Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 52: Sơ xuất



Chưởng môn các đại tông Trung Châu nơi đây, trong minh đường khắp nơi trang trí cổ kính trang nghiêm, giờ phút này lại chảy xuôi điệu bi thương nhị hồ , bi tráng đìu hiu, đúng như vầng trăng cô đơn treo cao trên sa mạc, thành phố cổ thở dài dưới gió và cát.

Mà trong giai điệu nhị hồ kia xen lẫn một giọng nói cổ xưa và trống rống, giảng thuật Lan Câu Giới hưng suy, các tu sĩ liều chết đánh cược, cuối cùng hiến tế, và bị vây khốn trong trận pháp không thể tiêu tán, lại bởi vì oán khí mà mơ màng hồ đồ, trong đầu chỉ còn lại có một đạo chấp niệm.

Ngăn cản hiến tế.

"Toàn bộ cổ thành ta đều đi qua." Lâm Độ bỗng nhiên mở miệng: "Trừ bỏ tánh mạng hiến tế, còn có trận pháp tụ âm dưỡng oán, từ lúc bắt đầu, những người đó đã chuẩn bị sẵn sàng cho cả hai."

"Oán quỷ đoạt xá." Thành chủ nói tiếp: "Bọn họ từng nói, nếu Lan Câu Giới chú định suy sụp thành tiểu thế giới, trở thành hậu hoa viên cho người sau tùy ý làm bậy, vậy cũng nên để cho kẻ tới sau, trả giá đắt."

"Đây vốn là nơi chúng ta lớn lên, dựa vào cái gì trở thành bí cảnh cho các ngươi cướp đoạt tài nguyên sau đó vứt bỏ không thèm nhìn lại ."

"Nếu đã tiến vào, vậy phải chuẩn bị tinh thần bị bọn họ đoạt xá."

"Chỉ là ta không nghĩ tới, bọn họ sẽ nuôi liễu đỏ."

Trong số các loại liễu, liễu đỏ mọc ở đại mạc là hung nhất.

"Ngô cho Lâm Độ tiểu hữu toàn bộ danh sách, ngô biết mệnh số đã hết, quá khứ không thể vãn hồi, người xưa đã không thể trách móc, chuyện tương lai vẫn còn kịp, chỉ mong các ngươi sẽ không đi lên con đường của chúng ta."

Tiếng thở dài cuối cùng tan vào không khí, nhạc khúc cũng dần dần kết thúc, sau đó căn phòng chìm vào im lặng.

Tàn niệm cũng không phải là tàn hồn, tàn hồn còn có càng nhiều ý niệm phức tạp lợi hại, nhưng tàn niệm chỉ biết lặp lại bám víu vào nội tâm chấp niệm sâu sắc nhất trước khi tử vong.

Nguyên Diệp giơ tay lau mắt.

Phượng Triều liếc qua: "Rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ, làm sao lại khóc?"

Nguyên Diệp xấu hổ nói bản thân là ngáp một cái liền buồn ngủ, lắc lắc đầu.

"Nhưng người thành chủ này, cũng chưa tận mắt nhìn thấy liễu ăn người nhả người nha."

"À, về cái này, thật ra cũng có chút chứng cứ gián tiếp." Lâm Độ ném ra một nắm xương cốt, chất thành đống tại nội đường.

Chúng trưởng lão đồng thời đỡ trán, Lâm Độ này quả nhiên danh bất hư truyền. Thật sự cái gì cũng nhặt!

"Còn có một chuyện, sau khi trở về, Vô Thượng Tông bốn người bọn ta bị một đám người áo bào trắng tập kích, công pháp của tên thủ lĩnh chưa bao giờ gặp qua, cảnh giới cũng đã tới Càn Nguyên cảnh, lại không phải người được ghi trên Cửu Trùng Bảng."

Phượng Triều dừng một chút: "Nếu nhóm người này hình thành tổ chức trà trộn trong các tông môn lớn nhỏ, muốn che giấu thực nhân tinh huyết mà nói, có thể dùng rất nhiều phương pháp."

Chẳng hạn, trên đường lịch luyện chết một đệ tử, cũng là chuyện thường ở huyện.

"Vì sao thời điểm trở về liền vội vã chặn giết bọn nhỏ của ta, tính toán thời gian, có lẽ thật sự có quỷ vật trà trộn ở trong đó vẫn luôn giám thị thì sao?"

Chúng chưởng môn đều trầm mặc.

Vậy những người này, ẩn nấp cũng quá kĩ rồi.

Nhưng so với tất cả các bằng chứng trước đó, không có gì lộ liễu hơn việc chặn giết Vô Thượng Tông.

Nhưng phàm là Trung Châu, thậm chí là người trong Động Minh Giới, đều sẽ không muốn chặn Vô Thượng Tông.



Cho rằng người đông thế mạnh trang bị đầy đủ hết là có thể thành công chặn giết đệ tử Vô Thượng Tông, nhất định là khách từ ngoại giới tới không sai.

Không nói những cái khác, Diêm Dã Tiên Tôn và tiền nhiệm chưởng môn còn chưa có phi thăng đâu.

Những đệ tử tán lạc ở bên ngoài rèn luyện cướp đoạt tài nguyên, chính là mạng lưới tình báo lớn nhất của Vô Thượng Tông, một khi gặp được người bị tông môn truy nã, bất luận nhân quả, ngay tại chỗ chém giết.

"Như vậy xem ra, thật là có người từ bên ngoài thế giới này lẻn vào."

"Vậy, tìm ra những người năm đó, xét hồn?"

Lời kế tiếp không phải là thứ mà tiểu đệ tử như Lâm Độ và Nguyên Diệp có thể nghe, bọn họ được các trưởng lão của các tông môn khác đưa tới bàn cho trẻ em, bắt đầu dùng trà.

Lâm Độ từng miếng từng miếng gặm bánh hoa quế, trên tay cầm một quyển tâm kinh làm bộ làm tịch đọc, Nguyên Diệp vừa thấy tiểu sư thúc nghiêm túc như vậy, lại nhìn thoáng qua các trưởng lão tông khác chung quanh, có điểm chột dạ, cũng lấy ra một quyển sách.

Trưởng lão liếc mắt một cái, có chút cảm khái không hổ là Trung Châu đệ nhất tông.

Nguyên Diệp vô tình liếc qua tiểu sư thúc nhà mình, bỗng nhiên cảm thấy giao diện có điểm không thích hợp.

Tâm kinh nhà ai dày như vậy? Còn có hai tầng gáy sách?

Mãi mới chờ đến mấy trưởng lão kia đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện phiếm, hắn thò lại gần xem thử.

"Tiểu sư thúc, ngươi xem cái gì đó?"

Hắn híp mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy mấy chữ tiêu đề to.

《 Sau khi bị chó săn nhỏ niên hạ nuông chiều 》.

Nguyên Diệp im lặng một lát: "Tiểu sư thúc...... Đây là thứ gì."

Thứ này là hàng mẫu của truyện mới do lão bản hiệu sách viết cho nàng, Lâm Độ nuốt xuống miếng bánh hoa quế cuối cùng, nhấp một ngụm trà: "Muốn xem không?"

Nguyên Diệp gật đầu.

"Cho ngươi, sách mới diệu bút khác , ta đã tặng nhị sư tỷ ngươi một quyển, đây là cuốn thứ hai."

"Thiên Vô sư tỷ còn có sở thích này?" Nguyên Diệp trợn tròn mắt: "Nàng nhìn thế nào cũng không giống người thích xem mấy cái thoại bản kiểu này."

"À, sau khi xem xong ta cho nàng cầm đi làm củi đốt cũng được."

Mặc dù không có cách nào phá hỏng cốt truyện, nhưng nếu dựa theo kichk bản nguyên tác biên chuyện xưa thì Lâm Độ có thể viết một trăm cái, cuốn thứ hai này vốn chính là chuyên môn viết cho nhị sư điệt xem, chỉ cần bọn họ có thể đọc hiểu, tóm lại có thể cẩn trọng hơn chút.

Tuy nói những thoại bản này nhiều ít có chút cẩu huyết lâm đầu, thiên lôi cuồn cuộn, tràn ngập dối trá cùng mượn cớ che đậy, nhưng là dựa trên sự thật nha.

Chỉ cần nhìn vào tỷ suất lợi nhuận hàng tháng Lâm Độ liền biết doanh số những thoại bản này cũng không tệ lắm.

Nguyên Diệp cầm lấy đọc, nhìn nhìn, nghiến răng nghiến lợi, nước mắt lưng tròng mà nhìn tiểu sư thúc.

"Xem tiêu đề ta còn tưởng rằng là chuyện tình yêu kim ốc tàng kiều, làm sao phần sau bắt đầu ăn người, này cũng thật là đáng sợ."



"Đúng vậy, kiều dưỡng a, nuôi béo, chẳng phải để ăn." Lâm Độ buông tay, "Giống như chúng ta nuôi heo, nuôi ngỗng lớn nha."

Ăn theo nghĩa đen.

Nguyên Diệp gãi đầu, nuông chiều là loại nuông chiều này sao? Ta cho rằng ngươi là cái thoại bản không đứng đắn, kết quả ngươi lại tới vạch trần nhân tâm hiểm ác?

"Vậy tiểu lang yêu trong thoại bản này thật sự chưa từng thích tiểu thảo yêu sao? Thật sự chỉ nuôi dưỡng nàng, thai nghén ra linh thai trong bụng, sau khi tinh luyện dược hiệu, cho tộc nhân ăn vào bụng?"

Lâm Độ ừ một tiếng: "Từ ban đầu chính là vì mục đích này, đến cuối cùng cũng xuống tay, ngươi muốn hỏi có từng yêu hay không......"

Nàng cười một tiếng: "Coi như thật sự có yêu, thì cũng vẫn ăn thôi."

Nguyên Diệp trầm mặc: "Nhưng tiểu lang yêu dạy tiểu thảo lạnh như băng thế nào là cười, thế nào là nóng, thế nào là lạnh, thế nào là cảm tình, kết quả là, hắn căn bản là không biết những thứ đó là cái gì đúng không?"

Lâm Độ cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, khó trách Nguyên Diệp ở nguyên cốt truyện chỉ là một pháo hôi bé nhỏ không đáng kể, hầu như không được nhắc đến.

Người quá bình thường, nguyên tác giả lại không nhắc tới một lời.

Lâm Độ cảm khái vỗ vỗ bả vai Nguyên Diệp, người thông minh, a người thông minh.

Đại khái là biểu cảm của nàng quá mức cảm động, Nguyên Diệp có chút sợ hãi, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy cửa lần nữa bị mở ra.

Lâm Độ trấn định tự nhiên lật qua một trang tâm kinh, Nguyên Diệp một phen luống cuống tay chân, thoại bản giấu ở giữa《 luật lịch chí 》rơi ra đất.

Phượng Triêu đến đón bọn trẻ liếc mắt thấy được bìa sách rơi xuống đất.

《 Sau khi bị niên hạ chó săn nhỏ nuông chiều》

Nguyên Diệp phịch một tiếng ngã xuống đất, thuận thế che lại trang bìa: "Ôi trời, chưởng môn chân nhân tới, tiểu sư thúc, chúng ta đi thôi."

"...... Cũng không cần hành đại lễ như thế." Phượng Triêu đỡ người đứng dậy, thuận thế dùng linh lực nhét cuốn sách kia vào trong tay áo.

"Đúng rồi, Lâm Độ."

Lâm Độ đạm nhiên khép lại tâm kinh: "Sư tỷ, ngài nói đi."

"Ngươi đọc tâm kinh thích đọc ngược sao? Sao lại lật trang từ bên phải thế?"

Tay nắm tâm kinh của Lâm Độ khẽ run lên.

Sơ xuất rồi.

Sách viết của Tu chân giới và sách cổ tương đồng, lấy bố cục trái là dương, phải là âm, trên là dương, dưới là âm, lật giấy là từ trái sang phải, hoàn toàn trái ngược với những cuốn sách hiện đại.

Nàng không có nghiêm túc đọc sách, cho nên vẫn giữ thói quen ở hiện đại, theo bản năng giở sách từ phải sang trái.

Phượng Triêu mỉm cười nhìn hai đứa nhóc giả vờ giả vịt: "Không chăm chỉ đọc sách còn học được cách giả vờ tự lừa dối chính mình."

Nàng vuốt thẳng ống tay áo, hơi hơi hếch cằm, trong nụ cười ẩn chứa cảm giác áp bách: "Đúng lúc vào đông, pháp cụ trồng trọt của tông môn cần được tu chỉnh, hai ngươi một cái là trận pháp sư một cái nghiên cứu sách Lỗ Ban, vừa lúc đều hữu dụng, trong vòng tháng này tu sửa thật tốt cho ta, ta sẽ đích thân đi kiểm tra."

Lâm Độ cùng Nguyên Diệp liếc nhau, yên lặng cúi đầu thưa vâng.
Chương trước Chương tiếp