Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!
Chương 1: Anh có ký tên không?
Trên đại lộ lúc này là màn truy đuổi gắt gao giữa hai siêu xe thể thao cố vận hết tốc lực so kè nhau đến ngạt thở.Người đi đường không thể không há hốc mồm ngạc nhiên rồi cùng bàn tán xung quanh:
- Ôi trời ơi xem Pagani Huayra đang đuổi theo Bugatti kìa!Hào môn thế gia đang thanh trừng lẫn nhau sao?
- Chạy như bán mạng ấy vận tốc khiếp thật!
- Cứ tưởng những cảnh thế này chỉ có trên phim thôi chứ!
Đến một khúc cua hẹp,Phong Lâm Vũ biết mình không thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của chiếc xe phía sau,đành đánh tay lái đột ngột theo chiều ngang chặn đường tiến của xe sau rồi mở cửa xe bước xuống ba chân bốn cẳng chạy thục mạng:
- Châu Tuệ!Cô lên cơn điên gì nữa đây?Đã bảo là tôi không đồng ý!.
Vừa chạy vừa la hét vang trời,Phong Lâm Vũ cố hết sức chạy thoát khỏi tầm mắt của Châu Tuệ.Lúc này vì bị chiếc Bugatti chặn đầu xe mình,Châu Tuệ đổi phương sách chuyển sang ngồi lên xe Bugatti rồi đánh lái chạy đuổi theo Phong Lâm Vũ,trên miệng cười khinh nhạo:
- Đầu lợn này!Cuống quýt đến nỗi quên rút cả chìa khóa xe!.
Trông thấy chiếc xe của chính mình đang được khắt tinh Châu Tuệ đánh lái đuổi theo với tốc lực kinh hoàng càng làm Phong Lâm Vũ hoảng thần hơn.Cứ thế hắn co giò chạy như ma đuổi trong bụng thì lẩm nhẩm cầu nguyện thần linh cho hắn trốn thoát khỏi hoàn cảnh này.Chợt thấy có xe bán tải chạy ngang qua,Phong Lâm Vũ nhanh chóng dang cả hai tay chặn đầu xe lại:
- Dừng lại!Làm ơn dừng lại!.
Tài xế bị chặn đầu xe đột ngột liền nhoài người ra cửa xe quát lớn:
- Đệch!Muốn đi đầu thai hả?
Phong Lâm Vũ khẩn thiết:
- Cho tôi lên xe với!Gấp lắm rồi!Tôi đang bị ác nữ truy đuổi!
Tài xế nhìn bộ dạng như sợ đến phát khóc của Phong Lâm Vũ rồi cau mày:
- Trên này hết chỗ rồi.Đằng dưới thì còn trống nhưng phải chen chúc với đám lợn.Anh có lên xe được thì tôi chở!.
Phong Lâm Vũ lúc này không còn sự lựa chọn đành chấp nhận:
- Được!Cứ mở cửa xe đi!Tôi ngồi được!
Sau khi yên vị ngồi lên thùng xe bán tải thì lúc này Phong Lâm Vũ phát hiện ra Châu Tuệ đã đuổi theo phía sau chỉ còn cách vài trăm mét.Hắn lại gào lên hối thúc tài xế:
- Bác Tài!Làm ơn nhanh chút!.
Tài xế nghe tiếng thúc giục thì phân trần:
- Đã nhanh lắm rồi đấy!Cậu bị làm sao thế hả?Xe bán tải chở lợn làm sao bì với động cơ xe Bugatti?
Phong Lâm Vũ mồ hôi đầm đìa ướt cả khuôn mặt nhợt nhạt mà trong người phát run cầm cập.Kế bên là đám lợn béo núc ních cứ kêu vang ụt ịt không cho hắn phút giây nào yên tĩnh.Lúc này chiếc Bugatti đã đuổi theo sát nút,Châu Tuệ đạp hết ga vượt qua xe bán tải.Sau đó cô nhanh chóng quay xe theo chiều ngang chặn đầu ở phía trước.Lúc thấy động cơ xe bán tải dừng lại đột ngột là Phong Lâm Vũ biết hắn tiêu rồi,khổ công chạy thục mạng còn chen chúc ngồi cùng đám lợn hôi thối vẫn không tránh khỏi kiếp nạn.
Lúc này Châu Tuệ bước xuống xe,ung dung bước đến cửa xe tài xế nhoẻn miệng cười:
- Phiền anh mở cửa thùng xe phía dưới!Chồng tôi đang lẩn trốn ở đó!.
Gã tài xế lúc này cũng mắt tròn mắt dẹt vì đối diện lúc này là người phụ nữ với gương mặt đẹp tinh xảo cùng bộ váy đen bó sát ôm từng đường cong tuyệt hảo trông cứ như hiện thân của nữ thần.Tài xế liên tục chớp mắt rồi trả lời:
- Được!Hắn đang ở phía dưới.Tôi dắt cô đi gặp.
Phong Lâm Vũ nghe thấy vài tiếng bước chân người rồi dừng lại nơi thùng xe,sau đó là ánh sáng hé ra khi cửa thùng xe được mở.Vừa thấy hắn ngồi co rúm người vật vã cùng đám lợn thì Châu Tuệ nhoẻn miệng cười khẽ gọi:
- Ông xã!Về nhà thôi!
Phong Lâm Vũ mặt mày xanh xẩm chưa biết phản ứng ra sao thì tài xế góp lời:
- Anh bạn trẻ!Có gì thì hai vợ chồng cùng nhau về nhà đóng cửa bảo nhau.Vợ anh vừa đẹp vừa giàu thế kia mà còn cố trốn trên xe chở lợn của tôi làm gì?Về nhà với vợ đi!.
Phong Lâm Vũ chệnh chạng bước xuống xe lẩm nhẩm:
- Ông biết gì mà nói!Có hứng thú thì ông đi mà lấy cô ta!Tôi đếch có thèm!Cô ta bị điên đấy!
Châu Tuệ kéo tay Phong Lâm Vũ thật mạnh về phía mình gằn giọng cố gượng cười:
- Ông xã!Mình về thôi!Đừng quấy nữa!
Phong Lâm Vũ gạt phắt tay của Châu Tuệ ra rồi quay lưng bỏ chạy:
- Tôi không về!Tránh xa tôi ra!
Phong Lâm Vũ vừa chạy được mấy bước thì cảm giác như có bàn tay ai đó ngoại lực về phía gáy mình một đòn thật mạnh.Hắn mau chóng ngất xỉu rồi té lăn dưới đất,trước mắt là bóng dáng Châu Tuệ đứng khoanh tay nở nụ cười chế nhạo kèm theo âm thanh văng vẳng bên tai:
- Ông xã!Lỡ nặng tay rồi!
........
Khi Phong Lâm Vũ tỉnh lại đã thấy mình đang ngồi gục đầu trên ghế.Toàn thân hắn bị trói chặt bởi dây thừng không thể động đậy.Châu Tuệ lúc này đang xoay xoay ly rượu vang đỏ trên tay hai chân bắt chéo ngồi phía đối diện quan sát hắn.Thấy Phong Lâm Vũ tỉnh lại cô liền cất giọng:
- Ông xã!Ngủ lâu vậy?
Phong Lâm Vũ lập tức gào lên:
- Châu Tuệ!Cô định làm gì ông đây?Thả ông ra!
Châu Tuệ bước đến gần,người hơi cúi xuống vuốt nhẹ mớ tóc trên trán Phong Lâm Vũ:
- Về lời đề nghị của tôi,anh đã suy nghĩ thấu đáo chưa?
Phong Lâm Vũ tiếp tục gào đến khan cả giọng:
- Tôi không đồng ý!Mau thả tôi ra!.
Châu Tuệ vờ lấy chiếc roi da trên bàn rồi lăm le lên người Phong Lâm Vũ:
- Xem ra anh đã quên hết mấy đòn Teakwondo của tôi hôm trước rồi nhở?
Nhớ đến trận đòn uy hiếp trước đó không khiến Phong Lâm Vũ rùng mình.Hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh phản đối:
- Hôm nay cô có đánh chết tôi cũng vô ích thôi!Cô là ác nữ,gia thế lại có liên quan đến Hắc Bang hội.Bổn thiếu gia không đồng ý kết hôn cùng cô đâu!
Châu Tuệ uống hết một hớp rượu vang rồi nhếch môi đáp:
- Chúng ta đã có hẹn ước từ trong bụng mẹ.Vốn dĩ anh không nên cố chấp như vậy!Vả lại tôi chỉ đề nghị ký hợp đồng hôn nhân hai năm,nhượng cho anh thêm 10% cổ phần của tập đoàn Thời Đại.Anh còn muốn có thêm yêu cầu gì?
Phong Lâm Vũ vẫn trợn mắt phản bác không thỏa hiệp:
- Tôi đếch cần những thứ đó!Châu Tuệ!Nói thẳng ra là tôi với cô không phải gu nhau!Tự dưng suốt một tháng nay cứ sống chết đòi kết hôn với tôi!Cô phát điên gì thế hả?Thả ông ra ngay!Thả ông ra!.
Cứ thế Phong Lâm Vũ liên miệng phản bác chửi rủa in ỏi.Châu Tuệ phải quất một lằn roi da lên người hắn cảnh cáo:
- Im lặng chút đi!Anh không cần biết nguyên nhân.Chỉ cần ký tên vào bản hợp đồng là được!
Bị ăn một roi đau điếng lên người khiến Phong Lâm Vũ càng thêm phát điên:
- Con ác nữ!Ông mà thoát khỏi nơi đây cô sẽ không yên với ông!Ông không ký đấy!Cô định làm gì ông?Hả?Định làm gì?Cùng lắm là giết người hả?.
Châu Tuệ thở hắt ra,cầm lấy chiếc kéo trên bàn rồi từ từ giương kéo xuống đũng quần Phong Lâm Vũ:
- Tôi không có ý định giết người đâu!Chỉ là phần nào trên người anh dư ra thì muốn cắt bỏ phần đó!.
Phong Lâm Vũ nhìn thấy nhát kéo sắt lia trước mắt thì xanh hết cả mặt rồi luôn miệng lắp bắp:
- Cô..Cô điên rồi!Còn..Còn muốn tuyệt hậu của ông đây?Cô dám..dám không hả?
Châu Tuệ nhếch miệng cười,trên tay bắt đầu cầm kéo cắt một đường dài từ thắt lưng quần Phong Lâm Vũ hướng xuống:
- Thử xem tôi dám không nhé!
Cứ thế vết cắt càng ngày càng đi đến đũng quần khiến Phong Lâm Vũ tái mặt hét lên:
- Cô..Cô dừng tay!Được rồi!Tôi ký!Đưa bản hợp đồng đến đây!Tôi ký là được chớ gì?.
- Ôi trời ơi xem Pagani Huayra đang đuổi theo Bugatti kìa!Hào môn thế gia đang thanh trừng lẫn nhau sao?
- Chạy như bán mạng ấy vận tốc khiếp thật!
- Cứ tưởng những cảnh thế này chỉ có trên phim thôi chứ!
Đến một khúc cua hẹp,Phong Lâm Vũ biết mình không thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của chiếc xe phía sau,đành đánh tay lái đột ngột theo chiều ngang chặn đường tiến của xe sau rồi mở cửa xe bước xuống ba chân bốn cẳng chạy thục mạng:
- Châu Tuệ!Cô lên cơn điên gì nữa đây?Đã bảo là tôi không đồng ý!.
Vừa chạy vừa la hét vang trời,Phong Lâm Vũ cố hết sức chạy thoát khỏi tầm mắt của Châu Tuệ.Lúc này vì bị chiếc Bugatti chặn đầu xe mình,Châu Tuệ đổi phương sách chuyển sang ngồi lên xe Bugatti rồi đánh lái chạy đuổi theo Phong Lâm Vũ,trên miệng cười khinh nhạo:
- Đầu lợn này!Cuống quýt đến nỗi quên rút cả chìa khóa xe!.
Trông thấy chiếc xe của chính mình đang được khắt tinh Châu Tuệ đánh lái đuổi theo với tốc lực kinh hoàng càng làm Phong Lâm Vũ hoảng thần hơn.Cứ thế hắn co giò chạy như ma đuổi trong bụng thì lẩm nhẩm cầu nguyện thần linh cho hắn trốn thoát khỏi hoàn cảnh này.Chợt thấy có xe bán tải chạy ngang qua,Phong Lâm Vũ nhanh chóng dang cả hai tay chặn đầu xe lại:
- Dừng lại!Làm ơn dừng lại!.
Tài xế bị chặn đầu xe đột ngột liền nhoài người ra cửa xe quát lớn:
- Đệch!Muốn đi đầu thai hả?
Phong Lâm Vũ khẩn thiết:
- Cho tôi lên xe với!Gấp lắm rồi!Tôi đang bị ác nữ truy đuổi!
Tài xế nhìn bộ dạng như sợ đến phát khóc của Phong Lâm Vũ rồi cau mày:
- Trên này hết chỗ rồi.Đằng dưới thì còn trống nhưng phải chen chúc với đám lợn.Anh có lên xe được thì tôi chở!.
Phong Lâm Vũ lúc này không còn sự lựa chọn đành chấp nhận:
- Được!Cứ mở cửa xe đi!Tôi ngồi được!
Sau khi yên vị ngồi lên thùng xe bán tải thì lúc này Phong Lâm Vũ phát hiện ra Châu Tuệ đã đuổi theo phía sau chỉ còn cách vài trăm mét.Hắn lại gào lên hối thúc tài xế:
- Bác Tài!Làm ơn nhanh chút!.
Tài xế nghe tiếng thúc giục thì phân trần:
- Đã nhanh lắm rồi đấy!Cậu bị làm sao thế hả?Xe bán tải chở lợn làm sao bì với động cơ xe Bugatti?
Phong Lâm Vũ mồ hôi đầm đìa ướt cả khuôn mặt nhợt nhạt mà trong người phát run cầm cập.Kế bên là đám lợn béo núc ních cứ kêu vang ụt ịt không cho hắn phút giây nào yên tĩnh.Lúc này chiếc Bugatti đã đuổi theo sát nút,Châu Tuệ đạp hết ga vượt qua xe bán tải.Sau đó cô nhanh chóng quay xe theo chiều ngang chặn đầu ở phía trước.Lúc thấy động cơ xe bán tải dừng lại đột ngột là Phong Lâm Vũ biết hắn tiêu rồi,khổ công chạy thục mạng còn chen chúc ngồi cùng đám lợn hôi thối vẫn không tránh khỏi kiếp nạn.
Lúc này Châu Tuệ bước xuống xe,ung dung bước đến cửa xe tài xế nhoẻn miệng cười:
- Phiền anh mở cửa thùng xe phía dưới!Chồng tôi đang lẩn trốn ở đó!.
Gã tài xế lúc này cũng mắt tròn mắt dẹt vì đối diện lúc này là người phụ nữ với gương mặt đẹp tinh xảo cùng bộ váy đen bó sát ôm từng đường cong tuyệt hảo trông cứ như hiện thân của nữ thần.Tài xế liên tục chớp mắt rồi trả lời:
- Được!Hắn đang ở phía dưới.Tôi dắt cô đi gặp.
Phong Lâm Vũ nghe thấy vài tiếng bước chân người rồi dừng lại nơi thùng xe,sau đó là ánh sáng hé ra khi cửa thùng xe được mở.Vừa thấy hắn ngồi co rúm người vật vã cùng đám lợn thì Châu Tuệ nhoẻn miệng cười khẽ gọi:
- Ông xã!Về nhà thôi!
Phong Lâm Vũ mặt mày xanh xẩm chưa biết phản ứng ra sao thì tài xế góp lời:
- Anh bạn trẻ!Có gì thì hai vợ chồng cùng nhau về nhà đóng cửa bảo nhau.Vợ anh vừa đẹp vừa giàu thế kia mà còn cố trốn trên xe chở lợn của tôi làm gì?Về nhà với vợ đi!.
Phong Lâm Vũ chệnh chạng bước xuống xe lẩm nhẩm:
- Ông biết gì mà nói!Có hứng thú thì ông đi mà lấy cô ta!Tôi đếch có thèm!Cô ta bị điên đấy!
Châu Tuệ kéo tay Phong Lâm Vũ thật mạnh về phía mình gằn giọng cố gượng cười:
- Ông xã!Mình về thôi!Đừng quấy nữa!
Phong Lâm Vũ gạt phắt tay của Châu Tuệ ra rồi quay lưng bỏ chạy:
- Tôi không về!Tránh xa tôi ra!
Phong Lâm Vũ vừa chạy được mấy bước thì cảm giác như có bàn tay ai đó ngoại lực về phía gáy mình một đòn thật mạnh.Hắn mau chóng ngất xỉu rồi té lăn dưới đất,trước mắt là bóng dáng Châu Tuệ đứng khoanh tay nở nụ cười chế nhạo kèm theo âm thanh văng vẳng bên tai:
- Ông xã!Lỡ nặng tay rồi!
........
Khi Phong Lâm Vũ tỉnh lại đã thấy mình đang ngồi gục đầu trên ghế.Toàn thân hắn bị trói chặt bởi dây thừng không thể động đậy.Châu Tuệ lúc này đang xoay xoay ly rượu vang đỏ trên tay hai chân bắt chéo ngồi phía đối diện quan sát hắn.Thấy Phong Lâm Vũ tỉnh lại cô liền cất giọng:
- Ông xã!Ngủ lâu vậy?
Phong Lâm Vũ lập tức gào lên:
- Châu Tuệ!Cô định làm gì ông đây?Thả ông ra!
Châu Tuệ bước đến gần,người hơi cúi xuống vuốt nhẹ mớ tóc trên trán Phong Lâm Vũ:
- Về lời đề nghị của tôi,anh đã suy nghĩ thấu đáo chưa?
Phong Lâm Vũ tiếp tục gào đến khan cả giọng:
- Tôi không đồng ý!Mau thả tôi ra!.
Châu Tuệ vờ lấy chiếc roi da trên bàn rồi lăm le lên người Phong Lâm Vũ:
- Xem ra anh đã quên hết mấy đòn Teakwondo của tôi hôm trước rồi nhở?
Nhớ đến trận đòn uy hiếp trước đó không khiến Phong Lâm Vũ rùng mình.Hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh phản đối:
- Hôm nay cô có đánh chết tôi cũng vô ích thôi!Cô là ác nữ,gia thế lại có liên quan đến Hắc Bang hội.Bổn thiếu gia không đồng ý kết hôn cùng cô đâu!
Châu Tuệ uống hết một hớp rượu vang rồi nhếch môi đáp:
- Chúng ta đã có hẹn ước từ trong bụng mẹ.Vốn dĩ anh không nên cố chấp như vậy!Vả lại tôi chỉ đề nghị ký hợp đồng hôn nhân hai năm,nhượng cho anh thêm 10% cổ phần của tập đoàn Thời Đại.Anh còn muốn có thêm yêu cầu gì?
Phong Lâm Vũ vẫn trợn mắt phản bác không thỏa hiệp:
- Tôi đếch cần những thứ đó!Châu Tuệ!Nói thẳng ra là tôi với cô không phải gu nhau!Tự dưng suốt một tháng nay cứ sống chết đòi kết hôn với tôi!Cô phát điên gì thế hả?Thả ông ra ngay!Thả ông ra!.
Cứ thế Phong Lâm Vũ liên miệng phản bác chửi rủa in ỏi.Châu Tuệ phải quất một lằn roi da lên người hắn cảnh cáo:
- Im lặng chút đi!Anh không cần biết nguyên nhân.Chỉ cần ký tên vào bản hợp đồng là được!
Bị ăn một roi đau điếng lên người khiến Phong Lâm Vũ càng thêm phát điên:
- Con ác nữ!Ông mà thoát khỏi nơi đây cô sẽ không yên với ông!Ông không ký đấy!Cô định làm gì ông?Hả?Định làm gì?Cùng lắm là giết người hả?.
Châu Tuệ thở hắt ra,cầm lấy chiếc kéo trên bàn rồi từ từ giương kéo xuống đũng quần Phong Lâm Vũ:
- Tôi không có ý định giết người đâu!Chỉ là phần nào trên người anh dư ra thì muốn cắt bỏ phần đó!.
Phong Lâm Vũ nhìn thấy nhát kéo sắt lia trước mắt thì xanh hết cả mặt rồi luôn miệng lắp bắp:
- Cô..Cô điên rồi!Còn..Còn muốn tuyệt hậu của ông đây?Cô dám..dám không hả?
Châu Tuệ nhếch miệng cười,trên tay bắt đầu cầm kéo cắt một đường dài từ thắt lưng quần Phong Lâm Vũ hướng xuống:
- Thử xem tôi dám không nhé!
Cứ thế vết cắt càng ngày càng đi đến đũng quần khiến Phong Lâm Vũ tái mặt hét lên:
- Cô..Cô dừng tay!Được rồi!Tôi ký!Đưa bản hợp đồng đến đây!Tôi ký là được chớ gì?.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương