Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 40: Mèo đen thích xù lông



Nghe thấy tiếng gõ cửa kèm âm thanh vang vọng của cô lao công từ phía ngoài khiến cho Đặng Thiên cùng Tiệp Trân một phen thất kinh cả hồn vía.

Tiệp Trân tái xanh hết cả mặt mày rồi nói vọng ra:

- Tôi biết rồi!Tôi sẽ ra ngay đây!

Cả hai vừa kết thúc cuộc mây mưa vụng trộm nhìn nhau thở hổn hển kèm theo nỗi sợ hãi bị người khác phát hiện.

Đặng Thiên đưa tay vuốt tóc Tiệp Trân rồi nói khẽ vào tai:

- Bảo bối ngoan!Chỉnh trang lại y phục rồi bước ra trước đi!Anh sẽ ở lại đây thêm một chút để tránh bị nghi ngờ!

Tiệp Trân đưa tay cài lại dây áo ngực nhếch môi cười:

- Cũng là do anh quá nổi hứng tùy tiện rồi!Bây giờ biết lo ngại rồi sao?

Đặng Thiên đưa tay sờ lên bờ môi Tiệp Trân rồi cười khảy:

- Là do bảo bối của anh quá câu dẫn người khác đấy thôi!Ngoan!Ở bên cạnh Phong Lâm Vũ cố gắng hầu hạ hắn thật tốt!Cứ làm theo những điều anh đã chỉ bảo trước đó!Em nhớ rõ chưa bảo bối?

Tiệp Trân nháy mắt tỏ vẻ tán thành:

- Em nhớ cả rồi!Nhưng anh cũng phải thường xuyên sắp xếp thời gian đến gặp em đấy!Em làm tất cả mọi việc đều là vì quá yêu anh thôi!

Đặng Thiên đặt nụ hôn lên môi Tiệp Trân dỗ dành:

- Ngoan!Em ra ngoài trước đi!Đừng để Phong Lâm Vũ chờ đợi lâu hơn nữa!



Tiệp Trân sau khi chỉnh trang lại y phục thì vội vã bước ra,nhìn thấy vẻ sốt ruột bất an của Phong Lâm Vũ thì liền tíu tít nhận lỗi:

- Phong thiếu gia!Em xin lỗi!Do ngày cuối tuần lượng khách đông đúc nên Toilet cũng hơi quá tải.Em phải xếp hàng chờ đến phiên mình mãi đến giờ này!

Phong Lâm Vũ đặt hai tay lên vai Tiệp Trân rồi khẽ chậc lưỡi:

- Sao em không nhận cuộc gọi của anh?Làm anh lo lắng chết đi được!Cứ ngỡ là em đã xảy ra chuyện không may trong Toilet rồi ấy!

Tiệp Trân cúi người tiếp tục nhận lỗi:

- Xin lỗi Phong thiếu gia!Là do điện thoại của em hết pin!Em không cố ý làm Phong thiếu gia lo lắng!

Phong Lâm Vũ khẽ cười:

- Em không gặp vấn đề gì là được rồi!Điện thoại em đang xài thương hiệu gì mà tình trạng pin lại kém như vậy?Vứt ngay đi bổn Thiếu gia mua tặng em chiếc điện thoại khác!Mỗi lần liên lạc với em mà cứ đứt quãng như thế thì bất tiện lắm!

Tiệp Trân vội từ chối:

- Không cần đâu Phong thiếu gia!Là do tối qua em sơ ý quên cắm sạc điện thoại!Phong thiếu gia đã mua cho em rất nhiều quà tặng đắt tiền rồi!Em không dám nhận thêm gì nữa đâu!

Phong Lâm Vũ nắm lấy tay Tiệp Trân nhẹ nhàng nói:

- Với anh thì em không cần khách khí như thế đâu!Bây giờ em đói chưa?Ở tầng ba khu thương mại này có một nhà hàng chuyên phục vụ các món Âu rất ngon!Anh đưa em đến đó dùng bữa tối nhé!

Tiệp Trân khẽ gật đầu rồi quay gót rời đi cùng Phong Lâm Vũ,thở phào nhẹ nhõm khi chỉ cần vài câu nói dối qua loa đã qua ải trót lọt.



Ả cảm thấy may mắn khi Phong Lâm Vũ không ngửi thấy mùi hương của Đặng Thiên còn vương trên cơ thể ả trong cuộc mây mưa vừa rồi.

Tiệp Trân cứ thế vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra,tiếp tục vui vẻ nói cười dùng bữa tối cùng Phong Lâm Vũ, cố gắng biểu đạt tốt vai diễn tiểu tình nhân ngọt ngào của mình.



Tại nhà hàng ẩm thực Tứ Xuyên Dạ Uyển.

Sau lần đến nhà hàng Dạ Uyển trải nghiệm ẩm thực và khá hài lòng về cung cách bày trí phục vụ cũng như đồ ăn ngon rất hợp khẩu vị mình thì tối nay Phong Lâm Vũ đưa Khải lão gia và Đặng Thiên quay lại Dạ Uyển thưởng thức các món đặc sản Tứ Xuyên.

Ban đầu Phong Lâm Vũ không dự định mời Châu Tuệ cùng đi,nhưng hắn cũng đoán trước việc cha thế nào cũng gặng hỏi mình về Châu Tuệ nên bèn ngỏ lời mời cô đến nhà hàng Dạ Uyển dùng bữa để tránh khỏi cảm giác ăn không ngon miệng khi bị cha cằn nhằn.

Đặng Thiên gắp lên tay một thìa thức ăn cho vào miệng thưởng thức rồi tấm tắc khen:

- Nhà hàng này quả thật chế biến món ăn rất ngon và chuẩn vị Tứ Xuyên!Vũ ca à!Sao anh lại tìm được địa chỉ uy tín như thế?

Phong Lâm Vũ vội nuốt trôi thức ăn xuống cổ họng rồi đáp:

- Là do Châu Tuệ đã gợi ý cho tôi!

Khải lão gia uống một ngụm rượu nhỏ rồi gật gù:

- Nếu đã là do Châu Tuệ chọn thì không có gì để bàn cãi!Con dâu ta vốn là người am hiểu và chu đáo!Tốt!Rất tốt!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền bĩu môi,cho rằng cha mình đang khen ngợi Châu Tuệ quá lời rồi!

Hắn trộm nghĩ nếu mình đưa Tiệp Trân về ra mắt sau này thì cha ắt hẳn sẽ thu lại hết những lời tâng bốc Châu Tuệ hôm nay.

Phong Lâm Vũ tự ngẫm rồi tự cười đắc ý nghĩ đến việc rồi cha sẽ phải thừa nhận cặp mắt tinh tường của hắn một khi đã lựa chọn nữ chủ nhân nhà họ Phong trong tương lai thì cấm có sai vào đâu được!

Sau khi dùng xong bữa tối tại Dạ Uyển thì Khải lão gia dọ hỏi vợ chồng Phong Lâm Vũ:

- Từ nhà hàng Dạ Uyển về Phong gia sẽ gần hơn so với quãng đường về Bắc thành.Hai con dự định ngủ lại Phong gia đêm nay đúng không?

Phong Lâm Vũ nghe cha hỏi thế liền phủ định:

- Bọn con không về Phong gia đâu!Có việc cần phải trở về Bắc thành rồi!

Châu Tuệ tiếp lời:

- Vâng thưa cha!Bọn con đã đặt trước vé xem phim tại rạp chiếu ở Bắc thành rồi ạ!

Khải lão gia nghe thế liền gật gù:

- Đã đặt vé trước rồi cơ à?Vậy thì bọn con nhanh trở về kẻo lỡ mất thời gian!Và nhớ lái xe cẩn thận trên đường về nhé!

Phong Lâm Vũ há hốc nhìn Châu Tuệ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Rõ ràng hắn đâu có ý định đi xem phim cùng cô huống hồ đây là đặt vé trước!?Đây nhất định là do Châu Tuệ đứng trước mặt cha ép hắn phải nhận lấy buổi hẹn hò xem phim cùng mình.

Hắn không thể đưa ra bất kỳ lý do gì để từ chối mà chỉ im lặng bực tức anh ách khi bản thân mình bị dồn vào thế bị động này.



Tại rạp chiếu phim.



Châu Tuệ hớn hở kéo tay Phong Lâm Vũ đến quầy mua thức uống và bắp rang bơ.

Riêng Phong Lâm Vũ vẫn giữ gương mặt đầy vẻ bực dọc từ lúc lái xe trên đường trở về đến rạp chiếu phim vẫn chẳng khá hơn.

Châu Tuệ thấy thế liền phì cười đưa hai tay xoa lên đôi lông mày của hắn rồi nói:

- Chỗ này phải giãn ra đừng cứ mãi nhăn nhó như thế trông xí trai lắm!

Phong Lâm Vũ liền la lên oai oái:

- Cô còn dám trêu chọc tôi?Cô tự ý quyết định buổi đi xem phim này mà không báo trước với tôi một tiếng!Lúc nào cô cũng tự làm theo ý mình như thế hả?

Châu Tuệ nhoẻn miệng cười:

- Nếu không làm theo cách đó thì anh chẳng nguyện ý hẹn hò cùng em đâu!Em sẽ không từ bỏ nhưng về phía anh có thể mở lòng hơn một chút không?Đừng cứ cố đẩy em ra xa như thế mãi!

Phong Lâm Vũ bèn chậc lưỡi:

- Châu Tuệ!Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!Giữa chúng ta sẽ không…

Phong Lâm Vũ còn chưa nói hết câu thì đã bị Châu Tuệ kéo tay đi:

- Đã đến giờ chiếu phim rồi!Vào thôi!



Châu Tuệ dõi mắt theo dõi tình tiết phim trên màn ảnh rộng,lâu lâu lại quay sang nói cười với Phong Lâm Vũ:

- Chồng yêu!Ăn bắp rang đi này!

Thấy Phong Lâm Vũ không đáp trả thì cô lại đút bắp rang vào gần miệng hắn:

- Nào!Mở miệng ra!A…

Phong Lâm Vũ miễn cưỡng há to miệng nhận lấy mớ bắp rang mà Châu Tuệ đút cho.Nhìn thấy cô đang cười tít mắt hắn vừa ngượng lại vừa tức tối:

- Cười gì mà cười!Còn đút nữa là tôi ăn luôn ngón tay của cô đấy!

Mặc dù không cố ý cười cợt nhưng mỗi lần nhìn thấy Phong Lâm Vũ giận dỗi thì Châu Tuệ lại cảm thấy hắn thật đáng yêu!Hệt như con mèo đen đang cố giơ móng vuốt bảo vệ bộ lông mềm mại của mình không cho chủ nhân đụng đến vậy.

Mèo đen tuy hay xù lông nhưng sự đáng yêu của chúng lấn át đi vẻ ngoài đanh đá khiến chủ nhân không đành lòng ghét bỏ.

Cũng như Phong Lâm Vũ dù có tỏ ra khó gần thế nào cũng không khiến Châu Tuệ từ bỏ đi sự kiên nhẫn đối với hắn!

Khi xem đến đoạn phim hài hước thì Châu Tuệ vô tư cười lên sằng sặc,đến đoạn hồi hộp kinh dị lại nép vào ôm chặt cánh tay Phong Lâm Vũ mà sợ hãi.

Dù rất muốn đẩy Châu Tuệ ra nhưng Phong Lâm Vũ chợt nghĩ mình làm vậy có phải quá nhỏ mọn rồi hay không?Suy cho cùng Châu Tuệ cũng chỉ là một cô gái có lá gan bé tẹo sau vẻ ngoài dữ dằn như ác nữ thế thôi!

Nghĩ thế nên hắn thả lõng cánh tay cho Châu Tuệ mặc nhiên ôm lấy rồi mặc nhiên tựa đầu lên vai hắn mà ngủ say lúc nào không biết.

Phong Lâm Vũ quay sang nhìn Châu Tuệ đang ngủ thiếp đi mà khẽ lắc đầu phì cười.

Người con gái này thật kỳ lạ biết mấy!Cách đây ít phút còn cười đùa còn ôm cánh tay hắn run lên cầm cập thế mà giờ lại ngủ say đến mức ai đem mình đi bán chắc cũng chẳng hay!Phong Lâm Vũ đưa tay vén lên mái tóc của Châu Tuệ rồi thầm thì hỏi:

- Châu Tuệ!Đâu mới là con người thật của cô?
Chương trước Chương tiếp