó điên cuồng đạp vào bụng và ngực.
"Đồ tiện nhân! Cả ấn ký thủ cung cũng không còn, còn dám gả cho Thái tử ta!"
Ta cắn răng chịu đựng đau đớn, nhìn kẻ đang đánh đập ta, nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ tai tía, vẻ mặt hung dữ:_"Người đâu, mang roi tới đây!"
Một phụ nhân cười đưa roi cho hắn, trên roi chi chít gai sắt. Ta run rẩy sợ hãi, lùi vào góc tường. Hắn như giận như thích thú, vung roi quất mạnh xuống, dường như tiếng thét của ta mang lại cho hắn kh0ái cảm tột cùng. Ta bò về phía cửa, hắn cười man dại lôi ta trở lại, tiếp tục đánh đập.
Giọng ta đã khản đặc vì la hét. Nữ nhân kia nép vào lòng Thái tử, giọng nói ngọt ngào: "Thái tử phi sắp vào chầu Hoàng thượng, đánh đập thế này, e là không ổn?"
Thái tử vuốt v e tay bà ta: "Nhũ nương, Phi nhi không đánh mặt nàng ta đâu, nhìn không ra được."
Nữ nhân đó lại chính là nhũ nương của Thái tử - Uyển nương, bà ta đưa khăn tay lên che miệng cười khẽ. "Phi nhi hôm nay vẫn đến phòng nhũ nương nhé, bản Thái tử nhìn thấy thứ tiện nhân này là thấy ghê tởm."
Ta bị nhốt trong phòng, mỗi ngày Thái tử đều đánh đập ta một trận, chỉ là không đánh vào mặt. Hắn nói hắn tiếc nuối gương mặt xinh đẹp này. Vài ngày sau, hắn nói muốn đưa ta đi dự tiệc. Uyển nương đưa cho ta một đôi giày, bảo ta thay vào. Ta biết bà ta không có ý tốt, quả nhiên trong giày có một đống mảnh vỡ sứ.
Ta định ném đi, nàng ta nói: "Thái tử phi, đây chính là giày Thái tử đích thân chọn cho người. Hậu quả của việc không mang, người biết rõ mà."
Ta nghiến răng, mang vào, cơn đau nhói ập đến. Mảnh vỡ tuy nhỏ, nhưng mỗi bước đi, lại càng đâm sâu vào da thịt. Đồ chó má! Đợi ta làm người chấp bút, nhất định sẽ phơi bày chuyện xấu xa của các ngươi ra thiên hạ, khiến các ngươi thân bại danh liệt.
Trên yến tiệc, ta ngồi phía sau Triệu Phi, cúi đầu. "Tiểu Khả Hãn Bắc Địch đến!" Ta chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Lặc Hoài. Chàng từ ngoài bước vào, oai phong lẫm liệt, đối lập hoàn toàn với Triệu Phi sa đọa hủ bại. Ba năm không gặp, chàng đã trút bỏ vẻ trẻ con, sát khí khiến người ta không dám nhìn thẳng. Chàng mang đao vào cung, vậy mà không ai dám ngăn cản. Ta vội vàng cúi đầu, sợ chàng nhận ra ta.
Nhưng đã muộn, chàng đã nhìn thấy ta.
Nhưng chàng vẫn thản nhiên, không một gợn sóng, như thể ta chỉ là người xa lạ.
Thái tử nịnh nọt nói: "Tiểu Khả Hãn đường xa mệt mỏi, ta đặc biệt chuẩn bị mỹ nhân cho ngài, xin hãy nhận cho."
Hắn vỗ tay, vài mỹ nhân tuyệt sắc bèn lả lướt đến, hướng Ô Lặc Hoài hành lễ yểu điệu. Ô Lặc Hoài vừa uống rượu, vừa liếc nhìn họ; "Đây mà gọi là mỹ nhân sao?"
Thái tử sững sờ, cười gượng vài tiếng; "Là ta không phải rồi, Tiểu Khả Hãn mỹ nhân nào mà chưa từng gặp, lại đem mấy người này ra làm bẩn mắt ngài."
"Điện hạ, thật ra có một mỹ nhân, ta rất có lòng với nàng..."
Ô Lặc Hoài vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào ta. Ta lùi lại một chút, tim đập như trống dồn.
“Ồ không ngờ lại có một mỹ nhân lọt vào mắt xanh của tiểu khả hãn, ta có thể biết là ai được không?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương