Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 42: Nàng thật sự sắp nứt ra rồi



Thiếu niên rõ ràng đang mỉm cười, nàng cao gầy mảnh khảnh, một năm này tất cả ăn cơm được đều dùng để nhảy vóc, cho nên dù khoác áo khoác cũng trông có vẻ mỏng manh.

Nhưng mặc dù người gầy gò xanh xao như vậy, cười lên có thể nói hòa ái dễ gần, nhưng lại khiến Lê Đống cùng Nghê Tư đứng trước tủ bát đồng thời lui về phía sau một bước, lại lần nữa nghĩ tới bị băng mỏng rét lạnh thấu xương chi phối.

Lâm Độ tiến lên một bước, bọn họ liền lui ra phía sau một bước, mãi cho đến nàng đi đến đại sảnh, ba người mới dừng lại.

"Có vẻ các ngươi, rất sợ ta?"

Nàng hơi hơi nâng lên lông mày, ánh mắt thoảng qua chiếc hộp gỗ bình thường trên tay hai người, đó là đồ vừa rồi Đỗ Thược không cần.

Hộp gỗ cũng không quá có thể bảo tồn dược tính của dược liệu, ngàn năm qua đi, chỉ sợ thảo dược bên trong đã trở thành một đống phế thải khô héo.

Lê Đống trong lòng tưj nhủ, có thể không sợ sao? Một lời không hợp liền đem người đông lạnh, nếu không phải thụ yêu kia nổi điên, không biết bằng cách nào phá hủy lớp băng mỏng, hắn cùng Nghê Tư chỉ sợ đã sớm ngủm củ tỏi.

Lâm Độ cười một tiếng, đưa mắt nhìn Nghê Tư: "Ngươi không hiếu kỳ những lời ta vừa mới nói sao?"

Nghê Tư sững sờ phút chốc: "Câu nào?"

Lâm Độ gấp áo choàng, ôn hòa chắp tay: "Bắt cá hai tay."

Trong mắt Lê Đống lóe lên một tia sát ý: "Tư Tư, ngươi đừng nghe nàng nói bậy!"

"Nghê đạo hữu không hiếu kỳ, vì sao ta lại biết Lê Đống sao?" Lâm Độ nhàn nhàn tiến lên phía trước một bước, "Bởi vì ta đến thế giới này, người đầu tiên giúp đỡ ta là tỷ tỷ, là vị hôn thê của hắn, hiện giờ là Tế Thế Tông nội môn đệ tử, ta nghĩ, có lẽ là trong miệng Lê Đống, đường muội đi?"

"Lâm Độ! Ngươi không cần nói bậy, kia chẳng qua là đồng hương của ta mà thôi." Lê Đống siết chặt nắm tay, hắn quay người kéo tay Nghê Tư: "Tư Tư, ngươi không cần tin người ngoài châm ngòi."

Lâm Độ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nghê Tư, thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng hình như có dị động, cười cười: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi, đau lòng đàn ông xui xẻo cả đời, tiêu tiền cho đàn ông xui xẻo ba đời."

Gã này vừa mở miệng chính là lão phượng hoàng nam(*), nàng không tin trong nguyên tác Lê Đống và Nghê Tư cuối cùng có thể mỹ mãn trở thành người nhà.

*chỉ những người đàn ông ăn bám phụ nữ, còn tham ăn lười làm, không được tích sự gì đại loại vậy

Nàng nhàn nhã hợp lại tay áo: "Đi thôi."

Lê Đống trực tiếp xoay người che trước mặt Nghê Tư, đôi tay nâng cánh tay nàng, ánh mắt khẩn thiết: "Tư Tư, đừng nghe nàng nói mò, người này ngay từ đầu đã tống tiền ngươi, hiện giờ còn ăn nói bừa bãi, ly gián quan hệ của chúng ta, bất quá là, là kẻ xấu bẩm sinh không muốn nhìn người khác tốt thôi."

Lâm Độ khựng lại, kẻ xấu bẩm sinh?

Nàng cười khẽ một tiếng, lúc này mới đâu đến đâu a.

"Tỷ tỷ, không đi sao?"

Lê Đống nghe vậy, cả người chấn động, kinh ngạc quay đầu.



Đằng sau cánh cửa gỗ sưa, lại xuất hiện một bóng người xanh nước.

Không phải Đỗ Thược thì là ai?

Bàn tay ẩn sau áo khoác Lâm Độ bắn ra, giải thuật cấm ngôn.

Cổ họng Đỗ Thược lại tắc nghẹn như cũ, nói không nên lời.

"Tỷ tỷ, có cần dịch vụ chửi thuê không? Với ngươi thì ta không thu tiền nha."

Đỗ Thược yên lặng nhìn nam tử đang vô cùng kinh ngạc trước mắt, người đàn ông này nàng không thể quen thuộc hơn nữa, quen biết 20 năm, nàng thế nhưng chưa bao giờ nhìn ra hắn là kẻ ăn đông ở tây(*) sớm ba chiều bốn(**).

(*)ăn ở nhà phía đông, ngủ ở nhà phía tây, ví kẻ tham lợi. Hình dung hạng người chỉ biết có lợi, tham lam vô sỉ.

(**)lúc đầu có nghĩa là đánh lừa người khác bằng thủ đoạn. Về sau nó được dùng với nghĩa: thường xuyên thay đổi quyết định và không có trách nhiệm.Ngày nay câu thành ngữ được dùng để tả ai đó luôn luôn thay đổi quyết định và người ta không thể tin vào những điều người đó nói.

Kể từ khi từng người vào tông môn, số lần gặp mặt hai người không nhiều lắm, chỉ dựa vào truyền tin, Lê Đống bởi vì nàng cương quyết nên rất tức giận, có một đoạn thời gian phớt lờ nàng, mãi đến khi nàng gửi chút quần áo cùng nước thuốc cơ bản qua, người nọ mới lại cùng mình thư từ qua lại.

Bây giờ nghĩ lại, e rằng tất cả đều là vì tài nguyên của nàng ở Tế Thế Tông.

Nhưng sao có thể?

Lê Đống trong trí nhớ của nàng, là thiếu niên có gì ngon bản thân không ăn mà chia cho nàng, dùng tiền tiêu vặt ít ỏi mua châu thoa cho nàng, bởi vì mẫu thân về nhà thăm người thân, không muốn cùng mình chia lìa mà trốn trong chăn trộm khóc.

Không phải con người hiện tại, câu câu chữ chữ đều là Trúc Cơ, tài nguyên, ôm người khác nói muốn cầu hôn, miệng toàn dối trá.

Đỗ Thược hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt, dầu cuộn tim phổi: "Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để giải thích."

Lâm Độ biểu tình cứng đờ, quay đầu đi nhịn xuống nội bộ buột miệng thốt ra đậu-.

Tên tra nam này bị nàng đánh bằng khí chí hàn, cho nên nàng có thể cảm ứng được.

Nghê Tư cùng Lê Đống dĩ nhiên là không muốn tách ra hành động, cho nên sau khi nàng phát hiện đạo hơi thở kia càng ngày càng gần thừa dịp Đỗ Thược tìm kiếm đồ vật, nhanh chóng ra ngoài bày cái trận pháp dẫn đường đơn giản.

Nàng hao hết tâm tư tụ ba người này lại với nhau, Lê Đống cũng không phụ kỳ vọng của nàng mà bình thường phát huy, bây giờ Đỗ Thược lại cho nàng một câu một cơ hội cuối cùng.

Lâm Độ ôm tim, chỉ cảm thấy tâm đều bị tức muốn nứt ra.

Nàng thật sự muốn nứt ra rồi.

Ở hiện đại trong DM tràn ngập "Tôi có nên cho anh ấy một cơ hội hay không" não yêu đương, tại sao đến Tu chân giới nàng còn phải chịu bậc này tra tấn.

Lâm Độ giơ tay, gân xanh trên mu bàn tay tái nhợt toàn bộ nổi lên, nàng đè lên trán, trong thần thức nói: "Hệ thống, hôm nay bọn họ còn không chia tay, ta thật sự không làm nữa."



【 Ký chủ, xin hãy kìm nén cảm xúc, cô cũng không muốn bị tức chết lần thứ hai đúng không. 】

"A Thược...... Ta......"

Nghê Tư nhìn chằm chằm Đỗ Thược, trên dưới đánh giá một phen, ánh mắt bất thiện: "Ngươi là gì của Lê Đống?"

Lê Đống trong lòng nhảy dựng, trách móc nói: "Là đồng hương."

Đỗ Thược nhắm mắt lại, giận quá thành cười: "Nếu chỉ là đồng hương, như vậy tín vật đính hôn của chúng ta liền trả lại cho nhau đi, ta trả lại ngọc bội cho ngươi, ngươi trả ta chuôi linh kiếm này, hôn ước chúng ta, đến đây thì thôi."

Nàng nói, mạnh tay giật xuống một cái túi thơm đang đeo bên mình, đồng tâm kết phía trên theo đó lắc lư kịch liệt trong không trung.

Để tránh bị va đập, nàng vẫn luôn cẩn thận cất ka ngọc bội trong túi thơm có khắc trận pháp phòng ngự, kia chẳng qua chỉ là ngọc bội bình thường, thậm chí linh lực bé nhỏ, nhưng nàng vẫn luôn coi nó như trân bảo.

Đỗ Thược nhìn thẳng người trước mặt: "Ngươi còn có gì muốn nói sao?"

Bàn tay nắm linh kiếm của Lê Đống siết chặt.

Nghê Tư cũng chú ý tới một màn này, nhíu mày: "Ngươi từng nói với ta, linh kiếm này là cha mẹ ngươi truyền cho ngươi?"

Đỗ Thược cười lạnh nói: "Nếu trước đây, đúng là cũng coi như nửa cha mẹ, chỉ là hiện giờ, chẳng qua chỉ là đồng hương ban tặng mà thôi."

Lê Đống chậm chạp không nhúc nhích, rốt cuộc hạ quyết tâm, mở miệng nổi giận nói: "A Thược, ta vẫn luôn coi ngươi như muội muội ruột mà đối đãi, ngọc bội kia cũng không phải là tín vật đính ước gì, linh kiếm này chính là vật gia truyền của ta, ngươi có phải điên rồi hay không mới hồ ngôn loạn ngữ như vậy?"

Lâm Độ nghe được lời này nhướng lông mày, nhịn không được muốn vỗ tay tán dương này tố chất tâm lý của tên cặn bã này, mắt thấy cùng Đỗ Thược vãn hồi không được liền trực tiếp quyết đoán bỏ xe giữ tướng, không hổ là quỷ kế đa đoan phượng hoàng nam.

Đỗ Thược cũng bị Lê Đống mặt dày vô sỉ kinh đến không nói nên lời.

Người nọ không đợi nàng lên tiếng, tiếp tục cau mày làm bộ huynh trưởng chân thành, ngữ khí giáo huấn nói: "Đúng, ta biết ngươi vẫn luôn ái mộ ta, chỉ là ta vẫn luôn đối với ngươi như muội muội, ta thấy ngươi thích ngọc bội kia liền cho ngươi, không nghĩ tới lại làm ngươi hiểu lầm như thế, ta biết ngươi nghe thấy ta cầu hôn Tư Tư, kích thích tới ngươi, nhưng ta thật sự yêu nàng ấy, nàng cũng sẽ là chị dâu tương lai của ngươi, ngươi đừng náo loạn có được không."

"Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ từng yêu một người, chính là Tư Tư, từ ngày vào môn phái đó, ta liền nhất kiến chung tình với nàng ấy."

Nghê Tư nghe được lời Lê Đống nói, sắc mặt hơi buông lỏng, sau đó nhướng mày, hếch cằm, "Ngươi nghe thấy chưa? Đừng si tâm vọng tưởng mơ mộng hão huyền."

Muốn khiến lời nói của một người phụ nữ trở nên không đáng tin, chỉ cần chụp một cái mũ vì yêu sinh hận lên người nàng là đủ rồi.

Sắc mặt Đỗ Thược trắng bệch như giấy vàng, các cơ trên mặt run rẩy, dường như là bị tức giận đến nói không nên lời, đôi mắt từ trước đến nay luôn ôn nhu sáng ngời giờ phút này lóe lên ánh sáng vỡ nát.

【 Tiến độ nhiệm vụ phó bản một hiện tại:100%, phần thưởng rơi ra: Ích khí sơ úc đan x1】

"Ta cắt ngang một chút." Lâm Độ đem đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay bỏ vào nhẫn trữ vật, trái tim cũng không đau, người cũng tràn đầy sinh lực.

"Các ngươi đính hôn, không có hôn thư sao?"
Chương trước Chương tiếp