Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo
Chương 14: Người chết ba ngày cũng không trắng bằng ta
Định Cửu Thành, thành trì lớn nhất phía bắc Trung Châu, từ sơn môn của Vô Thượng tông xuống, đi qua hộ sơn đại trận biển mây huyền bí, Mặc Lân mang theo bọn hắn đi đến một cánh rừng rậm trong đó, chỉ trong nháy mắt, di hình hoán ảnh, rừng rậm sau lưng không thấy tăm hơi, họ đã đến con đường lớn nhất trong thành.
Con đường lát đá vuông vắn rộng rãi, hai bên bờ là Quân Định phủ và trạm dịch, viện lạc chiêu đãi khách quý cùng Vô Thượng tông đệ tử ở tạm, tường viện cực cao, xám trắng trang nghiêm, cực kỳ sâm nghiêm.
Càng đi về phía trước, Vô Thượng tông bản tông đặc sản cùng cửa hàng dần dần xuất hiện.
Mặc Lân một đường giới thiệu cho đám trẻ, tất cả thủ vệ trên đường chắp tay hành lễ, cũng có người đi ra đặc biệt cùng hắn chào hỏi.
"Sư thúc mang các đệ tử mới đi chơi à?"
"Đúng vậy" Mặc Lân một mặt đáp lễ, một mặt quay đầu cùng bọn hắn giảng giải, "Các ngươi là Vô Thượng tông thân truyền đệ tử, người của Quân Định phủ nếu là cao tầng sẽ gọi các ngươi là sư thúc, nếu là công nhân bình thường có lẽ sẽ gọi các ngươi một câu tiểu sư phó, cũng không cần kinh hoảng, đáp lời là được."
Tu chân giới hướng chung là cường giả vi tôn, đệ tử mới của Vô Thượng tông, tương lai tất nhiên sẽ là một phương hào kiệt, hai chữ Vô Thượng, chính là đại biểu cho cường đại.
Nhóm người được Mặc Lân đưa đến chợ đông càng náo nhiệt tùy ý hơn, vẫn là con đường lát đá xanh rộng lớn, cảnh sắc bên đường lại có những thay đổi khác biệt, tiếng người huyên náo, ngựa xe như nước, bốn phương thông suốt, những điểm giao nhau toả sáng, trên đường đi, cửa hàng nối tiếp nhau san sát, bảng ngọc biển vàng, cửa nhà điêu khắc đẹp đẽ, mái nóc sơn son.
Nhân gian phồn hoa, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Độ ngửa đầu, xa xa trên trời có một đám diều giấy, nùng mặc trọng thải*, xanh xanh đỏ đỏ, bay trên bầu trời xanh thẳm, tương phản, bổ trợ lẫn nhau.
* để mô tả cái gì đó bằng ngôn ngữ đầy màu sắc với sự chú ý đến từng chi tiết (thành ngữ)
"Thế nào? Định Cửu Thành của chúng ta là chỗ tốt, đúng chứ?" Mặc Lân thấy đám con nít giống như chim xổ lồng, đáy mắt lóe lên hưng phấn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lâm Độ rũ mắt nở nụ cười, "Là chỗ tốt."
Không thể tốt hơn.
"Nơi đó là cửa hàng may mặc lớn nhất của Định Cửu Thành chúng ta, muốn đi vào xem không?"
Nghê Cẩn Huyên đi đầu hưởng ứng lời kêu gọi của đại sư huynh: "Đi!"
Vừa mới vào cửa hàng, Nghê Cẩn Huyên sáng mắt lên, lôi kéo Lâm Độ thẳng đến một hàng trong đó, "Tiểu sư thúc, cái này thật đẹp, cảm giác hợp với ngươi."
"Tiểu sư thúc, ngươi xem cái này này?"
Lâm Độ giống như một con bị kéo tới túm đi chó sói, dưới ý định buông thả của Mặc Lân, bị ép nhìn tới nhìn lui mấy bộ quần áo.
"Quên nói cho các ngươi biết, đệ tử Vô Thượng tông ta có thể được giảm giá toàn bộ cửa hàng trong thành, còn có thể ký nợ, trừ vào tiền thuê cửa hàng của bọn họ, đến lúc đó các ngươi giao cho chưởng môn hoặc ta là được rồi."
"Hơn nữa tất cả đệ tử thân truyền hàng năm sẽ được trợ cấp 1 vạn hạ phẩm linh thạch phí tiêu dùng trong thành, cũng chính là một trong số niên lệ (hơi giống lương năm) tông môn cho các ngươi, tiểu sư thúc cũng không cần lo không có tiền."
Mặc Lân cười chân thành, Lâm Độ lòng sinh ấm áp.
"Ngươi không cần chiếu cố ta như thế, thật ra ta còn có chút tiền trinh."
Mặc Lân cười nhạt, lại nghĩ đến phải chiếu cố lòng tự trọng của tiểu sư thúc, nói khẽ: "Chỗ tiêu tiền còn nhiều nữa, tiểu sư thúc tự mình giữ đi."
Lâm Độ nhìn mấy cái váy phức tạp, đến mặc cũng không biết mặc như nào, có chút đau đầu, cũng may hôm nay đi ngang qua đây phát hiện cũng có một bộ phận nữ tu mặc áo choàng lớn, chỉ dùng mũ miện không phải các loại búi tóc tinh mỹ, tu chân giới dân phong khai phóng, cũng không có ai đặc biệt chú ý ngươi đến tột cùng ăn mặc như thế nào.
Liền xem như quần áo trang trí khoa trương, đứng trong đám đông, cũng chẳng qua là có người khen một câu rực rỡ.
Lâm Độ rất ưa thích dạng này người người đều có thể làm nên thế giới của riêng mình, giống như đô thị loại 1 của là kiếp trước.
Thế giới mà quần áo, ăn mặc đều không bị định nghĩa.
Nàng chọn lấy mấy bộ y phục, đi thử thử, sau đó đi ra ra hiệu đóng gói.
Nghê Cẩn Huyên cùng Mặc Lân một lời khó nói hết mà nhìn cái đống quần áo kia, đen, tro, thương (xanh biếc; biêng biếc; biếc (vừa lam vừa lục), thanh (đen/xanh), nhưng lại không có màu sáng, đến cả sư phụ mấy ngàn tuổi của nàng còn ăn mặc sáng rõ hơn.
"Tiểu sư thúc...... Kỳ thực ngươi năm nay mới mười ba tuổi."
Lâm Độ nhấc lên mí mắt liếc nhìn hai người: "Ngươi nhìn gương mặt như bệnh thoi thóp này của ta, người chết ba ngày còn không trắng bằng ta, mặc đồ đỏ ra ngoài không cần thả tóc xuống người ta đã cảm thấy ta là quỷ."
Một câu nói ra, ngay cả người phục vụ đang thu dọn túi cũng cười, ngẩng đầu quan sát thật kỹ rồi mới lên tiếng chào hỏi: "Khí chất của tiểu sư phó hợp với màu nhạt, tinh xảo giống như là người tuyết vậy."
Mua quần áo xong lại mua quan thoa cài đầu, Nghê Cẩn Huyên nhìn Lâm Độ chậm chạp không động, vốn định mở miệng hỏi thăm, lại không ngờ nàng quay đầu cười nhìn mình: "Cẩn Huyên, những thứ này ta đều không biết, không bằng ngươi dạy dạy ta, đây đều để làm gì?"
Thái độ nàng thản nhiên, thoải mái, ngược lại làm vài người lúc trước muốn nói lại thôi lòng sinh hổ thẹn.
Bọn họ đều biết Lâm Độ không cha không mẹ ăn cơm trăm nhà mà lớn, may mắn đuổi kịp Trung Châu mười năm một lần tông môn đại tuyển, lúc vào cửa cũng chỉ có một thân lục bào cùng 2 bàn tay trắng, có lẽ tới bây giờ cũng chưa thấy qua những vật này.
Ai ngờ nàng thỉnh giáo thản nhiên như vậy, khiến cho Mặc Lân-lúc trước sợ chủ động giảng giải thương tổn tới nàng có chút cảm cảm khái.
Nghê Cẩn Huyên lập tức cười nói: "Ta tới dạy ngươi, ở đây, kê, trâm, thoa, lược......"
Nàng cầm một chiếc trâm cài hình bướm hồng bằng vàng giơ lên trước mặt Lâm Độ khoa tay múa chân một cái, nhất thời có chút khó có thể tưởng tượng tiểu sư thúc trang điểm lên trông như thế nào.
"Tiểu sư phụ ưa thích cái này?" Lâm Độ hơi hơi ngửa ra sau, tránh đi cái màu hồng dịu dàng chết tiệt này, nắm cổ tay của đối phương đưa lên trên đầu nàng: "Nếu thích, phục vụ, làm phiền, gói lại, nhớ vào tài khoản của ta."
Vừa nói, nàng đưa lệnh bài chưởng môn tự mình cho bọn đệ tử mấy ngày sau khi vào tông cho phục vụ, cụp mắt mỉm cười.
Lệnh bài của Vô Thượng tông đệ tử lấy vĩnh viễn không bao giờ mục nát tử kim làm đế, bên trên có khắc trận pháp tỏa định khí tức và huyết mạch để đảm bảo không bị người khác sử dụng, một mặt là Vô Thượng tông tông môn phù hiệu, một mặt còn lại là đệ tử bối phận tính danh, kết hợp với kỹ thuật khảm khắc người ngoài không thể bắt chước, Trung Châu không người bất kính lệnh bài này.
Người phục vụ nhận lệnh bài lật đến mặt ghi họ tên, lập tức ngẩn ra.
Phía trên thiết họa ngân câu chữ viết, rõ ràng viết là: "Đệ tử đời thứ chín mươi chín Lâm Độ"
Nhất quán luôn mang nụ cười láu cá hầu bàn không khỏi ở ngẩng đầu nhìn thiếu niên gầy gò trước mắt một lần nữa, nàng lười biếng liếc trở về, hơi nhướng một bên mày, dường như đang hỏi làm sao vậy.
Hầu bàn biết Vô Thượng tông bây giờ đã đến đời đệ tử thứ một trăm, lại không nghĩ người trước mắt chẳng qua là Phượng Sơ cảnh đại viên mãn tiểu đệ tử thế mà lại nhân vật cùng thế hệ với chưởng môn đương nhiệm, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Nghê Cẩn Huyên vốn muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, vặn vẹo tay suy nghĩ có nên tặng quà đáp lễ hay không.
Lâm Độ một mắt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: "Hôm nay ngươi dạy ta cái này, cũng coi như nửa thầy của ta, sau này những vật này ta sẽ lại hỏi ngươi, cây thoa này coi như lễ bái sư, đừng nghĩ nhiều."
"Tiểu sư thúc không cần đối tốt với ta như vậy, chúng ta là đồng môn, nên trợ giúp lẫn nhau." Nghê Cẩn Huyên dùng đôi mắt to ngấn nước ngước nhìn thiếu niên trước mặt.
Lâm Độ cười nhạt: "Ngươi phải biết, một người có tốt với ngươi hay không, không thể dựa trên một cây kim thoa nho nhỏ, mà phải xem hắn thường ngày rốt cuộc làm những gì với ngươi."
Trong nguyên tác, Ma Tôn chỉ tiện tay đưa một cây kim thoa cho Nghê Cẩn Huyên liền khiến cho nàng lo đc lo mất, cho rằng Ma Tôn khi dễ nàng cũng là thích nàng.
Giáo dục trẻ nhỏ, đương nhiên phải thay đổi một cách vô tri vô giác.
Lâm Độ dưới đáy lòng tang thương thở dài một hơi, con đường làm mẹ còn dài và gian khổ.
Con đường lát đá vuông vắn rộng rãi, hai bên bờ là Quân Định phủ và trạm dịch, viện lạc chiêu đãi khách quý cùng Vô Thượng tông đệ tử ở tạm, tường viện cực cao, xám trắng trang nghiêm, cực kỳ sâm nghiêm.
Càng đi về phía trước, Vô Thượng tông bản tông đặc sản cùng cửa hàng dần dần xuất hiện.
Mặc Lân một đường giới thiệu cho đám trẻ, tất cả thủ vệ trên đường chắp tay hành lễ, cũng có người đi ra đặc biệt cùng hắn chào hỏi.
"Sư thúc mang các đệ tử mới đi chơi à?"
"Đúng vậy" Mặc Lân một mặt đáp lễ, một mặt quay đầu cùng bọn hắn giảng giải, "Các ngươi là Vô Thượng tông thân truyền đệ tử, người của Quân Định phủ nếu là cao tầng sẽ gọi các ngươi là sư thúc, nếu là công nhân bình thường có lẽ sẽ gọi các ngươi một câu tiểu sư phó, cũng không cần kinh hoảng, đáp lời là được."
Tu chân giới hướng chung là cường giả vi tôn, đệ tử mới của Vô Thượng tông, tương lai tất nhiên sẽ là một phương hào kiệt, hai chữ Vô Thượng, chính là đại biểu cho cường đại.
Nhóm người được Mặc Lân đưa đến chợ đông càng náo nhiệt tùy ý hơn, vẫn là con đường lát đá xanh rộng lớn, cảnh sắc bên đường lại có những thay đổi khác biệt, tiếng người huyên náo, ngựa xe như nước, bốn phương thông suốt, những điểm giao nhau toả sáng, trên đường đi, cửa hàng nối tiếp nhau san sát, bảng ngọc biển vàng, cửa nhà điêu khắc đẹp đẽ, mái nóc sơn son.
Nhân gian phồn hoa, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Độ ngửa đầu, xa xa trên trời có một đám diều giấy, nùng mặc trọng thải*, xanh xanh đỏ đỏ, bay trên bầu trời xanh thẳm, tương phản, bổ trợ lẫn nhau.
* để mô tả cái gì đó bằng ngôn ngữ đầy màu sắc với sự chú ý đến từng chi tiết (thành ngữ)
"Thế nào? Định Cửu Thành của chúng ta là chỗ tốt, đúng chứ?" Mặc Lân thấy đám con nít giống như chim xổ lồng, đáy mắt lóe lên hưng phấn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lâm Độ rũ mắt nở nụ cười, "Là chỗ tốt."
Không thể tốt hơn.
"Nơi đó là cửa hàng may mặc lớn nhất của Định Cửu Thành chúng ta, muốn đi vào xem không?"
Nghê Cẩn Huyên đi đầu hưởng ứng lời kêu gọi của đại sư huynh: "Đi!"
Vừa mới vào cửa hàng, Nghê Cẩn Huyên sáng mắt lên, lôi kéo Lâm Độ thẳng đến một hàng trong đó, "Tiểu sư thúc, cái này thật đẹp, cảm giác hợp với ngươi."
"Tiểu sư thúc, ngươi xem cái này này?"
Lâm Độ giống như một con bị kéo tới túm đi chó sói, dưới ý định buông thả của Mặc Lân, bị ép nhìn tới nhìn lui mấy bộ quần áo.
"Quên nói cho các ngươi biết, đệ tử Vô Thượng tông ta có thể được giảm giá toàn bộ cửa hàng trong thành, còn có thể ký nợ, trừ vào tiền thuê cửa hàng của bọn họ, đến lúc đó các ngươi giao cho chưởng môn hoặc ta là được rồi."
"Hơn nữa tất cả đệ tử thân truyền hàng năm sẽ được trợ cấp 1 vạn hạ phẩm linh thạch phí tiêu dùng trong thành, cũng chính là một trong số niên lệ (hơi giống lương năm) tông môn cho các ngươi, tiểu sư thúc cũng không cần lo không có tiền."
Mặc Lân cười chân thành, Lâm Độ lòng sinh ấm áp.
"Ngươi không cần chiếu cố ta như thế, thật ra ta còn có chút tiền trinh."
Mặc Lân cười nhạt, lại nghĩ đến phải chiếu cố lòng tự trọng của tiểu sư thúc, nói khẽ: "Chỗ tiêu tiền còn nhiều nữa, tiểu sư thúc tự mình giữ đi."
Lâm Độ nhìn mấy cái váy phức tạp, đến mặc cũng không biết mặc như nào, có chút đau đầu, cũng may hôm nay đi ngang qua đây phát hiện cũng có một bộ phận nữ tu mặc áo choàng lớn, chỉ dùng mũ miện không phải các loại búi tóc tinh mỹ, tu chân giới dân phong khai phóng, cũng không có ai đặc biệt chú ý ngươi đến tột cùng ăn mặc như thế nào.
Liền xem như quần áo trang trí khoa trương, đứng trong đám đông, cũng chẳng qua là có người khen một câu rực rỡ.
Lâm Độ rất ưa thích dạng này người người đều có thể làm nên thế giới của riêng mình, giống như đô thị loại 1 của là kiếp trước.
Thế giới mà quần áo, ăn mặc đều không bị định nghĩa.
Nàng chọn lấy mấy bộ y phục, đi thử thử, sau đó đi ra ra hiệu đóng gói.
Nghê Cẩn Huyên cùng Mặc Lân một lời khó nói hết mà nhìn cái đống quần áo kia, đen, tro, thương (xanh biếc; biêng biếc; biếc (vừa lam vừa lục), thanh (đen/xanh), nhưng lại không có màu sáng, đến cả sư phụ mấy ngàn tuổi của nàng còn ăn mặc sáng rõ hơn.
"Tiểu sư thúc...... Kỳ thực ngươi năm nay mới mười ba tuổi."
Lâm Độ nhấc lên mí mắt liếc nhìn hai người: "Ngươi nhìn gương mặt như bệnh thoi thóp này của ta, người chết ba ngày còn không trắng bằng ta, mặc đồ đỏ ra ngoài không cần thả tóc xuống người ta đã cảm thấy ta là quỷ."
Một câu nói ra, ngay cả người phục vụ đang thu dọn túi cũng cười, ngẩng đầu quan sát thật kỹ rồi mới lên tiếng chào hỏi: "Khí chất của tiểu sư phó hợp với màu nhạt, tinh xảo giống như là người tuyết vậy."
Mua quần áo xong lại mua quan thoa cài đầu, Nghê Cẩn Huyên nhìn Lâm Độ chậm chạp không động, vốn định mở miệng hỏi thăm, lại không ngờ nàng quay đầu cười nhìn mình: "Cẩn Huyên, những thứ này ta đều không biết, không bằng ngươi dạy dạy ta, đây đều để làm gì?"
Thái độ nàng thản nhiên, thoải mái, ngược lại làm vài người lúc trước muốn nói lại thôi lòng sinh hổ thẹn.
Bọn họ đều biết Lâm Độ không cha không mẹ ăn cơm trăm nhà mà lớn, may mắn đuổi kịp Trung Châu mười năm một lần tông môn đại tuyển, lúc vào cửa cũng chỉ có một thân lục bào cùng 2 bàn tay trắng, có lẽ tới bây giờ cũng chưa thấy qua những vật này.
Ai ngờ nàng thỉnh giáo thản nhiên như vậy, khiến cho Mặc Lân-lúc trước sợ chủ động giảng giải thương tổn tới nàng có chút cảm cảm khái.
Nghê Cẩn Huyên lập tức cười nói: "Ta tới dạy ngươi, ở đây, kê, trâm, thoa, lược......"
Nàng cầm một chiếc trâm cài hình bướm hồng bằng vàng giơ lên trước mặt Lâm Độ khoa tay múa chân một cái, nhất thời có chút khó có thể tưởng tượng tiểu sư thúc trang điểm lên trông như thế nào.
"Tiểu sư phụ ưa thích cái này?" Lâm Độ hơi hơi ngửa ra sau, tránh đi cái màu hồng dịu dàng chết tiệt này, nắm cổ tay của đối phương đưa lên trên đầu nàng: "Nếu thích, phục vụ, làm phiền, gói lại, nhớ vào tài khoản của ta."
Vừa nói, nàng đưa lệnh bài chưởng môn tự mình cho bọn đệ tử mấy ngày sau khi vào tông cho phục vụ, cụp mắt mỉm cười.
Lệnh bài của Vô Thượng tông đệ tử lấy vĩnh viễn không bao giờ mục nát tử kim làm đế, bên trên có khắc trận pháp tỏa định khí tức và huyết mạch để đảm bảo không bị người khác sử dụng, một mặt là Vô Thượng tông tông môn phù hiệu, một mặt còn lại là đệ tử bối phận tính danh, kết hợp với kỹ thuật khảm khắc người ngoài không thể bắt chước, Trung Châu không người bất kính lệnh bài này.
Người phục vụ nhận lệnh bài lật đến mặt ghi họ tên, lập tức ngẩn ra.
Phía trên thiết họa ngân câu chữ viết, rõ ràng viết là: "Đệ tử đời thứ chín mươi chín Lâm Độ"
Nhất quán luôn mang nụ cười láu cá hầu bàn không khỏi ở ngẩng đầu nhìn thiếu niên gầy gò trước mắt một lần nữa, nàng lười biếng liếc trở về, hơi nhướng một bên mày, dường như đang hỏi làm sao vậy.
Hầu bàn biết Vô Thượng tông bây giờ đã đến đời đệ tử thứ một trăm, lại không nghĩ người trước mắt chẳng qua là Phượng Sơ cảnh đại viên mãn tiểu đệ tử thế mà lại nhân vật cùng thế hệ với chưởng môn đương nhiệm, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Nghê Cẩn Huyên vốn muốn ngăn cản, nhưng đã muộn, vặn vẹo tay suy nghĩ có nên tặng quà đáp lễ hay không.
Lâm Độ một mắt nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: "Hôm nay ngươi dạy ta cái này, cũng coi như nửa thầy của ta, sau này những vật này ta sẽ lại hỏi ngươi, cây thoa này coi như lễ bái sư, đừng nghĩ nhiều."
"Tiểu sư thúc không cần đối tốt với ta như vậy, chúng ta là đồng môn, nên trợ giúp lẫn nhau." Nghê Cẩn Huyên dùng đôi mắt to ngấn nước ngước nhìn thiếu niên trước mặt.
Lâm Độ cười nhạt: "Ngươi phải biết, một người có tốt với ngươi hay không, không thể dựa trên một cây kim thoa nho nhỏ, mà phải xem hắn thường ngày rốt cuộc làm những gì với ngươi."
Trong nguyên tác, Ma Tôn chỉ tiện tay đưa một cây kim thoa cho Nghê Cẩn Huyên liền khiến cho nàng lo đc lo mất, cho rằng Ma Tôn khi dễ nàng cũng là thích nàng.
Giáo dục trẻ nhỏ, đương nhiên phải thay đổi một cách vô tri vô giác.
Lâm Độ dưới đáy lòng tang thương thở dài một hơi, con đường làm mẹ còn dài và gian khổ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương