Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 17: Lời tỏ tình bị từ chối



Tại phòng hồi sức ở bệnh viện Bắc Kinh.

Sau khi trải qua cuộc phẫu thuật thì lúc này Kỳ An đã dần hồi tỉnh.Khi anh mở mắt ra thì nhìn thấy Châu Tuệ đang ngồi túc trực trên giường bệnh với gương mặt đầy lo lắng.Châu Tuệ reo lên vui mừng khi thấy Kỳ An đã tỉnh lại:

- Kỳ An!Anh thấy trong người thế nào rồi?

Kỳ An cố gượng nói:

- Tôi..Tôi không sao!Tiểu thư đừng lo!

Châu Tuệ nhìn lên vết thương trên người Kỳ An rồi thở dài:

- Còn nói không sao?Đây là lần thứ bao nhiêu anh liều mạng vì cứu tôi rồi?Cũng may là mũi dao chỉ đâm trúng phần mô mềm thôi!Nếu Bạch Tử Kỳ đâm sâu thêm chút nữa thì anh đã mất mạng rồi đấy!

Kỳ An khẽ cười,nói:

- Tiểu thư!Cô còn nhớ cái ngoéo tay của chúng ta cách đây mười năm không?

Châu Tuệ cố nhớ lại rồi hỏi:

- Cái ngoéo tay cách đây mười năm?

Kỳ An mỉm cười gật đầu:

- Đúng rồi!Đó chính là ngày sinh nhật của Tiểu thư.Cũng là ngày Châu gia xảy ra thảm kịch.Trước hôm đó tôi đã theo cha mẹ về quê dự đám cưới của người chị họ.Khi chúng tôi trở về là đã thấy hàng loạt xe cứu thương,xe cảnh sát phong tỏa hiện trường xung quanh..

Kỳ An nhìn về Châu Tuệ với ánh mắt đồng cảm khi nhắc lại ký ức buồn rồi nói tiếp:

- Khi thấy cảnh tượng kinh hoàng đó tôi đã chạy thật nhanh đi tìm Tiểu thư.Lúc tôi tìm được Tiểu thư thì cô đang ngồi trong vòng tay của lão phu nhân liên tục kêu khóc.Phu nhân lúc đó cũng vì quá đau lòng khi lão gia đột ngột qua đời mà cứ ngồi đấy ôm lấy cô không dỗ dành.Khi ấy tôi đã đến bên Tiểu thư an ủi một lúc lâu thì cô mới nín khóc và còn ngoéo tay với Tiểu thư hứa rằng từ đây về sau tôi sẽ luôn ở cạnh cô,quan tâm và bảo vệ cô không cho sự việc đau lòng như thế lặp lại lần nào nữa..

Châu Tuệ nghe đến đây thì đã dần nhớ đến lời hứa của Kỳ An với mình năm nào,cô bất ngờ thốt lên:

- Chuyện xảy ra cách đây mười năm,lúc ấy hai chúng ta đều là những đứa trẻ.Tôi không ngờ anh lại nhớ rõ từng chi tiết như thế!

Kỳ An khẽ cười rồi nói:

- Đối với tôi đó là lời hứa của một người đàn ông và tôi buộc phải có trách nhiệm với lời hứa của mình.Còn nhớ lúc đó sau khi tôi ngoéo tay đưa ra lời hứa của mình thì Tiểu thư đã cười thật tươi.Khi ấy nụ cười của Tiểu thư giống như ánh mặt trời xua tan đi sự tang thương của Châu gia ngày hôm đó.

Châu Tuệ siết chặt tay khi nhớ về đoạn ký ức đau thương của gia tộc:

- Cho đến hôm nay tôi vẫn chưa thể tìm ra thủ phạm đứng sau gây ra thảm án kinh hoàng ấy.Ngày tôi ra đời lại là ngày giỗ của cha,kể từ đó tôi không còn muốn tổ chức và căm ghét cả ngày sinh nhật của chính mình!

Kỳ An cầm tay Châu Tuệ động viên:

- Tiểu thư bớt đau buồn!Bao nhiêu năm nay cô cũng đã rất nổ lực vừa truy tìm tung tích bọn sát thủ vừa một mình ghánh vác cơ nghiệp của Châu gia.Lão gia trên trời ắt hẳn cũng rất mãn nguyện và an tâm về cô!



Khi Kỳ An đang tìm cách an ủi Châu Tuệ thì giọng nói từ phía trước cửa phòng vang lên làm cả hai phải quay người nhìn:

- Chị Châu Tuệ!Thì ra chị cũng ở đây!

Lúc này đứng ở trước cửa phòng là cô gái có thân hình mảnh mai,gương mặt thanh tú cùng mái tóc nhuộm hoe vàng trên tay cầm theo giỏ trái cây đang từ từ bước đến.

Trông thấy cô gái Châu Tuệ lập tức reo lên:

- Triệu Nhiên!Em về hồi nào vậy?

Cô gái bước đến đặt giỏ trái cây trên bàn rồi trả lời:

- Em vừa đáp chuyến bay về Bắc Kinh lúc 9 giờ sáng nay.Nghe tin anh Kỳ An bị trọng thương phải nhập viện cấp cứu nên em vội đến đây ngay.

Châu Tuệ kéo tay Triệu Nhiên cùng ngồi xuống ghế vui vẻ nói:

- Em ngồi máy bay suốt quãng đường xa như thế chắc cũng đã mệt rồi.Em ngồi trò chuyện với Kỳ An đi!Chị đi lấy cho em cốc cafe uống cho tỉnh táo!

Biết được Châu Tuệ đang cố ý tạo cơ hội cho mình nên Triệu Nhiên nhanh chóng đồng ý:

- Vậy phiền chị rồi!Cám ơn chị!

Châu Tuệ nháy mắt với Triệu Nhiên rồi rời khỏi phòng.Lúc này trong phòng chỉ còn lại Kỳ An và Triệu Nhiên.Vì đang trò chuyện với Châu Tuệ lại bị người khác chen vào giữa chừng khiến Kỳ An tỏ thái độ không vui hiện rõ trên gương mặt.Triệu Nhiên lặng lẽ quan sát sắc mặt Kỳ An một lúc rồi bắt chuyện:

- Kỳ An!Anh thấy trong người thế nào rồi?Có muốn ăn trái cây không?Em gọt cho anh ăn nhé!

Kỳ An hờ hững đáp:

- Sức khỏe tôi đã tạm ổn rồi!Cám ơn Triệu tiểu thư đã quan tâm!

Triệu Nhiên bĩu môi:

- Với em thì anh không cần khách sáo như vậy đâu!

Kỳ An chỉ cười nhạt chứ không nói gì thêm,thấy thế Triệu Nhiên lại tiếp tục nói:

- Em có nhắn rất nhiều tin cho anh trên Wechat,sao không thấy anh trả lời tin nào hết vậy?

Kỳ An đáp:

- Do công việc thường ngày khá bận rộn nên tôi không để ý đến,xin lỗi Triệu tiểu thư!

Triệu Nhiên nhìn thẳng vào mắt Kỳ An nói:



- Nếu anh đã không có thời gian xem tin nhắn thì em nói thẳng ngay lúc này cũng không sao,Kỳ An à!Em thích anh!Anh làm bạn trai em nhé!

Bất ngờ trước lời tỏ tình của Triệu Nhiên khiến Kỳ An cảm thấy bối rối:

- Triệu tiểu thư!Cô đừng đùa như thế chứ!Thân phận của tôi chỉ là thuộc hạ của Châu gia,vốn dĩ không xứng với Triệu tiểu thư!

Triệu Nhiên khẽ cười rồi nói tiếp:

- Anh đừng vịn vào lý do vớ vẩn như vậy từ chối tình cảm của em.Đây là thời đại nào rồi còn phân biệt đẳng cấp sang hèn như thế?Em sống ở Mỹ từ nhỏ,ảnh hưởng văn hóa phương Tây nên suy nghĩ rất thoáng trong chuyện yêu đương nam nữ.Yêu ai là phải nói và thể hiện rõ cho đối phương biết chứ chẳng sợ người đời chê cười cọc mà đi tìm trâu.Cha mẹ em cũng rất thoáng và tôn trọng quyền tự do chọn bạn trai của em..

Triệu Nhiên nhìn về phía Kỳ An biểu hiện rõ sự chân thành rồi nói tiếp:

- Kỳ An à em thật lòng yêu thích anh.Năm em mười lăm tuổi lần đầu tiên gặp anh ở Châu gia em đã trúng tiếng sét ái tình từ anh rồi.Đến nay đã qua New York theo cha mẹ định cư được bốn năm nhưng em vẫn không thể nào quên được anh!Xung quanh em cũng có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng em không có cảm xúc với ai cả!Kỳ An!Anh cho em một cơ hội để yêu thương anh được không?

Kỳ An nghe hàng loạt lời tỏ tình từ Triệu Nhiên càng khiến anh bối rối,anh nhanh chóng nói lời khước từ:

- Xin lỗi Triệu tiểu thư!Thực ra tôi đã có người trong lòng,tôi không thể nhận lời yêu đương cùng cô!

Triệu Nhiên nhận được lời từ chối không chút đắn đo của Kỳ An như vậy dù có hơi chua xót nhưng vẫn cố gượng cười:

- Người trong lòng của anh có phải là chị Châu Tuệ không?Mà không cần anh trả lời em cũng đoán ra được!Từ ánh mắt anh nhìn trìu mến chị ta,quan tâm chị ta,liều cả mạng sống của mình hết lần này đến lần khác bảo vệ thì đủ hiểu anh yêu chị ta nhiều như thế nào!

Kỳ An chỉ im lặng khi nghe Triệu Nhiên nói ra những điều thầm kín trong trái tim mà bấy lâu anh cố che giấu.Triệu Nhiên thấy thế liền nhếch miệng cười:

- Nhưng giờ đây Châu Tuệ là hoa đã có chủ,anh hà tất phải tự mua dây buộc mình?Thay vì đắm chìm vào tình yêu không có kết quả ấy sao anh không thể cho em một cơ hội?Em cũng xinh đẹp và khối tài sản của gia đình em bên Mỹ không thua kém gì Châu gia.Nếu anh thích thì em sẽ xin cha mẹ cho chúng ta vốn tự lập để mở công ty cho anh làm tổng giám đốc,còn không thì cùng em đi du lịch khắp thế giới tận hưởng những ngày nhàn hạ.Kỳ An à!Em đối với anh như vậy anh còn chưa hiểu được tâm ý của em sao?

Nghe Triệu Nhiên nói thế Kỳ An chỉ khẽ lắc đầu rồi đáp:

- Triệu tiểu thư cho rằng tôi dành tình yêu cho Châu Tuệ chỉ vì gia thế của cô ấy sao?Như vậy thì xem ra cô chưa hiểu gì về tôi rồi!Nếu từ đầu hai bên đã khác xa về quan điểm như vậy thì e rằng làm bạn cũng khó chứ đừng nói đến những điều xa xôi hơn!Xin lỗi Triệu tiểu thư!Tôi vẫn xin mạn phép từ chối tâm ý ấy của cô!

Triệu Nhiên nghe thế liền thay đổi thái độ tức giận nói:

- Em có điểm nào không bằng Châu Tuệ mà anh vẫn một mực từ chối em như vậy?Chị ta tính khí thì như đàn ông suốt ngày chỉ giỏi đem đám thuộc hạ đi đánh nhau với bọn côn đồ làm anh suýt mất mạng nhiều lần.Đến chồng chị ta là Phong Lâm Vũ còn không chịu nổi sự ngang ngược đó mà lén lút ngoại tình.Kỳ An!Anh nghĩ thông suốt hơn một chút có được không?

Nghe những lời không hay của Triệu Nhiên về Châu Tuệ khiến cho Kỳ An lấy làm khó chịu.Anh nghiêm giọng nói:

- Triệu tiểu thư!Dù sao Châu Tuệ cũng là chị họ của cô.Đừng bêu xấu chị mình trước mặt người ngoài như vậy!Bây giờ tôi cần được nghỉ ngơi,nếu không còn việc gì phiền cô ra ngoài!Xin thứ lỗi cho!

Vừa bị từ chối tình cảm vừa bị Kỳ An thẳng thừng đuổi đi như vậy khiến Triệu Nhiên vô cùng tức giận.Cô ta đứng phắt dậy rồi hậm hực nói:

- Anh đúng là không có mắt nhìn người!Nếu vậy thì anh cứ ở đấy mà ôm cây đợi thỏ đến suốt đời đi!

Triệu Nhiên bước ra khỏi phòng đóng cửa thật mạnh,sau đó dùng tay lau đi vệt nước mắt vừa khóc lại vừa ấm ức nói:

- Tất cả là do Châu Tuệ nên Kỳ An mới đối xử lạnh nhạt với mình như thế!Châu Tuệ!Tôi ghét chị!Tôi hận chị!
Chương trước Chương tiếp