Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo
Chương 21: Thanh Vân bảng thiên phú đệ nhất
Khi tiếng sét cuối cùng giáng xuống, trái tim được ngưng bích đan bảo hộ rốt cuộc cũng chịu một đòn.
Lâm Độ đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh lúc trước nháy mắt rối rắm thành vỏ bánh bao nhăn nheo bèo nhèo dính đầy hơi nước.
Nàng không tự chủ được dùng một tay che kín trái tim, cơn đau nhức chia năm xẻ bảy so với điện giật càng làm cho nàng khó có thể chịu đựng, đại não giống như bị người cầm rìu bổ một nhát, ngay cả suy nghĩ cũng bị thổi bay.
Mẹ nó, sớm biết rằng thiên kiếp khổ như vậy, nàng còn tu cái gì tiên, nằm không chờ chết cho rồi.
Lâm Độ trong lòng chửi rủa, giống như sinh viên đại học quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, dù trong lòng thầm chửi cả trăm lần nhưng vẫn nghiến răng kiên trì.
Ngoài miệng thì lúc lắc, nhưng thân thể lại vẫn là thành thật.
Nàng dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại lấy ra đan dược Khương Lương chuẩn bị cho mình, không màng vị tanh ngọt tràn ra cổ họng tràn mà nhét vào miệng.
Dược lực tan ra, chữa lành lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, xoa dịu trái tim đau nhức.
Lôi kiếp dần dần tan đi, những hạt mưa tí tách tí tách từ trên bầu trời rơi xuống, chứa đầy sức mạnh chữa trị và sự sống, đây là một trong những phần thưởng linh khí mà tu sĩ có thể mang đến vùng đất của mình.
Làn da bị bỏng xuất hiện vết sẹo do sét đánh nhanh chóng mọc lên da non, nước mưa lạnh lẽo rơi trên thân thiếu niên nằm liệt thành hình chữ đại (大) trên mặt đất, quần áo nàng tả tơi, một thân thanh bào thành cháy thành mảnh giẻ rách đen thui, ngơ ngẩn mà ngửa đầu, để mặc linh vũ chữa trị cơ thể bị tra tấn của mình, nỗi đau khiến nàng lười cử động.
Khương Lương cùng Diêm Dã đi tới, làn da của đứa nhỏ này trắng trẻo và trong suốt như ngọc, nước mưa còn tích tụ trên sống mũi và hốc mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhưng lại mờ mịt và mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, đứa trẻ kia mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Trước khi đến đây, mọi người đều nói tu chân là một nghề nghiệp vẻ vang, phi thăng thành tiên liền có biên chế, không có ai nói cho ta còn phải chịu sét đánh a."
"Thứ đồ này với người lớn lừa trẻ con thi đậu đại học là có thể hưởng thụ có khác nhau chỗ nào?"
Diêm Dã cùng Khương Lương liếc nhau: "Đồ đệ của ta bị sét đánh hỏng đầu sao? Ngươi mau giúp ta nhìn xem, đồ đệ thông minh của ta đâu?"
Khương Lương thật sự ngồi xổm xuống kiểm tra: "Không có hỏng, rất tốt, thần hồn ngưng thực, cơ thể cũng dược chữa trị thất thất bát bát, tâm mạch giống như được bảo vệ bởi loại thuốc gì đó, không có dấu hiệu suy bại, phế phủ cũng thông chín phần, những khuyết thiếu còn lại còn cần dưỡng thời gian dài."
Dần dần, mưa tạnh.
Cầu vồng lộng lẫy dần dần hiện ra phía chân trời, hào quang rực rỡ, nhuộm đỏ một nửa bầu trời.
Lâm Độ vẫn không nhúc nhích, nàng thật sự đau đến tê rần, mặc dù trái tim hiện tại đã được chữa lành nhưng còn ẩn ẩn đau, vừa mở miệng liền phun ra cái ngụm máu.
Diêm Dã thấy cảnh này sợ tới mức tim muốn ngừng đập, đem người ôm lên: "Lâm Độ? Lâm Độ? Lâm Độ có sao không? Nói với sư phụ một câu đi."
Cổ họng Lâm Độ khẽ động, lại ọc ra một bãi máu.
...... Thật không phải nàng không muốn nói chuyện, nàng nói không nên lời.
Quỷ súc sư phụ bế nàng lên, máu tràn ra từ trong họng nghẹn lại yết hầu, không phun ra được cũng không nuốt xuống được.
Nàng cố sức vỗ vỗ cánh tay Diêm Dã, sau đó lưu loát lăn tròn xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Khương Lương mắt không thấy, yên lặng chắp tay xoay người.
Có sư phụ kiểu này Lâm Độ thật là xui xẻo.
Sư phụ này sớm muộn gì cũng sẽ chơi chết nàng.
Lâm Độ thổ huyết xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, trên vai xuất hiện một chiếc áo choàng, là Khương Lương.
Lúc này nàng mới phát hiện vị sư huynh này tròng một bộ áo lông chồn nhưng vẫn cứ bị cóng đến run rẩy.
Trận pháp của Lạc Trạch làm nước đóng thành băng, không chỉ gây sát thương vật lý do cái lạnh cực độ ở phương bắc mà còn kết hợp sát thương ma pháp do mùa đông ở phía nam gây ra, ngay cả chân nhân đã Huy Dương cảnh, nếu không dùng linh khí hộ thể, trong chốc lát sẽ biến thành tượng băng.
Lâm Độ nói cảm ơn, ngồi dậy phát hiện trong cơ thể tràn đầy linh khí, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng kinh mạch trong cơ thể, hiện tại đã có thể hoàn toàn nhìn vào bên trong mình, thần thức cũng mở rộng hơn lúc trước rất nhiều.
Nàng đứng lên: "Đói bụng quá, đã đến giờ ăn chưa? Ta muốn ăn cơm."
Khương Lương gật đầu: "Còn kém chút, nhưng hẳn là đang làm."
"Vừa lúc để ta thay quần áo, hiện tại đi xin cơm đến cái bang còn chê ta ăn mặc rách rưới."
Lâm Độ thong thả ung dung muốn quay về động phủ, không có chút tự giác nào rằng bản thân mới đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Lâm Độ." Diêm Dã bỗng nhiên gọi nàng.
Lâm Độ quay đầu, nhướng mày với sư phụ nhà mình: "Sao vậy? Ta đã nói gì, đừng coi thường ta."
"Bài tập hôm nay còn chưa làm, Lạc Trạch ở bên kia, tự mình vào đi, bẩn quá, con khỉ lăn trong bùn một lần còn sạch sẽ hơn ngươi."
Lâm Độ chặc lưỡi, dài giọng nói: "Biết rồi, ngươi đừng có nhìn."
Diêm Dã rũ mắt: "Ta mù."
Lâm Độ không để ý đến hắn, tự mình đi tới trước thác băng treo, giơ tay đem áo choàng trên người cất vào nhẫn trữ vật, gãi gãi đầu: "Đầu thật ngứa, ta sắp mọc não rồi sao."
Một lần trúc cơ lôi kiếp gần như đã thay mới toàn bộ nhục thân của nàng, Lâm Độ cảm thấy cơ thể mình phủ đầy vảy(vảy vết thương) và da thịt mới, khó tránh khỏi ngứa ngáy.
Nàng duỗi tay dùng linh lực phá vỡ lớp vỏ băng dày nặng rồi thả người nhảy vào.
Nước trong Lạc Trạch là linh thủy nơi phước lành và sự trường sinh của trời đất hội tụ, chỉ sau Thiên Đạo mưa ngọt, Diêm Dã sợ rằng chỉ dựa vào trời giáng cam lộ vẫn không đủ đối với nàng, hơn nữa rèn sắt khi còn nóng, có lẽ có thể triệt để xông mở phế phủ.
Lâm Độ biết tất cả, cũng không nhiều lời mạnh miệng.
Cũng giống như lúc trước, nàng vì trấn an Diêm Dã, còn có thể trước cợt nhả cùng hắn trước lôi kiếp.
Hai thầy trò trong lòng cái gì cũng rõ ràng, nhưng chung quy vẫn không muốn bày tỏ nỗi lo âu vào mấy lời nói sến súa buồn nôn.
Khương Lương xem không hiểu cách sống chung của hai thầy trò, lắc đầu, đánh cái hắt xì: "Ta đi đây."
"Ừ." Diêm Dã gật đầu: "Còn muốn người mù ta đây tiễn ngươi?"
Khương Lương xùy một tiếng, vung tay áo đi vài bước, rời đi vùng đất băng tuyết không nên có người sống bước vào này.
Ngay lúc Lâm Độ đang chịu đựng dòng nước xiết dưới mặt băng ngược dòng mà lên, trên Phù Vân sơn Trung Châu, một cột đá kéo dài từ trời xuống đất tỏa ra ánh sáng vàng, các ký tự bên trên bắt đầu tự mình dâng lên mà không cần bất kỳ tác động nào của con người.
Thiên Đạo chi lực dâng trào, thu hút những người trú đóng dưới chân núi vội vàng xuống xem.
Trên tấm bia đá đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: "Lâm Độ mười ba tuổi cầm tâm cảnh"
Chữ nhỏ có chú rằng: "Nhập đạo hai tháng trúc cơ, thành Thanh Vân Bảng thiên phú đệ nhất."
"Lâm Độ...... Lâm Độ." đạo nhân kia nhìn chằm chằm vào dòng chữ phía trên: "Hai tháng trúc cơ...... Thanh Vân Bảng thiên phú đệ nhất."
Thanh Vân Bảng dưới chân Phù Vân sơn thông thiên chạm đất, sinh ra từ Thiên Đạo, một cây cột thông thiên tên Thanh Vân, ngoài ra trên biển còn có một một hòn đảo tên là Dao Đài, trên đó cũng có một cây trụ trời, tên là Cửu Trùng.
Thanh Vân thẳng đứng, ghi lại những tài năng trẻ xuất hiện đời đời lớp lớp của Tu chân giới, trên kia đã chứng kiến rất nhiều cái tên tiêu tán, hoặc là bởi vì thiên tài vẫn lạc, hoặc là bởi vì mờ nhạt trong biển người.
Cửu trùng cao ngất, ghi lại những cường giả lần lượt trỗi dậy trong Tu Chân giới, tất cả người tu chân đều chịu giám sát của Thiên Đạo, nếu có tiến giai, trừ phi che đậy thiên cơ nếu không thì Thiên Đạo sẽ là người biết đầu tiên.
Dân gian bảng đơn vô số, tiêu chuẩn bình phán luôn có nghi ngờ, chỉ có Thanh Vân, Cửu Trùng hai bảng, không ai dám bình luận.
Lâm Độ tên này, chỉ trong một ngày ngắn ngủn đã truyền khắp toàn bộ Trung Châu đại lục.
Đi cùng với nó là: "Thiên phú đệ nhất".
Lâm Độ đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh lúc trước nháy mắt rối rắm thành vỏ bánh bao nhăn nheo bèo nhèo dính đầy hơi nước.
Nàng không tự chủ được dùng một tay che kín trái tim, cơn đau nhức chia năm xẻ bảy so với điện giật càng làm cho nàng khó có thể chịu đựng, đại não giống như bị người cầm rìu bổ một nhát, ngay cả suy nghĩ cũng bị thổi bay.
Mẹ nó, sớm biết rằng thiên kiếp khổ như vậy, nàng còn tu cái gì tiên, nằm không chờ chết cho rồi.
Lâm Độ trong lòng chửi rủa, giống như sinh viên đại học quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, dù trong lòng thầm chửi cả trăm lần nhưng vẫn nghiến răng kiên trì.
Ngoài miệng thì lúc lắc, nhưng thân thể lại vẫn là thành thật.
Nàng dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại lấy ra đan dược Khương Lương chuẩn bị cho mình, không màng vị tanh ngọt tràn ra cổ họng tràn mà nhét vào miệng.
Dược lực tan ra, chữa lành lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, xoa dịu trái tim đau nhức.
Lôi kiếp dần dần tan đi, những hạt mưa tí tách tí tách từ trên bầu trời rơi xuống, chứa đầy sức mạnh chữa trị và sự sống, đây là một trong những phần thưởng linh khí mà tu sĩ có thể mang đến vùng đất của mình.
Làn da bị bỏng xuất hiện vết sẹo do sét đánh nhanh chóng mọc lên da non, nước mưa lạnh lẽo rơi trên thân thiếu niên nằm liệt thành hình chữ đại (大) trên mặt đất, quần áo nàng tả tơi, một thân thanh bào thành cháy thành mảnh giẻ rách đen thui, ngơ ngẩn mà ngửa đầu, để mặc linh vũ chữa trị cơ thể bị tra tấn của mình, nỗi đau khiến nàng lười cử động.
Khương Lương cùng Diêm Dã đi tới, làn da của đứa nhỏ này trắng trẻo và trong suốt như ngọc, nước mưa còn tích tụ trên sống mũi và hốc mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhưng lại mờ mịt và mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, đứa trẻ kia mới nhẹ nhàng cười một tiếng: "Trước khi đến đây, mọi người đều nói tu chân là một nghề nghiệp vẻ vang, phi thăng thành tiên liền có biên chế, không có ai nói cho ta còn phải chịu sét đánh a."
"Thứ đồ này với người lớn lừa trẻ con thi đậu đại học là có thể hưởng thụ có khác nhau chỗ nào?"
Diêm Dã cùng Khương Lương liếc nhau: "Đồ đệ của ta bị sét đánh hỏng đầu sao? Ngươi mau giúp ta nhìn xem, đồ đệ thông minh của ta đâu?"
Khương Lương thật sự ngồi xổm xuống kiểm tra: "Không có hỏng, rất tốt, thần hồn ngưng thực, cơ thể cũng dược chữa trị thất thất bát bát, tâm mạch giống như được bảo vệ bởi loại thuốc gì đó, không có dấu hiệu suy bại, phế phủ cũng thông chín phần, những khuyết thiếu còn lại còn cần dưỡng thời gian dài."
Dần dần, mưa tạnh.
Cầu vồng lộng lẫy dần dần hiện ra phía chân trời, hào quang rực rỡ, nhuộm đỏ một nửa bầu trời.
Lâm Độ vẫn không nhúc nhích, nàng thật sự đau đến tê rần, mặc dù trái tim hiện tại đã được chữa lành nhưng còn ẩn ẩn đau, vừa mở miệng liền phun ra cái ngụm máu.
Diêm Dã thấy cảnh này sợ tới mức tim muốn ngừng đập, đem người ôm lên: "Lâm Độ? Lâm Độ? Lâm Độ có sao không? Nói với sư phụ một câu đi."
Cổ họng Lâm Độ khẽ động, lại ọc ra một bãi máu.
...... Thật không phải nàng không muốn nói chuyện, nàng nói không nên lời.
Quỷ súc sư phụ bế nàng lên, máu tràn ra từ trong họng nghẹn lại yết hầu, không phun ra được cũng không nuốt xuống được.
Nàng cố sức vỗ vỗ cánh tay Diêm Dã, sau đó lưu loát lăn tròn xuống đất, nôn ra một ngụm máu.
Khương Lương mắt không thấy, yên lặng chắp tay xoay người.
Có sư phụ kiểu này Lâm Độ thật là xui xẻo.
Sư phụ này sớm muộn gì cũng sẽ chơi chết nàng.
Lâm Độ thổ huyết xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, trên vai xuất hiện một chiếc áo choàng, là Khương Lương.
Lúc này nàng mới phát hiện vị sư huynh này tròng một bộ áo lông chồn nhưng vẫn cứ bị cóng đến run rẩy.
Trận pháp của Lạc Trạch làm nước đóng thành băng, không chỉ gây sát thương vật lý do cái lạnh cực độ ở phương bắc mà còn kết hợp sát thương ma pháp do mùa đông ở phía nam gây ra, ngay cả chân nhân đã Huy Dương cảnh, nếu không dùng linh khí hộ thể, trong chốc lát sẽ biến thành tượng băng.
Lâm Độ nói cảm ơn, ngồi dậy phát hiện trong cơ thể tràn đầy linh khí, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng kinh mạch trong cơ thể, hiện tại đã có thể hoàn toàn nhìn vào bên trong mình, thần thức cũng mở rộng hơn lúc trước rất nhiều.
Nàng đứng lên: "Đói bụng quá, đã đến giờ ăn chưa? Ta muốn ăn cơm."
Khương Lương gật đầu: "Còn kém chút, nhưng hẳn là đang làm."
"Vừa lúc để ta thay quần áo, hiện tại đi xin cơm đến cái bang còn chê ta ăn mặc rách rưới."
Lâm Độ thong thả ung dung muốn quay về động phủ, không có chút tự giác nào rằng bản thân mới đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Lâm Độ." Diêm Dã bỗng nhiên gọi nàng.
Lâm Độ quay đầu, nhướng mày với sư phụ nhà mình: "Sao vậy? Ta đã nói gì, đừng coi thường ta."
"Bài tập hôm nay còn chưa làm, Lạc Trạch ở bên kia, tự mình vào đi, bẩn quá, con khỉ lăn trong bùn một lần còn sạch sẽ hơn ngươi."
Lâm Độ chặc lưỡi, dài giọng nói: "Biết rồi, ngươi đừng có nhìn."
Diêm Dã rũ mắt: "Ta mù."
Lâm Độ không để ý đến hắn, tự mình đi tới trước thác băng treo, giơ tay đem áo choàng trên người cất vào nhẫn trữ vật, gãi gãi đầu: "Đầu thật ngứa, ta sắp mọc não rồi sao."
Một lần trúc cơ lôi kiếp gần như đã thay mới toàn bộ nhục thân của nàng, Lâm Độ cảm thấy cơ thể mình phủ đầy vảy(vảy vết thương) và da thịt mới, khó tránh khỏi ngứa ngáy.
Nàng duỗi tay dùng linh lực phá vỡ lớp vỏ băng dày nặng rồi thả người nhảy vào.
Nước trong Lạc Trạch là linh thủy nơi phước lành và sự trường sinh của trời đất hội tụ, chỉ sau Thiên Đạo mưa ngọt, Diêm Dã sợ rằng chỉ dựa vào trời giáng cam lộ vẫn không đủ đối với nàng, hơn nữa rèn sắt khi còn nóng, có lẽ có thể triệt để xông mở phế phủ.
Lâm Độ biết tất cả, cũng không nhiều lời mạnh miệng.
Cũng giống như lúc trước, nàng vì trấn an Diêm Dã, còn có thể trước cợt nhả cùng hắn trước lôi kiếp.
Hai thầy trò trong lòng cái gì cũng rõ ràng, nhưng chung quy vẫn không muốn bày tỏ nỗi lo âu vào mấy lời nói sến súa buồn nôn.
Khương Lương xem không hiểu cách sống chung của hai thầy trò, lắc đầu, đánh cái hắt xì: "Ta đi đây."
"Ừ." Diêm Dã gật đầu: "Còn muốn người mù ta đây tiễn ngươi?"
Khương Lương xùy một tiếng, vung tay áo đi vài bước, rời đi vùng đất băng tuyết không nên có người sống bước vào này.
Ngay lúc Lâm Độ đang chịu đựng dòng nước xiết dưới mặt băng ngược dòng mà lên, trên Phù Vân sơn Trung Châu, một cột đá kéo dài từ trời xuống đất tỏa ra ánh sáng vàng, các ký tự bên trên bắt đầu tự mình dâng lên mà không cần bất kỳ tác động nào của con người.
Thiên Đạo chi lực dâng trào, thu hút những người trú đóng dưới chân núi vội vàng xuống xem.
Trên tấm bia đá đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: "Lâm Độ mười ba tuổi cầm tâm cảnh"
Chữ nhỏ có chú rằng: "Nhập đạo hai tháng trúc cơ, thành Thanh Vân Bảng thiên phú đệ nhất."
"Lâm Độ...... Lâm Độ." đạo nhân kia nhìn chằm chằm vào dòng chữ phía trên: "Hai tháng trúc cơ...... Thanh Vân Bảng thiên phú đệ nhất."
Thanh Vân Bảng dưới chân Phù Vân sơn thông thiên chạm đất, sinh ra từ Thiên Đạo, một cây cột thông thiên tên Thanh Vân, ngoài ra trên biển còn có một một hòn đảo tên là Dao Đài, trên đó cũng có một cây trụ trời, tên là Cửu Trùng.
Thanh Vân thẳng đứng, ghi lại những tài năng trẻ xuất hiện đời đời lớp lớp của Tu chân giới, trên kia đã chứng kiến rất nhiều cái tên tiêu tán, hoặc là bởi vì thiên tài vẫn lạc, hoặc là bởi vì mờ nhạt trong biển người.
Cửu trùng cao ngất, ghi lại những cường giả lần lượt trỗi dậy trong Tu Chân giới, tất cả người tu chân đều chịu giám sát của Thiên Đạo, nếu có tiến giai, trừ phi che đậy thiên cơ nếu không thì Thiên Đạo sẽ là người biết đầu tiên.
Dân gian bảng đơn vô số, tiêu chuẩn bình phán luôn có nghi ngờ, chỉ có Thanh Vân, Cửu Trùng hai bảng, không ai dám bình luận.
Lâm Độ tên này, chỉ trong một ngày ngắn ngủn đã truyền khắp toàn bộ Trung Châu đại lục.
Đi cùng với nó là: "Thiên phú đệ nhất".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương