Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo
Chương 2: Trà thơm nồng nàn
【 Kính chào ký chủ, hệ thống cứu vớt kẻ si tình sẵn sàng phục vụ bạn tận tình】
【 Đinh, phó bản kẻ si tình sơ cấp xuất hiện.
Nữ chính Đỗ Thược vì vị hôn phu thanh mai trúc mã mà từ bỏ tư cách tiến vào đại tông môn, đi theo vị hôn phu tiến vào môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì, vị hôn phu lại bợ đỡ con gái chưởng môn vì một viên trúc cơ đan, bỏ rơi Đỗ Thược, thậm chí mặc kệ con gái chưởng môn ghen tuông khi nhục Đỗ Thược.
Cuối cùng Đỗ Thược bởi vì tài nguyên tu luyện không đủ, bị buộc đi làm tạp dịch, suy sụp và cô độc, cả một đời không thể thành công nhập trúc cơ, già yếu mà chết.】
Nam tử còn tại kéo dài không dứt khuyên giải, thậm chí trực tiếp lôi kéo tay của cô gái không cho đi.
Thanh Sơn trang nghiêm và im lặng.
Bên này nam tử đã bắt đầu thề thốt, "Ta thề, nếu nàng theo ta cùng vào tiểu môn phái, ta nhất định đời này chỉ có mình nàng, đối xử tốt với nàng cả đời, nếu có trái lời thề, nhất định, nhất định......"
"Nhất định ngũ lôi oanh đỉnh đoạn tử tuyệt tôn?"
Một giọng nói lười biếng từ bên cạnh truyền đến, hai người đồng thời giật mình, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hoá ra là một đứa trẻ ốm yếu mặc thanh sam ngồi trên nền đất.
Nữ tử lúc đầu khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng bị một gương mặt trẻ tuổi nhưng thanh lãnh trác tuyệt hấp dẫn, trong lòng cảm thấy thương tiếc.
Sinh ra được như vậy, đáng tiếc cơ thể yếu đuối đến mức ngay cả trèo lên bậc thang còn làm không được.
E rằng cho dù thiên phú có tốt, cũng khó lọt vào mắt xanh của đại tông môn.
Lâm Độ cười khẽ một tiếng, ngây thơ nháy mắt, "Ta xem trong thoại bản đều nói như vậy, vị tỷ tỷ này, ngươi để cho hắn lập thệ, chờ khi một tiếng sấm vang giữa trời xanh, thiên địa lời thề đạt thành, chân chính là trời đất chứng giám, ca ca thực sự yêu thương ngươi."
"A đúng rồi, nhất định phải nói rõ ràng, tên của ngươi, tên vị tỷ tỷ này, thiên đạo làm chứng, kết làm bạn lữ, sinh tử không thể tách rời, nếu như ruồng bỏ, ắt gặp trời phạt."
Nàng tỏ thái độ "ta chỉ là đơn thuần nêu ý tưởng thôi", thản nhiên đến nỗi làm cho nam nhân nghẹn lời.
Nếu như tại Tu chân giới lập xuống thiên địa lời thề, một khi vi phạm, sẽ bị thiên lôi tru diệt.
Nam nhân miễn cưỡng nở nụ cười, " Đây là thiên đạo lời thề, há có thể tùy ý phát ra, trẻ con không hiểu nặng nhẹ, A Thược chúng ta lên trước đi."
"Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không muốn thề, chỉ muốn để tỷ tỷ nhanh chóng đáp ứng ngươi sao?"
Lâm Độ không có thời gian rảnh rỗi, tiếp tục xuất kích,bởi vì tuổi còn nhỏ, coi như câu câu châm ngòi, nhưng như cũ để cho Đỗ Thược nghe lọt tai.
Nhịp tim lại lần nữa tăng vọt, Lâm Độ vô thức nhíu mày, bụm chặt trái tim, đôi bàn tay thon dài gắt gao nắm chặt cổ áo, bởi vì dùng sức mà gân cốt dưới làn da mỏng như cánh ve nổi lên rõ ràng, trông cực kỳ đáng thương.
Nàng thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt càng trắng.
"Ngươi không sao chứ?" Đỗ Thược không đành lòng, vùng ra khỏi tay Lê Đống.
Lâm Độ thầm mắng trong lòng một câu, thân thể này thật sự là giòn như da giấy, cơ thể không thể chống đỡ nổi dựa vào Đỗ Thược.
"Ta...... không sao, tỷ tỷ thật tốt."
Đứa trẻ thực sự quá gầy, thời điểm ngả vào trong ngực Đỗ Thược, xương cốt trên thân cứng rắn sắc nhọn cấn đến người thấy đau.
Những sinh vật xinh đẹp và mỏng manh luôn khiến cho người ta bộc phát tình mẹ, nhất là lúc người lưu ly nhỏ ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên sự cảm kích, giống như một chú mèo con đáng thương bị bỏ rơi.
Đỗ Thược trong lòng mềm nhũn, "Ngươi thế này có lẽ không thể tự mình bước lên được, để ta dìu ngươi đi được không?"
"Tỷ tỷ thật tốt, tỷ tỷ thiện lương như vậy xứng đáng được người đàn ông tốt nhất thiên hạ yêu thương."
Hệ thống chứng kiến toàn bộ quá trình: Hương trà thật là nồng.
Lâm Độ nói câu này là thật lòng, nàng cảm cảm nhận được, Đỗ Thược thật sự mềm lòng, cũng là thật sự thiện tâm.
Nàng một mình trên thế gian hành tẩu nhiều năm, tự nhiên có thể nhận ra người giúp nàng là thật tâm hay là giả dối.
Đỗ Thược đỡ Lâm Độ dậy, nhất thời trở thành ba người cùng đi.
Lê Đống có chút bất mãn, "Nam nữ thụ thụ bất thanh, hơn nữa con đường tu tiên vốn chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng giúp hắn như vậy, há không phải gian lận?"
"Mà với tình trạng thể chất của hắn, chỉ sợ không có lấy một tông môn muốn hắn, đi lên ngược lại là giày vò."
Đỗ Thược kinh ngạc nhìn về phía vị hôn phu của mình, chưa từng nghĩ đến trúc mã bản thân nhận biết lại có thể lạnh lùng như vậy, vừa định mở miệng nói chuyện, Lâm Độ đã nói: "Thực xin lỗi đã để cho ca ca hiểu lầm, ta là nữ nhi, nhưng mà ngươi nói rất đúng, con đường tu tiên vốn là một người tu hành."
Nàng nói đến đây, làm bộ muốn tránh thoát, "Tỷ tỷ mau buông tay đi, miễn cho bị ca ca giận lây, ta bởi vì sinh ra mang bệnh bị ném bỏ, sinh ra đã cô đơn, tỷ tỷ là người đầu tiên tốt với ta, ta chúc tỷ tỷ được đại tông thu vào cửa, một đường lên như diều gặp gió."
Lâm Độ vừa đứng thẳng lên, mộc phù bên hông theo đó hơi đong đưa, xích kim sắc ký tự lộ ra trước mặt Lê Đống.
(Hình như là màu này nè
Sắc mặt hắn cứng đờ, ký tự màu tượng trưng tư chất ưu tú được trọng tâm chiêu nạp, ngay cả Đỗ Thược cũng chỉ là màu đỏ mà không phải xích kim.
Tên nhóc ốm yếu này vậy mà có tư chất cao như thế.
Đỗ Thược nghe được thân thế Lâm Độ càng cảm thấy thương tiếc: "Lê Đống, sao ngươi có thể nói như vậy, tiện tay mà thôi, nếu không giúp thì mới là chúng ta không phải."
Bậc thang này cũng không tính là khảo nghiệm gì, thực sự không cần hà khắc như vậy.
Ba người cũng không biết là, trên núi cao có vài chục ánh mắt đang nhìn xem một màn này.·
"Thuần băng linh căn, thiên phú phi phàm, chỉ tiếc bệnh vào phế tạng, tâm mạch bế tắc, chỉ có thiên tư, lại là phế nhân không thể tu luyện, thực sự là đáng tiếc."
Một đạo thanh âm trầm ổn vang lên.
"Ta thấy đứa trẻ này một đôi mắt này nhìn thế sự thấu triệt, mới mười mấy tuổi đã thông thấu như thế, có thể thấy được thiên tư của băng linh căn quả thực phi thường, chỉ cần dùng thuốc khơi thông phế phủ, cũng không phải là không thể tu luyện, chỉ có điều...... Hao tốn tài nguyên chỉ sợ không có tông môn dám muốn."
Một đạo khác ôn nhuận âm thanh vang lên, tiếp lấy khẽ thở dài một hơi, tựa hồ có chút tiếc hận.
Lời trong mây không truyền tới thềm đá liên miên trên Thanh Sơn, chỉ có gió nhè nhẹ thổi, tiếng chim núi hoà ca.
"Chớ quản hắn, ta mang ngươi là chuyện của ta, đi thôi, ta gọi Đỗ Thược, Thược trong thược dược."
Nàng đưa tay qua kéo Lâm Độ, mặt mũi ôn nhu, không giống thược dược mà giống như đào xuân tháng ba hơn.
Lâm Độ cụp mắt, giấu đi ý cười trong mắt, lại ngước mắt một bộ bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
"Lâm Độ, ta tên Lâm Độ, độ nhân đích độ."
(Nghĩa là chở người qua sông)
Đỗ Thược vững vàng đỡ nàng, "Tên rất hay."
Một nhóm ba người bởi vì ở giữa có một người cơ thể yếu đuối, cho nên tốc độ so với người khác chậm chút.
Để tránh làm bầu không khí trở nên khó xử, Đỗ Thược dứt khoát chủ động khơi lên đề tài, "Lâm Độ, ngươi có tông phái nào muốn gia nhập không? Trung Châu ba tông sáu phái mười môn bên nào cũng có sở trường riêng, nghe nói người có tư chất tuyệt hảo còn có phản chọn quyền lợi đó."
Lâm Độ cười cười, "Ta sao? Ta bộ dạng thân thể tàn phế, giống như ca ca nói tới, làm sao sẽ có tông môn muốn chứ, ngược lại là tỷ tỷ, nói không chừng còn có cơ hội chọn lựa, tỷ tỷ có môn phái nào muốn vào không?"
Đỗ Thược nói khẽ, "Cần gì phải tự coi nhẹ mình, chỉ nhìn ngươi thiên phú xuất chúng, chắc chắn sẽ có rất nhiều tông môn tranh giành, ta lúc đầu nghĩ rằng nếu có tông môn muốn ta đã rất tốt, nếu như có thể chọn, hành y cứu thế, vậy dĩ nhiên tốt hơn."
Trong ba tông, duy nhất Tế Thế tông sở trường tại y dược chi thuật.
Lâm Độ ánh mắt lóe lên, trong lòng cảm cảm khái, tiếp đó ngước mắt nghiêm túc nhìn nàng, "Tế thế cứu nhân, là đại đạo, tỷ tỷ chí hướng cao thượng, nhất định có thể được như ý nguyện."
"Vẫn là không cần quan tâm đến chuyện này, hơn nữa......"
"Nếu ta là ca ca, đương nhiên sẽ tác thành mộng tưởng của tỷ tỷ, rốt cuộc thì tâm nguyện của người thương không phải cũng là tâm nguyện của mình hay sao? Vả lại tâm nguyện này, cũng là tạo phúc thiên hạ."
Lâm Độ liếc mắt nhìn người đang ngập ngừng muốn phản bác nhưng lại không có cách nào phản bác, nụ cười trên khóe môi càng lớn, nàng vô cùng chân thành "Phụ cận Tế Thế tông luôn có tiểu môn phái, ca ca không nỡ bỏ ngươi, tự nhiên sẽ tìm Tế Thế tông phụ cận tiểu môn phái, bằng cách này, nếu có nhớ nhung, tùy thời có thể gặp nhau."
Tiến vào tông môn cũng không là tiến vào chiếc lồng, lại không có Vương Mẫu nương nương vẽ lạch trời*, ở nơi đó liền gặp không phải mặt, cháu trai kia chẳng qua là sợ con đường của vị hôn thê mình càng đi càng xa, đuổi không kịp nàng, cho nên mới muốn đem người nhốt tại bên mình.
Nàng đem đường vạch ra rõ rành rành, hai mắt Đỗ Thược cũng lập tức tỏa sáng, khó khăn khi trước được Lâm Độ nhắc nhở ngược lại thuận lợi vượt qua chỗ cong.
Lê Đống sắc mặt tối sầm, nhưng ngại có người ngoài ở đây, cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể chờ đợi đến quảng trường lại đi tính toán.
【 Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 50%, phần thưởng rơi ra: Ích Khí Sơ Úc Đan ×1】
【 Thỉnh ký chủ tiếp tục không ngừng cố gắng, độ người độ mình, thiên đạo giúp cô.】
Một hồi tim đập nhanh lại lần nữa ập tới, Lâm Độ chân vấp một cái, một mình Đỗ Thược không cách nào đỡ được, người kia giống như lá tùng đông cứng ngã xuống.
Giữa hỗn loạn, Lâm Độ phảng phất nghe được một tiếng cười khẽ.
____________________
Tây Vương Mẫu (chữ Hán: 西王母, còn gọi là Vương Mẫu (王母), Dao Trì Kim Mẫu (hay Diêu Trì Kim Mẫu, 瑤池金母), Tây Vương Kim Mẫu (西王金母), Vương Mẫu Nương Nương (王母娘娘) hoặc Kim Mẫu Nguyên Quân (金母元君), là vị nữ thần cổ đại rất nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc mà người Việt hay gọi là Bà Trời
Thời nhà Thanh, nam nữ không được tự do yêu đương, các truyền thuyết đương thời như Ngưu Lang Chức Nữ cùng Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ đều hình tượng hóa Tây Vương Mẫu là một nữ thần hà khắc, đóng vai trò chính trong việc chia uyên rẽ thúy. Theo một số phiên bản truyện cổ của Ngưu Lang Chức Nữ, Tây Vương Mẫu ban đầu rất ưng thuận việc kết đôi của hai người, song về sau do Chức Nữ quá đắm chìm vào yêu đương, trễ nãi kỳ hạn dệt vải mới bị trừng phạt. Ngọc Hoàng Đại Đế muốn chia cắt vĩnh viễn hai người, nhưng Tây Vương Mẫu lấy ngày 7 tháng 7 âm lịch hằng năm cho hai người gặp lại nhau tại cầu Hỉ Thước, khai sinh ra truyền thuyết Thất tịch
Trong Tây du kí có nói, Tây Vương Mẫu có 1 vườn bàn đào, hay sai 7 tiên nữ đem đào từ vườn đào đến Dao Trì để mở hội Bàn Đào, sau bị Tôn Ngộ Không ăn trộm gần hết. Ở hồi thứ 7, Tôn Ngộ Không bị Phật tổ Như Lai hàng phục, Tây Vương Mẫu dẫn chúng tiên nữ đến bái tạ Phật tổ, rồi lại trở về thiên đình ca múa vui vẻ.
【 Đinh, phó bản kẻ si tình sơ cấp xuất hiện.
Nữ chính Đỗ Thược vì vị hôn phu thanh mai trúc mã mà từ bỏ tư cách tiến vào đại tông môn, đi theo vị hôn phu tiến vào môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì, vị hôn phu lại bợ đỡ con gái chưởng môn vì một viên trúc cơ đan, bỏ rơi Đỗ Thược, thậm chí mặc kệ con gái chưởng môn ghen tuông khi nhục Đỗ Thược.
Cuối cùng Đỗ Thược bởi vì tài nguyên tu luyện không đủ, bị buộc đi làm tạp dịch, suy sụp và cô độc, cả một đời không thể thành công nhập trúc cơ, già yếu mà chết.】
Nam tử còn tại kéo dài không dứt khuyên giải, thậm chí trực tiếp lôi kéo tay của cô gái không cho đi.
Thanh Sơn trang nghiêm và im lặng.
Bên này nam tử đã bắt đầu thề thốt, "Ta thề, nếu nàng theo ta cùng vào tiểu môn phái, ta nhất định đời này chỉ có mình nàng, đối xử tốt với nàng cả đời, nếu có trái lời thề, nhất định, nhất định......"
"Nhất định ngũ lôi oanh đỉnh đoạn tử tuyệt tôn?"
Một giọng nói lười biếng từ bên cạnh truyền đến, hai người đồng thời giật mình, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hoá ra là một đứa trẻ ốm yếu mặc thanh sam ngồi trên nền đất.
Nữ tử lúc đầu khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng bị một gương mặt trẻ tuổi nhưng thanh lãnh trác tuyệt hấp dẫn, trong lòng cảm thấy thương tiếc.
Sinh ra được như vậy, đáng tiếc cơ thể yếu đuối đến mức ngay cả trèo lên bậc thang còn làm không được.
E rằng cho dù thiên phú có tốt, cũng khó lọt vào mắt xanh của đại tông môn.
Lâm Độ cười khẽ một tiếng, ngây thơ nháy mắt, "Ta xem trong thoại bản đều nói như vậy, vị tỷ tỷ này, ngươi để cho hắn lập thệ, chờ khi một tiếng sấm vang giữa trời xanh, thiên địa lời thề đạt thành, chân chính là trời đất chứng giám, ca ca thực sự yêu thương ngươi."
"A đúng rồi, nhất định phải nói rõ ràng, tên của ngươi, tên vị tỷ tỷ này, thiên đạo làm chứng, kết làm bạn lữ, sinh tử không thể tách rời, nếu như ruồng bỏ, ắt gặp trời phạt."
Nàng tỏ thái độ "ta chỉ là đơn thuần nêu ý tưởng thôi", thản nhiên đến nỗi làm cho nam nhân nghẹn lời.
Nếu như tại Tu chân giới lập xuống thiên địa lời thề, một khi vi phạm, sẽ bị thiên lôi tru diệt.
Nam nhân miễn cưỡng nở nụ cười, " Đây là thiên đạo lời thề, há có thể tùy ý phát ra, trẻ con không hiểu nặng nhẹ, A Thược chúng ta lên trước đi."
"Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không muốn thề, chỉ muốn để tỷ tỷ nhanh chóng đáp ứng ngươi sao?"
Lâm Độ không có thời gian rảnh rỗi, tiếp tục xuất kích,bởi vì tuổi còn nhỏ, coi như câu câu châm ngòi, nhưng như cũ để cho Đỗ Thược nghe lọt tai.
Nhịp tim lại lần nữa tăng vọt, Lâm Độ vô thức nhíu mày, bụm chặt trái tim, đôi bàn tay thon dài gắt gao nắm chặt cổ áo, bởi vì dùng sức mà gân cốt dưới làn da mỏng như cánh ve nổi lên rõ ràng, trông cực kỳ đáng thương.
Nàng thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt càng trắng.
"Ngươi không sao chứ?" Đỗ Thược không đành lòng, vùng ra khỏi tay Lê Đống.
Lâm Độ thầm mắng trong lòng một câu, thân thể này thật sự là giòn như da giấy, cơ thể không thể chống đỡ nổi dựa vào Đỗ Thược.
"Ta...... không sao, tỷ tỷ thật tốt."
Đứa trẻ thực sự quá gầy, thời điểm ngả vào trong ngực Đỗ Thược, xương cốt trên thân cứng rắn sắc nhọn cấn đến người thấy đau.
Những sinh vật xinh đẹp và mỏng manh luôn khiến cho người ta bộc phát tình mẹ, nhất là lúc người lưu ly nhỏ ngửa đầu nhìn nàng, đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên sự cảm kích, giống như một chú mèo con đáng thương bị bỏ rơi.
Đỗ Thược trong lòng mềm nhũn, "Ngươi thế này có lẽ không thể tự mình bước lên được, để ta dìu ngươi đi được không?"
"Tỷ tỷ thật tốt, tỷ tỷ thiện lương như vậy xứng đáng được người đàn ông tốt nhất thiên hạ yêu thương."
Hệ thống chứng kiến toàn bộ quá trình: Hương trà thật là nồng.
Lâm Độ nói câu này là thật lòng, nàng cảm cảm nhận được, Đỗ Thược thật sự mềm lòng, cũng là thật sự thiện tâm.
Nàng một mình trên thế gian hành tẩu nhiều năm, tự nhiên có thể nhận ra người giúp nàng là thật tâm hay là giả dối.
Đỗ Thược đỡ Lâm Độ dậy, nhất thời trở thành ba người cùng đi.
Lê Đống có chút bất mãn, "Nam nữ thụ thụ bất thanh, hơn nữa con đường tu tiên vốn chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng giúp hắn như vậy, há không phải gian lận?"
"Mà với tình trạng thể chất của hắn, chỉ sợ không có lấy một tông môn muốn hắn, đi lên ngược lại là giày vò."
Đỗ Thược kinh ngạc nhìn về phía vị hôn phu của mình, chưa từng nghĩ đến trúc mã bản thân nhận biết lại có thể lạnh lùng như vậy, vừa định mở miệng nói chuyện, Lâm Độ đã nói: "Thực xin lỗi đã để cho ca ca hiểu lầm, ta là nữ nhi, nhưng mà ngươi nói rất đúng, con đường tu tiên vốn là một người tu hành."
Nàng nói đến đây, làm bộ muốn tránh thoát, "Tỷ tỷ mau buông tay đi, miễn cho bị ca ca giận lây, ta bởi vì sinh ra mang bệnh bị ném bỏ, sinh ra đã cô đơn, tỷ tỷ là người đầu tiên tốt với ta, ta chúc tỷ tỷ được đại tông thu vào cửa, một đường lên như diều gặp gió."
Lâm Độ vừa đứng thẳng lên, mộc phù bên hông theo đó hơi đong đưa, xích kim sắc ký tự lộ ra trước mặt Lê Đống.
(Hình như là màu này nè
Sắc mặt hắn cứng đờ, ký tự màu tượng trưng tư chất ưu tú được trọng tâm chiêu nạp, ngay cả Đỗ Thược cũng chỉ là màu đỏ mà không phải xích kim.
Tên nhóc ốm yếu này vậy mà có tư chất cao như thế.
Đỗ Thược nghe được thân thế Lâm Độ càng cảm thấy thương tiếc: "Lê Đống, sao ngươi có thể nói như vậy, tiện tay mà thôi, nếu không giúp thì mới là chúng ta không phải."
Bậc thang này cũng không tính là khảo nghiệm gì, thực sự không cần hà khắc như vậy.
Ba người cũng không biết là, trên núi cao có vài chục ánh mắt đang nhìn xem một màn này.·
"Thuần băng linh căn, thiên phú phi phàm, chỉ tiếc bệnh vào phế tạng, tâm mạch bế tắc, chỉ có thiên tư, lại là phế nhân không thể tu luyện, thực sự là đáng tiếc."
Một đạo thanh âm trầm ổn vang lên.
"Ta thấy đứa trẻ này một đôi mắt này nhìn thế sự thấu triệt, mới mười mấy tuổi đã thông thấu như thế, có thể thấy được thiên tư của băng linh căn quả thực phi thường, chỉ cần dùng thuốc khơi thông phế phủ, cũng không phải là không thể tu luyện, chỉ có điều...... Hao tốn tài nguyên chỉ sợ không có tông môn dám muốn."
Một đạo khác ôn nhuận âm thanh vang lên, tiếp lấy khẽ thở dài một hơi, tựa hồ có chút tiếc hận.
Lời trong mây không truyền tới thềm đá liên miên trên Thanh Sơn, chỉ có gió nhè nhẹ thổi, tiếng chim núi hoà ca.
"Chớ quản hắn, ta mang ngươi là chuyện của ta, đi thôi, ta gọi Đỗ Thược, Thược trong thược dược."
Nàng đưa tay qua kéo Lâm Độ, mặt mũi ôn nhu, không giống thược dược mà giống như đào xuân tháng ba hơn.
Lâm Độ cụp mắt, giấu đi ý cười trong mắt, lại ngước mắt một bộ bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
"Lâm Độ, ta tên Lâm Độ, độ nhân đích độ."
(Nghĩa là chở người qua sông)
Đỗ Thược vững vàng đỡ nàng, "Tên rất hay."
Một nhóm ba người bởi vì ở giữa có một người cơ thể yếu đuối, cho nên tốc độ so với người khác chậm chút.
Để tránh làm bầu không khí trở nên khó xử, Đỗ Thược dứt khoát chủ động khơi lên đề tài, "Lâm Độ, ngươi có tông phái nào muốn gia nhập không? Trung Châu ba tông sáu phái mười môn bên nào cũng có sở trường riêng, nghe nói người có tư chất tuyệt hảo còn có phản chọn quyền lợi đó."
Lâm Độ cười cười, "Ta sao? Ta bộ dạng thân thể tàn phế, giống như ca ca nói tới, làm sao sẽ có tông môn muốn chứ, ngược lại là tỷ tỷ, nói không chừng còn có cơ hội chọn lựa, tỷ tỷ có môn phái nào muốn vào không?"
Đỗ Thược nói khẽ, "Cần gì phải tự coi nhẹ mình, chỉ nhìn ngươi thiên phú xuất chúng, chắc chắn sẽ có rất nhiều tông môn tranh giành, ta lúc đầu nghĩ rằng nếu có tông môn muốn ta đã rất tốt, nếu như có thể chọn, hành y cứu thế, vậy dĩ nhiên tốt hơn."
Trong ba tông, duy nhất Tế Thế tông sở trường tại y dược chi thuật.
Lâm Độ ánh mắt lóe lên, trong lòng cảm cảm khái, tiếp đó ngước mắt nghiêm túc nhìn nàng, "Tế thế cứu nhân, là đại đạo, tỷ tỷ chí hướng cao thượng, nhất định có thể được như ý nguyện."
"Vẫn là không cần quan tâm đến chuyện này, hơn nữa......"
"Nếu ta là ca ca, đương nhiên sẽ tác thành mộng tưởng của tỷ tỷ, rốt cuộc thì tâm nguyện của người thương không phải cũng là tâm nguyện của mình hay sao? Vả lại tâm nguyện này, cũng là tạo phúc thiên hạ."
Lâm Độ liếc mắt nhìn người đang ngập ngừng muốn phản bác nhưng lại không có cách nào phản bác, nụ cười trên khóe môi càng lớn, nàng vô cùng chân thành "Phụ cận Tế Thế tông luôn có tiểu môn phái, ca ca không nỡ bỏ ngươi, tự nhiên sẽ tìm Tế Thế tông phụ cận tiểu môn phái, bằng cách này, nếu có nhớ nhung, tùy thời có thể gặp nhau."
Tiến vào tông môn cũng không là tiến vào chiếc lồng, lại không có Vương Mẫu nương nương vẽ lạch trời*, ở nơi đó liền gặp không phải mặt, cháu trai kia chẳng qua là sợ con đường của vị hôn thê mình càng đi càng xa, đuổi không kịp nàng, cho nên mới muốn đem người nhốt tại bên mình.
Nàng đem đường vạch ra rõ rành rành, hai mắt Đỗ Thược cũng lập tức tỏa sáng, khó khăn khi trước được Lâm Độ nhắc nhở ngược lại thuận lợi vượt qua chỗ cong.
Lê Đống sắc mặt tối sầm, nhưng ngại có người ngoài ở đây, cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể chờ đợi đến quảng trường lại đi tính toán.
【 Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 50%, phần thưởng rơi ra: Ích Khí Sơ Úc Đan ×1】
【 Thỉnh ký chủ tiếp tục không ngừng cố gắng, độ người độ mình, thiên đạo giúp cô.】
Một hồi tim đập nhanh lại lần nữa ập tới, Lâm Độ chân vấp một cái, một mình Đỗ Thược không cách nào đỡ được, người kia giống như lá tùng đông cứng ngã xuống.
Giữa hỗn loạn, Lâm Độ phảng phất nghe được một tiếng cười khẽ.
____________________
Tây Vương Mẫu (chữ Hán: 西王母, còn gọi là Vương Mẫu (王母), Dao Trì Kim Mẫu (hay Diêu Trì Kim Mẫu, 瑤池金母), Tây Vương Kim Mẫu (西王金母), Vương Mẫu Nương Nương (王母娘娘) hoặc Kim Mẫu Nguyên Quân (金母元君), là vị nữ thần cổ đại rất nổi tiếng trong truyền thuyết Đạo giáo Trung Quốc mà người Việt hay gọi là Bà Trời
Thời nhà Thanh, nam nữ không được tự do yêu đương, các truyền thuyết đương thời như Ngưu Lang Chức Nữ cùng Đổng Vĩnh và Thất tiên nữ đều hình tượng hóa Tây Vương Mẫu là một nữ thần hà khắc, đóng vai trò chính trong việc chia uyên rẽ thúy. Theo một số phiên bản truyện cổ của Ngưu Lang Chức Nữ, Tây Vương Mẫu ban đầu rất ưng thuận việc kết đôi của hai người, song về sau do Chức Nữ quá đắm chìm vào yêu đương, trễ nãi kỳ hạn dệt vải mới bị trừng phạt. Ngọc Hoàng Đại Đế muốn chia cắt vĩnh viễn hai người, nhưng Tây Vương Mẫu lấy ngày 7 tháng 7 âm lịch hằng năm cho hai người gặp lại nhau tại cầu Hỉ Thước, khai sinh ra truyền thuyết Thất tịch
Trong Tây du kí có nói, Tây Vương Mẫu có 1 vườn bàn đào, hay sai 7 tiên nữ đem đào từ vườn đào đến Dao Trì để mở hội Bàn Đào, sau bị Tôn Ngộ Không ăn trộm gần hết. Ở hồi thứ 7, Tôn Ngộ Không bị Phật tổ Như Lai hàng phục, Tây Vương Mẫu dẫn chúng tiên nữ đến bái tạ Phật tổ, rồi lại trở về thiên đình ca múa vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương