Tôi Cùng Nữ Yêu Ký Tên, Biến Thân Trở Thành Bậc Thầy Huyền Môn
Chương 4: Chương 4
Bóng người chợt lóe, cô gái vừa mới hôn mê đã ngăn ở trước mặt hai người.
"Rừng sâu núi thẳm này, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu các người!" Cô gái quỷ dị nhếch miệng cười, một chữ “không” rơi xuống đất, đem những lời này trả lại cho bọn họ.
Sau đó, một tiếng "Rắc" quỷ dị vang, hai người đàn ông quỳ trên mặt đất, đầu quỷ dị bẻ ra một góc độ.
"Sớm biết như vậy tôi sẽ không đi ra ngoài ăn những con tinh quái nhỏ kia.
" "Giang Yến" vươn ngón tay chỉ điểm, từ trong thân thể hai người đàn ông câu ra hai bộ hồn phách nửa trong suốt.
Cho các người cơ hội lấy công chuộc tội, làm điểm tâm cho bà cô đây.
Hai người đàn ông đã chết một lần, hoảng sợ chứng kiến linh hồn của mình bị móc ra khỏi cơ thể, lại bị hút vào trước mặt "nữ quỷ".
“Bà cô ơi, van cầu cô, buông tha cho chúng ta!”
Người đàn ông mấy chục tuổi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Buông tha các người? Cuộc đời làm nhiều chuyện ác như thế, còn muốn ở lại gây họa cho nhân gian?
Nói xong, "Giang Yến" lập tức nuốt hai cỗ hồn phách vào trong bụng.
“Giang Yến” phất phất tay, thi thể hai người đàn ông tan thành mây khói trong nháy mắt.
Hủy thi diệt tích làm rất là thuận tay.
“Cảm giác ăn thịt người, thật tốt".
Linh lực khôi phục một phần, Minh Kính ở trong thân thể Giang Yến vui vẻ nói không nên lời.
Minh Kính nhìn Giang Yến hôn mê bất tỉnh trong thức hải, lâm vào trầm tư.
Cô gái nhỏ tên Giang Yến này vốn là người Tô Thành.
Chỉ vì sinh ra đã có sẵn sát khí, lại khắc chết mẹ, cha Giang vứt bỏ cô ở lại quê do bà nội nuôi dưỡng lớn lên.
Cô gái nhỏ bởi vì sinh ra đã có đôi mắt âm dương mà từ nhỏ bị rất nhiều quỷ mị bắt nạt.
Bà nội cô vì thay cô cải mệnh mà không tiếc hy sinh dương thọ của chính mình, tới đổi một lần gặp gỡ không biết kết quả.
Xem ra, kỳ ngộ này của cô gái này chính là mình.
Máu của cô gái nhỏ cũng ngoài ý muốn phá tan phong ấn của mình, lúc này mình mới có thể dùng nguyên thần xuất khiếu nhập vào người cô ấy, rời khỏi nơi quỷ quái kia.
Mà đêm nay mình lại cứu mạng cô gái nhỏ hai lần, trong tối tăm có duyên với cô ấy.
Cũng không biết vì sao, chính mình không cách nào hoàn toàn chiếm cứ cỗ thân thể này.
Xem ra trong đó nhất định có Càn Khôn.
Trời vừa mới rạng sáng, xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Minh Kính đang nhắm mắt dưỡng thần mở to hai mắt.
Giang Yến trong thức hải dần dần thức tỉnh cũng nghe thấy tiếng vang này.
Vì thế Minh Kính bi thảm bị một luồng lực thật lớn bắn ra ngoài, lại mất đi quyền chủ động khống chế thân thể.
“Nhóc con này!" Minh Kính nghiến răng nghiến lợi bị đè ép trong thức hải.
“Á, chị Minh, tại sao có thể như vậy?" Giang Yến mơ hồ nhìn căn phòng không có một bóng người.
"Chắc hẳn cô một đêm không về, cha mẹ tiện nghi của cô báo cảnh sát, cảnh sát theo manh mối tìm được hài cốt chiếc xe rơi xuống vách núi kia.
" Minh Kính ý bảo Giang Yến chú ý tiếng còi cảnh sát ở phương xa.
“Em muốn về nhà".
Giang Yến hoạt động tay chân, một lần nữa quen thuộc thân thể của mình, cô đi về phía xác xe.
Đáng tiếc tuy rằng tứ chi có thể động đậy, nhưng thoạt nhìn giống như một người máy ghép lại.
Minh Kính hừ lạnh một tiếng: "Cô xác định cha mẹ cô còn muốn nhìn thấy cô còn sống?"
Giang Yến trở nên trầm mặc, con ngươi đen nhánh trở nên âm trầm.
Bầu trời âm u như là còn có một trận mưa to chuẩn bị đổ xuống, Giang Yến cất bước không nhận người thân, mất hết sức lực nên bước đi hướng tới phía đáy vách núi.
"Ranh con chết tiệt này, đã nói nó không tốt rồi, đã phái tài xế tới đón nó về nhà đàng hoàng rồi mà còn có thể xảy ra tai nạn xe cộ? Cái này coi như thôi đi, xe hỏng không nói, còn phải trả tiền bồi thường cho người nhà Tiểu Vương nữa!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương