Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo
Chương 50: Lấy chuyện này cười ta cả đời sao?
Sư Uyên cùng Bùi Khâm đều là Huy Dương cảnh, tuy Bùi Khâm chưa tiến vào Cửu Trùng Bảng, nhưng rốt cuộc cũng là trưởng lão của Quy Nguyên Tông, vượt cấp giết địch có lẽ gian nan, nhưng đánh mười tên tiểu lâu la thì không thành vấn đề.
Mắt thấy trên thuyền chỉ còn lại tên tu sĩ Càn Nguyên cảnh kia, Sư Uyên cùng Bùi Khâm liếc nhau, xách đồ hướng tới người áo bào trắng.
Hai người hợp lực, một người quấy nhiễu, một người đối phó với địch, hai người phối hợp khó được ăn ý, chỉ vì Bùi Khâm chính diện ngạnh cương không được, chỉ có thể nhân cơ hội quấy rối người áo trắng vài cái.
Người áo trắng bị quấy rầy quá mức, uy áp cuồn cuộn phóng ra, lại thấy Bùi Khâm vung linh phù trong tay, không chút nào sợ uy áp của hắn.
Sư Uyên nhân lúc hắn ngây người tích lực một thương, trực tiếp trảm phá thuyền của người áo trắng.
Người áo bào trắng thấy sự tình ngày hôm nay đã khó có thể đạt thành, tức khắc xoay người rời đi.
"Muốn chạy?" Sư Uyên lại không muốn buông tha: "Hôm nay ngươi nhất thiết phải đền mạng."
Lâm Độ nghe thế, giơ tay đỡ trán, hoá ra Sư Uyên thật sự cho rằng nàng đã chết?
Nàng đại khái đã biết tính ngây thơ nói gì tin đó của Nghê Cẩn Huyên là truyền từ ai.
Nháy mắt ngân thương đến trước mặt người áo trắng, người nọ xé rách một cái truyền tống quyển trục.
Lâm Độ bỗng nhiên hô một cái tên: "Lan Hi Vụ!"
Đầu thương đâm thủng quyển trục, người áo bào trắng cũng đã nhảy vào thông đạo không gian của quyển trục.
Chỉ có Lâm Độ có chút trầm ngâm mà nắn vuốt đốt ngón giữa, người đó ...... Bởi hắn vì liếc nhìn nàng, cho nên chậm một bước.
Bằng không lấy tốc độ của sư huynh, căn bản không thể đâm được quyển trục.
Nàng hô lên chính là tên của một tu sĩ cấp cao trong danh sách mà thành chủ Lan Tư Thành cho. Rất thú vị.
Sư Uyên tiếc nuối xoay người, trở xuống boong tàu, thấy được sư muội đang bị mọi người vây quanh.
Nàng sắc mặt trắng bệch, trên môi nhiễm huyết, nhưng trên mặt lại treo quỷ quyệt cười nhạt, thậm chí hơi có chút khí định thần nhàn hương vị.
Hắn trầm mặc một lát: "Sư muội ngươi...... chưa chết?"
"A, ta đã chết." Lâm Độ có lệ mở miệng: "A, ta sống lại."
Sư Uyên:......Sư thúc rốt cuộc làm sao lại nuôi ra đồ đệ tiện hề hề thế này?
Khó trách năm đó sư phụ không cho hắn nói chuyện nhiều với Diêm Dã sư thúc.
"Ài, bọn nhóc con, Vô Thượng Tông các ngươi không ổn lắm đâu nha, không bằng theo ta về Quy Nguyên tông?"
Bùi Khâm nhìn lướt qua Sư Uyên, thẳng eo: "Ít nhất linh hạm của Quy Nguyên Tông chúng ta có thể đứng vững trước công kích của không tặc."
Lâm Độ lười biếng mở miệng: "Ngài thật sự cảm thấy đó là không tặc?"
Không tặc đầu óc bình thường sẽ động vào linh hạm mang theo môn huy của đại tông môn?
Trừ phi không tặc kia muốn trả thù tổ chức, tìm cách chết oanh oanh liệt liệt.
Bùi Khâm liếc nhìn Lâm Độ, thu cười: "Cũng không phải."
"Ta nhớ rõ lúc này hẳn các ngươi đã gần đến Phong Vân Thành rồi, sao vòng lại đây?" Sư Uyên thu thương nhìn về phía Bùi Khâm: "Quy Nguyên Tông các ngươi muốn đến cậy nhờ Định Cửu Thành bọn ta sao?"
"A đúng đúng đúng, đi Định Cửu Thành các ngươi giúp đỡ người nghèo." Bùi Khâm ngồi xổm ở rìa linh thuyền: "Đúng là mẹ nó không biết tốt xấu, ta nhận được truyền âm của ngươi nên chạy tới có được không."
Sư Uyên thành thật cúi đầu: "Cảm tạ."
Được người của Vô Thượng Tông cảm ơn, bản thân Bùi Khâm cũng cảm thấy kỳ quái.
"Nếu ta không tới, các ngươi sẽ làm sao?"
Sư Uyên rũ mắt: "Vậy chỉ có thể......"
"Truyền âm cho chưởng môn."
Hắn thà cầu viện Bùi Khâm, cũng không muốn trở về bị đại sư tỷ cho ăn đòn.
Nhưng đến lúc một mình hắn không thể chống đỡ được, tự nhiên sẽ buông tha thể diện cùng tánh mạng, để bảo vệ bọn trẻ trên thuyền.
"Sư phụ vẫn luôn không thông tri tông môn sao?" Nghê Cẩn Huyên bỗng nhiên chớp mắt hỏi.
Sư Uyên giả cười một tiếng, hắn sợ.
So với người áo trắng, vẫn là trong tông môn chờ truy cứu hắn chưởng môn đại sư tỷ càng làm cho người ta sợ hãi.
Sau khi hứa hẹn lần sau sẽ cùng Bùi Khâm đánh một trận tử tế, người đàn ông tiễn linh hạm Quy Nguyên Tông, quay đầu nhìn về phía năm người trên thuyền.
"Việc hôm nay cầu viện, các ngươi...... Không cần nói cho chưởng môn, chỉ nói, có người cướp thuyền, bị ta đánh lui."
Hắn chân thành mà nhìn bọn nhỏ trước mặt, khuôn mặt luôn chính trực hiện ra một phần khẩn cầu.
Nghê Cẩn Huyên trầm mặc mà nhìn sư phụ đột nhiên rụt rè trước mặt, cảm thấy có cái gì sư tôn cao thâm lọc kính, răng rắc một tiếng nát.
Hai canh giờ sau, linh hạm đáp xuống địa bàn Vô Thượng Tông, Phượng Triều liền cười ngâm ngâm mà đứng ở bọn họ trước mặt.
"Nghe nói lần này ngươi lúc này mang hài tử xảy ra chuyện? Còn làm tiểu sư muội nhà chúng ta thảm hề hề ở trên linh hạm tự mình bày trận chống đỡ uy áp linh lực do các ngươi đánh nhau?"
Sư Uyên sợ hãi cả kinh, mở to hai mắt nhìn, "Đại sư tỷ, sao ngươi lại biết?"
Phượng Triều hiền lành cười, diễm quang bắn ra bốn phía, thanh âm ôn nhu đến cực điểm: "A, bởi vì chưởng môn Quy Nguyên Tông đã truyền âm cho ta, Vô Thượng Tông đời thứ một trăm chúng ta, ngươi là người đầu tiên đánh không lại đi cầu viện người ngoài, thật là làm Vô Thượng Tông chúng ta nở mày nở mặt."
Sư Uyên lui về phía sau một bước, toàn thân lông tơ dựng đứng: "Đại sư tỷ, đó là một tên Càn Nguyên cảnh, mười tên ít nhất Đằng Vân cảnh tu sĩ, chỉ một mình ta, thật sự......"
"Hiểu, vậy là rèn luyện chưa đủ." Phượng Triều nheo lại đôi mắt: "Đã đánh nhau không xong, vậy cứ đàng hoàng làm việc đi, về sau đừng ra ngoài làm ta mất mặt."
Nàng cười híp mắt đếm: "Tông môn chúng ta chín đạo phong, tất cả đỉnh núi và ruộng tốt phía sau, xuân sang năm tất cả các việc cày bừa, gieo giống, bón phân, làm cỏ, ươm giống, cấy mạ, đều về ngươi."
"Vào đông cũng đừng nhàn rỗi, cút đi Quân Định phủ tính toán sổ sách thu tô* cho ta, tính sai một khối linh thạch, cẩn thận da của ngươi."
Sư Uyên lắc lắc khuôn mặt: "Sư tỷ...... Ta còn có hai đồ đệ cần dạy đó."
"Không việc gì, trong lúc này, ta sẽ đích thân dạy dỗ bọn họ học bài." Phượng Triều nhìn thoáng qua Lâm Độ: "Sách của Lâm Độ đều là ta dạy, ngươi xem tố dưỡng của nàng hiện tại."
Lâm Độ nghĩ tới người tí hon trong sách, khóe miệng giật giật.
Sư Uyên từ một cái sự nghiệp thành công trung niên tu sĩ giờ phút này làm trò trước mặt một đám đệ tử mới, bị đại sư tỷ huấn đến đầu cũng không dám ngẩng lên, rụt đầu như chim cút ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Lâm Độ xuống thuyền, gom lại áo khoác, thấy được phía sau Phượng Triêu, Khương Lương sư huynh và nam tử cao lớn đầu bạc.
Đây là cảnh tượng thần kỳ gì vậy, một cái tự bế tử trạch một cái xã khủng nặng đều đi ra?
"Ủa, sư phụ, làm thế nào ngài chịu bỏ băng động ra đây?"
Thần thức Diêm Dã rơi xuống trên thân Lâm Độ, tên nhãi ranh này cư nhiên còn hả hê?
Nàng đang hả hê cái gì?
Sắp chết rồi rất vui vẻ?
Thực mau hắn liền biết vì sao Lâm Độ lại vui vẻ như vậy.
"Sư phụ, ngài đoán xem, trận phòng ngự ngài khắc cho linh hạm của tông môn, nó bị phá rồi."
"Trận đạo khôi thủ, treo biển hành nghề giá 50 vạn, Cửu Trùng Bảng đệ nhị, thiết kế làm cho người trong nhà cái phòng ngự trận, bị mười tên không tặc Đằng Vân cảnh phá rồi."
Diêm Dã mặt không cảm xúc nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Khương Lương, kiểm tra đầu óc đồ đệ vô dụng của ta, ta thấy nàng chỉ sợ cũng bị thứ không sạch sẽ đoạt xá."
Khương Lương không quen có nhiều người như vậy, cúi người, chờ Lâm Độ tự mình lại đây.
Lâm Độ nhấc chân đi qua, thủ đoạn bị chế trụ."Dưới uy áp cưỡng ép vận dụng linh lực? Ngươi muốn tìm cái chết?" Khương Lương lạnh lùng nói.
Diêm Dã cau mày, nhấp môi, khí tức trên người càng thêm vắng lặng.
"Không chết được, không phải có ngũ sư huynh sao? Ngươi chính là hoạt phán quan nha." Lâm Độ vẫn cợt nhả như cũ.
Khương Lương mắng một câu: "Ta chính là phán quan thật sự, muốn ngươi còn như vậy, một ngày ta có thể ghi tên của ngươi vào sổ sinh tử bốn, năm lần ."
"Ngươi có biết hay không trái tim của ngươi giống như thủy tinh vỡ vụn lần nữa ghép lại nguyên dạng? Phàm là có cái biến động lớn, liền lại chia năm xẻ bảy."
Lâm Độ toét miệng cười hì hì không nói lời nào, bị Diêm Dã ký banh đầu.
"Ngốc nghếch."
"Ta lại ngốc, nhưng trận phòng ngự luyện chế ra không có bị phá vỡ."
Diêm Dã cười dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi gằn ra lời nói: "Ngươi tính lấy chuyện này cười ta cả đời?"
"Hả, không thể sao?" Lâm Độ cố ý đánh lạc hướng bọn họ khỏi giáo huấn mình.
"Dưới tình huống không thể tự bảo vệ mình còn cưỡng ép thể hiện cũng không phải anh hùng, đó là kẻ ngu."
Diêm Dã lại gõ đầu nàng: "Đã biết chưa?"
Lâm Độ bỗng nhiên ngửa đầu cười rộ lên: "Vậy Vô Thượng Tông tông huấn ở trong mắt sư phụ, cũng là ngu xuẩn?"
Vô Thượng Tông tông huấn điều thứ bảy, nếu đạo hữu tộc ta lâm vào thời khắc nguy khốn, đệ tử Vô Thượng Tông, nên hy sinh vì nghĩa, lấy thân cứu thế.
Diêm Dã rũ mắt, lông mi xám trắng hơi hơi rung động.
"Hỗn xược, không được cãi lại."
Lâm Độ: Không cho bổn cung hỗn xược nhưng bổn cung vẫn hỗn xược, thêm lần nữa cũng đâu có sao?*
Yến Thanh nhịn không được mở miệng giải thích: "Kỳ thật tiểu sư thúc cũng là vì bảo vệ chúng ta khỏi bị uy áp linh lực lan đến, nếu không có trận pháp kia, tiểu sư thúc có lẽ càng khổ hơn."
Diêm Dã nghe được thanh âm xa lạ dừng một chút, ngữ khí ôn hòa hơn: "Lỗi ta."
Yến Thanh sợ hết hồn, khom người chắp tay: "Vãn bối không có ý trách tội sư thúc tổ."
Diêm Dã tiếp tục nói: "Trách ta đã quên, ngồi trên thuyền đều là một đám hài tử, cũng không biết còn có người to gan lớn mật tới khiêu khích Vô Thượng Tông tìm chết, càng không biết người mang bọn nhỏ cư nhiên không năng lực bảo hộ sấp nhỏ, nên không thêm trận pháp chống đỡ uy áp linh lực."
Yến Thanh sắc mặt cứng đờ, hắn đại khái biết cái miệng sắc bén của tiểu sư thúc là từ ai mà ra.———*Thu tô: thu tiền thuê nhà*Không cho bổn cung hỗn xược nhưng bổn cung vẫn hỗn xược, thêm lần nữa cũng đâu có sao?: thoại của Hoa phi trong Chân Hoàn truyện, chắc ai cũng biết rồi.
Vote ủng hộ mình nha cả nhà
Mắt thấy trên thuyền chỉ còn lại tên tu sĩ Càn Nguyên cảnh kia, Sư Uyên cùng Bùi Khâm liếc nhau, xách đồ hướng tới người áo bào trắng.
Hai người hợp lực, một người quấy nhiễu, một người đối phó với địch, hai người phối hợp khó được ăn ý, chỉ vì Bùi Khâm chính diện ngạnh cương không được, chỉ có thể nhân cơ hội quấy rối người áo trắng vài cái.
Người áo trắng bị quấy rầy quá mức, uy áp cuồn cuộn phóng ra, lại thấy Bùi Khâm vung linh phù trong tay, không chút nào sợ uy áp của hắn.
Sư Uyên nhân lúc hắn ngây người tích lực một thương, trực tiếp trảm phá thuyền của người áo trắng.
Người áo bào trắng thấy sự tình ngày hôm nay đã khó có thể đạt thành, tức khắc xoay người rời đi.
"Muốn chạy?" Sư Uyên lại không muốn buông tha: "Hôm nay ngươi nhất thiết phải đền mạng."
Lâm Độ nghe thế, giơ tay đỡ trán, hoá ra Sư Uyên thật sự cho rằng nàng đã chết?
Nàng đại khái đã biết tính ngây thơ nói gì tin đó của Nghê Cẩn Huyên là truyền từ ai.
Nháy mắt ngân thương đến trước mặt người áo trắng, người nọ xé rách một cái truyền tống quyển trục.
Lâm Độ bỗng nhiên hô một cái tên: "Lan Hi Vụ!"
Đầu thương đâm thủng quyển trục, người áo bào trắng cũng đã nhảy vào thông đạo không gian của quyển trục.
Chỉ có Lâm Độ có chút trầm ngâm mà nắn vuốt đốt ngón giữa, người đó ...... Bởi hắn vì liếc nhìn nàng, cho nên chậm một bước.
Bằng không lấy tốc độ của sư huynh, căn bản không thể đâm được quyển trục.
Nàng hô lên chính là tên của một tu sĩ cấp cao trong danh sách mà thành chủ Lan Tư Thành cho. Rất thú vị.
Sư Uyên tiếc nuối xoay người, trở xuống boong tàu, thấy được sư muội đang bị mọi người vây quanh.
Nàng sắc mặt trắng bệch, trên môi nhiễm huyết, nhưng trên mặt lại treo quỷ quyệt cười nhạt, thậm chí hơi có chút khí định thần nhàn hương vị.
Hắn trầm mặc một lát: "Sư muội ngươi...... chưa chết?"
"A, ta đã chết." Lâm Độ có lệ mở miệng: "A, ta sống lại."
Sư Uyên:......Sư thúc rốt cuộc làm sao lại nuôi ra đồ đệ tiện hề hề thế này?
Khó trách năm đó sư phụ không cho hắn nói chuyện nhiều với Diêm Dã sư thúc.
"Ài, bọn nhóc con, Vô Thượng Tông các ngươi không ổn lắm đâu nha, không bằng theo ta về Quy Nguyên tông?"
Bùi Khâm nhìn lướt qua Sư Uyên, thẳng eo: "Ít nhất linh hạm của Quy Nguyên Tông chúng ta có thể đứng vững trước công kích của không tặc."
Lâm Độ lười biếng mở miệng: "Ngài thật sự cảm thấy đó là không tặc?"
Không tặc đầu óc bình thường sẽ động vào linh hạm mang theo môn huy của đại tông môn?
Trừ phi không tặc kia muốn trả thù tổ chức, tìm cách chết oanh oanh liệt liệt.
Bùi Khâm liếc nhìn Lâm Độ, thu cười: "Cũng không phải."
"Ta nhớ rõ lúc này hẳn các ngươi đã gần đến Phong Vân Thành rồi, sao vòng lại đây?" Sư Uyên thu thương nhìn về phía Bùi Khâm: "Quy Nguyên Tông các ngươi muốn đến cậy nhờ Định Cửu Thành bọn ta sao?"
"A đúng đúng đúng, đi Định Cửu Thành các ngươi giúp đỡ người nghèo." Bùi Khâm ngồi xổm ở rìa linh thuyền: "Đúng là mẹ nó không biết tốt xấu, ta nhận được truyền âm của ngươi nên chạy tới có được không."
Sư Uyên thành thật cúi đầu: "Cảm tạ."
Được người của Vô Thượng Tông cảm ơn, bản thân Bùi Khâm cũng cảm thấy kỳ quái.
"Nếu ta không tới, các ngươi sẽ làm sao?"
Sư Uyên rũ mắt: "Vậy chỉ có thể......"
"Truyền âm cho chưởng môn."
Hắn thà cầu viện Bùi Khâm, cũng không muốn trở về bị đại sư tỷ cho ăn đòn.
Nhưng đến lúc một mình hắn không thể chống đỡ được, tự nhiên sẽ buông tha thể diện cùng tánh mạng, để bảo vệ bọn trẻ trên thuyền.
"Sư phụ vẫn luôn không thông tri tông môn sao?" Nghê Cẩn Huyên bỗng nhiên chớp mắt hỏi.
Sư Uyên giả cười một tiếng, hắn sợ.
So với người áo trắng, vẫn là trong tông môn chờ truy cứu hắn chưởng môn đại sư tỷ càng làm cho người ta sợ hãi.
Sau khi hứa hẹn lần sau sẽ cùng Bùi Khâm đánh một trận tử tế, người đàn ông tiễn linh hạm Quy Nguyên Tông, quay đầu nhìn về phía năm người trên thuyền.
"Việc hôm nay cầu viện, các ngươi...... Không cần nói cho chưởng môn, chỉ nói, có người cướp thuyền, bị ta đánh lui."
Hắn chân thành mà nhìn bọn nhỏ trước mặt, khuôn mặt luôn chính trực hiện ra một phần khẩn cầu.
Nghê Cẩn Huyên trầm mặc mà nhìn sư phụ đột nhiên rụt rè trước mặt, cảm thấy có cái gì sư tôn cao thâm lọc kính, răng rắc một tiếng nát.
Hai canh giờ sau, linh hạm đáp xuống địa bàn Vô Thượng Tông, Phượng Triều liền cười ngâm ngâm mà đứng ở bọn họ trước mặt.
"Nghe nói lần này ngươi lúc này mang hài tử xảy ra chuyện? Còn làm tiểu sư muội nhà chúng ta thảm hề hề ở trên linh hạm tự mình bày trận chống đỡ uy áp linh lực do các ngươi đánh nhau?"
Sư Uyên sợ hãi cả kinh, mở to hai mắt nhìn, "Đại sư tỷ, sao ngươi lại biết?"
Phượng Triều hiền lành cười, diễm quang bắn ra bốn phía, thanh âm ôn nhu đến cực điểm: "A, bởi vì chưởng môn Quy Nguyên Tông đã truyền âm cho ta, Vô Thượng Tông đời thứ một trăm chúng ta, ngươi là người đầu tiên đánh không lại đi cầu viện người ngoài, thật là làm Vô Thượng Tông chúng ta nở mày nở mặt."
Sư Uyên lui về phía sau một bước, toàn thân lông tơ dựng đứng: "Đại sư tỷ, đó là một tên Càn Nguyên cảnh, mười tên ít nhất Đằng Vân cảnh tu sĩ, chỉ một mình ta, thật sự......"
"Hiểu, vậy là rèn luyện chưa đủ." Phượng Triều nheo lại đôi mắt: "Đã đánh nhau không xong, vậy cứ đàng hoàng làm việc đi, về sau đừng ra ngoài làm ta mất mặt."
Nàng cười híp mắt đếm: "Tông môn chúng ta chín đạo phong, tất cả đỉnh núi và ruộng tốt phía sau, xuân sang năm tất cả các việc cày bừa, gieo giống, bón phân, làm cỏ, ươm giống, cấy mạ, đều về ngươi."
"Vào đông cũng đừng nhàn rỗi, cút đi Quân Định phủ tính toán sổ sách thu tô* cho ta, tính sai một khối linh thạch, cẩn thận da của ngươi."
Sư Uyên lắc lắc khuôn mặt: "Sư tỷ...... Ta còn có hai đồ đệ cần dạy đó."
"Không việc gì, trong lúc này, ta sẽ đích thân dạy dỗ bọn họ học bài." Phượng Triều nhìn thoáng qua Lâm Độ: "Sách của Lâm Độ đều là ta dạy, ngươi xem tố dưỡng của nàng hiện tại."
Lâm Độ nghĩ tới người tí hon trong sách, khóe miệng giật giật.
Sư Uyên từ một cái sự nghiệp thành công trung niên tu sĩ giờ phút này làm trò trước mặt một đám đệ tử mới, bị đại sư tỷ huấn đến đầu cũng không dám ngẩng lên, rụt đầu như chim cút ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Lâm Độ xuống thuyền, gom lại áo khoác, thấy được phía sau Phượng Triêu, Khương Lương sư huynh và nam tử cao lớn đầu bạc.
Đây là cảnh tượng thần kỳ gì vậy, một cái tự bế tử trạch một cái xã khủng nặng đều đi ra?
"Ủa, sư phụ, làm thế nào ngài chịu bỏ băng động ra đây?"
Thần thức Diêm Dã rơi xuống trên thân Lâm Độ, tên nhãi ranh này cư nhiên còn hả hê?
Nàng đang hả hê cái gì?
Sắp chết rồi rất vui vẻ?
Thực mau hắn liền biết vì sao Lâm Độ lại vui vẻ như vậy.
"Sư phụ, ngài đoán xem, trận phòng ngự ngài khắc cho linh hạm của tông môn, nó bị phá rồi."
"Trận đạo khôi thủ, treo biển hành nghề giá 50 vạn, Cửu Trùng Bảng đệ nhị, thiết kế làm cho người trong nhà cái phòng ngự trận, bị mười tên không tặc Đằng Vân cảnh phá rồi."
Diêm Dã mặt không cảm xúc nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Khương Lương, kiểm tra đầu óc đồ đệ vô dụng của ta, ta thấy nàng chỉ sợ cũng bị thứ không sạch sẽ đoạt xá."
Khương Lương không quen có nhiều người như vậy, cúi người, chờ Lâm Độ tự mình lại đây.
Lâm Độ nhấc chân đi qua, thủ đoạn bị chế trụ."Dưới uy áp cưỡng ép vận dụng linh lực? Ngươi muốn tìm cái chết?" Khương Lương lạnh lùng nói.
Diêm Dã cau mày, nhấp môi, khí tức trên người càng thêm vắng lặng.
"Không chết được, không phải có ngũ sư huynh sao? Ngươi chính là hoạt phán quan nha." Lâm Độ vẫn cợt nhả như cũ.
Khương Lương mắng một câu: "Ta chính là phán quan thật sự, muốn ngươi còn như vậy, một ngày ta có thể ghi tên của ngươi vào sổ sinh tử bốn, năm lần ."
"Ngươi có biết hay không trái tim của ngươi giống như thủy tinh vỡ vụn lần nữa ghép lại nguyên dạng? Phàm là có cái biến động lớn, liền lại chia năm xẻ bảy."
Lâm Độ toét miệng cười hì hì không nói lời nào, bị Diêm Dã ký banh đầu.
"Ngốc nghếch."
"Ta lại ngốc, nhưng trận phòng ngự luyện chế ra không có bị phá vỡ."
Diêm Dã cười dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi gằn ra lời nói: "Ngươi tính lấy chuyện này cười ta cả đời?"
"Hả, không thể sao?" Lâm Độ cố ý đánh lạc hướng bọn họ khỏi giáo huấn mình.
"Dưới tình huống không thể tự bảo vệ mình còn cưỡng ép thể hiện cũng không phải anh hùng, đó là kẻ ngu."
Diêm Dã lại gõ đầu nàng: "Đã biết chưa?"
Lâm Độ bỗng nhiên ngửa đầu cười rộ lên: "Vậy Vô Thượng Tông tông huấn ở trong mắt sư phụ, cũng là ngu xuẩn?"
Vô Thượng Tông tông huấn điều thứ bảy, nếu đạo hữu tộc ta lâm vào thời khắc nguy khốn, đệ tử Vô Thượng Tông, nên hy sinh vì nghĩa, lấy thân cứu thế.
Diêm Dã rũ mắt, lông mi xám trắng hơi hơi rung động.
"Hỗn xược, không được cãi lại."
Lâm Độ: Không cho bổn cung hỗn xược nhưng bổn cung vẫn hỗn xược, thêm lần nữa cũng đâu có sao?*
Yến Thanh nhịn không được mở miệng giải thích: "Kỳ thật tiểu sư thúc cũng là vì bảo vệ chúng ta khỏi bị uy áp linh lực lan đến, nếu không có trận pháp kia, tiểu sư thúc có lẽ càng khổ hơn."
Diêm Dã nghe được thanh âm xa lạ dừng một chút, ngữ khí ôn hòa hơn: "Lỗi ta."
Yến Thanh sợ hết hồn, khom người chắp tay: "Vãn bối không có ý trách tội sư thúc tổ."
Diêm Dã tiếp tục nói: "Trách ta đã quên, ngồi trên thuyền đều là một đám hài tử, cũng không biết còn có người to gan lớn mật tới khiêu khích Vô Thượng Tông tìm chết, càng không biết người mang bọn nhỏ cư nhiên không năng lực bảo hộ sấp nhỏ, nên không thêm trận pháp chống đỡ uy áp linh lực."
Yến Thanh sắc mặt cứng đờ, hắn đại khái biết cái miệng sắc bén của tiểu sư thúc là từ ai mà ra.———*Thu tô: thu tiền thuê nhà*Không cho bổn cung hỗn xược nhưng bổn cung vẫn hỗn xược, thêm lần nữa cũng đâu có sao?: thoại của Hoa phi trong Chân Hoàn truyện, chắc ai cũng biết rồi.
Vote ủng hộ mình nha cả nhà
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương